Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 890: Song tướng từ chức



Đêm mỗi lúc một khuya, một vầng trăng sáng tỏ treo lơ lửng trên trời, ánh sáng xanh trong rực rỡ chiếu khắp nhân gian… Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Khánh ngồi trước gương đồng, Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng chải lại mái tóc cho tướng công, sau một đêm ân ái, ánh mắt Bùi Thu Mẫn lộ rõ tình yêu thương dào dạt trìu mến đối với chồng mình.

- Phu quân rời khỏi Thái Nguyên hơn một tháng, công việc dồn lại cũng không ít đó!

- Ừ!

Dương Nguyên Khánh đáp lấy lệ.

- Nghĩ tới có một đống công việc đau đầu đang chờ ta giải quyết, thực lòng mà nói, thật sự hôm nay ta không muốn lên triều.

- Vậy ở trong nhà nghỉ ngơi đi! Chàng hôm qua cũng mới quay về, nghỉ ngơi hai ba ngày cũng là chuyện thường tình.

Bùi Thu Mẫn thỏ thẻ khuyên nhủ chồng.

Dương Nguyên Khánh gượng cười một cái, hắn cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng một mớ chuyện đau đầu trong triều, hắn làm sao có thể bỏ bê được.

Bùi Thu Mẫn nhìn chồng không nói thêm gì nữa, cũng không khuyên gì thêm, lúc này nàng lại nghĩ tới một chuyện khác, vội nói:

- Thiếp nhớ phu quân từng nói với thiếp, trước kì thi Hương phải nhắc trước cho chàng một tiếng, dường như có ai muốn tới tham gia khoa thi.

Một câu đã nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, làm hắn nhớ tới chính hắn đã đồng ý Hoàng Thủ Phủ cho con trai y một tiền đồ, hẳn là vào khoa cử mùa thu năm nay.

- Nàng không nhắc ta cũng quên mất, cám ơn nàng đã nhắc ta.

Dương Nguyên Khánh cười vỗ nhẹ vào tay vợ, bày tỏ lời cảm ơn, lại hỏi:

- Ở Thái Nguyên hiện giờ giá gạo là bao nhiêu?

Bùi Mẫn Thu vốn muốn hỏi là ai muốn tham gia khoa thi, nhưng Dương Nguyên Khánh hỏi tới chuyện này, nàng quên luôn chuyện muốn hỏi vội nói:

- Thiếp hôm trước có hỏi qua, quản gia có nói thời gian trước đây giá gạo có lần tăng tới chín mươi tiền một đấu gạo, nhưng mấy ngày hôm nay lại giảm xuống còn sáu mươi tiền một đấu, cũng không tính là quá đắt.

Dương Nguyên Khánh nhớ rõ khi hắn đi, một đấu gạo là bốn mươi tiền, vậy mà giờ đây đã là sáu mươi, tăng năm phần, giá cả như thế này trong năm thiên tai còn có thể chấp nhận được, điều này cho thấy hiệu quả cứu nạn thiên tai rất rõ ràng. Quan trọng là lương thực, chỉ cần trong tay có lương thực, thì hắn có thể khống chế được thế cục của Đại Tùy… Sau nửa canh giờ, Dương Nguyên Khánh tiến về phía Tử Vi các, vừa vào cửa lớn, hắn có một cảm giác rất lạ. Hắn cảm thấy bên ngoài Tử Vi các rất yên tĩnh, các quan tòng vụ chạy đưa công văn ngày trước không thấy đâu, hai bên hành lang cũng vắng ngắt, cảnh tượng này khiến Dương Nguyên Khánh tưởng rằng hôm nay không phải là ngày lên triều, nhưng hôm nay không phải là ngày nghỉ, lẽ nào hôm nay hắn đến sớm chăng?

Dương Nguyên Khánh đi lên lầu hai, vừa lúc ở đầu cầu thang gặp một vị quan tòng vụ đang ôm một đống công văn, quan tòng vụ hoảng sợ vội khom người thi lễ:

- Điện Hạ!

- Ừ!

Dương Nguyên Khánh đáp lại một tiếng, rồi hỏi:

- Các vị tướng quốc đã đến cả chưa?

- Chỉ có Tô Các lão đến, một số vị tướng quốc đi thị sát xây dựng cải tạo thủy lợi ở vùng nông thôn, còn Lô tướng quốc và Thôi Chiêm Sự hôm nay cáo bệnh xin nghỉ.

Thôi Chiêm Sự là Thái Tử Chiêm Sự Thôi Hoằng Nguyên, Thái Tử Chiêm Sự không có việc gì, chỉ là một chức quan nhàn tản, mà Lô Dự là Thượng Thư bộ Hình, Dương Nguyên Khánh nghe thấy hai người bọn họ đồng thời xin nghỉ bệnh, không khỏi cười nhạt một cái. Chuyện này thật là khéo trùng hợp, buổi đầu mình lên triều, mà bọn họ ngay lập tức đổ bệnh, cái này là tra thuốc mắt cho ai đây!

Dương Nguyên Khánh mặt sa sầm xuống đi lên lầu ba, đi thẳng vao thư phòng của mình. Ký thất Tham quân Bùi Thanh Tùng vội vàng bước tới thi lễ:

- Tham kiến Điện Hạ!

Hiện tại Ký thất Tham quân của hắn là Bùi Thanh Tùng và Trương Lượng, còn Ký thất Tham quân trước kia là Tiêu Tấn bây giờ đang giữ chức Thái thú quận Lương, nắm trong tay một đội quân trọng yếu của Trung Nguyên. Dương Nguyên Khánh gật đầu, nhìn thấy vị trí của Trương Lượng còn trống vội hỏi:

- Trương Tham quân đâu?

- Trương Tham quân đi đến Bộ binh lấy công văn rồi, ông ấy lập tức quay trở về ngay.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, đi vào phòng, Bùi Thanh Tùng theo sau hắn, vẻ mặt y có chút gấp gáp, muốn nói gì nhưng lại thôi, Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y:

- Có chuyện gì vậy?

Bùi Thanh Tùng cung kính chỉ vào án thư trong phòng:

- Điện Hạ, trên án có hai bản công văn, tương đối quan trọng, Điện Hạ xin mời xem qua!

Y thi lễ cúi đầu xuống, Dương Nguyên Khánh đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn thấy trước bàn có đặt hai tấu chương, hắn tiện tay cầm lấy một quyển, lập tức giật mình. Đây không ngờ là đơn từ chức của Dương Sư Đạo, hắn lại mở một quyển khác ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, quyển này là đơn từ chức của Thôi Quân Tố.

Dương Nguyên Khánh ngày hôm qua nghe thấy Đỗ Như Hối nói Dương Sư Đạo có ý từ chức, hắn định hôm nay nói chuyện với lão, nhưng không ngờ Thôi Quân Tố cũng muốn từ chức. Thôi Quân Tố đi theo hắn nhiều năm, là tâm phúc đứng thứ hai sau Đỗ Như Hối của Dương Nguyên Khánh, vậy mà lão dám từ chức, ngay tức khắc làm cho máu giận trong người Dương Nguyên Khánh sôi lên.

Hắn mở tấu chương của Thôi Quân Tố ra xem. Đoạn đầu của bản tấu có viết:

- Huyện lệnh ăn hối lộ, tội ác tày trời, đáng dùng quốc pháp để trị, nếu luật pháp không đủ để trừng trị cái ác, thì có thể dùng hình pháp mạnh, không thể để ngoài vòng pháp luật, vì sự tôn nghiêm của một quốc gia mà giết một tiểu huyện lệnh ác bá có chút không thỏa đáng, nếu tha mạng cho y, có thể lưu danh sử sách nghìn thu, con cháu đời sau lấy đó làm gương. Điện Hạ là chủ nhân khai quốc, mỗi cử chỉ lời nói đều phải lấy đại nghiệp muôn đời làm trọng, để cho con cháu đời sau học tập. Điện Hạ tuân thủ pháp luật, thì con cháu sau này cũng không dám vi phạm, Điện Hạ không chịu vào khuôn phép, thì con cháu sau này chịu gấp mười lần, chuyện không có gì to tát xin Hoàng Thượng suy nghĩ lại.

Dương Nguyên Khánh thở dài, lật mở tấu chương của Dương Sư Đạo:

- Quân có quân quyền, tướng có tướng quyền, quân vương xử lý việc lớn, tướng giải quyết việc nhỏ, quân vương nắm thiên hạ, tướng quốc hỏi bách quan. Một huyện lệnh ác bá, có Thái thú tra hỏi, có Ngự sử tra xét, có Hình bộ góp tay, có đại lý thẩm tọa, có tướng quốc xét tội, cuối cùng trình lên Hoàng Thượng, chém hay giáng chức do quân vương tự phán xét, như thế mới là sự vận hành đúng lý của một triều đình.

Dương Nguyên Khánh khép tấu chương lại, chắp tay sau lưng tiến về phía cửa sổ, mắt nhìn vào đám mây trắng xa xăm, lời khuyên bảo của Thôi Quân Tố và Dương Đạo Sư như hai tiếng chuông cảnh tỉnh vang vọng mãi trong đầu Dương Nguyên Khánh.

Hai bản tấu chương đều nhằm vào một chuyện nhỏ. Thôi Quân Tố nói đến mức độ nặng nhẹ, Dương Sư Đạo nói tới phân quyền, mặc dù sự việc rất nhỏ nhưng nó lại có sức ảnh hưởng lớn.

Dương Nguyên Khánh hắn hôm nay tự ý giết huyện lệnh kia, một trăm năm nữa, con cháu hắn có thể tùy ý ra tay giết Thái thú, thậm chí có thể là tướng quốc. Chế độ luật pháp của quốc gia hư không, như thế thì quyền quý không thể trói buộc, đây là khởi nguồn sự bại vong của một quốc gia.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên rất rõ ràng rành mạch, cái căn bản khiến triều Tùy bại vong nằm ở chỗ quyền lực không thể trói buộc, trở lên điên cuồng, điều này hắn hiểu rất rõ.

Cho nên hắn mới cố hết sức phân quyền giữa tướng và quân, lấy tướng quyền để cân bằng quân quyền, điều này không chỉ là vì chính bản thân hắn, mà cũng là vì nền chính trị lâu dài, ổn định của vương triều mà hắn đã xây dựng.

Thôi Quân Tố và Dương Sư Đạo là hai trung thần thường trực bên cạnh hắn, hắn quyết không để mất.

Lúc này, Bùi Thanh Tùng ở ngoài cửa bẩm báo:

- Điện hạ, có Tô tướng quốc xin cầu kiến.

Tới đúng lúc lắm, Dương Nguyên Khánh cũng đang định tìm ông ta, liền gật đầu nói:

- Cho ông ấy vào.

Cửa mở, Tô Uy bước vào, khom người thi lễ:

- Lão thần tham kiến Sở vương điện hạ.

- Tô Các lão miễn lễ, mời ngồi!

- Tạ ơn Sở Vương điện hạ.

Tô Uy ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lệnh cho trà đồng dâng trà, Tô Uy nâng chum trà lên cười nói:

- Nghe nói Hoàng Thượng ở Triều Tiên vừa có một chuyến buôn bán tốt, khiến ai cũng phấn khởi!

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Tướng quốc lại nói đùa rồi, cái gì mà gọi là một chuyến buôn bán, chẳng lẽ điều chúng ta làm là mua bán không vốn sao?

Hai người ngầm hiểu ý của nhau, rồi lại phá lên cười. Lúc này Tô Uy nhìn thấy hai bản tấu chương ở trên bàn, nụ cười trên mặt biến mất, lão thở dài một tiếng nói:

- Một việc cỏn con đưa đến Tử Vi các lại thành một chuyện lớn, không ngờ có bốn vị tướng quốc đều xin từ chức, khiến người ta không kịp trở tay, lại càng khiến người khác phải thở dài.

- Đây thực ra là hai chuyện, ta nói không sai chứ!

Dương Nguyên Khánh có vẻ rất bình tĩnh nói.

- Đúng là hai chuyện, chuyện thứ nhất là Dương Sư Đạo và Thôi Quân Tố vì Hoàng thượng tự ý ra lệnh xử trảm huyện lệnh mà phẫn nộ. Chuyện thứ hai là Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên bất mãn với Hoàng Thượng về chuyện kiểm tra kho lương, một việc là việc công, còn việc kia là việc tư, khiến người khác phải khinh thường.

Tô Uy xảo quyệt, nắm được dịp bốn vị tướng quốc từ chức, lão đã bắt lấy cơ hội này mà hung hăng đạp đổ hai người họ Lô, Thôi kia, lão hận không thể trực tiếp vứt hai người này đi cùng.

Dương Nguyên Khánh sở dĩ muốn tìm Tô Uy là muốn nhờ lão giúp hắn nghĩ cách đối phó với hai người họ Lô, Thôi kia. Hai người bọn họ muốn từ chức để uy hiếp hắn, Dương Nguyên Khánh vô cùng bất mãn, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng biết được rằng hắn còn phải mượn thế gia danh môn để duy trì trật tự ở Bắc Hà.

Hắn trầm tư một lát, rồi hỏi:

- Lúc này Hà Bắc vừa mới ổn định, vẫn không thể tiến hành thanh trừ quy mô lớn đối với quan trường ở Hà Bắc, nhưng nếu để mặc nó, rất có thể làm cho quyền lực của đám quan trường Hà Bắc càng ngày càng thâm căn cố đế, không biết Tô Các lão có ý kiến nào hay không, vừa không dứt dây động rừng, lại có thể nắm được thóp của bọn họ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.