Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 352: Sứ thần huyền bí



Dương Nguyên Khánh không đi theo đường rừng mà đi qua Hoàng Hà, dọc theo Âm Sơn Nam Lộc mà đi. Đại Tùy và Đột Quyết lấy Âm Sơn làm mốc giới. Tuy rằng triều Tùy không đóng quân ở Âm Sơn Nam Lộc, cũng không có dân Tùy định cư nhưng Âm Sơn Nam Lộc cũng thuộc phạm vi của triều Tùy.

Dương Nguyên Khánh suất lĩnh năm trăm kỵ binh tinh nhuệ hướng thẳng phía đông mà đi, chín ngày sau đoàn người đi qua quận Định Tương sắp tiến vào phía bắc quận Mã Ấp. Hắn nghe tin đoàn xe của Dương Quảng trú ở ven hồ Khất Phục cách bọn họ chỉ có hơn hai trăm dặm.

Lúc này sắc trời đã tối, thân binh Giáo Úy Trương Thắng tiến lên xin chỉ thị:

- Khởi bẩm tổng quản, chúng ta đóng quân tại đây hay là đi suốt đêm tới hồ Khất Phục?

Dương Nguyên Khánh nhìn bốn xung quanh một cút, hiện tại họ vẫn còn ở trong quận Định Tương, phía bắc là Đại Thanh Sơn, giống một con trăn khổng lồ, vắt ngang trên thảo nguyên mờ mịt. Vài dặm phía nam là một con sông lớn, nước trong như gương, đó chính là Kim Hà (Sông Kim) nổi tiếng phía bắc biên cương. Hắn nhìn thấy bên cạnh sông là một rừng cây khoảng mười mấy mẫu, liền lấy roi ngựa chỉ sang và nói:

- Nghỉ ngơi tại cánh rừng kia một đêm đi, sáng ngày mai xuất phát.

Nhóm kỵ binh thúc ngựa đi tới, hướng phía đông chạy thẳng sang cánh rừng đó. Trong rừng Bạch Hoa rất yên tĩnh, cây cối cũng không dày đặc, ánh mặt trời có thể chiếu thẳng xuống mặt đất, có vẻ cũng không u ám lắm. Dưới mặt đất lá rụng dày một lớp, đám binh sĩ tìm chỗ trống để dựng lều, hai mươi mấy tên trinh sát chia nhau ra tuần tra xung quanh, vài tên binh lính trèo lên cây canh gác. Mặc dù nơi này là lãnh địa của Đại Tùy nhưng dù sao đã tới thảo nguyên mọi người vẫn không dám lơ là.

Trong trại châm một ngọn nến, Dương Nguyên Khánh nhờ ánh sáng của nến để nhìn bản đồ, hiện tại chỗ họ đang ở chính là hậu thế của Hô Hòa Hạo Đặc, giờ vẫn là một mảnh thảo nguyên mờ mịt.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Xuất Trần một cái, nàng mặc bộ khôi giáp của binh lính, ngồi xếp bằng trên tấm da dê, nàng đã bỏ mũ giáp xuống đang chải mái tóc đen của mình.

- Xuất Trần, cả đường hành quân gian khổ, nàng có thể chịu được không?

Xuất Trần quay đầu lại thản nhiên cười nói:

- Bình thường mà, trước đây cũng màn trời chiếu đất như vậy, thường xuyên qua đêm trên cây đã quen rồi.

Nàng lại hỏi:

- Nguyên Khánh, báo cáo công việc của chàng viết xong chưa?

- Ừ, vẫn còn đoạn cuối nữa, ta định tối nay viết xong.

Dương Nguyên Khánh lấy bản tấu chương từ trong túi da ra, ngồi xuống chậm rãi suy nghĩ, hắn còn muốn viết một chút về nội loạn của Tây Đột Quyết. Hắn đã nhận được tình báo, Tây Đột Quyết Khả Hãn đánh bại Xử La Khả Hãn, bên trong Tây Đột Quyết có dấu hiệu thống nhất. Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, hắn cần phải suy nghĩ cách dùng từ.

Lúc này bên ngoài trướng truyền tới tiếng binh lính tuần tra bẩm báo:

- Bẩm báo tổng quản, binh lính tuần tra phát hiện có khác thường!

Dương Nguyên Khánh ngẩn người, buông bút xuống đi kha khỏi lều hỏi:

- Phát hiện cái gì khác thường?

- Phía tây phát hiện một đội hơn hai trăm binh lính, hình như là sứ thần nhưng không phải sứ thần Đại Tùy, hình như là … sứ thần Triều Tiên.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy có chút kỳ lạ, sứ thần Triều Tiên sao lại xuất hiện ở trong này chứ? Ý nghĩ vừa chuyển đi hắn liền hiểu ra, sứ thần Triều Tiên nhất định là đi vào Kinh thành không gặp được Hoàng đế nên vòng lên đây.

- Mặc kệ họ đi!

Dương Nguyên Khánh phất tay xoay người quay vào trại, đi vào cửa trại lại dừng bước, dường như là nghĩ ra cái gì đó, rồi quay đầu lại hỏi:

- Bọn họ có binh lính quân Tùy hay quan viên Kinh thành hộ tống không?

- Hồi bẩm tổng quản, không có!

Dương Nguyên Khánh có chút nghi hoặc, đây là ở địa phận biên giới Tùy Triều, nếu từ Kinh thành tới hoặc từ Trung Nguyên tới thông thường đều có quan viên đi cùng hoặc là có binh lính hộ tống, đội sứ thần này sao lại không có chứ?

- Đi, đi xem thế nào!

Dương Nguyên Khánh chờ người dắt ngựa chiến tới, hắn xoay người lên ngựa dẫn theo ba trăm kỵ binh theo hướng tây của rừng mà đi.

Trong đêm đen, kỵ binh cả đường chạy nhanh như chớp, đi được khoảng mười mấy dặm tìm được một gã trinh sát tuần tra, trinh sát tuần tra bẩm báo:

- Bọn họ ở ngoài năm dặm đi về phía bắc.

Sự nghi ngờ trong lòng Dương Nguyên Khánh càng rõ hơn, rõ ràng là Hoàng đế ở phía tây, mà bọn họ lại đi về phía bắc, đây hơi có cảm giác nam viện bắc rút, chẳng lẽ … bọn họ tới Đột Quyết?

Ý nghĩ vừa thoáng qua Dương Nguyên Khánh lập tức nghĩ tới khả năng này, đối phương đi gặp Đột Quyết tránh thánh giá Hoàng đế triều Tùy nên hành quân sang hướng bắc.

Nghĩ tới đây, hắn lập tức thúc ngựa hướng về phía bắc đuổi theo, đoàn kỵ binh đuổi theo khoảng bảy tám dặm, quả nhiên xa xa phát hiện một đội đang lén lén lút lút đi về phía bắc. Khoảng hai trăm người, đang vội vã đi trong đêm tối, không còn nghi ngờ là có ý đồ không để người khác biết. Lúc này, đối phương cũng phát hiện ra họ, lập tức tăng tốc chạy về phía bắc.

Nhưng đội sứ thần có mang theo vật nặng, chạy thế nào cũng không nhanh bằng đội kỵ binh tinh nhuệ của Dương Nguyên Khánh. Ba trăm kỵ binh phóng ngựa chạy gấp chỉ trong chốc lát đã gần đuổi theo đội quân của sứ thần, Dương Nguyên Khánh rút ra một mũi tên sắt, giương cung cài tên, dưới ánh trăng hắn nhìn rất rõ ràng, hắn kéo cung bắn một mũi tên. Mũi tên màu đen phi như tia chớp bắn đứt tinh tiết can trong tay sứ thần, sứ thần sợ hãi giảm tốc độ lại.

Quân Triều Tiên hộ vệ bên cạnh hắn thấy tinh tiết can không ngờ bị đứt, lập tức giận tím mặt, cũng giương cung cài tên, hai chân kẹp vào người ngựa xoay người hướng thẳng cổ họng Dương Nguyên Khánh bắn, thế tên cực kỳ mạnh mẽ.

- Tên pháp rất giỏi!

Dương Nguyên Khánh hô lên một tiếng rồi rút đao ra nghênh đón mũi tên lao tới “Rắc!” mũi tên bị gãy làm đôi nhưng trên đao của hắn vẫn cảm nhận được lực mạnh mẽ của mũi tên.

Mũi tên này khiến cho Dương Nguyên Khánh cảm giác tên quan quân kia rất quen thuộc, chẳng lẽ là hắn?

Dương Nguyên Khánh quát lên ra lệnh,

- Ngăn họ lại!

Ba trăm kỵ binh chạy như bay tiến lên, trong nháy mắt đã chặn đường đối phương. Lúc này Dương Nguyên Khánh đã thấy rõ ràng, đúng thật là sứ thần Triều Tiên, người cầm đầu đội sứ thần Triều Tiêu đội cái mũ cao. Mà tên quan quân hộ vệ bên cạnh có bộ dạng cao lớn uy vũ, tuy rằng 6 năm không gặp nhưng Dương Nguyên Khánh chỉ liếc nhìn một cái là nhận ra hắn, đúng là Dương Nguyên Khánh đã từng so tiễn với hắn ở cung đình Trường An - Cái Tô Văn.

- Là ai mà dám đi qua biên giới Đại Tùy?

Dương Nguyên Khánh quát lên.

Sứ thần không biết Dương Nguyên Khánh tưởng hắn là binh lính tuần tra của quận Định Tương, nhưng tên Cái Tô Văn lại bỗng nhiên nhận ra Dương Nguyên Khánh. Y hơi sửng sốt, đang muốn nói cho sứ thần lại không kịp nữa, sứ thần tiến lên chắp tay thành khẩn nói:

- Tại hạ là Hộ bộ thượng thư Ất Chi Văn Đức của Triều Tiên, phụng mệnh của Đại vương tới yết kiến Tùy đế.

Sứ thần Ất Chi VĂn Đức nói một loạt tiếng Hán lưu loát, Cái Tô Văn thầm thốt lên không ổn, đây không phải là binh lính tuần tra, đây là tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh. Y nhất định cũng đi yết kiến Tùy đế, nói như vậy chẳng phải đã bị bại lộ sao nhưng Ất Chi Văn Đức đã nói ra không thể sửa lại được.

Cái Tô Văn chỉ có thể cười khổ một tiếng, tiến lên chắp tay nói:

- Dương tướng quân, chúng ta đã 6 năm không gặp, từ l đã nghe Dương tướng quân uy chấn Trung Nguyên, một bước lên mây, thật là đáng mừng!

- Ca ca, hắn chính là Dương Nguyên Khánh sao?

Một giọng nữ bên cạnh Cái Tô Văn hỏi.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới phát hiện tiểu tướng bên cạnh Cái Tô Văn kia không ngờ là phụ nữ, ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người cao nhỏ, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, vẻ mặt lạnh sát khí, nếu gọi là ca ca, vậy cô ta là muội muội của Cái Tô Văn.

Cái Tô Văn vội ngại ngùng nói:

- Đây là gia muội Kiều Kiều của ta, không hiểu lễ nghĩa cho lắm, mong Dương tướng quân thứ lỗi.

- Ca ca, huynh không cần phải ăn nói khép nép như thế với hắn, hắn muốn muội gọi là tướng quân trừ khi hắn có thể thắng được thanh đao trong tay muội.

Thiếu nữ này đúng là muội muội trẻ tuổi của Cái Tô Văn tên là Uyên Cái Kiều Kiều được gọi là Cái Kiều Kiều, nàng ngạo mạn liếc Dương Nguyên Khánh một cái, vẻ mặt khinh thường, trong tay cầm một thanh đao dài tám thước.

Dương Nguyên Khánh không để ý tới nàng lại nói với sứ thần Triều Tiên Ất Chi Văn Đức:

- Quý sứ nếu muốn gặp Đại Tùy Hoàng đế phải đi sang hướng đông ở hồ Khất Phục, sao lại đi sang hướng bắc chứ?

Ất Chi Văn Đức nghe Cái Tô Văn gọi đối phương là Dương tướng quân, hắn liền biết đối phương không phải là binh lính tuần tra, trong lòng có chút hoảng hốt vội vàng nói:

- Chúng tôi không biết, bây giờ sẽ chuyển sang hướng đông ngay.

Dương Nguyên Khánh quay đầu nháy mắt, một gã binh lính nhảy xuống ngựa tiến lên nhặt phù tiết đưa cho Ất Chi Văn Đức, Dương Nguyên Khánh áy náy cười nói:

- Vừa rồi ta bắn nhầm, rất xin lỗi.

- Không sao! Không sao!

Ất Chi Văn Đức liên tục xua tay, nói với đám tùy tùng:

- Chúng ta đi sang hướng đông!

Hắn thúc ngựa đi sang hướng đông, vội vàng hoang mang đi, Cái Tô Văn hướng sang Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nói:

- Dương tướng quân, sau này có cơ hội gặp lại!

- Đi đường cẩn thận!

Dương Nguyên Khánh đáp lễ.

Thiếu nữ Triều Tiên Cái Kiều Kiều lại hừ một tiếng, ngẩng cao đầu không thèm nhìn Dương Nguyên Khánh. Thân binh bên cạnh Dương Nguyên Khánh không nhịn nổi đều phì cười. Đợi bọn họ đi xa thân binh Giáo Úy Trương Thắng cười nói:

- Tiểu nương kia tưởng rằng ai cũng để ý tới mình, tổng quản căn bản là không thèm để ý tới cô ta, cô ta lại còn kiêu ngạo, tưởng rằng mình xinh đẹp lắm đấy? Ta thấy chỉ giống như một con chồn.

Đám kỵ binh cười ha hả, Dương Nguyên Khánh lại không cười, sự xuất hiện của đội sứ thần này làm hắn nghi ngờ, bọn họ đi Đột Quyết làm cái gì chứ?

Hắn lo lắng cho sự an toàn của doanh trại trong rừng cây, hắn phất tay,

- Quay về doanh trại!

Đám kỵ binh đều quay ngựa chạy về doanh trại.

…………

Sứ thần Triều Tiên hướng sang phía đông đi được hơn mười dặm liền chầm chậm dừng lại, Ất Chi Văn Đức quay đầu hỏi lại Cái Tô Văn,

- Tướng Tùy vừa nãy là người phương nào?

Cái Tô Văn nhìn sang Cái Kiều Kiều nói:

- Muội nói đi!

Lúc này Kiều Kiều không còn vẻ mặt kiêu ngạo lúc nãy nữa mà rất nghiêm túc, nàng khom người nói:

- Tướng Tùy vừa rồi là danh tướng Dương Nguyên Khánh của Tùy Triều, là cháu của Thái úy Dương Tố, giáo kiểm Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, Ngũ Nguyên Quận Công, đương nhiệm tổng quản kiêm Thái Thú quận Ngũ Nguyên.

- Hóa ra là người này, ta có nghe qua, Cái Kiều nương không hổ là tai mắt của Đại vương ở Triều Tùy.

Cái Kiều Kiều thấy Ất Chi Văn Đức không để Dương Nguyên Khánh trong lòng liền cười lạnh nói:

- Người này không chỉ có võ nghệ cao cường, mà mưu trí lại cao minh, thay Tùy đế nhiều lần đánh đổ trọng thần. Nếu như Thượng thư coi thường hắn, sớm hay muộn sẽ bại trong tay hắn.

Ất Chi Văn Đức cả kinh cười khổ lắc đầu nói:

- Nhưng hiện tại ta và hắn có quan hệ gì đâu, coi trọng hắn hay không thì có liên quan gì?

Cái Kiều Kiều không nể tình chút nào nói:

- Nhưng vừa này Thượng thư đã nói lỡ lời rồi, người không nên nói đi gặp Tùy đế, vừa đối chất là biết người đang nói dối, ngược lại dấu đầu lòi đuôi khiến Tùy đế nghi ngờ mục đích lần này của chúng ta. Ất Chi thượng thư thậ là sơ suất quá.

Ất Chi Văn Đức bị nàng nói thẹn quá tức giận nói:

- Ta đâu biết hắn là Dương Nguyên Khánh, ngươi rõ ràng là biết cũng không kịp thời nói cho ta biết, là lỗi của ta sao?

Cái Tô Văn thấy trên mặt Ất Chi Văn Đức có chút không nén được liền trách muội muội một tiếng:

- Không được vô lễ với Ất Chi Thượng thư đại nhân!

Ất Chi Văn Đức nghĩ tới bọn con cháu nhà Uyên Thái Tộ, cục tức này chỉ có thể nuốt xuống, tiện thể nói:

- Thôi đi, nếu đã xảy ra rồi thì cũng không cứu vãn được, chúng ta mau đi thôi!

Cái Kiều Kiều nhìn theo dáng hắn hừ lạnh một tiếng, thấp giọng làu bầu:

- Đại Vương sao có thể phái một người ngu xuẩn như ngươi đi sứ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.