Thiên Hạ

Chương 217



Thiên Hạ
Chương 217 : Đất lành chim đậu
gacsach.com

Sáng sớm hôm sau, Lý Khánh An lại tiếp tục xuất phát về phía nam, Sau hai ngày, hắn cùng đội người của mình đã đến nơi bị thiên tai nghiêm trọng nhất - huyện Cốc Thục.

Trước khi vào huyện, hắn đã từ nhiều nơi khác nhau thu thập được một số tình hình Cốc Thục, chỉ biết là từ lúc hạn hán đến nay, huyện Cốc Thục và các nơi ở Hà Nam Độ không có gì khác nhau lắm, do dân không thể sống được, phải đi đến bước đường tạo phản.

Quan trọng vẫn là dân họa, Cốc Thục đất phì nhiêu, trong cảnh nội có sông Biện Hà và Hoán Thủy chảy qua, giữa hai sông có nhiều nhánh lưu, cộng thêm khí hậu dễ chịu, khiến nơi đây trở thành nơi sản xuất lương thực lớn từ cổ chí kim, Trên bảy phần đất của Cốc Thục đã trở thành trang viên, đất thuộc về nông dân chỉ có chừng ba phần, Trong các đại trang viên, Khánh vương đã sở hữu bốn đại trang viên, có năm trăm công thượng điền.

Đặc điểm chung của bọn quyền quý tham lam này là họ không bao giờ chê đất và tiền nhiều, cũng không đi nghĩ ngợi là liệu Đại Đường có vì thế mà diệt vong, Có thể trong mắt họ, Đại Đường giàu có như thế, mình chỉ lấy đi một ít thì đáng là bao, Hơn nữa họ không lấy, sẽ có người khác lấy, Thế là, sự tham lam đã che mắt lương tâm họ, Hôm nay có rượu hôm nay uống, mặc cho ngày mai sóng thần bão táp.

Hạn hán Hà Nam Độ đến như tiếng còi tập kết báo hiệu đợi thu gom ruộng đất, Các công vương quý tộc Trường An, quan lại cường hào đều củng giơ bàn tay tham lam của mình về vùng đất phì nhiêu Hà Nam Độ, Họ làm đủ một thủ đoạn, đủ mọi đường lối, mục đích chỉ có một, là thừ nước đục thả câu chiếm dụng đất đai của dân, Huyện Cốc Thục chính là một ví dụ điển hình.

Bốn trang viên của Lý Tông tại huyện Cốc Thục không liền nhau, để liên chúng lại, hắn liền lợi dụng đợt hạn này chiếm dụng đất đai, gần hai vạn mẫu, liên quan đến một ngàn hai trăm hộ gia đình, Hắn dùng bạo lực và quyền uy quan phủ làm thủ đoạn, cho mấy trăm gia đinh dùng gậy đánh đuổi chủ đất, dở nhà họ, bức ép họ phải bán ruộng với giá rẻ.

Đồng thời quan phủ sẽ phối hợp hối thúc nông dân đóng thuế, cắt đứt đường sống của họ, và ngăn không cho thương nhân đến mua gạo, nghiêm cấm phú hộ tiếp tục cháo, dùng đủ thủ đoạn để ép nông dân bỏ nhà lưu vong, Chỉ cần nông dân rời đi, ruộng đất sẽ biến thành vô chủ, quan phủ có thể tự ý tịch thu đem bán, mà người mua thì chỉ có một, Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Khánh Vương đã chiếm dụng hơn một vạn mẫu đất.

Nguyên nhân nông dân bạo loạn là do bất mãn với quan phủ, Khi triều đình có lệnh là tiếp tế lương thực cho vùng thiên tai, các huyện lần lượt mở kho lương, duy huyện Cốc Thục không những không mở kho, mà còn ép dân đóng thuế, Khi tin huyện khác mở kho truyền đến tai dân huyện Cốc Thục, tào công và nông dân phẫn nộ, bọn họ xông đến kho quan, và phát hiện kho trống rỗng, dân chúng phẫn nộ đốt kho, và phá cửa nha môn.

Do sợ quan phủ trả thù, hàng ngàn dân chúng cùng những người dẫn đầu có uy tín vội trốn vào trong núi, nhưng lại bị quan phủ bẩm báo với triều đình là chiếm núi tạo phản, Mãi đến lúc vào huyện Cốc Thục hắn mới phát hiện ra chân tướng sự việc, Chiều hôm nay, Lý Khánh An đã soái lành đội binh mã đã quân phủ Cốc Thục nằm ở ngoại thành phía tây hai mươi dặm.

Đây là một câu hỏi của hắn, quân đội đóng vai trò trong trận bạo lần này? Quân phủ Cốc Thục là thương phủ, chắc có một ngàn hai trăm người binh sĩ, nhưng trước mặt Khánh An chỉ là một doanh trại điêu tàn rách nát, một nữa lan can đã không còn, trạm gác ngã ngược, Những tiệm tửu tứ và kỹ quấn sống nhờ doanh trại đều bỏ không, hơn nữa đã đổ nát, mọc đầy cô dại, Xem ra chí ít đã bị bỏ phế mười mấy năm nay.

Sắc mặt hắn trầm lại đến cực độ, Hắn không dám tưởng tượng, quân phủ Trung Nguyên lại bại hoại nhường này, Dân đoàn ở lại ngoài doanh trại, hắn chỉ dẫn một trăm thân binh cưởi ngựa vào doanh, Trong doanh trại cấm cưởi ngựa, nhưng bọn họ lại không cách nào xuống ngựa, dọc đường đều mọc đầy cỏ hoang.

Tuy doanh trại đã tàn phá, nhưng vẫn có thể phần nào nhìn thấy dáng dấp lúc thịnh vượng của nó, Ba hàng gần trăm căn phòng vuông vức nào nhà ăn, nhà binh khí, kho, phòng văn thư... đều có cả. Trường cưởi ngựa và luyện binh bằng phẳng, trên bia đỡ còn đang cắm vài cây tiễn, trên giá đao thậm chí còn có hai cây trường mậu, chỉ là không thấy có bóng dáng con người.

“Các ngươi là ai, sao lại dám cưởi ngựa vào quân doanh!” Sau lưng bọn họ là một giọng nói hung hãn.

Khánh An quay đầu lại chỉ thấy cách họ hai mươi bước có một người đàn ông ngoài ba mươi đang đứng, Chính xác hơn là một quan quân thân hình vạm vỡ, lưng hơi gù, Người này tóc đã bạc nữa, một chiếc mũi to tướng, cùng bộ giáp vây nhỏ, sau mông là cây hoành đao, tay cầm bình rượu đang say bí tỉ nhìn hắn.

“Ngươi là ai?” Khánh An hỏi lại: “Là quan quân nơi đây ư?”

Quan quân ấy cũng có chút mắt nhìn, hắn thấy người trước mặt không phải là quân nhân, nhưng ai ai thân hình cao to, ánh mặt lẫm liệt, lưng dắt hoành đao, vai đeo cung tiễn, đặc biệt là chiến mã họ đang cười đều là tuấn mã hùng tráng, chỉ nhìn thôi đã biết lại này nhóm người này không phải nhỏ liền vội dẹp thái độ ngông cuồng, cung kính trả lời: “Ta là Quả nghệ đô úy ở đây, tên là Thôi Hữu, xin hỏi quý danh các hạ?”

Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Ta nguyên là Bắc Đình Tiết độ sứ, bây giờ là Hà Nam Độ quan sát sứ.”

“Hóa ra các hạ chính là Lý Khánh An!”

Quan quân nghe xong giật nảy mình, hắn vội đi lên, cung kinh quỳ một gối thi quân lễ: “Tỳ chức Thôi Hữu, tham kiến Đại tướng quân.”

Khánh An thấy hắn cũng khá am hiểu về mình liền nhảy xuống ngựa cười nói: “Tìm một nơi để chuyện trò Ta có việc muốn hỏi ngươi.”

“Đại tướng quân đi theo ta!”

Thôi Hữu dẫn Lý Khánh An vào một căn nhà nhỏ, trong đấy toàn mùi rượu nồng nặc, vài miếng đậu khô trong đãi đã mốc meo trên bàn, Thôi Hữu xẹt một tiếng đẩy đĩa xuống đất, lại dùng chân đá hết toàn bộ bình rượu vào góc tường, dùng tay áo phủi phủi chỗ ngồi, cười nói: “Đại tướng quân mời ngồi!”

Lý Khánh An ngồi xuống, hắn quan sát căn nhà một lượt, gần kệ cửa sổ còn có mười mấy quyển sách, hắn gật đầu hỏi: “Chắc ngươi biết ta định hỏi gì, phủ tướng quân này vì sao lại tàn tạ đến nhường này?”

Thôi Hữu cười khổ tâm nói: “Tướng quân đã biết rồi còn cần gì hỏi! Quân phủ Trung Nguyên chỗ nào không thế?”

Lý Khánh An lắc lắc đầu nói: “Chắc không hẳn, quân phủ Dương Châu còn những bảy phần binh lực, Tương Châu quân phủ còn năm phần quân lực, không đến nỗi chạy sạch như chỗ các ngươi.”

“Đúng! Hai tháng trước chỗ bọn ta còn hai trăm binh sĩ, nhưng sau khi Khánh vương chiếm đất, hai trăm binh sĩ cuối cùng cũng chạy sạch, Mã Đô vệ dẫn mười mấy hiệu úy lữ soái chạy đến Hà Bắc nương nhờ An Lộc Sơn, trong quân doanh giờ chỉ còn mỗi ta.”

Trong khẩu khí Thôi Hữu đầy bi ai: “Ta tòng quân từ năm Khai Nguyên thứ mười sáu, nhà ta có hai mươi mẫu đất, nên ta buộc phải tòng quân, Không còn cách nào khác, nếu không tòng quân, đất đai sẽ bị quan phủ tịch thu, Lúc ấy trong doanh còn nhưng bảy trăm huynh đệ, đều giống như ta, do trong nhà có ruộng đất, không thể không tòng quân.

Vào năm Khai Nguyên thứ hai mươi bốn, huyện Cốc Thục đại hạn, Khánh vương thừa cơ thu gom hơn hai vạn mẫu đất, dẫn đến đợt sóng đào vong của quân phủ, trong một đêm chạy hết ba trăm binh sĩ, Cả ruộng đất cũng chẳng còn, còn ai muốn tòng quân nữa.

Mỗi đến đầu năm nay, còn lại hai trăm hai mươi lăm binh sĩ, cũng chẳng khác gì các quân phủ khác, Kết quả lần này Khánh vương lại một lần nữa thừa cơ thu gom ruộng đất, dẫn đến tình hình dân chúng bạo loạn, bậc cha anh đến đây kêu gào một lúc, không những binh sĩ, cả quan quân cũng chạy hơn nữa, binh khí cũng bị bọn họ cưỡm sạch.”

Nói đến đây Thôi Hữu lại thở dài một tiếng, nói: “Ta nghe nói quân đội Trường An cũng gần chạy sạch, muốn đánh giặc thì chỉ còn nhờ vào việc mộ binh lâm thời, Nhưng các đại tướng biên giới ai ai cũng sở hữu trọng binh, một khi tạo phản, ta không biết triều đình sẽ lấy gì đi đối kháng, Nhìn bề ngoài Đại Đường cường thịnh, nhưng bên trong đã mục rỗng, thật đáng lo ngại!”

Trong lòng Lý Khánh An cũng đầy chua chát, Hậu thế nói về An Sử chi loạn, có nói đến Lý Long Cơ hôn dung làm lụy quốc gia, cũng có người nói Lý Lâm Phủ lộng quyền hoành hành, có người nói do Dương Quốc Trung vô dụng, thậm chí có người nói do Dương Quý Phi mỵ hoặc đế vương hại quốc.

Nhưng hôm nay hắn mới biết, căn bản còn do vấn đề ruộng đất gây nên, do bọn quyền quý phó cho dân chúng sống chết mặc bây, thu gom ruộng đất quy mô lớn, khi chế độ quân điền của Đại Đường trở thành chế độ trang điền, khiến quân chế Đại Đường sụp đổ.

Nói thật lòng, An Lộc Sơn tạo phản cũng có nhiều nhân tố, như Lý Lâm Phủ dung túng, Dương Quốc Trung bức ép, và cục diện binh lực dày ngoài mỏng trong này tất yếu sẽ dẫn đến tạo phản nội loạn thôi.

Nếu không có An Lộc Sơn, thì cũng sẽ có Lý Lộc Sơn, Vương Lộc Sơn, Điển hình là sau này trung ương tập quyền bị yếu dần, lực lượng dần tập trung tại địa phương, binh quyền trong tay các tiết độ sứ dẫn đến chiến tranh tranh giành giữa các vùng với nhau.

Trách nhiệm lớn nhất của Đại Đường hoàng đế Lý Long Cơ chính là dung túng cho việc thu gom đất đai, chỉ có vài chiếu thư không cửa miệng không sát thực tế, cấm đoán thu gom đất đai, ai sẽ làm theo? Người không lẽ không biết việc các con mình đang thu gom đất đai ư? Vĩnh nghiệp điền của Khánh vương chỉ có một vạn mẫu, nhưng trong đủ số các loại quà cáp mừng thọ cho Dương gia, hắn lại có thể tặng những năm vạn mẫu lương điền, Vậy nói rõ sự thật, Lý Long Cơ mắt nhắm mắt mở, Và cho thấy rõ người dung túng cho hành vi này, Trong thủ đoạn đối phó người khác của người rất anh minh, nhưng trong việc trị nước lại hôn dung vô độ.

Lý Khánh An không muốn hỏi tiếp, hắn đứng dậy cười nói: “Thôi Hữu, ta xem ngươi tuy đã suy nhưng lại tỉnh táo vô cùng, ngươi có nguyện từ bỏ chức quân vô dụng này đi theo ta không?”

Thôi Hữu quỳ một chân nói: “Binh sĩ đã chạy sạch, bọn ta đều mắc trọng tội, vì thế mà Mã đô úy mới phải bỏ chạy, ta nếu không đi, tội chết sẽ rơi xuống đầu ta, vốn dĩ ta định đi nương nhờ An Lộc Sơn, ta đã ngưỡng mộ tướng quân từ lâu, nhưng giờ nếu được Đại tướng quân thu nhận, ta nguyện đi theo tướng quân.”

Lý Khánh An gật đầu cười nói: “Vậy được, ta sẽ đổi cho ngươi một cái tên khác, từ nay sẽ không còn Thôi Hữu nữa!”

‘Theo hạ nguyên tên Thôi Càn Hữu, sau đổi tên là Thôi Hữu, từ hôm nay trở đi, ta nguyện sẽ phục vụ cho tướng quân.”

“Thôi Càn Hữu!”Hắn nghe tên này có vẻ quen tai, hình như là một đại tướng có tiếng của Đại Đường, Hắn suy ngẫm một lúc bèn nhớ ra, thủ hạ đại tướng đánh bại bốn mươi vạn đại binh của Ca Thư Hàn tại Đồng Quan không phải tên Thôi Càn Hữu ư? Trong lòng hắn đại hỉ, liền nói: “Ngươi hãy đi thu dọn đồ đạc, rồi đi theo ta!”

Đi vòng một vòng doanh trại mà thu được một đại tướng đắc lực, tâm trạng hắn lại tốt trở lại, Trên đường đi, hắn bèn hỏi Thôi Càn Hữu: “Ngươi ở đây đã lâu, ngươi có biện pháp nào để dẹp yên phong trào tạo phản của dân chúng không?”

Thôi Càn Hữu cười nói: “Nếu muốn mưu kỳ ngọc, phải biết mưu kỳ tính trước, dân Cốc Thục không phải tạo phản, chỉ là do Thôi Thái thú vu khống, dèm pha làm xấu hóa hình tượng của họ thôi, Kỳ thực họ vì đã đốt kho lương của nha huyện, sợ quan phủ truy cứu, nên mới phải trốn vào trong núi lẩn tránh, Cho nên tướng quân không cần phải dùng từ ‘dẹp yên đâu! Nên nói là làm sao đê họ đi về nhà!”

“Vậy ngươi nói làm sao để họ về nhà?” Khánh An lại cười hỏi.

“Lấy lòng tin của họ!”

“Làm cách nào lấy lòng tin?”

“Rất đơn giản, giết chết người gây ác, đưa đầu người vào núi, trả ruộng đất cho họ, bọn sẽ ắt sẽ tự ra khỏi núi và về nhà, điều này phải xem Đại tướng quân có được hào khí đó không thôi.”

Lý Khánh An mỉm cười: “Hào khí này thì ta vẫn có, Thôi tướng quân có gan đi vào núi thay ta không?”

“Nếu Đại tướng quân có hào khí, tại hạ cũng sẽ có gan!”

Hai người nhì nhau lại cười phá lên.

Từ Quan sát sứ Lý Khánh An đi vào Tống Châu, Thôi Thái thú đã thổn thức bất an, Khác với tình hình ở Biện Châu, vấn đề ở Tống Châu phức tạp hơn nhiều, Từ khi Lý Khánh An vừa được nhậm chức Hà Nam Đạo Quan sát sứ, Thôi Liêm đã bắt đầu cho thủ hạ thanh lý vấn đề thừa lúc hạn hán chiếm đất của mình, Phần lớn tình hình chiếm dụng đất đã bị khống chế, rất nhiều đất đai bị chiếm dụng đều đã được trả về nông hộ.

Nhưng có hai vấn đề khó khăn mà hắn vẫn không giải quyết được, một là vấn đề Tương Ấp huyện bị con gái hoàng đế chiếm đất đai, là đại tẩu và đại ca của hắn, về mặt tình và lý cũng khó mà phủi sạch trách nhiệm, hơn nữa thái độ huyện chủ Tương Ấp rất ư cứng rắn, kiên quyết không chịu hoàn trả ruộng đất, mà đại ca Thôi Kiều thái độ lại ám muội không rõ ràng, hi vọng hắn có thể dùng thủ đoạn che đậy việc này.

Việc nữa là Khánh vương chiếm dụng đất đại tại Cốc Thục, Điều này lại càng làm hắn đau đầu hơn, Khánh vương đã ép người khác tạo phản, còn kiên quyết không nhượng bộ, Năm trăm gia đinh còn ẩn thân trong thành Tống Châu không chịu rời đi.

Thôi Liêm nôn như kiến trong nồi, phía huyện Tương Ấp gặp chuyện hắn đã biết, Nghe bẩm báo, Lý Khánh An đã tìm được toàn bộ địa khế và khế ước mua bán của số đất bị cưỡng chiếm, Liên tưởng đến hậu quả bây giờ, Thôi Liêm tự dưng lạnh cả người, Bây giờ hắn sợ nhất là Lý Khánh An đến tìm mình, Lúc này, nha dịch đến bẩm báo, Dương Tư mã đã về, Thôi Liêm như với phải phao cứu mạng, vội nói: “Mời vào nhanh! Mời vào nhanh!”

Một chốc sau, Tư mã Dương Nhữ Ninh bước nhanh đi vào, hắn thi lễ: “Tham kiến sứ quân!”

“Đừng khách sáo, ngươi mau nói tình hình phía Biện Châu thế nào!”

“Sứ quân, e rằng tình hình bất lợi cho chúng ta.”

Dương Nhữ Ninh thở dài nói: “Lệ vương phái Thiệu Tử Bình đến giải quyết vấn đề bồi thường hoàn trà ruộng đất, hắn làm việc rất nhanh, chi ba hôm thôi không nhưng đã hoàn trà tất cả ruộng đất cho nông dân, mỗi nhà còn cho thêm năm quan tiền bịt miệng, Hơn nữa còn hứa hẹn sẽ mua mười vạn thạch gạo đến Biện Châu cứu tế.

Bây giờ ai ai cũng khen ngợi Lệ vương nhân từ đức hậu, Việc của Lệ vương đã giải quyết, bây giờ Ngô Thanh đang cho người đi thanh tra vụ chiếm dụng đất đai, lại tổ chức bộ hạ đào giếng chống hạn, Sứ quân, phía Biện Châu căn bản đã thoát khỏi rắc rối, Hứa Châu và Hoạt Châu cũng đang thanh lý vấn đề chiếm dụng đất, tất cả mọi người đều sợ Lý Khánh An.”

Thôi Liêm thờ thẫn một lúc, hắn toàn thân không còn chút sức lực, Nguyên nghĩ pháp cũng khó trách chúng, mọi người cùng phạm lỗi thì pháp luật gì cũng không thăng tay được, Nhưng giờ vấn đề lại còn mỗi Tống Châu là nghiêm trọng nhất, mà khổ nối Lý Khánh An lại đang ở Tống Châu, Làm thế nào đây? Mồ hôi đã chảy ròng trên trán, hắn sợ phen này khó mà thoát khỏi tội.

“Sứ quân, phương án trước mất chỉ còn có thể cầu tự vệ thôi.”

Dương Nhữ Ninh kiến nghị phảng phất như một tiếng chuông gõ mạnh vào tai hắn, hắn lập tức sực tỉnh, vội hỏi: “Vậy ngươi nói, ta tự vệ bằng cách nào?”

“Ta đề nghị là sứ quân hay cứ nói chuyện thử với Lý Khánh An, Ta phát hiện người này tuy thủ pháp cứng rắn, nhưng hắn rất chú trọng sách lược, Như sự việc tào công lớn nhường ấy, nếu là ai cũng không nhịn nối, nhưng hắn lại tha cho Ngô Thanh, đi thẳng đến Tống Châu.

Có thể thấy hắn phen này là nhằm vào Tống Châu, Vậy Tống Châu có gì khiến hắn hứng thú, Khánh vương, hay bây giờ thêm một Thôi Thượng thư, Sứ quân, hắn đang bình phán lại cho phái thái tử, chỉ cần chúng ta biết điều này sẽ có thể hợp tác cùng hắn.”

“Ý ngươi là bảo ta phản bội đại ca ta? Còn Khánh vương, làm sao ta dám đắc tội?”

Dương Nhữ Ninh nhìn Thôi Liêm vẫn chưa chịu tỉnh giấc, lại khuyên: “Nếu người cứ tiếp tục bao che cho họ, e rằng sứ quân sẽ là người phải thay tội cho họ, Chỉ cần bọn họ đùn đẩy bảo là không biết việc này, do bọn cấp dưới tự ý mà làm, thánh thượng không lễ gì lại bắt bọn cấp dưới.

Cuối cùng, hai vụ án này đều rơi vào đầu người, không bắt sứ quân còn bắt ai? Hơn nữa đắc tội Thôi Thượng thư còn có thể cứu được thanh danh Thôi gia, còn có tiếng tốt là vĩ đại nghĩa diệt thân, cả Thôi gia sẽ cảm kích sứ quân, đắc tội Khánh vương còn có thể nương tựa vào một vương gia khác, con hơn bây giờ đại tội khó thoát. ”

Thôi Liêm ôm đầu một lúc thở dài nói: “Để ta suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm đã!”

Lý Khánh An đến huyện Cốc Thục mới chỉ nửa ngày đã điều tra rõ ràng việc Khánh vương Lý Tông chiếm dụng đất dân tại huyện Cốc Thục, Sự tình rất rõ ràng, hơn nữa còn không giống như huyện chủ Tương Ấp, mượn danh nghĩ Điền Nghĩa để mua đất, đằng này trên khế ước ghi rất rõ ràng, đất do Khánh vương mua, Từ đấy có thể nhìn thấy cách hành sự của Khánh vương ngông cường nhường nào, đúng là không sợ trời không sợ đất.

Đối với thái độ của Lý Tông, Lý Khánh An cũng chẳng lấy làm lạ, Nếu bây giờ là tháng hai, hành vi của Khánh vương hắn có thể hiếu được, nhưng giờ đã là cuối tháng năm, Sau biến cố thái tử bị truất phế, là trưởng tử, Lý Tông có khả năng vào Đông Cung, vào thời điểm này hắn làm sao dám thu gom đất như thế, Nếu là Lệ vương, sẽ lập tức đổi hướng theo chiều gió, phái thủ hạ đắc lực nhất đến để thay đồi kỷ lục không tốt của mình.

Nhưng Khánh vương lại không chút động tình? Hắn không hiểu sao? Đây là điều không thể, nếu cả việc này cũng không hiểu thì còn tranh giành chức thái tử nỗi gì! Chỉ có một cách giải thích là bản thân Khánh vương hoàn toàn không biết việc này, Đây là do thủ hạ của hắn tự ý làm, Nếu thực sự là thủ hạ của hắn, vậy một thủ hạ có thể điều động năm trăm gia đinh đến đây cướp ruộng, có thể thấy rõ trang viên của Khánh vương lớn nhường nào.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cũng là do thủ hạ của hắn làm, Đòn huyện Cốc Thục này, Lý Khánh An không thể không đánh, việc ngăn Khánh vương vào Đông Cung, với dân với nước với mình, đều là một việc tốt.

Chiều hôm đó, Lý Khánh An đi đến Đông An trấn cách thành Tống Châu chưa đến mười dặm, Lúc này, phía trước có tin, Tống Châu Thái thú Thôi Liêm cầu kiến.

Trong tửu tứ Đông An, Lý Khánh An và Thôi Liêm ngồi mặt đối mặt nhau, Khánh An rót cho hắn ly rượu cười nói: “Tứ Châu Thái thú Thôi Bình là cháu ư?”

“Hắn là con trai huynh trưởng ta, Tuổi còn trẻ đã là Thái thú Tứ Châu, cũng toàn nhờ Lý sứ quân tiến cử.”

“Đây không liên quan đến ta, Thôi Bình tuổi trẻ tài cao, nghe nói hắn đã điều xuống Hồ Châu miền nam, dân chúng Tứ Châu đều không chịu để hắn đi, cùng thượng thư triều đinh yêu cầu hắn ở lại, Hắn chỉ làm quan ở đấy chưa đến ba năm mà được lòng dân đến thế, thật khiến người ta bái phục!”

Thôi Liêm đỏ mặt, Hắn nghe ra Lý Khánh An đang âm thầm chế giễu hắn làm quan không được lòng dân, không khỏi cười khổ tâm: “Bọn quan địa phương như bọn ta đều có chỗ khó, phía dưới phải xoa dịu bá tánh, phía trên phải đối phó quyền quý, nếu không cẩn thận sẽ bị Ngự sứ đàn hạch, Thôi Liêm ta tuy chiến tích không nhiều, nhưng cũng chưa có tiếng xấu gì, chỉ cầu không có lỗi đã mãn nguyện.”

“Thôi Thái thú thật sự có thể không mắc lỗi gì ư? Nếu Thôi Thái thú không mắc lỗi, hàng ngàn người Cốc Thục huyện sao lại phải đốt kho lương, Việc này ngươi sẽ giải thích thế nào?”

“Đấy là do Khánh vương, ta muốn quản cũng không quản nổi, ngươi nói ta phải làm sao đây?”

“Ha ha! Đấy là do thái thú đã đặt không đúng vị trí, Vì sợ đắc tội Khánh vương mà để hắn lộng quyền? Thôi Thái thú có biết nguy cơ lớn nhất Đại Đường ta là gì không?”

“Thu gom đất đai!”

“Đúng! Chính là thu gom đất đai, Vì thu gom đất đai mà dẫn đến binh chế bại hoại, dẫn đến tài chính khô kiệt, Nếu mặc cho nó phát triển, e rằng sớm muộn Đại Đường cũng diệt vong, Thôi Thái thú hiểu rõ nó nguy hiểm, còn dung túng cho quyền quý chiếm dụng đất, chỉ vì để bảo vệ cho chiếc mũ ô sa của mình, nhưng giờ không những không giữ được, mà còn mang đại tội với Đại Đường, Thôi Thái thú đừng để sử quan về sau viết sử sách mà viết: Thôi Liêm bất liêm, để rồi mang danh xấu cả muôn vàn đời sau.”

Lời của Lý Khánh An tác động mạnh vào lòng hắn. hắn bàng hoàng đứng dậy nói: “Ta vì sợ viện này mà đến tìm sứ quân thương lượng.cầu xin sứ quân chi cho con đường sáng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.