Thiên Hạ

Chương 161



Thiên Hạ
Chương 161 : Xe chỉ xỏ kim
gacsach.com

Sau hai ngày, Lý Khánh An lại trở lại Vi phủ, lúc này, hắn đương ngồi trong Đại Đường vừa thường thức trà mông đỉnh thượng hạng vừa ngắm nghía mấy bức chữ trong tường. Với thi họa, hắn chỉ là một kẻ ngoài ngành, chỉ biết là chúng đều xuất tự tay danh gia, vì một bức thi họa mà viết được rồng bay phượng múa thế, há phải người thường làm được! Ung dung tự tại, hắn lại bưng tách trà từ từ đi lên, chỉ thấy phía dưới ký tên của bức thi họa lại là hai chữ Trương Húc, đây lại là chân tích của Trương Húc cơ, còn bước thị nữ cung trang đồ lại là do Diêm Lập Bốn vẽ, đúng là danh gia!

Những bức tự họa trong hậu thế đều thuộc báu vật cấp quốc gia, thế mà giờ lại tùy tiện treo trên tường, hắn xem mà lắc đầu lia lịa.

“Lý Tướng quân thích những bức họa này?”

Vi Hoán để tay sau lưng từ từ đi ra, nhìn hắn cười nói: “Nếu Lý Tướng quân thích, tạ hạ có thể tặng Tướng quân.”

“Có thể tặng ta thật ư?”

Hắn quay lại cười nói: “Nếu thế thì tại hạ cũng không khách sáo nữa!”

Vi Hoán kỳ thực chỉ là khách sáo, những bức thi họa này hắn xem như bảo bối, sao lại có thể tặng người khác, nếu không phải vì đệ đệ của hắn đòi treo ra, chắc hắn đã cất trong rương cẩn thận mới đúng, nhưng không ngờ tên Lý Khánh An này lại nghĩ hắn nói thật, không khỏi khó xử, liền cười khàn đánh trống lãng: “Lý Tướng quân hôm nay đến nhà có phải do hôm trước vẫn chưa thỏa lòng vui chơi?”

Khánh An cười nhạt nói: “Nếu ta đoán không lầm, hôm nay chắc chỉ có một mình ta đến phú!”

Vi Hoán thở người, hình như hắn đang ý tại ngôn ngoại đây chăng? Nghĩ đến hắn là người thuộc phái Thái tử, không lẽ thật sự như tam đệ nói, Thái tử đã phái hắn đến?

Trong lòng hắn bỗng chốc tràn trề hi vọng, vội nói: “Mời tướng quân ngồi!”

Hai người ngồi xuống. Vi Hoán lại mệnh người thay trà. Xong mới thở dài nói: “Vi gia ta bất hạnh, mấy năm nay gặp trắc trở liền liền, mấy năm trước có vụ án Vi Kiên, tử đệ Vi gia bị một lần xử sạch, hai năm nay vừa khôi phục chút ít, nhưng lại gặp sự kiện này, ta đề bạt tử đệ Vi gia không sai, nhưng cũng đã thượng báo Lại bộ phê chuẩn, chứ không tự ý thụ chức, thế thì sao ở đâu? Hơn nữa, việc này đã xảy ra cách đây hơn nửa năm, lúc đề bạt không nói, đợi đến bây giờ mới nhắc lại việc cũ, lại còn kinh động của triều đình đến vấn tội, tam đường hội thẩm, quả thật khiến người ta khó hiểu!”

Khánh An nhấp một ngụm trà, cười nói: “Vi sứ quân chắc biết, những sự tình thế này chỉ là một cái cớ, điều tra là giả, nhưng tranh giành quyền lực là thật, nếu Vi sứ quân chịu đi một chuyến phủ Dương Chiêu, ta đoán việc này rốt cuộc sẽ không đâu ra đâu thôi.”

Nói xong, hắn lại cần trà lên, ánh mắt như cười như đùa nhìn Vi Hoán, đợi xem phản ứng của hắn thế nào, da mặt của Vi Hoán trong một thoáng đỏ lừng lên rồi chuyển tím dần, hắn đập mạnh vào bàn nói: “Vi gia ta dù bại lạc thế nào đi chăng nữa, cũng tuyệt không đi xua nịnh a dua kẻ tiểu nhân phất lên nhờ quan hệ, nếu có thể vượt qua được ải này, Vi gia sẽ lại dựng dậy, còn không, dù có bại lạc, Vi gia cũng không hổ thẹn với tổ tông, Lý Tướng quân đừng nhắc việc này nữa.”

Khánh An vội đặt ly trà xuống chấp tay tạ tội: “Khí tiết danh môn quả thiệt khiến Khánh An bái phục, vừa rồi tại hạ thất ngôn, mong Vi sứ quân đừng để bụng!”

“Ta không trách tướng quân!”

Vi Hoán lại thở dài nói: “Kỳ thực Thôi gia cũng không phải toàn bọn như Thôi Viên, Thôi Kiều, ta hiểu tính Thôi Viên, hắn và Dương Chiêu chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, nhưng tên Thôi Kiều kia, lại một lòng muốn cậy nhờ thanh thế quyền quý để ăn theo, trước là cưới vợ tông thất, khiến người Thôi gia mang nhục, bây giờ lại công khai nương nhờ Dương gia, ta nghĩ nội bộ Thôi gia, nhất định có bất hòa, thôi gia là thế gia vài trăm năm. Sao lại có thể để mình hắn đi phá họa thanh thế.”

Tuy nói là nói thế, nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng không nguôi. Vi gia phục hưng không dễ, nếu lần này lại bị đả kích, chỉ sợ khó còn ngày gượng dậy nữa, hắn liếc xéo Lý Khánh An, chỉ thấy Khánh An cười cười không nói một lời, hắn liền giả vờ dò hỏi: “Lý Tướng quân ghé thăm nhà ta lúc lâm nguy này, không biết Thái tử biết không?”

“Ta chính là vì việc này mà đến, nếu Vi sứ quân nguyện ý, ta đồng ý giúp sứ quân liên hệ Thái tử, xin Thái tử ra mặt giúp sứ quân, không biết sứ quân thấy thế nào?”

Vi Hoán nghe giọng điệu hắn như là vẫn chưa bẩm báo Thái tử, không khỏi tự nhủ: “Hóa ra không phải là ý của Thái tử, chỉ là bản thân hắn nguyện ý ra tay giúp đỡ, thế rốt cuộc là vì sao? Mình và hắn vốn bình sinh không có giao tình gì!”

Vi Hoán rốt cuộc cười cười đáp: “Đa tạ Tướng quân trượng nghĩa, Vi gia cảm kích bất tận, có điều như thế Lý tướng quân cũng sẽ đắc tội Dương gia. Vi gia thật sự áy náy.”

Lý Khánh An hiểu điều hắn muốn ám chỉ, liền mỉm cười nói: “Ta sở dĩ nguyện ý giúp Vi gia một tay có hai nguyên do, một là do đêm trước đã phá hoại một chiếc bàn nhà sứ quân, đến giờ vẫn chưa bồi thường, trong lòng ta cũng thật sự thấy áy náy với Vi gia!”

Vi Hoán cười ha hả, khoát tay nói: “Lý Tướng quân quả thật là một người thú vị, hóa ra là muốn bồi thường cho Vi gia ta một chiếc bàn, được! Vậy bồi thường như thế ta sẽ chấp nhận.”

Lý Khánh An lại gật gật đầu nói: “Còn cái Lý do thứ hai, cũng rất đơn giản, Dương Chiêu hận ta thấu xương, ta lại công khai cự tuyệt hôn sự với Dương gia, mối quan hệ cùng Dương gia đã xấu đến mức không thể xấu hơn, nếu có thêm một người giúp ta đối kháng với Dương gia, ta vẫn rất là vui!”

Từ Vi phủ đi ra, Lý Khánh An lại đi chợ Đông một chuyến, trong chợ Đông vẫn treo đầy lồng đèn rực rỡ, náo nhiệt phi thường, từng nhà từng tiệm đâu đâu đều bày đầy các loại lồng đèn đủ kiểu đủ màu. Vì đây can hệ đến hình tượng của mỗi tiệm, vì thế mỗi chiếc đèn đều được làm tinh tế cẩn thận, độc nhất vô nhị, nhìn sống động như thật, bây giờ là ban ngày, rất nhiều người hầu đang ngồi tu sửa lại lồng đèn, hoặc châm thêm dầu, hoặc dán lại những nơi bị rách, hôm nay là ngày Thượng Nguyên, việc ngắm đèn sẽ đạt đến đỉnh cao.

Lý Khánh An tìm một vòng trong ngõ gấm vóc cẩm Tú, cuối cùng hắn cũng tìm ra cái tiệm “Cao Lăng Đỉnh Ký”. Vừa vào cửa, đã thấy tiểu nhị vui vẻ đi đến nghênh đón: “Quý khách, hôm nay bổn tiệm kiểm kê hàng hóa, không kinh doanh, thành thật xin lỗi!

“Chưởng quỹ các ngươi có nhà không?”

“Chính ta!”

Từ sau quầy tính tiền, một đàn ông trung niên trắng béo đi ra chấp tay chào: “Tại hạ chính là chưởng quỹ bổn tiệm, không biết quý khác tìm ta có việc chi?”

Lý Khánh An đưa lệnh bài Đông Cung ra, chưởng quỹ lập tức nghiêm mặt, vội đưa tay ra mời: “Xin mời vào trong nói chuyện.”

Gã dặn dò người hầu: “Đóng cửa tiệm lại, không cho bất kỳ người nào vào.”

Cửa tiệm này là một nơi liên lạc bí mật của Thái tử tại chợ Đông này, có những lời trong Đông Cung không tiện nói, liền thông qua đây truyền tất cả việc lớn nhỏ vào cung. Sau đó mới hẹn nơi gặp mặt, lần trước Lý Hưởng cho Lý Khánh An một địa chỉ, chính là tiệm gấm vóc “Cao Lăng Đỉnh Ký ”này, Lý Khánh An đi theo chưởng quỹ vào trong, gã đóng cửa lại cười nói: “Tại hạ Mã Anh Tuấn, vốn là nội thị trong Đông Cung, nghe đại danh Lý tướng quân đã lâu.”

Hóa ra là một hoạn quan, Lý Khánh An gật gật đầu, rút mật thư trong lòng ra, đây là thư tận trung của Vi Hoán viết cho Thái tử, trong đấy còn có một mật thư do Lý Khánh An viết, hắn đưa thư cho Mã An Tuấn nói: “Lá thư này cực kỳ quan trọng, người phải lập tức giao tận tay cho Thái tử, không được để chậm trễ!”

Đông cung.

Mấy ngày nay tâm trạng Thái tử Lý Hưởng khá tốt, đêm Thượng nguyên tối qua, hắn cùng mấy người con và bản phi du lãm hoa đăng trong Đông Cung, cháu trai Lý Thích của hắn hoạt bát khả ái, rất được lòng hắn, nói cũng buồn cười, năm nay hắn mới ba mươi chín tuổi, nhưng cháu trai đã tám tuổi, năm mười năm tuổi sinh trưởng tử Lý Thục, năm Thiên Bảo thứ chín, Lý Thục vừa tròn mười năm tuổi lấy con gái danh môn Thâm thị Trân Châu (* lần này dịch giả sẽ không dịch bậy là trân châu nữa) làm vợ, và năm mười sáu tuổi sinh hạ con trai Lý Thích, cả nhà đoàn tụ, vui hưởng thiên luân, hơn nữa, hai hôm nay lại gặp lúc tên Lại quan chuyên ghi chép lại sinh hoạt của hắn vừa lâm bệnh, hai người còn lại cũng không có mật tại Trường An, khiến hắn khó khăn lắm mới được một chốc xả hơi, có thể tùy ý nói chuyện cùng người nhà.

Mới sáng sớm, Lý Hưởng đã đến thư phòng, tối qua ngự sử đài truyền đến một bản tấu đàn hạch khiến hắn rất ư kỳ quái, phải trầm tư suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra, đây là Dương Chiêu đương đuổi thế lực của Vi gia tại Ba Thục đi, Lý Hưởng có một tình cảm đặc biệt với Vi gia. Sau vụ án Vi Kiên, hắn bị ép phải bỏ người vợ kết tóc se tơ tình cảm sâu nặng với mình - Vi Phi, để rồi cuối cùng Vi Phi phải xuất gia, sống nốt cuộc đời quạnh hiu còn lại nơi cửa Phật, đây là nỗi đau lớn nhất đời Lý Hưởng, đường đường một chư quân Thái tử mà lại không bằng một thứ dân bình thường, cả vợ mình cũng bảo vệ không nổi.

Vì thế Lý Hưởng vẫn thấy mắc nợ với Vi gia, giờ đây, Dương Chiêu lại muốn động thủ với Vi gia, điều này khiến lòng hắn phẫn nộ khó tả, một tên tiểu nhân phất lên nhờ quan hệ ăn theo lại dám đi vu khống đại thần?

Nhưng hắn đã trải qua quá nhiều hẩm hiu, đã không còn nông nổi như trước, hắn lập tức nghĩ ra, đây có phải là chỉ thị ngầm của phụ vương, để Dương Chiêu ra mặt đả kích Vi gia vừa có hơi nhớm phất lên lại? Vừa nghĩ đến đây, hắn không dám liều, phải quan sát thêm đã.

Lúc này, một hoạn quan tâm phúc vội vã đi vào đặt một lá thư lên bàn Lý Hưởng rồi lại chậm rãi lui xuống, hắn liếc qua, hóa ra được chuyển đến từ tiệm tơ lụa của Mã Anh Tuấn, mã Anh Tuấn là hoạn quan hầu hạ hắn từ nhỏ, năm ngoái được thả ra ngoài cung, Lý Hưởng đã cho gã một món tiền để mở cửa tiệm tơ lụa tại chợ Đông. Sau này tiệm vải vóc này lại thành một cứ điểm bí mật liên hệ bên ngoài của hắn, tất cả những việc bí mật của hắn đều thông qua tiệm tơ lụa này hạ mệnh lệnh với bên ngoài, giờ bên tiệm có thư đến quả thật khiến hắn ngạc nhiên, lễ Thượng Nguyên, có ai cần liên hệ hắn đây?

Cầm thư lên, hắn liếc sang vị trí tên Lại quan vẫn ngồi mọi khi theo thói quen, hôm nay nơi này trống vắng không một bóng người, hắn nhẹ nhàng mở phong thư, trong đấy có hai bức thư, một là của Lý Khánh An viết cho hắn, bức còn lại là thư thân bút của Vi Hoán, hắn mở thư của Lý Khánh An ra xem trước, trong thư, Lý Khánh An kiến nghị thu nhận lại Vi gia và phái Thái tử, hãy giúp Vi Hoán trong vụ án này một lần, dù thành hay không thành, thì Vi gia nhất định cũng sẽ mang ơn cảm kích vô cùng.

Hắn lại chuyển sang xem thư của Vi Hoán, trong thư tường thuật một số hồi ức năm xưa, khiến hắn không khỏi nhớ đến Vi Phi đáng thương mà cay cả sống mũi. Rốt cuộc hắn thở dài một tiếng, quay sang nói với hoạn quan Lý Tịnh Trung bên cạnh: “Gọi Lý Bí đến, nói ta có việc tìm hắn thương lượng.”

Một chốc sau, Lý Bí vội vã chạy vào, hắn khoảng hai sáu bảy, da trắng, người cao cao gầy gầy, từ cử chỉ động tác cũng rất ư nho nhã phong độ, Lý Bí vào năm thứ hai Thiên Bảo nhờ thượng thư Tung Sơn mà được Lý Long Cơ xem trọng, phong làm Hàn lâm thị chiêu, phù trợ Thái tử trong Đông Cung. Quan hệ Lý Bí, Lý Hưởng thâm hậu, là một trong số tâm phúc Lý Hưởng tin tưởng nhất, và cũng là quân sư của hắn. Việc thu nhận Lý Khánh An vào phe đảng Thái tử cũng là chủ ý của Lý Bí, hắn cho rằng Bắc Đình không phải là trung nguyên, là phạm vi Thánh thượng cho phép, nếu quân Bắc Đình ủng hộ Đông Cung, ổn định xã tắc cũng có cái lợi. Vì thế Thánh thượng nhất định âm thầm cho qua, quả nhiên, Lý Khánh An đi vào cánh đảng Lý Hưởng, Lý Long Cơ không có ý kiến gì, điều này nói rõ người đã cho phép.

Đây là một cách quân bình quyền lực, Lý Long Cơ giết Vương Phổ Duy mình, phế truất Vương Trung Tự, tất cả những đại thần úng hộ Thái tử, kẻ thì giết, người thì phế, nhưng điều này vẫn không phải là tuyệt đối. Vương Phổ Duy Minh là Tiết độ sứ Lũng Hữu. Vương Trung Tự là Tiết độ sứ tứ trấn, quân đội của chúng chỉ hai ba ngày đã có thể áp thẳng về thành Trường An, nên Lý Long Cơ tuyệt không thể cho phép, còn Bắc Đình lại khác, quân Bắc Đình đến Trường An chí ít cũng phải mất một tháng, giữa còn bị ngăn cách bởi Hà Tây, đó không thể trở thành mối uy hiếp với Lý Long Cơ, nên người có thể mắt nhắm mắt mở. Vài người cũng biết Thái tử cần có quân đội ủng hộ mình, đấy cũng là vì sau này Thái tử có thể ổn định xã tắc. Vì thế Lý Long Cơ đã chọn lựa điểm cân bằng Bắc Đình này, mắt thấy Lý Khánh An trở thành nồng cốt trong phái Thái tử mà không can thiệp.

Cao Lực Sĩ rất hiểu Lý Long Cơ, lão đã thúc Lý Khánh An gia nhập phe Thái tử, Lý Bí cũng biết rõ điểm này,nên ngợi ý Thái tử nhận Lý Khánh An về phe mình, đây cũng là điểm hơn người của Lý Bí.

Lý Bí đi lên cúi mình thi lễ: “Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ!”

“Tiên sinh đã nghe nói về việc của Vi Hoán rồi chứ?”

“Thần có nghe”

Lý Hưởng đưa bức thư Khánh An viết cho hắn. “Tiên sinh hãy đọc thư này!”

Lý Bí cầm thư lên một lúc, bèn hói: “Ý điện hạ thế nào?”

Lý Hưởng khoát tay sau lưng đi được hai bước thở dài nói: “Thú thiệt, ta rất mâu thuẫn, vừa hi vọng Vi gia có thể đến nhờ cậy ta một lần nữa, lại lo lắng đây là chỉ thị ngầm của phụ vương, nếu ra mặt sẽ càng không có lợi cho ta.”

Lý Bí mỉm cười nói: “Thuộc hạ biết, điện hạ vì sao lại nghĩ đây là chỉ thị ngầm của Thánh thượng?”

“Ngươi đọc thư Vi Hoán ắc biết, hắn đề bạt người trong tộc không sai, nhưng hắn hoàn toàn hành sự theo quy tắc, trước khi để án đều có trình lên Lại bộ, sau khi được phê chuẩn mới điều chức mới, hơn nữa Vi Minh là vào chức nhờ quan hệ, đảm nhiệm huyện thừa được bốn năm, nhưng cũng không có gì không ổn, chỉ là vụ án không có lỗ hổng nào mà Thánh thượng lại xem như một vụ trọng án, tam đường hội thẩm, ta chỉ có thể nghĩ đây là phụ vương là mượn gió bẻ măng.”

Nói đến đây, Thái tử liếc nhìn Lý Bí, thấy hắn có vẻ rất tự tin liền hỏi: “Ý ngươi thế nào?”

Lý Bí cười nói: “Điện hạ, cách nghĩ của tại hạ cũng không khác mấy điện hạ!” “Ngươi nói thử xem!”

“Ta cũng nghĩ Vi Hoán bản thân đề bạt không có vấn đề, nhưng vấn đề là Dương Chiêu vừa mới nhậm chức Tiết độ sứ Kiếm nam.”

“Ý tiên sinh là Thánh thượng muốn giúp Dương Chiêu xử ép Vi Hoán?”

“Có thể nói thế, nhưng vi thần thấy không chỉ đơn giản là nén Vi Hoán xuống.”

Lý Hưởng dừng bước nhìn chăm chú Lý Thích hỏi: “Ngươi nói tiếp!”

“Tại hạ cho rằng, Thánh thượng có lẽ muốn lợi dụng việc này đả kích danh môn thế gia!”

“Đả kích danh môn thế gia?” Cặp mày Lý Hưởng chau chặt lại, hắn thật sự không nghĩ đến điều này.

“Đả kích như thế nào?”

“Rất đơn giản, người cùng tộc không được làm quan tại cùng một địa phương.”

Lý Hưởng từ từ gật đầu, hắn hiểu rồi, nếu cứ men theo manh mối này, thì không chỉ Vi gia, mà các đại gia như Thôi, Bùi, Lô, Trịnh, Vương.. đều không thoát được.

“Phụ vương quả cao minh!”

Lý Hưởng ngầm thán phục, hắn vội nói: “Vậy xem ra, sự kiện Vi Hoán, ta không nên ra mặt là tốt nhất!”

“Không! Phải ra mặt!”

Lý Bí lắc đầu cười nói: “Điện hạ ra mặt cho Vi gia, không chỉ Vi gia sẽ vào chướng bảo vệ của người, mà còn được lòng các thế gia khác, thế vì sao ta lại không làm?”

Sau khi đưa thư của Vi Hoán cho Thái tử, Lý Khánh An thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, hắn cần làm chỉ là tác hợp Vi gia và Thái tử, còn việc Thái tử và Dương Chiêu đấu đá như thế nào, không còn can hệ đến hắn, một mình hắn ung dung ngồi trên cao, ngồi chơi xơi nước nhìn phía dưới đấu đá, hắn còn muốn xem thử Lý Lâm Phổ.

Lúc về phủ đã là xế chiều. Vừa đi đến cửa viện phủ Dung lâu đã thấy một cô gái bạch y đương đứng đấy, nàng đi qua đi lại, có vẻ rất ư là sốt ruột.

“Ngọc Nô!” Hắn bỗng nhận ra, đây chính là thị nữ Ngọc Nô của Vũ Y. Sao nàng lại đến đây? Không nhẽ Vũ Y gặp phải việc chi?

“Lý Tướng quân!”

Ngọc Nô nhìn thấy hắn vội chạy đến kéo lấy tay hắn, giọng rung rung ứ nghẹn: “Lý Tướng quân, người đi thăm tiểu thư cùng nô tỳ đi!”

Khánh An giật này mình: “Vũ Y cô nương sao thế?”

“Từ trưa hôm qua tiểu thư ngã bệnh, bây giờ vẫn không nói không rằng, một ngụm nước cũng không chịu uống, nô tỳ thật sự không biết phải làm thế nào.”

Vừa nói nước mắt vừa trào ra, nàng đau lòng nói: “Đáng thương thay cho tiểu thư nhà nô tỳ, đơn côi một mình, trên dưới Lý phủ cũng chả ai hỏi han gì, Lý Tướng quân, xin người đi thăm tiểu thư đi!”

“Ngươi đừng vội, ta sẽ đi theo ngươi.”

Khánh An quay đầu dặn dò một tiếng lập tức đi theo Ngọc Nô đi đến phủ đệ Lý Lâm Phổ, dù hắn lúc này không tiện xuất hiện trước cửa trạch, nhưng hắn cũng mặc kệ.

“Ngọc Nô, Vũ Y cô nương sao đột ngột ngã bệnh thế?”

Trong lòng hắn nghi hoặc, trên đường đến phủ tướng quốc, hắn để tỉ mỉ hỏi lại Ngọc Nô: “Có phải đã xảy ra việc gì?”

Trong mắt ngọc Nô thất thần một lúc, hồi lâu, nàng mới thở khẽ, nói nhỏ:

“Trưa hôm qua, mấy người con gái của Lý Tướng quốc chạy đến báo hỷ với tiểu thư.”

“Báo hỷ! Báo hỷ gì?” Hắn không hiểu.

“Họ báo với tiểu thư rằng, Lý tướng quân sẽ cưới con gái nhà Độc Cô làm vợ, tối qua còn vì nàng ấy làm thơ rút kiếm, kể lại một lượt đầu đuôi câu truyện ở Vi phủ với tiểu thư, bọn họ vừa đi, tiểu thư liền ngã bệnh, tối qua cô nương đã rơi lệ suốt đêm.”

“Đừng nói nữa!”

Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, không ngừng thúc ngựa tăng tốc, lát sau, cuối cùng xe ngựa cũng đến cửa bên của phủ Tướng quốc.

Ngọc Nô đi lên gõ cửa, người gác đến mở cửa, mật cười hề nói: “Ôi! Hóa ra là Tiều Ngọc Nô! Sao? Đi ra ngoài mua thuốc cho tiểu thư nhà ngươi sao?”

Ngọc Nô mặc kệ hắn, quay đầu lại vẫy vẫy Lý Khánh An nói: “Tướng quân, hãy đi theo ta!”

Người gác cửa giờ mới thấy Lý Khánh An, vội mở to cửa: “Lý Tướng quân, mau mời vào, cần tiểu nhân đi bẩm báo với lão gia không ạ?”

“Không cần, ta chỉ đến thăm Vũ Y cô nương, không muốn kinh động đến Tướng quốc nghỉ ngơi.”

Viện của Khương Vũ Y rất gần với cửa bên, chỉ cần vào cửa quẹo sóc liền đến nơi, hắn đi theo Ngọc Nô đến trong viện, ngọc Nô nhỏ tiếng nói: “Tướng quân đợi cho giây lát, để nô tỳ đi bẩm báo một tiếng với cô nương.”

Ngọc Nô lòng đầy lo lắng đi vào buồng, tự ý nàng đi tìm Lý Khánh An, nếu tiểu thư biết được, không biết có trách nàng không.

Phòng của Vũ Y rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đã bay màu sơn, bên cạnh đặt cây đàn cổ, cùng với chiếc bàn cũ kỹ cạnh cửa sổ, trên bàn là bài thơ đương viết dở.

Tấm van trắng ngã vàng ố kia che lại, khiến ánh sáng trông như thoát tỏa lúc mở, chiếc kệ đàn cạnh giường chỉ để mô hình đàn lục huyền màu xanh lục, đầu giường là bình hoa mai vừa nở rộ trắng xóa, tuy đơn giản, nhưng đâu đâu toàn một khí tiết thoang thoảng mùi thơm nữ nhi và ấm áp.

Lúc này, trong phòng rất tĩnh lặng. Vũ Y đang lẳng lặng nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sắc mặt mặt nàng tái xanh, mặt mày tiều tụy, trước mắt phảng phất toàn những bộ mặt giễu cợt của các chị em họ.

“Vũ Y, tối nay là đêm Thượng Nguyên, Lý tướng quân không đến mời ngươi đi ra ngoài ư?”

“Hắn không phải rất thích ngươi sao? Còn tặng ngươi một cây đàn lục huyền? Sao lại có thể đi tìm con gái nhà Độc Cô? À! Ta hiểu rồi, người ta là hào môn đài các, ngươi chỉ là một vọng môn góa (* chỉ con gái đã có đính ước hôn sự, nhưng chưa kịp thành hôn thì vị hôn phu qua đời.)”

Từng lời từng chữ này đều như lưỡi dao sắc cắt vào tim gan nàng, nàng chỉ có thể đứng yên để chúng sức sức đâm vào tim mình, không cách gì tự bảo vệ nổi bản thân, tất cả hi vọng của nàng đều tan biến. Khi gặp Lý Khánh An, nàng từng nghĩ cuộc đời nàng thế là có thể đi trên một con đường trải đầy hoa và hạnh phúc, nhưng vận mệnh lại một lần vô tình cướp đi hi vọng này của nàng, đúng! Nàng còn gì nữa đây? Không có cha mẹ, không có gia tộc, cô đơn một mình, thậm chí cả tự do cũng không, nàng chỉ là một góa phụ, một góa phục còn chưa kịp lên kiệu hoa bao giờ, số mệnh nàng đã sớm bị định đoạt, nàng chỉ có thể cô đơn cả cuộc đời còn lại, có lẽ không cần bao lâu, nàng đã có thể đi gặp mẫu thân, người thân duy nhất thương yêu nàng trên cõi đời này.

“Mẫu thân!”

Nàng khẽ gọi, lúc này, trong lòng nàng đầy khát khao cho đoạn cuối của cuộc sống.

Bỗng nhiên, Ngọc Nô mở cửa đi vào.

Lý Khánh An đứng ngoài vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn vào trong, trong lòng hắn đầy tự trách và bất an, hắn chỉ nghĩ Lý Lâm Phổ dùng Vũ Y để làm mồi nhử, nghĩ đến những tính toán âm mưu trên thương trường, mà quên mất sự cô đơn thê lương của Vũ Y, hắn quên mất sự kỳ vọng và đợi chờ của một nữ tử với mình, mà hắn lại đem lòng yêu thích một người khác! Ôi! Hắn đúng là ích kỷ và giả tạo, Lý Khánh An thật ích kỷ và giả tạo!

Hắn nghe giọng Ngọc Nô lên lầu, một lát sau, giọng nàng truyền từ trong ra.

“Cô nương, Lý tướng quân đến thăm.”

“Lý tướng quân!” Trong nhà bỗng vang lên tiếng reo kinh ngạc của Vũ Y, và theo sau đó là một sự im lặng kéo dài, mãi một lúc sau, mới nghe Vũ Y nói: “Ngươi đi nói với hắn, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, nói hắn đừng đến làm phiền ta.”

“Nhưng mà tiểu thư..

“Lời của ta ngươi không nghe rõ ư?”

“Tiểu thư, hắn ở ngay ngoài sân, tiểu thư hãy cho hắn vào một lát thôi.”

“Ta bây giờ ai cũng không muốn gặp, hãy nói hắn quay về đi, đúng rồi, vật này ngươi giao trả lại hắn.”

“Tiểu thư, đây là... Haizz!” Trong nhà truyền ra tiếng thở dài của ngọc Nô.

Một lúc sau, Ngọc Nô chậm rãi chạy ra, trong tay nàng là cây đàn lục huyền nhỏ nhắn mà xanh lục kia, đây chính là mô hình chiếc đàn ghi ta hắn đã tặng Khương Vũ Y vào đêm giao thừa năm ngoái.

Nàng chạy đến giao trả ghi ta vào tay hắn, ấp úng nói: “Tiểu thư tâm trạng không tốt. Xin Tướng quân lượng thứ.”

Hắn lẳng lặng gật đầu, nhận lấy ghi ta, nhìn nó mới láng mịn làm sao, tuy đã một năm, nhưng vẫn bóng sáng như mới.

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi cao giọng nói với trong nhà: “Vũ Y cô nương, có nhiều sự việc không đơn giản như nàng nghĩ, tin rằng không lâu sau, nàng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta. Vũ Y cô nương, Lý Khánh An ta nhất định sẽ quay lại tìm nàng.”

Nói xong, hắn thi lễ nghiêm túc, xong mới quay lưng đi về. Sau tấm rèm van trên lầu. Vũ Y đang đứng thở người nhìn bóng hình hắn ngày càng xa dần, giọt lệ trong suốt bên khóe mắt bất giác tự rơi.

Lý Khánh An đi ra khỏi viện của Vũ Y. Dưới một gốc mai, hắn dừng bước đứng lại dõi về ô cửa sổ nơi Vũ Y ở, hắn vẫn thấp thoáng nhìn thấy bóng nàng, trong suốt một năm, hắn chỉ gặp được nàng một lúc ngắn ngủi, có bao nhiêu lời, đè nặng lên tim hắn, khiến hắn nảy sinh tình cảm thương tiếc, một tình ý nồng nàn. Và cũng chính hắn, vì đã đẩy nàng vào thế đáng thương này mà lại càng thấy có lỗi, hắn hi vọng Vũ Y có thể gượng nổi, tin tưởng rằng hắn nhất định sẽ quay lại.

Sau đó, hắn vội quay lưng đi nhanh về phía cửa bên phủ Tướng quốc. Vừa ra khỏi cửa, hắn bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn tại đấy, bên cạnh là hàng trăm tên thị vệ cưỡi ngựa hộ tống, thấy Khánh An đi ra, cửa xe bỗng nhiên được kéo ra, lộ ra bộ mặt cười ngàn năm và chiếc mũi ta của lão Lý Lâm Phổ: “Lý Tướng quân, đến phủ ta vì sao lại không đến gặp ta?”

Sự xuất hiện đột ngột của Lý Lâm Phổ nằm ngoài dự kiến của Khánh An, hắn vội chắn tay cười nói: “Sợ ảnh hưởng đến Tướng quốc nghỉ ngơi, tại hạ quả thật không dám quấy rầy!”

“Ta làm gì có thời gian nghỉ ngơi gì, nếu tướng quân không có việc gấp, có thể ngồi tán ngẫu cùng ta một lúc?”

“Tướng quốc đã mời, tại hạ sao dám từ chối?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.