Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 961: Tay chân khó nối



Không bao lâu, Tạ Tư Lễ phóng nhanh đến dưới sự bảo vệ của hơn một trăm kị binh, y được dẫn đến trước xe ngựa của Lý Kiến Thành, Tạ Tư Lễ chắp tay hành lễ:

- Tại hạ Binh bộ thị lang của Đại Tùy _ Tạ Tư Lễ, tham kiến Thái tử điện hạ!

- Thì ra là Tạ thị lang, nguỡng mộ đã lâu.

Lý Kiến Thành cũng cười đáp lễ, y biết Tạ Tư Lễ này là một trong những tâm phúc của Dương Nguyên Khánh, phỏng chừng là phó sứ lần đàm phán này rồi, y lại hỏi:

- Nơi này cách nơi dừng chân của Sở vương còn bao xa?

- Hồi bẩm Điện hạ, chỉ có bảy tám dặm đường.

- Nếu đã như vậy, ta cưỡi ngựa đi vậy.

Lý Kiến Thành ra lệnh cho người dắt con ngựa trắng của y đến. Y xoay người lên ngựa, cưỡi song hành cùng Tạ Tư Lễ. Gió rét lạnh, trong lành vỗ vào mặt, làm cho tinh thần Lý Kiến Thành hơi tỉnh táo.

Lý Kiến Thành mỉm cười hỏi:

- Tạ thị lang luôn đi theo bên người Sở vương điện hạ sao?

- Ta hôm qua từ Thái Nguyên đến, báo cáo một vài việc với Sở vương điện hạ.

- Ồ!

Lý Kiến Thành đảo mắt một vòng, lại hỏi thăm dò:

- Nghe nói ba mươi ngàn kị quân Đột Quyết bị nhốt trong Tỉnh Hình, không biết bây giờ có tiêu diệt bọn họ không, chúng ta cũng rất lo lắng đám người Đột Quyết hung tàn đó chạy thoát ra, nguy hại cho dân chúng.

Tin này vô cùng quan trọng, có liên quan đến việc Dương Nguyên Khánh có thể gấp quay về Thái Nguyên, có liên quan đến việc nhà Đường có thể trả cái giá nhỏ nhất để đạt được hòa bình hay không. Lý Kiến Thành ngoài mặt thể hiện không có việc gì, nhưng trái tim y như đang treo lơ lửng.

Tạ Tư Lễ cũng là một tay lão luyện trong đàm phán, sao có thể để Lý Kiến Thành moi được tin tức này chứ, y lại thở dài:

- Chúng ta cũng rất quan tâm vấn đề này, nhưng Điện hạ biết, quân sự và chính trị nhà Tùy là chia ra để trị, đây là việc về quân sự, quả thật triều đình không biết tình hình gần đây, Điện hạ, xin lỗi.

- Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Trên mặt Lý Kiến Thành lộ ra vẻ thất vọng, bất đắc dĩ không che giấu được, y lại thở dài nói:

- Nghe nói cung Tấn Dương bị đốt cháy, thật làm người ta lo lắng!

Tạ Tư Lễ cười ha hả:

- Cái này….. chúng tôi cũng không quá lo lắng.

- Tại sao?

Lý Kiến Thành khó hiểu hỏi.

- Bởi vì tuy cung Tấn Dương bị cháy, nhưng trước sự việc, chúng tôi đã di chuyển người và vật đi, không có ai chết, cũng không có bị cướp mất chút lương thực nào, cho nên mọi người đều rất phấn chấn. Bây giờ đồng lòng hợp sức tu sửa, đã gần như hồi phục xong rồi. Điện hạ có nói, chỉ cần bảo vệ người, tất cả những vật chất đó đều có thể làm mới lại.

- Nói rất hay!

Ngay cả Lý Kiến Thành cũng không kìm được mà tán khen. Đây cũng là quan điểm trước giờ của y, dân trọng như núi, một đại tướng sa trường như Dương Nguyên Khánh lại có cách nghĩ như vậy, không phải đơn giản, làm cho Lý Kiến Thành thầm than thở dài một tiếng. Chẳng lẽ lệnh quân điền của nhà Tùy có thể thi hành một cách thuận lợi, mấu chốt là nằm ở người tại vị coi trọng lòng dân!

So sánh lại, phụ hoàng lại mang một lượng lớn ruộng đất ban thưởng cho hoàng thân quốc thích, tạo thành khốn cảnh không đất để chia như bây giờ, không thể không làm cho Lý Kiến Thành nắm lấy cổ tay mà thở dài.

Đoàn người lại đi vài dặm, xuyên qua từng đội quân đang tập luyện, quân sĩ tập luyện có hơn vài chục ngàn người. Đoàn Đức Thao đột nhiên tiến lên, nhỏ tiếng nói với Lý Kiến Thành:

- Điện hạ, những người này vốn đều là quân Đường.

Lý Kiến Thành khẽ giật mình, y dừng chiến mã lại, nhìn về phía quân sĩ luyện tập. Những binh sĩ này dường như vốn không nhìn thấy bọn họ vậy, không có ai tiến lên một bước, nhìn bọn họ mà như không thấy.

Lý Kiến Thành ngây ra một lúc, chỉ nghe thấy từng đợt hò hét, sĩ khí vủa các binh sĩ cao ngất, đấu chí sôi sục, có tiếng hô lớn của quan quân huấn luyện:

- Chính là như vậy, có công giết địch, tự có phong thưởng, các ngươi đánh trận, người nhà cũng được chia đất, miễn thuế phú, ra sức cho Sở vương điện hạ, giành lấy một phần gia sản hậu hĩ.

Các binh sĩ càng thêm phấn chấn, tiếng hò hét vang dậy cả một vùng. Lý Kiến Thành thở một hơi thật dài. Chỉ đơn giản như vậy mà nhà Đường không làm được.

Tâm trạng của y thoáng cái trở nên ảm đạm, lại đi thêm hai dặm, cách cổng doanh trại ngày càng gần. Lúc này, một đội kị binh tiến lên, ôm quyền hành lễ:

- Phụng quân lệnh của Sở vương điện hạ, sứ giả nhà Đường chỉ có thể được hai mươi người vào doanh trại, tùy tùng còn lại hạ trại ở ngoài mười dặm!

Đoàn Đức Thao thoáng nhìn Lý Kiến Thành một cái, hỏi xin ý kiến của y, Lý Kiến Thành gật đầu:

- Cứ theo quy tắc của quân Tùy mà làm.

Đoàn Đức Thao đành phải dẫn quân đội đi theo binh sĩ quân Tùy. Bên cạnh Lý Kiến Thành và Trần Thúc Đạt chỉ còn lại hai mươi tùy tùng, do Lang tướng Dương Vanh thống lĩnh.

Lúc này, Lý Kiến Thành nhìn qua Lang tướng Dương Vanh một cái, thấy y cúi thấp đầu, lộ rõ vẻ vô cùng lo lắng. Trong lòng Lý Kiến Thành đột nhiên có một ý nghĩ kì quái. Không biết đợi một chút, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy Dương Vanh sẽ có biểu hiện như thế nào. Trong lòng Lý Kiến Thành vô cùng hiếu kì…..

Cổng doanh mở lớn, tám trăm quân sĩ từ trong cổng doanh xếp hàng đi ra, lập tức, mười mấy viên tướng lĩnh vây quanh Dương Nguyên Khánh nhanh chóng bước ra.

- Kiến Thành huynh, đã lâu không gặp!

Dương Nguyên Khánh cười lớn từ xa.

Lý Kiến Thành thấy Dương Nguyên Khánh không gọi mình là Thái tử, mà dùng cách xưng hô cá nhân, trong lòng thoải mái một chút, như vậy là tốt nhất, hai bên đều không có áp lực.

Y cũng cười ha hả đi đến, chắp tay nói:

- Nguyên Khánh, từ biệt nhiều năm, uy nghi hơn xưa, thật đáng mừng!

Hai người đi vào, thân mật ôm nhau một cái, đều cùng cười lớn. Tình hình giống như những người bạn cũ trùng phùng sau nhiều năm không gặp, làm cho người ta cảm khái, thổn thức. Nhưng người không biết sự tình, ai có thể ngờ rằng đây là hai kẻ địch ngươi chết ta sống.

- Nghe thấy bá mẫu quy tiên, Nguyên Khánh không khỏi bi thương, mong Kiến Thành huynh nén bi thương.

Lý Kiến Thành thản nhiên đáp:

- Đa tạ quan tâm, gia mẫu bệnh nặng đã lâu, vài ngày trước chịu phải kinh hoảng, bất hạnh qua đời, ân oán trong đó, Kiến Thành sẽ khắc ghi trong lòng.

Đây chính là tính món nợ mẫu thân bệnh mất lên Dương Nguyên Khánh. Lý Kiến Thành nói cho hắn biết, thù này tất báo.

Loại uy hiếp này, Dương Nguyên Khánh chỉ cười một cái cho qua. Hắn lại cùng Trần Thúc Đạt nhìn một cái làm lễ. Lúc này, hắn lại ngoài ý muốn nhìn thấy Dương Vanh, Dương Nguyên Khánh thu lại nụ cười, trong mắt nhanh xẹt qua một tia kinh ngạc. Hắn cũng không ngờ gặp được Dương Vanh trong tình hình này.

Nhưng tia kinh ngạc trong mắt Dương Nguyên Khánh chỉ thoáng qua, trên mặt vẫn bình thản như thường. Hắn gật đều với Dương Vanh, hỏi:

- Sức khỏe mẫu thân ngươi bây giờ khỏe chứ?

Trong lòng Dương Vanh hoảng loạn lạ thường. Y không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Nguyên Khánh, cúi thấp đầu, lắp bắp nói:

- Thân thể bà ấy… vẫn khỏe.

- Thay ta hỏi thăm bà ấy.

Dương Nguyên Khánh không nói gì nhiều, lập tức chuyển sự chú ý trở lại trên người Lý Kiến Thành, trên mặt lại lộ ra nụ cười:

- Ngoài doanh trướng rét lạnh, để Kiến Thành huynh đã đợi lâu, là ta thất lễ, mời vào đại doanh!

Lời hắn vừa dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống từ xa truyền đến, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một đám dân chúng khua chiêng gõ trống, lũ lượt kéo đến đại doanh, có hơn ngàn người, hai đội kị binh quân Tùy đi theo hai bên.

Dương Nguyên Khánh không khỏi khẽ giật mình. Đây là chuyện gì? Lúc này, một tên kị binh phóng nhanh đến, lớn tiếng bẩm báo:

- Điện hạ, là dân chúng ở vùng gần đây, bọn họ biết tin quân Tùy chiến thắng Đột Quyết đều nhanh chóng đến chúc mừng.

- Cái này…

Dương Nguyên Khánh có chút khó xử, hắn nhìn Lý Kiến Thành một cái, chỉ đành phải áy náy nói:

- Xin Kiến Thành huynh đợi phút chốc, để ta nói vài câu với bọn họ.

Lý Kiến Thành nhìn thấy Dương Nguyên Khánh không phải giả bộ, sự việc xảy ra đột ngột, quả thực là ngoài dự liệu của hắn, Lý Kiến Thành cười gật đầu:

- Ta đợi một chút không sao cả!

Lúc này, hơn ngàn dân chúng lũ lượt kéo đến trước cổng doanh trại, có binh sĩ chỉ ra Dương Nguyên Khánh cho bọn họ. Hơn ngàn người lập tức quỳ xuống, tạo thành cả một vùng màu đen, trong mấy vị lão già đứng đầu, có một người cao giọng nói:

- Nghe nói quân Tùy đại phá Đột Quyết. Đây là phúc của ngàn vạn dân chúng quận Hội Ninh, chúng tôi cố ý đến để gửi lời cảm tạ Điện hạ!

Một lão già khác cũng cao giọng nói:

- Năm đầu năm Khai Hoàng, Đột Quyết nhiều lần xâm lấn phương nam, giết người cướp của, dân chúng Hội Ninh khổ sở không nói nên lời. Từ khi Điện hạ thủ Phong Châu, Đột Quyết không còn xâm phạm nữa, nay lại đại phá Đột Quyết, chúng tôi vô cùng cảm kích, không gì có thể đáp tạ, cố ý gửi ngàn đôi quân hài, để biểu lộ tấm lòng của chúng tiểu dân.

Nói dứt, vài thanh niên trai tráng khuân vài giỏ quân hài lớn tiến lên phía trước, Dương Nguyên Khánh vội chắp tay biểu lộ lòng cảm tạ đối với mọi người:

- Đa tạ chư vị hương thân phụ lão, bảo vệ an toàn tính mạng, tài sản của mọi người là trách nhiệm của quân nhân nước Tùy phải làm. Xin mọi người yên tâm, một ngày còn quân Tùy ở quận Hội Ninh, tuyệt sẽ không để các vị hương thân phụ lão chịu nạn binh làm tổn hại.

Nói dứt, Dương Nguyên Khánh lại xoay đầu ra lệnh cho Thương Tào (chức quan quản lý kho):

- Gửi một đấu gạo cho mỗi người bọn họ biểu hiện ý cảm tạ!

Hơn ngàn dân chúng lập tức hô vang cả một vùng, kích động dị thường. Lý Kiến Thành đứng một bên im lặng không nói gì. Mặc dù đây không phải là Dương Nguyên Khánh cố ý an bài nhưng sự xuất hiện của đám dân chúng này lại cho nhà Đường một cái bạt tai thật mạnh. Lòng dân! Nhà Đường thiếu quá nhiều, Lý Kiến Thành thầm thở dài.

- Để Kiến Thành huynh phải đợi lâu rồi.

Dương Nguyên Khánh đã an bài xong, xoay đầu cười nói với Lý Kiến Thành:

- Mời!

- Mời!

Lý Kiến Thành và Trần Thúc Đạt dẫn hai mươi tùy tùng đi theo Dương Nguyên Khánh đi vào đại doanh của quân Tùy dưới sự hộ vệ của đại quân quân Tùy…. Dương Nguyên Khánh an bài cho đoàn người của Lý Kiến Thành năm trướng lớn, lại phái năm trăm người bảo vệ bọn họ, bất cứ người nào cũng không được đến đến gần nơi ở của sứ giả nhà Đường.

Dương Vanh tâm sự trùng trùng, đến trước đại trướng của Lý Kiến Thành. Thị vệ ở cổng trướng lập tức bẩm báo vào bên trong:

- Điện hạ, Dương tướng quân đến.

- Mời y vào!

Âm thanh của Lý Kiến Thành từ trong trướng truyền ra.

Dương Vanh hít sâu một ngụm khí, bước vào đại trướng của Lý Kiến Thành.

Trong đại trướng, Lý Kiến Thành đang ngồi trước bàn cúi đầu viết gì đó. Dương Vanh nhanh bước đến quỳ xuống hành lễ:

- Tham kiến Điện hạ!

- Đứng lên đi!

Lý Kiến Thành cười nói:

- Đợi ta viết xong lá thư này, lập tức xong ngay.

Dương Vanh đứng một bên tâm trạng thấp thỏm không yên, y không biết liệu Thái tử có vì những lời Dương Nguyên Khánh vừa nãy nói với mình mà sinh lòng ngờ vực hay không.

Kì thật, Dương Vanh không muốn đến quận Hội Ninh. Y đã hai lần xin phép Thái tử, đều bị

Thái tử từ chối. Y quả thật không có cách nào đối mặt với Dương Nguyên Khánh _ đệ đệ cùng cha khác mẹ của y, lại sắp trở thành một vị hoàng đế anh minh một thời khống chế thiên hạ, còn mình lại chỉ là một Lang tướng nhỏ nhoi của Đông cung, bổng lộc thấp kém, không có tước vị, còn gánh một mối nợ lớn trên lưng.

Nhưng y lại không dám đi tìm Dương Nguyên Khánh, bao gồm cả đại ca Dương Tuấn cũng không dám. Không chỉ vì mối quan hệ không tốt lúc nhỏ của bọn họ. Kì thật, điều đó không quan trọng, quan trọng là cái chết của phụ thân bọn họ _ Dương Huyền Cảm đã tạo thành một cái nút chết không thể nào tháo gỡ giữa huynh đệ bọn họ và Dương Nguyên Khánh.

Trong lòng Dương Vanh lúc này tràn đầy hối hận. Nhưng hối hận đã không còn cách nào có thể vãn hồi lại sự thật bọn họ đã phản phụ thân. Nhưng vừa nãy, Dương Nguyên Khánh lại hỏi thăm sức khỏe của mẫu thân. Điều này làm cho trong lòng Dương Vanh dấy lên một tia hy vọng.

Lúc này, Lý Kiến Thành đã viết xong thư, đặt bút xuống, y liếc nhìn Dương Vanh một cái đầy thâm ý, cười nói:

- Gặp lại huynh đệ, có suy nghĩ gì?

Dương Vanh lắc đầu:

- Từ khi hắn bị đuổi ra khỏi Dương gia vào năm đó, chúng tôi đã không phải là huynh đệ rồi.

- Lời này của ngươi không đúng rồi.

Lý Kiến Thành cười nói:

- Trên người các ngươi chung quy cũng là chảy chung một dòng máu, có thế nào đi nữa cũng là tay chân với nhau. Hắn bị đuổi ra khỏi Dương gia chỉ là mâu thuẫn của gia tộc, không phải mâu thuẫn phụ tử huynh đệ, sao ngươi có thể tiêu cực như vậy?

Dương Vanh đột nhiên cảm thấy, có phải Thái tử muốn mình làm việc gì không? Suy nghĩ vừa xoay vần trong đầu y, liền khom người nói:

- Điện hạ có việc gì cần thuộc hạ tận sức, cứ việc dặn dò!

- Ha hả! Là có một việc quan trọng muốn ngươi làm, nhưng không phải bây giờ. Ngươi không cần ngại, cứ đi tâm sự huynh đệ với Dương Nguyên Khánh, ta thấy hắn cũng không phải là tuyệt tình với ngươi. Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta cũng hy vọng ngươi có tiền đồ tốt.

Trong ngữ khí của Lý Kiến Thành tràn đầy lòng quan tâm đối với thuộc hạ. Nhưng Dương Vanh hiểu rõ mục đích Thái tử dắt mình theo. Có lẽ là để mình khuyên Dương Nguyên Khánh đồng ý gì đó, nhưng…. Mình làm gì có mặt mũi?

Lòng dạ Dương Vanh hiểu rõ, nhưng y lại không dám từ chối, chỉ đành khom người nói:

- Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ tận sức làm.

- Đi đi, ta chờ tin tốt của ngươi.

Dương Vanh thi lễ, lui ra. Lý Kiến Thành nhìn theo y đi xa, trong mắt xẹt qua một ánh cười thản nhiên, y đương nhiên không hy vọng Dương Vanh có tác dụng gì. Cái loại quân sự quốc gia này, Dương Nguyên Khánh sao có thể vì một huynh trưởng đã trở mặt nhiều năm mà từ bỏ lợi ích chứ.

Lý Kiến Thành chỉ muốn khảo nghiệm mức độ trung thành của huynh đệ Dương gia với mình, bọn họ có âm thầm đầu hàng Dương Nguyên Khánh không…. Mặc dù Dương Vanh vô cùng không muốn, nhưng mệnh lệnh của Thái tử, y không dám từ chối, y không ngừng đấu tranh tư tưởng, cuối cùng trong lòng dứt khoát. Đi đến trước trướng của Dương Nguyên Khánh, sớm có tân binh ngăn y lại, tân binh nhận ra y, cũng không có nặng lời gì, chỉ có thái độ là vẫn kiên quyết từ chối không cho y đến gần.

- Đây là quân cơ trọng địa, người ngoài không thể đến gần, xin mời về!

Dương Vanh chắp tay nói:

- Xin các ngươi chuyển lời đến Sở vương, cứ nói là Dương Vanh cầu kiến.

Một tân binh gật đầu:

- Ngươi đợi chút!

Y xoay người vào trướng bẩm báo, không bao lâu, trở ra nói với Dương Vanh:

- Điện hạ nói, xin ngươi đến trước mộ phụ thân thủ hiếu ba năm, sau đó mới nói đến việc khác.

Trong lòng Dương Vanh bỗng dưng nhẹ nhõm, Dương Nguyên Khánh không chịu gặp y, như vậy là tốt nhất. Nhưng sâu trong lòng y lại dâng lên một nỗi thất vọng, là bởi vì phụ thân, Dương Nguyên Khánh không chịu tha thứ cho y, lại muốn y đến trước mộ phụ thân thủ hiếu ba năm, điều này sao có thể chứ?

Trong lòng Dương Vanh nặng trịch, xoay người quay trở về trướng của mình. Dương Nguyên Khánh lại đứng trong trường nhìn theo bóng lưng xa xa của y. Dù nói thế nào, Dương Vanh và Dương Tuấn rốt cục cũng là huynh trưởng của hắn, cho dù không cần bọn họ, cũng có thể cho họ phú quý.

Nhưng Dương Nguyên Khánh lại không thể chấp nhận bọn họ bán đứng phụ thân. Muốn đạt được phú quý từ hắn, bọn họ phải nhận tội với phụ thân, thủ hiếu trước mộ phụ thân ba năm, chính là cách thức chuộc tội tốt nhất….

Lý Kiến Thành vẫn đang chờ đợi tin tức của Dương Vanh, một gã tùy tùng bẩm báo với Lý Kiến Thành:

- Ty chức vẫn luôn theo sau y. Y bị ngăn lại trước trướng của Dương Nguyên Khánh, có người bẩm báo giúp y, sau đó hình như bị từ chối rồi, y tỏ ra chán nản, xoay người trở về, Dương Nguyên Khánh không chịu gặp y.

Lý Kiến Thành gật đầu:

- Y bây giờ đang ở đâu, tự mình chán nản à?

- Hình như là thế, y chán nản quay đi.

- Lệnh y gặp ta!

Không bao lâu, Dương Vanh lại đến trong trướng của Lý Kiến Thành, khom người hành lễ:

- Tham kiến Điện hạ!

- Sao rồi, gặp được Dương Nguyên Khánh chưa?

Lý Kiến Thành cười tủm tỉm hỏi.

Dương Vanh cười khổ một tiếng, lắc đầu:

- Điện hạ, trong lòng chúng tôi hiểu rõ, thù hận giữa chúng tôi luôn lớn hơn tình thân. Nếu chỉ cần có chút khả năng cứu vãn, chúng tôi đã đến Thái Nguyên làm một vị Tiêu Dao Vương (chức Vương nhàn tản) rồi. Giữa chúng tôi đã không phải là huynh đệ gì rồi, chỉ là kẻ thù giết cha.

- Nhưng, phụ thân của các ngươi cũng không phải là do huynh đệ hai người các hại. Lúc đó là cả nhà Dương gia cùng quyết định đầu hàng, các ngươi chỉ là theo đám đông, trút tội danh giết cha lên đầu các ngươi quả thật có chút không không bằng.

Dương Vanh bị tội danh giết cha này ép tới không thở nổi, lời này của Thái tử làm nước mắt y tuôn chảy, y quỳ xuống nức nở nói:

- Điện hạ anh minh, hiểu được nỗi oan không thể nói rõ của ty chức và huynh trưởng.

- Vậy Dương Nguyên Khánh nói thế nào?

- Hắn nói để chúng tôi đến trước mộ phụ thân dựng nhà thủ hiếu ba năm, sau đó mới nói tiếp việc khác.

Lý Kiến Thành cười:

- Xem bộ, các ngươi có khả năng được tha thứ rồi.

Dương Vanh dập mạnh đầu ba cái:

- Ơn tri ngộ của Điện hạ đối với chúng tôi, huynh đệ chúng tôi khắc ghi trong lòng, chỉ có thể dùng sự trung thành để hồi báo, tuyệt không phản bội Điện hạ, xin Điện hạ tin tưởng chúng tôi.

- Ta đương nhiên tin tưởng các ngươi. Kì thật, ta chỉ muốn giúp đỡ huynh đệ các ngươi. Cũng được! Sau này không nhắc việc ày nữa.

Dương Nguyên Khánh không cho y bất cứ cơ hội nào, Lý Kiến Thành cũng mất đi hứng thú đối với tác dụng của Dương Vanh. Lúc này, y nhìn thấy một quan viên của quân Tùy vội vàng đi đến. Lý Kiến Thành biết, lúc này có lẽ cuộc hội đàm đầu tiên sắp bắt đầu rồi….

Màn đêm bao phủ cả thành Trường An, mây đen dày đặc, không khí ẩm ướt, rét lạnh, có thể thấy trước được một trận tuyết lớn sắp đến. Trăng sao bị che khuất, con đường lớn trong bóng đêm cũng trở nên tối tăm, nhưng do cuộc đàm phán giữa Tùy - Đường đã bắt đầu, bầu không khí cũng không còn ảm đạm như trước.

Một cỗ xe ngựa dưới sự bảo vệ của mười mấy tên tùy tùng, vô thanh vô tức tiến vào phường Diên Thọ. Xe ngựa rất nhỏ, rất bình thường, không có sự khác biệt gì với xe ngựa đón khách trên đường lớn nhưng mười mấy tên tùy tùng ai nấy đều cao to, uy mãnh bất phàm. Điều này cho thấy thận phận của chủ nhân chiếc xe ngựa không bình thường…

Phường Diên Thọ nằm sát phố Tây, cũng là phố Lợi Nhân trước đây, là nơi tập trung phân phối hàng hóa sỉ của nhà Đường. Nhưng do lãnh thổ nhà Đường có hạn, làm cho thương nghiệp của phố Tây không thể hồi phục lại tình trạng phồn vinh lúc thời Tùy. Cửa hàng cũng chỉ mở bảy phần so với trước, các thương nhân cũng ít đi rất nhiều.

Tình hình mua bán ảm đạm của phố Tây cũng ảnh hưởng đến phường Diên Thọ. Vốn những người mua bán tập hợp trong phường đã hơi ít ỏi, đặc biệt vào ban đêm, không nhìn thấy một bóng người trên đường, xe ngựa chạy vào phường Diên Thọ, một mạch chạy thẳng đến góc tây bắc, dừng trước một ngôi nhà nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.