Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 566: Ép buộc nhận lệnh



Lý Kiến Thành liếc mắt nhìn Lưu Văn Tĩnh một cái, cười nói:

-Có thể cho Quân sư đi cùng con hay không?

Lý Uyên do dự một chút, cuối cùng đáp ứng nói, liền cười ha hả với Lưu Văn Tĩnh nói:

-Vậy vất vả cho tiên sinh rồi.

Lưu Văn Tĩnh khom người thi lễ:

-Văn Tĩnh nguyện toàn lực phụ tá thế tử.

Lưu Văn Tĩnh lui xuống, Lý Uyên lấy ra lá thư do Lưu Văn Tĩnh viết, đưa cho Lý Kiến Thành:

-Trước hết con hãy nhìn phong thư này đi!

Lý Kiến Thành xem phong thư này, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao phụ thân hơi không tín nhiệm Lưu Văn Tĩnh, ở trong thư từ Lưu Văn Tĩnh biểu lộ thiện cảm với Phong Châu.

Hắn trầm tư một chút nói:

-Phụ thân, Lưu Văn Tĩnh này hơi thư sinh khí phách, trong lòng thẳng thắn, cũng không nhất định là hắn phản bội phụ thân. Theo đề nghị của hắn lấy quan nội, liền thấy hắn không ở cùng bên Dương Nguyên Khánh, con cảm thấy phụ thân lo lắng quá nhiều.

Lý Uyên mặt âm trầm nói:

-Cho dù là ta suy nghĩ nhiều, ta cũng không thích người này, con có thể dùng hắn, nhưng ta sẽ không dùng lại hắn, hơn nữa ta còn muốn cảnh tỉnh con, lời của hắn chỉ có thể nghe ba phần, không thể nghe toàn bộ.

-Con minh bạch, mời phụ thân yên tâm.

Lý Uyên nhìn thoáng qua Lý Kiến Thành, lại chậm rãi nói:

-Trái ngược với quan nội, kỳ thật ta càng muốn cướp lấy chỗ dưỡng mã Hà Tây. Ta nghe nói Hà Tây đại hạn, liền phái Binh Bộ Thị Lang An Hưng Quý đi sứ Hà Tây, đề xuất dùng năm vạn thạch gạo đổi lấy năm vạn thớt chiến mã, không ngờ Lý Quỹ đã đáp ứng rồi. Qua chuyện này liền thấy Lý Quỹ khuyết thiếu ánh mắt chiến lược, vì có thể mau chóng bắt Hà Tây, lần này con xuất binh tới quan nội, có một số việc ta nhất định phải dặn dò con.

-Mời phụ thân dặn dò, con sẽ nhờ kỹ.

Lý Uyên gật gật đầu lại tiếp tục nói:

-Ở Quan Lũng chúng ta đã biết có đại địch Tiết Cử, theo sau lại có Lý Quỹ, cho nên chúng ta không thể tiếp tục gây thù hằn với Dương Nguyên Khánh. Lần này lấy quan nội, trong số sáu quận quan bắc có thể lấy quận Diên An, năm quận khác đều tạm thời không thể đụng vào.

Lý Kiến Thành khó hiểu hỏi:

-Phụ thân, vì sao chỉ có quận Diên An có thể va chạm?

-Bởi vì sáu quận quan bắc chỉ có quận Diên An không tiếp giáp Phong Châu, căn bản không uy hiếp đến lợi ích của Dương Nguyên Khánh, hơn nữa ta cũng muốn thử do thám một chút xem điểm mấu chốt của Dương Nguyên Khánh ở nơi nào?

.. Trên đường cái ngoài thành Trường An, một đội kỵ binh phi nhanh tới, cầm đầu là một đại tướng thân kim khôi ngân giáp, tay cầm Lang Nha sóc, đúng là từ Đại Chấn quan phía tây trở về gấp - Nguyên soái Lý Thế Dân.

Mười ngày trước, Lý Thế Dân dẫn năm vạn quân liên hợp với ba vạn quân Lý Quỹ Hà Tây đánh bại quân Tiết Cử ở huyện Tương Vũ quận Lũng Tây, trảm hơn bốn vạn quân địch, khiến Tiết Cử bại trận trốn về hướng tây tới tận quận Phu Hãn. Ngay khi Lý Thế Dân chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tiêu diệt toàn bộ quân đội của Tiết Cử thì Hà Đông lại xuất hiện tình huống nguy hiểm, khiến cho bọn hắn không thể không buông tha cơ hội tiêu diệt toàn bộ quân đội của Tiết Cử, dẫn hai vạn quân viện trợ phía đông.

Theo ý Lý Thế Dân mà nói, hắn muốn buông tha Hà Đông, toàn lực tranh đoạt Quan Lũng, nhưng phụ thân không chịu buông tha Hà Đông. Tuy nhiên Lý Thế Dân cũng có thể hiểu vì sao phụ thân không bỏ qua, Hà Đông là nơi long hưng, đông nhân khẩu, đất đai phì nhiêu, không giống Hà Nam, Hà Bắc chịu loạn thổ phỉ, nhưng vấn đề là, bọn họ tứ phía xuất kích, đông tây nam tác chiến, cuối cùng rất có khả năng hai tuyến đông tây đều bại.

Lý Thế Dân sắc mặt âm trầm, ánh mắt không che dấu được sự lo lắng, hắn muốn khuyên bảo phụ thân buông tha Hà Đông, nhưng lại không biết như thế nào mới có thể thuyết phục phụ thân.

Lý Thế Dân vào thành, liền tiến thẳng đến Võ Đức điện, từ xa đã thấy Bùi Tịch đứng ở cửa, hắn liền bước nhanh lên:

-Bùi Trưởng sử!

Bùi Tịch vẫn chờ Dương Nguyên Khánh sau khi dẫn quân bắc thượng, mới rời khỏi huyện Văn Hỉ trở về Quan Trung. Hắn xin nhận tội trước Lý Uyên, Lý Uyên cũng không có trách cứ hắn, vẫn trọng dụng hắn như cũ. Tuy nhiên Bùi Tịch nghe được thân tín bên cạnh Lý Uyên nói rằng Lưu Văn Tĩnh buộc tội hắn thông báo chậm trễ, khiến trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ căm tức.

Bùi Tịch đang chờ Lý Uyên triệu kiến, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi hắn, vừa quay đầu lại, thấy Tần quốc công Lý Thế Dân, hắn hoảng bước lên trước chào:

-Nhị lang, trở về khi nào vậy?

Có thể gọi Lý Thế Dân là Nhị lang, chỉ có Bùi Tịch, Lưu Văn Tĩnh, Võ Sĩ Ước, Cao Sĩ Liêm và ít ỏi mấy người, trong đó quan hệ giữa Bùi Tịch và Lý Thế Dân là tốt nhất. Lần trước Lý Thế Dân bắn chết huynh đệ Lý Trí Vân dẫn đến khủng hoảng, nhờ sự trợ giúp đắc lực của Bùi Tịch, mới khiến Lý Uyên tha thứ đứa con. Lý Thế Dân cũng vì vậy mà cảm kích Bùi Tịch vô cùng.

Lý Thế Dân đáp lễ cười nói:

-Vừa mới về tới, phụ thân muốn ta đi Hà Đông cứu viện Thái Nguyên.

Nhắc tới Hà Đông, vẻ mặt Bùi Tịch có chút ảm đạm. Mặc dù hắn biết Lý Thúc Lương sẽ bại, lại không ngờ rằng toàn quân bị diệt, làm hắn khó chối được sai lầm này, hắn thở dài:

-Trận chiến Hà Đông, chúng ta khinh địch, cho rằng Dương Nguyên Khánh không có khả năng xuống phía nam nhanh như vậy, lại không nghĩ rằng kỵ binh của hắn vài ngày đã giết tới. Thất bại của Thúc Lương, ta cũng có trách nhiệm.

Lý Thế Dân hiểu rất rõ Bùi Tịch, Bùi Tịch rất có tài năng. Tuy nhiên tài năng của hắn không phải là bày mưu lược, mà là hậu cần an dân, phụ thân lần này đem Bùi Tịch làm mưu sĩ cho thúc phụ, mà không dùng Lưu Văn Tĩnh, đây là phụ thân y dùng người sai lầm. Y thấy vẻ mặt Bùi Tịch uể oải, liền an ủi hắn:

-Trưởng sử không cần tự trách quá mức, Dương Nguyên Khánh là kiêu hùng trong thiên hạ, lấy lực bản thân chống lại ba trăm ngàn quân Đột Quyết. Hắn không phải là người các ngươi có thể ứng phó nổi. Đây là do phụ thân dùng lầm người, không liên quan tới Bùi Trưởng sử.

Lý Thế Dân an ủi khiến trong lòng Bùi Tịch thông thuận rất nhiều, hắn nhìn hai bên, trái phải không có người, liền thấp giọng nói:

-Tuy nói là như thế này, nhưng Nhị lang nhất định không thể nói là chủ công dùng sai người. Chủ công nhập Quan Trung không lâu, uy tín còn chưa hoàn toàn thành lập, không thể làm cho việc này ảnh hưởng đến uy tín của ông ấy, việc này đúng là bất lợi lớn.

Lý Thế Dân yên lặng gật đầu:

-Ta hiểu được. Đa tạ Trưởng sử nhắc nhở.

Lúc này, một gã thị vệ đi lên trước thi lễ:

-Bùi Trưởng sử, Thừa tướng mời ngươi đi vào.

Lý Thế Dân và Bùi Tịch cùng nhau hướng vào phía trong điện đi vào.

Lý Uyên đang ở trong phòng bố trí binh lực đông chinh. Lần này gã chuẩn bị năm vạn người đi cứu viện Hà Đông, Thế Dân mang theo hai vạn nhân mã trở về, gã còn phải xuất thêm ba vạn quân, còn chuẩn bị lương thảo. Gã cũng thấy lần này đầu tiên xuất binh hơi gấp gáp, lúc này đây gã không dám sơ suất tiếp.

-Thừa tướng, Tần công và Bùi Trưởng sử đến đây.

Lý Uyên tinh thần khẽ động, hắn luôn chờ Thế Dân trở về, vội vàng nói:

-Mời bọn họ tiến vào.

Rất nhanh, Lý Thế Dân và Bùi Tịch đi vào quan phòng, hai người đồng loạt thi lễ, Lý Uyên khoát tay nói:

-Ngồi xuống đi!

Bùi Tịch hôm nay tới gặp Lý Uyên, là muốn báo cáo việc Văn Hỉ Bùi gia, không ngờ vừa lúc gặp Lý Thế Dân tiến đến thảo luận lần xuất binh thứ hai. So sánh với dưới, Bùi gia Hà Đông liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể, hắn cũng không cần phải nhiều lời nữa, lẳng lặng ngồi ở một bên dự thính.

Lý Thế Dân ngồi xuống liền hỏi:

-Phụ thân, thế cục Hà Đông hiện tại như thế nào?

Lý Uyên lấy ra một quyển tình báo, đưa cho Lý Thế Dân:

-Cái này mới lấy được Thái Nguyên chuyển nhanh sang nay, chính con xem đi.

Lý Thế Dân mở tình báo ra, nhìn một lần, khẽ cau mày, chiến sự ở Thái Nguyên kịch liệt, Tứ đệ Nguyên Cát cầu viện khẩn cấp.

-Phụ thân, Dương Nguyên Khánh dường như muốn mai phục viện quân chúng ta trước Thái Nguyên thành.

Lý Uyên lo lắng, thở dài một tiếng nói:

-Hiện tại ta rất lo lắng Nguyên Cát không thủ được Thái Nguyên, làm ta kiếm củi ba năm đốt một giờ. Nếu Thái Nguyên thất thủ, Hà Đông khó bảo toàn, ta sẽ đau như gãy mất một bên cánh.

Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn chằm chằm sàn nhà, môi giật giật:

-Phụ thân.....

Y vẫn không kìm được lòng nói:

-Vì sao phụ thân nhất định phải chiếm Hà Đông?

-Con nói cái gì?

Ánh mắt Lý Uyên âm vụ mà nhìn chằm chằm Lý Thế Dân, trong mắt gã lửa giận bắt đầu dâng lên.

Lý Thế Dân lấy thêm dũng khí nói:

-Con cho rằng hiện tại hẳn là nên tập trung binh lực tranh đoạt Quan Lũng Hà Tây. Nếu tranh đoạt Hà Đông thất bại gây ra tổn thất binh lực lớn, quay lại tranh Quan Lũng, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như trước. Trước buông tha Hà Đông, đem binh lực dồn về Quan Lũng, chờ chúng ta củng có Quan Lũng, sau quay lại tranh Hà Đông, như vậy kỳ thật là giống nhau, nhưng Quan Lũng đã thuộc về chúng ta.

Bùi Tịch phi thường hiểu tính Lý Uyên, hắn mắt thấy Lý Uyên muốn phát tác, vội vàng hòa giải nói:

-Ý tứ Nhị lang nói là, chúng ta chiếm lấy Quan Trung mới được hai tháng, sống chưa yên ổn, không nên xuất kích bốn phương, Nhị lang là lo lắng thực lực chúng ta không đủ, khó có thể chống đỡ hai tuyến tác chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.