Hoa Thanh Vũ cũng không biết mình có bị tổn thương hay không, bởi vì trước đây những lời nói như thế này không phải là nàng chưa từng nghe qua, ngay cả những lời khó nghe hơn nữa nàng cũng từng nghe rồi, thế nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Có lẽ tỷ tỷ nói đúng, ngoại trừ tên thiếu gia mắc bệnh lao có thể chết bất cứ lúc nào ở quê nhà kia, thiên hạ này sẽ chẳng có ai đồng ý cưới một cô nương như nàng. Ngay cả vị Trạng nguyên lang xấu đến phát khóc kia cũng ghét bỏ nàng.
Chỉ có điều Tiểu Hoa không đau lòng, từ nhỏ nàng đã luyện được một loại bản lĩnh, chính là nhắm mắt bịt tai, không nghe không nhìn người bên ngoài nói gì hay làm gì.
Tiểu Hoa bước ra khỏi hội trường, lập tức quên hết những đau khổ vừa rồi.
Không muốn nhớ, cũng không muốn hỏi, như thế này là tốt rồi.
Bởi vì tuy rằng nàng xấu xí, lại không có bản lĩnh gì, làm việc gì cũng rất kém cỏi, nhưng mà nàng muốn sống một cuộc sống thật vui vẻ.
"Tiểu Hoa"
Hoa Thanh Vũ vừa mới bước ra khỏi Đại Hội Bách Hoa được vài bước đã bị người ta gọi lại, nàng vừa quay đầu thì thấy một nam nhân mặc áo tím tuyệt đại phong hoa - Cửu vương gia Trầm Ký Ngôn.
Gặp lại Trầm Ký Ngôn, trong lòng Hoa Thanh Vũ có chút phức tạp, không biết rốt cuộc nên xem hắn là Thổ Bao ca ca, hay là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất - Cửu vương gia.
Suy nghĩ một chút, Hoa Thanh Vũ làm như chưa có chuyện gì xảy ra, một mực cung kính hành lễ với Trầm Ký Ngôn.
"Cửu vương gia cát tường".
Trầm Ký Ngôn thấy Hoa Thanh Vũ vẫn coi mình như người lạ, không vì đã biết thân phận của mình mà thay đổi, có chút bi thương, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui nói: "Chúng ta đến nơi khác ngồi nói chuyện có được không? Gần chỗ này có một tửu lâu, chúng ta hàn huyên một chút, giống như khi còn bé được không?"
Hoa Thanh Vũ quay đầu nhìn hội trường Đại Hội Bách Hoa, rồi ngẩng đầu nhìn Trầm Ký Ngôn, cúi đầu im lặng không nói, dáng vẻ miễn cưỡng.
"Thế nào, không muốn tiếp bản vương?"
Trầm Ký Ngôn vừa nói như vậy, Tiểu Hoa giật mình một cái, được rồi, thiếu chút nữa thì quên người ta đã là Vương gia.
Mặc dù trong lòng Tiểu Hoa trăm lần không tình nguyện, nhưng đành phải hành lễ với Vương gia, cúi đầu ủ rũ nói: "Tuân mệnh."
Thấy Hoa Thanh Vũ khách khí với mình như vậy, Trầm Ký Ngôn cũng không biết phải làm thế nào, nhưng cuối cùng nàng đã đồng ý một mình nói chuyện với hắn, cũng là một khởi đầu tốt. Hắn dẫn Hoa Thanh Vũ đi vào tửu lâu bên cạnh, nhưng mãi đến khi vào phòng, Hoa Thanh Vũ vẫn cúi đầu không nói một lời.
"Ngồi đi."
Hoa Thanh Vũ không những không ngồi mà còn lui về sau một bước, lắc đầu nói: "Không dám."
"Bản vương cho muội ngồi thì muội cứ ngồi đi!"
Hoa Thanh Vũ lập tức ngồi xuống.
Thấy Hoa Thanh Vũ chỉ những lúc hắn dùng thân phận Vương gia nàng mới nghe lời, Trầm Ký Ngôn không khỏi cảm thấy chán nản.
Hai người im lặng ngồi đối diện một lúc lâu, Trầm Ký Ngôn nghĩ cứ như vậy cũng không phải biện pháp, thở dài, cố ý lộ ra dáng vẻ khổ sở nói: "Muội định vẫn tiếp tục khách khí với ta như vậy sao, vĩnh viễn cũng không thừa nhận Thổ Bao ca ca của muội sao?"
Thấy Trầm Ký Ngôn lộ ra dáng vẻ khổ sở, gương mặt Hoa Thanh Vũ lập tức hiện ra chút cảm xúc..
Trầm Ký Ngôn nhìn dáng vẻ này của nàng không nhịn được lộ ra nụ cười dịu dàng, nàng quả nhiên vẫn như vậy, lòng đồng cảm lan tràn. Bởi vì mỗi khi nàng khổ sở luôn không có ai an ủi, cho nên khi người khác khổ sở nàng cũng sẽ không nỡ.
Trầm Ký Ngôn tiếp tục vẻ mặt suy sụp mà hỏi: "Muội muốn cả đời này sẽ giận ta, sẽ không tha thứ cho ta sao?"
Hoa Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu, tuy rằng tâm trạng của nàng cũng đang sa sút, nhưng nhìn thấy người khác khổ sở, nàng sẽ không nhịn được quan tâm đến tình cảm của bọn họ.
Cho nên Hoa Thanh Vũ thở dài, thấp giọng nói: "Nếu huynh có nỗi khổ trong lòng, ta sẽ tha thứ cho huynh."
"Thật sao?"
"Thật." Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Ký Ngôn hỏi: "Vậy nỗi khổ của huynh là gì?"
Trầm Ký Ngôn cười khổ nhìn Hoa Thanh Vũ, dường nhưcó chút bất đắc dĩ, hắn trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: "Sau khi ta hồi kinh mới biết bọn họ đón ta trở về là vì mẫu phi của ta đã mất."
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, cảm thấy có chút khổ sở, còn có chút áy náy.
"Xin lỗi, ta không ngờ là mẫu thân của huynh đã mất, ta không nên nói huynh là tên lừa đảo, là ta không tốt, huynh tha thứ cho ta có được không Thổ Bao ca ca?"
Vừa nghe thấy Hoa Thanh Vũ gọi mình là Thổ Bao ca ca, Trầm Ký Ngôn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hắn lắc đầu một cái nở nụ cười hỏi: "Muội dễ dàng tha thứ cho ta như vậy sao?"
"Đúng vậy, huynh có nỗi khổ mà."
"Nhưng mà ta đã để muội chờ ba tháng."
Hoa Thanh Vũ nhớ lại quãng thời gian chờ đợi, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, nhưng rất nhanh đã bắt mình quên đi.
"Ừ, tuy rằng khi đó có chút đau lòng, thế nhưng đã qua, bây giờ ta đã không còn đau lòng nữa. Huống chi, huynh vì mẫu thân đã mất nên mới không thể tuân thủ lời hứa, cũng không phải bởi vì đã quên mất ta."
Nghe được Hoa Thanh Vũ trả lời như vậy, nụ cười trên mặt Trầm Ký Ngôn dần nhạt đi. Hắn nhìn đôi mắt trong sang của Hoa Thanh Vũ, độc ác nói: "Ta không đi tìm muội không phải vì mẫu thân ta qua đời, mà vì sau khi mẫu thân qua đời, ta đã không còn giống như trước đây."
"Chỗ nào không giống như trước đây?"
Vẻ mặt Trầm Ký Ngôn lạnh lùng không còn giống con người nữa, mà giống như một tảng băng, giọng nói cứng rắn phát ra: "Không phải ta không thể đi tìm muội, cũng không phải là không nhớ rõ lời hứa với muội, là do ta quyết định không tuân thủ lời hứa đó."
"Vì sao?"
"Bởi vì lúc đó ta quá yếu đuối, cho nên ta quyết định cái gì cũng không quan tâm, không cần bằng hữu cũng chẳng cần người thân." Trầm Ký Ngôn nhìn dáng vẻ ngẹo đầu nghi hoặc của Hoa Thanh Vũ, bộ dáng hung ác quyết tâm nói: "Cho nên không phải là ta quên mất muội, mà là vứt bỏ muội. Cho dù như vậy, muội vẫn còn muốn gọi ta là Thổ Bao ca ca sao?"
Những lời này Trầm Ký Ngôn vốn có thể không nói, bởi vì Tiểu Hoa đơn thuần như vậy, bất kể hắn nói gì nàng cũng sẽ tin.
Thế nhưng trên đời này, chỉ có nàng là hắn không muốn lừa gạt.
Hoa Thanh Vũ suy nghĩ một chút, không chút do dự nói: "Ta hiểu những lời huynh nói. Thổ Bao ca ca, huynh vì thân bất do kỷ*, đúng không?"
*Thân bất do kỷ: không thể làm chủ được bản thân; không thể tự mình quyết định
Trầm Ký Ngôn nghe đáp án đơn giản của Hoa Thanh Vũ mà dở khóc dở cười. Đôi khi hắn thực sự không biết Tiểu Hoa muội tử của hắn quá ngu ngốc hay là quá thông minh, ngu ngốc vì không hiểu được trên thế giới này có người xấu, nhưng lại thông minh vì mỗi lời nói lại có thể đâm vào trái tim của hắn.
Đối với Trầm Ký Ngôn mà nói, cuộc sống trong hoàng cung giống như một đấu trường khắp nơi là đao kiếm, hắn muốn sống sót thì phải không ngừng chém giết những người vô tội, như vậy trong lòng hắn không thể có bất cứ tình cảm tốt đẹp nào, cũng không thể có điểm yếu.
Mỗi một ngày thức ăn của hắn đều là thi hài của loài vật đã chết, bị tiêu hóa hấp thụ trong thân thể bi thương.
Dưới mi mắt hắn, mỗi ngày ở đây đều xảy ra chuyện cốt nhục tương tàn, con giết cha, thần giết vua, anh em phản bội, huynh đệ biến thành kẻ thù.
Các thần tử trong miệng hô to thiên thu vạn đại, van thọ vô cương đều là dùng huyết lệ hợp tan mà tạo thành.
Đúng vậy, thân bất do kỷ. Bởi vì bị phản bội, cho nên học được trăm phương nghìn kế; bởi vì ngã đau, cho nên học được thận trọng.
"Thế nhưng Tiểu Hoa, muội có biết không, loại chuyện thân bất do kỷ này, nói cách khác chính là - ta yêu bản thân mình nhiều hơn là quan tâm đến muội."
"Cái đó không đúng sao?” Hoa Thanh Vũ nghi ngờ hỏi: "Tại sao huynh phải quan tâm ta nhiều hơn so với bản thân huynh?"
Trầm Ký Ngôn bị Hoa Thanh Vũ hỏi ngược lại khiến cho sửng sốt.
"Bởi vì người người đều hy vọng như thế."
"Vì sao?"
Trầm Ký Ngôn cười khổ nói: "Có lẽ vì mọi người đều ích kỉ, cho nên mong muốn người khác phải vị tha."
Hoa Thanh Vũ nhíu mày nói: "Bọn họ nghĩ như vậy là sai rồi!"
"Ừ, sai rồi." Trầm Ký Ngôn không nhịn được nhéo nhéo gương mặt Hoa Thanh Vũ nói: "Dáng vẻ của muội vẫn như vậy thật là tốt."
Hai người không biết nói gì thêm, trong phòng rất nhanh đã yên tĩnh lại.
Trầm Ký Ngôn chỉ vừa uống trà, vừa mỉm cười nhìn Hoa Thanh Vũ. Nhưng Hoa Thanh Vũ lại không thể nào tự nhiên được.
Tuy rằng Trầm Ký Ngôn là Thổ Bao ca ca, thế nhưng Hoa Thanh Vũ luôn cảm thấy Thổ Bao ca ca hiện tại so với Thổ Bao ca ca trước kia, hình như có chỗ nào đó không giống nhau. Không chỉ là thay đổi dễ nhìn hơn, hình như có chút khác biệt. Nàng không nói rõ được, người kia dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Nàng có chút sợ, lại có chút mê hoặc không rõ…
Chỉ là nàng không muốn suy nghĩ sâu xa. Những năm gần đây nàng vẫn như vậy, nếu không hiểu thì sẽ không suy nghĩ nữa. Bởi vì tuy rằng hành vi ngôn ngữ của Hoa Thanh Vũ giống một cô nương chưa lớn, thế nhưng về mặt tình cảm so với nhiều cô nương khác nàng lại rất nhạy cảm. Nàng biết, hồ đồ mà sống thì sẽ được vui vẻ, khôn ngoan mà sống thì chỉ có không vui. Càng là người thông minh, thì cuộc sống lại càng bi thương.
Cho nên nàng không muốn làm người thông minh.
"Thôi, được rồi..." Hoa Thanh Vũ quyết định phá vỡ sự yên tĩnh kỳ dị này, giống như vừa nhớ ra cái gì đó, mở to hai mắt hỏi: "Thổ Bao ca ca, tiểu đồng lúc đó của huynh đâu?"
"Tiểu đồng? Muội đang nói Hình Nhạn Lai sao?" Trầm Ký Ngôn nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ muội vẫn chưa biết Hình Nhạn Lai chính là tiểu đồng của ta sao?"
"Cái gì? Bông Cải là tiểu đồng?!" Hoa Thanh Vũ kinh ngạc đến mức tròng mắt muốn rơi ra: "Vậy vì sao hắn không nói cho muội biết?"
Nghĩ đến Hình Nhạn Lai nói xấu sau lưng mình, Trầm Ký Ngôn cũng lười thay hắn giải thích, lạnh lùng nói: "Muội cứ đi hỏi hắn, hỏi hắn đang giữý địnhquái quỷ gì."
"Bông Cải chắc không còn nhớ rõ muội nữa!" Hoa Thanh Vũ chẳng hề để ý nói: "A đúng rồi, Bông Cải còn thầm mến tỷ tỷ của muội nữa, chuyện này huynh biết không?"
"Hắn không có thầm mến tỷ tỷ của muội, là hắn nhận lầm..." Trầm Ký Ngôn nói đến một nửa thì nghẹn trở lại, ngược lại nói rằng: "Đúng rồi, trước đây tại sao muội không nói cho ta biết tên thật, chỉ nói muội tên là Tiểu Hoa?"
"Chẳng phải huynh cũng không chịu nói tên thật cho ta biết đó sao?"
"Ta là vì thân phận không thể tiết lộ." Trầm Ký Ngôn cười khổ lắc đầu nói: " Vậy mà muội và Hình Nhạn Lai lại hại ta thê thảm, hai năm qua ta bắt đầu tìm muội, còn tưởng rằng tỷ tỷ Hoa Trảm Nghiên mới là muội. Về phần tiểu tử Hình Nhạn Lai kia, a, chắc là nhầm năm năm."
Có điều cũng đáng đời tiểu tử kia, Trầm Ký Ngôn nghĩ, hắn ta trốn mình tìm kiếm Tiểu Hoa, đáng đời tìm sai người. Không công thầm mến một người xa lạ trong năm năm, lại còn làm cho người khắp thiên hạ ai cũng biết.
Hoa Thanh Vũ nghe Trầm Ký Ngôn nói như vậy, càng thêm nghi ngờ.
"Tại sao hai người lại nghĩ như vậy? Ta và tỷ tỷ chênh lệch nhiều như vậy, tỷ tỷ dễ nhìn như vậy mà!"
Nghĩ tới đây Trầm Ký Ngôn có chút áy náy, giải thích: "Về sau chúng ta hỏi thăm trụ trì trong miếu, nghe được mấy ngày nay chỉ có Hoa gia của thành Cẩm Quan tới dâng hương, muội lại bảo là Tiểu Hoa, mà tuổi Hoa Trảm Nghiên cũng thích hợp. Ban đầu, chúng ta cho rằng Hoa Trảm Nghiên là Tiểu Hoa, không Hoa gia còn một nữ nhi khác không được ai biết đến. Xin lỗi."
"Không sao!" Hoa Thanh Vũ cười híp mắt đưa tay chỉ hoa đào ngoài cửa sổ hỏi: "Thổ Bao ca ca, huynh nhìn xem, đó là cái gì?"
Trầm Ký Ngôn bị Hoa Thanh Vũ hỏi đến sửng sốt, không biết vì sao Tiểu Hoa lại đột nhiên hỏi như vậy, nghi ngờ nói: "Tất nhiên là hoa đào."
"Cho nên!"
"Cho nên cái gì?"
"Chỗ đó không chỉ có hoa đào, còn có lá cây, thân cây, thế nhưng huynh chỉ nhìn hoa đào không phải sao?" Hoa Thanh Vũ cười đến dửng dưng: "Đây chính là nguyên nhân vì sao các người nghĩ tỷ tỷ là ta. Các người bị đóa hoa đào hấp dẫn sự chú ý, tự nhiên sẽ không nghĩ đến lá cây cũng là một bộ phận của cây hoa đào."
Hoa Thanh Vũ mỉm cười nhìn Trầm Ký Ngôn, ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng Trầm Ký Ngôn lại chua xót. Hắn giơ tay muốn sờ lên gò má của Hoa Thanh Vũ, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, đành thu tay trở về, bất đắc dĩ cười..
"Xin lỗi."
" Chuyện này có gì mà xin lỗi, đây là chuyện rất tự nhiên." Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, cảm thấy thời gian không còn sớm nói: "Thổ bao ca ca, ta phải đi, nếu không trở về Tử Điệp sẽ lo lắng."
"Ôi chao, Tiểu Hoa!" Trầm Ký Ngôn vội vàng gọi Hoa Thanh Vũ: "Lần sau đến khi nào chúng ta mới có thể lại gặp?"
"Chờ ta có thời gian, huynh tới Tướng quân phủ tìm ta là được."
Hoa Thanh Vũ trả lời xong vội vàng ra khỏi tửu lâu, Trầm Ký Ngôn ngồi bên mép bàn nhìn bóng lưng Hoa Thanh Vũ lẩm bẩm: "Trước đây luôn là ta đi trước. Hôm nay nàng lại không dằn nổi nôn nóng bước đi trước... Rốt cuộc vẫn không giống như trước đây..."