Thiên Hạ Võ Trạng Nguyên

Chương 17



Âu Dương Vô Cực mềm nhẹ hôn mỗi tấc thịt của Bạch Thiên Vũ, dùng răng ma sát nơi mẫn cảm của Bạch Thiên Vũ, Bạch Thiên Vũ khó chịu vặn vẹo thân mình, không là biết khát cầu hay là rên rỉ.

Âu Dương Vô Cực đi vào hạ thân Bạch Thiên Vũ, đem hai chân y nâng lên phía trước, nhìn thấy mật viên của y lộ ra trước mắt mình, mật động phấn hồng nhanh chóng khép lại, lúc mở lúc khép, phiếm ra màu sắc xinh đẹp, y rên lên một tiếng. Sau đó tiến xuống phía dưới dò xét, nhẹ nhàng liếm lộng đào nguyên động khẩu kia, Bạch Thiên Vũ phát ra một tiếng kêu sợ hãi,

“Vô Cực, không cần, không......”

“Đừng sợ, thả lỏng, thả lỏng, để ta yêu ngươi.”

Âu Dương Vô Cực dùng thanh âm khàn khàn gầm nhẹ, một bên gia tăng tìm tòi mà mút. Thấy Bạch Thiên Vũ toàn thân vặn vẹo, tiểu huyệt lại như đang cầu xin mà khép mở, hắn rời môi đi, chậm rãi xâm nhập một ngón tay, nhẹ nhàng đẩy vào rút ra, cảm nhận được nội bích của Bạch Thiên Vũ gắt gao bao vây lấy hắn, nhu động, sau đó lại cảm thụ được phản ứng của Bạch Thiên Vũ, sáp nhập một ngón tay, miệng lưu luyến hôn nhẹ đôi môi Bạch Thiên Vũ, cố ý khiêu khích y. Cảm nhận được tiểu huyệt của Bạch Thiên Vũ chậm rãi thả lỏng, tựa như đã tiếp nhận mình, hắn lại đút thêm một ngón tay, nhẹ nhàng rút ra đẩy vào, Bạch Thiên Vũ toàn thân khó chịu mà vặn vẹo, dục vọng đã phóng thích một lần giờ đây lại đứng thẳng lên, choóp đỉnh phiếm nhiều giọt yêu dịch trong suốt. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân như thiêu như đốt, trong thân thể trống rỗng khó chịu, không ngừng khó chịu.

Âu Dương Vô Cực thấy phản ứng của Bạch Thiên Vũ, biết không sai biệt lắm, đem dục vọng đã trướng đau của mình đến trước cửa động của Bạch Thiên Vũ.

“Thiên Vũ, Thiên Vũ” hắn gầm nhẹ, nhìn gương mặt Bạch Thiên Vũ, chậm rãi đẩy vào ngọn lửa dục vọng của mình.

Mặc dù có chuẩn bị trước, nhưng Âu Dương Vô Cực thật lớn vẫn khiến Bạch Thiên Vũ đau đớn rên lên, Âu Dương Vô Cực thấy thế dừng lại động tác của mình, hôn lên môi Bạch Thiên Vũ, nhẹ nhàng khiêu khích, tay cũng vuốt ve dục vọng của Bạch Thiên Vũ, cao thấp di chuyển, cảm giác được Bạch Thiên Vũ chậm rãi thích ứng, lại động một chút, Âu Dương Vô Cực chỉ cảm thấy tra tấn như vậy khiến chính mình như bùng nổ, nội bích của Bạch Thiên Vũ co lại hút lấy hắn, nhu nhuyễn, lại thật chặt khiến hắn điên cuồng.

Bạch Thiên Vũ chậm rãi thích ứng Âu Dương Vô Cực, y chỉ cảm thấy hạ thể dâng lên ngọn lửa cuồng nhiệt, nhưng vẫn chưa đủ, y cảm thấy phía dưới dương lên phát đau, y nâng lên mình hướng về Âu Dương Vô Cực, Âu Dương Vô Cực vừa thấy phản ứng của Bạch Thiên Vũ, phát ra một tiếng tê rống, rốt cuộc cũng không khống chế được dục vọng của mình, nắm chặt khố Bạch Thiên Vũ dùng sức đón lấy, đến khi tẫn căn vào hết, liền bắt đầu luật động.

Bạch Thiên Vũ vốn là người luyện võ, nên so với người thường cũng co dãn nhiều hơn, hơn nữa trước đó lại chuẩn bị rất kĩ còn có cả bôi trơn, lúc này đã muốn hoàn toàn thích ứng sự luật động của Âu Dương Vô Cực, chỉ cảm thấy mình bị bao phủ bởi khoái cảm, cảm thụ được Âu Dương Vô Cực trong cơ thể mình ra vào, phát ra tiếng rên rỉ đến thỏa mãn, Âu Dương Vô Cực nghe thấy thanh âm của Bạch Thiên Vũ, lửa dục vọng càng thêm mãnh liệt, luật động nhanh hơn, phát ra tiếng thở dốc nặng nề.

Hai người gắt gao giao quấn quít lấy nhau, kịch liệt đích vũ động, tấu ra một chương nhạc nguyên thủy điên cuồng. Tưa như trầm luân, lại lại toát ra khoái cảm cực điểm, thiêu đốt hai người, không thể dừng lại, không thể kết thúc.

Âu Dương Vô Cực đem dục vọng lắng động suốt năm năm nhất thời bạo phát, chỉ cảm thấy nhận được sự thỏa mãn phong phú cùng hạnh phúc. Bạch Thiên Vũ buông thả bản thân trầm luân trong dục vọng mà mình chưa bao giờ nghĩ đến, cảm nhận được nhiệt tình đủ để tổn thương hết thảy của Âu Dương Vô Cực, cảm nhận được bản thân như đã đốt lên một ngọn lửa từ tro tàn.

Không biết lẫn nhau phóng ra bao nhiêu lần, cho đến khi sắc trời hóa trắng, cho đến khi hai người mỏi mệt mà nặng nề ngủ. Vẫn còn gắt gao ôm nhau, quấn lấy nhau.

Hết chính văn đệ thập thất chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.