Lưu thái y kiểm tra chén canh kia, bên trong có hạc đỉnh hồng.
Hoa Trảm Nghiên bị bắt vào ngục, bị nhốt ở một mình ở chỗ khác, có người trông coi cẩn thận, chờ sau khi cứu được Hoa Thanh Vũ sẽ xử trí.
Hình Nhạn Lai tức giận đến mức muốn Hoa Trảm Nghiên phải đền mạng, rút kiếm đòi đi giết người, bị Đại tướng quân ra lệnh cưỡng chế đứng ở phòng ngoài không cho phép nhúc nhích.
Hoa gia lão gia và phu nhân nhận được tin tức vội vã chạy tới tiểu trúc Ngưng Huy. Trong lúc nhất thời toàn bộ Hoa gia đã loạn thành một đoàn.
Hoa Thanh Vũ chỉ cảm thấy bản thân rất không may mắn. Số mệnh nhiều lần nhầm lẫn nên nàng mới có cơ hội sống trên đời này!
Nàng hôn mê nằm ở trên giường, láng máng nghe thấy hình như bên ngoài vì chuyện của nàng mà ầm ỹ. Nàng khó chịu muốn chết lại nói không lên lời, không biết đã xảy ra chuyện gì. Mọi người ồn ào như vậy có phải vì nàng sắp chết không?
Hoa Thanh Vũ thực sự sợ hãi. Đúng lúc này bỗng nhiên nàng có cảm giác có người cầm tay nàng, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Đại tướng quân đang ở trước mặt.
Giờ phút này, rốt cục Hoa Thanh Vũ cũng không còn sợ hãi nữa.
“Tiểu Hoa, không cần sợ hãi. Lưu thái y sẽ châm cứu để bức độc ra cho nàng.
Chén canh kia nàng mới uống một ngụm nhỏ thôi, chắc chắn sẽ không có việc gì, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.”
Mạnh Hoài Cẩn ngồi ở bên giường ôm lấy đầu Hoa Thanh Vũ, gắt gao nắm tay nàng, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ. Hoa Thanh Vũ muốn mở miệng an ủi Đại tướng quân vài câu lại phát hiện bản thân mình ngay cả việc nói chuyện cũng rất khó khăn. Dần dần, không chỉ việc mở miệng nói chuyện cũng khó khăn mà ngay cả hô hấp cũng dần suy yếu.
“Nàng không cần phải nói gì hết. Nàng không cần phải nói gì cả, chỉ cần mở to mắt nhìn một mình ta là đủ. Trầm Ký Ngôn sẽ đưa Địch Tam Thủy đến ngay thôi, bọn họ chỉ đi chậm hơn ta một chút, nhưng rất nhanh sẽ tới đây thôi. Chờ bọn họ tới đây rồi nàng sẽ không sao hết. Địch Tam Thủy giỏi nhất là giải độc, chờ hắn đến đây thì nàng sẽ không cần phải lo lắng. Cho nên nàng không được nhắm mắt, hãy nhìn ta đây này!”
Hoa Thanh Vũ cảm thấy giống như có lửa đốt trong người, thiêu cháy cả lục phủ ngũ tạng. Mí mắt cũng muốn sụp xuống, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, vì chỉ có lúc ngủ nàng mới không thấy đau đớn nữa.
“Nhìn ta, không được nhắm mắt ! Hoa Thanh Vũ!”
Nhưng Đại tướng quân lại muốn nàng phải nhìn hắn. Đại tướng quân tốt với nàng như vậy, lời của hắn nàng rất muốn nghe theo. Cho nên Hoa Thanh Vũ cố gắng mở to mắt, nhìn thấy Đại tướng quân phong trần mệt mỏi nhưng vẫn anh tuấn bức người.
Rõ ràng là vẻ mặt mệt mỏi, tiều tụy, mà sao hắn vẫn còn đẹp trai như vậy?
Quả nhiên vẫn nên không thích hắn.
“Đừng nhắm mắt! Đừng nhắm mắt!” Mạnh Hoài Cẩn nói ở bên tai Hoa Thanh Vũ .
Hoa Thanh Vũ cảm thấy Đại tướng quân thật sự là ồn ào muốn chết.
Nàng đâu có nhắm mắt, hắn còn kêu la cái gì chứ. Hơn nữa vốn dĩ nàng trúng độc đã rất khổ sở, lại còn bị bắt phải nhìn khuôn mặt đẹp trai khiến người khác muốn khóc của hắn. Thật là, không có ai đáng thương hơn nàng mà!
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy cơ thể của Hoa Thanh Vũ càng ngày càng lạnh, giống như cho dù tay hắn có nắm chặt như thế nào cũng không thể giữ lại được mạng của Tiểu Hoa.
Đúng lúc này Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Tiểu Hoa hé miệng, giống như đang nói chuyện. Hắn lập tức cúi đầu, chỉ nghe thấy Hoa Thanh Vũ dùng hơi thở mong manh thếu thào nói: “Đau… Đau…”
“Ta biết, ta biết.” Mạnh Hoài Cẩn kích động nhìn về phía Lưu thái y, kêu lên:
“Nàng nói nàng đau, nàng đau!”
Thời khắc này rốt cục Hoa Thanh Vũ cũng hiểu được lý do tại sao Tử Điệp luôn trợn mắt với Đại tướng quân. Hắn thật sự rất dài dòng!
Hơn nữa nàng kêu đau là vì Đại tướng quân đang nắm chặt lấy tay nàng.
Vừa rồi Hoa Thanh Vũ cảm thấy xương cốt của mình giống như bị bẻ gãy vậy!
Ngay lúc Hoa Thanh Vũ cảm thấy tay mình sắp bị đại tướng quân làm cho đứt lìa ra rồi, thì bỗng nhiên bên ngoài phòng truyền đến một giọng nói sang sảng cứu nàng khỏi lúc nguy cấp…
“Gấp cái gì mà gấp, thần y ta đây bôn ba mệt nhọc, đợi ta đổi áo quần sạch sẽ rồi sẽ vào ngay. Ôi chao ôi chao, ngươi đừng có kéo ta. Quần áo của ta mà bị rách ngươi không đền nổi đâu. Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia thì giỏi, ta nói cho ngươi biết quần áo này của ta hoàng đế cũng không có để mặc đâu. Ôi chao ôi chao, đã nói ngươi không được kéo ta nữa mà.”
Lưu thái y không cần nghĩ cũng biết sư huynh của lão đã đến đây. Địch Tam Thủy này đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng đức hạnh của hắn một chút cũng chưa thay đổi.
Mọi người đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người ăn mặc trang điểm xinh đẹp giống như một công tử thế gia bị đẩy mạnh trong phòng. Vẻ ngoài của hắn rất tuấn tú, nhìn không ra tuổi, đi đứng thất tha thất thểu. Hắn vừa mới đứng vững một chút lập tức rút cây quạt từ sau lưng, ra vẻ tiêu sái, vừa phe phẩy đi vào vừa nhỏ giọng than thở: “Ôi chao ôi, Vương gia ngài rất giỏi nha. Ta nào có thấy sắp xếp tỳ nữ ở hai bên rắc cánh hoa cho ta như ngài đã nói đâu. Rõ ràng là Vương gia nói chuyện không giữ lời, tức chết ta rồi.”
Địch Tam Thủy vừa than thở, vừa chậm rãi đi vào bên trong. Nhìn thấy hắn như vậy Mạnh Hoài Cẩn tức giận muốn điên rồi. Hắn bỏ tay Hoa Thanh Vũ ra, đứng dậy chạy tới bắt lấy cổ áo Địch Tam Thủy kéo hắn đến bên giường.
Địch Tam Thủy bị Đại tướng quân kéo vào trong, còn không kịp chào hỏi Hoa lão gia, Hoa phu nhân đang ngồi đợi ở phòng ngoài.
Hoa lão gia và Hoa phu nhân nhìn thấy Địch Tam Thủy đều kinh ngạc, biểu tình cực kỳ mất tự nhiên quay đầu nhìn thoáng qua nhau. Hình Nhạn Lai nhìn thấy cảnh này cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hiện tại cũng không có tâm trạng để truy vấn, cùng Cửu Vương gia đi theo Địch Tam Thủy vào buồng trong.
Mạnh Hoài Cẩn kéo Địch Tam Thủy đến trước giường bệnh của Hoa Thanh Vũ, Trầm Ký Ngôn cũng lập tức theo vào sau. Trầm Ký Ngôn nhìn thoáng qua Hoa Thanh Vũ nằm ở trên giường, vẫn chưa biết nàng trúng hạc đỉnh hồng, giọng điệu không tốt hỏi Địch Tam Thủy: “Không phải ông đã nói lúc chúng ta trở về nàng đã tỉnh rồi. Sao vẫn còn nằm trên giường thế kia?”
“Ngài gấp cái gì mà gấp!” Địch Tam Thủy trừng mắt nhìn Trầm Ký Ngôn một cái,
cười tủm tỉm nói với Lưu thái y: “Tiểu Xuân Xuân, ngươi không ngại để ta xem bệnh chứ?”
Tiểu Xuân Xuân?
Hoa Thanh Vũ từ từ khép lại hai mắt, trong lúc hấp hối nàng vẫn nhịn không được mà nghĩ. Lưu thái y này thoạt nhìn có vẻ cổ hủ, không ngờ lại có nhũ danh ẻo lả như vậy. Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng, quả nhiên trông mặt mà bắt hình dong sẽ không chuẩn. Nếu nàng có thể tiếp tục sống sót, chắc chắn sẽ không trông mặt mà bắt hình dong nữa.
Địch Tam Thủy đi đến trước giường Hoa Thanh Vũ, cười tủm tỉm nói với Hoa
Thanh Vũ vẫn đang hôn mê: “Tiểu muội muội, chúng ta lại gặp nhau.”
Lại gặp nhau?
Mọi người nghe thấy câu này đều không hiểu ra sao. Hoa Thanh Vũ biết Địch Tam
Thủy từ khi nào thế?
“Nàng là bị trúng hạc đỉnh hồng. Là ai ngoan độc muốn nàng không chết không được thế này?” Địch Tam Thủy quay đầu nhìn ra gian ngoài, thở dài một tiếng rồi vươn tay về phía Trầm Ký Ngôn nói: “Đưa cho ta.”
“Đưa cái gì?”
Địch Tam Thủy nhăn nhăn mi nói: “Lúc đi đường ngươi cầm bọc thuốc của ta còn gì! Lấy đến đây nhanh lên!”
Đời này Trầm Ký Ngôn chưa từng bị ai quát mắng bao giờ. Nhưng vì Tiểu Hoa, hắn đành phải nhịn xuống, cởi bọc thuốc trên người đưa cho Địch Tam Thủy.
Địch Tam Thủy cầm lấy bọc thuốc không hoa không quả kia, thâm tình sờ sờ, sau đó nhanh chóng mở ra cầm lấy vài loại dược liệu bên trong, bỏ vào miệng nhai nhai mấy cái liền nhét vào miệng Hoa Thanh Vũ.
Thấy Hoa Thanh Vũ nuốt dược xuống, Địch Tam Thủy mới sai Tử Điệp mang một chén nước ấm đút vào miệng Hoa Thanh Vũ. Cho nàng uống hết chén nước, Địch
Tam Thủy đưa ngón trỏ và ngón giữa vào miệng Hoa Thanh Vũ, dùng sức ấn cho đến khi Hoa Thanh Vũ đang nhắm mắt cũng bắt đầu nôn ra nước màu đen
Mọi người nhìn thấy Hoa Thanh Vũ ói ra như vậy đều rất đau lòng. Đợi Hoa Thanh Vũ nôn ra sạch sẽ, Địch Tam Thủy lại để cho Tử Điệp tiếp tục bón cho nàng, uống nước rồi lại nôn mửa, lặp đi lặp lại cho đến khi Hoa Thanh Vũ nôn ra nước màu đen nhạt dần. Cuối cùng chỉ nôn ra nước mới dừng lại.
Ông ta lại sai người lấy bốn năm quả trứng gà, lấy lòng trắng trứng đút vào miệng Hoa Thanh Vũ. Cuối cùng đút thảo dược cho nàng ăn, sau đó lại chậm rãi ép nàng nuốt xuống.
Làm xong hết thảy Địch Tam Thủy vỗ vỗ tay, cười tủm tỉm nói: “Đại công cáo thành, hiện tại ta có thể đi thay quần áo rồi chứ? Bản thần y vì chạy tới đây, đã ba ngày đã không thay quần áo rồi.”
Ở đây ngoại trừ Lưu thái y, những người khác đều có chút hoài nghi nhìn Địch Tam Thủy.
Hình Nhạn Lai trực tiếp chất vấn ông ta điều nghi ngờ của bản thân.
“Địch thần y, ngài giải độc xong rồi sao? Đây chính là hạc đỉnh hồng đấy. Ngài chỉ cho uống chút nước, dùng mấy quả trứng, với chút thảo dược không ai biết tên mà đã chữa xong rồi sao?”
“Ngươi không thấy nàng vừa mới nôn hết nước màu đen ra rồi sao? Hơn nữa không phải ta đã dùng dược rồi sao, còn không tốt cái gì nữa?” Địch Tam Thủy khinh miệt liếc mắt nhìn Hình Nhạn Lai một cái nói: “Đừng tưởng rằng cứ thần thần bí bí mới là tốt. Có thể trị hết bệnh thì đại phu mới là đại phu giỏi. Cái kiểu có hoa không quả các ngươi thoạt nhìn cảm thấy rất lợi hại, nhưng không trị hết bệnh cho bệnh nhân thì có ích lợi gì? Đồ tốt thực sự đều là những thứ đơn giản dễ hiểu, càng hoa lệ càng dễ dàng tàng ô nạp cấu*, hiểu chưa tiểu tử.”
(*Tàng ô nạp cấu: Chất chứa dơ bẩn)
Lại còn dạy dỗ ta nữa?
Hình Nhạn Lai không khỏi nhìn cái vị đang trang điểm xinh đẹp Địch Tam Thủy kia một lần nữa, không biết người này có thật sự hiểu “có hoa không quả” nghĩa là gì không. Ở đây còn có ai nhìn hoa lệ hơn hắn sao?
“Đau….”
Lúc này Hoa Thanh Vũ đang nằm ở trên giường bỗng phát ra tiếng động.
Mọi người lập tức xúm lại gần đó, khẩn trương nhìn Hoa Thanh Vũ. Chỉ thấy nàng chậm rãi mở mắt, khóc nức nở nói: “Đau, ta đau quá!”
“Đau?” Mạnh Hoài Cẩn nóng nảy, trừng mắt nhìn Địch Tam Thủy nói: “ Không phải ngài nói đã giải hết độc rồi sao? Sao nàng ấy vẫn còn kêu đau?”
“Không phải ngài nói biện pháp đơn giản dễ hiểu kia có thể trị hết bệnh cho Tiểu Hoa sao?” Hình Nhạn Lai đã gấp gáp đến mức muốn liều mạng với Địch Tam Thủy.
Trầm Ký Ngôn tuy rằng không nói gì, nhưng tay đã đưa đến bên hông chuẩn bị rút kiếm ra.
Địch Tam Thủy cũng choáng váng, ông ta nhìn thấy ba người kia chuẩn bị muốn đánh người, thì sợ tới mức ngã ngồi ở trước giường, vẻ mặt cầu xin nói: “Ta không biết. Thật sự là đã giải hết độc rồi, sao lại còn đau? Tiểu muội muội ngươi đau ở đâu?”
Địch Tam Thủy lập tức cầm lấy tay Hoa Thanh Vũ xem, chỉ thấy năm ngón tay đều tím tái. Nhìn kỹ lại, hốc mắt Địch thần y không khỏi đỏ lên, hắn lắc đầu giận dữ nói: “Là ai độc ác như vậy, muốn chặt đứt xương cốt bàn tay của ngươi sao?”
Nghe thấy thế mọi người mới thở phào một hơi. Thỉ ra không phải là không sống được nữa.
“Nói cho ta biết, là ai muốn chặt đứt tay của nàng!” Mạnh Hoài Cẩn hùng hổ nói:
“Ta làm thịt người đó!”
“Có người lại dám nhân lúc ta không ở đây mà hạ thủ với muội.” Trầm Ký Ngôn âm trầm nói: “Nếu để bổn vương điều tra ra được là ai, ta sẽ lấy mạng của hắn cho xem.”
“Chuyện này có từ bao giờ?” Hình Nhạn Lai cũng nóng nảy, “Hằng ngày ta đều ở bên cạnh muội, sao lại không biết chuyện này được. Không phải là nha đầu chết tiệt Hoa Trảm Nghiên kia làm đấy chứ?”
Mọi người ngươi một câu, ta một câu hỏi.
“Là huynh ấy.” Hoa Thanh Vũ ủy khuất nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, vừa rồi huynh ghé vào trên giường của ta cầm lấy tay ta. Nhưng mà huynh lại dùng sức quá nhiều nên mới… cho nên mới có vết bầm như thế.”
Không biết vì sao, bỗng nhiên Mạnh Hoài Cẩn lại hy vọng Hoa Thanh Vũ vẫn đang hôn mê, có lẽ như vậy mới là tốt nhất.