Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 472: Binh vây Nhạn Môn



Không ngờ Tùy Đế Dương Quảng bất chợt đi tuần làm cho bọn họ phải thay đổi kế hoạch. Phong Châu là âm mưu cho một khu vực còn Dương Quảng là âm mưu một quốc gia. Nếu có thể bắt được Hoàng đế Đại Tùy thì số tiền chuộc đủ để Đột Quyết trở thành đứng đầu phương đông, khiến cho Triều Tùy thần phục dưới chân hắn.

Bốn trăm nghìn đại quân nhanh chóng chỉnh đốn lều trại, sẵn sàng ra trận giống như một bầy sói trên thảo nguyên mênh mông đang hướng về huyện Du Lâm mà chạy. Lúc ấy Dương Quảng vẫn còn đang trên đường đi Du Lâm.

…………

Trong mảnh rừng tùng cách hồ Phục Khất chừng hai mươi dặm, Ưng Kích Lang Tướng Võ Trí Viễn dẫn theo hai mươi tên lính trinh sát quân Tùy đang ẩn thân. Bọn họluôn từng bước theo dõi quân chủ lực của Đột Quyết.

Hai tháng trước Võ Trí Viễn đã dẫn quân đánh bại năm trăm kỵ binh của Đột Quyết, chặn lại hơn hai ngàn dân trốn chạy, được thăng chức làm Ưng Kích Lang Tướng. Lúc này đây hắn lại giữ trách nhiệm nặng nề hơn đó là dẫn đầu hai trăm lính trinh thám theo dõi quân chủ lực của Đột Kích.

Mười mấy quân đội Tùy đang dừng lại nghỉ ngơi dưới tán cây. Đúng lúc ấy đất như rung chuyển, đội quân Tùy đều đứng lên nhao nhao. Võ Trí viễn hướng lên ngọn cây hô to:

- Đã phát hiện ra cái gì thế?

Trên cây có tên quân lính Tùy đang thăm dò, y nhìn ra phía xa một lát rồi quay đầu lại hô lớn:

- Là kỵ binh Đột Quyết tới, chúng đông vô cùng.

Võ Trí Viễn quyết định rất nhanh:

- Tất cả tiến sâu vào rừng rậm!

Hai mươi tên trinh thám nhanh chóng chạy vào rừng sâu. Một lát sau, đội kỵ binh Đột Quyết ùn ùn kéo đến như mây đen. Bốn trăm ngàn kỵ binh giống như biển người gào thét hướng phía tây mà đi. Đội quân như kéo dài đến mười dặm.

Quân trinh thám Tùy đang ẩn mình trong rừng sâu cũng cảm thấy y nguyên sự rung chuyển. Võ Trí Viễn bám trên một cây đại thụ thăm dò đại quân Đột Quyết cách đó chừng vài dặm. Về cơ bản y đã có thể phán đoán số lượng người và hướng đi của đối phương. Phía nam là trường thành mà chúng không thể vượt qua. Nếu như chúng đi quận Mã Ấp thì phải đi về phía đông, từ phía cuối phía đông mà đi. Hoặc chúng đi hướng tây, phía tây có thể băng qua trường thành mà chỗ đó lại là quận Du Lâm.

- Thả chim ưng!

Võ Trí Viễn ra lệnh một tiếng, một chú chim ưng săn bay ra từ trong lồng sắt mà tên lính đang mangtheo. Chim ưng bay lên lượn vài vòng trên khoảng không khu rừng rậm rồi cất cánh bay về hướng tây.

……………

Đại tướng trấn thủ Du Lâm là Đốc Quân Dương Gia Thần. Y gánh vác công việc cực kỳ quan trọng. Mấy ngày hôm nay y lo lắng đến ngủ không ngon giấc, thần kinh vô cùng căng thẳng. Y nóng lòng chờ đợi tin tức phía đông. Dương Quảng đã được báo chiếm được quận Du Lâm. Nhưng tình báo về đại quân Đột Quyết y lại chưa được biết.

Vào giữa trưa, chim ưng đi thăm dò phía tây trở về. mấy tên binh lính hô lớn:

- Đốc quân, ưng săn đã đến rồi!

Dương Gia Thần chạy từ trong phòng ra. Nhìn lên chú chim ưng đang bay trên bầu trời, đúng là chim đến đưa tin. Ngay lập tức chú chim bay sà xuống nó mang theo tờ thông tin. Dương Gia Thần xem rồi lập tức ra lệnh:

- Thông báo cho dân chúng toàn thành. Đại quân Đột Quyết sắp tiến đến, những kẻ bằng lòng chạy về tây có thể theo quân đội rút lui.

Y lại lấy ra một phong thư mà Dương Nguyên Khánh để lại đưa cho quân lính.

- Đem phong thư này lập tức đưa đến cho Hoàng đế.

Trong thành Du Lâm sôi sùng sục. Một đội binh lính quân Tùy cưỡi ngựa lao nhanh trên phố hô to:

- Đại quân Đột Quyết sắp tiến đến, mau chạy về hướng tây!

Cư dân trong thành hỗn loạn, hơn mười ngàn người dân sống trong thành già trẻ dắt díu nhau, mang theo những vật dụng có giá trị, cưỡi lừa cưỡi ngưạ, xe ngựa xe la vội vàng chạy về hướng tây. Chỗ tốt ở biên cương là các gia đình đều có súc vật kéo. Còn những hộ gia đình nghèo cũng có một con lừa. Rất nhanh ngoài thành đã tập trung một đội quân tản cư trùng trùng điệp điệp. Ba nghìn kỵ binh Tùy hộ vệ dân chúng rút về hướng tây. Một thành gần quận Du Lâm nhất là huyện Hà Dương, cách khoảng chừng hai trăm dặm.

Xe của Dương Quảng cách thành huyện Du Lâm chừng sau mươi dặm. Đại quân đi tốc độ không nhanh, hộ vệ Lục Hợp thành hướng về phía tây.

Lúc ấy, mấy tên kỵ binh hăng hái chạy từ phía tây tới. Một đội quân tuần tra chặn chúng lại:

-Là người nào, dám chống lại thánh giá.

Tên cầm đầu kỵ binh chắp tay nói:

-Ta là đội quân đóng quân ở quận Du Lâm. Có tin gấp muốn bẩm báo với thánh thượng.

-Là chuyện gì?

-Bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết đang đánh tới quận Du Lâm, xin Thánh thượng mau rút lui.

Tên thủ lĩnh đội tuân tra giật nẩy người:

-Ngươi mau theo ta.

Y dẫn theo tên kỵ binh đến đưa tin chạy đến thành Lục Hợp.

Một phút sau, Dương Quảng nhận được tin của Dương Nguyên Khánh. Y âm thầm mở tin ra đọc, mở đầu phong thư là: ‘Phong Châu tổng quản Dương Nguyên Khánh kính bệ hạ…’

Dương Quảng hừ một tiếng, rồi lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Y ngây ngẩn cả người, có khoảng bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết đang đánh tới Du Lâm thành.

Dương Quảng trầm ngâm một lúc rồi hỏi tên lính đưa tin:

-Dương Nguyên Khánh đang ở thành Du Lâm sao?

-Tâu bệ hạ, Dương tổng quản trưa nay mới tới quận Du Lâm. Nhưng lại được biết đại quân Đột Quyết đánh tới liền dẫn dân trong thành rút về hướng tây ạ. Trinh thám của chúng ta phát hiện đại quân Đột Quyết có ít nhất bốn trăm ngàn. Khi phát hiện thì đội quân cách thành khoảng chừng một trăm năm mươi dặm. Hiện giờ cách thành Du Lâm khoảng chừng một trăm dặm. Tổng quan xin bệ hạ lập tức rút về phía nam.

Dương Quảng hất tay.

-Dẫn hắn đi.

Lúc đó, Vũ Văn Thuật đứng cạnh dè dặt nói:

-Bệ hạ, liệu có phải kế điệu hổ li sơn của Dương Nguyên Khánh? Y dùng Đột Quyết để dọa chúng ta.

Dương Cung Đạo có chút lo lắng.

-Bệ hạ, nếu quả thật có tới bốn trăm ngàn quân Đột Quyết thì vấn đề đúng là rất nghiêm trọng rồi. Nên tin tưởng Dương Nguyên Khánh, nhanh chóng rút về phía nam.

Đúng lúc ấy, có tiếng báo gấp truyền đến. Có thị vệ bên ngoài cửa cấp báo:

-Bệ hạ, coi giữ quận Trường Thành báo tin khẩn cấp. Phát hiện hơn mười vạn kỵ binh Đột Quyết đang tiến về phía thành Du Lâm, có thể là vượt qua thành rồi.

Dương Quảng bỗng đứng bật dậy, lời của Dương Nguyên Khánh y có thể không tin nhưng tin từ tên lính coi giữ thành y không thể không tin được. Y hốt hoảng đến lạc cả giọng:

-Mau, mau chóng rút về phía nam!

Bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết đã cách ngoài thành một trăm dặm. Căn cứ theo tốc độ của bọn họ thì trong vòng nửa ngày có thể truy đuổi quân đội bắc tuần. Dương Quảng cũng không dám giữ Lục Hợp thành nữa. Y vứt bỏ Lục Hợp thành sửa thành cưỡi ngựa. Một trăm nghìn đại quân bỏ lại quân nhu và các đồ khác, hoảng sợ rút về phía nam.

Vào lúc canh một, Dương Quảng biết tin. Bốn trăm ngàn đội quân Đột Quyết đã đuổi tới cách thành chừng sáu mươi dặm. Năm nghìn quân đội Tùy chặn đội quân Đột Quyết đã bị tiêu diệt. Dương Quảng vô cùng hoảng sợ. Y bất chấp mệt mỏi, cố gắng chạy thoát về hướng nam. Nhưng số cung phi và đại thần trong đội ngũ của họ quá đông, cơ bản chạy không nhanh. Cứ tiếp tục như thế trước lúc trời sáng bọn họ nhất định sẽ bị đội quân Đột Quyết truy bắt.

Tả vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thành Đô chạy tới trước mặt Dương Quảng hô lớn:

-Bệ hạ, chúng ta đi hướng Nhạn Môn Quan, nơi đó địa hình hiểm trở, có thể ngăn cản được đội quân Đột Quyết.

Lúc đó Dương Quảng đã vô cùng hoang mang và lo sợ. Vũ Văn Thành Đô vừa mới đề xuất, Dương Quảng đã lập tức trả lời:

-Đi Nhạn Môn Quan!

Một trăm ngàn cấm quân sợ hãi vô cùng, chạy như băng trên đường. Vào lúc canh bốn, đội quân của Dương Quảng đã qua thị trấn Nhạn Môn. Huyện Nhạn Môn sau đại loạn Dương Lượng đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Sau này xây dựng lại thì tường thành của thị trấn Nhạn Môn cao to kiên cố, chu vi chừng hai mươi dặm. Là một huyện mà số dân lên tới mấy ngàn hộ và khoảng hơn hai trăm ngàn người. Dương Quảng băng như gió vào thị trấn, lúc này trong lòng mới có chút yên tâm.

Lúc ấy đang khuyết ghế Đại Châu tổng quản. Thái thú quận Nhạn Môn Lã Ngọc là quan cao nhất. Y nghe nói Hoàng Đế đến chạy nạn, hoảng sợ vội vàng xuất quan để nhường chỗ cho Dương Quảng và cung phi. Y lại liên lạc với các hộ khá giả bố trí quan lại. Hàng trăm cấm quân có thể tùy ý vào ở tại các nhà dân. Người hô ngựa hý, trong thành một khung cảnh hỗn loạn.

Trời mới rạng đông Thái Thú Lã Ngọc dẫn theo mười mấy tên nha dịch mang theo rượu ngon và thức ăn vào trong nha quận. Nha quận tạm thời trở thành Nhạn Môn hành cung. Mấy ngàn tên thị vệ tả hữu vây quanh bốn phía như thùng sắt. Rượu thịt vừa được mang vào, Lã Ngọc đứng chờ hồi lâu, một tên thái giám đi ra nói:

-Thánh thượng có chỉ, tuyên Thái Thú Lã Ngọc yết kiến!

Lã Ngọc đi cùng tên thái giám đi vào trong nha huyện vốn dĩ trước đây là của y. Gần đến thư phòng của hoàng đế, trong lòng y bỗng trở nên run sợ. Không ngờ ngự phòng của Thánh thượng chọn lại đúng là phòng làm việc của hắn. Phía dưới nền gạch y có giấu diếm vài thứ, mong sao đừng bị phát hiện.

-Lã Thái thú, Bệ hạ lệnh cho ngươi yết kiến.

Lã Ngọc nơm nớp lo sợ đi vào phòng. Y bỗng nhẹ cả người khi thấy dưới đất trải một tấm thảm rất dày. Mà ghế ngồi của thánh thượng chính là chỗ mà y giấu đồ.

-Thần Lã Ngọc tham kiến bệ hạ.

Dương Quảng vừa mới ăn chút đồ, uống một chén trà sâm nên đã tỉnh táo lại nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng. Bốn trăm nghìn đội quân tinh nhuệ Đột Quyết, liệu thành Nhạn Môn nho nhỏ có thể trụ được không?

-Lã ái khanh, trẫm nghe nói ngươi từng tham gia trận chiến Dương Lượng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.