Thiên Hạ

Chương 182



Thiên Hạ
Chương 182 : Dòng sông trăng
gacsach.com

Sắc trời còn sớm, Khánh An đã rời phủ, hắn định đi đả thính chút thế lực của Hội Hán Đường tại Bắc Đình, vừa đi đến cửa phủ, thì gặp Như Hoa đã thu dọn quầy hàng, những phụ nữ mua hàng cũng đã tản đi, Ba người Như Hoa, Tiểu Liên, Ngọc Nô đang ngồi dọn dẹp hàng hóa. có mấy gia nhân nam đang khiêng hàng và tiền đồng giúp.

Có thể thấy được họ đều mệt lả người, mệt nói không ra lời, nhưng niềm vui kiếm được tiền vẫn lộ rõ vẻ hưng phấn trên mặt.

“Như Hoa!”

Khánh An dừng chân lại vẫy tay với nàng, Như Hoa chạy vội đến, cười nói: “Đại ca. huynh tìm muội có việc à?”

“Ta muốn đi tìm hiểu mấy thương hiệu, nàng có muốn đi cùng ta không?”

“Có!” Như Hoa mừng rỡ vỗ tay: “Huynh đợi một lát, muội đi nói một tiếng với mọi người.”

Nói xong nàng quay lưng chạy đi, chỉ thấy nàng tì tê vài câu với Tiểu Liên và Ngọc Nô, xong lại quay người chạy về kéo lấy tay hắn, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Khánh An quay đầu nhìn các thân binh của mình: “Mọi người lên ngựa thôi!”

Mọi người đồng loạt lên ngựa, Như Hoa cũng cởi con ngựa màu đỏ tía, cùng nhau đi đến đường Trường An phồn hoa nhất Kim Mãn này.

“Như Họa. nàng biết cười ngựa khi nào thế?”

“Biết lâu rồi, ở Tây An Vụ Nương đã dạy các muội, Như Thi và Tiểu Liên cũng biết, Trong nhà ngoài Vũ Y ra, ai cũng đều biết cởi ngựa cả!”

“Ha ha! Vụ Nương đã xuất giá chưa? Ta cũng lâu lắm rồi không có tin của cô nương ấy.”

Như Hoa mếu máo: “Người ta đều nói nam tử vô tình, quả thật không sai, Cao Vụ vẫn đang đợi huynh thế này, mà huynh còn hỏi người ta đã xuất giá chưa, Nếu nàng ấy biết, chắc đau lòng lắm.”

Khánh An cười khổ không trả lời. Nhưng Như Hoa lại không chịu bỏ qua, nàng lại tiếp tục: “Đại ca. năm nay huynh cũng hai mươi tám rồi, cũng nên thành gia thôi, Muội cảm thấy Vụ cô nượng cũng được, thẳng thắng phóng khoáng, đối nhân chân thành, lại là con gái của Cao Tiên Chi, rất xứng với huynh, Đại ca. hãy đi một chuyến Tây An thôi.”

Cưới Cao Vụ làm vợ, e rằng Lý Long Cơ là người đầu tiên không chấp thuận, hắn liền lắc đầu cười nói: “Sao nàng không nhắc Vũ Y? Không lẽ nàng ấy thì không đáng làm vợ ta ư? Còn cả Như Thi và nàng, các nàng đều có thể làm vợ ta, vì sao phải nhắc Vụ cô nương.”

Như Hoa nghe Khánh An nhắc đến mình, không khỏi đỏ mặt nói: “Muội và tỷ tỷ đâu có phúc này, Vũ Y cũng không được.”

“Vì sao? chỉ vì nàng và Thôi gia chưa giải trừ hôn ước ư?”

“Muội không phải là người để ý cái hôn ước chết tiệt ấy, nhưng tỷ tỷ nói, huynh chẳng qua là một bình dân thường, nếu cứ đòi cưới Vũ Y, người có học của thiên hạ này e sẽ không để y huynh.

Quan của huynh e rằng cũng không thể làm nữa, nên tính qua tính lại, những nữ nhi bên cạnh huynh hỉ có Vụ Nương là thích hợp nhất, Nàng sinh tình với huỳnh, hơn nữa lại đến Bắc Đình tìm huynh cơ mà!”

“Đến tìm ta?” Hắn kinh ngạc nói: “Lúc nào, sao ta không biết?”

“Khoảng một tháng trước! Huynh đi đánh trận ở phía Bắc, Vụ Nương có đến một lần, Trên miệng thì nói là đến thăm các muội, nhưng thực tế các muội đều rõ, nàng đến là tìm huynh, chỉ tiếc huynh không có nhà.nàng lại thất vọng quay về, và không ngừng dặn dò các muội đừng nói với huynh. Ây! Đùng là cô nương tội nghiệp!”

Cao Vụ từng đến Bắc Đình khiến lòng Khánh An có chút rối, Nàng là người con gái đầu tiên hắn đã quen từ lúc đến Đại Đường, Trong ấn tượng của hắn, nàng là một cô nương có chút ngổ ngáo, và tính tình như nam nhi.

Hắn cũng biết có vẻ như nàng thích hắn, chỉ là hắn chưa từng bao giờ đặt nàng trong lòng, Theo hắn, nàng chẳng qua là thiếu nữ hoài xuân, xa nhau một thời gian rồi cũng sẽ quên hắn đi thôi, sẽ thích một chán nam tử giống như Lý Tự Nghiệp, nhưng không ngờ ba năm qua đi, nàng vẫn không đổi thay, tính ra nàng năm nay đã mười tám, nếu cứ tiếp tục lỡ làng thế này...

Hắn không khỏi thầm thở dài, trong lòng không khỏi càng thêm áy náy với Cao Vụ, Đáng nhẽ hắn phải nói rõ với nàng hơn từ sớm.

Hắn lại trầm ngâm không nói chi. Như Hoa thấy hắn tâm trạng không tốt. nên cũng không nói gì thêm.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đến cuối đường Trường An, Đây là một trong bốn con đường rộng nhất của huyện Kim Mãn, đồng thời cũng là nơi buôn bán sầm uất đến từ khắp nơi Bắc Đình, thậm chí cả thương nhân An Tây, Hà Tây, Lĩnh Tây và cả Trung Nguyên Trường an đều tụ tập tại đây.

Do Túc Đặc đến Trường An xa xôi, trên đường lại không an toàn, rất nhiều thương nhân đã dừng bước, chỉ đến Bắc Đình, bán sản phẩm từ Túc Đặc tại đây, và mua các loại sản phẩm khác quay về.

Và tương tự, rất nhiều thương nhân người Hán cũng đến đây bán đồ từ Trung nguyên. và mua thương phâm của người Hồ quay về Trung Nguyên.

Chính vì thế, Bắc Đình liền trở thành một trung tâm trao đổi thương phẩm khổng lồ, trong đó huyện Kim Mãn sở tại của Tiết độ phủ Bắc Đình là phôn thịnh nhất.

Từ tháng năm đến tháng mười chính là thời kỳ buôn bán hoàng kim, từng đội từng đội lạc đà ung dung đi trên phố, những người Túc Đặc đến từ Chiêu Vũ Cửu Quốc đương hỏi thăm đường đến các cửa tiệm.

Khánh An dẫn Như Hoa cùng mưới mấy thân binh đi mãi đến cuối đường, Nơi đây gần cửa thành Đông, có mấy cửa tiệm lớn nời tiếng. chuyên kinh doanh nữ trang. trà. tơ tằm. đồ dùng bằng bạc, sứ...

Khánh an đi đến trước một cửa tiêm tên “Trà trang Lĩnh Tây”. Ông chủ đến từ Túy Diệp, đây là cửa tiệm của lãnh đạo Hán Đường Hội Lý Hồi Xuân, là cứ điểm trung tậm của hội tại Bắc Đình.

Trà trang Lĩnh Tây cũng chính một nhà lái buôn trà lớn nhất vùng Tây Vực, có rất nhiều chi nhánh tại các thành chấn Tây Vực.

Tiệm chính ở Túy Diệp, lũng loan gần như tám phần mười thị trường trà Tây Vực, lợi nhuận khổng lồ, có thể nói, nguồn tài nguyên hùng hậu của Hán Đường Hội, rất nhiều đều là do lợi nhuận của trà trang mà có.

Trà trang Lĩnh Tây chẳng qua chỉ là một phân chỉ của nó. Dù là thế. nhưng chiếm địa của trà trang vẫn rộng lơn, có ý nhất năm mươi mẫu, phía trước là một cửa tiệm lớn, đằng sau là một nhà khổng lồ.

“Quý khách, muốn mua lá trà chứ?”

Một tên bán hàng chạy ra, thấy khánh đến là mười mấy quân nhân, không dám chậm trễ Chạy đến gần mới phát hiện ra là Lý Khánh An, không khỏi ngỡ ngàng, liền lúng ta lúng túng hỏi: “Lý tướng quân, người... người đến có việc chi ư?”

Khánh An nhảy xuống lưng ngưa, nhàn nhạt nói: “Ta không phải đến mua trà đấy thôi?”

“Đâu cần tướng quân phải đích thân đến, nếu cần trà, chỉ cần nói một tiếng với bọn tiểu nhân, bọn tiểu nhân sẽ lập tức đưa đến phủ cho người.”

“Ta đến xem qua đã.”

Hắn giao cương ngựa cho thân binh, đi thẳng vào trà trang, Đại đường của trà trang rộng rãi vô cùng, góc tường để đầy các loại giỏ, rá tre đựng đủ loại lá trà.

phần lớn đều lành bánh trà, khoanh trà, cũng có một ít trà thượng hạng được đựng trong chung sứ để cho các nhà đại hộ dùng, ở đây chỉ trưng bày ít hàng, sau khi giao dịch thành công sẽ ra kho sau nhận hàng.

Từ ngoài nhìn vào, người trong tiệm có vẻ như không nhiều. Có điều sau khi đi đến cửa lớn mới phát hiện, trong đại đường người mua tấp nập đông đúc, phần lớn đều là các tên buôn nhỏ từ Đình Châu. Y Châu. Tây Châu đến nhập hàng.

không chỉ có người Hán, còn có cả người Hồ, người Hồ có người Hồ ngay tại địa phương, hay cả những người Các La Lộc, Đột Kỵ Thi, Sa Đà phụ cận Bắc Đình đều có.

Bọn họ đa phần đều cưỡi ngựa đến, Sau khi vào tiệm, ngựa được gửi tạm ở chuồng ngựa sau viện, ai ai cứ mua là mấy mươi cân, hơn trăm cân, phần lớn đều trực tiếp dùng ngựa đổi lá trà.

Hơn mười người Túc Đặc từ Khanh Quốc đến đượng kỳ kèo giá cả với nhị chưởng quỹ, bọn họ muốn mua bốn ngàn cân trà, trong đại đường người qua người lại, buôn bán đắt khách vô cùng.

Tin Tiết độ sứ Bắc Đình ghé tiệm đã chắn động đến đại chưởng quỹ, Lão họ Tống, cũng là người Hán đên từ Túy Diệp, Lão nghe tin vội đến đưa Khánh An vào phòng khách quý cạnh bên, đích thân rót trà,hai tay dâng lên mời hắn nói: “Đây là trà mới Kỳ Môn hôm qua vừa đến, mời Sứ quân nếm thử, nếu thấy vẫn ổn, ta sẽ phái người đưa mười cân đến phủ Sứ quân.”

Khánh An nhấp một môi trà, nheo mắt nói: “Ta nghe nói trà Kỳ Môn một quan tiền một lượng, đại chưởng quỹ lại tặng ta mười cân, ta thật sự không dám nhận!”

“Đâu có! Đâu có! Chẳng qua là chút lòng, sứ quân quá lời rồi.”

Tống chưởng quỹ vội cười xòa: “Ta thường nghe đông chủ nói về Sứ quân, đã xem như lão bằng hữu đến từ Trường An rồi còn gì.”

“Đông chủ các ngươi người đây có đến đây không?”

QUYỂN 6 - BẢC ĐÌNH TIỂT Độ

Ba mươi tuổi cát bụi công danh, tám nghìn dặm dầm sương dãi nguyệt

0O0 CHƯƠNG 182: DÓNG SÔNG TRĂNG (2) oOo

‘Tháng trước có đến. giờ lại đi Toái Hiệp rồi người tuổi đã lớn, khó mà chịu nổi vất vả của những chuyến đi dài, có thể về sau sẽ do thiếu chủ tiếp quản.”

“ồ! Thiếu chủ các ngươi lúc nào sẽ đến?”

“Cũng khó nói chính xác, tháng sáu cũng có thể là tháng tám, quan trọng là phải đợi đông chủ chịu buông tay để các thiếu chủ quản.”

Khánh An cười cười, vấn đề lại được chuyển đến ngày hôm nay: “Ta hôm nay đến, là có một việc cần thương lượng với trà trang.”

Tống trưởng quầy chắp tay nói: “Sứ quân có gì xin cứ dặn dò, hai chữ ‘thương lượng’ tại hạ thật không dám nhận.”

“Là thế này, Bắc Đình có một số quân lương cần chuyển đến Di Bá hải để xây thành bảo, nhưng tạm thời sức vận chuyển của Bắc Đình chưa đủ, được biết quý trà trang thường phải vận chuyên những kiện hàng lớn qua lại Bắc Đình Toái Hiệp, ta định nhờ các ngươi vận chuyển giúp số quân lương này. Tất nhiên, quân đội sẽ trả công cho việc vận chuyên này, và lúc ấy ta sẽ phái quân đi theo hộ tống, không biết các ngươi có đồng ý không?”

đề nghị của hắn khiến Tống trưởng quầy bắt đầu lung lay. hai tháng nay bọn họ nghĩ nát óc cũng không cơ hội chen chân vào sự vụ phía Bắc Đình.

Thế mà hôm nay, cơ hội lại tự mò đến nhà,khiến lão mừng khôn xiết, vội đứng lên chấp tay nói: “Nếu Sứ quân đã xem trọng Lĩnh trà trang chúng ta, ta làm sao có thể cự tuyệt, nguyện dốc sức vì Sứ quân.”

“Vậy được, việc này khá gấp, ngày mốt lương thực sẽ phải xuất phát, tổng cộng là một vạn thạch, ngoài ra ta còn phải hỏi mua quý trang mua hai ngàn cân lá trà, cũng đưa đến công trường, Hi vọng trễ nhất trong vòng nửa tháng sẽ đến.”

“Sứ quân yên tâm. đường đi bọn ta rất quen, nhiều nhất là mười ba ngày đã có thể đến Di Bá Hải.”

“Vậy được, ta chờ tin tốt lành từ phía các ngươi, ngày mai các ngươi vào thành Bắc Đình làm thủ tục.”

Lý Khánh An đứng dậy chấp tay cáo từ, Vừa đi đến cửa, Như Hoa cũng chạy đến nhỏ giọng nói: “Đúng là lời to!”

“Nàng phát hiện điều gì?”

Như Hoa uất ức: “Muội vừa đi ngó một vòng, giá cả bọn này đắt kinh người, Ta nhớ ở Trường An một cân bánh trà chỉ có tám trăm văn tiền, thế mà bọn này ở đây lại bán một quan ba trăm văn tiền, gần gấp đôi.

Đúng là dù vận chuyên có khó khăn đi chăng nữa, mỗi cân trà ăn lời ba trăm văn tiền, mỗi ngày bọn này bán ít nhất vài ngàn cân, một năm chí ít lời mười vạn quan, hơn nữa bọn họ lại đem ngựa vào Trung Nguyên bán.

lại lời thêm một khoảng, Đây chỉ là tiệm Bắc Đình, nếu thêm các tiệm ở nơi khác, vậy một năm bọn họ lời há phải đến vài trăm ngàn quan tiền, thậm chí hơn trăm vạn.”

Khánh An thấy nàng đầu óc lanh lời, liền cười nói: “Hơn trăm vạn là không thể, tuy họ lời nhiều, nhưng khai chi cũng nhiều, nàng đừng ngưỡng mộ, nếu nàng nguyện ý, nàng cũng có thể kinh doanh trà.”

Như Hoa ngỡ ngàng. “Đại ca. huynh không nói sai chứ! Còn nói muội đi buôn trà, muội chỉ cần cái quầy nhỏ bán vài chiếc váy dư thôi.”

“Kỳ thực, là do ta muốn làm, Nhưng ta không tìm được người thích hợp, hôm nay nhìn muội bán váy, đầu óc tính toán nhanh nhẹn, ta cảm thấy có thể để muội thử xem, cũng không cần muội phải đến Trường An, chỉ cần chấn thủ Bắc Đình, điều tiết vài khâu cho ta là đủ!”

Như Hoa gãi gãi đầu, cặp mày thanh tú của nàng díu lại: “Nhưng muội thấy còn rất nhiều điều thiếu, như vốn, tiệm, vận chuyển, nguồn hàng, còn điều cuối cùng, là muội phải bán cho ai? Thiếu phụ đảm đang cũng không nấu ra nổi cơm nấu không có gạo! Huynh muốn muội làm bằng cách nào?”

Khánh An mỉm cười: “Muội chỉ cần nghĩ được đến những điều này, nói rõ nàng là người có năng lực, yên tâm Vốn ta có, ta sắp phái quân hộ tống rượu cống vào cung, lúc về, bọn họ sẽ mang một chuyến trà về. Nàng phải chuẩn bị cửa tiệm, chiêu mộ người làm, toàn bộ chiêu mộ nương tử quân là được, Đợi lá trà về, nàng sẽ phát tài to, chỉ đơn giản thế thôi.

“Nhưng ai sẽ đến chỗ chúng ta mua trà?” Đây là điều Như Hoa lo lắng,có Tây Lĩnh trà trang, nàng còn chia được miếng bánh nào nữa?

Khánh An cười thất thanh: “Cái nha đầu ngốc này, nàng phải rõ, là ta đang bán trà, chứ nàng còn lo lắng điều chi?”

Ăn tối xong, mọi người mạnh ai nấy về phòng, Lý Khánh An cũng đọc sách một lúc trong thư phòng, Được một hồi, hắn lại đặt sách xuống, bắt đầu đi dạo trong nội trạch.

Một chốc sau đã đi đến trước viện của Vũ Y ở, Viện này cách chỗ hắn ở không xa, trong sân là cây hoài già thăng đứng, che phủ hết năm sáu gian nhà, Hắn vừa bước vào vượn, đã nghe tiếng đàn từ trong vọng ra, tiếng đàn có phần hơi non, không phải do Vũ Y đàn, hắn bỗng nhớ ra, đấy là nàng đang dạy học trò.

Vũ Y có năm học trò, ngoài con gái của Dương Phụng Xa và Nghiêm Trang, còn có con gái của hai quan to Bắc Đình, Năm nữ học sinh tuổi đều còn nhỏ, gần như mỗi buổi tối đều đến chỗ nàng học đàn nửa canh giờ.

Khánh An bỗng chốc do dự, lúc này mà đến làm phiền có phần không ổn, Lúc này, đương lúc Ngọc Nô từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hắn, nàng mừng rỡ ra mặt vội đi lên thi lễ: “Công tử, cô nương nói, nếu người có đến thì mời người đợi bên ngoài một lát, sẽ kết thúc nhanh thôi.”

“Được! Ngươi đi làm việc đi, ta sẽ đợi.”

Khánh An vừa đi đến phòng tây sương, đây cũng chính là phòng tập đàn của Vũ Y, do hai phòng gọp lại mà thành, Một phòng ở trong là tập đàn, phòng ngoài dùng để nghỉ ngơi, Hắn ngồi xuống đợi,Ngọc Nô bưng trà lên mời hắn, khẽ giọng nói: “Công tử, mời dùng trà!”

“Cảm tạ!”

Ngọc Nô hình như muốn nói điều chỉ, nhưng nàng lại không dám nhiều lới, liền vội xin cáo lui, Lý Khánh An nhấp hai ngụm nước trà, liền đứng dậy đi đến trước cửa, trong nhà đèn lửa sáng trung, thông qua màn cửa cũng có thể thấy được tình hình bên trong.

Trong phòng tự một phòng học, năm tiểu nương đang ngồi trên giường, ường ngực thẳng lưng, trước mặt mỗi người là một cây đàn, trưởng nử của Nghiêm Trang.

Nghiêm Tiểu Mai đang ngồi sau cùng đàn, các tiểu nương khác thì chỉ động đậy ngón mô phòng cách đàn, Vũ Y đứng ngay cạnh Nghiêm Tiêu Mai, đang chăm chú nghe đàn, chốc chốc lại nhỏ tiếng cải chính cách đàn của nha đầu ấy.

Vũ Y cũng như mọi khi, mặc một chiếc váy lụa mỏng, khoát chiếc áo choàng màu đỏ, tóc cũng chỉ đơn giản búi thành búi bằng cây Thúy Vũ trâm, để lộ chiếc cổ dài thon tựa thiên nga của nàng.

Trong mặt nàng không chút phấn son, tao nhã thoát tục như ánh trăng mùa thu, Dưới ánh đèn lại càng phong lưu như tuyết bay, như ánh dương ần mình sau mây.

Khánh An không khỏi nhói lại tình hình đã gặp nàng lúc ở Lê Viên, Lúc ấy nàng lướt nhẹ trong nước, như một tiên nữ giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta phải nghẹt thở, như mê như muội.

Nhưng phu nhân Dương Thận Câm lại chỉ rõ thân thế của nàng đằng sau vẻ đẹp tuyệt mỹ này, Thời gian thấm thoát đã gần hai năm, cầm tiên giờ đã trở thành hồi ức ở Trường An, Vũ Y giờ đã theo hắn đến Bắc Đình, hắn có cảm giác như mơ như mộng.

Như có linh cảm, Vũ Y vừa liếc sang, đã thấy Lý Khánh An ở sau màn che, Hắn đến dạy mình đàn, đợi Nghiêm Tiểu Mai đàn xong, nàng liền nói với năm tiểu nương: “Được rồi, hôm nay đến đây kết thúc, mọi người có thể về nghỉ! Nhớ luyện tập thêm theo chỉ dẫn của ta.”

Năm cô học trò ngoan ngoãn thu dọn đàn và lũ lượt đi về, Trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, vũ y cũng dọn sơ qua phòng, trở về chỗ ngồi của mình: “Tưng!” Nàng đàn một tiếng, cười giòn giã: “Quý khách ngoài cửa, còn cần ta đi ra mời nữa ư?”

“Không có lời mời của chủ nhân, ta đâu dám vào!”

Khánh An cười ha hả đi vào, hắn cúi mình thi lễ: “Tham kiến Vũ Y cô nương!”

Nàng phì cười. “Sai rồi! Ta là học sinh, ngươi mới là tiên sinh, học sinh bất động, thì làm sao có việc tiên sinh thi lễ?”

“ồ, hóa ra ta mới là tiên sinh.”

Vũ Y lườm hắn một cái, đứng lên thi lể nói: “Tiểu nữ tử tham kiến tiên sinh!”

“Ừ!”

Khánh An ngang nhiên ngồi xuống, khoát tay nói: “Hiền đồ, hãy đàn một bài cho sư phụ nghe đã.”

Vũ Y vừa ức lại vừa không nhịn được cười, nàng lấy cây đàn lục huyền treo trên tường xuống, theo tư thế hắn đã chỉ ôm đàn trong lòng, những ngón tay thon ngòi bút của nàng bắt đầu gảy đàn.

Bài “ Tây Bá Nhạ đau thương” cứ thế này phát ra như hành vân lưu thủy, lúc nhiệt tình cháy bông, lúc ngâm nga khẽ hát, cộng thêm chút ưu thương nhàn nhạt, đã diễn tả hết thần của bài nhạc đến mức xuất quỷ nhập thần.

Lý Khánh An không khỏi thán phục. Bài này tuy là do hắn dạy nàng, nhưng cái thần do nàng đàn ra, đã hơn xa hơn, hoàn toàn không thua gì những đại sư ghi ta đời sau.

Kết thúc một bài nhạc, Vũ Y thấy Khánh An vẫn đang chìm đắm trong nhạc, trong lòng nàng vui mừng, liền cười nhẹ nói: “Vũ Y đàn xong, nhờ tiên sinh chỉ điểm nhất nhì

Lý Khánh An giờ mới tinh ngộ, cuời khổ lắc đầu: “Nàng đàn hay hơn tất cả mọi người, ta tự thấy mình không bằng.”

Vũ Y đưa đàn cho hắn. mím môi nói: “Sông trăng!”

Lý Khánh An nhận lấy cây đàn cười, Hắn thổi tắt nến gương mặt góc cạnh đàn ông của hắn tắm mình dưới ánh trăng màu bạc trong lại càng quyến rũ ma mị hơn.

Hắn tập trung nhớ lại cung bậc của bản tình ca lãng mạng du dương “Dòng sông trăng” ấy, ngón tay hắn bắt đầu lướt trên từng dây đàn vẽ dần bức tranh dòng chảy con sông nhỏ tình lặng ra trước mặt hai người.

Đây là một đêm mùa thu tĩnh lặng; một chiếc thuyền nhỏ đang lẳng lặng trôi theo dòng chảy, Ánh trăng soi mình trong nước, dòng sông chảy vào rừng, con thuyền nhỏ phảng phất đang lướt thướt đi qua rừng cây, hắn đang giơ mái chèo, đẩy dây leo chằng chịt chắn phía trước ra.

bỗng thấy trước mắt rọi sáng, thuyền nhỏ không biết lúc nào, đã đi đến một mặt hồ sáng trong như gương, ánh trăng sáng bạc, giữa hồ là một tiên nữ mặc váy trắng, thoát tục không dính chút bụi trần, đang đứng chải tóc giữa hồ.

Ánh mắt hắn chứa chan tình cảm nhìn nàng, Vũ Y đang chống cằm chăm chú ngồi nghe, Đôi mắt xinh đẹp của nàng vẫn nhìn chăm chú nhìn hắn.

phảng phất như nàng đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ cùng hắn tắm mình trong dòng sông trăng êm dịu, Trong mắt nàng là làn sương mỏng mơ mông, tràn trề yêu thương trìu mến không tài nào giấu nối, với bài nhạc tuyệt mỹ này, cũng với người đán.

Giờ phút này, trái tim nàng đã bị bài nhạc này chinh phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.