Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 463: Chờ cơ hội



Tên giặc Tả Hiếu Hữu chia làm hai đường, dẫn quân tiến công huyện Trâu Bình và huyện Lâm Tế. Thái thú Từ Nguyên Phương quyết định dẫn quân cứu viện.

Tin tức này khiếnTrương Tu Đà vô cùng lo lắng. Ở đây, rõ ràng là Lư Minh Nguyệt dùng kế “điệu hổ ly sơn”, lấy Tả Hiếu Hữu dụ quân chủ lực của Từ Nguyên Phương đi ra khỏi huyện Lịch Thành. Sau đó, thừa dịp thành trống, y cho quân tấn công huyện Lịch Thành. Nếu Từ Nguyên Phương cho quân quay về viện trợ, tất nhiên sẽ trúng mai phục.

Trương Tu Đà suốt đêm viết tấu chương, bẩm báo việc này lên Dương Quảng. Y khẩn cầu Dương Quảng điều binh trợ giúp Tề quận. Lòng hắn nóng như lửa đốt. Nếu huyện Lịch Thành bị công phá thì Tề quận coi như tiêu rồi.

Trong phòng, Trương Tu Đà đứng ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Trong đầu y dường như đã xuất hiện cảnh huyện Lịch Thành bị phá tan, ánh lửa ngút trời. Lư Minh Nguyệt thả cho quân lính mặc sức hãm hiếp, cướp của giết người. Mấy trăm ngàn dân đen chạy tán loạn mong thoát thân, mà gia quyến của các tướng lĩnh trong quân đội đều ở huyện Lịch Thành. Nếu thị trấn bị công phá, tất nhiên lòng quân sẽ đại loạn. Trương Tu Đà trong lòng vô cùng hận Từ Nguyên Phương ngu xuẩn, vô dụng.

Lúc này, cùng với tiếng gõ cửa là giọng nói của vợ y:

- Lão gia, có người tìm!

- Là ai thế?

- Hình như là từ Phong Châu tới.

Mặt của Trương Tu Đà ngay lập tức sầm lại. Đây là lần thứ ba Dương Nguyên Khánh phái người đến tìm. Y không hài lòng. Nhưng người lặn lội ngàn dặm từ Phong Châu đến đây, nếu đóng cửa không gặp thì có chút thất lễ.

- Mời hắn vào phòng khách.

Trương Tu Đà cực kì ác cảm đối với việc Dương Nguyên Khánh tự mình tách ra nắm giữ binh quyền, thậm chí là oán hận. Nếu như Dương Nguyên Khánh đã tạo phản nhà Tùy, thì y đã sớm đoạn tuyệt tất cả mọi mối quan hệ với hắn rồi.

Trương Tu Đà chắp tay sau lưng đi vào phòng khách. Ngồi trong phòng khách là một kẻ văn sĩ trẻ khoảng ngoài hai mươi tuổi. Người này giúp việc văn thư cho Dương Nguyên Khánh tên là Trương Lượng. Gã phụng mệnh vào kinh, và thuyết phục Trương Tu Đà là một trong những nhiệm vụ của gã.

Ngón tay của Trương Lượng không trọn vẹn. Đỗ Như Hối nói giúp cho gã với Dương Nguyên Khánh. Cuối cùng, Dương Nguyên Khánh đã bỏ qua cho y. Hai năm nay, Trương Lượng luôn luôn giúp đỡ Đỗ Như Hối. Gã rất được Đỗ Như Hối coi trọng. Đỗ Như Hối đề cử với Dương Nguyên Khánh cho gã giữ chức văn thư.

Trương Lượng ngồi ở phòng khách suy nghĩ phải khuyên Trương Tu Đà như thế nào. Hắn gặp Trương Tu Đà trong căn nhà cũ nát, phỏng đoán cuộc sống hằng ngày của ông ta rất nghèo khó. Thực chất, chức quan của Trương Tu Đà chỉ có trên danh nghĩa chứ không có thực. Vậy nên, hắn chỉ được hưởng một nửa tiền lương. Một năm lấy liền một lúc cũng chỉ có hai trăm năm mươi thạch lương thực, không hề có trợ cấp khác. Nghe nói ruộng đồng cũng sớm bán đi, nên không có thu nhập thêm. Quả thật, cuộc sống hằng ngày quá túng thiếu. Có lẽ, đây là một lí do để thuyết phục ông ta.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên. Thân hình cao lớn uy mãnh của Trương Tu Đà từ ngoài phòng đi đến.

Trương Lượng cuống quít đứng lên hành lễ:

- Tham kiến tướng quân!

- Mời ngồi!

Giọng điệu Trương Tu Đà rất lạnh nhạt. Ông ta không khéo để che dấu những tình cảm của bản thân. Ông ta tức giận với Dương Nguyên Khánh nên cũng không thể có thái độ hòa nhã với Trương Lương được.

Chẳng đợi Trương Lượng mở miệng, Trương Tu Đà khoát tay chặn lại nói:

- Nếu là khuyên ta đi Phong Châu, ta đây chỉ có ba chữ trả lời, 'Không bao giờ!'

Trương Lượng khẽ cười một tiếng, nói:

- Tướng quân, cần gì phải ngoan cố như vậy, sao lại không chịu thay đổi chứ? Tổng quản niệm tình thầy trò, đã ba lượt đến mời tướng quân, đủ thấy hắn thành ý. Lúc gần đi, tổng quản nói với ta, một sư phụ của hắn đã bị đương kim Hoàng đế hại chết. Hắn không muốn người sư phụ kia cũng chết ở trong tay Hoàng đế.

Dương Nguyên Khánh quan tâm khiến sắc mặt Trương Tu Đà hơi khá hơn một chút, nhưng y vẫn lắc đầu như cũ:

- Ngư Câu La không phải do Thánh Thượng hại chết. Ông ta không thể tiêu diệt được thổ phỉ, bị Thánh Thượng miễn chức, nửa đường bị vết thương mũi tên ra mà chết. Điều này rất bình thường, không cố gắng hết sức để làm việc cho nên bị phạt. Ta không biết Hoàng thượng không đúng ở chỗ nào.

- Nhưng Thánh Thượng không xem xét lí do ra sao đã cắt chức tướng quân, nhàn rỗi suốt hai năm nay. Điều này chẳng phải là quá bất công với tướng quân ư?

- Ngươi đã sai rồi!

Trương Tu Đà phản bác nói:

- Thánh Thượng không đối xửa bất công với ta. Ngược lại, đây chính là sự khoan dung của Thánh Thượng. Học trò tự ý nắm binh quyền, thử hỏi ai còn giám dùng sư phụ hắn? Chẳng qua là Thánh Thượng không để cho ta nhậm chức quan, nhưng vẫn giữ lại chức Tán quan và tước vị của ta. Nếu là người khác thì đã đem ta đi chém lâu rồi. Điều này chẳng lẽ lại không phải là lòng khoan dung của Thánh Thượng sao? Thậm chí, người giám sát ta cũng không có. Ta đi đâu cũng được. Ta cảm thấy như thế là Thánh Thượng đã ưu ái cho ta lắm rồi.

- Nhưng … quí phủ của tướng quân quá bần hàn. Nếu như tướng quân chịu đi Phong Châu thì chẳng lẽ quyền thế, địa vị, vinh hoa phú quí lại thiếu sao?

Trương Tu Đà giận tím mặt, đùng đùng đứng dậy, căm tức nói với Trương Lượng:

- Ta không chào đón ngươi, ngươi đi đi!

Trương Lượng ngượng chín mặt, lúng túng không biết làm sao. Trương Tu Đà hừ một tiếng rồi đi nhanh ra ngoài. Đi tới cửa, ông ta dừng lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi quay về nói với Dương Nguyên Khánh, phụ thân hắn tạo phản, hắn bức bí quá mà tự lập, ta không trách hắn. Nhưng ta cũng sẽ không giúp hắn. Mà nếu như hắn dám phản nghịch lại nhà Tùy, thì ta, Trương Tu Đà này sẽ tự tay lấy đầu hắn. Sau đó, ta sẽ hướng về Đại Tùy, tự kết liễu mình để tạ tội, giữ sự trong sạch của Trương Tu Đà.

Nói xong, Trương Tu Đà cũng không quay đầu lại, bước đi một mạch. Một lúc lâu sau, Trương Lượng cười khan một tiếng. Khó trách lúc gần đi, tổng quản nói cứ làm hết sức là được.Trương Tu Đà thật là...

Ài!

Trương Tu Đà trở lại phòng, trong lòng vẫn chưa nguôi tức giận. Vừa rồi y quên không hỏi, kẻ muốn dùng tiền tài địa vị để mê hoặc y là ý của Dương Nguyên Khánh hay chính là ý của tay văn sỹ có cái mặt đen sì kia. Nếu đó là ý của Dương Nguyên Khánh thì quả là y có mắt như mù, đã dạy giỗ một kẻ ti tiện như vậy.

Nhưng khi Trương Tu Đà dần bình tĩnh trở lại, y thấy rằng đây không phải là ý của Dương Nguyên Khánh. Người ta nói “Từ lúc nhỏ đã biết được lúc già”. Lúc nhỏ, Dương Nguyên Khánh là người có tính kỉ luật tự giác và cực kì thanh cao. Hắn đâu phải là kẻ thấp hèn như vậy. Ít nhất, hắn cũng biết, tiền tài địa vị không thể lay động được mình. Còn nếu quả như hắn có ý này, thì lần đầu tiên hắn nên đề xuất luôn rồi.

Nghĩ thông suốt được điểm này, trong lòng Trương Tu Đà thấy dễ chịu hơn một chút.

Lúc này, bên ngoài lại có tiếng của vợ y:

- Lão gia, mau ra đây đi! Trong cung có người tới.

Trương Tu Đà nhất thời kinh ngạc:

- Người đó đang ở nơi nào?

- Đang ở trong sân, là hai hoạn quan.

Trương Tu Đà đi như chạy, tưởng chừng chỉ một bước là tới sân rồi. Y lờ mờ đoán ra Tề quận có việc. Vài ngày trước, y đã dâng tấu chương cho Thánh Thượng. Nhất định là Thánh Thượng thấy được, mới cho hoạn quan đến tìm. Trong lòng Trương Tu Đà vô cùng hồi hộp và hi vọng tràn trề.

Đứng trong sân là hai gã hoạn quan với vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ. Trên tường nhà loang lổ, lại không trát vữa. Mái hiên thì đã bị vỡ. Ngôi nhà này ắt hẳn chẳng tu sửa gì. Một cây gỗ mục nát dài dài làm dầm xà. Điều này thuyết minh trong nhà của Trương Tu Đà không có tiền, đương nhiên cũng không có lợi lộc gì cho bọn hắn.

Sự nghèo khó của nhà Trương Tu Đà làm cho bọn hắn cực kì khó chịu. Lúc này, Trương Tu Đà chạy lên phía trước, chắp tay nói:

-Hai vị, đã để các vị đợi lâu.

Hai gã hoạn quan nhìn nhau, thấy Trương Tu Đàm chẳng tỏ một chút thái độ gì, không khỏi trong bụng thầm mắng ông ta chẳng biết quan tâm gì cả, đến thánh chỉ cũng chẳng muốn tuyên bố, liền lạnh lùng nói:

- Trương tướng quân, Thánh Thượng lệnh cho ngươi vào cung, theo chúng ta đi đi!

- Hai vị công công, phiền hai vị chờ ta thay đồ.

Trương Tu Đà đang mặc một bộ quần áo quan bào cũ nát. Đây là bộ áo choàng từ mười mấy năm trước của y. Hắn vẫn luôn luôn cho rằng, quần áo thường mặc ở nhà thì chỉ một bộ là đủ.

Hai gã hoạn quan lại không kiên nhẫn nói:

- Thánh Thượng ra lệnh cho ngươi trong vòng nửa canh giờ phải có mặt. Bây giờ còn một khắc nữa, ngươi muốn Thánh Thượng phải đợi ngươi sao?

Một tên hoạn quan khác cười khanh khách:

- Qua thời điểm này, Thánh Thượng sẽ không cho gọi ngươi nữa, bản thân ngươi phải hiểu rõ điều này.

- Vậy đi thôi!

Trương Tu Đà không kịp thay quần áo, liền chạy ra phía ngoài cửa. Cơ hội lần này, bất kể ra sao, y cũng không thể bỏ qua được.

Sau một khắc, Trương Tu Đà đã cưỡi ngựa cấp tốc tới hoàng thành. Hai gã hoạn quan sớm bị y bỏ lại phía sau, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Trong Ngự thư phòng, sắc mặt Dương Quảng xanh mét ngồi ở trước ngự án, một phần tấu chương bị ném trên mặt đất. Đây là tấu chương từ quận Tề đưa tới. Thái thú quận Tề Từ Nguyên Phương xuất kích qua loa, huyện Lịch Thành bị quân Lư Minh Nguyệt tập kích đánh phá, gian dâm đốt nhà giết người, cướp sạch toàn thành. Dân chúng bị giết hại nhiều không thể đếm hết. Từ Nguyên Phương gấp gáp quay về bị quân Lư Minh Nguyệt mai phục. Quân Tùy thảm bại, hai vạn quân Tùy bị đánh tan, thương vong vượt hơn một nửa. Quận TỠrơi vào tay giặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.