Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 600: Nhìn thấu kế địch



Đỗ Diên Thâm thấy nguy cơ xuất hiện, vội giục ngựa chạy gấp, từ bên cạnh sườn lao đến, giương cung lắp tên, một mũi tên bay về phía chiến mã của Tống Hổ. Một mũi tên cắm thẳng vào mắt trái, chiến mã hí lên một tiếng kinh hoàng, hai móng trước dựng lên, đứng bằng hai chân sau. Đỗ Diên Thâm bắn thêm một mũi tên nữa, xuyên thủng trái tim, chiến mã đổ xuống đất, khiến cho Tống Hổ bị đè ở bên dưới. Hơn chục quân Tùy đồng loạt xông lên, Tống Hổ đang bị ngựa đè lên, lập tức bị loạn thương đâm chết.

Chủ tướng chết trận, quân phản loạn mất đi chỉ huy, nhanh chóng lâm vào hỗn loạn. Có không ít quân phản loạn quay đầu bỏ trốn. Kỵ binh quân Tùy lập tức chớp thời cơ xông lên, giết cho phản quân đại bại mà chạy, đuổi theo chém giết đến ngoài mười dặm.

Lúc này, Đỗ Diên Thâm ghìm chặt chiến mã, y nghe thấy tiếng kèn trống từ xa truyền đến. Có một binh lính chỉ về phía xa hô lên:

-Tướng quân, mau nhìn!

Chỉ thấy ngoài vài dặm xuất hiện một đội quân đông nghịt, phải đến mấy chục ngàn quân, đang chậm rãi tiến đến chỗ này. Đây là đại quân của Đậu Kiến Đức, Đỗ Diên Thâm lập tức có phản ứng mãnh liệt, lo lắng hô to:

-Lùi lại! Lập tức lùi lại!

Mấy trăm kỵ binh quay đầu ngựa, nhanh chóng rút về hướng nam. Đây là đại quân tiên phong của Đậu Kiến Đức, có hơn ba mươi ngàn quân, do đại tướng số một của Đậu Kiến Đức là Vương Phục Bảo thống lĩnh.



Đại quân của Vương Phục Bảo đã sớm tới huyện Cộng Thành, y vẫn luôn chờ đợi Đậu Kiến Đức tới. Vương Phục Bảo là một đại tướng thiện chiến, đầu óc tỉnh táo. Y không vội vã cho quân tiến vào quận Hà Nội. Y biết còn quá sớm để giết vào quận Hà Nội, rất có thể bị quân Tùy sử dụng ưu thế về binh lực tiêu diệt. Chỉ cần nắm chắc đường tiến vào quận Hà Nội, sau đó chờ Đậu Kiến Đức và đại quân đến.

Trên thực tế, đại quân của Đậu Kiến Đức đã đến huyện Tùy Hưng, còn cách huyện Cộng Thành mấy chục dặm. Từ huyện Tùy Hưng, Đậu Kiến Đức ra lệnh cho Vương Phục Bảo nhanh chóng chiếm lấy huyện Tân Hương.

Tám mươi ngàn đại quân không phải là một con số mà huyện Cộng Thành nho nhỏ này có khả năng chống đỡ. Đậu Kiến Đức cần một vùng đất lớn hơn làm căn cứ đóng quân. Mà bình nguyên của huyện Tân Hương ở phía nam huyện Cộng Thành, không thể nghi ngờ chính là vùng đất lý tưởng nhất để đóng quân, cũng là căn cứ để bọn họ tiến đánh quận Hà Nội.

Tin tức đại quân của Đậu Kiến Đức đã đến nhanh chóng được đưa đến huyện Tân Hương và huyện Gia ở phía tây.

Đại quân của Đậu Kiến Đức đã tới huyện Cộng Thành. Tống Kim Cương dẫn theo mười thuộc hạ ra khỏi thành nghênh đón Đậu Kiến Đức.

Tống Kim Cương tiến lên, quỳ một gối nói:

-Ty chức Tống Kim Cương tham kiến Trường Nhạc Vương Điện hạ. Nguyện vì Điện hạ mà ra sức!

Đậu Kiến Đức cười ha hả, tiến tới đỡ y dậy:

-Tống huynh đệ nguyện ý đầu nhập vào Đậu Kiến Đức, ta cầu còn không được. Chỉ cần ta còn một chén canh, sẽ chia cho Tống huynh đệ một nửa.

Trong lòng Tống Kim Cương cảm động, vốn đã nghe nói Đậu Kiến Đức khoan dung, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Y có chút hổ thẹn nói:

-Ty chức bất tài, không thể thay Điện hạ bảo vệ quận Hà Nội, thật sự không còn mặt mũi nào tới gặp Điện hạ.

Đậu Kiến Đức vỗ vào bờ vai của y, an ủi:

-Không cần nói những lời như vậy, đây không phải là vấn đề của ngươi. Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn quân đến cứu viện, ngươi không phải là đối thủ của hắn. Ngươi có thể thay ta bảo vệ huyện Cộng Thành đã có công rồi, ta sẽ không trách ngươi.

Thái độ khoan dung của Đậu Kiến Đức làm cho sự lo lắng của Tống Kim Cương vơi đi rất nhiều, y vội vàng nói:

-Mời Điện hạ vào thành nghỉ ngơi, ty chức chuẩn bị tiệc rượu, mời Điện hạ tẩy trần.

Đậu Kiến Đức cười ha hả:

-Đa tạ ý tốt của Tống huynh đệ. Quân vụ khẩn cấp, ta sẽ không vào thành. Khi nào đoạt được quận Hà Nội, ta sẽ cùng ngươi uống rượu mừng.

Đậu Kiến Đức lập tức cho đại quân hạ trại ở ngoài thành. Đỉnh lều nhanh chóng được dựng lên. Đậu Kiến Đức đi vào lều lớn của chính mình, Tống Chính Bản đi phía sau y nói:

-Vương gia, Tống Kim Cương này trước thì phải bội Ngụy Đao Nhi, sau lại phản bội Lưu Vũ Chu, giờ thì phản bội Dương Nguyên Khánh. Người như thế không thể giữ lại, nhất định phải giết đi để trừ hậu hoạn.

Vẻ mặt Đậu Kiến Đức âm u lạnh lẽo nói:

-Ta biết, giữ y lại vì tạm thời còn cần dùng đến. Một ngày nào đó sẽ cho y một cái chết có ý nghĩa.

Đi vào lều lớn, Đậu Kiến Đức vừa cười vừa nói;

-Mưu kế ngươi đưa ra hôm trước, ta đã suy xét qua, rất tốt. Ta đã quyết định thực hiện nó, chỉ có điều ta hơi lo lắng là Dương Nguyên Khánh sẽ nhìn ra kế sách này.

Tống Chính Bản lắc đầu nói:

-Vương giacần phải lo lắng. Chủ lực của Vương gia và quân đội của Vương Phục Bảo cách nhau không xa, cho dù bị Dương Nguyên Khánh có nhìn ra, cũng có thể nhanh chóng hợp nhất hai quân. Có được ưu thế về binh lực, quan trọng là có thể tiêu diệt Dương Nguyên Khánh, điều này có ý nghĩa rất quan trọng trong việc cướp lấy Hà Đông của Vương gia, ngài không ngại thử một lần.

Đậu Kiến Đức nghe vậy, khẽ thở dài:

-Nếu Dương Nguyên Khánh chết trên tay ta, Đậu Kiến Đức ta có thể uy danh thiên hạ.



Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn ba mươi ngàn chủ lực đã lấy được huyện Gia, sau đó chiếm được hơn năm mươi dặm phía tây huyện Tân Hương. Nơi này là dải đất bình nguyên, trong phạm vi trăm dặm đều là đồng ruộng và rừng rậm, có rất nhiều sông nhỏ, thuận lợi cho việc tưới tiêu, và liền thành một mảnh với huyện Tân Hương, trở thành khu vực có nông nghiệp phát triển nhất phía đông quận Hà Nội. Kênh Vĩnh Tế bắt đầu từ phía nam huyện Thành Nam, kéo dài hơn hai mươi dặm, băng ngang qua đó.

Dựa vào chiến lược do Dương Khánh bố trí, hắn chuẩn bị giảm bớt, đưa trận chiến này đến ba huyện là huyện Cộng Thành, huyện Tân Hương và huyện Gia đã lấy được ở giữa mảnh đất dài và hẹp. Binh lực của hắn ít, chỉ có bốn mươi ngàn người. Tuy rằng sức chiến đấu của quân đội hắn rất mạnh, trang bị hoàn mỹ, nhưng quân đội của Đậu Kiến Đức đã trải qua nhiều năm chiến tranh, không phải là thứ quân đội ô hợp của Lưu Vũ Chu có thể so sánh. Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng vô cùng lo lắng.

Xuất phát từ một suy tính chắc chắn, hắn khấn cấp ra lệnh cho Tần Quỳnh dẫn hai mươi ngàn quân từ Thái Nguyên nhanh chóng xuống phía Nam trợ giúp quận Hà Nội, đồng thời lệnh cho Lý Tĩnh dẫn mười ngàn quân tiến vào quận Hà Đông, gia tăng phòng ngự cho quận Hà Đông. Hắn rất lo lắng Lý Uyên sẽ nhân cơ hội hắn bị kiềm chế ở quận Hà Nội, tiến hành tấn công quy mô lớn quận Hà Đông.

Lấy được huyện Gia, huyện nha tạm thời được đổi thành hành quân phủ Nguyên soái. Trên đại sảnh, Dương Nguyên Khánh đang thảo luận quân tình với vài đại tướng.

-Tổng quản, nếu lại điều ba mươi ngàn đại quân từ Thái Nguyên xuống phía nam, thuộc hạ rất lo lắng khi Thái Nguyên trống rỗng, quân đội của Ngụy Đao Nhi sẽ thừa cơ mà vào.

La Sĩ Tín đứng trước sa bàn, lo lắng nói.

-Điều này ta đã từng nghĩ đến, ta đã lệnh cho Dương Nguy tạm thời bỏ qua phòng ngự của sáu quận Quan Bắc, đồng thời cắt giảm quân phòng ngự ở Linh Châu đến mười ngàn người. Dương Nguy dẫn hai mươi ngàn quân qua sông tới Thái Nguyên. Binh lực của Thái Nguyên tăng mạnh, hơn nữa sắp xếp lại quân đội của Tống Kim Cương ở phía bắc Thái Nguyên. Sự an toàn của Thái Nguyên chắc không có vấn đề gì, nhưng ở quận Hà Nội lại hai bề thụ địch, binh lực của chúng ta không đủ. Nói thật, ta rất lo là có thể thủ được hay không.

Trước mặt mấy tướng lãnh thân tín, Dương Nguyên Khánh thẳng thắng nói ra nỗi lo của hắn.

-Con mẹ nó, các ông đây là đã chọc vào tổ ong vò vẽ sao? Như thế nào mà bốn phương tám hướng đều có người muốn cắn chúng ta một cái, cuối cùng là được một mất một!

Tính Trình Giảo Kim vốn nóng nảy, dễ xúc động, mở miệng mắng to.

Dương Nguyên Khánh nhìn về phía La Sĩ Tín và Tiêu Tấn, thấy hai người bọn họ cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình. Thật ra điều Trình Giảo Kim nói cũng là nỗi lòng của bọn họ. Vốn bọn họ có Lý Uyên là đại địch, hiện giờ vì một quận Hà Nội, Đậu Kiến Đức và Lý Mật cũng đồng thời gây khó dễ với bọn họ. Phía bắc còn có La Nghệ và Ngụy Đao Nhi là tai họa ngầm. Quả thực là bọn họ đang đối diện với nguy cơ tứ bề thọ địch.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

-Chủ yếu là chúng ta cưỡng đoạt Hà Đông, phá vỡ sự cân bằng của các thế lực. Dưới tình huống như vậy, gần như mọi ánh mắt đều nhìn vào chúng ta. Có người đứng xem, cũng có người muốn thừa dịp chúng ta chưa ổn định mà cắn một miếng, điều này rất bình thường. Điều này chứng tỏ chúng ta cũng không thể ngồi vững ở Hà Đông. Chỉ cần chúng ta vượt qua giai đoạn này là có thể ổn định lại tình hình. Có thể chiêu binh mở rộng quân đội, tăng cường thực lực của chúng ta.

Lúc này, Ký Thất Tham Quân Tiêu Tấn ở bên cạnh cắn môi một cái rồi nói:

-Tổng quản, vì sao chúng ta không thể tạm thời buông tha cho quận Hà Nội, để cho Lý Mật và Đậu Kiến Đức tự giết lẫn nhau, đợi khi bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta sẽ lại trở về quận Hà Nội?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

-Để làm được như vậy, điều kiện đầu tiên là thế lực của Lý Mật và Đậu Kiến Đức phải ngang nhau. Nhưng trên thực tế, quận Hà Nội cũng không phải là lợi ích căn bản của Lý Mật. Chiếm được thì càng vững chắc, không sai. Nhưng nếu không chiếm được, y cũng không tổn thất gì. Hơn nữa, nếu y tiến công trên quy mô lớn quận Hà Nội, hậu phương chiếm được không bảo đảm, cho nên, y tấn công chỉ sử dụng một phương thức như cường đạo là đánh lén. Một khi chúng ta rút lui, dựa vào tám mươi ngàn đại quân hung mạnh của Đậu Kiến Đức, Lý Mật tuyệt đối sẽ không dám đánh bừa, y cũng sẽ từ bỏ. Lúc đó, Đậu Kiến Đức không đánh cũng chiếm được quận Hà Nội. Không những thế, y còn có thể dựa vào việc chúng ta rút lui mà tiếp tục tấn công Hà Đông, đây mới là điều mà ta lo lắng nhất.

-Vậy đánh con mẹ nó một trận, đem Đậu Kiến Đức ra đùa, y cũng sẽ không dám với tay đến quận Hà Nội!

Trình Giảo Kim oán hận nói.

Y vừa nói xong, có một binh lính chạy vội tới đại sảnh ở bên ngoài bẩm báo:

-Khởi bẩm Tổng quản, Cao Tướng quân ở huyện Tân Hương phái người đến báo, nói có tình huống khẩn cấp!

-Cho hắn vào!

Lát sau, một gã lính đưa tin được dẫn đến, y quỳ một gối nói:

-Khởi bẩm Tổng quản, ba mươi ngàn quân tiên phong của quân địch đã tới huyện Tân Hương, thành trì đã bị bao vây.

-Bọn chúng không tấn công sao?

Dương Nguyên Khánh hỏi.

-Hổi bẩm Tổng quản, chưa tấn công, chỉ bao vây thành trì.

La Sĩ Tín lo lắng nói;

-Tổng quản, chúng ta suất quân đi cứu viện huyện Tân Hương!

Cao Tử Khai là phó tướng của y, huyện Tân Hương chỉ có năm ngàn quân canh giữ. Y biết rõ huyện thành không phải là loại thành được xây dựng kiên cố, có thể phòng thủ lâu dài, cũng không phải hùng thành như thành Thái Nguyên. Ba mươi ngàn quân đội sẽ dễ dàng công phá huyện Tân Hương.

Tiêu Tấn ở bên cạnh nhắc nhở y:

-La Tướng quân, đối phương chỉ vây mà không đánh, chắc chắn là muốn vây thành đánh viện binh. Ngươi dẫn quân đến cứu viện, chẳng khác nào đi chịu chết.

-Có thể. Nhưng bọn chúng chỉ có ba mươi ngàn quân, chúng ta tập trung binh lực, phối hợp trong ngoài, có thể đánh bại bọn chúng.

Lúc này, Trình Giảo Kim nhếch miệng cười nói:

-Tiểu La, Tổng quản chưa nói, ngươi gấp làm gì. Tổng quản an bài thế nào, chúng ta sẽ đánh như thế, không cần ý tưởng của cá nhân.

La Sĩ Tín bình tĩnh lại, nhìn Dương Nguyên Khánh, chờ đợi mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn vào sa bàn, tập trung suy nghĩ, không nói gì. Hắn biết Vương Phục Bảo là mãnh tướng mạnh nhất dưới tay Đậu Kiến Đức, bách chiến bách thắng. Trên thực tế y đã sớm tới huyện Cộng Thành, vì sao lại chậm chạp không tiến công Tân Hương? Rất rõ ràng là y sợ bị mình tập trung binh lực nuốt gọn. Hiện tại, y xuất binh đến Tân Hương, chứng tỏ đại quân của Đậu Kiến Đức đã đến huyện Cộng Thành. Nếu mình xuất quân đi cứu viện huyện Tân Hương, như vậy Đậu Kiến Đức sẽ có hành động gì?

-Đây là một miếng mồi!

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói.

La Sĩ Tín ngẩn ra, vội hỏi:

-Tổng quản, vì sao lại nói thế?

-Dã tâm của Đậu Kiến Đức không chỉ dừng lại ở một quận Hà Nội, y phải chiếm lĩnh toàn bộ Hà Đông. Y biết ta ở trong này nên mới ra lệnh cho quân đội của Vương Phục Bảo ra vẻ là vây thành đánh viện binh, chờ ta đánh tới Tân Hương, Vương Phục Bảo sẽ nhanh chóng lùi về phía đông.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ vẽ một đường cong ở giữa huyện Cộng Thành và huyện Gia, trầm giọng nói:

-Sau đó đại quân của Đậu Kiến Đức sẽ nhanh chóng chạy đến phía sau chúng ta, chiếm lĩnh huyện Gia, cắt đứt đường lùi của ta, như vậy ta sẽ bị ngăn ở huyện Tân Hương, tám mươi ngàn quân tấn công bốn mươi ngàn quân, muốn bắt sống Dương Nguyên Khánh ta.

La Sĩ Tính hít một hơi lạnh, y bỗng nhiên biết được mình suy nghĩ rất đơn giản. Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên cười hỏi Trình Giảo Kim:

-Lão Trình, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

Trình Giảo Kim gãi đầu mất nửa ngày, ánh mắt sáng lên, nháy mắt mấy cái rồi cười nói:

-Điều này làm ta nhớ đến một việc, trước đây hàng xóm cũ của ta có cưới một nương tử xinh đẹp, cũng có mấy tên vô lại cũng để ý đến thiếu nữ xinh đẹp này, bọn chúng nghĩ ra một biện pháp, nói với hàng xóm, nói là trong sông có ba ba, một đêm có thể mò được hơn chục con, bọn chúng còn mua hơn chục con ba ba để giả mạo, mục đích chính là muốn lừa gạt hàng xóm ban đêm ra sông mò ba ba, khi đó bọn chúng có thể lẻn vào phòng ức hiếp thiếu phụ xinh đẹp. Không ngờ, hàng xóm kia nghe được việc bọn chúng mua ba ba ở trên chợ, liền mời ta hỗ trợ. Ban đêm, chúng ta mai phục ở phía ngoài tường, thừa dịp mấy tên vô lại vừa trèo tường vào, cầm gậy gộc xông lên dùng toàn lực mà đánh…

Trình Giảo Kim vẫn còn chưa nói xong, Tiêu Tấn liền vỗ tay bảo;

-Hay! Quả nhiên là diệu kế!

Dương Nguyên Khánh giơ tay vỗ vào gáy y, cười nói:

-Không tồi! Tài năng mới.

Trình Giảo Kim sờ sờ cái ót, cười ha hả:

-Nếu Tổng quản không có ở đây, chỉ sợ ta xông đến còn nhanh hơn tiểu La, ta là người nha! Bản lĩnh đẻ trứng thì không có, nhưng bản lĩnh trộm trứng thì vẫn có một chút.

La Sĩ Tín yên lặng gật đầu. Không dưới một lần sư phụ nói cho y biết, Trình Giảo Kim là một người có được sự tinh tế, tỉ mỉ ở bên trong sự thô kệch, y vẫn không tin tưởng lắm, nhưng hiện tại y đã tin. Trình Giảo Kim nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra lại vô cùng tinh tế.

-Tổng quản, thuộc hạ đã hiểu. Hãy để cho thuộc hạ đi cứu viện. Thuộc hạ dẫn theo năm ngàn quân ra vẻ là quân chủ lực, mà Tổng quản dĩ dật đãi lão, lấy ba mươi ngàn quân đánh với năm mươi ngàn quân của Đậu Kiến Đức, trận này chúng ta sẽ không thua.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, chỉ vào Trình Giảo Kim rồi nói:

-Do Giảo Kim ngụy trang làm cứu viện, ngươi theo ta. Chúng ta đi phá chủ lực của Đậu Kiến Đức.

Trình Giảo Kim nghe thấy mình phải đi làm con ba ba, vẻ mặt trở nên tím tái.

Màn đêm bao phủ cả bầu trời, ánh trăng sáng chiếu tỏ cả mặt nước trên sông, mặt nước gợn sóng lăn tăn. Sông Thanh Thủy bắt nguồn từ một nhánh sông nhỏ từ Thái Hành Sơn, chảy qua huyện Cộng Thành và huyện Hòa Tân, sau cùng đổ vào kênh Vĩnh Tế.

Nơi này là thượng nguồn sông Thanh Thủy, bậc thang thứ hai chuyển sang hướng nam của Thái Hành Sơn, hai bên bờ của sông Thanh Thủy tuy không còn là núi cao với dốc đứng cheo leo, nhưng cũng là miền đồi núi chập chùng, liên tiếp là đồi núi, dân cư thưa thớt, đồng ruộng không có bao nhiêu, rừng rậm bao trùm cả đồi núi.

Dưới ánh trăng, một đội quân rất lớn đã vượt qua sông Thanh Thủy, đang tiếp tục hùng dũng hành quân theo hướng tây, là đội quân chủ lực của Đậu Kiến Đức, với khoảng bốn mươi lăm ngàn người, gã cũng không mang hết toàn lực ra, mà để lại năm nghìn quân đội trấn thủ huyện Cộng Thành. Đậu Kiến Đức cũng sợ Dương Nguyên Khánh đột xuất xuất binh tập kích huyện Cộng Thành, cắt đứt đường thối lui của gã.

Vượt qua sông Thanh Thủy, đồng nghĩa với việc bọn chúng đã đến được vị trí song song với huyện Hoạch Gia. Đậu Kiến Đức nhìn sắc trời một chút, sắp đến canh hai nửa đêm, trong lòng gã nhanh chóng tính toán một chút, tiếp tục xuôi về hướng nam hai mươi dặm, có thể đến được phía sau huyện Hoạch Gia trước khi trời sáng.

Đậu Kiến Đức trong lòng có chút căng thẳng, nhưng lại vô cùng chờ đợi. Căng thẳng là gã không biết mình có thể nắm chặt được cơ hội này hay không, gã cũng biết Dương Nguyên Khánh là một nhân vật lợi hại, vô cùng giỏi về việc nắm bắt thời cơ chiến đấu, nếu việc đánh lén này bị phá vỡ, rất có thể gã sẽ trở thành nạn nhân.

Nhưng trong lòng gã hết sức mong đợi, nếu gã nắm được cơ hội này, Dương Nguyên Khánh sẽ đi vào bước đường cùng, nếu như có thể giết chết hoặc là bắt sống Dương Nguyên Khánh, có nghĩa Hà Đông sẽ đổi chủ, đồng nghĩa gã loại bỏ được mối đe dọa lớn nhất ở Hà Đông, vì lợi ích lơn lao này khiến Đậu Kiến Đức cam tâm mạo hiểm.

-Bẩm báo Vương gia, thám báo nói phía trước không có gì khác thường.

Một tên quan hướng về gã bẩm báo.

Đậu Kiến Đức gật gật đầu ra lệnh:

-Tăng tốc lên, đi thêm hai mươi dặm xuống phía nam!

Dưới ánh trăng quân đội tăng hết tốc độ tiến về phía trước, đội ngũ chỉnh tề, bọn lính mặc áo giáp hai mảnh và áo giáp Minh Quang, tay cầm trường mâu và khiên, dáng đi mạnh mẽ, tinh thần hăng hái, quân đội này do hai mươi ngàn kỵ binh và hai mươi lăm ngàn bộ binh tạo thành. Là đội quân tinh nhuệ của Đậu Kiến Đức, rất nhiều binh lính đều là lính cũ đi theo gã từ năm Đại Nghiệm thứ sáu, từng trải qua trăm trận, từ sự lặng lẽ hành quân có thể thấy được không phải là đám quân ô hợp của Lưu Vũ Chu.

Đội quân hăng hái hành quân dọc theo ven rừng, hai bên đường lớn là khu rừng rậm, đồi núi chập chùng, thế núi liền nhau, phía trước nhiều đội thám báo đi trước dò đường. Thỉnh thoảng đem thông tin ven đường không có việc gì truyền về chủ soái.

Lúc canh ba, đội quân bắt đầu chuyển hướng về phía nam, lại đi hơn mười dặm thì vào vùng đồng bằng, nơi này là phía tây của huyện Hoạch Gia. Lúc này, Đậu Kiến Đức nhận được tin, lúc xế chiều Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn một đội quân hơn hai mươi ngàn người đánh vào huyện Tân Hương.

Tin này làm cho Đậu Kiến Đức vui mừng, gã lại ha lệnh đi hơn, tranh thủ canh năm đến được huyện Hoạch Gia.

Hơn bốn mươi lăm ngàn người hối hả hành quân vào cánh đồng mênh mông vô bờ, xa xa tình cờ có thể trông thấy từng thôn trang và rừng cây. Bọn chúng đã nhanh chóng để lại sau lưng con sông nhỏ rộng hơn một trượng.

Mối nguy rình rập thường là vào lúc không chuẩn bị, ngay khi đội quân của Đậu Kiến Đức khoảng ngoài ba dặm về hướng đông nam, một đội quân đông nghịt đã bài trận đâu vào đó, Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn ba mươi ngàn kỵ binh đã ở đây đợi ba canh giờ rồi, lấy khỏe đánh mệt. Cùng đợi con mồi tới cửa.

Giống như là Đậu Kiến Đức sẽ đem binh lính tinh nhuệ nhất bên người, Dương Nguyên Khánh cũng đưa binh lính tinh nhuệ nhất theo, đây là ba mươi ngàn binh lính cũ đã theo hắn từ Phong Châu đến, cũng là kỵ binh tinh nhuệ đã trải qua trăm trận chiến, trung thành và tận tâm với hắn.

Ba ngàn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh ẩn mình ở đằng sau một cánh rừng rộng lớn, khiến cho đội quân không thể phát hiện sự hiện diện của họ, nhưng đội quân của Đậu Kiến Đức không đi theo đường thẳng, mà đi theo đường cong, càng ngày càng áp sát quân Tùy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.