Mã cầu hay còn gọi là Po-lo, 500 năm trước từ Ba Tư truyền vào Trung Nguyên, sau đó được phổ biến rộng rãi khắp dân gian cho đến ngày nay.
Mà hoàng đế khai quốc của vương triều này là người vô cùng yêu thích Mã cầu, ông ta không chỉ đặc biệt sửa chữa đình đài lầu các thành sân thi đấu, vào năm Thiên Hi thứ bảy còn ban chiếu, đưa Mã cầu vào hạng mục huấn luyện trong quân đội.
Liên phiên kích cúc nhưỡng*, xảo tiệp duy vạn đoan**!
(Tiệc xong lại chơi trò đá cầu, ném que,
Khéo léo thật khôn lường.)
**Hai câu thơ trong bài Danh đô thiên là một bài tân đề nhạc phủ, thuộc Tạp khúc ca từ, lấy hai chữ ở câu đầu làm tựa. Nội dung bài này được so sánh với thời kỳ niên thiếu của tác giả, cho thấy cuộc sống của một quý công tử.
Bởi vì những trận thi đấu Mã cầu rất đồ sộ và thay đổi nhanh chóng, người chơi cần thông minh và nhanh nhẹn, nên vẫn luôn thịnh hành từ hoàng cung đến dân gian, đến nay những trận thi đấu Mã cầu vẫn được tổ chức để chúc mừng đất nước hưng thịnh.
Mà Hoa Thanh Vũ cũng giống như tất cả mọi người, vẫn luôn mơ ước đến một ngày mình có thể được xem một trận đấu Mã cầu……
Nhưng mà nàng thật sự không ngờ, những người thi đấu Mã cầu lại dễ nhìn như vậy……
Chỉ thấy hơn hai mươi con tuấn mã chạy như bay, cưỡi bên trên là hai mươi thiếu niên mặc cẩm y hoa phục, tất cả bọn họ đầu đội trường ngoa*, chân đeo giày bó, tay cầm gậy đánh cầu, một đám tư thế oai hùng hiên ngang đến kỳ cục!
*Trường ngoa: Tên một loại mũ thời xưa, trông giống như cái khăn xếp lại.
“Tử Điệp, chẳng lẽ các cầu thủ trong Mã cầu được chọn nhờ tướng mạo sao?” Hoa Thanh Vũ nhịn không được hỏi: “Tại sao người này so với người kia càng tuấn tú hơn?”
“Cũng tàm tạm……” Tử Điệp hết sức chuyên chú nhìn trận đấu đang diễn ra trên sân nói: “Nhưng không đẹp bằng Đại tướng quân……”
Đây không phải là nói nhảm sao! Hoa Thanh Vũ nghĩ, trên đời này người có gương mặt so được với Đại tướng quân, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Đang nghĩ như vậy, thì Hoa Thanh Vũ nhìn thấy Đại tướng quân đang ra sân……
Mạnh Hoài Cẩn toàn thân mặc trường bào màu trắng thêu hoa văn màu vàng kim, dưới chân đi giày làm từ da hươu trắng, mái tóc đen nhánh được buộc gọn bằng mão bạch ngọc. Hắn tóc đen áo trắng cưỡi ngựa đỏ thẫm đạp gió mà đến, xa xa là một ngọn núi độc lập, rõ ràng lẻ loi một mình một ngựa từ xa mà đến, lại có khí phách uy phong của nam tử hán địch vạn người.
Không biết vì sao, nhìn Mạnh Hoài Cẩn như vậy, Hoa Thanh Vũ lại có chút kinh hãi.
Đây mới thật sự là Đại tướng quân mà nàng biết sao?
Mạnh Hoài Cẩn cưỡi ngựa tư thế oai hùng hiên ngang tiến vào giữa sân cỏ, hắn cầm gậy ra sức đuổi theo quả cầu, hoa văn Thất Bảo* được chạm khắc trên quả cầu giống như sao băng bay vụt qua sân đấu, trận đấu còn chưa bắt đầu, nhưng mọi người bắt đầu vì hắn mà reo hò.
*Thất bảo: Bảy loại bảo vật trân quý, gồm “kim, ngân, lưu li, xà cừ, mã não, hổ phách, san hô”
Hoa Thanh Vũ cũng không nhịn được reo lên, nhìn Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm đứng trên sân bóng, lần đầu tiên nàng cảm thấy thì ra Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm đúng là anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm như vậy.
“Thì ra Đại tướng quân lại đẹp như vậy……” Hoa Thanh Vũ không nhịn được nói.
Tử Điệp vừa kích động vừa vỗ tay vừa la lớn: “Bây giờ cô mới biết sao!”
“Không phải……” Hoa Thanh Vũ dùng thanh âm chỉ có bản thân mới nghe được nói: “Nhưng lại là lần đầu tiên ta cảm thấy như vậy.”
Cảm thấy một người thật đẹp, cảm thấy nhìn rất đẹp, gương mặt dễ nhìn này cũng không khiến nàng cảm thấy khó chịu.
“Cô nhìn cô nhìn đi! Đại tướng quân đang tìm cô!” Tử Điệp kích động kéo kéo Hoa Thanh Vũ nói: “Nhanh đội mũ lên đi, nhanh lên nhanh lên!”
Quả nhiên Hoa Thanh Vũ nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn đang nhìn xung quanh, lập tức đội mũ lên.
Nhưng rất rõ ràng, nàng và Tử Điệp đã quên mất một việc……
Khi nhìn thấy ánh mắt và gương mặt né tránh của Hoa Thanh Vũ cùng với ánh mắt giảo hoạt và nụ cười dương dương đắc ý của Tử Điệp, Mạnh Hoài Cẩn thật sự thực hoài nghi trí lực của hai người kia.
Vì sao các nàng lại cảm thấy hắn sẽ tìm không ra Hoa Thanh Vũ chứ?
Tuy rằng sau khi Hoa Thanh Vũ hóa trang thành nam nhân đúng là càng không có tồn tại cảm, thế nhưng Tử Điệp lại không có hóa trang!
Người ngồi bên cạnh Tử Điệp không phải là Hoa Thanh Vũ sao?
Hai con người ngu ngốc……
Mạnh Hoài Cẩn nhịn không được cười lắc lắc đầu, hành động này hấp dẫn sự chú ý của Hình Nhạn Lai.
Hình Nhạn Lai có dự cảm hôm nay Tiểu Hoa sẽ quay về, tuy rằng Mạnh Hoài Cẩn giấu nàng đi rồi, nhưng náo nhiệt như thế này, làm sao Hoa Thanh Vũ có thể không đến?
Cho nên hôm nay Hình Nhạn Lai chăm chú quan sát động tĩnh của Mạnh Hoài Cẩn, hắn ta nhìn theo ánh mắt của Mạnh Hoài Cẩn, quả nhiên nhìn thấy Hoa Thanh Vũ đang đứng trên khán đài gần sân cỏ nhất……
Hình Nhạn Lai không nhịn được hoài nghi trí lực của Mạnh Hoài Cẩn, không hiểu sao Mạnh Hoài Cẩn lại cho rằng với bộ dạng như thế thì người khác sẽ không tìm được Tiểu Hoa? Mặc dù Hoa Thanh Vũ đã đeo râu và cực kỳ không có cảm giác tồn tại, quả thực đứng ở trong đám người chỉ liếc mắt một cái rồi lướt qua, cũng sẽ không dừng lại trên người nàng trong chốc lát, nhưng Tử Điệp lại rất đẹp rất nổi bật! Hơn nữa nàng ta còn trang điểm cho mình đẹp như vậy? Vì sao Mạnh Hoài Cẩn lại cảm thấy bọn họ sẽ không biết người đứng bên cạnh Tử Điệp chính là Hoa Thanh Vũ chứ?
Ngu xuẩn!
Đương nhiên người cảm thấy Mạnh Hoài Cẩn ngu xuẩn, không chỉ có một mình Hình Nhạn Lai, còn có cửu Vương gia Trầm Ký Ngôn đang đứng bên cạnh phụng bồi Hoàng thượng, nơi có góc nhìn tốt nhất……
“Tử Điệp, có chắc là Mạnh đại công tử sẽ không phát hiện ra ta chứ?” Hoa Thanh Vũ âm thầm kéo Tử Điệp hỏi.
“Chắc chắn!” Tử Điệp vô cùng đắc ý nói: “Đã nhìn lướt qua người cô một lần rồi, nhưng không có dừng lại, nên chắc chắn là không nhận ra!”
“Rất tốt……”
Mặc dù cảm thấy rất vui, nhưng không biết vì sao trong lòng Hoa Thanh Vũ lại cảm thấy có chút đau xót……
Một tiếng trống vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Ngựa vàng, cầu Thất Bảo, Hoa Thanh Vũ chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào náo nhiệt như vậy!
Trên sân cỏ các kỵ sĩ giục ngựa cầm gậy tranh giành quả cầu, trong lúc ngươi tranh ta đoạt, cầu Thất Bảo giữa đường bay tới chỗ Mạnh Hoài Cẩn cho hắn cướp đi!
Mạnh Hoài Cẩn tay cầm gậy hình trăng lưỡi liềm đi trước làm gương, quả thực cầu Thất Bảo giống như là sinh trưởng trên gậy đánh cầu của hắn vậy.
Năm sáu con ngựa gắt gao theo sát phía sau hắn, trước mặt còn có hai con ngựa từ hai bên tiến về phía hắn, nhưng thần sắc của Mạnh Hoài Cẩn vẫn tự nhiên, sắc mặt không thay đổi.
Hắn kéo dây cương, trong chớp mắt khi con ngựa màu đỏ thẫm ngiêng người xoay một cái, hắn ra sức vung gậy lên đánh vào quả cầu, cầu Thất Bảo bay qua nửa sân cỏ vững vàng chui vào giữa cầu môn!
Đại tướng quân đã ghi điểm!
Hoa Thanh Vũ không nhịn được cùng hét lên với những người xung quanh, nhưng đúng lúc đó Hoa Thanh Vũ nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn kéo dây cương, phi ngựa chạy về phía nàng.
Mạnh Hoài Cẩn giục ngựa đến, phất tay cười to với đám người đang hoan hô, sau đó khi đi ngang qua Hoa Thanh Vũ hắn thoáng dừng lại, vừa nhìn về phía Hoa Thanh Vũ vừa đắc ý dào dạt trừng mắt nhìn nàng sau đó phá lên cười.
Hoa Thanh Vũ sững sờ hồi lâu, mãi đến khi Mạnh Hoài Cẩn lần thứ hai giục ngựa chạy tới giữa sân cỏ nàng mới hoàn hồn.
Hóa ra Đại tướng quân đã nhận ra nàng!
Hắn không có lừa nàng, hắn nói hắn có thể liếc mắt một cái là nhận ra nàng, đúng là chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.
Mọi người còn đang hoan hô vì cầu đã vào, nhưng nhiều người hoan hô vì Mạnh Hoài Cẩn như vậy, nhiều cầu thủ đến ăn mừng với Mạnh Hoài Cẩn như vậy, nhưng ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn lại luôn nhìn Hoa Thanh Vũ – hướng về phía nàng cười đến thần thái tung bay.
Vào giờ khắc này, Hoa Thanh Vũ cảm thấy trước đây nàng không hiểu gì hết, trong chốc lát, bỗng nhiên đã hiểu ra.
Thì ra cảm giác thích chính là như vậy……
Khi cả thế giới đang nhìn chàng, chàng lại chỉ nhìn ta.
Hoa Thanh Vũ cảm thấy có lẽ chính vào giờ khắc này, nàng đã bắt đầu biết rõ người mình thích chính là Mạnh Hoài Cẩn .
……
Đội Mã cầu của kinh thành giành được chiến thắng trong trận đấu này, dĩ nhiên Mạnh Hoài Cẩn cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng mà có một chuyện lại khiến cho hắn canh cánh trong lòng, đó là khi trận đấu bắt đầu được một nửa, hắn phát hiện ra ánh mắt Hoa Thanh Vũ nhìn hắn, không còn giống như trước đây……
Mạnh Hoài Cẩn cũng không biết vì mình sao lại có cảm giác này, nhưng mà hắn cảm thấy đây chắc chắn không phải là ảo giác của hắn!
Bởi vì ánh mắt Hoa Thanh Vũ nhìn hắn thực sự vô cùng sáng!
Giống như cái gì ý nhỉ?
Đúng!
Ánh mắt giống như khi nhìn thấy thức ăn!
Mạnh Hoài Cẩn không khỏi có chút rợn cả tóc gáy, rốt cuộc hắn đã làm cái gì, mà khiến cho Hoa Thanh Vũ dùng ánh mắt khi nhìn bánh ngọt Phù Dung để nhìn mình?
Đùng đùng……
Bánh ngọt Phù Dung……
Mạnh Hoài Cẩn lại nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt kia vô cùng quen thuộc, hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở đâu đây? Giống như từ rất lâu rất lâu trước kia đã từng nhìn thấy……
Chẳng lẽ từ rất lâu trước kia Hoa Thanh Vũ đã từng ăn bánh ngọt Phù Dung trước mặt hắn sao?
“Mạnh huynh! Lát nữa chúng ta đến chỗ nào ăn mừng đây?” Diêu Cảnh Hành cắt đứt suy nghĩ của Mạnh Hoài Cẩn: “Huynh là đội trưởng, không phải nên mời mọi người ăn một bữa sao!”
“Đúng!” Tất cả mọi người ồn ào,“Mời một bữa đi.”
“Đúng vậy! Năm nay không phải thành Cẩm Quan đã nói mình nhất định sẽ thắng sao, còn không phải đã bị chúng ta đánh cho hoa rơi nước chảy!”
Thành Cẩm Quan!
Bỗng nhiên Mạnh Hoài Cẩn nghĩ ra mình đã gặp Hoa Thanh Vũ ở nơi nào……
Đúng, chính là ở thành Cẩm Quan!
Hơn nữa lúc đó hắn còn rất nhỏ……
Mạnh Hoài Cẩn nhìn về phía mọi người nói: “Các ngươi đến tửu lâu trước chờ ta! Ta có một chuyện quan trọng cần xử lý, sau khi xong việc sẽ lập tức đi tìm các ngươi!”
Nói xong Mạnh Hoài Cẩn cũng không quay đầu nhìn mọi người đang nghi hoặc ở đằng sau, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cưỡi ngựa chạy đến bên cạnh sân đấu.
Chỉ thấy Mạnh Hoài Cẩn đi qua hàng đầu tiên của khán phòng, dùng một tay kéo một công tử vóc dáng nhỏ bé lên ngựa, sau đó cưỡi ngựa tuyệt trần đói bụng mà đi……
“Tiểu công tử kia là ai?”
“Có quen biết với Mạnh tướng quân sao?”
“Tại sao Đại tướng quân lại đột nhiên bỏ đi?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ngay khi mọi người đang thảo luận ầm ỹ, có ba người tinh mắt đã thấy được tiểu công tử kia là ai……
Người biết được nội tình là Diêu Cảnh Hành bị mọi người đẩy đến Bát tiên lâu xắp xếp ăn uống; người buồn bã vì thất tình là Hình Nhạn Lai chỉ có thể thở dài nhìn về phương hướng nơi hai người kia biến mất; Mà người đứng ở trên đài cao xem trận đấu là Trầm Ký Ngôn lại nhìn theo hướng mẹ con Hoa gia đang chuẩn bị rời đi……