Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 898: Âm thanh từ ngoài cung



Thỏa hiệp là một môn nghệ thuật, người không biết thỏa hiệp cuối cùng sẽ trở thành người lẻ loi. Nếu không nắm giữ được nhịp độ của thỏa hiệp thì cũng là một người yếu đuối vô dụng.

Mà một người biết thỏa hiệp là một người phải hiểu nguyên tắc của chính mình. Trong tình huống nguyên tắc không cho phép nhượng bộ thì cần tạo ra một chút nhượng bộ thích hợp, cho đối phương một bậc thang, cố đừng đụng đến lợi ích chính của đối phương.

Lợi ích chính của Lô gia là con cháu Lô thị. Dương Nguyên Khánh cho Lô Dự hứa hẹn, đây là thỏa hiệp. Nếu như không có sự thỏa hiệp này thì Lô Dự sẽ sợ làn sóng tẩy trừ của Dương Nguyên Khánh lan đến con cháu Lô thị.

Đương nhiên, điều kiện để thỏa hiệp đầu tiên là thực lực. Nếu Dương Nguyên Khánh không có thực lực hùng mạnh, không có năng lực đủ để hủy diệt gia tộc Lô thị và toàn bộ quan trường Hà Bắc thì cho dù là thỏa hiệp gì cũng không thể làm Lô Dự buông tay.

Thỏa hiệp cũng là một loại kỹ xảo. Nếu như không có sự tan rã của liên minh Thôi, Lô trước đó, nếu không nắm được sự thật rằng Thái thú Triệu Bản Chương dung túng cho người nhà vi phạm quy định chiếm hữu ruộng đất, đẩy Lô Dự đến bước đường cùng, thì Lô Dự cũng sẽ không bị bức đáp ứng nhượng bộ.

Buổi chiều, trong gian phòng bán nguyệt của Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh triệu tập hội nghị đầu tiên sau khi trở về kinh thành. Nội dung cuộc hội nghị chính là về việc thanh tra kho lương.

- Vụ án tham ô kho lương huyện lần này là một lần trùng hợp, ta ngẫu nhiên bắt gặp một tên Huyện lệnh nho nhỏ dám tham ô sáu trăm tấn lương thực, hơn nữa trong kho lương bị thiếu số lượng cực lớn. Đến cả triều đình cũng phải giảm khẩu phần ăn, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, ta tin tưởng lòng người đều sôi sục.

Trong gian phòng bán nguyệt, bảy vị Tướng quốc mặc áo bào tím, đầu đội mũ cao, ngồi rất nghiêm chỉnh. Kể cả Thôi Hoằng Nguyên cũng tới. Tuy nhiên chỗ ngồi có vẻ hơi tế nhị, vốn là y ngồi cạnh Lô Dự, nhưng giờ Lô Dự lại ngồi cách xa đằng kia. Sự phản bội của Thôi Hoằng Nguyên đã khiến mối quan hệ giữa họ trở nên quyết liệt, phái hệ Hà Bắc cũng tan thành mây khói.

Tuy Lô Dự bị ép nhượng bộ với Dương Nguyên Khánh nhưng sự tức giận của y vẫn chưa nguôi. Y không dám trêu vào Dương Nguyên Khánh, vì vậy liền xổ tất cả cơn tức lên đầu Thôi Hoằng Nguyên. Y cho rằng xét đến cùng đều là do Thôi Hoằng Nguyên phản bội.

Từ đầu đến cuối vẻ mặt của Lô Dự đều âm trầm, không thèm liếc xem Thôi Hoằng Nguyên lấy một cái, càng không nói với gã câu nào.

Lúc này Dương Nguyên Khánh đã hoàn toàn nắm giữ chủ động. Hắn đã thanh trừ tất cả các chướng ngại. Kế tiếp, nghị quyết của Tử Vi Các chắc chắn phải dựa theo ý nghĩ của hắn.

- Ta vẫn luôn suy nghĩ vì sao một tên Huyện lệnh nho nhỏ lại có lá gan lớn như vậy. Chẳng lẽ là riêng y có vấn đề thôi sao? Hiển nhiên không phải!

Dương Nguyên Khánh lấy lời khai của Trương Ký Bắc quơ quơ cho mọi người xem:

- Phần lời khai này chắc mọi người đều xem rồi. Tuy chưa xác nhận nhưng những việc nêu ra trên đó thật ghê người. Quận Triệu mười một huyện thì có bảy huyện có vấn đề về kho lương. Chẳng lẽ việc này còn chưa đủ cho các vị nghĩ sâu hơn sao?

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh đảo qua tất cả mọi người, chậm rãi nói:

- Ta rốt cục nghĩ thông suốt vì sao một tên Huyện lệnh lại có lá gan lớn như vậy. Đó chính là bởi vì một lỗ hổng. Y có thể lấy cớ chiến loạn mà đem số liệu rác rưởi đổ lên Đậu Kiến Đức, nhưng thực tế Đậu Kiến Đức cũng không đụng vào kho lương. Đến cả Đậu Kiến Đức đều hiểu phải thu mua lòng dân, chúng ta càng không thể quịt nợ. Vậy nên khoản thanh toán kho lương này chúng ta phải nhận, mà lòng dân cũng không thể để mất.

Lúc này, Đỗ Như Hối tiếp lời:

- Điện hạ, kho lương mười mấy năm trước vẫn tồn tại. Nếu thời gian thanh tra quá dài thì sẽ phát sinh rất nhiều số liệu ảo, hơn nữa nhân công, thời gian cũng hao phí rất lớn.

- Ta biết, cho nên lúc bắt đầu ta đã nói lấy hạn định hai năm, ta tin tưởng dân chúng cũng có thể hiểu.

Dương Sư Đạo chần chừ một chút rồi giơ tay lên:

- Điện hạ, kể cả như vậy số liệu cũng không thể rõ ràng. Lương thực hai năm trước đến bây giờ nên tính thế nào? Vẫn còn nhiều chỗ không ổn.

Việc thanh tra kho lương của Dương Nguyên Khánh thật ra chỉ là để lấy cớ, mục đích thực sự là để tẩy trừ quan trường Hà Bắc. Nhưng việc này không thể nói ra thành lời, phải theo nghĩa đường hoàng là xử lý việc kho lương.

- Năm chiến loạn đã chết rất nhiều người, tức là lương thực vẫn còn dư trong kho lương, vì vậy số liệu không thể tính rõ ràng được. Chúng ta cũng không thể yêu cầu mỗi vị quan địa phương đều thanh liêm chính trực không nhiễm tí hạt bụi nào. Mấu chốt là không được quá mức, để chúng ta có thể ăn nói với dân chúng.

Dừng một chút, hắn nói:

- Việc thanh tra kho lương ta có thể cho một kỳ hạn. Đến trước cuối năm nay, quan phủ các nơi bắt buộc phải thống kê được số liệu chính xác. Nếu quả thật không có lương thực hoặc lương thực bị thua lỗ thì phải tấu trình lên Hộ bộ nói rõ ràng nguyên nhân. Nếu chỉ là không làm tròn bổn phận hoặc tạm thời nảy lòng tham thì triều đình có thể bổ sung chỗ thiếu.

Gian phòng bán nguyệt lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy thanh âm quyết đoán nghiêm nghị của Dương Nguyên Khánh quanh quẩn:

- Tiền triều diệt vong chính là do mất đi lòng dân, đó là một bài học rất lớn. Chúng ta không thể tiếp tục dẫm lên vết xe đổ, nếu muốn được lòng dần thì trước phải trị nghiêm. Từ bây giờ, ta quyết định mở rộng Ngự Sử đài, tăng số lượng Ngự Sử lên gấp đôi, điều các Ngự Sử giám sát đi tuần tra các nơi, trở thành một loại chế độ. Mỗi người quan viên phạm tội không làm tròn trách nhiệm phải bị nhận trừng phạt tương ứng.

Ba ngày sau, vụ án Trương Ký Bắc dùng phương thức tam ti hội thẩm để định án, hồ sơ chuyển giao cho Tử Vi Các. Tử Vi Các sau khi thảo luận liền phán Trương Ký Bắc tội chết, cuối cùng tấu lên Sở Vương Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh phê chuẩn cho Tử Vi Các định tội, hạ chỉ chém đầu Trương Ký Bắc.

Lập tức mười sáu vị Ngự Sử mang theo thị vệ phân đều đến các quận huyện Hà Bắc, kiểm tra đối chiếu lời khai của Trương Ký Bắc. Trận phong ba tẩy trừ quan trường Hà Bắc nổi lên, tin tức nhanh chóng truyền ra. Không đợi Ngự Sử đến thì đã có chín tên Huyện lệnh bỏ trốn, Thái thú quận Ngụy là Triệu Bản Chương nghe đồn cũng trốn về Trường An.

Lập tức ý chỉ thanh tra kho lương được hạ xuống, truyền khắp các quận huyện Hà Đông, Hà Bắc, Trung Nguyên đến Quan Bắc, giao trách nhiệm cho quan phủ các nơi trước cuối năm thanh tra xong bẩm báo triều đình.

Hai mươi vị Ngự sử tuần tra cũng chia đến các nơi nghe ngóng nhân dân, giám sát thanh tra kho lương...

Một buổi chiều hôm đó, một chiếc xe ngựa vây quanh bởi mười mấy trên hộ vệ chậm rãi đi vào cung Tấn Dương, tiến vào Khải Huy môn, cũng là cửa đông của cung Tân Dương. Bình thường người trong cung ra vào cung và đại thân yết kiến hoàng đế thái hậu đều qua nơi này.

Xe ngựa dừng trước bậc thang, vài tên hoạn quan đã đứng chờ trước đó. Cửa xe mở, một thị nữ đỡ Sở Vương phi xuống xe ngựa.

- Vương phi cẩn thận!

Thị nữ cẩn thận nhắc nhở Bùi Mẫn Thu chú ý dưới chân.

Bùi Mẫn Thu gật đầu, đi ra khỏi xe ngựa. Vài tên hoạn quan vội vàng tới đón. Một gã hoạn quan già khom người thi lễ:

- Lão nô phụng mệnh Thái hậu nghênh đón Vương phi. Mời Vương phi theo chúng tôi tiến cung.

Bùi Mẫn Thu khẽ cười nói:

- Vậy làm phiền các vị, chúng ta đi thôi!

Vài tên hoạn quan đi trước dẫn đường, thị nữ ôm một cái hộp mang theo bên người. Sau Bùi Mẫn Thu là hai nữ hộ vệ tay đè chuôi đao, một trái một phải quan sát xung quanh, đi theo Bùi Mẫn Thu vào trong cung.

Đi thẳng đến tẩm cung của Tiêu Hậu, nữ thị vệ đương nhiên không dám có hành động điều tra gì, trực tiếp dẫn Bùi Mẫn Thu vào điện Dưỡng Tâm.

Vừa đi vào cửa chính Tiêu Hậu liền ra đón, vẻ mặt tươi cười:

- Sao Vương phi lại đích thân đến vậy, có chuyện gì cứ để thị nữ qua nói một tiếng là được.

Tuy Bùi Mẫn Thu lúc này đã là mẫu nghi thiên hạ, trở thành quốc hậu được thần dân Đại Tùy công nhận, dưới một người trên ngàn vạn người, nhưng vẫn không bỏ lễ nghi. Dù sao Tiêu Hậu cũng là Thái hậu.

Bùi Mẫn Thu duyên dáng thi lễ:

- Xin thỉnh an thái hậu!

Tiêu Hậu vội đỡ tay nàng, cười nói:

- Giữa chúng ta thì không cần đa lễ gì, cứ tùy ý là được, coi như bạn bè gặp mặt.

Tiêu Hậu khiêm tốn làm Bùi Mẫn Thu nhớ đến lần nàng đầu tiên vào cung gặp Tiêu Hậu năm đó. Khi ấy Dương Nguyên Khánh được phong làm huyện công, nàng trở thành nhất phẩm phu nhân trẻ tuổi nhất.

Chỉ là lúc trước tiến cung có nữ quan đến dạy nàng tập lệ khoảng ba ngày, sau khi tiến cung nàng thấy mình như con rối gỗ vậy. Mọi cử động đều phải chú ý lễ tiết, đến nỗi lúc Tiêu Hậu nói nàng cũng không chú ý, suýt nữa chọc giận Tiêu Hậu.

Vật đổi sao dời, hôm nay nàng lại tiến cung, nhưng ở vị trí trên cao nhìn xuống khiến nàng không khỏi cảm khái thế sự khó lường.

Nhưng Bùi Mẫn Thu là một cô gái nhất mực khiêm tốn và có học thức. Cho dù Tiêu Hậu bị sa sút, nàng chiếm quyền lực hơn, nhưng nàng vẫn không cao ngạo, vẫn giữ thái độ cung kính hữu lễ.

- Thực ra luôn muốn đến xem Thái hậu, chỉ có điều nhiều việc bận rộn không rút được thời gian. Gần đây Bội Hoa lại sinh đứa nhỏ, loay hoay đến mệt người, có chỗ nào thất lễ mong Thái hậu lượng thứ.

- Vương phi không thất lễ, ta hiểu mà. Quản lí một gia đình lớn thật không dễ. Sở Vương bận nhiều việc công vụ, tất cả việc trong nhà Vương phi đều phải quan tâm. Đúng là khó cho nàng mà!

Tiêu Hậu ăn nói rất tinh tế, xảo diệu nịnh Bùi Mẫn Thu khiến quan hệ hai bên dần trở nên hòa hợp. Tiêu Hậu đương nhiên biết tại sao Bùi Mẫn Thu tới. Mấy ngày hôm trước nàng tặng một kiện báu vật làm quà là để Bùi Mẫn Thu đến đây.

Tiêu Hậu cực kì nhiệt tình, mời Bùi Mẫn Thu ngồi ở Thiên điện, phái cung nữ dâng trà. Hai người cứ như người một nhà, ngồi ở trên giường ngồi, cả hai đối diện nhau. Bùi Mẫn Thu sai thị nữ lấy hộp ngà voi ra, đặt lên bàn giao cho Tiêu Hậu.

- Đa tạ Thái hậu tặng quà cho Bội Hoa. Giờ nàng ấy còn ở cữ, không tiện ra ngoài, chỉ có ta đến đại biểu tỏ vẻ lòng biết ơn của nàng ấy. Đây là một chút đáp lễ, xin Thái hậu vui lòng nhận.

- Sao lại khách sáo thế này! Ta cho nàng ấy lễ quà là chút lòng của bề trên cho đứa nhỏ, sao nàng ấy lại phải đáp lễ gì nữa! Thế này là sao vậy?

Bùi Mẫn Thu cười nói:

- Đây thật ra là quà Sở Vương tặng Thái hậu, một cái bút mã não. Tuy rằng không quý trọng gì nhiều nhưng cũng là vật yêu thích của Sở Vương, Thái hậu xin nhận cho!

Tiêu hậu nghe nói là vật yêu thích của Dương Nguyên Khánh lập tức thấy có mặt mũi, khẽ cười nói:

- Đã như vậy thì ta nhận!

Bùi Mẫn Thu lại xem xét cung điện, nói:

- Thái hậu sinh hoạt cần vật gì không? Nếu không đủ cứ nói, ta sẽ sai người đưa tới.

- Đa tạ Vương phi quan tâm, ta không thiếu gì cả. Triều đình mỗi tháng đều cho ta năm nghìn xâu tiền, ăn uống, quần áo, dụng cụ cho cuộc sống hàng ngày đều chuẩn bị cẩn thận. Có cung nữ ra vào rồi, nếu thiếu ta sẽ để cung nữ đi mua.

Hai người đang nói, bỗng ngoài điện vang lên tiếng gào thét:

- Đan Dương là công chúa của Đại Tùy ta, không có việc gì sao lại phải ở trong Sở Vương phủ? Có mưu đồ gì thì cứ nói thẳng ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.