Thiên Hạ
Chương 110 : Cách núi đánh trâu
gacsach.com
Lúc này, một viên thị vệ bẩm báo: “Tiểu vương gia. Lưu Chuyển vận sứ dẫn Lý Khánh An đến rồi.”
“A! Mau mòi họ vào đây.”
Lát sau, Lưu Trường Vân dẫn theo Lý Khánh An bước vào trong phòng, Lý cầu ha hả cười bước tới: “Lý tướng quân, lâu ngày vẫn khỏe chứ?”
Lý Khánh An cười thi lễ: “Mấy ngày này ở Giang Nam gặp được rất nhiều bạn cũ. khiến người ta cảm thấy thiên hạ thực ra rất nhỏ bé.”
“Sao thế, Lý tướng quân còn gặp được người khác đến từ kinh thành sao?”
"Không có gì. ty chức Tứ Châu Hu Dị huyện gặp được viên ngoại lang Thôi Bình hồi trước, vì vậy nên có chút xúc cảm.”
“Nào! Nào! Lý tướng quân mời ngồi.”
Lý Cầu đã gọi đầy một bàn là thức ăn, hắn đích thân rót một ly rượu cho Lý Khánh An. rồi cầm ly lên cười nói: “Ly rượu này là vì chúng ta có thể tương phùng ở Dương Châu, mọi người uống nào.”
“Uống rượu! uống rượu!” Mấy người đều nâng ly cạn hết.
Ản được mấy miếng thức ãn. Lý cầu quan tâm hỏi: “Lý tướng quân, nghe nói tướng quân lúc vừa đến luc bị người khác thích sát, bị thương rồi ư?”
Lý Khánh An cầm ly rượu lên nói: “Trầy trụa một tí da, không thể xem là thương tích gì. nhưng mà cám thấy lần thích sát đó rất là kỳ lạ.”
“Kỳ lạ như thế nào?”
“Trước khi đến không có tí dự báo nào, nhưng sự việc sau khi xảy ra, lại biến mất không để lại dấu vết. đến nay gần một tháng rồi, nếu không còn việc gì xảy ra. thì giống như mơ một giấc mơ vậy.”
Lý Cầu nốc cạn rượu trong ly. nói: “Lý tướng quân, ta không ngại nói thật với tướng quân, người thích sát ngài chúng tôi đã điều tra ra là ai rồi.”
“Là ai?”
Lý Cầu không trả lời, hắn mỉm cười, hỏi ngược lại nói: “Thế Lý tướng quân có thể nói cho ta biết, Đỗ Bạc Sinh tướng quân bắt được chưa?” Truyện "Thiên Hạ "
Không khí trên bàn tiệc đột ngột trở nên căng thẳng, ngay cả Diêm Khải cũng không ngờ rằng, Lý cầu lại hỏi một cách thẳng thắng trực tiếp như vậy, hắn và Lưu Trường Vân nhìn nhau một cái, khuôn mật hai người đều lộ vẻ ngại ngùng khó xừ.
Lý Khánh An cầm ly rượu trầm ngâm lặng thỉnh, lát sau hắn mới khẽ thở dài: “Vương gia quà nhiên là người lợi hại!”
Lý Cầu tinh thần phấn chấn hẳn. vội hỏi đuổi nói: “Không lẽ Lý tướng quân thật sự bắt được hắn rồi!”
Lý Khánh An lắc đầu nói: “Nếu lời đã nói đến nước này rồi, Khánh An cũng không còn cần thiết phải che dấu gì nữa. Không sai, ta nhận được tình báo, Đỗ Bạc Sinh rất có khà nãng ẩn mình trong Nhuận Châu Khúc Kha huyện. Khánh An không quản ngày đêm đi xuống phía nam, đợi Khánh An đi đến Khúc Kha huyện, vẫn là chậm một bước, Đỗ Bạc Sinh đã sớm một bước thoát thân rồi. Người cậu của hắn Mai Phóng Hạc khăng khăng phù nhận hắn đã che dấu Đỗ Bạc Sinh, làm cho người ta vô cùng tiếc rẻ.”
Lý Cầu chú ý Lý Khánh An một lúc, trong lòng cũng bất giác trở nên vô cùng chán nán. lần này để Đỗ Bạc Sinh chạy thoát, muốn bất được hắn nữa thì khó khăn rồi. Truyện "Thiên Hạ "
Lúc này, Diêm Khải đột nhiên nói: “Nếu Đỗ Bạc Sinh là chạy trốn vội vã, thế thì tài sàn văn thư của hắn chắc là vẫn còn chứ?”
“Đúng thế! Lý tướng quân, tài sàn và vãn thư của Đỗ gia tướng quân có lấy được không?”
Lý Cầu trước khi đi được phụ thân dặn dò rất nhiều lần. cho dù làm cách nào hắn cũng phải đoạt về số vàng đó. và các ghi chép lén vận chuyển muối lậu cũng phải tiêu hủy hết. Hai việc đại sự khiến Khánh vương Lý Tông ăn ngủ không yên.
Hắn tràn đầy hi vọng nhìn về phía Lý Khánh An, không ngờ Lý Khánh An lại lấc đầu: “Nếu Khánh An đã không lục soát được Đỗ Bạc Sinh, thì gia tài vạn quan của Mai gia Khánh An cũng không có chứng cứ nói đó là của Đỗ gia. Đừng nhắc nữa, ta ở Đô Lương Sơn đại thắng, nhưng ở Khúc Kha huyện lại đại bại quay về.”
Nói đến đây, hắn lấy ra một tờ danh sách, đưa cho Lý cầu nói: “Một bộ phận tiền
tài chặn thu được ở Đô Lương Sơn, ta đã giao cho quan phủ Dương Châu rồi, đây là danh sách, mòi điện hạ xem qua.”
Lý Cầu vội đón lấy tỉ mỉ xem một chút, ở trên vàng bạc châu báu đều có, viết rất là mơ hồ, không thấy có câu chữ về mười vạn lượng vàng. Trong lòng hắn nôn nóng muốn hôi, nhưng việc này lại không mờ lời được, chỉ đành thở dài nói: “Đa tạ Lý tướng quân đã thẳng thắng nói rõ.”
Lý Khánh An mỉm cười hỏi: “Vậy người thích sát Khánh An là ”
“Bọn ta suy đoán, có thể là có liên quan đến Đại đô đốc phú Dương Châu.”
Trường An, một cỗ xe ngựa chậm rãi ngừng bên cạnh phủ Lý Lâm Phủ, hai hầu cận dìu Khánh vương Lý Tông thân hình mập mạp từ trong xe ngựa bước xuống, Lý Lâm Phủ đã chờ đợi từ trước trên bục thang đi xuống nghênh đón.
“Điện hạ đích thân đến. vi thần không chịu nổi đâu.”
“Có việc nhờ và. tiểu vương mặt dày đến viếng.”
Lý Lâm Phủ vội mời Lý Tông vào trong phủ. hai người đi vào trong thư phòng, ngồi xuống, thị nữ đưa lại hai ly trà thơm.
“Tướng quốc, tiểu vương là vì chuyện Dương Châu đến cầu tướng quốc giúp đỡ.”
Lý Tông mỡ cửa gặp núi nói thẳng nguyên nhân đến đây, Lý Lâm Phủ khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Dương Châu? Điện hạ ở Dương Châu đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Tông trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại cười trừ nói: “Tướng quốc chắc là biết được, chính là việc của tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh, hài nhi ta Lý cầu đã đi đến Dương Châu rồi.”
“À!” Lý Lâm Phủ nét mặt lộ vẻ tinh ngộ, vội nói: “Việc đó không phải đã êm xuôi rồi sao? Cao Lực Sĩ đã thay thánh thượng phê rồi, việc này tạm thời gác lại.”
“Ài! Lý tướng quốc có thể khôngbiết. việc này vẫn chưa êm xuôi, gần đây lại dấy sóng lên, Lý Khánh An xuất nhiệm Giang Đô Đoàn luyện sứ. lại khuấy đục đầm nước này rồi.”
“Lý Khánh An?” Lý Lâm Phú hứ một tiếng thật mạnh: “Người này vi thần vô cùng phàn cám. chẳng qua chỉ là một tên trung lang tướng tứ phẩm nho nhỏ, cậy vào sự nâng đỡ của Cao Lực Sĩ. mà làm mưa làm gió trong kinh thành. Lần trước vào giao thừa phố đông cháy lớn, vì vi thần thấy tuần tra doanh có trách nhiệm trong việc này, nên kiến nghị thánh thượng bãi chức hắn. không ngờ hắn lại ôm hận trong lòng, mấy lần trước mật Cao Lực Sĩ nói xấu vi thần, không biết quan trường nông sâu. Bây giờ không ngờ lại không yên phận ở Dương Châu, xem ra, không cho hắn nếm chút mùi vị đau khổ, thì hắn sẽ khôngbiết lẽ làm người xử thế!”
Bàn thân Lý Tông cũng rất không ưa Lý Khánh An. nhưng trước tiên là tham mưu Diêm Khải tiến cử. hài nhi Lý cầu của minh lại nói lời tốt. hắn cũng có chút dao động, đang lưỡng lự giữa việc thu nhận hay không thu nhận. Nếu Lý Lâm Phủ khen Lý Khánh An tuổi trẻ tài cao, nói không chừng hắn sẽ quyết định thu nhận Lý Khánh An vào phe của mình. Nhưng Lý Lâm Phủ lại sa sầm nét mật áận dữ trách mắng Lý Khánh An không biết tốt xấu, điều này chẳng khác nào thêm một tấm cược nặng trịch vào cái cân đang thăng bằng của hắn. Vì thu nhận Lý Khánh An mà đắc tội với Lý Lâm Phú, đây thật sự là cuộc mua bán lỗ cả phần vốn cuối cùng. Trong thời khắc này, trong lòng hắn đã đóng sập cửa lớn lại đối với Lý Khánh An.
“Tướng quốc, tên Lý Khánh An này ta cũng không thích, đừng nói đến hắn nữa. Tướng quốc, việc của Dương Châu quả thật không liên quan đến ta. Tiểu nhi ta Lý cầu nhỏ người rách việc, bị tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh lợi dụng, đã bán mấy lần muối lậu. Lần này vụ án muối Dương Châu bùng nổ, tiểu nhi ta e là dính líu trong đó, có lẽ cả ta cũng bị cuốn vào trong đó. vì vậy ta đặc biệt đến khẩn xin tướng quốc, có thể thay ta che dấu thánh thượng.”
Nói xong. Lý Tông kéo lê thân hình mập mạp của minh định đứng dậy thi lễ, Lý Lâm Phủ vội vàng đỡ hắn lại: “Điện hạ quá lời rồi, mau mau mòi ngồi!”
Lý Tông thấy Lý Lâm Phú trầm mặc không nói nãng. hắn bèn rút khăn tay, lau lau khóe mắt nói; “Tội nghiệp ta chỉ có mụn con này, hắn tuổi nhỏ rách việc, nên mới gây ra vạ lớn, khẩn xin tướng quốc nể chút mật của tiểu vương, cho tiểu nhi ta một cơ hội sửa đổi.”
Lý Lâm Phủ thở dài, nói: “Điện hạ, vi thần dĩ nhiên bằng lòng tương trợ điện hạ. nhưng tên buôn muối Dương Châu Đỗ Bạc Sinh vận chuyển buôn bán muối lậu trái phép, lén chạy thuế muối hai mươi vạn quan, số tiền quá khồng lồ, vụ án này phải tìm một người nhận tội. vi thần mới có thể thay điện hạ thoát tội.”
“Ý của Lý tướng quốc là chi ”
“Vận chuyển buôn lậu muối thời gian dài, Đô Chuyển vận sứ Lưu Trường Vân sao có thể đứng ngoài sướng thân được? Để thoát trách nhiệm cho điện hạ. chỉ có thể để người này nhận tội thay.”
cho hắn lợi ích cuồn cuồn, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với hãn. hãn như thê nào
cũng không đang tâm làm vậy được.
Lý Lâm Phù liếc hắn một cái, bình thán nói: “Nếu như điện hạ khó xử, đêm nay
xem như ta chưa từng nói gì.”
“Thôi được!”
Lý Tông thở một hơi dài: “Vậy cứ theo ý của Lý tướng quốc hành sự vậy.”
Dương Châu cách Nhuận Châu chỉ một con sông. sau khi qua sông chính là địa giới Nhuận Châu. Hai ngày sau. việc xảy ra ở Binh Độ trấn và Khúc Kha huyện đã truyền đến Dương Châu. Vụ án Đỗ Bạc Sinh đã yên ắng mấy tháng nay lại dậy sóng trở lại, nhưng tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh vẫn còn chưa rõ tung tích, làm cho vụ án này trở nên huyền bí ly kỳ.
Lý Khánh An Đô Lương Sơn diệc cướp và Khúc Kha truy bắt không phải là tiến hành bí mật. theo sự đây dời của thời gian, rất nhiều chỉ tiết xày ra ở giữa thời gian này đã nổi lên rõ rệt. Cho dù là Lý cầu hay là Lư Hoán, họ căn cứ vào các vết tích to nhỏ, đều thống nhất suy đoán Lý Khánh An rất có khả năng đã bắt được Đỗ Bạc Sinh, chỉ là không có chứng cứ. Bàn thân Lý Khánh An lại khãng khãng Phủ nhận, không lâu sau, hắn lại dẫn quân đội ra ngoài tập luyện rồi, để hai phe người treo lơ lửng trên không. Thái độ nước đôi này của hắn thật sự làm cho Lý cầu và Lư Hoán trong lòng nôn nóng không yên.
Cục diện của Dương Châu tuy vẫn bình lặng, nhưng dưới sự bình lặng này, lại là sóng ngầm cuộn trào đã lâu. Thế lực hai phe cũng đều đang xoa tay múa chân, chờ đợi làm ván bài liều cuối cùng với đối phương.
Đêm khuya hôm nay, trăng vẫn còn chưa ló dạng, màn đêm đặc biệt thâm trầm. Lóp sương mòng của ngày đầu xuân bao Phủ ngõ phố của Giang Đô, ngoài mười mấy bước đã không thấy người đi đường. Nhà kho của châu Phủ cách châu nha môn khoáng một trăm bước, nằm ở trong một ngõ hèm. Mỗi đêm có bốn tên nha dịch trực ca. tụần phòng an toàn của nhà kho. Nhưng hai hôm nay, do trong nhà kho có đặt tài vật khổng lồ của Đỗ gia, vì vậy châu nha cất cử thêm lượng người. tăng cường nha dịch tuần phòng đến hai mươi người.
Vào lúc canh ba, đầu phố Giang Đô tình mịch như tờ.
“Bang! Bang bang! Trời hanh vật khô, đề phòng cháy lửa.”
Trên phố chỉ có tiếng vọng lại của canh phu. Đột nhiên, cách nhà kho ngoài mấy mươi bước có mấy bóng đen xuất hiện, họ quan sát động tĩnh của cửa lớn nhà kho.
Lát sau. có người ném một tảng đá về phía này, biểu thị cỏa lớn nhà kho không có ai. Một bóng đen thân hình cao to vẫy tay, ở phía không xa bất ngờ có gần trăm bóng đen chạy lại.
“Các ngưoi nghe đây, đồ ở trong phòng kho số giáp tam. chinh là sau khi bước vào cửa lớn một căn đầu tiên ở phía trái sau cùng nhất, ra tay phải nhanh phải mạnh, có người ngăn cản thì siết ngay tại chỗ, lấy đuợc đồ rồi mọi người nhanh chóng rút lui.”
Lúc này, bên kia nhà kho truyền lại một tiếng chó sủa khe khẽ, đây là tín hiệu đã phát đến. “Lên!” Truyện "Thiên Hạ "
Một tiếng ra lệnh, gần một trăm bóng đen nhanh chóng chạy đi nhà kho. Họ ai nấy đều thân thủ khỏe khoắn, bước đi nhanh nhẹn. Trong chốc lát đã xông đến trước cửa lớn nhà kho. Nhà kho đã bị khóa trái cửa bên trong, họ cũng không vào cửa, lập tức dựng lên năm sáu cái thang người. vượt tường đi vào.
Sân nhà bỗng vọng lại tiếng kêu la: “Có trộm! Có kè trộm... Á!”
Tiếng kêu la trở thành một tiếng thảm kêu rồi ngưng bật. Sau đó là tiếng đánh nhau, tiếng kêu la to hơn: “Người đâu mau đến đây, có trộm cướp kho quan phú!”
Hai mươi nha dịch hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn áo đen. Họ vừa đánh vừa lui. bị ép vào một phòng kho lớn, nhưng lại bị bọn áo đen khóa trái cửa bên trong.
Phòng kho đật tài vật của Đỗ gia bị phá toang, bên trong để đầy các chiếc rương lớn nhỏ, tất cả đều dán niêm phong của quan phủ.
“Mau! Mọi người mau động thủ khiêng chúng đi.”
Gần trăm bóng đen động tác vô cùng nhanh nhẹn, họ khiêng rương vác lồng, chưa đến thời gian một chén trà, đã khiêng đi hơn một nừa vật tư trong kho phòng.
Cửa lớn đã mờ. theo tiếng bước chân xa dần, hơn trăm bóng đen nhanh chóng biến mất trong màn đêm tăm tối