Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 56: Nàng không làm nữ vương, ta không làm tướng quân!



Mạnh Hoài Cẩn lập tức dùng áo choàng quấn quanh người Hoa Thanh Vũ, sau khi giấu kỹ nàng mới đi ra khỏi doanh trướng, chỉ thấy bên ngoài là một đội quân rất lớn, cầm đầu là Trầm Ký Ngôn, phía sau hắn còn có một chiếc xe ngựa được trang hoàng hoa lệ. Mạnh Hoài Cẩn đang đoán là ai đang ngồi trên xe ngựa thì nhìn thấy màn xe bị xốc lên, Trầm Ký Ngôn lập tức xuống ngựa đi qua nghênh đón, sau đó nhìn thấy hắn ta giúp đỡ một vị tuyệt đại giai nhân từ trên xe bước xuống dưới.

Không thể nào nhìn ra tuổi của vị giai nhân kia, nhưng mà một thiếu nữ sẽ không có bộ dạng thướt tha như như vậy, chắc là một vị phụ nhân, ăn mặc cũng cực kì đẹp đẽ quý giá, làm cho người ta nhìn không ra lai lịch.

Trầm Ký Ngôn giúp đỡ vị giai nhân kia đi đến trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, sau khi xua tay với thị vệ và tùy tùng chung quanh mới nhỏ giọng nói: “Vị này là nữ hoàng

Địch Đóa quốc, Hoa Mạn bệ hạ.”

Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy lần này Trầm Ký Ngôn tới đây tuyệt đối không phải là vì mình, hắn ta biết rõ mình và người Địch Đóa là đối thủ, còn cố tình đưa nàng đến đây, thật không biết là bảo an tâm cái gì.

Mạnh Hoài Cẩn trong lòng mất hứng, cũng không đến bái kiến Hoa Mạn nữ hoàng kia, chỉ đứng im như vậy.

Trầm Ký Ngôn lập tức trừng hắn, nổi giận nói: “Nhìn thấy nữ hoàng Địch Đóa cũng không biết hành lễ sao? Khiến cho người ta tưởng rằng tướng lãnh của triều ta đều không quy củ như vậy!”

“Không cần.” Hoa Mạn nữ hoàng không chút để ý cười nói, “Chỉ là chút nghi thức xã giao.”

Nghe Hoa Mạn nữ hoàng nói như vậy, trái lại Mạnh Hoài Cẩn lại chào bà ta một cái.

Hoa Mạn nữ hoàng lại nở nụ cười nói: “Không bằng ba người chúng ta đi vào trong doanh trướng nói chuyện đi, cũng đỡ phải để cho vị cô nương trong lều kia ở một mình thật sự không thú vị.”

Nghe vậy, Mạnh Hoài Cẩn cả kinh, Hoa Mạn nữ hoàng này, tại sao cái gì cũng biết!

Thừa dịp Mạnh Hoài Cẩn đang sững sờ, Trầm Ký Ngôn đã giúp đỡ Hoa Mạn nữ hoàng đi vào trong doanh trướng, Mạnh Hoài Cẩn cũng không thể ngăn cản bọn họ không cho vào, chỉ đành vội vàng đi theo sát phía sau.

Hoa Thanh Vũ thấy có người tiến vào, sợ tới mức tránh mặt ở sau bình phong. Nhưng mà hành tung của nàng đã bị một cái liếc mắt của nữ hoàng phát hiện.

Hoa Mạn bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói: “Nha đầu ngốc, chân cũng đã lộ ra, còn trốn cái gì mà trốn, xuất hiện đi.”

Hoa Thanh Vũ không thể tránh được đành đi ra, chỉ thấy Trầm Ký Ngôn cùng một tuyệt đại giai nhân đi vào trong doanh trướng, Hoa Thanh Vũ chưa bao giờ gặp qua giai nhân kia, nhưng mà kỳ quái là, rõ ràng nàng ta xinh đẹp như vậy, nhưng

Hoa Thanh Vũ không hề chán ghét, chuyện như vậy chưa từng xảy ra.

Trầm Ký Ngôn nhìn thấy Hoa Thanh Vũ mặc trung y bên trong áo choàng, trái tim giống như bị người ta đâm một đao, hắn ta vẫn không nhúc nhích nhìn Hoa Thanh Vũ, ánh mắt thống khổ mà chấp nhất kia, thấy thế trái tim Hoa Thanh Vũ đập thình thịch, nói không rõ là khó chịu hay là sợ hãi.

Mạnh Hoài Cẩn thấy thế lập tức bước lên, chắn trước người Hoa Thanh Vũ. Lúc này

Hoa Thanh Vũ mới cảm thấy trong lòng thoáng bình tĩnh một chút.

“Cửu Vương gia và Hoa Mạn nữ hoàng đến doanh trại của ta, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.

Hoa Mạn cũng không trả lời hắn, chỉ vẫy tay với Hoa Thanh Vũ nói: “Con tới đây.”

Hoa Thanh Vũ nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, cho phép nàng đi qua.

Hoa Mạn đánh giá Hoa Thanh Vũ một phen, mỉm cười vuốt cằm, lại nói: “Con quay mặt sang, đưa lưng về phía ta để ta nhìn xem.”

Hoa Thanh Vũ lại ngoan ngoãn xoay lưng lại.

Lúc này Hoa Mạn vươn tay vén tóc Hoa Thanh Vũ lên, xốc cổ áo của nàng lên.

Trầm Ký Ngôn cũng nhìn về phía gáy Hoa Thanh Vũ, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Lần này ngươi có thể tin rồi chứ?”

Trầm Ký Ngôn không nói gì, quay đầu đi chỗ khác gật đầu.

Mạnh Hoài Cẩn cũng ý thức được Hoa Mạn cho Trầm Ký Ngôn xem cái gì, vội vàng đi lên phía trước hỏi: “Bà cho hắn ta xem hình xăm phía sau cổ của Hoa Thanh Vũ?”

Hoa Mạn gật đầu xác nhận.

Mạnh Hoài Cẩn kinh ngạc hỏi: “Bà biết nguồn gốc của hình xăm phía sau cổ nàng?”

Ban đầu Mạnh Hoài Cẩn còn vì hình xăm này mà tưởng rằng Hoa Thanh Vũ là mật thám, thiếu chút nữa giết nàng!

Hoa Mạn cũng vén tóc mình sang một bên, nói với Hoa Thanh Vũ nói: “Nha đầu, con xem, ta cũng có một hình xăm.”

Hoa Thanh Vũ đi đến gần nhìn, quả thật cũng giống hình xăm sau gáy mình.

“Bà cũng có cái bớt giống ta!” Hoa Thanh Vũ kinh ngạc nói.

Hoa Mạn sửa sang lại tóc xong bất đắc dĩ cười cười nói: “Đây không phải là bớt.”

“Vậy đây là cái gì?”

Hoa Mạn nhìn thoáng qua Trầm Ký Ngôn, lúc này Trầm Ký Ngôn mới mở miệng nói chuyện.

“Đây là hình xăm đặc biệt của người Địch Đóa, cho nên mọi người phải xăm hình xăm này để tỏ lòng tôn trọng đối với hoàng tộc.”

“Vì sao?” Hoa Thanh Vũ vẫn chưa hiểu được.

Mạnh Hoài Cẩn trả lời thay bọn họ: “Bởi vì hoàng tộc của Địch Đóa vừa ra sinh ra đã có hình xăm này rồi, là tượng trưng và là biểu tượng của hoàng tộc……”

Mạnh Hoài Cẩn nói đến một nửa, đột nhiên tỉnh ngộ. Hắn mở to hai mắt nhìn về phía Hoa Mạn nữ hoàng, Hoa Mạn cười gật đầu với hắn, xác nhận phỏng đoán của hắn.

“Hoa Thanh Vũ là hoàng tộc của Địch Đóa!” Mạnh Hoài Cẩn kinh ngạc kêu lên.

“Nàng là công chúa của Địch Đóa.” Hoa Mạn nhìn gương mặt đang mê mang của Hoa Thanh Vũ, bình tĩnh nói, “Con là con gái của ta.”

Mạnh Hoài Cẩn khiếp sợ vô cùng, ngay cả khi đã sớm biết được tin tức của nữ hoàng trong miệng Trầm Ký Ngôn, cũng vẫn không thể bình tĩnh được, ngược lại vẻ mặt của Hoa Mạn và Hoa Thanh Vũ không có một gợn sóng sợ hãi, giống như là giờ phút này bọn họ đang nói một chuyện nhỏ bé vậy.

Thật không hổ là mẹ con, đều bình tĩnh như vậy.

“Ta không phải là nữ nhi của bà.” Hoa Thanh Vũ có chút chán nản cúi đầu nói,“Tuy rằng thoạt nhìn bà rất dịu dàng, ta cũng muốn có một người mẹ như bà, nhưng nương của ta đã chết, ta không thể nhận những người khác làm mẫu thân……”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mạnh Hoài Cẩn có chút sốt ruột hỏi,“Mẫu thân của Hoa Thanh Vũ là Vân Nương, mười sáu năm trước vì khó sinh mà chết, bị ném tới bãi tha ma, tại sao bà lại trở thành mẫu thân của nàng chứ, chẳng lẽ……”

“Vân Nương đó chính là ta.” Hoa Mạn giống như đang nói một chuyện rất bình thường,“Ta không có chết.”

Mạnh Hoài Cẩn lại bị tin tức này làm cho kinh sợ, lần này ngay cả Hoa Thanh Vũ cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Hoa Thanh Vũ nhìn Hoa Mạn, nhất thời không nói lên lời, không biết phải nói gì. Đây chính là mẫu thân của nàng sao?

“Ta chưa tuyệt đường, cho nên không hề chết ở bãi tha ma, còn có thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế, giúp đỡ xã tắc.” Vân Nương cúi đầu cười thở dài, nhẹ nhàng cầm tay Hoa Thanh Vũ nói,“Vốn ta cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của con nữa, sẽ cuốn con vào mưa máu gió tanh của hoàng tộc, chẳng qua là lần này ta đến đây, lại nghe thấy chuyện con đào hôn, là một người mẹ, vẫn nhịn không được quan tâm.”

Hoa Thanh Vũ đứng tại chỗ có chút không biết làm sao, Mạnh Hoài Cẩn lại khẩn trương, vội hỏi: “Nếu hơn mười năm nay chưa bao giờ quan tâm, tội gì bây giờ còn nhúng tay. Ta sẽ không buông tha nàng.”

Hoa Mạn vừa cười, vừa bất đắc dĩ nói: “Xem nhìn ngươi sợ hãi kìa, ta sao có thể chia rẽ nhân duyên của nữ nhi chứ? Ta chỉ muốn cho Cửu Vương gia biết, vì sao hắn không thể cưới Hoa Thanh Vũ mà thôi.”

Gương mặt Trầm Ký Ngôn lạnh lùng nói: “Ta đã xác nhận, tất nhiên là sẽ chết tâm.”

“Ngươi hết hy vọng?” Lần này đến phiên Mạnh Hoài Cẩn kinh ngạc,“Ngươi bỏ được?”

“Không tới phiên hắn không bỏ được, không muốn bỏ cũng phải bỏ.” Hoa Mạn nói hai ba câu liền khiến cho Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn không nói gì, bà ta lại nhìn về phía Hoa Thanh Vũ nói,“Lần này đến phiên con lựa chọn.”

“Ta?” Hoa Thanh Vũ khó hiểu hỏi,“Muốn ta lựa chọn cái gì?

“Con là nữ nhi duy nhất của ta, phải biết rằng nữ nhân của Địch Đóa quốc có thể làm hoàng đế. Nếu con vào hoàng gia, vậy hôn sự sẽ không còn là chuyện của con nữa. Tất nhiên ta sẽ không để cho người thừa kế duy nhất của Địch Đóa ta chạy tới quốc gia khác làm Vương phi, chẳng phải là đưa quốc gia cho người khác sao?

Đây là nguyên nhân vì sao Cửu Vương gia không thể cưới con. Nếu hắn muốn thiên hạ thái bình, muốn thuận lợi lên làm hoàng đế thì không thể cưới con.”

Lúc này Hoa Thanh Vũ mới có chút hiểu được, gật đầu.

“Hiện tại ta muốn con chọn, theo ta trở về, hay là ở lại chỗ này. Nếu theo ta trở về, sau này con sẽ là nữ hoàng của Địch Đóa, là nữ nhân có quyền thế nhất trên đời này, vinh hoa phú quý đều là của con, mẹ con ta cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Nếu con không theo ta trở về, vậy con vĩnh viễn phải quên đi thân phận hoàng tộc Địch Đóa, cả đời làm một người bình thường. Vì con vì ta, cũng vì Địch Đóa, mẹ con ta cũng tuyệt đối không thể gặp lại.” Hoa Mạn dùng đôi mắt ngọc bích hút hồn người nhìn Hoa Thanh Vũ nói,“Thanh Vũ, bây giờ con nên lựa đi.”

Mạnh Hoài Cẩn gắt gao nắm tay Hoa Thanh Vũ, sợ nàng sẽ chọn trở về, bởi vì hắn biết Hoa Thanh Vũ muốn có một mẫu thân như thế nào.

Hắn không dám nghĩ, nếu Hoa Thanh Vũ không cần hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ.

“Ta chọn nơi này, ta sẽ không trở về với người.” Hoa Thanh Vũ không hề do dự trả lời.

Mạnh Hoài Cẩn hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, chỉ thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, giống như là căn bản không hề có một chút khó xử. Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn ấm áp, lại cảm thấy có chút hổ thẹn. Chẳng lẽ hắn còn không hiểu Hoa Thanh Vũ sao? Thế nhưng lại hoài nghi nàng sẽ rời xa hắn……

Hoa Mạn cũng kinh ngạc khi nàng từ chối nhanh như vậy, hỏi: “Con không muốn nghĩ lại sao?”

Hoa Thanh Vũ lắc đầu nói: “Nơi này có cha có tỷ tỷ, có bạn tốt của ta, có tự do tự tại, còn có Đại tướng quân của ta, ta muốn ở lại đây, Địch Đóa là nơi nào ta chưa bao giờ đi qua, ta không sẵn sàng để đến đó làm hoàng đế.”

“Con không biết làm hoàng đế rất tốt sao. Con không biết hoàng cung có bao nhiêu xinh đẹp sao, con có thể có rất nhiều của cái.”

“Làm hoàng đế có cái gì tốt? Dù cái lồng có hoa lệ và đẹp đẽ hơn nữa cũng chỉ là một cái lồng sắt, ta không thích, ta ở đây rất tốt, khoái hoạt giống như thần tiên, hoàng đế so ra còn kém đó.”

Hoa Mạn vẫn lắc đầu, sủng nịnh cười nói: “Đây là những lời mà chỉ có tiểu hài tử ích kỷ mới nói. Hoàng tộc cũng có trách nhiệm của hoàng tộc, vì lê dân bách tính, không được tự do cũng là chuyện không còn cách nào khác.”

Hoa Thanh Vũ cúi đầu thấp giọng than thở nói: “Lại là chuyện liên quan đến lê dân bách tính, quốc gia hợp lại phân, phân lại hợp, hoàng đế thay đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác, sau hoàng đế tốt luôn là một hoàng đế xấu, sau hoàng đế xấu sẽ là một hoàng đế tốt, là một tuần hoàn xấu xấu tốt tốt vô tận, cuộc sống của dân chúng cũng là một tuần hoàn xấu xấu tốt tốt vô tận, nào có chuyện gì mà bình thường. Nếu đã luôn thay đổi, ta cũng lười đi tranh đoạt, cả đời tiêu dao mới đúng. Các ngươi thích làm hoàng đế, thì tự mình đi làm là được, ta chỉ thích làm người bình thường.”

Hoa Mạn nghe Hoa Thanh Vũ nói như vậy, cũng biết không khuyên được, nha đầu kia rất giống bà ta trước đây, chẳng qua là sau này bà ta đã hối hận, bởi vì bà ta phát hiện hạnh phúc của người thường cũng vô thường như vậy.

Nghĩ đến cuộc sống vài năm trước với Hoa Quý Lương, trong lòng Hoa Mạn không khỏi nhuộm một phần phiền muộn, bà ta lắc đầu không tiếng động thở dài một tiếng, buông tha ý niệm muốn khuyên bảo nữ nhi trong đầu, chỉ đành nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn nói: “Mạnh đại tướng quân, đến lượt ngươi chọn.”

“Yên tâm, ta cũng không muốn làm chức tướng quân này nữa.”

Mạnh Hoài Cẩn biết, nếu Hoa Mạn không cho Hoa Thanh Vũ gả vào hoàng gia, tất nhiên cũng sẽ không cho nàng gả cho Đại tướng quân nước láng giềng. Chỉ cần có quan hệ dính đến hoàng quyền, hắn sẽ không thể cưới Hoa Thanh Vũ.

Ánh mắt Trầm Ký Ngôn lạnh thấu xương nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn nói: “Mạnh gia là tướng môn thế gia, nhiều thế hệ trung lương, hôm nay ngươi vì một cô gái mà dập tắt vinh quang của gia môn sao?”

“Mạnh gia ta nhiều thế hệ trung lương, phụ thân ta, tổ phụ ta, ông cố phụ của ta, còn có thúc thúc bá bá của ta, đều chết ở trên chiến trường. Nhưng ngoại trừ một nấm mồ bọn họ còn lưu lại cái gì, không phải chiến tranh vẫn còn đang tiếp tục sao.” Mạnh Hoài Cẩn sang sảng nở nụ cười,“Cửu Vương gia, yên tâm đi, không phải không có Mạnh Hoài Cẩn, thì sẽ không có người đánh giặc cho ngươi. Còn nhiều lương tướng đang chờ vì ngươi mà đổ máu, chẳng qua là ta không muốn làm mà thôi.”

Hoa Mạn liếc mắt nhìn Trầm Ký Ngôn một cái, gật đầu với hắn, sau đó lại nhìn về phía hai người Hoa Thanh Vũ và Mạnh Hoài Cẩn, nói: “Ngươi đã khẳng định như vậy, chúng ta đã ngôn tẫn vu thử*, không nói nhiều. Kiếp này chắc sẽ không còn dịp nào để tạm biệt, vì vậy vĩnh biệt.”

*Ngôn tẫn vu thử: lời nên nói đã nói, không còn gì để nói.

Nói xong, Hoa Mạn ôn nhu cười với Hoa Thanh Vũ, xoay người đi ra khỏi doanh trướng, dường như một chút lưu luyến cũng không có.

“Ta đưa bệ hạ ra biên cảnh.” Trầm Ký Ngôn cũng đi theo ra bên ngoài.

Hoa Thanh Vũ còn đang ngây người, lại bị Mạnh Hoài Cẩn kéo ra khỏi doanh trướng, sau đó nhìn theo Trầm Ký Ngôn và Hoa Mạn nữ hoàng rời đi.

Hoa Thanh Vũ ngơ ngác nhìn bóng dáng của Hoa Mạn, phát hiện ra nàng vừa mới gặp mặt mẫu thân, đã vĩnh viễn mất đi bà.

Nhưng mà đây là lựa chọn của nàng, không có gì phải hối hận.

“Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong đi thôi.” Mạnh Hoài Cẩn ôn nhu thay Hoa Thanh Vũ sửa lại áo choàng nói.

Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm của Đại tướng quân, nở nụ cười tự đáy lòng.

Nàng còn có Đại tướng quân, như vậy đủ.

Hai người nắm tay xoay người đi vào trong doanh trướng.

Lúc này Hoa Mạn và Trầm Ký Ngôn quay đầu nhìn về phía bọn họ, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng đôi giai ngẫu tay nắm tay, giống như người ra đi chính là hai người kia, chứ không phải là bọn họ.

Trầm Ký Ngôn lại nghĩ tới đoạn thời gian ở trên đỉnh núi, khi đó hắn cũng tay nắm tay với Hoa Thanh Vũ đi như vậy.

Vốn cho rằng mình đã nghĩ thông suốt, nhưng đến giờ khắc này, Trầm Ký Ngôn lại phát hiện tim của hắn vẫn rất đau.

Trước đây Trầm Ký Ngôn luôn cảm thấy trong tim mình có một tảng đá, vô cùng to lớn. Nhưng sau này gặp Hoa Thanh Vũ hắn mới hiểu, thế nhưng hóa ra tảng đá trong tim còn không bằng bùn lầy, bởi vì tảng đá nhìn cứng rắn lạnh như băng, nhưng là chỉ cần gõ một cái lập tức bể nát.

Hoa Thanh Vũ chính là thứ gõ bể trái tim của hắn.

“Đi thôi.” Hoa Mạn nữ hoàng thở dài nói,“Bọn họ đã được giải thoát rồi, ngươi và ta vẫn còn phải tiếp tục đau khổ ở nơi trần thế này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.