Tám năm trước, Hoa Quý Lương đi theo Uy vũ Đại tướng quân Mạnh Như Hải, cùng nhau đóng quân ở biên cảnh, Hoa Quý Lương làm phó tướng, thường xuyên dẫn tướng sĩ đến các thôn trang gần biên cảnh để tuần tra, để phòng ngừa địch quốc phái mật thám lẻn vào dò hỏi quân tình của bổn triều.
Một ngày nọ Hoa Quý Lương đến tuần tra một Miêu trại, nghe một bác gái trong trại thường ngày rất thích đâm bị thóc chọc bị gạo nói đến một chuyện lạ gần đây……
Kể là có một cô gái trôi theo con sông bảo vệ thành tới trước cửa Miêu trại, sau khi được thôn dân cứu, nằm ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Vừa tỉnh lại cô gái kia đã nói mình không nhớ rõ chuyện gì, mọi người thương nàng bơ vơ không nơi nương tựa, giữ nàng ở lại trong trại, đã được hơn một tháng rồi.
Hơn nữa kỳ quái là, thôn dân vô cùng yêu thích cô gái xa lạ này, đối với nàng vô cùng tốt, khen không dứt miệng, bác gái cảm thấy kia cô nương nhất định là mật thám của địch quốc, dùng thuật mị hoặc lừa gạt thôn dân, nếu không tại sao tất cả mọi người đều yêu thích nàng ta chứ?
Hoa Quý Lương không tin bác gái này lắm, lập tức đi hỏi những thôn dân khác, quả nhiên là có chuyện này!
Ông ta lại hỏi mọi người, vì sao lúc trước khi ông ta đến tuần tra tất cả mọi người lại không đề cập tới cô gái này, mọi người nói sợ tướng quân cảm thấy cô gái này lai lịch không rõ, mọi người vì bảo vệ nàng không bị thương tổn, cho nên mới che dấu không nói cho hắn biết.
Nghe vậy, Hoa Quý Lương lập tức bảo thôn dân dẫn cô gái kia đến tra hỏi.
Vừa nhín thấy cô gái kia, Hoa Quý Lương lập tức hiểu ra vì sao các thôn dân lại biểu hiện như thế, cũng biết vì sao bác gái kia lại chạy tới cáo trạng!
Bởi vì cô gái này tuyệt đối là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Hoa Quý Lương đã từng gặp!
Khó trách khi cáo trạng bác gái kia lại có vẻ tức giận như vậy, xưa nay bà ta thích nhất là khoe khoang làm dáng, thường xuyên nói lúc còn trẻ bà ta là hoa khôi của thôn, nay trong thôn xuất hiện một đại mỹ nhân diễm tuyệt thiên hạ, còn không tự biết mình chỉ là một tiểu mỹ nhân, không phải khiến bà ta tức đến hộc máu sao?
Hoa Quý Lương hỏi tên của cô nương kia, cô nương đó nói không nhớ rõ, người dân cứu nàng ta có một nữ nhi đã mất từ lâu, nên tặng tên con gái cho nàng dùng, gọi nàng là Vân Nương, chăm sóc giống như con gái ruột.
Hoa Quý Lương lại hỏi thêm mấy vấn đề khác, cảm thấy Vân Nương cũng không giống kẻ xấu, bảo nàng đến gần, cho phép nàng ngồi xuống nói chuyện tiếp.
Nhưng khi nàng ngồi xuống gần, Hoa Quý Lương lại nhìn ra một vấn đề……
Vân Nương này có một đôi mắt màu ngọc bích, hơn nữa còn là màu vàng ngọc bích.
Những người mắt xanh vốn là kẻ địch của Địch Đóa quốc!
Lần này ông ta đã biết vì sao các thôn dân lại không nói cho ông ta biết về sự tồn tại của cô gái này, người che giấu kẻ địch của Địch Đóa quốc sẽ bị chém đầu theo quân pháp!
Chính là Hoa Quý Lương cũng giống như các nam tử trong thiên hạ, đối với mỹ nhân sẽ khoan dung hơn một chút, ông ta cũng không có xử tội những thôn dân đã che giấu cho Vân Nương, cũng không nói chuyện của Vân Nương ra, mà mặc cho Vân Nương tiếp tục sống trong Miêu trại.
Sau nửa năm, mỗi lần Hoa Quý Lương đến tuần tra Miêu trại này, đều trò chuyện với Vân Nương, Vân Nương không chỉ có dáng vẻ tuyệt đại tao nhã, cũng là người cực kỳ thông minh nhanh nhẹn, Hoa Quý Lương trở thành tri kỷ của nàng.
Hai người tiếp xúc càng ngày càng nhiều, tình cảm cũng ngày càng thân thiết, càng về sau chỉ cần một ngày không gặp Vân Nương, Hoa Quý Lương đã cảm thấy ngày nuốt không trôi, ban đêm không thể say giấc.
Nhưng còn có một việc khiến Hoa Quý Lương lo lắng — triều đại vẫn luôn có một truyền thuyết, nói là nếu se duyên với người có đôi mắt màu ngọc bích, sẽ sinh ra tai hoạ.
Mặc dù có người nói là do triều đình cố ý tung tin nhằm mê hoặc lòng người, gia tăng tướng sĩ của bổn triều, khiến dân chúng căm thù ngoại tộc, mới có thể càng thêm anh dũng giết địch. Nhưng Hoa Quý Lương thân là phó tướng của quân đội, vẫn không thể không sợ ……
Nhưng mà trong tình yêu, ngăn cách và trở ngại thường trở thành một ngọn lửa trong đống củi, không những không thể dập tắt tình yêu, ngược lại sẽ càng đốt càng cháy mạnh!
Rốt cục Hoa Quý Lương vẫn quên đi tất cả trách nhiệm và lập trường, cùng Vân Nương yêu nhau ……
Giấy không bọc được lửa, chuyện Hoa Quý Lương và Vân Nương yêu nhau vẫn bị quân đội biết được, khi đó Đại tướng quân Mạnh Như Hải và Hoa Quý Lương là huynh đệ vào sinh ra tử, khi ở trên chiến trường Hoa Quý Lương đã từng cứu tính mạng của ông ta, cõng ông ta ra khỏi đống người chết.
Bởi vậy Mạnh Như Hải không có trị tội Hoa Quý Lương, khi hai người đến cầu xin, Mạnh Như Hải đã ngầm thừa nhận chuyện của hai người.
Nhưng mà Hoa Quý Lương tuyệt đối không thể ở lại quân đội, lập tức dẫn theo Vân Nương trở lại quê hương Cẩm Quan, ông ta kế thừa gia nghiệp một lòng kinh thương, không lâu sau, trở thành nhà giàu nhất thiên hạ……
Nghe xong đoạn chuyện xưa này, mọi người ngoại trừ cảm thán còn có mê hoặc.
“Việc này có quan hệ gì với Hoa Thanh Vũ?” Hình Nhạn Lai không kiềm chế được, vội vàng đặt câu hỏi: “Vân Nương là thê tử của ông, cũng chính là Hoa phu nhân hiện tại sao?”
Khó trách có thể sinh ra một Hoa Trảm Nhan là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chẳng lẽ bởi vì đã lớn tuổi, nên bây giờ trên người Hoa phu nhân đã không còn bóng dáng của một quốc sắc thiên hương, chỉ là dáng vẻ của một phu nhân bình thường……
Bàn về diện mạo, thì Hoa Quý Lương trẻ hơn Hoa phu nhân……
“Ngươi gấp cái gì!” Địch Tam Thủy trừng mắt liếc nhìn Hình Nhạn Lai một cái nói: “Ngu xuẩn, trước tiên nghe kể chuyện xong đã!”
Nói đến đây trên mặt Hoa Quý Lương hiện lên vẻ bi thương, giống như không đành lòng nói, ông ta trầm mặc hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Hoa phu nhân hiện tại cũng không phải Vân Nương…… Là thê tử nguyên phối của ta.”
Sau khi Hoa Quý Lương và Vân Nương trở về Cẩm Quan, mới biết được thê tử đã có có bầu chín tháng, sắp sinh. Vân Nương săn sóc Hoa phu nhân đang mang bầu, không so đo danh phận, tự nguyện làm thiếp thất.
Ngay từ đầu Hoa phu nhân bởi vì thân phận dị tộc của Vân Nương nên rất lo lắng, tuy rằng luật pháp không ngăn cấm việc kết hôn với dị tộc, nhưng mà bà ta vẫn rất sợ Vân Nương mang tai họa đến nhà.
Nhưng trời sinh Vân Nương có một khí chất nhu hòa, nàng sống bên cạnh Hoa phu nhân, quan tâm chăm sóc Hoa phu nhân sắp sinh con, vừa không có vẻ tự ti yếu đuối, cũng không có vẻ nịnh hót lấy lòng.
Thời gian lâu, sự nghi ngờ của Hoa phu nhân cũng dần dần biến mất.
Hoa phu nhân cũng cực kỳ hiền huệ, Vân Nương hiền thục như vậy, bà ta tự nhiên cũng sẽ đối đãi với Vân Nương vô cùng tốt, dần dần quan hệ của hai người thân thiết giống như tỷ muội ruột thịt vậy.
Sau đó bà ta sinh ra Hoa Trảm Nhan, không lâu sau Vân Nương cũng có thai !
Hoa phu nhân cũng biết trong lòng Hoa Quý Lương yêu thiết là Vân Nương, muốn cho Vân Nương một danh phận, đưa ra chủ ý muốn ông ta đưa Vân Nương lên làm bình thê. Hoa phu nhân đã tự mình nói ra, Hoa Quý Lương tất nhiên là vô cùng vui mừng, Vân Nương cũng rất cảm kích Hoa phu nhân vì bà ta đã suy nghĩ như vậy, quan hệ của hai người lại càng thêm thân thiết, có đôi khi Hoa Quý Lương thậm chí sẽ ghen……
Chẳng qua cuộc sống bình thản mà ấm áp này chỉ duy trì được mười tháng……
Vân Nương khó sinh, sau khi vật lộn một ngày một đêm, sinh ra một bé gái lập tức buông tay với nhân gian !
Bé gái đó chính là Hoa Thanh Vũ.
Hoa Quý Lương vô cùng đau khổ, sau khi Vân Nương chết, bởi vì bi thương quá độ ông ta bị bệnh đến không dậy nổi, con gái của Vân Nương đều do một tay Hoa phu nhân chăm sóc……
Ngay từ đầu Hoa Quý Lương bởi vì giận chó đánh mèo với Hoa Thanh Vũ, nên không chịu gặp đứa bé này, nhưng khi bà vú bế đứa trẻ phấn điêu ngọc mài kia đến cho ông ta xem, Hoa Quý Lương lập tức mềm lòng. Chẳng những ông ta không hề chuốc giận có lên người đứa bé vì sự ra đi của Vân Nương, còn yêu thương nàng gấp đôi, coi nàng giống như là tâm can của mình mà yêu thương.
Nhưng mà khi Hoa Thanh Vũ được sáu tháng tuổi, có một hòa thượng bị chốc đầu điên điên khùng khùng đang đi vân du đột nhiên chạy đến Hoa gia.
Khi đó Hoa Quý Lương đang ôm Hoa Thanh Vũ trong tay, vui đùa với nàng. Hòa thượng chốc đầu nhìn thấy, chỉ vào Hoa Thanh Vũ đang nằm trong lòng ông ta mắng: “Ngươi ôm cái thứ có số mệnh xui xẻo, làm liên luỵ đến cha mẹ ở trong tay làm cái gì! Còn không mau ném đi!”
Hoa Quý Lương tức giận đến nỗi đuổi hòa thượng chốc đầu kia chạy ra ngoài, nhưng sự kiện lại này vẫn là bóng ma trong lòng ông ta.
Sau đó ông ta giao dịch buôn bán vài lần với một người không quen biết, tất cả tiền vốn đều bị mất sạch, nếu không phải gia nghiệp giàu có thì đã phá sản từ lâu, e rằng ông ta đã sớm nghèo đói và phải ra đường ăn xin!
Hoa Quý Lương hoài nghi trong lòng nên quyết định đi tìm một sư phụ đến xem phong thuỷ, sư phụ phong thuỷ kia nói phong thuỷ của Hoa gia không có vấn đề gì, có vấn đề là người, lại hỏi có phải gần đây trong nhà sinh được một bé gái, Hoa Quý Lương vội vàng trả lời là đúng, nói ra ngày sinh tháng đẻ Hoa Thanh Vũ, không ngờ sư phụ phong thuỷ chỉ bấm ngón tay tính toán một chút, sau đó lại quay đầu bước đi.
Hoa Quý Lương vội vàng đuổi theo hỏi, sư phụ kia lắc đầu nói: “Ta không thể tính.”
“Vì sao không thể?”
“Là sao họa thủy từ trên trời giáng xuống, hại người hại mình, họa quốc họa dân!”
Hoa Quý Lương yêu thương nhất là Hoa Thanh Vũ, giữ chặt sư phụ kia không buông, ông ta nhất định phải vì Hoa Thanh Vũ mà giải trừ mệnh cách này.
“Số mệnh là do trời định, sao có thể giải? Trừ phi……”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi Hoa lão gia đại nghĩa diệt thân!”
Làm sao Hoa Quý Lương có thể cam lòng giết chết Hoa Thanh Vũ, thả sư phụ phong thuỷ kia đi, một mình trở về phòng, đóng cửa nhốt mình trong phòng một ngày một đêm.
Hoa Quý Lương ngồi ở bên trong, Hoa phu nhân một tay ôm Hoa Thanh Vũ, một tay nắm tay Hoa Trảm Nhan đứng bên ngoài, cho đến khi nghe thấy Hoa Thanh Vũ khóc, Hoa Quý Lương mới mở cửa đi ra ngoài.
Một nhà ba người ôm nhau khóc nức nở, Hoa phu nhân nói: “Thanh Vũ cười như vậy, làm sao có thể là tai họa của thiên hạ? Đừng để tới những chuyện hoang đường như vậy! Nếu chàng muốn giết Thanh Vũ, thì trước tiên phải bước qua xác của ta! Cho dù chàng muốn ta chết, nhưng nếu như chàng giết Thanh Vũ, dưới cửu tuyền chàng còn mặt mũi nào để gặp Vân Nương?”
Hoa Quý Lương vốn không muốn giết Hoa Thanh Vũ, nhưng khi nghe thấy Hoa phu nhân nói như vậy, vẫn rất cảm động với chân tình của Hoa phu nhân, lập tức nói cho bà ta quyết định của mình.
Hoa Quý Lương nghĩ, Hoa Thanh Vũ còn nhỏ như vậy, chuyện số mệnh không nói chính xác được, ngộ nhỡ thiên mệnh được sửa lại thì sao? Trước tiên ông ta sẽ nuôi dạy Hoa Thanh Vũ ở bên người, nếu có một ngày Hoa Thanh Vũ thật sự trở thành tai tinh họa quốc họa dân, ông ta sẽ thay thiên hạ diệt trừ nàng, đến lúc đó ông ta sẽ cùng đi với Hoa Thanh Vũ, cũng không sợ xuống dưới cửu tuyền đi gặp Vân Nương.
Cứ như vậy, Hoa gia bình tĩnh hơn một chút, nhưng ngay khi chuyện này sắp trôi qua, Hoa gia bắt đầu có người chết không thể giải thích!
Đầu tiên là mấy hạ nhân bị chết, đều là do tự tử, có treo cổ, có nhảy giếng, có đâm đầu vào cột chết, hơn nữa tất cả đều bỗng nhiên trở nên nổi điên, ở trước mặt mọi người tự vẫn.
Sau đó trong Hoa gia lại xảy ra dịch bệnh, ôn dịch này cũng vô cùng kỳ quái, chỉ lan truyền trong Hoa gia, cách Hoa gia đều bình an!
Trong Hoa gia ngoại trừ một số ít gia đinh có thân thể cường tráng, gần một nửa mọi người đều bị ngã bệnh, ngay cả Hoa lão gia và Hoa phu nhân cũng không ngoại lệ. Nhưng Hoa Thanh Vũ lại vẫn khỏe mạnh, ngay cả vú em của nàng cũng đã ngã bệnh, nhưng nàng vẫn rất khỏe mạnh.
Sau này tình hình bệnh dịch chuyển biến tốt, nhưng người hầu trong Hoa gia dần dần bắt đầu lan truyền tin đồn, nói Nhị tiểu thư của lão gia là do yêu nghiệt mắt xanh sinh ra, là một mối họa lớn, tương lai sẽ hại chết Hoa gia .
Sau khi chuyện này xảy ra, Hoa Quý Lương cũng không thể không sợ, nhưng ông ta không nỡ giết chết con gái của mình. Lập tức dùng một số tiền lớn mời cao tăng tới.
Cao tăng nói, nếu muốn hóa giải sát khí trên người Hoa Thanh Vũ, cũng không phải không được, nhưng mà có vài chuyện nhất định phải làm được.
Thứ nhất, nha đầu kia có vận mệnh xui xẻo, liên luỵ cha mẹ, nếu không muốn bị nàng khắc chết, phải nuôi dạy nàng ở nơi không gặp cha mẹ. Không chỉ có như thế, những người lạ cũng nên hạn chế gặp mặt, nếu không sẽ làm hại đến tính mạng của người khác.
Thứ hai, tương lai nha đầu kia chắc chắn sẽ là quốc sắc thiên hương, diễm tuyệt thiên hạ, hồng nhan họa thủy, sẽ mang lại tai họa cho thiên hạ, nhất định phải phá hủy dung mạo của nàng mới được.
Ngồi hai canh giờ, coi như là đã nói hết mọi việc, có được hay không thì còn phải xem ông trời, có buông tha cho nàng không.
Hai chuyện này Hoa Quý Lương đều không nỡ, nhưng lại không thể không làm.
Chuyện đầu tiên tiến hành rất tốt, Hoa Quý Lương cho Hoa Thanh Vũ ở trong một biệt viện riêng biệt đã được sửa chữa, ngay cạnh Hoa gia, bên trong có đầy đủ mọi thứ, phái hai ma ma trung thành và nha hoàn đến chăm sóc. Nhưng vì không muốn mất thêm mạng người, cũng không cho bọn họ thường xuyên ở lại biệt viện, cứ cách nửa tháng là lại đổi hai gia nô đến hầu hạ, coi như là hạn chế thương tổn đến mức thấp nhất.
Ông ta thật sự rất nhớ con gái, thi thoảng đến nhìn một cái, cố gắng tiếp xúc thật ít, nhìn xong lập tức rời đi.
Mà chuyện thứ hai, Hoa Quý Lương hoàn toàn không thể làm được, ông ta không lỡ hủy hoại dung mạo của Hoa Thanh Vũ, huống hồ muốn hủy dung phải dùng dao nhỏ để rạch mặt, nữ nhi này là người ông ta yêu thương vô cùng, bây giờ lại bắt ông ta cầm dao vẽ lên mặt Hoa Thanh Vũ.
Nhưng không biết có phải bởi vì chưa làm hết mọi chuyện hay không, mà vài bà vú chăm sóc cho Hoa Thanh Vũ đều chết bất đắc kỳ tử .
Khi Hoa Quý Lương không còn cách nào khác, thì Hoa phu nhân đã đưa ra một biện pháp……
Hóa ra trong nhà Hoa phu nhân có nhiều thế hệ làm nghề y, khi còn bé bà ta từng đến núi Vô Nhai học nghệ. Bà ta có một vị sư huynh tên là Địch Tam Thủy, không chỉ tinh thông y lý, độc dược, còn biết rất nhiều kỳ thuật, không bằng tìm ông ta đến xem một chút, có cách gì vừa không tổn thương đến Hoa Thanh Vũ, lại có thể phá hủy dung mạo của nàng……
Vì thế năm Hoa Thanh Vũ bốn tuổi, đã mời Địch Tam Thủy đến.
Địch Tam Thủy nghe Hoa lão gia nói chuyện của Hoa Thanh Vũ xong rất là cảm động, cảm thấy ông ta là một người cha tốt, hơn nữa Địch Tam Thủy đặc biệt thích những người xinh đẹp, cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Thanh Vũ lập tức vô cùng yêu thích, một đứa bé đáng yêu như thế ông ta thật sự rất đau lòng cho nó, ông ta làm sao có thể làm tổn thương nó đây?
Vì thế ông ta khuyên Hoa Quý Lương, không cần phải quan tâm đến hưng thịnh của thiên hạ, thiên hạ hưng vong là do số trời, ông ta quản nhiều như vậy làm chi.
Nhưng ban đầu Hoa Quý Lương nhập ngũ chính là vì nhiệt huyết muốn đền nợ nước, quyết không thể để cho con gái của mình làm hại muôn dân trăm họ, nhưng mà tư tâm của ông ta quá nặng, luyến tiếc Hoa Thanh Vũ, chỉ đành cố gắng tìm cách chu toàn cả hai bên.
Vì thế Địch Tam Thủy đồng ý yêu cầu của ông ta, hủy đi dung mạo của Hoa Thanh Vũ……