Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 646: Ngụy Đao mặt đen



Bao gồm cả Giả Nhuận Phủ, không nói không rằng trở thành chủ quản hậu cần của quân bắc Tùy. Bao gồm luôn Ngưu Tiến Đạt, trở thành người đứng đầu trong Á tướng, vượt qua nguyên lão Mã Thiệu và Trình Giảo Kim nhiều lần lập kỳ công.

Đây là một dạng mắt xích về mặt cảm tình của tổng quản Dương Nguyên Khánh đối với Trương Tu Đà, khiến tướng lĩnh của phe Trương Tu Đà trong quân bắc Tùy đều được trọng dụng, nhưng trọng dung chưa hẳn là tin cậy. Tuy Dương Nguyên Khánh luôn miệng nói không yên tâm về Trình Giảo Kim nên đích thân đến quận Nhạn Môn bố trí, nhưng Tần Quỳnh biết nếu Dương Nguyên Khánh thật sự lo lắng về Trình Giảo Kim thì sẽ không để y đoạt huyện Phi Hổ, còn Tần Quỳnh mới thực sự là người mà tổng quản không yên tâm.

Tần Quỳnh được trọng dụng không nhờ vào quân công, mà là nhờ quan hệ của Trương Tu Đà. Điều này khiến Tần Quỳnh cảm nhận được một nguy cơ sâu sắc, y không thể cứ mãi dựa vào thế lực cũ của Trương Tu Đà. Nếu y không thể biểu hiện trí tuệ, tài cán mà chủ tướng nên có, sớm muộn gì cũng bị người đến sau đào thải.

Lúc này, Tần Quỳnh ngầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào y cũng phải đoạt được huyện Dịch, lập nên một đại công chân chính.

…..

Trong một tòa nhà lớn ở huyện thành Phi Hồ, mùi thịt nướng vẫn lượn lờ giữa không trung tòa nhà, đống lửa trong sân đã dần lụi tàn, vò rượu ngổn ngang khắp nơi. Hầu như hai ngàn sĩ binh thủ thành đều uống say khướt, nằm vất vưởng trên mặt đất. Trên hành lang, trong phòng, trong đình, đâu đâu cũng thấy sĩ binh nằm lăn ra đất, bọn họ dường như không màng đến ban đêm rét lạnh.

Trình Giảo Kim nằm cạnh đống lửa, nằm ngáy khò khò cũng như bao kẻ khác, kế bên là Ngụy Thiết Sinh uống say như chết gối đầu lên đùi y. Bốn bề một mảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió xào xạc thổi qua trên đỉnh đầu.

Lúc này, Trình Giảo Kim đột nhiên mở mắt, y đã đổi rượu mình uống thành rượu dỏm, chỉ mê dược mãn tính mới có thể khiến người say. Tuy Trình Giảo Kim cũng uống được nửa vò rượu, song trước đó y đã ăn thuốc giải nên không hề bị mê man.

Trình Giảo Kim chậm rãi đứng dậy, tức thì từng thủ hạ của y cũng đứng dậy theo. Bọn họ đá vào sĩ binh ở bốn phía, tất cả đều không có động tĩnh.

- Tướng quân, đã uống say hết rồi.

- Xách vài hũ rượu đem đến chỗ thủ quân ở cửa thành, chuốc cho bọn chúng say hết đi.

Trình Giảo Kim vừa hạ lệnh, mấy chục thủ hạ xách vò rượu lảo đảo hướng về cửa thành. Tuy là rượu dỏm nhưng vì uống nhiều, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bị say.

Trình Giảo Kim quỳ xuống trước mặt Ngụy Thiết Sinh, vỗ vỗ mặt y:

- Đại ca, tỉnh dậy! Đại ca!

Bất luận y vỗ thế nào, Ngụy Thiết Sinh vẫn ngủ say không tỉnh. Trình Giảo Kim trầm mặt, thấp giọng chửi:

- Con mẹ nó, cười theo ngươi làm quai hàm lão tử muốn chua luôn, hừ! Thứ đồ chim cái thá gì, xứng làm đại ca của Trình Giảo Kim ta sao?

Trình Giảo Kim nổi lòng xấu, rút đao ra, định chém cổ của Ngụy Thiết Sinh, chợt y có chút do dự. Ngụy Thiết Sinh từng kết bái với Trình Giảo Kim, cứ thế mà giết thì sẽ bại hoại tên tuổi của y, sẽ gặp báo ứng, y khá mê tín với chuyện này. Trình Giảo Kim lập tức gọi một thủ hạ đến, đưa đao cho thủ hạ:

- Chém đầu tên thủ lĩnh đạo tặc này đi!

Sĩ binh giơ đao lên, một nhát chém đứt đầu Ngụy Thiết Sinh. Trình Giảo Kim cười ha hả, nhặt đầu người ném cho thủ hạ:

- Công lao này nhường cho ngươi, tiền ta nợ ngươi xóa bỏ hết đi!

Y xoay người sải bước đến cửa thành, lúc này có một sĩ binh chạy về:

- Tướng quân, toàn bộ thủ quân ở cửa thành đã say hết rồi.

Trình Giảo Kim bĩu môi khinh thường:

- Lão tử biết đám khốn này sẽ uống trộm rượu mà.

Y chỉ chiến đao hướng về thành lâu hạ lệnh:

- Đốt lửa mở thành!

Lát sau, thành lâu đốt lửa, ngọn lửa phụt cháy phừng phực, cực kỳ sáng rực trong đêm tối. Cầu treo được hạ xuống, cửa thành ầm ầm mở ra.

Quân Tùy trốn trong rừng thấy lửa cháy mãnh liệt đều trở nên phấn chấn, Tần Quỳnh hạ lệnh một tiếng:

- Xông vào thành!

Mười ngàn quân Tùy lao ra khỏi khu rừng, xông về phía huyện Phi Hồ.

Giữa trưa hôm sau, Dương Nguyên Khánh dẫn theo ba ngàn quân đã đến huyện Phi Hồ. Kỳ thực lo lắng của Tần Quỳnh chỉ là một dạng không tự tin vào chính mình, suy đoán của y không hề chính xác. Dương Nguyên Khánh đích thân đến đốc chiến không phải vì không tin y mà là ngược lại, chính vì tín nhiệm nên hắn mới để Tần Quỳnh chủ quản quận Nhạn Môn, đó là nơi bắc Tùy sắp phát động chiến dịch Hà Bắc.

Chỉ là chiến dịch này quá quan trọng nên hắn mới đích thân đến xem xét, có thể thuận lợi đoạt được quận Thượng Cốc hay không, toàn bộ chiến dịch Hà Bắc có thể triển khai thuận lợi hay không.

Sở dĩ để Tần Quỳnh đánh huyện Dịch là vì huyện Dịch khó đánh hơn, đó là quận trị của quận Thượng Cốc, thành trì cao to rộng lớn. Ngụy Đao Nhi đã đặt trọng binh đồn trú ở huyện Dịch, Trình Giảo Kim không thể đánh nổi, chỉ có thể cậy nhờ năng lực thống soái của Tần Quỳnh, có lẽ có thể đánh hạ.

Đương nhiên Dương Nguyên Khánh sẽ không đặt trứng gà vào một cái giỏ. Hắn khảo nghiệm qua ba phương án, phương án Phi Hồ Hình chỉ là một trong số đó, kế tiếp là phương án Tỉnh Hình, có La Sĩ Tín suất lĩnh bốn mươi ngàn quân bố trí ở trong Tỉnh Hình. Nếu Tần Quỳnh không đoạt được quận Thượng Cốc thì phương án Tỉnh Hình sẽ được truy động, La Sĩ Tín dẫn quân tấn công quận Hằng Sơn, khiến quận Hằng Sơn trở thành chiếc cầu tiến công Hà Bắc của quân Tùy, có điều quận Hằng Sơn tương đối khó đánh, sẽ phải trả giá bởi rất nhiều thương vong.

Còn lại là phương án Hà Nội, Từ Thế Tích cũng dẫn ba mươi ngàn quân bố trí ở Hà Nội. Một khi hai phương án trước đều thất bại thì phương án Hà Nội sẽ được truy động, Từ Thế Tích dẫn quân tiến đánh quận An Dương, phối hợp cùng với quân nam Tùy tử thủ ở huyện Nghiệp. Có điều phương án này là trực tiếp đối mặt với Đậu Kiến Đức, Dương Nguyên Khánh không muốn dùng đến.

Vì vậy trong cả ba phương án, phương án Phi Hồ Hình là tối ưu nhất, Dương Nguyên Khánh rất kỳ vọng phương án này có thể thành công.

Quân đội của Dương Nguyên Khánh chậm rãi đến trước Phi Hồ Hình, Trình Giảo Kim ra nghênh đón, quỳ một gối hành lễ nói:

- Mạt tướng Trình Giảo Kim không phụ tổng quán phó thác, đã thuận lợi đoạt được quận Phi Hồ.

Dương Nguyên Khánh gật đầu khen ngợi:

- Làm rất tốt, ta sẽ ghi nhớ công đầu của ngươi.

Hắn lại nhìn vào trong thành, không thấy Tần Quỳnh bèn hỏi:

- Tần tướng quân đâu rồi?

- Hồi bẩm tổng quản, sáng sớm hôm qua Tần tướng quân đã dẫn quân tiến công huyện Dịch. Y nhờ mạt tướng nói lại với tổng quản, y nhất định sẽ đoạt được huyện Dịch, không để tổng quản thất vọng.

Dương Nguyên Khánh khẽ cau mày, hắn vốn muốn thương lượng với Tần Quỳnh về quân tình, không ngờ y lại vội vàng đi mất. Tuy Dương Nguyên Khánh có thể hiểu Tần Quỳnh sốt nuột muốn lập công, nhưng tâm thái này ngược lại sẽ khiến y khó mà bình tĩnh, dục tốc thì bất đạt, hơn nữa Tần Quỳnh cũng không đủ binh lực.

Dương Nguyên Khánh lấy ra một phong thư, quay lại nói với Ưng Dương lang tướng Đặng Trì Niên:

- Ngươi tức tốc dẫn theo hai ngàn sĩ binh đến trợ giúp Tần tướng quân trước, giao phong thư này cho y.

- Mạt tướng tuân mệnh!

Đặng Trì Niên tiếp lấy thư, liền dẫn theo hai ngàn sĩ binh chạy đến huyện Dịch. Dương Nguyên Khánh lập tức lệnh cho thân vệ:

- Có thể thả chim ưng đưa thư về Thái Nguyên rồi.

Một con chim ưng vỗ cánh bay vút lên trời, lượn vài vòng trên không trung rồi giương cánh bay về hướng tây nam.

…..

Huyện Dịch khó đánh hơn huyện Phi Hồ. Huyện Dịch là quận trị của quận Thượng Cốc, có trên mười ngàn hộ nhân khẩu, chu vi thành trì hai mươi dặm, tường thành cao to rộng lớn, có hai mươi ngàn trú quân. Tuy quận Thượng Cốc là nơi Ngụy Đao Nhi lập nghiệp, song đô thành của y lại ở huyện Chính Định thuộc quận Hằng Sơn. Gần huyện Chính Định có tám mươi ngàn quân đội tập trung, y lệnh cho tâm phúc là đại tướng Địch Tước Nhi dẫn hai mươi ngàn quân đóng giữ quận Thượng Cốc, binh lực gần như tập trung trong thành huyện Dịch.

Huyện Dịch khó đánh không phải chỉ bởi bản thân thành trì khó đánh, mà còn vì huyện Dịch nằm sâu trong quận Thượng Cốc, quân Tùy tiến vào rất dễ bị phát hiện. Khác với quận Phi Hồ không biết quân Tùy đến, có thể dùng kế đoạt, còn huyện Dịch gần như không thể dùng kế.

Tần Quỳnh suất lĩnh mười ngàn quân Tùy men theo lòng chảo sông Dịch Thủy cấp tốc tiến quân hướng về huyện Dịch. Ngày đông giá rét, nước sông đóng băng như một dải bạch ngọc kéo dài bất tận về phương xa, cây cối hai bên bờ sông băng kết đầy những cành băng trong suốt óng ánh, đây chính là một cảnh sắc mỹ lệ tuyệt luân, nhưng cũng không dùng để lợi dụng tác chiến.

Lúc này, phía trước đội ngũ có chút rối loạn. Tần Quỳnh thúc ngựa lên trước, chỉ thấy hơn trăm thám báo áp giải vài tên thám tử quân Ngụy tiến đến. Thám tử mặc giáp da, bị trói chặt bằng dây thừng, quần áo rách nát, bọn họ bị ấn quỳ ngay trước ngựa Tần Quỳnh.

- Tướng quân, đây là mấy tên thám tử mà chúng tôi bắt được ở phía trước.

Tần Quỳnh xoay mình xuống ngựa, đến trước mặt một tên thám tử hỏi:

- Các ngươi tổng cộng có mấy người?

Thám tử cúi đầu im lặng. Tần Quỳnh thấy y đã có ý mở miệng, lại nhìn sang những người bên cạnh, phất tay:

- Áp giải những kẻ khác lui đi.

Những thám tử khác đều bị dẫn đi, chỉ còn lại một người, Tần Quỳnh lại nói với y:

- Chỉ cần ngươi chịu khai thật, ta sẽ thả ngươi đi, tuyệt không nuốt lời.

Hồi lâu sau thám tử thấp giọng nói:

- Chúng tôi có hết thảy hai mươi người, đã phát hiện được quân Tùy, có điều năm người chúng tôi chạy chậm nên mới bị bắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.