Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 905: Thử tiền ở chợ Bắc (1+2)



Cứ như vậy, các đường nhỏ để thu thập sắt thô của Đột Quyết đều bị đoạn tuyệt, đương nhiên là bọn họ sẽ tìm cách để triều Tùy xóa bỏ lệnh cấm này.

- Lần này, lúc sứ giả Đột Quyết đến đây, bất kể thế nào, chúng ta cũng quyết không nhả ra bất kỳ một hạn ngạch mậu dịch nào.

Ở điểm này, Dương Nguyên Khánh cũng tuyệt đối nghiêm túc. Hắn biết rõ, nếu hôm nay đưa kim loại cho Đột Quyết, ngày mai Đột Quyết sẽ sử dụng kim loại tạo ra chiến đao giết hại dân Tùy.

- Mặt khác, để tỏ vẻ Đại Tùy chúng dùng nghi lễ ngang nhau, Thôi Tướng quốc có thể đến quận Mã Ấp tiếp đón sứ giả Đột Quyết. Người bọn họ phái tới cũng là Tướng quốc.

- Vi thần đã hiểu, lập tức thi hành.



Thôi Quân Tố cáo từ trước để chuẩn bị, Đỗ Như Hối bị giữ lại. Dương Nguyên Khánh uống một ngụm trà, lại cười hỏi:

- Tiền bạc đưa vào thị trường có phản ứng thế nào?

Ba ngày trước, triều đình đưa ba ngàn mai ngân tiền đầu tiên vào thị trường, bởi vì nhẹ hơn nên tương đương với ba mươi tiền, lại không rõ tình huống thế nào nên Dương Nguyên Khánh cực kỳ chú ý.

Một loại tiền có thể thành công hay không, thị trường chính là nơi quyết định tốt nhất. Khả năng lưu thông kim tiền trong thị trường không lớn, số lượng ít. Mà Dương Nguyên Khánh lại chuẩn bị đem một lượng lớn ngân tiền đưa vào thị trường, với sản lượng bạc ngày một tăng, ngân tiền sẽ nhanh chóng có được địa vị ngang với tiền đồng.

Hiện tại mới chỉ bắt đầu thử nghiệm tính hòa nhập, có được thị trường hoan ngênh hay không, rất quan trọng. Tuy Dương Nguyên Khánh biết hiệu quả sẽ không kém, nhưng không nhận được tin tức xác nhận thì hắn vẫn không thấy yên tâm.

Đỗ Như Hối cười ha hả:

- Nói tới chuyện đó thì đúng như dự liệu. Nhưng có điều ngoài dự đoán của mọi người, là do trước đó triều đình đã lộ ra phong thanh, cho nên ngân tiền vừa vào đến cửa hàng lập tức bị đổi hết sạch, hiện tại vẫn chưa có người nào lấy nó đi mua bán, hầu hết đều bị cất giữ. Hai ngày nay, khắp kinh thành đều đang bàn luận việc này. Sắp tới chúng ta tiếp tục đưa vào mười ngàn miếng, theo dõi hiệu quả trên thị trường.

Dương Nguyên Khánh lấy từ trong ngăn kéo ra hơn chục miếng ngân tiền, nhẹ nhàng tung tung trong lòng bàn tay, kêu leng keng, cười nói:

- Đợi đến giữa trưa ta đi thử một chút phản ứng của thị trường.

Đỗ Như Hối cũng mỉm cười:

- Nếu Điện hạ thực sự lấy ngân tiền đưa ra thị trường, ty chức đoán chừng sẽ mang tới một chút phiền toái.

Y cũng không nói là phiền toái gì, đứng dậy cười rồi thi lễ:

- Vi thần cáo từ trước. Bên ngoài có người muốn gặp Điện hạ, đợi đã lâu rồi.

Dương Nguyên Khánh biết người bên ngoài nhất định là Lý Tĩnh. Hắn gật, sau khi Đỗ Như Hối lui ra bèn nói với thân vệ:

- Đưa y vào đi!

Từ sáng đến giờ đã hơn nửa canh giờ rồi mà Dương Nguyên Khánh vẫn không nghỉ ngơi. Chỉ cần còn một việc chưa được xử lý xong, hắn cũng không thể nghỉ ngơi.

Cửa mở, Lý Tĩnh bước nhanh vào. Hiện tại y vẫn đảm nhiệm chức vụ Trưởng sử phủ Sở Vương, quản lý quân đội phủ Sở Vương. Lý Tĩnh phụ trách chính vụ hàng ngày của quân đội, cũng có thể xem là nhân vật số hai trong quân.

Y tiến vào phòng, khom người thi lễ:

- Thần Lý Tĩnh tham kiến Điện hạ!

Từ khi Dương Nguyên Khánh dùng phương pháp biếm truất chính mình, bị miễn chức Thái sư, đại thần trong triều cũng dần thay đổi cách xưng hô với hắn. Rất nhiều đại thần bắt đầu xưng thần, mà quân đội cũng dần dần đổi thành Điện hạ, không còn gọi là Tổng quản, bởi vì chủ yếu là người đảm nhiệm chức tổng quản dần gia tăng, dễ bị lẫn lộn.

- Lý Trưởng sử vất vả rồi, mời ngồi!

Lý Tĩnh ngồi xuống, cũng cười nói:

- Tất cả mọi người đang hỏi khi nào thì đánh Thanh Châu. Đã mấy tháng không đánh giặc rồi, eo của hạ thần cũng có chút đau nhức.

- Đánh Thanh Châu thì phải chờ một chút nữa. Đợi hơn trăm ngàn thanh niên cường tráng thay ta sửa chữa thủy lợi của Hà Bắc đã. Một khi cướp lấy Thanh Châu, khi đó toàn bộ dân đói chạy về nhà, ta đi nơi nào tìm sức lao động?

Lý Tĩnh nhịn không được liền bật cười:

- Nếu Đậu Kiến Đức biết Điện hạ có ý tưởng này, chỉ sợ là giận đến hộc máu.

- Hẳn là y phải cảm thấy may mắn mới đúng. May mắn là mình có thể có được mấy tháng. Nếu ta là y, ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng tiêu diệt Lưu Hắc Thát, hướng Từ Châu, phát triển vùng Tứ Châu, có lẽ còn một chút cơ hội như vậy.

Việc Thanh Châu, Dương Nguyên Khánh chỉ nói một vài câu như vậy, sau đó hắn lập tức nói vòng vo, đem câu chuyện trở về. Trầm ngâm một chút, hắn nói với Lý Tĩnh:

- Gọi ngươi đến là muốn nói với ngươi một việc. Ta tính toán để ngươi đảm nhiệm Tổng quản Đại Châu, chủ quản ba quận Nhạn Môn, Mã Ấp và Định Tương.

Việc Dương Nguyên Khánh trực tiếp bổ nhiệm này khiến cho Lý Tĩnh giật mình kinh hãi. Từ Trưởng sử phủ Sở Vương chuyển sang đảm nhiệm Tổng quản Đại Châu, về phẩm giai thì là đi lên, mang hàm tam phẩm. Nhưng nhìn về khía cạnh quyền lực thì là đúng là bị hạ thấp rồi.

Tổng quản Đại Châu chủ quản quân sự ba quận, có thực quyền ở địa phương, còn Trưởng sử phủ Sở Vương chưởng quản chính vụ toàn quân, là nhân vật số hai trong quân đội, quyền thế trong tay rất lớn. Điều đi Đại Châu nhận chức Tổng quản, rõ ràng là quyền lực giảm mất một bậc.

Nhưng Lý Tĩnh giật mình không phải vì việc mình bị điều đi, mà là vì việc đến Đại Châu nhận chức Tổng quản, điều này có nghĩa là phương bắc có khả năng xảy ra chuyện không may.

- Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?

- Tạm thời chưa xảy ra chuyện gì xấu. Nhưng Đột Quyết đã dần khôi phục lại sự cường thịnh, sớm muộn cũng sẽ xuôi nam. Ta cần một người đắc lực có thể tạo ra một hàng phòng ngự tường đồng vách sắt ở biên cảnh.

Lý Tĩnh yên lặng gật đầu:

- Thần đã hiểu. Nguyện vì Điện hạ mà ra sức.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi lại nói:

- Hiện tại quận Mã Ấp và quận Định Tương đều có mười ngàn quân đội, ta có thể cho ngươi thêm mười ngàn quân nữa, nhiều nhất chỉ có hai điều này, nhưng ngươi có thể thực thi chế độ dân đoàn bảo giáp (tổ chức vũ trang địa phương), giấu binh trong dân. Ba quận có hơn hai trăm ngàn nhân khẩu, trong tình thế nguy cấp, tạm thời cũng có thể điều động được mấy chục ngàn quân đội.

- Vi thần hiểu được. Không biết Điện hạ muốn thần nhậm chức vào lúc nào?

- Càng nhanh càng tốt! Lệnh bổ nhiệm của ngươi ngày mai sẽ truyền xuống, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đến quận Mã Ấp nhậm chức.

- Không biết sau khi vi thần đi biên cương nhậm chức, ai sẽ tiếp nhận chức Trưởng sử?

Đây cũng là vấn đề mà Lý Tĩnh rất quan tâm.

- Việc này ta còn chưa nghĩ kỹ. Ta có ý định để Dương Thiện Hội đảm nhiệm, nhưng sẽ dính đến việc thay đổi Tướng quốc, cho nên cũng hơi khó khăn, tạm thời cứ để Tư Mã Diêu làm quyền Trưởng sử đi.

Lý Tĩnh không muốn hỏi nhiều, y đứng lên thi lễ:

- Nếu đã như vậy, vi thần trở về bàn giao, không quấy rầy Điện hạ.

- Đi đi! Ta chờ mong ngươi có thể có biểu hiện xuất sắc.

Lỹ Tĩnh thi lễ, xoay người lui xuống, quan phòng trở nên yên tĩnh. Dương Nguyên Khánh bước tới sau bàn, cầm bút viết một phong thư cho Tô Định Phương. Hắn suy tính một đêm, gây thù bốn phía không phải là thượng sách. Trong tay Tô Định Phương chỉ có mười ngàn quân, hiện tại quân Tùy ở Tây Vực cần chuyển sang phòng ngự.

Nhất định phải dẫn đường để Đông và Tây Đột Quyết sống mái với nhau, lúc đó mới phù hợp với lợi ích căn bản của Đại Tùy… Giữa trưa, Dương Nguyên Khánh có được chút thời gian rảnh rỗi, hắn liền tới chợ Bắc. Năm nay là năm khó khăn, lương thực thiếu thốn, các loại vật tư cung ứng không đầy đủ, nhưng dù sao chợ Bắc cũng là thị trường lớn nhất Đại Tùy, vẫn náo nhiệt dị thường, người đến người đi hối hả.

Dương Nguyên Khánh hóa trang qua loa, đầu đội mũ cuốn vành của người Hồ, dán thêm hai cặp ria mép, hai má thoa phấn vàng, mặc một bộ áo da tay hẹp của người Hồ, nhìn thoáng qua giống với một gã thương nhân chừng bốn mươi tuổi, hơn nữa còn là loại thương nhân thường hay qua lại Tây Vực và Trung Nguyên, quần áo đẹp đẽ quý giá, trong túi có nhiều tiền.

Dương Nguyên Khánh cũng thường xuyên đến chợ Bắc để thị sát. Mỗi lần đến đều ăn mặc thế này, cũng không có ai nhận ra hắn. Xe ngựa dừng ở bên ngoài chợ Bắc, từ nơi này muốn vào chợ Bắc cần phải đi qua một con phố, là phố Bắc Phượng.

Đường phố không dài, chỉ hơn một dặm, nhưng cửa hàng ở hai bên đường phố dày đặc, chủ yếu là tửu quán, nhà trọ và thanh lâu là chính. Tửu quán và nhà trọ thì ở mặt đường, còn thanh lâu thì ẩn trong mấy con hẻm nhỏ, đầu ngõ có vài kỹ nữ trẻ tuổi, ném cặp mắt quyến rũ đầy phong tình về phía những người qua lại con đường này.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, từ từ bước theo đoàn người mà đi, sau lưng hắn, cách khoảng bảy tám bước là hơn chục thân vệ theo sau bảo vệ, ánh mắt đầy cảnh giác đánh giá tình hình bốn phía. Trên thực tế, căn bản là không có người nào có thể nhận ra thương nhân này lại là Dương Nguyên Khánh, người có quyền khuynh thiên hạ.

Dương Nguyên Khánh híp mắt đánh giá cửa hàng ở hai bên đường. Hắn nhớ rõ lần trước đến chợ Bắc là sau khi kết thúc chiến dịch Trung Nguyên ít hôm, hắn đến để giải quyết giá lương thực ở Thái Nguyên. Đến nay đã cách mấy tháng, hắn phát hiện có không ít sự thay đổi.

Quán rượu Nhất Phẩm Cư đã biến mất, trở thành quán rượu Nguyên An, mấy căn phòng cũ nát chạy dọc hai bên đường cũng được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, xây thêm tầng hai làm cửa hàng cho thuê. Thái Nguyên vẫn theo quy chế nhà Tùy, ngoại trừ vài tòa phủ đệ đặc thù, bình thường không cho xây dựng cải tạo nhà lầu làm nhà ở. Nhưng chỉ ở chợ Bắc Thái Nguyên là có thể xuất hiện nhà lầu, nơi này là khu buôn bán, tấc đất tấc vàng, chỉ có xây dựng cải tạo nhà lầu mới có thể chứa được nhiều cửa hàng như vậy.

Lúc này, hai nữ tử đứng ở đầu ngõ kiếm khách cho thanh lâu nhìn thấy Dương Nguyên Khánh ăn mặc quý phái, thân hình cao lớn, khí thế hiên ngang thì hai mắt sáng lên, hai nàng tiến tới, một trái một phải ra sức kéo tay hắn mời chào:

- A lang, thế nào mà lâu vậy không đến tìm tiểu muội, chẳng lẽ quên người ta rồi sao?

Giọng nói vừa nhõng nhẽo vừa ỏn ẻn, lôi kéo cánh tay của hắn, móng tay cũng gãi nhẹ vào lòng bàn tay của hắn, câu hồn đoạt phách của nam nhân. Làm sao Dương Nguyên Khánh lại để hai người trong mắt, nhưng hắn cũng không giận, thoát khỏi vòng tay của hai nàng, cười tủm tỉm:

- Ta muốn đi tìm đầu mối kinh doanh, xong việc quay lại tìm các nàng sau.

Nói chuyện làm ăn mà lại mang bộ dáng nhàn nhã như vậy, rõ ràng là tìm cớ từ chối. Hai nữ tử nhất định không buôn tha cho hắn, lại ôm lấy hai cánh tay, đem bộ ngực đầy đặn dán chặt vào cánh tay, thi thoảng còn cọ cọ, mềm mại như sóng biển, giọng nói trở nên đáng thương:

- A lang, chiếu cố chút làm ăn đi. Mùa màng không tốt, tiểu muội không có cơm ăn.

Hai người tỏ vẻ đáng thương đang cầu xin hắn, lúc này, vài tên thân binh vọt lên, một tay đẩy các nàng ra. Một nàng đứng không vững, bị đẩy ngã nhào trên mặt đất, hai nàng lập tức sợ tới xanh mặt.

Các đó không xa là vài tên bảo kê của thanh lâu đang ẩn trong ngõ nhỏ, nhiệm vụ của bọn chúng là chuyên môn đề phòng khách nhân đánh người, nhưng mấy tên bảo kê này không ngốc, hơn chục thân binh của Dương Nguyên Khánh vừa cao vừa khỏe, nhìn qua là biết người có võ nghệ cao cường, hông còn đeo bảo đao, những người này bọn chúng không dây được nên biết điều trốn trong ngõ hẻm, không dám ra.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy tay của một cô gái đập trúng một hòn đá ven đường, còn chảy máu, trong lòng cũng có chút áy náy bèn lấy ra hai miếng ngân tiền ném cho hai nàng:

- Mua chút thuốc băng bó đi!

Ngân tiền rơi trên mặt đất lăn lông lốc mấy vòng, thanh âm phát ra khác với tiền đồng. Hai nữ tử thanh lâu nhặt hai miếng ngân tiền lên, kinh ngạc xem xét cẩn thận. Mặc dù mấy ngày trước, hơn ba ngàn miếng ngân tiền đã được đưa ra thị trường, nhưng bọn họ mang thân phận thanh lâu, tự nhiên là không có khả năng nhìn thấy.

Hai nữ tử thanh lâu chưa từng nhìn thấy loại ngân tiền này, cầm xem một lúc lâu, cũng không nhận ra. Một cô gái hỏi:

- Khách nhân, đây là cái loại tiền gì?

Dương Nguyên Khánh đã bước qua hơn chục bước, nghe nàng này hỏi liền quay đầy lại cười nói:

- Đây là ngân tiền mới phát hành của Đại Tùy, chưa từng nghe qua sao?

Thanh lâu luôn luôn là trung tâm tập hợp và phân tán tin tức, hai nữ tử này vừa nghe khách nhân nói, nói loại ngân tiền này rất đáng giá, một ngân tiền có thể đổi được năm mươi tiền đồng, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng xoay người chạy vào trong hẻm nhỏ.

Lúc này, một gã thương nhân bên cạnh nghe thấy lời nói của Dương Nguyên Khánh, trong lòng y vừa động, lập tức bước tới. Lúc này Dương Nguyên Khánh đã ở xa hơn hai chục bước, thương nhân này chạy vội lên, ngăn Dương Nguyên Khánh lại, chắp tay nói:

- Vị nhân huynh này, có thể dừng bước nói chuyện một chút được không?

Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, thấy bộ dạng của y vừa béo vừa lùn, cặp mắt nhỏ sáng ngời, lộ ra vẻ khôn khéo liền mỉm cười nói:

- Ta có biết ngươi sao?

- Ta có chút việc muốn thương lượng với nhân huynh.

Thương nhân này biết ngân tiền mới đưa ra thị trường liền bị đoạt sạch không còn một mảnh, người bình thường muốn mua cũng không có chỗ để mua, vậy mà không ngờ vị đại gia này lại tùy tiện lấy ra thưởng cho hai kỹ nữ, nhưng lại không giống với những tên phá gia chi tử, vậy chắc chắn là loại người không hiểu giá trị của ngân tiền, loại cơ hội này, thương nhân như y không có khả năng bỏ qua.

Thân binh ở phía sau muốn tiến lên, Dương Nguyên Khánh lại xua tay ngăn bọn chúng lại, tủm tỉm cười với tên thương nhân kia:

- Có chuyện gì không?

Thương nhân kia thấp giọng nói:

- Ta nguyện ý lấy giá cao mua lại ngân tiền của ngươi, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Dương Nguyên Khánh thấy ở bên cạnh có một quán rượu liền chỉ vào:

- Vào đây nói chuyện đi!

Hắn xoay người bước vào trong quán rượu, gã thương nhân mừng rỡ vội vàng đi theo. Một gã tửu bảo bước tới tiếp đón hai người, đưa tới một cái bàn ở cạnh cửa, hai người vừa ngồi xuống, hơn chục thân binh chia ra đứng ngoài cửa, có hai người đứng sau lưng Dương Nguyên Khánh, tay cầm chuôi đao, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào gã thương nhân. Nếu y có can đảm dị động, lập tức rút đao chém làm hai mảnh.

Gã thương nhân lại không hề biết mình đang ở trong vòng nguy hiểm, lúc này tâm trí của y đều đặt hết lên ngân tiền. Y biết có người chấp nhận dùng một xâu tiền đổi lấy một miếng ngân tiền. Loại ngân tiền này y cũng thấy qua một lần, hàm lượng bạc rất cao, chế tạo tỷ mỉ, trước đây y chưa từng gặp qua.

Y một lòng muốn kiếm chút ngân tiền, nếu ít thì tự mình cất chứa, nếu nhiều có thể dùng để kiếm lời. Gặp được Dương Nguyên Khánh là người có nhiều ngân tiền, bất kể thế nào y cũng quyết không bỏ qua.

- Vị nhân huynh này, có thể cho ta xem qua ngân tiền vừa nãy được không?

Dương Nguyên Khánh lấy ra một miếng ngân tiền đưa cho gã thương nhân, y cuống quýt cầm lấy, đặt ở lòng bàn tay, chăm chú quan sát:

- Đúng rồi, đúng rồi, chính là nó!

Y thấp giọng nói nhưng ánh mắt lại tỏa sáng.

Y chăm chú nhìn miếng ngân tiền, sau đó lại chuyển hướng sang Dương Nguyên Khánh, ánh mắt đầy nóng bỏng và mong chờ:

- Nhân huynh còn bao nhiêu miếng ngân tiền?

Dương Nguyên Khánh cười nói;

- Ta họ Lý, người quận Hội Ninh, buôn bán ở Thái Nguyên, không biết quý tính của các hạ?

Bình thường gặp mặt, trước tiên là tự giới thiệu, sau đó mới bàn luận việc làm ăn. Chỉ có điều vị thương nhân này quá nóng vội nên đã quên đi lễ nghi tối thiểu. Y lập tức tỉnh ngộ, vội vàng đứng lên khom người thi lễ, sau đó mới ngồi xuống nói:

- Tại hạ họ Vương, người quận Giáng, buôn bán ở chợ Bắc. Cửa hàng gạo Long Hội ở chợ Bắc là do tại hạ mở.

- Hóa ra ngươi chính là Vương Mễ …

Dương Nguyên Khánh cười cười, chắp tay nói:

- Nghe danh đã lâu!

Đương nhiên là Dương Nguyên Khánh biết cửa hàng gạo Long Hội, là cửa hàng gạo lớn thứ hai ở chợ Bắc, nghe nói chủ nhân họ Vương, ba đời đều buôn gạo, mọi người đều gọi là Vương mễ trùng (Vương sâu gạo), một mặt là nói y kinh nghiệm buôn bán gạo của y rất cao, mặt khác cũng để chỉ y là một người khá tham lam.

- Tại hạ chính là Vương mễ trùng, tuy nhiên, tên thật là Vương Sùng Nghĩa, nhũ danh Mễ Lang, nhân huynh cứ gọi ta là Mễ Lang.

Vương Sùng Nghĩa nóng vội hỏi:

- Nhân huynh còn chưa nói cho ta biết, ngươi có bao nhiêu ngân tiền?

Dương Nguyên Khánh lấy từ trong túi ra hai mươi mấy miếng ngân tiền đặt lên bàn:

- Ta tổng cộng chỉ có chừng này, cũng là do người khác tặng cho ta. Ta không rõ, Vương huynh cần chúng làm gì? Theo ta được biết, triều đình sẽ nhanh chóng phát hành số lượng lớn, đến lúc đó ngân tiền sẽ đầy đường cũng không có gì lạ.

- Lời ngươi nói là thật?

- Đương nhiên là thật. Ta có người thân ở trong triều chủ quản việc này. Nhưng miếng ngân tiền này là người đó cho ta, ta lừa ngươi làm gì.

- Hóa ra là như vậy!

Ánh mắt Vương Sùng Nghĩa lộ ra vẻ thất vọng. Nếu thật sự phát hành số lượng lớn, cất chứa những miếng ngân tiền này thật sự không có giá trị gì.

Y không còn thấy hứng thú với những miếng ngân tiền trên bàn nữa, nâng chén trà lên rồi nói:

- Thành thật mà nói, những ngân tiền này triều đình phát hành có vấn đề, ở đây cất giấu lợi ích rất lớn, cho nên đại gia mới cố gắng tìm kiếm kẽ hở của nó.

- Hả? Có vấn đề gì?

Dương Nguyên Khánh cảm thấy hứng thú, vội hỏi…

Vương Sùng Nghĩa uống một ngụm trả, sau đó không chút hoang mang nói:

- Ngân tiền này được định giá là một miếng ngân tiền đổi được ba mươi văn tiền đồng, rõ ràng là dựa theo một lượng bạc đổi mười xâu tiền để tính. Nhưng đây đã là tiêu chuẩn của mười mấy năm trước rồi. Chắc nhân huynh cũng biết một lượng bạc ở chợ đen bây giờ có giá bao nhiêu?

- Ta không biết. Ngươi nói xem?

- Ở Thái Nguyên, một lượng bạc có thể đổi hai mươi xâu tiền, hơn nữa còn là tiền mới của triều Tùy. Ở Trường An, một lượng bạc có thể đổi được ba quan tiền mới, là tiền mới của triều Đường, chính là Khai Nguyên thông bảo. Mà ở Giang Đô, một lượng bạc có thể đổi một trăm xâu tiền Ngụy mục nát. Tuy nhiên không có ai lại dùng bạc đổi tiền Ngụy, mà dùng để mua gạo. Một lượng bạc có thể mua được ba thạch gạo. Ở phía nam, vàng bạc rất có giá, lại tính toán theo tiêu chuẩn, đây quả thực là một cơ hội phát tài.

Lúc này Dương Nguyên Khánh mới biết hóa ra trong việc áp dụng giá cả ngân tiền lại tồn tại lỗ hổng lớn như vậy. Mất nửa ngày, hắn mới nói:

- Ta nghĩ đây là lần đầu tiên nên quan phủ phát hành chút ít chính là để thử nghiệm. Nếu như trên thị trường, bạc quý đồng rẻ, như vậy lần phát hành thứ hai, nhất định sẽ điều chỉnh lại giá cả, chắc có lẽ sẽ không còn là một ngân tiền đổi ba mươi tiền đồng nữa rồi.

Vương Sùng Nghĩa đã không còn hứng thú với ngân tiền trên người Dương Nguyên Khánh, y cũng không muốn lãng phí thời gian, liền đứng dậy chắp tay cáo từ:

- Rất hân hạnh được biết Lý huynh, tại hạ còn có việc, xin đi trước một bước. Nếu như Lý huynh đến tiểu điếm mua gạo, chỉ cần không quá năm thạch, ta có thể tính giá ưu đãi cho huynh, mỗi đấu năm văn tiền, coi như là hôm nay có duyên quen biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.