Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 473: Bị ép cầu viện



-Hồi bẩm bệ hạ, năm Nhân Thọ thứ tư, lúc ấy Đại Châu tổng quản là Lý Cảnh, Phùng Hiếu Từ là Tư Mã, còn thần là Tư Pháp. Dương Lượng phái Kiều Chung Quỳ dẫn đầu năm trăm nghìn đại quân tấn công thành. Chúng thần chỉ có vẻn vẹn mấy ngàn người, cầm cố được hơn một tháng. Cũng may sau đó có Dương Nghĩa Thần và Dương Nguyên Khánh tới cứu viện mới có thể đánh bại được phản quân Dương Lượng.

Dương Quảng gật gật đầu:

-Đã là chuyện của mười mấy năm trước. Lý Cảnh giờ đã chết, Dương Nghĩa Thần cũng vậy, Phùng Hiếu Từ thì chết trận, chỉ còn lại Dương Nguyên Khánh. Có điều hắn… ai!

Lần này Dương Nguyên Khánh kịp thời cử người đến báo tin như vậy chứng minh là hắn không hề có tâm ý phản bội triều Tùy. Do đó lòng oán hận của Dương Quảng với Dương Nguyên Khánh mới được giảm bớt.

-Hiện tại trong thành có bao nhiêu quân đội?

-Trong thành Đại Châu có khoảng mười ngàn người, dân thường khoảng hai mươi ngàn. Chỉ có điều …

-Chỉ có làm sao?

Trong lòng như linh cảm được điều xấu. Dương Quảng vội vàng hỏi.

Lã Ngọc nói ra điều mà y lo lắng nhất:

-Chỉ có điều trong kho của thành hiện chỉ còn lại hai mươi ngàn thạch lương thực. Nhiều nhất cũng chỉ đủ cho đại quân và người dân trong thành dùng trong vòng hai mươi ngày, hơn nữa cỏ khô thiếu nghiêm trọng.

-Cái gì?

Dương Quảng giật mình kinh hãi. Chỉ có hai mươi ngàn thạch lương thực, ông ta vội hỏi:

-Vậy số cỏ làm thức ăn gia súc rốt cuộc có bao nhiêu?

Lã Ngọc cũng không biết chính xác là có bao nhiêu số cỏ đó. Y cũng chỉ trả lời mơ hồ:

-Hồi bẩm bệ hạ, quận Nhạn Môn chỉ có năm nghìn con chiến mã. Bình thường là dựa vào số lượng này để lưu trữ ba tháng cỏ khô. Nay đột nhiên số ngựa chiến lại tăng lên tới trăm nghìn con. Thần cũng không nắm rõ chính xác cụ thể số lượng cỏ khô. Nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong vòng mười ngày.

Dương Quảng có phần nóng nảy. Lương thực chỉ đủ dùng trong vòng hai mươi ngày, cỏ khô chỉ đủ cho mười ngày. Một khi thành bị vây hơn một tháng, như vậy chả phải là tất cả đều bị chết đói sao?

Lúc ấy, Vũ Văn Thành Đô đứng bên cạnh nói:

- Bệ hạ, thần kiến nghị trước tiên hãy giết năm nghìn con ngựa chiến. Một mặt là tăng thêm lượng thịt dùng để ăn, mặt khác lại có thể giảm bớt sự tiêu hao cỏ khô.

Dương Quảng trầm ngâm một lát rồi nói:

- Trước tiên xem đội kỵ binh của Đột Quyết đã đuổi tới đâu rồi? Nếu như vẫn còn xa, hoặc là sẽ chuyển lương thực và cỏ từ huyện khác đến, hoặc là trẫm lập tức rời quận Nhạn Môn đi U Châu.

Ông ta vừa dứt lời, thì thấy từ bên ngoài tiếng kèn lệnh vang dội. Tiếng kèn lệnh trầm bổng, vọng lại từ phía chân trời giống như hàng ngàn hàng vạn chiếc kèn lệnh cùng nhau thổi lên.

Dương Quảng đột nhiên biến. Lúc này, Hữu vệ Đại tướng quân Sử Tường chạy vào vội báo:

- Bệ hạ, đại quân Đột Quyết bốn phương tám hướng vây đến. Số lượng lên đến mấy trăm ngàn tên đã bao kín thành Nhạn Môn.

Trên gương mặt Dương Quảng hiện lên vẻ hoảng sợ. Ông ta sợ hãi đến mức nói không lên lời. Còn Vũ Văn Thành Đô lại rất bình tĩnh nói:

-Bệ hạ đừng quá lo lắng, chúng ta còn có một trăm nghìn đại quân bảo vệ thành, đây cũng không phải là kỵ binh tác chiến, chúng ta chưa chắc đã bất lợi. Hơn nữa Đột Quyết không có thế mạnh về việc tấn công thành. Thần kiến nghị lập tức giữ vững thành trì, quyết một trận với đội quân Đột Quyết.

Dương Quảng dần bình tĩnh lại. Ông ta lấy kim bài của mình đưa cho Vũ Văn Thành Đô:

-Đại tướng quân, trẫm bổ nhiệm khanh toàn quyền phụ trách việc bảo vệ thành trì. Một trăm ngàn cấm quân sẽ do khanh trực tiếp điều khiển.

Vũ Văn Thành Đô quỳ một gối xuống đất nói:

-Thần nguyện dù thịt nát xương tan cũng nhất định bảo vệ sự an toàn cho bệ hạ.

Vũ Văn Thành Đô lập tức triệu tập trên ba mươi ngàn đại quân lên thành phòng ngự. Đồng thời hạ lệnh dỡ bỏ hết những nhà dân ở khu vực gần tường thành. Số gạch thu được đều được dùng để phòng ngự thành. Từng tòa nhà bị dỡ đi, những cây trụ lớn bị cưa thành từng đoạn để làm gỗ lăn. Những tảng đá lớn để xây dựng móng cũng bị quân lính khiêng lên làm đá chắn trên đầu tường thành. Những chủ gia đình bị phá hủy cũng chỉ biết âm thầm đứng một bên mà nhìn. Chẳng một ai kêu gào than khóc, chỉ thu dọn lại những tài vật sót lại của mình.

Trên thành, mấy vạn quân đội Tùy đang đứng kín trên đầu tường thành. Họ yên lặng nhìn chăm chú vào đại quân Đột Quyết đang vây ngoài thành. Trong ánh mắt của từng tên binh lính đều hiện vẻ lo lắng, sợ hãi. Toàn bộ bốn trăm nghìn quân Đột Quyết đã tiến vào quận Nhạn Môn. Bên ngoài vài dặm, từng chiếc lều mọc lên kéo dài mấy chục dặm, nhìn không thấy giới hạn. Tất cả bao vây quanh thành Nhạn Môn.

Vào lúc giữa, tiếng trống trận vang to: “tùng, tùng, tùng”. Tiếng kèn lệnh trầm thấp vang vọng khắp nơi. Một trăm nghìn quân Đột Quyết xuất chiến. Bọn họ tiến lên mạnh như thủy triều dâng. Tay tên nào tên ấy cầm lá chắn, khiêng mấy trăm cái thang cao mấy trượng để trèo tường thành. Ai nấy đều dũng mãnh giành lên trước, tiếng la hét rung chuyển đất trời.

Bọn chúng dùng những tấm ván gỗ dài bắc qua sông bảo vệ thành rộng chừng hai trượng làm cầu. Gần một trăm ngàn đại quân Đột Quyết tiến lên. Không cần thăm dò công kích, chúng trực tiếp tấn công như vũ bão.

Trên đầu thành, tên của quân Tùy như mưa bão, chi chít bắn xuống binh lính quân Đột Quyết. Cho dù có tấm chắn che đỡ, nhưng vẫn có rất nhiều quân Đột Quyết bị bắn ngã. Chỉ là quân đội quá đông đúc, không có máy bắn đá, uy lực của tên không đủ. Mấy trăm chiếc thang leo thành được dựng lên đầu thành, như móc sắt bám bào tường. Hơn một trăm ngàn quân tiên phong Đột Quyết bắt đầu trèo lên tiến công, những tảng đá lớn và đầu gỗ như mưa đá ngập trời trút xuống, từng loạt quân địch bị đập trúng, kêu thảm thiết từ trên không quay cuồng rơi xuống đất, nhưng lại không ngừng có loạt quân địch mới trèo lên tấn công.

Dưới thành, mấy chục ngàn quân Đột Quyết bắt đầu dùng tên phản kích, yểm hộ quân trèo lên thành. Tên chi chít như mạng lưới, bắn về phía quân bảo vệ thành. Quân bảo vệ thành bắt đầu xuất hiện thương vong, hơn nghìn người bị bắn trúng. Quân Tùy bị ép về sau nữ tường (bờ tường thấp có những khe ngắm bắn hình thước thợ trên mặt thành), không ngóc nổi đầu lên, chỉ có thể dùng tấm chắn yểm hộ, bắn tên sang hai bên. Lúc này, thành đông xuất hiện tình hình nguy hiểm, một nhóm quân Đột Quyết xông lên đầu thành, bắt đầu ác chiến với binh lính quân Tùy. Càng lúc càng nhiều quân Đột Quyết xông lên đầu thành, tình hình thành phía đông vô cùng nguy cấp.

Vũ Văn Thành Đô hét lớn một tiếng, phóng ngựa vọt vào trong đám quân địch. Anh ta vung chiếc lưu kim thang nặng trăm cân lên, lực lớn vô cùng, đánh cho quân Đột Quyết thịt máu bắn tung tóe, óc vỡ tung. Quân Đột Quyết bị sự dũng mãnh của anh ta làm cho khiếp sợ, lần lượt lui về sau. Mấy trăm quân Tùy phía sau Vũ Văn Thành Đô ùn ùn tiến lên, anh dũng giết giặc. Cuối cùng giết mấy trăm quân Đột Quyết xông lên đầu thành không còn một ai.

Trận chiến công thành diễn ra hết sức thê thảm, tên bay ngang dọc, thi thể chất đống, hai bên đều đã đầu nhập trọng binh. Quận nha giáp gần với thành phía bắc, cách tường thành chỉ có bảy mươi bước. Tên dày đặc xẹt qua không trung, bắn vào trong thành, không ít tên đã bắn vào trong quận nha.

Trong ngự thư phòng, con út của Dương Quảng là Dương Cảo vô cùng hoảng sợ, chạy đến tìm phụ hoàng:

- Phụ hoàng!

Y vừa chạy vào ngự thư phòng, một mũi tên từ cửa sổ bay vào, đã bắn trúng kim quan trên đầu y. Đám hoạn quan kinh hãi kêu gào, Dương Quảng ôm lấy con út, lưng tựa vào bàn ngồi xuống mặt đất. Lúc này, một tiếng kêu thảm vang lên, một gã tiểu hoạn quan bị tên bắn trúng vào bụng, ngã trên mặt đất, máu chảy đầm đìa.

Lại một mũi tên từ đỉnh đầu Dương Quảng vút qua, bắn lên vách tường, rơi xuống trước mặt Dương Quảng. Dương Quảng vô cùng sợ hãi, ôm lấy Dương Cảo mà khóc:

- Hôm nay cha con ta phải chết ở đây rồi.

Chính vào lúc này, bên ngoài thành truyền đến tiếng kèn lệnh, “Tu…u…u” tiếng kèn lệnh vang lên.

Đây là tiếng kèn lệnh quân Đột Quyết ngưng chiến rút quân. Mấy trăm chiếc thang công thành của quân Đột Quyết chỉ còn lại không đến năm mươi chiếc. Thủy Tất Khả Hãn hạ lệnh rút đại quân công thành.

Một trăm ngàn đại quân công thành như thủy triều rút về, nhưng quân Tùy trên thành lại không hoan hô thắng lợi. Trận chiến công thành chỉ ngắn ngủi hai canh giờ, ba mươi ngàn quân Tùy đã chết sáu ngàn người, còn quân Đột Quyết cũng chết mười ngàn người, gần như bên cạnh mỗi người đều có xác chết máu chảy đầm đìa. Một loại sợ hãi của chết chóc tràn ngập trong lòng mỗi một binh lính quân Tùy.

Một trăm ngàn cấm quân của Dương Quảng phần lớn đều là con cháu người nhà giàu có, trong đó không thiếu con cháu nhà giàu sang quyền thế. Binh lính là người Quan Lũng chiếm hơn nửa, rất nhiều đều là con cháu quý tộc Quan Lũng.

Cho tới nay, gia nhập cấm quân đều là con đường tắt để nhóm con cháu nhà quan gia nhập sĩ, giống như mạ một lớp vàng, vài năm sau là có thể thăng quan, ngược lại đi đảm nhiệm quan quân của phủ binh. Cấm quân là quân đội bảo vệ hoàng đế, cưỡi tuấn mã, mặc áo giáp sáng bóng. Cái bọn họ lưu tâm chính là ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái trẻ, à trước nay chưa từng suy nghĩ tham gia chiến tranh. Bọn họ luôn bị gọi châm biếm là “Công tử quân”.

Nhưng hôm nay, một sự kiện ngoài ý muốn đã đẩy bọn họ vào chiến trường chính tác chiến với bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết. Khi bắt đầu tác chiến, bọn họ bất chấp sợ hãi, nhưng khi quân địch lui bước, chiến tranh tàn khốc máu chảy đầm đìa xuất hiện trước mặt bọn họ, tinh thần của rất nhiều người đã sụp đổ, vô lực ngồi sụp xuống mặt đất. Số đông binh lính vô cùng sợ hãi, lo lắng cho vận mệnh của mình.

Vũ Văn Thành Đô thị sát một vòng chiến trường, binh lính quân Tùy lảo đảo, khiến trong lòng anh ta ngổn ngang lo sầu. Anh ta vốn cho rằng một trăm ngàn quân thủ thành, chí ít có thể phòng ngự sự tấn công của năm trăm ngàn người, hơn nữa đối phương là người Đột Quyết không giỏi tấn công thành. Nhưng bây giờ xem ra đội quân này khiến anh ta thất vọng, tấn công và phòng thủ chết so với bình thường là 3/1, mà phòng ngự hôm nay chết lên đến 5/3. Từ đó có thể thấy sức chiến đấu của nhánh quân này rất yếu, thành trì sớm muộn cũng sẽ bị công phá.

Vũ Văn Thành Đô thở dài, biện pháp hiện giờ chỉ có cầu viện, con đường nhanh nhất hữu hiệu nhất chính là cầu viện Dương Nguyên Khánh.

Vũ Văn Thành Đô phân phó mấy gã tướng quân chuẩn bị chiến tranh một lần nữa. Anh ta quất mạnh roi vào ngựa chiến, chạy xuống dưới thành.

Hành cung tạm thời của Dương Quảng đã từ quận nha đổi tới tổng quản phủ Đại Châu. Nơi này nằm ở trung bộ của thành trì, tên không thể bắn tới nơi. Trong hội nghị đường của tổng quản phủ, Dương Quảng đang thương nghị đối sách với mười mấy đại thần.

Hữu vệ Đại tướng quân Sử Tường đã trước một bước tiến hành thông báo tình hình chiến đấu, khiến cho trong lòng mỗi người có mặt ở đây đều nặng trịch. Đột Quyết chỉ dùng thang đơn giản nhất tấn công thành, đã gần như công phá được thành trì. Nếu tăng thêm các loại vật dụng công thành khác, thì khi đó nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.

Dương Quảng thở dài, nói với mọi người:

- Tất cả mọi người đều phát biểu ý kiến của mình đi! Bây giờ tất cả mọi người đều cùng trên một con thuyền, không có gì không thể nói.

Ông ta nhìn thoáng qua Vũ Văn Thuật:

- Vũ Văn ái khanh, khanh luôn khá tích cực, hôm nay vẫn là khanh nói trước đi.

Vũ Văn Thuật khom người nói:

- Bệ hạ, Đột Quyết muốn bắt chính là Hoàng đế Đại Tùy, bắt bệ hạ làm con tin, bức bách triều Tùy đáp ứng điều kiện hà khắc của bọn họ, cho nên chúng ta phải bảo vệ Hoàng Đế bệ hạ. Thần đề nghị bệ hạ chọn ra mấy nghìn binh sĩ tinh nhuệ trong số một trăm ngàn quân, bảo vệ bệ hạ thoát khỏi vòng vây.

- Không thể!

Lời của Vũ Văn Thuật chưa nói xong, Vũ Văn Thành Đô xuất hiện ở cửa đã lớn tiếng ngăn lại:

- Bệ hạ là vua của thiên hạ, làm sao có thể tùy tiện hành động?

Vũ Văn Thành Đô vốn là con nuôi của Vũ Văn Thuật, kỳ thực chính là gia tướng của ông ta. Tuy rằng Vũ Văn Thành Đô được Dương Quảng coi trọng mà dần dần đề bạt, nhưng trong mắt Vũ Văn Thuật, anh ta chẳng qua chỉ là con nuôi mà thôi, xuất thân thấp kém, chỉ là ngại sĩ diện nên lão luôn lờ đi với Vũ Văn Thành Đô, hai người gặp mặt nhau cũng như người qua đường, không thèm chào hỏi nhau.

Hôm nay Vũ Văn Thành Đô không ngờ ngay trước trước mặt Hoàng đế và các đại thần quan trọng bác bỏ mình, Vũ Văn Thuật không chịu được sỉ nhục, lão giận tím mặt:

- Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đấy!

Vũ Văn Thành Đô không thèm nhìn lão, đi tới trước mặt Dương Quảng thi lễ:

- Bệ hạ, hôm nay chúng ta chỉ đưa vào ba mươi ngàn quân phòng ngự, chúng ta còn có hơn bảy mươi ngàn người, còn đủ tên, còn dư lực phòng ngự. Mà đột kích bằng khinh kỵ là sở trường của kỵ binh Đột Quyết. Bệ hạ cùng mấy ngàn người ra khỏi thành, làm sao có thể thoát khỏi sự truy kích của bọn chúng? Đường xá xa xôi, một khi hộ vệ không còn, bệ hạ chỉ có thể bó tay chịu trói.

- Ta tán thành ý kiến của Tả vệ Đại tướng quân. Bệ hạ nhất thiết không được tùy ý ra khỏi thành!

Đây là Phàn Tử Cái đang ủng hộ Vũ Văn Thành Đô, anh ta khinh miệt mà nhìn Vũ Văn Thuật một cái:

- Ta không biết một số người nào đó xuất phát từ mục đích gì? Không ngờ khuyên bệ hạ phá vây khỏi bốn trăm ngàn quân, một đứa trẻ ba tuổi cũng biết là không thể. Ở trong thành bệ hạ có cơ hội được bảo toàn, nhưng một khi ở vào hoàn cảnh nguy hiểm, thì hối không kịp. Chỉ cần bệ hạ ở trong thành, thì có thể cổ vũ lòng quân, làm nhụt lòng hăng hái của quân địch. Thần khuyên bệ hạ phái sĩ tử đột phá vòng vây, chiêu mộ binh mã trong thiên hạ đến cần vương (chỉ việc bề tôi nổi binh để cứu giúp vua), đích thân thăm hỏi binh lính, tuyên bố không tiếp tục chinh phạt Triều Tiên, trọng thưởng tước vị, tất ai ai cũng sẽ anh dũng tiến lên, có gì phải lo không thể phòng ngự thành công?

Những lời của Phàn Tử Cái nói rất có lý có khí tiết, mọi người đều gật đầu đồng ý. Nội sử Thị lang Tiêu Vũ cũng nói:

- Đột Quyết dù sao cũng là thần của Đại Tùy, bọn họ thân bề tôi mà phạm thượng, thiếu đạo nghĩa. Bệ hạ có thể phái sứ thần đi chất vấn bọn họ, vì sao không giữ đạo quân thần? Khi đàm phán điều kiện với bọn họ, cho dù không tác dụng, thì cũng có thể kéo dài thời gian. Sau đó bệ hạ hạ chiếu rõ ràng, tuyên bố không tiếp tục chinh phạt Triều Tiên, chuyển nhiệm vụ đối phó Đột Quyết. Như vậy mọi người an tâm, thì sẽ vì sự sinh tồn của bản thân và chiến đấu.

Ngu Thế Cơ vào thời khắc sự tình liên quan đến tính mạng thiết thân của mình, lão không thèm quan tâm tới sĩ diện của Vũ Văn Thuật, lão cũng tán thành nói:

- Tuyên bố dừng chinh phạt Triều Tiên, lấy trọng tước ban thưởng cho tướng sĩ, quả thật là một cách hay để cổ vũ sĩ khí, thần ủng hộ!

Ý kiến của mọi người dần đã đi vào thống nhất. Bùi Củ và Bùi Uẩn cũng tỏ vẻ tán thành. Dương Quảng bị thúc ép đến bất đắc dĩ, để bảo toàn tính mạng, cũng chỉ đành đồng ý ý kiến của các vị đại thần.

Lúc này Vũ Văn Thành Đô nói:

- Từ các quận huyện trong thiên hạ mộ binh cần vương, khả năng thời gian không kịp. Thần đề nghị trực tiếp cầu viện Dương Nguyên Khánh, thần tin tưởng hắn nhất định có thể dẫn quân tiến đến cứu viện bệ hạ!

Đề nghị của Vũ Văn Thành Đô khiến bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo. Lần bắc tuần này của Thánh thượng là vì trừng phạt Dương Nguyên Khánh, sau cùng lại biến thành cầu viện với Dương Nguyên Khánh, điều này khiến người ta không khỏi bị mất mặt. Bùi Củ và Bùi Uẩn nhìn nhau, vẻ mặt của hai người cũng có phần mất tự nhiên.

Vũ Văn Thuật bị mọi người trách móc một trận, vẫn không dám lên tiếng. Lúc này y nắm lấy cơ hội, nổi giận trách Vũ Văn Thành Đô:

- Tên loạn thần tặc tử Dương Nguyên Khánh, ai cũng có thể giết hắn. Không ngờ ngươi lại cầu viện với hắn, thể diện của Thánh thượng để ở đâu nữa, ngươi có dụng ý gì?

Vũ Văn Thành Đô vừa định phản bác, Dương Quảng liền phất tay ngăn lại cuộc đấu khẩu của bọn họ:

- Trẫm cũng không muốn cầu viện với Dương Nguyên Khánh, chuyện này tạm thời không đề cập đến.

Vũ Văn Thành Đô căm tức liếc Vũ Văn Thuật một cái, không nhiều lời nữa. Dương Quảng nói với Bùi Củ:

- Bùi ái khanh, trẫm cũng biết đàm phán lúc này cực kỳ nguy hiểm, song cũng không còn cách nào khác. Chuyện đàm phán với Đột Quyết, khanh là người mà trẫm tín nhiệm nhất.

Bùi Củ biết mình không thể tránh khỏi. Ông tiến lên một bước, kính cẩn thi lễ:

- Thần nguyện phân ưu vì bệ hạ!

Dương Quảng gật đầu:

- Trẫm biết ái khanh sẽ hành động vào thời điểm quyết định. Phen này đàm phán với thủ lĩnh người Hồ, mong ái khanh xử sự đúng mực, chiếu lý tranh luận, không làm mất đi tự tôn của thượng quốc.

- Thần thà chết cũng sẽ không làm mất đi thiên uy của Đại Tùy!

Dương Quảng nghe ông nói đến cái chết liền thầm thở dài trong lòng, lại nói với mọi người:

- Xả thân để chiêu mộ sĩ binh trong thiên hạ, chẳng hay ai có thể đột phá vòng vây để truyền tin?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Đột phá vòng vây của bốn trăm ngàn đại quân, nói dễ hơn làm. Bùi Uẩn tiến lên thi lễ nói:

- Bệ hạ, cưỡng ép phá vây gần như không có khả năng nào, chỉ có thể dùng phương thức trà trộn để thoát ra, thần xin đề cử một người có thể đảm đương trách nhiệm này.

Dương Quảng mừng rỡ:

- Khanh muốn tiến cử ai?

- Thần tiến cử Đặc Lặc A Sử Na Đại Nại của Tây Đột Quyết. Y theo Xử La Khả Hãn vào kinh thành, luôn ở bên cạnh Thánh thượng, từng tham gia vào cuộc chiến ở Liêu Đông, được phong là Triều Thỉnh Đại Phu. Bệ hạ có thể thừa lúc Đột Quyết nhặt xác vào ban đêm, A Sử Na Đại Nại có thể trà trộn vào doanh trại của địch để phá vây.

Cách này của Bùi Uẩn cực kỳ hay, mọi người sôi nổi tán thưởng. Dương Quảng lập tức nói:

- Tuyên y đến gặp trẫm!

Lát sau, một hoạn quan dẫn theo một thần tử Đột Quyết tiến vào nghị sự đường. Dáng vẻ của y khôi ngô cao lớn, khuôn mặt rậm râu, tướng mạo uy vũ. Người này tên là A Sử Na Đại Nại, là vương tộc Tây Đột Quyết. Năm Đại Nghiệp thứ bảy theo Xử La Khả Hãn đến Đại Tùy, sau đó định cư ở triều Tùy, không muốn về nước nữa. Y tự đổi tên thành Sử Đại Nại, luôn ở bên cạnh Dương Quảng, đã có thể nói tiếng Hán lưu loát.

Y tiến vào phòng, khom người thi lễ:

- Thần Sử Đại Nại tham kiến bệ hạ!

- Ái khanh bình thân!

Dương Quảng dùng mắt ra hiệu cho Bùi Uẩn. Bùi Uẩn thuật lại việc giả chết phá vây qua một lượt, Sử Đại Nại nói hùng hồn:

- Thần nguyện vì bệ hạ qua sông vượt lửa, quyết không chối từ.

Lúc này, Ngu Thế Cơ ở kế bên có chút lo lắng nói:

- Để A Sử Na phá vây, liệu triều đình có tưởng là do Đột Quyết gài bẫy hay không?

Thực ra Dương Quảng cũng lo nghĩ việc này, trong thâm tâm y vẫn không tin tưởng người Đột Quyết cho lắm. Y trầm ngâm hồi lâu, lúc này Sử Đại Nại gượng đỏ mặt nói:

- Thần có quen biết với Thái Nguyên Lưu Thủ Lý Thúc Đức. Thần có thể nói lại ý chỉ với y, để y tuyên chỉ với thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.