Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 820: Không dùng cho ta



Thân binh trình danh thiếp lên. Dương Nguyên Khánh nhìn thấy mặt trên viết ‘Đường Phiêu Kỵ Tướng quân, Thiên Sách Phủ Ký thất tham quân Vũ Văn Sĩ Cập’, hóa ra là y. Dương Nguyên Khánh bèn gật đầu:

- Đưa y vào chờ ở thiên trướng.

Trong thiên trướng, Vũ Văn Sĩ Cập chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng y đang vô cùng lo lắng.

Vũ Văn Sĩ Cập nhận lệnh của Tần Vương Lý Thế Dân, đến đại doanh quân Tùy gặp Dương Nguyên Khánh thương lượng việc chuộc Khuất Đột Thông và Sử Đại Nại.

Lý Thế Dân tạo cho y áp lực rất lớn, nói y cần phải thuyết phục Dương Nguyên Khánh thả Khuất Đột Thông và Sử Đại Nại ra, y đồng ý đưa ra điều kiện rất phong phú.

Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập biết rõ Khuất Đột Thông quan trong với Lý Thế Dân nhường nào. Khuất Đột Thông là Binh bộ Thượng thư, là một trong số ít trọng thần của Tần Vương trong triều. Nếu như mất đi Khuất Đột Thông, đối với Lý Thế Dân mà nói, không chỉ tổn thất trên mặt quân sự mà tổn thất trên mặt trận chính trị lại càng to lớn hơn.

Về phần Sử Đại Nại, Lý Thế Dân cũng cần tên đại tướng trung thành và tận tâm này.

Chẳng qua là y làm thế nào mới có thể thuyết phục Dương Nguyên Khánh? Vũ Văn Sĩ Cập không có chút manh mối nào. Dương Nguyên Khánh sẽ đưa ra loại điều kiện gì?

Lúc này, ngoài trướng truyền đến giọng nói của Dương Nguyên Khánh:

- Vũ Văn Tham quân ở trong trướng sao?

- Hồi bẩm Tổng quản, Vũ Văn Tham quân đã chờ lâu rồi.

Dương Nguyên Khánh vén màn trướng lên đi vào. Vũ Văn Sĩ Cập vội vàng đứng dậy thi lễ thật sâu:

- Vũ Văn Sĩ Cập tham kiến Sở Vương điện hạ.

Dương Nguyên Khánh lần đầu tiên thấy Vũ Văn Sĩ Cập vào năm Nhân Thọ thứ tư. Lúc đó hắn từ Phong Châu về kinh trừng phạt ba người con trai của Hạ Nhược Bật. Sau đó đi gặp Thái Tử Dương Chiêu, Vũ Văn Sĩ Cập lúc đó đang ở cùng công chúa Nam Dương.

Mới thoáng đó đã qua mười ba năm, Dương Nguyên Khánh đã gần ba mươi. Vũ Văn Sĩ Cập cũng từ một thiếu niên phong lưu hà phóng, nay đã trở thành một đại thúc trung niên.

Nhất là mối thù dây dưa mười mấy năm nay giữa Dương Nguyên Khánh và gia tộc Vũ Văn, làm hắn cũng không có ấn tượng tốt lắm với Vũ Văn Sĩ Cập.

Tuy nhiên, Vũ Văn Sĩ Cập đã đầu nhập triều Đường. Hôm nay, y là thay mặt Lý Thế Dân mà đến, không có quan hệ gì với bản thân y.

- Vũ Văn Tham quân mời ngồi!

Dương Nguyên Khánh tủm tỉm cười mời Vũ Văn Sĩ Cập ngồi xuống. Hắn cũng ngồi trên một cái ghế, một gã thân binh mang hai chén trà đi vào. Vũ Văn Sĩ Cập vội vàng nhận chén trà, hạ thấp người nói:

- Mong điện hạ không trách tại hạ mạo muội, có thể cho tại hạ gặp Khuất Đột Thượng thư trước một chút được không?

Dương Nguyên Khánh vốn đang muốn cùng y trò chuyện vài câu. Không ngờ Vũ Văn Sĩ Cập lại nóng lòng không dằn được trực tiếp nói tới vấn đề chính.

Thần sắc tươi cười của Dương Nguyên Khánh dần dần biến mất, nâng chén trà lên thản nhiên nói:

- Khuất Đột Thông là tù binh chiến tranh. Giao tình giữa ta và Lý Thế Dân cũng không đến mức tùy ý thả tù binh như vậy đâu!

Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn người, trong lòng thầm mắng mình không biết nói chuyện, vội vàng nói:

- Mong điện hạ thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tại hạ, tại hạ không nên hấp tấp đưa ra yêu cầu này.

Nói xong y lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên cho Dương Nguyên Khánh:

- Đây là do chủ công của tại hạ tự tay viết gửi cho Sở Vương điện hạ, mời điện hạ xem qua.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư do Lý Thế Dân tự tay viết. Mở ra nhìn một chút, trong thư ngữ khí của Lý Thế Dân rất khiêm tốn. Trước tiên là cảm tạ hắn đã cứu binh sĩ Quan Trung từ trong tay Triều Tiên. Binh sĩ Quan Trung rất mong muốn hai triều Tùy Đường duy trì quan hệ. Tuy trong thời chiến, cũng không vì chiến tranh mà trở thành một phế nhân luân thường đạo lí.

Cuối thư có nhắc tới việc Khuất Đột Thông cùng Sử Đại Nại. Giọng điệu rất thành khẩn nói “Khẩn cầu điện hạ thả cho hai người họ được trở về, để xum vầy cùng gia đình cho trọn đạo làm người.”

Dương Nguyên Khánh xem xong thư. Tiện tay đặt lên bàn, thở dài một hơi nói:

- Ta rất hiểu Tần Vương rất quan tâm che chở đối với thuộc hạ của mình. Quân Tùy cũng là đội quân nhân nghĩa, sẽ không ngược đãi tù bình đâu.

Hắn lập tức ra lệnh nói:

- Dẫn Sử Đại Nại tướng quân tới!

Một gã thân binh vội vã chạy đi. Dương Nguyên Khánh quay qua Vũ Văn Sĩ Cập nói:

- Thật có lỗi, Sử tướng quân tính tình hình như không được tốt lắm, cho nên để để bảo đảm an toàn cho y, chúng ta đành phải hạn chế thân thể của y.

Vũ Văn Sĩ Cập lo lắng chính là Khuất Đột Thông. Môi y thầm giật giật, cố gắng kiềm chế. Đợi đến lúc thấy Sử Đại Nại trước rồi nói tiếp.

Chỉ một lát, vài tên binh sĩ đã dẫn Sử Đại Nại vào. Chỉ thấy Sử Đại Nại trên vai bị thương, sắc mặt rất tiều tụy, hai tay thì bị trói sau lưng.

Sử Đại Nại vừa vào trướng đã muốn mắng to, nhưng liếc mắt thấy được Vũ Văn Sĩ Cập, trong lòng sửng sốt một chút, nhất thời hiểu được. Đây là Tần Vương cho người tới cứu gã, gã rất cảm động, con mắt đỏ lên, nước mắt như muốn trào ra.

Gã hướng Vũ Văn Sĩ Cập quỳ xuống, cao giọng nói:

- Mong Vũ Văn Tham quân chuyển lời cho Tần Vương điện hạ. Sử Đại Nại một lòng trung thành, thà chết không khuất phục.

Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu nói:

- Ta nhất định sẽ chuyển lời cho điện hạ. Cũng mong Sử tướng quân không nên có những phản kháng không cần thiết. Tần Vương điện hạ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngài ra.

Dương Nguyên Khánh vung tay lên, binh sĩ lập tức dẫn Sử Đại Nại đi. Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhàn nhạt cười nói:

- Theo lý mà nói, Tùy Đường trong lúc đình chiến, có thể hiệp nghị trao đổi tù binh. Để cho Vũ Văn Tham quân trực tiếp đưa Sử tướng quân về cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên cứ như vậy, ta cũng không thể ăn nói với các huynh đệ khác. Như vậy đi, nếu Sử Đại Nại đã là quý tộc Đột Quyết, vậy chúng ta cứ dựa theo quy củ của người Đột Quyết mà làm. Quân Đường có thể chuộc gã về.

Vũ Văn Sĩ Cập rất mừng. Chỉ cần Dương Nguyên Khánh chịu đưa ra điều kiện, thì chút nữa nói chuyện về Khuất Đột Thông cũng dễ dàng hơn, nên vội vã hỏi:

- Chẳng hay điện hạ muốn chúng ta dùng cái gì để chuộc y?

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút nói:

- Bảng giá chuộc thân của tướng lĩnh Tùy Đường chúng ta cũng không có quy định cụ thể. Nếu có cơ hội thì Binh Bộ hai bên có thể ngồi xuống thống nhất lại quy củ. Hiện tại, Sử Đại Nại nếu đã xuất thân từ Đặc Lặc Đột Quyết. Chúng ta cứ dựa theo quy củ của người Đột Quyết mà làm. Khả Hản chuộc một triệu dê. Diệp Hộ thì chuộc hai trăm ngàn dê. Còn Đặc Lặc thì tám mươi ngàn dê. Nhìn trên sự thành ý của Tần Vương các ngươi, ta cũng sẽ nhường một bước, vậy thì năm mươi ngàn dê để chuộc Sử Đại Nại đi.

Vũ Văn Sĩ Cập trong lòng thầm tính toán. Năm mươi ngàn dê có giá mười vạn lượng bạc. Tần Vương chỉ cấp cho mình một vạn lượng bạc, hiện tại giá đưa ra đã gấp mười lần rồi.

Y trong lòng thâm kêu khổ, cũng không biết làm thế nào đành nói:

- Tại hạ sẽ trở về thương lượng với Tần Vương, sẽ nhanh chóng có một câu trả lời thuyết phục cho điện hạ.

Ngừng một chút, y nói tiếp:

- Điện hạ có thể bàn về việc Khuất Đột lão tướng quân không? Trước tiên, có thể cho tại hạ gặp mặt lão một chút.

Dương Nguyên Khánh thở dài nói:

- Gặp một lần đương nhiên không có vấn đề. Tuy nhiên, lúc trước nghe nói Khuất Đột lão tướng quân lúc bị té xuống, xương sườn đã bị đứt đoạn, đâm vào trong cơ thể. Thương thế rất nặng, không thể di chuyển được. Lão bây giờ vẫn còn ở quận Tương Thành, chỉ sợ trong thời gian ngắn, ngươi cũng không thấy được lão.

Vũ Văn Sĩ Cập kinh hãi nói:

- Điện hạ nói là thương thế Khuất Đột lão tướng quân rất nặng?

Dương Nguyên Khánh gất đầu:

-Ta rất lấy làm tiếc, ta đã đưa phái quân y giỏi nhất đi chữa trị cho lão. Nhưng lão thương thế quá nặng, tuổi tác lại cao, ta cũng đành bất lực. Nhưng ta cam đoan lão vẫn bình yên vô sự.

Vũ Văn Sĩ Cập cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu. Nói như vậy nếu như Khuất Đột Thông có chết, cũng là việc bình thường. Nhưng y cũng không biết có nên tin tưởng Dương Nguyên Khánh hay không.

Tuy nhiên, cho dù là không tin thì cũng chả có cách nào, chỉ đành khổ sở nói:

-Vậy được rồi! Tại hạ sẽ trở về bẩm báo lại với Tần Vương. Đợi đến khi Khuất Đột lão tướng quân thương thế tốt hơn thì chúng ta sẽ bàn lại.

Nói đến đây, Vũ Văn Sĩ cập có chút do dự, khom người nói:

- Mặt khác tại hạ cũng có một việc riêng, muốn mong được điện hạ đồng ý.

- Ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.

- Là việc thê nhi của tại hại, nếu điện hạ có thể thả cho bọn họ quay trở về Trường An, Sĩ Cập sẽ vô cùng cảm kích.

Thê tử Vũ Văn Sĩ Cập là công chúa Nam Dương. Nhi tử là Vũ Văn Thiền Sư. Hai người bọn họ vốn tình cảm phu thê rất sâu đậm, nhưng bởi vì cái chết của Dương Quảng nên phu thê bọn họ đã trở mặt thành thù.

Mặc dù như vậy, nhưng Vũ Văn Sĩ Cập vẫn rất yêu thê tử. Cũng mong nhi tử có thể trở về ở bên cạnh mình, gia đình đoàn tụ.

Dương Nguyên Khánh nghe nói là chuyện này, không khỏi nở nụ cười:

- Công chúa Nam Dương và nhi tử ngươi hiện nay đang ở cùng Thái Hậu ở Tấn Dương cung. Ngoại trừ Thái Hậu việc liên quan đến quốc thể, không thể tùy ý xuất cung. Thê nhi người thì hoàn toàn tự do, ngươi có thể cho người đón họ quay về Trường An, ta cũng không ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.