Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 949: Cơ hội của Kiến Thành



Phong Đức Di biết trong lòng Lý Uyên kỳ thật rất hối hận. Hối hận không nên đáp ứng những điều kiện của Dương Nguyên Khánh. Nếu Lý Uyên sớm biết viện quan sẽ đến, y đã cứng rắn, mạnh mẽ một chút cũng đã không bị Dương Nguyên Khánh nhục nhã, còn bị bức bách phải đáp ứng những điều kiện mà y không muốn.

Nhưng Lý Uyên là Hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, làm sao có thể đổi ý được. Trong lòng y thẹn quá hóa giận, muốn mượn Vi Nghĩa Tiết để trút giận. Những suy nghĩ này của Lý Uyên, Phong Đức Di đã đoán ra được.

Phong Đức Di quay tròng mắt, thấp giọng nói:

- Bệ hạ, về ba điều kiện kia, bệ hạ cũng có thể biến báo, tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu. Chẳng hạn như việc phục chức cho Vi Nghĩa Tiết, bệ hạ có thể cho y làm lại Lễ Bộ Thị Lang. Hai ngày sau thì tra lại vấn đề của y ở Hàm Dương rồi lại miễn chức y, thậm chí có thể hỏi tội. Còn điều kiện rút khỏi Lạc Dương, thì có thể rút khỏi sau đó thì chiếm lại hoặc là lưu lại một tòa thành trống không, đem toàn bộ người và vật trở về Quan Trung. Đây đều là những thủ đoạn có thể dùng tới.

Lý Uyên nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:

- Ngươi đi an bài đi! Điều tra cẩn thận vào.

- Vi thần minh bạch, vi thần xin cáo lui.

Phong Đức Di khom người thi lễ, chậm rãi lui xuống. Lý Uyên lại nhắm lại hai mắt. Những đề nghị của Phong Đức Di đã nói tới tâm khảm của y.

Lúc này, một gã hoạn quan đứng ở ngoài cửa bẩm báo:

- Bệ hạ, tướng quân Đoàn Đức Thao đã tới.

- Tuyên y vào yết kiến!

Một lát sau, Đoàn Đức Thao vội vàng đi vào ngự thư phòng. Y thi lễ thật sâu nói:

- Thần Đoàn Đức Thao tham kiến bệ hạ. Chúc bệ hạ mau chóng được khỏe mạnh.

Lý Uyên khe khẽ thở dài nói:

- Nếu mỗi vị đại thần đều giống như ái khánh, thay trẫm giải ưu thì trẫm sẽ không sinh bệnh như vậy. Lần này thành Trường An bị phá, là một bài học. Khiến trẫm thấy được rất nhiều trung thần, cũng nhìn thấy ra rất nhiều những đại thần không trung tâm.

Trong lòng Đoàn Đức Thao cảm thấy sợ hãi. Thánh Thượng nói những câu này với y, cũng không phải là chuyện tốt gì. Y vội vàng khom người nói:

- Thần phụng mệnh Thái Tử, đi cả ngày lẫn đêm, trở về cứu giá. Đáng tiếc không thể ngăn cản được quân Tùy phá thành. Trong lòng thần cảm thấy rất thẹn với bệ hạ.

- Ngươi đã làm rất tốt. Ít nhất, vì ái khanh, mà Dương Nguyên Khánh không dám tấn công Hoàng thành lần nữa. Điều đó đã bảo vệ tính mạng của trẫm. Ngươi đã lập được công lớn cứu giá. Cho nên trẫm nhất định sẽ phong thưởng cho ái khanh.

Thanh âm của Lý Uyên rất yếu. Nhưng người nghe có thể cảm nhận được y đã thừa nhận Đoàn Đức Thao. Mặc dù y có chút hối hận vì đáp ứng điều kiện của Dương Nguyên Khánh nhưng trong lòng y vẫn rất cảm kích Đoàn Đức Thao đến đúng lúc khiến y thoát khỏi nỗi sỉ nhục bị bắt.

- Thần thà rằng không có ban thưởng, chỉ mong long thể của bệ hạ được bình phục.

- Đa tạ sự quan tâm của ái khanh. Trẫm gia phong ngươi làm Tả Đồn Vệ Đại tướng quân phong tước làm Quận công Lũng Tây. Tiền thưởng mười nghìn lượng, ban thưởng một tòa nhà sang trọng ở Trường An, ruột tốt là năm mươi mẫu.

Đoàn Đức Thao có chút ngây người. Trong trí nhớ của y, hình như còn chưa có một vị đại thần nào được ban thưởng hậu hĩnh như vậy. Y liền quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, lạy ba cái rưng rưng nói:

- Thần nguyện vì bệ hạ tan xương nát thịt, không hề hối hận.

Lý Uyên cười cười, lại nói:

- Lần này chiêu mộ năm mươi nghìn tân binh tuy không có tác dụng gì nhưng nếu có thể huấn luyện tốt, thì về sau sẽ lập nhiều công tích cho trẫm. Năm mươi nghìn lính mới này, trẫm hoàn toàn giao hết cho ngươi huấn luyện. Mong rằng ngươi không để cho trẫm thất vọng.

- Thần tuân chỉ!

Trong lòng Đoàn Đức Thao minh bạch. Đây là quyền lực mà Thánh Thượng muốn ban cho Thái Tử. Giao cho mình huấn luyện năm mươi nghìn tân bình, không khác gì đem năm mươi nghìn tân binh này cho Thái Tử chi phối.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng rối loạn rất nhỏ. Ngay sau đó có tiếng người khóc vang lên. Lý Uyên ngẩn ra, hỏi hoạn quan bên người:

- Đi xem đã xảy ra chuyện gì?

Hoạn quan chạy vội đi ra ngoài. Một lát sau, hoạn quan tràn đầy nước mắt trên mặt đi vào không kìm nổi cảm xúc, quỳ xuống mặt đất khóc lớn.

Lý Uyên nóng nảy, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại không thể đứng dậy nổi, chỉ phải ở trên giường mắng:

- Ngươi nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Bệ hạ…Hoàng hậu… Hoàng hậu…đã hoăng rồi! (Thời xưa nếu chư hầu hoặc quan to chết đều gọi là hoăng)

Lý Uyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Y quát to một tiếng, rồi ngất đi…

Trong đêm đen, gió lạnh thấu xương, Dương Nguyên Khánh chính đang suất lĩnh mười ngàn kỵ binh hăng hái chạy về hướng bắc. Hai mươi nghìn kỵ binh của Đường kịp thời chạy về đã hơi nằm ngoài dự liệu của hắn. Dương Nguyên Khánh đã tính toán, nhanh nhất cũng phải đến trưa mai.

Hắn biết Kính Dương có một đội quân Đường. Chỉ có điều, Dương Nguyên Khánh thật không ngờ tới, đội quân đó lại tới nhanh hơn dự kiến bốn canh giờ. Đủ thấy năng lực của chủ tướng này là rất mạnh.

Tuy nhiên, kế hoạch của hắn vẫn được áp dụng. Vốn Dương Nguyên Khánh còn chuẩn bị đánh tới nhà kho Quảng Thông nhưng hiện tại hắn đã không còn thời gian. Hắn nhất định phải ngay lập tức tiến tới quận Hội Ninh.

Dương Nguyên Khánh biết, đội quân này chỉ là đội tiên phong. Phía sau hẳn có có đại quân do Lý Kiến Thành suất lĩnh. Ít nhất phải có ba mươi nghìn người. Nhưng chỉ cần Lý Kiến Thành suất lĩnh đại quân trở về Quang Trung thì Quan Nội lại trở nên hư không.

Kỵ binh lợi dụng ban đêm tối om đã qua cầu Trung Vị, chạy gấp tới Thiển Thủy Nguyên. Nơi đó là quận Bắc Địa. Đi thêm về hướng tây bắc là quận An Định. Qua quận An Định và quận Bình Lương, là tới quận Hội Ninh.

Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy người hô to:

- Điện hạ ở nơi nào? Có tin tức từ thám báo truyền tới.

Dương Nguyên Khánh ghìm chặt chiến mã. Một lát sau, có một thân binh dẫn theo một người thám báo đi nhanh tới. Thám báo khom người nói:

- Khởi bẩm điện hạ, có tình báo chuẩn xác từ quân Đường ở Hội Ninh.

- Nói đi!

- Ở quận Hội Ninh có đóng quân hai mươi nghìn người, do đại tướng Thịnh Ngạn Sư thống soái…

Tình báo này khiến Dương Nguyên Khánh hơi sững sờ. Hắn nhớ rõ lúc trước sát nhập Quan Trung cũng đã từng điều tra binh lực tại quận Hội Ninh. Lúc đó binh lực ở quận Hội Ninh chỉ có mười nghìn người. Tại sao hiện giờ đã tăng lên hai mươi nghìn người rồi?

- Tình báo có chính xác không?

Dương Nguyên Khánh trầm giọng hỏi.

- Hồi bẩm điện hạ, tình báo là hoàn toàn chính xác. Thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy. Về sau lại bắt được quan hậu cần của Đường. Chính miệng y đã khai báo, xác nhận phán đoán của thuộc hạ.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát. Hắn dần dần nghĩ thông suốt nguyên nhân. Đây tất nhiên là do Bùi Nhân Cơ phát uy ở quận Linh Võ. Hoặc là quân đội của quận Linh Võ rút lui tới quận Hội Ninh. Cũng có thể là Lý Kiến Thành nhận ra được quận Hội Ninh sẽ gặp nguy hiểm mà tăng thêm binh lực ở đó.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, quân đội của quân Hội Ninh đã thành hai mươi nghìn người. Hắn nên thay đổi sách lược một chút.

Theo kế hoạch của Dương Nguyên Khánh, Quan Nội đạo và Hà Nam đạo là hai trọng điểm cần phải tranh đoạt. Đánh Hà Nam đạo chủ yếu là bức bách Lý Thế Dân rút quân. Mà đánh Quan Nội đạo là muốn tranh đoạt quyền lợi.

Trong các quận thuộc Quan Nội đạo thì quận trọng điểm là quận Linh Võ, quận Hội Ninh, và quận Diên An. Ba quận này đại diện cho ba nơi cung cấp nguồn tài nguyên là lương thực, bạc trắng và dầu hỏa.

Đồng thời quận Diên An còn là cây cầu từ Hà Đông đạo tiến vào Quan Nội đạo. Cho nên ý nghĩa chiến lược của nó càng thêm trọng đại. Vì vậy đánh ba quận này là tình thế bắt buộc với Dương Nguyên Khánh.

Biết được quân Đường ở quận Hội Ninh đã lên tới hai mươi nghìn người, Dương Nguyên Khánh liền quyết định thay đổi chiến thuật. Dưới ánh sáng của cây đuốc, hắn viết một bức thư, dùng con dấu ấn lên, đưa cho thám báo.

- Ngươi lập tức tới quận Linh Võ, đưa bức thư này cho Bùi tổng quản.

- Tuân mệnh!

Thám báo tiếp nhận bức thư, xoay người rời đi. Dương Nguyên Khánh gọi lại người thám báo trẻ tuổi này lại, khẽ cười hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Thám báo lập tức khom người nói:

- Ty chức tên là Hạ Đắc Thắng. Phụ thân của ty chức đã từng kề vai tác chiến cùng điện hạ vào năm Khai Hoàng thứ mười chín. Lúc đó, ông ấy đảm nhiệm chức Bách Nhân Trưởng. Ông ấy thường xuyên đề cập tới điện hạ cho ty chức.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Hắn lập tức nghĩ tới năm đó là lần đầu tiên mình chấp hành nhiệm vụ. Nhớ tới vị kia thích rút thăm quyết định việc làm Hạ Bách Trưởng, Dương Nguyên Khánh không khỏi mỉm cười. Vị kia Hạ Bách Trưởng không tệ, rất là chiếu cố mình. Về sau tác chiến với Đột Quyết, có người nói ông ta đã hy sinh, cũng có người nói ông ta đã xuất ngũ. Về sau không còn nghe thấy tin tức của ông ta.

- Hóa ra ngươi là con trai của Hạ Bách Trưởng. Phụ thân ngươi còn tại thế không?

- Hồi bẩm điện hạ, phụ thân của ty chức quay về U Châu làm nghề nông. Ông ấy bị đứt một cánh tay, hiện tại thân thể vẫn còn tốt. Trong nhà được phân cho một trăm mẫu đất.

- Vậy thì tốt. Có thời gian ta sẽ tới thăm ông ấy một chút. Ngươi đi đi! Một đường chú ý, tin tức này rất trọng yếu.

- Ty chức nhất định sẽ đưa bức thư đến tận nơi.

Thám báo Hạ Đắc Thắng dùng nghi thức quân đội chào từ biệt, quay đầu ngựa lại chạy như bay. Tiếng vó ngựa dần dần xa, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.