Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 488: Lộ sơ hở



Hàn Sưởng hồi lâu không nói gì, anh ta đi vào phòng lấy ra một cái hộp gỗ dẹt và đưa cho Lý Thủ Trọng:

- Đây là một số thông tin tình báo ta nắm được. Huynh trở về giao cho Trưởng công tử. Còn về phần trang bị trọng giáp bộ binh, ta sẽ nghĩ cách. Cái này rất khó, rất mạo hiểm, ta sẽ cố gắng hết sức vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo. Một tiểu nhị hốt hoảng chạy tới:

- Ông chủ, bên ngoài có một đội nội vệ binh.

Hàn Sưởng nghe nói là nội vệ binh thì trong lòng kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Tiểu nhị liếc nhìn Lý Thủ Trọng một cái, nhỏ giọng nói:

- Hình như vị Lý gia này vi phạm quy định gì đó, nội vệ binh bên ngoài bảo vị Lý gia này lập tức ra ngoài trả lời, nếu không thì họ sẽ vào bắt người.

Hàn Sưởng và Lý Thủ Trọng ngơ ngác nhìn nhau, Hàn Sưởng vội la lên:

- Lý gia ra trước đối phó đi. Quyền lực của nội vệ binh rất lớn. Bọn họ mà nhìn trúng vào rồi thì rắc rối to đó.

Lý Thủ Trọng cũng không biết mình đã gây ra vấn đề gì. Anh ta liền đi ra khỏi cửa hàng. Bên ngoài cửa hàng có hai mươi mấy binh sĩ. Điểm không giống với bình thường chính là mũ giáp của bọn họ có màu đỏ. Đây là nội vệ binh của quân Phong Châu, tổng cộng có năm nghìn người, chiếm đóng ở các vùng của Ngũ Nguyên. Mũ giáp của bọn họ có màu đỏ nên còn được gọi là xích khôi binh.

Bên cạnh đó có một tên quan quân, chính là tên quan quân vừa nãy giữ thành. Ông ta nhìn thấy Lý Thủ Trọng đi ra bèn chỉ ngay vào anh ta nói:

- Chính là người này!

Một gã quan quân nội vệ tiến đến, liếc mắt quan sát Lý Thủ Trọng:

- Theo chúng ta một chuyến!

Phủ nội vệ ở bên cạnh huyện nha Cửu Nguyên, rộng chừng mười mẫu, tường cao nhà sâu, bên trong có một nhà giam bí mật. Một khi đã bị nội vệ dẫn vào phủ thì trừ phi là vô cùng trong sạch, nếu không thì rất khó mà ra được.

Lý Thủ Trọng trong lòng thấp thỏm không yên đi theo vệ binh nội vệ đi vào cửa chính phủ nội vệ, sau đó đi vào một gian phòng nhỏ. Bên trong gian phòng có một quan quân đang ngồi, bên cạnh có bốn người đàn ông dũng mãnh đang đứng, ánh mắt họ hung tợn nhìn anh ta.

- Quỳ xuống!

Một người đàn ông thét lên ra lệnh.

Lý Thủ Trọng trong lòng bất đắc dĩ đành quỳ xuống. Quan quân liếc mắt nhìn anh ta:

- Ngươi tên là gì? Từ đâu đến, làm nghề gì?

- Tiểu nhân là Lý Thủ Trọng, là thương nhân quận Ly Thạch - Hà Đông, đến quận Ngũ Nguyên để bán hàng.

- Bán hàng gì, giấy tờ thuế đâu?

- Đều là những vật dụng thường ngày, lá trà, đường, còn có giấy bút văn phòng phẩm nữa.

Lý Thủ Trọng lấy ra từ trong người một tờ giấy thuế. Đây là bằng chứng có được khi anh ta vừa vào quận Ngũ Nguyên. Một người đàn ông cầm lấy tờ giấy đưa cho quan quân. Quan quân nhìn một cái rồi nói:

- Binh lính giữ thành nói, ngươi nộp thuế không đủ cho nên nghi ngờ ngươi trốn thuế, chính vì thế mới thẩm tra ngươi.

Lý Thủ Trọng trong lòng thoải mái, nhẹ nhõm. Hóa ra là vì chuyện này. Anh ta còn tưởng thân phận của mình bị tiết lộ, chắc là khi đi vào thành không có đút lót gì quan giữ thành nên họ muốn trả thù mình thôi. Anh ta vội vàng đáp:

- Quân gia, khi chúng tôi nộp thuế thì đều bày hết hàng ra. Sau khi quan phụ trách thuế thẩm tra xác nhận thì mới nộp thuế cho đi. Tôi tuyệt đối không cố ý trốn thuế.

- Cái này rất khó nói. Có thương nhân trên người còn cất giấu châu báu. Đợi ta xác minh rõ ràng, nếu không có vấn đề gì thì sẽ để ngươi đi.

Quan quân đưa mắt ra hiệu với người đàn ông bên cạnh một cái, người đàn ông đi lên phía trước:

- Đi theo ta!

Anh ta đưa Lý Thủ Trọng đến căn phòng kế bên và giam ở đó. Quan quân lập tức đứng dậy, đi vào trong nội viện. Ở đại sảnh của nội viện, hơn mười nội vệ phủ đang ngồi quanh một cái bàn tròn, trên bàn đặt ba cây đao. Ba cây đao này chính là ba cây đao mà Lý Thủ Trọng để lại ở chỗ cổng thành. Các cây đao bình thường thì không vấn đề gì nhưng tám người trong đoàn của Lý Thủ Trọng lại mang theo ba cây đao dùng trong quân đội, lại có khắc số hiệu nữa. Điều này liền khiến cho quân lính gác thành phải cảnh giác.

Ba cây đao này đều có đánh số. Một quan văn đang thẩm tra nguồn gốc của những con số này. Trong tay ông ta có một cuốn sổ đánh dấu vũ khí quân nhu. Ông ta đã bỏ số tiền lớn để mua được bản sao này từ chỗ Quân khí giám.

Phủ nội vệ đồng thời cũng là tổ chức tổng tình báo của quân Phong Châu, đốc quân tên là Ngụy Bí, là một trong những thiết vệ của Dương Nguyên Khánh.Trưởng sử tên là Tạ Tư Lễ, là sĩ tử tòng quân ở Đôn Hoàng năm đó, xuất thân là con nhà danh môn Tạ gia ở Giang Nam. Mười tám quan văn trẻ tòng quân ở Đôn Hoàng năm đó dần dần trở thành những quan văn quan trọng trong quân đội, khơi mào Đại Lương.

Quan quân thẩm vấn Lý Thủ Trọng đi vào, thi lễ với đốc quân Ngụy Bí rồi bẩm báo:

- Tên thương nhân kia đã đến rồi. Tạm thời đã giữ y.

Ngụy Bí gật gật đầu:

- Tiếp tục giữ y. Không thể khiến y sinh nghi ngờ được. Sau đó phái người đi kiểm tra hàng hóa, phải làm cho giống một chút.

- Vâng!

Quan quân xoay người đi ra.

Lúc này, Tạ Tư Lễ mỉm cưới nói:

- Tra được rồi!

Ông ta gập mép lại một trang trong cuốn sổ và nói:

- Ba cây đao này là đến từ quận binh Thái Nguyên, là một trong hai nghìn cây đao của Lý Uyên.

Ngụy Bí trầm ngâm một chút:

- Cái này phải lập tức bẩm báo tổng quản!

......

Mười lăm phút sau, Ngụy Bí và Tạ Tư Lễ đã có mặt ở phòng làm việc của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh suy ngẫm nghe hai người đó bẩm báo lại tình hình, rồi lại hỏi:

- Đã ra ba cây hoành đao, thế các binh khí khác thì sao?

- Các binh khí khác thì bình thường, chế tác không tồi, nhưng không phải là vật của Quân khí giám.

Ngụy Bí chần chừ một chút, lại nói:

- Ty chức cũng lo lắng ba cây đao này có phải là từ trong quân đội mà ra không? Tình hình binh lính bán binh khí ra ngoài bây giờ rất phổ biến.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu.

- Phủ Thái Nguyên chắc là không như thế đâu. Lý Uyên cẩn thận lắm, ông ta quản rất chặt với những việc như thế này. Điều quan trọng là đây là những cây đao đánh số liền nhau, xếp trong số mười cây đao đầu tiên trong số hai nghìn cây đao của Lý Uyên. Điều này chúng tỏ rất có thể là ông ta cho thân binh của mình sử dụng.

Dương Nguyên Khánh lại trầm tư một chút.

- Còn có một cách nữa có thể phán đoán ra. Quân nhân và thương nhân bình thường có rất nhiều điểm khác biệt. Ví dụ như tư thế cưỡi ngựa, tư thế đi đứng, lời nói cử chỉ v.v đều không giống nhau. Chúng ta có thể quan sát một chút.

Tạ Tư Lễ hỏi:

- Tổng quản, nếu có thể xác định được thì có nhân cơ hội diệt trừ tận gốc bọn họ không?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu cười nói:

- Nhổ đi cái cũ thì cái mới sẽ đến. Thực ra ta rất hiểu cái tiệm tạp hóa đó. Nếu như Lý Uyên thực sự thiết lập điểm tình báo ở Phong Châu thì vì sao chúng ta không thể sử dụng nó cho chúng ta?

Ngụy Bí và Tạ Tư Lễ nhìn nhau, bọn họ hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh. Bọn họ vội vàng thi lễ:

- Chúng tôi sẽ đi sắp xếp làm ngay!

- Tạ Tư Lễ ở lại chút đã!

Ngụy Bí đi trước, Tạ Tư Lễ đứng ở một bên, chờ Dương Nguyên Khánh chỉ bảo. Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:

- Tộc đệ của ngươi ở quận Thượng Lạc làm tốt lắm, đã thăng lên chức Quả Nghị Đô Úy rồi.

Tộc đệ của Tạ Tư Lễ là Tạ Ánh Đăng, đều là danh môn Tạ gia Giang Nam. Cha của hai người là anh em ruột. Sau khi Nam Trần bị diệt vong, cha của Tạ Tư Lễ bị lưu đày đến Đôn Hoàng, còn cha của Tạ Ánh Đăng thì bị áp giải đến Trường An. Hai nhà thường xuyên qua lại. Khi Tạ Ánh Đăng còn niên thiếu cũng ở Tạ gia ở quận Đôn Hoàng ba năm. Hai năm trước chính là Tạ Tư Lễ giới thiệu Tạ Ánh Đăng cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh liền cho Tạ Ánh Đăng đi theo Dương Nguy đến quận Hoằng Nông, trong lúc mấu chốt nhất đã cứu Dương Huyền Cảm. Hiện tại Tạ Ánh Đăng trở thành bảo kiếm tâm phúc của Dương Huyền Cảm.

Tạ Tư Lễ cực kỳ thông minh. Anh ta lập tức liền đoán được ý của Dương Nguyên Khánh:

- Ý của Tổng quản là muốn ty chức cùng đến quận Thượng Lạc sao?

Dương Nguyên Khánh tán thưởng gật đầu. Tạ Tư Lễ này quả nhiên thông minh, lập tức liền đoán trúng ý mình. Hắn trầm ngâm một chút nói:

- Ta nhận được tin tình báo từ kinh thành, Dương Quảng mệnh lệnh cho Vân Định Hưng trong hai tháng phải làm ra thuyền mới. Ta đoán ông ta muốn đến Giang Đô tính đường lui của chính mình. Nếu như Dương Quảng một khi đi Giang Đô, thì cơ hội cha ta Đông Sơn tái khởi đã đến rồi. Nhưng nhóm người nhà họ Dương kia phần lớn là ngu xuẩn, không làm nên đại sự được. Ngươi hãy đến nhờ Tạ Ánh Đăng với tư cách là Tạ gia Đôn Hoàng, bảo Tạ Ánh Đăng tiến cử ngươi với cha ta. Ta sẽ nhờ Dương Nguy nói thay cho ngươi. Sau đó tranh thủ sau khi làm chuyện lớn đó thì ngươi sẽ trở thành người quan trọng của cha ta, trách nhiệm rất lớn.

Tạ Tư Lễ yên lặng gật đầu rồi hành lễ một cách sâu sắc:

- Ty chức sẽ không làm tổng quản thất vọng!

Dương Nguyên Khánh lại cười nói:

- Ngươi có thể mang theo hơn mười sĩ binh nội vệ võ nghệ cao cường đi cùng, cho làm gia tướng Tạ gia. Về sau bọn họ sẽ trở thành những người giúp đỡ bên cạnh ngươi.

- Đa tạ Tổng quản, ty chức lập tức làm ngay!

Tạ Tư Lễ đi rồi, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ. Trong vườn mười mấy cây hoa cúc đang nở rất đẹp, tinh khiết thanh nhã, tươi tắn, còn có vài nụ hoa đang sắp nở, phải trải qua một lần sương giá nữa mới có thể nở được. Còn có mấy tháng nữa là năm Đại Nghiệp thứ mười một sẽ kết thúc.

Thế cục Trung Nguyên càng ngày càng rõ ràng. Lý Uyên ở Thái Nguyên hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh) đã rục rịch chuẩn bị rồi. Lý Mật phá được nhà kho Lê Dương làm thiên hạ khiếp sợ, Đậu Kiến Đức thế lực khổng lồ, thổi quét Hà Bắc; Đỗ Phục Uy tung hoành Giang Hoài, lộ ra khí phách, Tiêu Tiển như rồng ngủ đông, cũng sắp tung hoành thiên hạ,còn Dương Quảng thì tháo chạy đến Giang Đô, điều này có nghĩa là thiên hạ tranh bá sắp bắt đầu. Ngày đó càng ngày càng đến gần.

Dương Nguyên Khánh chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một dòng nhiệt lưu đang trỗi dậy. Giờ khắc này hắn đã đợi bao năm nay rồi.

......

Trên thảo nguyên phía nam của doanh trại Đột Quyết bên sông Ngạch Căn, một đội quân Tùy hơn năm trăm người hộ vệ mấy quan văn đi về phía bắc. Thủ lĩnh là một quan văn hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt sâu, chính là Hộ Tào Tham quân sự quân Phong Châu Ngụy Trưng. Anh ta phụng mệnh Dương Nguyên Khánh đi sứ đến Đột Quyết. Trải qua hơn mười ngày lặn lội đường xa, cuối cùng anh ta cũng đến trọng địa lều trại của Đột Quyết.

Lúc này, xa xa có một đội kỵ binh Đột Quyết vội vã chạy đến, trong nháy mắt đã bao vây lấy đoàn người quân Tùy và nâng cung lên ngắm bắn họ. Thiên phu trưởng Đột Quyết phóng ngựa lao ra, lớn tiếng quát:

- Quân giặc triều Tùy, vì sao dám xâm phạm đất của Đột Quyết!

Trải qua cuộc chiến Nhạn Môn, hai nhà Tùy Đột đã hoàn toàn trở thành hai nước thù địch. Giao thương buôn bán giữa Đột Quyết và triều Tùy bị cắt đứt, binh lính Đột Quyết nhìn thấy quân Tùy thì cũng vô cùng căm hận, thái độ không còn cung kính như trước nữa.

Ngụy Trưng ôn tồn nói:

- Tại hạ là sứ thần Phong Châu, phụng mệnh Dương tổng quản đi sứ đến Đột Quyết, muốn gặp Khả Hãn của các ngươi!

Ngụy Trưng nói tiếng Hán, bên cạnh có một phiên dịch tiếng Đột Quyết. Bọn lính Đột Quyết nghe nói là quân Tùy Phong Châu thì đều vô cùng hoàng sợ, thoái lui về phía sau. Người Đột Quyết thờ phụng cường nhân và thực lực. Lúc này danh tiếng của Dương Nguyên Khánh ở Đột Quyết còn vượt xa hơn cả Hoàng đế triều Tùy.

Thiên phu trưởng nghe nói là Dương Nguyên Khánh phái sứ giả đến, anh ta không dám xằng bậy, bèn nói:

- Phía trước là vùng lều trại cấm, mời đi cùng chúng ta, nếu tự ý đi linh tinh sẽ bị chém chết đó!

Tùy tùng phiên dịch xong, Ngụy Trưng khẽ mỉm cười:

- Vậy thì xin mời!

Thiên phu trưởng vung tay lên, binh lính Đột Quyết chia làm hai đội, bên phải bên trái giám sát quân Tùy hướng về phía lều trại của Đột Quyết mà đi.

.......

Trận chiến Nhạn Môn, đại quân Đột Quyết tuy rằng tổn thất gần hai trăm nghìn người ngựa, nhưng không tổn thương đến nguyên khí của Đột Quyết. Trong đại quân gần hai trăm nghìn người chết đó một bộ phận lớn là quân tôi tớ của Thiết Lặc, quân của Đột Quyết chỉ chết có bốn chục nghìn người, bị Dương Nguyên Khánh giết chết ở phía tây quan ải.

Tổn thất lớn nhất của Đột Quyết chính là uy tín của Thủy Tất Khả Hãn. Ngay trên hành trình trở về, bộ tộc Mông Ngột Đột Quyết đã vô cùng bất mãn với sự chỉ huy của Thủy Tất Khả Hãn. Đại tù trưởng Hoàn Đáp và mấy tù trưởng bộ lạc khác đã chuẩn bị tập kích ban đêm Thủy Tất Khả Hãn, đưa Ô Đồ lên làm Khả Hãn, nhưng do sự việc bị bại lộ, Thủy Tất Khả Hãn ra tay trước, giết chết Hoàn Đáp, thâu tóm quân đội hai mươi nghìn người của Mông Ngột.

Dù cho đây chỉ là một bản nhạc đệm nhỏ nhưng nó thể hiện rằng địa vị của Thủy Tất Khả Hãn đã bắt đầu dao dộng, uy tín bị tổn hại vô cùng. Bản thân Đột Quyết chính là một tập đoàn lớn được tạo thành từ vô số các bộ lạc. Đột Quyết Khả Hãn không phải dựa vào nhân đức để thống trị mà là dựa vào quân công, dựa vào lợi ích, dựa vào uy tín của cường nhân để đối xử sai khiến thần phục của bộ lạc. Một khi Đột Quyết Khả Hãn mất đi ba thứ này thì địa vị của ông ta sẽ gặp nguy hiểm.

Mười mấy ngày nay, Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát trong lòng cực kỳ u buồn. Thua trận Nhạn Môn khiến cho ông ta không có cách nào ăn nói với nội bộ Đột Quyết, các đại tướng thủ hạ trong lòng đều bất mãn. Lần này về nam tổn thất một lượng lớn bò dê mà chả được lợi ích gì.

Bên trong trại chính, Đốt Cát chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Ông ta nhất định phải làm đại sự nữa mới có thể xoay chuyển lại thanh danh đã bị tổn hại, giữ gìn vị trí Khả Hãn.

Tấn công Tây Đột Quyết, tấn công bộ lạc Ô Đồ, rồi đánh triều Tùy hoặc là tấn công về phía đông đánh Khiết Đan. Chỉ có bốn lựa chọn như thế, ông ta tạm thời vẫn chưa biết quyết định thế nào.

Lúc này, ngoài lều có thị vệ bẩm báo:

- Sứ giả của Dương Nguyên Khánh Phong Châu đã đến rồi!

Đốt Cát ngẩn ra, vội vàng nói:

- Mời sứ giả vào.

Một lát sau, binh lính Đột Quyết đã đưa Ngụy Trưng và ba người đi cùng đến trại ở bên. Người Đột Quyết rất chú ý quy củ. Phong Châu chỉ là một một khu vực của triều Tùy, sứ giả Phong Châu không có tư cách để vào trại chính. Trong trại bên đó không có quan viên Đột Quyết nào, chỉ có một mình Đốt Cát. Ông ta lấy tư cách cá nhân để tiếp sứ giả Phong Châu.

Ngụy Trưng đi vào trại bên, rất nho nhã nói:

- Hộ Tào Tham quân sự Phong Châu Ngụy Trưng xin tham kiến Đột Quyết Khả Hãn!

Đốt Cát biết nói tiếng Hán nên bọn họ không cần phiên dịch. Đốt Cắt chắp tay sau lưng đứng quay lưng lại với mấy người Ngụy Trưng, ông ta lạnh lùng hỏi:

- Dương Nguyên Khánh bảo các ngươi đến đây làm gì?

Ngụy Trưng khẽ mỉm cười:

- Phong Châu còn có năm nghìn tù binh Đột Quyết, lẽ nào Khả Hãn không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ hay sao?

Đốt Cát không phải không quan tâm mà là không quan tâm được. Ông ta bỗng dưng xoay người nhìn chăm chú vào Ngụy Trưng nói:

- Nhà ngươi đến nói chuyện về tiền chuộc hay sao?

- Không cần tiền chuộc, chúng ta chỉ muốn đổi lấy một người!

Đốt Cát trầm ngâm một chút, liền hiểu ra ngay:

- Các ngươi muốn đổi lấy Bùi Củ đúng không?

Ngụy Trưng gật gật đầu:

- Chính là như thế. Nếu Khả Hãn đồng ý thì chúng ta sẽ đưa Bùi Củ về và thả năm nghìn tù binh Đột Quyết ra. Khả Hãn nghĩ như thế nào?

Đốt Cát trầm tư suy nghĩ một lúc lâu. Bắt Bùi Củ chẳng qua chỉ là muốn dạy cho ông ta một bài học đã chia rẽ Đột Quyết. Nhưng năm nghìn tù binh Đột Quyết lại là lợi ích thực tại của ông ta. Dùng một Bùi Củ để đối lấy năm nghìn tù binh, làm sao ông ta lại không muốn chứ? Nhưng ông ta có chút khó tin, lại quay đầu lại hỏi Ngụy Trưng:

- Đơn giản như vậy thôi sao?

Ngụy Trưng cười cười:

- Chỉ đơn giản vậy thôi!

Đốt Cát lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy nhưng ông ta nhất thời không thể nghĩ ra sẽ có vấn đề gì, ông ta liền chậm rãi nói:

- Bùi Củ không có ở trong trại của ta, ta sẽ phái người đến đón ông ta đến đây. Đợi mấy canh giờ nữa cơ. Các ngươi nghỉ ngơi chút đi!

Đốt Cát lập tức sai người đưa Ngụy Trưng và tùy tùng đi nghỉ ngơi rồi phái người đưa Bùi Củ tới.

Trong trại lớn, Đốt Cát chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Thực sự đáp án ông ta muốn tìm chính là ở trong lòng ông ta rồi. Tây Đột Quyết, bộ lạc Ô Đồ, triều Tùy và Khiết Đan, trong bốn nơi này, cái có thể có lợi nhất chính là triều Tùy.

Mấy năm nay một lượng lớn người triều Tùy lên thảo nguyên, chứng tỏ trong nội bộ triều Tùy đã xảy ra đại loạn. Trong lòng ông ta liền có dã tâm xâm nhập. Thất bại trong trận Nhạn Môn lần này khiến cho ông ta gặp tổn hại lớn, đồng thời cũng khiến ông ta hiểu ra một đạo lý, Đột Quyết còn chưa đủ thực lực để trực tiếp chinh phục triều Tùy.

Nhưng Đốt Cát cũng không cam lòng thất bại. Ông ta bắt đầu chuyển biến suy nghĩ. Nếu như không thể trực tiếp đi chinh phục triều Tùy, vậy thì tại sao ông ta không tìm người thay ông ta phát ngôn. Giống như năm đó triều Tùy dùng cha ông ta là Khải Dân Khả Hãn làm người phát ngôn vậy. Ông ta cũng có thể hỗ trợ những người triều Tùy trung thành với ông ta, để cho bọn họ phát ngôn cướp lấy thiên hạ triều Tùy, sau đó sẽ xưng thần tiến cống với ông ta. Ông ta dùng cái giá nhỏ nhất đã có thể thực hiện được điều kiện mà hoàng đế triều Tùy chưa đáp ứng với ông ta.

Đốt Cát đã suy xét kỹ càng rồi. Bây giờ ông ta cần bắt tay vào thực hiện.

Lúc này, bên ngoài lều trại truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ:

- Vương tiên sinh đến rồi.

- Cho ông ta vào!

Một lát sau, một người đàn ông người Hán to béo đi vào bên trong trại, tên y là Vương Kim Phú. Người này năm đó phụ trách thay Vũ Văn Thuật bán sắt thô cho Đột Quyết. Khi Vũ Văn Hóa Cập xảy ra chuyện không may với sắt thô, Vũ Văn Thuật liền muốn giết y để diệt khẩu, y biết tin thì tức tốc chạy suốt đêm tháo chạy khỏi kinh thành. Y không có đường nào để đi liền tìm đến Đột Quyết nương tựa. Đốt Cát khá là coi trọng y, cho y làm người quản lý trại. Vương Kim Phú trung thành với ông ta bao nhiêu năm, rất được Đốt Cát tín nhiệm.

Vương Kim Phú đi vào trại lớn, khom mình thi lễ nói:

-Tham kiến Khả Hãn!

Đốt Cát ha hả cười:

- Vương tiên sinh, tìm ngươi đến là có một việc muốn nhờ ngươi.

- Xin Khả Hãn cứ việc chỉ bảo, ty chức muôn lần chết không chối từ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.