Thiên Hạ
Chương 163 : Vũ Y quyết định
gacsach.com
Trong phòng khách của phủ Tướng quốc, Thôi lão phu nhân đang ngồi chỉnh trang nghiêm túc, phía sau bà có mấy người con cháu Thôi gia đang đứng, Lý Lâm Phổ không ra mặt, mà là tỷ tỷ ở góa ở nhà của Lý Lâm Phổ Lý Đại Nương ngồi cùng, cũng vậy, mấy đứa con Lý Lâm Phổ cũng đứng ở phía sau, ở một đầu bên kia đang ngồi là nhân vật chính của chủ để hôm nay Khương Vũ Y, thân thể của nàng khá yếu ớt, thị nữ Ngọc Nô ở một bên dìu nàng, trên bàn ở trước mặt Thôi phu nhân đặt quyến hôn thư đã ngã vàng, nét mặt Thôi lão phu nhân không chút cảm xúc, những lời cần nói bà đã nói hết, tiếp theo chỉ chờ sự tỏ bày của Lý gia.
Lý Đại Nương là chỗ dựa lớn nhất của Vũ Y ở Lý gia, vẫn luôn tội nghiệp và chiếu cố Vũ Y, bà kiên quyết ủng hộ Vũ Y từ hôn, nhưng thái độ ngoan cố của Thôi gia đã làm cho bà nảy lửa trong lòng, bà kiềm chế phẫn nộ trong lòng nói: “Lão phu nhân, nếu Vũ Y thật sự là con dâu của Thôi gia, thì chúng tôi thật cũng không thể nói gì hơn, nhưng thực tế là Vũ Y vẫn chưa gả cho Thôi gia, còn chưa thực hiện lễ cưới, nếu chồng của nó cũng đã bệnh vong trước lúc cưới, ta cho rằng thoái đi mối hôn sự này cũng là có thể, không chỉ là có thể, hơn nữa rất bình thường, giống như con út của nhà Hoa Châu Thử sử Hoàng Sứ quân đã mất trước ngày cưới, hoàng gia là chủ động giải trừ hôn ước với nhà gái, cho nhà gái một cơ hội cưới lại, đây là lẽ thường tình của con người, Thôi gia tại sao lại phải khác biệt với người ta? Hơn nữa Vũ Y đã thủ tiết năm năm, nàng cũng đã thực hiện đầy đủ trọn vẹn tiết nhân nghĩa của mình, bây giờ Vũ Y đã hai mươi mốt tuổi, nếu còn không xuất giá, nàng cả đời này e là sẽ phải một mình trông phòng trống rồi, lão phu nhân, ta trước giờ luôn nghĩ Thôi gia là danh môn thế gia. Phải xét tình xét lý thấu đạt hơn những người bình thường mới đúng chứ, tại sao những điều ta nghe thấy trông thấy, lại là hoàn toàn trái ngược?”
Một tràng lời lẽ sắc bén của Lý Đại Nương trước mặt Thôi lão phu nhân lại chẳng dậy được tí sóng nào, bà chống một gậy thật mạnh xuống đất, lạnh như băng nói: “Tâm trạng bảo vệ người của mình của Lý Đại Nương ta có thể hiện được, nhưng Thôi gia sở dĩ danh môn mấy trăm năm, chính là ở chỗ quy củ nghiêm khắc, quy củ Thôi gia là không thoái hôn, ta hôm nay đến chỉ muốn nhắc lại hai việc, trước hết thoái hôn là không thể nào, Vũ Y nếu đã hứa hôn cho Thôi gia thì nó vĩnh viễn là con dâu của Thôi gia, chúng tôi vốn dĩ cũng đã suy nghĩ đến sự thuận tiện của nó, cho phép nó ở nhà mẹ ruột, nhưng ta nghe nói nó chưa được Thôi gia cho phép, đã tự ý đi ra ngoài gảy đàn, còn giành được một danh hiệu “Cầm tiên”, Vũ Y, có phải là vậy không?”
Trong sảnh đường nhất thời dậy lên một sự xáo động nhỏ, không chỉ có con cháu Thôi gia kinh ngạc sững sờ, mấy đứa con của Lý Lâm Phổ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thì ra “Cầm tiên” nức danh kinh thành đã lâu lại chính là Vũ Y, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nàng.
Lúc này, trên mặt Vũ Y vì phẫn nộ mà nhuốm màu đỏ ửng, nàng trước giờ vẫn nghĩ rằng bản thân mình không thể từ hôn là do không ai nói giúp nàng, nhưng bây giờ nàng mới hiểu được, thì ra Thôi gia căn bản là chẳng hề có lòng thoái hôn, chỉ khăng khăng muốn cho nàng cô quạnh sống khổ quảng đời còn lại của cuộc đời. Vì cái gọi là danh dự gia tộc, mà lại muốn bắt mình làm vật hiến tế, cô độc khổ sử năm năm trời mà chẳng có được chút đồng cảm và thấu hiểu nào của Thôi gia, bây giờ lại ngang nhiên chỉ trích nàng đi ra ngoài đánh đàn, bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ phải để nàng trở thành xác sống, đem nàng nhốt ở trong phòng cô đơn già cỗi cả đời, bọn họ mới thỏa mãn, mới phù hợp với quy củ Thôi gia của bọn họ sao?
Phẫn nộ làm cho thân thể của nàng run lên nhè nhẹ, nàng ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, ta quả là đã từng gãy đàn ở Lê Viên biệt viện, đó là vì kỷ niệm mẫu thân của ta, chẳng lẽ ta đánh đàn kỷ niệm mẫu thân cũng phạm phải vương pháp sao? Hay là phạm vào gia pháp của Thôi gia các người?”
“Vũ Y cô nương, thôi gia chúng ta có quy củ, người trong phủ chưa được sự đồng ý của gia tộc, không được phép công khai xuất đầu lộ diện, cô nương nếu đã là người Thôi gia, thì hãy tuân thủ quy củ của Thôi gia, nếu Lý phủ đã quản không được ngươi, thì đợi lát nữa ngươi hãy theo ta trở về đi!”
“Ta không đi thì sao!”
Vũ Y phẫn nộ tới cực điểm, giờ phút này nàng đã hoàn toàn mất đi sự trầm tĩnh và điềm đạm ngày thường, sự chán chường và nỗi bi thương tích tụ trong năm năm ở giây phút này phun trào ra, nàng cố hết sức đứng lên, lớn tiếng nói với Thôi lão phu nhân: “Hãy cho Thôi gia và quy củ Thôi gia của các người xuống chầu quỷ đi! Ta là con gái của Khương gia, từ nay về sau, ta và Thôi gia không có tí quan hệ nào nữa!”
“Ngọc Nô, chúng ta đi!”
Nàng vịn lấy ngọc Nô, hai người chậm rãi rời khỏi đại sảnh, trong sảnh im lặng như tờ, không khí trở nên vô cùng ngại ngùng, một lúc sau, thôi lão phu nhân hừ một tiếng thật mạnh, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào mấy câu nói đó của nó, bắt nó đi gặp quan cũng không có vấn đề gì.”
Bà lại nói với Lý Đại Nương: “Ta yêu cầu Lý tướng quốc lập tức đưa nó đến Thôi gia ngay, không có vấn để chứ?”
Bà cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tướng quốc”, Lý đại Nương âm thầm thở dài, cho dù trong lòng bà cũng vô cùng bất mãn, nhưng Vũ Y là con dâu Thôi gia, Lý phủ không có Lý do gì để cự tuyệt, bà bèn nói: “Lão phu nhân vừa rồi cũng thấy rồi đó, Vũ Y vẫn còn đang bệnh, chi bằng chờ một hai ngày, đợi bệnh tình của nàng tốt hơn một chút, thôi phủ mới đến đón nàng đi, được chứ?”
Thôi Bình cùng đi theo bên cạnh nói với Thôi lão phu nhân: “Tổ mẫu, Thôi gia chúng ta là người thấu tình đạt lý, chi bằng để nàng dưỡng bệnh cho khỏe hẳng đến đón nàng đi.”
Thôi lão phu trừng mắt nhìn Thôi Bình, không biết hắn vì sao lại nhiệt tình như vậy, bà đẩy hôn thư về phía trước, nói: “Thôi gia tuyệt đối sẽ không từ hôn, thôi được! Nể mặt Lý tướng quốc, chúng ta đợi thêm ba ngày nữa, ba ngày sau Thôi gia sẽ tự khắc đến viếng cửa đón người.”
Vũ Y trở về căn phòng của mình, trong ngày hôm nay, sự chán chường trong tình cảm và sự tàn khốc của số phận đã đau khổ dày vò trái tim của cô nương này. Ốm đau làm cho cơ thể của nàng gần như là không thể ngồi dậy, nhưng nỗi uất ức nhục nhã nhói tim và cơn giận đối với Thôi gia làm cho nàng cầm cự được, hai mắt nàng dán chặt vào phía ngoài cửa sổ, ngồi trước cửa sổ không chút động đậy, mặt như tờ giấy trắng.
“Cô nương, chúng ta đi cầu xin lão gia lần nữa đi!”
Ngọc Nô nhỏ giọng nói: “Ngài dù sao cũng là Tướng quốc! Hãy nhờ ngài nói với Thôi gia một chút, để cho cô nương ở lại.”
“Ngọc Nô, chúng ta thu dọn đồ đạc.”
“Cô nương.. đang nói gì?”
“Thu dọn đồ đạc, chúng ta rời khỏi Trường An!” Trong mắt Vũ Y toát ra một niềm kiên định chưa từng có.
Ngọc Nô trong lòng trở nên hoảng loạn, đi! Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, trên người các nàng không một xu dính túi, lại không thân không thích, hai thiếu nữ ốm yếu như các nàng có thể đi đâu được? Ngay cả bữa cơm tối hôm nay còn lo chưa đặng, thậm chí cả tiền thuê xe ngựa còn không có nữa là.
Nàng liếc trộm cô nương một cái, nàng kỳ thật còn nghĩ ra một nơi để tới, nhưng ngặt nỗi nàng làm sao cũng không mở miệng được.
“Cô nương, chi bằng.. chi bằng chúng ta đi tìm Lý tướng quân đi!”
Ngọc Nô cuối cùng vẫn lấy đủ dũng khí, nhưng Vũ Y lại kiên quyết lắc đầu, làm cho Ngọc Nô vừa mới dâng lên hy vọng lại rơi vào núi băng.
Đúng lúc này, trong sân nhà bỗng nhiên vọng đến một tiếng ho khan, tiếng nói của Lý Lâm Phổ xuất hiện trong sân: “Vũ Y, ta muốn nói chuyện với cháu một chút, được chứ?”
“Cậu, mời cậu vào!”
Vũ Y sửa sang lại xiêm y một chút, rồi uống một ngụm nước, để tâm trạng kích động phẫn nộ của mình bình lắng trở lại, nàng đi xuống lầu, Lý Lâm Phổ đã đứng ở trước cửa.
Nàng vội vàng thi lễ: “Cậu!”
Lý Lâm Phổ quan sát một chút phòng của Vũ Y, mười năm nay hắn vẫn là lần đầu tiên đi vào căn phòng này, trong phòng bày trí đơn sơ thậm chí còn không bằng phòng hạ nhân, có thể thấy cuộc sống mười năm nay của Vũ Y cũng không phải là những ngày tháng dễ dàng gì. Dù sao cũng là cháu gái ngoại của mình, trong lòng hắn không khỏi có chút áy náy.
“Vũ Y, ngồi xuống đi!”
Hắn xếp bằng ngồi xuống. Vũ Y cũng từ tốn ngồi xuống phía đối diện, ngọc Nô dâng một ly trà: “Lão gia, mời uống trà!”
Lý Lâm Phổ gật đầu, hắn trầm ngâm một chút bèn nói: “Ta tới là muốn nói với cháu, thôi gia nhất định phải đón cháu trở về, ta cũng không còn cách nào.”
Vũ Y lặng thinh, thật lâu sau, nàng buồn bả cười nói: “Cháu hiểu!”
Lý Lâm Phổ mỉm cười nói: “Nhưng mà trước khi đi Thôi phủ, cháu có thể đi tảo mộ cha mẹ trước, nếu ta nhớ không lầm, mộ cha mẹ cháu hẳn là ở Quảng Châu! Từ Trường An đi đến đó” trước lễ Thanh minh chắc chắn là kịp tảo mộ cho cha mẹ, Thôi gia không lời nào để nói nữa.”
Nói xong, hắn lấy ra một cái bọc nhỏ, đặt lên bàn, đẩy về phía trước mặt Vũ Y, cười nói: “Đây là sáu mươi lạng vàng lá và một miếng ngọc bài của ta, vàng lá là tiền đi đường của cháu, ngọc bài là cho quan phủ xem, gặp được khó khăn gì, trực tiếp tìm đến quan phủ, không ai dám thờ ơ với cháu, ngoài ra, ta cho Lão Trung Đầu đi cùng cháu. Hắn theo ta đã ba mươi năm, rất mực trung thành với ta, trên đường có thể chăm sóc cháu.”
Vũ Y lẳng lặng nhìn cái bọc trước mắt, nàng hiểu ý của cậu, tảo mộ chẳng qua là cái cớ, cậu thực ra là để nàng cao bay xa chạy.
Vũ Y dập đầu cho Lý Lâm Phổ một cái thật mạnh, nước mắt rưng rưng nói: “Ân tình của cậu. Vũ Y sẽ ghi nhớ mãi trong lòng.”
Lý Lâm Phổ thở dài nói: “Ta đường đường là hữu tướng quốc, mà lại cũng chỉ có thể bày ra hạ sách này, nói ra chỉ thêm hổ thẹn! Vũ Y, cháu đêm nay đi ngay, dọc đường bảo trọng!”
Hắn đứng dậy rồi đi ra ngoài, lúc đi tới trước cửa, hắn lại dừng bước, quay lại cười nói: “Lý Khánh An cháu cũng đừng quá trách hắn làm gì, là ta lấy cháu để làm giao dịch với hắn, hắn không chịu đi theo ta, mới phớt lờ cháu đi, tha thứ cho hắn nhé!”
Lý Lâm Phổ vừa cười vừa lắc đầu. Rồi xoay người đi khỏi. Vũ Y ngơ ngác đứng ở trước cửa, câu nói cuối cùng của cậu giống như một tia sét đánh trúng nàng, nàng bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Lý Khánh An nói với nàng: “Vũ Y cô nương. Rất nhiều chuyện không phải đơn giản như cô nương nghĩ tin là không lâu, cô nương sẽ hiểu được nỗi khổ của tại hạ. Vũ Y cô nương, ta nhất định sẽ đến tìm cô nương lần nữa”
Nàng mềm nhũn người ngả vào cửa, khẽ thở dài một tiếng, trong lòng tràn ngập nỗi thất thểu mất mát vô tận.
Ngay đêm hôm đó, một chiếc xe ngựa lén lút đi ra phủ Tướng quốc, trong tiếng cười hân hoan của hội đèn Nguyên Tiêu rời khỏi Trường An, biến mất trong màn sương đêm tăm tối.
Ba ngày sau, thôi gia tới đón Vũ Y, câu trả lời của phủ Tướng quốc lại là: Vũ Y đi tảo mộ cho cha mẹ. Sau này sẽ trực tiếp trở về Khương gia, chẳng còn có chút liên quan gì đến Lý phủ nữa.
Tết Nguyên Tiêu vừa qua khỏi, đấu tranh giữa đông cung và Dương Chiêu bắt đầu tiến vào giai đoạn gay gắt, đã là chuyện cả triều đều biết, thái tử kiên trì Vi Hoán làm việc theo quy tắc triều đình, tuy rằng là đề bạt cháu, nhưng cũng không trái luật, không nên có tội, còn Dương Chiêu cuối cùng cũng nhảy ra từ sau tấm rèm, bẩm báo với Lý Long Cơ rằng Vi Minh làm quan thất đức, căn bản là không có tư cách để được đề bạt. Vi Hoán tuy rằng làm theo trình tự từng bước đề bạt, nhưng những quan viên có tư cách hơn Vi Minh có cả khối người. Vi Hoán tại sao lại không đề bạt, đây hiển nhiên là tín nhiệm người vì tư lợi.
Bản thân Vi Hoán cũng ra mặt giải bày, tuy rằng kiểm tra đánh giá mấy năm của Vi Minh đều là tầm trung trung, nhưng hắn làm quan cẩn trọng, không có chỗ thất đức nào.
Trải qua mấy phen biện luận, tất cả tiêu điểm đều dần dần tập trung trên người Vi Minh, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Bởi vì hắn đã trên đường tiến kinh, buổi chiều ngày mười bảy tháng giêng, Lý Long Cơ hạ chỉ, Triệu Vi Minh vào cung yết kiến.
Trung thư tinh, trên bàn Lý Lâm Phổ bày ra ý chỉ trong cung vừa truyền đến, Lý Long Cơ phải lập tức triệu kiến Vi Minh đối chất, thánh chỉ không phải từ Hàn lâm phát ra, mà là ban phát thông qua Trung thư tinh, cần Trung thư tinh và Môn hạ tinh mỗi bên đóng một con dấu đại ấn mới có hiệu lực.
Hắn vừa nhận được tin mới nhất, Vi Minh đã tới Hàm Dương, theo lộ trình bình thường, hắn đêm nay hẳn là tá túc ở dịch trạm Tam Kiều (tức 3 cây cầu, gồm Thái Bình kiều, Cát Lợi kiều và Trường Khánh kiều).
Mấu chốt chính là hôm nay đã chập tối, Lý Lâm Phổ trầm tư một lát, bèn đem ý chỉ giao cho Trung thư xá nhân Lưu Thông nói: “Ý chỉ này mọi người thương nghị thêm một chút, soạn thảo lại rồi giao cho ta.”
Một ý chỉ triệu kiến người là không có gì cần thương lượng cả, Lưu Thông là tâm phúc của Lý Lâm Phổ, hắn hiểu được ý của Tướng quốc, tấu chương này phải giữ lại một khoảng thời gian rồi mới phát đi.
“Ty chức đi triệu tập các xá nhân thương nghị ngay.”
Lưu thông vội vàng đi ngay, Lý Lâm Phổ khoát tay, gọi một tên thị vệ đi lên, nói khẽ với hắn nói: “Ngươi đi làm một chuyện...”
Sau nửa canh giờ, hơn mười người áo đen hộ tống một chiếc xe ngựa sặc rỡ, rời khỏi thanh lâu nổi tiếng Trường An “Yêu Hoa Phường” chạy như bay về phía ngoại thành.
Đúng như phán đoán của Lý Lâm Phổ, bởi vì sắc trời đã tối, nhân vật mấu chốt Vi Minh trong vụ Vi Hoán liền ngủ lại ở dịch trạm Tam Kiều. Vi Minh năm nay khoảng ba mươi tuổi, dáng người tầm trung, tướng mạo bình bình, hắn là trưởng tử của anh họ Vi Tế của Vi Hoán. Vi Tế từng nhậm chức Thái tử Trung xá nhân, chiếu theo lệ chế Đại Đường, đứa con cả của hắn Vi Minh bèn được sự phò trợ gia tộc, thụ quan Ích Châu Đông Dương huyện thừa (địa vị ở trong huyện chỉ thấp hơn huyện lệnh, trách nhiệm chủ yếu là quản Lý việc văn thư, nhà kho), đây là chức tiểu quan tòng bát phẩm, bởi vì năng lực có hạn, đã làm bốn năm quan, biểu hiện bình bình, vẫn chưa được thăng tiến.
Năm ngoái sáu tháng cuối năm, thúc phụ của hắn Ích Châu Thái thú Vi Hoán đưa hắn lên làm Ích Châu Thương tào Tham quân sự, trở thành quan tòng thất phẩm, tuy rằng đã thăng quan, nhưng Vi Minh cũng không xem trọng lần thăng quan này lắm, thúc phụ của hắn là Thái thú Ích Châu, không thăng chức cho mình, còn thăng chức cho ai nữa? Hơn nữa chỉ là lên một cấp, làm hắn trong lòng cũng có chút bất mãn.
Năm ngày trước Vi Minh được Ích Châu Trưởng sứ Thôi Viên phái đến làm việc trong kinh, hắn suốt chặng đường cứ từ từ mà tới, sau khi trời tối hắn đã đến dịch trạm Tam Kiều, tính ra thì, cách kinh thành còn có ba mươi dặm, khi đến được kinh thành thì có lẽ đã đóng cửa thành rồi, thêm vào đó dịch thừa phục vụ đặc biệt tận tâm. Vi Minh liền quyết định ở lại dịch trạm tá túc một đêm. Sáng sớm mai mới tiếp tục vào kinh làm việc.
Trong phòng đèn đuốc sáng trung, dịch thừa Trương Tam Hồ đã dọn ra một bàn toàn đồ ăn ngon, lại mua thêm năm sáu cân rượu ngon, nhiệt tình khoán đãi Vi Minh.
“Nào! Vi tham quân, ta kính ngài thêm một ly, ngài nhất định phải nể mặt ta mà uống đi.”
Trương Tam Hổ bộ dạng cao lớn thô kệch, nhưng khẩu khí lại vô cùng khiêm tốn, hắn trái một câu tham quân, phải một câu danh môn Vi gia, nịnh đến Vi Minh cứ lâng lâng, trong lòng hắn thực sự khinh thường hạng người như Trương Tam Hổ, nhưng trò vỗ ngọt của Trương Tam Hổ lại quá tốt, làm cho hắn cũng không khỏi tâm sự giải bày cùng Trương Tam Hổ.
Rượu đã uống được hai bình, Vi Minh tật cũ lại tái phát, hắn ngứa ngáy cồn cào trong lòng, liền thấp giọng hỏi nói: “Trương dịch thừa, đêm nay không biết có thể tìm một kỹ nữ giúp ta được không?”
“Ái chà! Sao Vi tham quân không nói sớm?” Trương Tam Hồ vỗ đùi một cái thật mạnh, cười tinh quái nói: “Thật là trùng hợp, dịch trạm của ta vừa lúc có một danh kỹ Trường An, biệt danh là Lạc Mai, nàng là về Hàm Dương thăm người thân, nếu Vi tham quân đồng ý, ta sẽ xe dây cho, đêm nay đảm bảo Vi tham quân phong lưu khoái lạc!”
Hắn chần chờ một chút lại nói: “Chính là tiền thịt khá mắt, một đêm phong lưu phải mười quan tiền.”
Vi Minh mừng rỡ, lập tức nói: “Tiền không là vấn đề, chỉ cần hầu hạ được tốt, ta tăng gấp đôi!”
Hắn tinh trùng lên não, nhưng lại không nghĩ tới dịch trạm tại sao lại có kỹ nữ?
Trương Tam Hổ híp mắt nở nụ cười, tên Vi Minh quả nhiên là tên háo sắc, hắn lại đổ một chén rượu cười nói: “Vi tham quân ngồi một chút, ta đi mời Lạc Mai cô nương đến.”
Vi tham quân đi ra ngoài, lát sau, cửa mở, một làn gió thơm phả vào mặt, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc váy sa màu lục, nàng xinh đẹp yểu điệu, nét mặt đa tình, nàng thướt tha ngồi xuống, giơ ra các ngón tay ngọc đã sơn đỏ thắm hết các móng, cầm bình rượu lên rót cho mình một ly rượu, một đôi mắt đào hoa long lanh liếc mắt đưa tình nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ khêu gợi mời mọc.
Nàng giơ ly rượu lên, tay áo dài vuột xuống, lộ ra một đoạn cánh tay ngọc ngà tuyết trắng, nàng nũng nịu thẹn thùng nói: “Vi tham quân, nô gia kính ngài một ly.”
Vi Minh nuốt một ngụm nước miếng, hồn bay phách lạc nhìn vào người thiếu nữ xinh đẹp ở trước mắt, nhưng lại không nghe thấy nàng nói gì.
“Hai người uống rượu, ta không quấy rầy!”
Trương Tam Hổ cười hắc hắc đóng cửa lại, nhưng lại rón ra rón rén trèo lên nóc nhà, từ một khe nứt lén nhìn vào trong phòng, trong phòng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng khúc khích nói cười, tiếng mời rượu tới tấp của thiếu nữ xinh đẹp, khoảng nửa canh giờ sau, đèn trong phòng tắt đi, hai người lên giường đi ngủ.
Rạng sáng ngày hôm sau. Vi Minh vẫn còn chưa rời khỏi giường. Danh kỹ Lạc Mai đem hết mọi ngón nghề, quấn chặt lấy hắn trên giường.
Lúc này, mấy con ngựa từ xa chạy tới, trên ngựa là vài quan viên truyền chỉ, bọn họ chạy tới trước dịch trạm, thị ngự sử Hàn Thanh dẫn đầu cao giọng hỏi: “Ích Châu Thương tào Tham quân sự Vi Minh có ở đây không?”
Dịch thừa Trương Tam Hổ lập tức tiến lên căm giận nói: “Vị Vi tham quân này thật là quá thể, tối hôm qua gọi kỹ nữ đến dịch trạm, tiểu nhân nói dịch trạm không cho phép gọi kỹ nữ, hắn lại nói hắn là con cháu Vi gia, mắng ta nói xằng, hiện tại hắn vẫn còn đang lang chạ với kỹ nữ.”
Nét mặt của Thị ngự sử Hàn Thanh lập tức sa sầm lại, hắn ra hiệu mắt một cái với tùy tùng, hai gã tùy tùng chạy vội đi vào, lát sau trong phòng truyền đến một tiếng thét chói tai của đàn bà, tùy tùng của hắn đi ra nói: “Vi Minh quả thật đang gọi kỹ nữ, bây giờ say be bét, không thể lĩnh chỉ.”
Hàn Thanh hừ một tiếng thật mạnh: “Thật sự là cả san làm loạn, bệ hạ còn đang chờ hắn yết kiến, hắn lại dám chiêu gọi kỹ nữ ở dịch trạm.”
Hắn quay đầu ngựa lại, chạy gấp về hướng thành Trường An.
Trong Đại Đồng Điện, hơn mười trọng thần đang chờ Vi Minh yết kiến, lúc này, Thị ngự sử Hàn Thanh vội vàng đi vào, khom người nói: “Bệ hạ. Ích Châu Thương tào Tham quân sự Vi Minh ở dịch trạm Tam Kiều chiêu kỹ trác táng, đến nay say rượu chưa dậy, không thể đến yết kiến bệ hạ.”
Lý Long Cơ nhất thời giận tím mặt. “Bình” một tiếng vang to, hắn vỗ một chưởng trên bàn, cắn răng nói: “Hay cho một con cháu Vi gia không thất đức! Hay cho một sự thăng tiến công bằng!”
Hắn ánh mắt nhướng lên, nhìn chằm chằm thái tử Lý Hanh nói: “Hiện tại con còn gì để nói?”
Lý Hanh cả khuôn mặt đỏ bừng, hắn vội vàng quỳ xuống nói: “Nhi thần chỉ là vì Vi thái thú kêu oan, thực sự không biết Vi Minh là người như vậy.”
Vi hoán cũng trắng bệch hết cả mặt, quỳ xuống, run giọng nói: “Thần dùng người mà không kiểm tra, có tội! Xin bệ hạ xử phạt.”
Dương Chiêu bên cạnh mừng rỡ, không ngờ lại xuất hiện sự biến chuyển như vậy, hắn không khỏi mừng như được nở hoa trong lòng, tiến lên khom người nói: “Bệ hạ, thần làm quan ở Kiếm nam, thực sự hiểu rõ nhân phẩm của tên Vi Minh này, cho nên thần mới ủng hộ buộc tội của Thôi trưởng sứ, bây giờ sự thật rành rành, xin bệ hạ xử phạt!”
Lý Long Cơ hừ một tiếng, mặt lạnh lùng nói: “Vi Minh lúc công vụ chiêu kỹ ở dịch trạm, thất trách thất đức, cách chức của người này, vĩnh viễn không dùng đến, ngừng việc làm quan dựa vào quan hệ gia tộc của Vi thị, về phần Vi Hoán, không thích hợp tiếp tục làm Thái thú Ích Châu nữa, miền đi chức Thái thú Ích Châu của hắn, điều nhiệm sang châu khác, thăng tiến Ích Châu trưởng sứ Thôi Viên làm Thái thú Ích Châu.”
Lý Hanh âm thầm thở dài, lần này Vi gia lại tiếp tục gánh chịu sự đả kích, mình tổn thất nghiêm trọng, không ngờ hắn lại bại dưới tay Dương Chiêu, hắn liếc Dương Chiêu một cái, thấy hắn đắc ý ngạo nghễ liếc nhìn mình, hắn không khỏi cắn răng một cái. “Họ Dương kia, hãy chờ xem!”
“Tam Lang, chàng còn có việc thì hay đi làm thôi! Thiếp không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe ngay thôi!” Lúc này, Dương Ngọc Hoàn nằm trong màn phủ dung, mới một ngày qua đi mà nàng tiều tụy nhiều, sắc mặt nàng trắng bệch, không còn vẻ long lanh trong suốt mọi khi, khóe mắt sâu húp, ánh mắt cũng không còn thần thái sinh khí mọi khi, giọng nàng yếu ớt. Phải tập trung lắm mới nghe rõ.
Lý Long Cơ ngồi cạnh giường không ngừng vuốt ve bàn tay trắng nõn của nàng, trong lòng toàn sót thương, đêm Thượng nguyên, nhà nhà hộ hộ” đều ra khỏi nhà ngắm đèn, ái phi của người lại đổ bệnh, thậm chí cả đèn trong cung cũng không đi ngắm được, ngự y đã dặn tới lui là tuyệt không thể để quý phi gặp gió.
Người cười cười an ủi: “Hôm nay là ngày rằm tháng giêng, trẫm cũng nên nghỉ ngơi, không có việc gì, trẫm sẽ ở bên cạnh quý phi. Vừa rồi trẫm đã hỏi ngự y, nương tử gặp phải phong hàn, cần điều dưỡng cẩn thận chừng ba năm ngày, ắt sẽ khỏe lại.”
Dương ngọc Hoàn trong lúc bệnh lại càng hiểu rõ hơn sự quan tâm chăm sóc hết mực của Lý Long Cơ, trong mắt nàng chứa chan một sự dịu dàng khó tả, một sự bao dung, và thâm tình, nàng mỉm cười nói: ““Nhưng Tam Lang ở ngay bên cạnh thiếp, thiếp cũng đâu ngủ được, nên Tam Lang cứ đi nghỉ ngơi! Hay không thì vào thư phòng đọc sách, hoặc đi đến thăm phi từ khác, bao nhiêu việc thế này, người đi nhanh đi! Thiếp còn muốn ngủ một lát. ”
Lúc này, ngoài cửa là tiếng bẩm báo của hoạn quan: “Điệu hạ, thái tử điện hạ cầu kiến, nói là có việc quan trọng!”
“Tam Lang, mau đi gặp Thái tử đi, đừng vì thiếp là làm dỡ việc nước nhà.”
Lúc Long Cơ không biết vì sao Thái tử lại đến, chỉ đứng lên cười nói: “Được thôi! Nương tử phải nghỉ ngơi, trẫm đi một lát lại về.”