Thiên Hạ
Chương 242 : Xâm nhập hang hổ
gacsach.com
Một đội kỵ binh quân Đường khoáng ba trăm người đang phóng ngựa giữa các trong các dãy núi đồi nối tiếp nhau, Núi Hissar là một bộ phận của dãy núi Alai, kéo dài ngàn dặm, phía nam chinh là Thổ Hỏa La chư quốc, còn phía bắc thì hình thành nên thung lũng Fergang* nổi tiếng.
*thung lũng Fergang ở phía nam Trung Á, cất qua biên giới của Kyrgyzstan. Tajikistan, và Uzbekistan.
Núi Hissar có nhiều bạc trắng, nam bấc đều có mỏ bạc lớn, nằm không sâu trong đất, thuộc loại cao cấp, dễ dàng khai thác, là nguồn gốc mỏ bạc chủ yếu nhất của Đại Thực.
Giờ phút này quân Đường đang phi nước đại ở phía tây nhất của núi Hissar, trên những ngọn đồi thấp ở hai bên sườn núi là rừng rậm dày đặc, sắc thu phủ đầy khắp đó đây, rừng cây hiện ra một sắc thái sặc sỡ mê người, nhưng quân Đường không có tâm tư đi thường thức sắc thu xinh đẹp này, bọn họ ra roi thúc ngựa, hướng phía Ngân thành phóng nhanh tới.
Hiệu úy xích hầu Tần Hải Dương là người chấp hành nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ của hắn là thám thính tình hình đóng quân tại Ngân thành, vì quân Đường đánh hạ Ngân thành mà tiến hành giai đoạn chuẩn bị trước.
“Hiệu úy!”
Một viên binh sĩ Thạch quốc rất quen thuộc địa hình đang chạy như bay đến bẩm báo: “Phía trước hai mươi dặm chính là chốt đồn của núi Lạc Đà, qua chốt đồn này đi về phía trước năm mươi dặm thì đến núi quặng.”
“Có đài phong hỏa không?”
“Năm trước thuộc hạ đi qua nơi này, khi đó không có đài phong hỏa.”
Tần Hải Dương trầm ngâm giây lát, năm trước quân Đường còn chưa có tiến quân Thạch quốc, quân Đại Thực không hề có sự uy hiếp gì, khi đó không cần phải xây dựng đài phong hỏa, nhưng hiện tại tình hình đã biến chuyên rất lớn, quân Đại Thực đã tăng binh tại Ngân thành.
Lúc này khả năng có thể đã xây dựng đài phong hỏa đã tăng lên rất nhiều, một khi chính mình bị đài phong hỏa phát hiện, thì kế hoạch thám thính tình hình Ngân thành sẽ hóa thành bọt nước ngay.
Nghĩ vậy, Tần Hải Dương lập tức mệnh lệnh hai viên xích hầu nói: “Đi thám thính tình hình quân địch phía trước, nhìn xem có đài phong hỏa tồn tại hay không.”
Hai viên xích hầu đáp ứng một tiếng, giục ngựa tiến đến, Tần Hải Dương xoay người mệnh lệnh những người khác nói: “Xuống ngựa nghỉ ngơi ngay tại chỗ mà chờ đợi.”
Quân Đường đều đồng loạt xuống ngựa nghỉ ngơi, Tần Hải Dương nghỉ ngơi một lát, lại ăn một chút lương khô, hắn nhìn xem thế núi chung quanh, theo kinh nghiệm của hắn mà nói, với thế núi này hẳn là không chỉ có một con đường mới đúng.
Hắn gọi một viên binh sĩ Thạch quốc tới, ở trên một khối đá bằng phẳng trải tấm bản đồ ra hỏi: “Từ nơi này đến Ngân thành chỉ có một con đường này thôi hay sao?”
Người binh sĩ Thạch quốc này cũng đều là xuất thân thợ săn bắt, đối với vùng này vô cùng quen thuộc, hắn lắc đầu, nói: “Thật ra còn có hai con đường nhỏ khác, nhưng núi cao sườn núi quá dốc, đường đó rất gập gềnh, người có thể đi, nhưng ngựa thì khó qua được.”
Hắn vừa dứt lời, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, quân Đường vốn đều đang nằm nghỉ ngơi trên mặt đất cũng nhảy dựng lên, giương cung cải tên, khẩn trương mà nhìn chăm chú vào phía trước.
Lát sau, chỗ khúc quẹo xuất hiện hai cái bóng đen, dần dần đến gần, chính là hai viên quân Đường đi dò đường lúc nảy, Mọi người lập tức nhẹ cả người, hai viên xích hầu chạy như bay tiến lên bẩm báo: “Phía trên vách núi phía trước có tháp canh gác, cũng có đài phong hỏa, qua đó tất sẽ bị phát hiện ngay.”
“Nếu ban đêm qua đó thì sao?”
Viên xích hầu lắc đầu nói: “Trong rừng rậm có trạm gác ngầm hoạt động, buổi tối cũng khó quá đó.”
Mặt mày Tần Hải Dương nhăn thành một đống, vậy thì phải làm sao bây giờ? Lúc này, binh sĩ Thạch quốc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội la lên: “Hiệu úy, còn có một con đường có thể qua đó chỉ là xa một chút, phải đi vòng qua sông Mật Thùy, so với đường đi thẳng từ bên này đến Ngân thành phải xa hơn hai trăm dặm, nhưng có được cái là không có trạm gác tuần hành.”
Tần Hải Dương suy nghĩ một lúc, liền quả quyết hạ lệnh nói: “Thôi được rồi, chọn đi đường xa vậy!”
Quân Đường đều lên ngựa, đi theo binh sĩ Thạch quốc hướng sang một con đường núi gồ ghề khác phóng nhanh tới.
Sông Mật Thủy là con sông lớn quan trọng khởi nguồn từ núi Hissar chảy về phía Hà Trung chư quốc, cuối cùng chảy vào sông Amu Darya*, Mề quốc, Khang quốc, Tây Tào, Hà quốc, Đông An quốc cho đến An quốc cũng đều nằm ở ven bờ Mật Thủy, có thể nói sông Mật Thủy chính là sông mẹ của Hà Trung chư quốc.
*Sông Amu Darya là một con sông ở Trung Á. Chiều dài đường giao thông thũy khoảng 1.450 km (800 dặm), Tống chiều dài của nó là 2.400 km (1.500 dặm). Trong thời Cổ đại, con sông này có tên gọi là Oxus theo tiếng Hy Lạp.
Sông Mật Thủy từ chân núi phía nam Hissar cuồn cuộn chảy đến, ra khỏi phía sau núi Hissar lập tức trở nên êm ả rộng lớn, rất lợi cho vận tải đường thuỷ.
Những nén bạc thô vận chuyên từ Ngân thành sang Tát Mã Nhĩ Hàn chính là đi bằng đường thủy, Sông Mật Thủy ở núi Hissar chia làm hai nhánh sông nam bắc, Ngân thành bèn nằm ở đoạn giữa của nhánh sông phía bắc.
Nhưng đoạn này của nhánh sông dòng nước chảy xiết, không thể đi thuyền được, cho tới hơn năm mươi dặm nữa mới có thề đi thuyền, bởi vậy quân Đại Thực tại Ngân thành bèn chọn đoạn sông có thể đi thuyền xây dựng một bến tàu, đội lạc đà phải vận chuyển bạc nén đến từ Ngân thành chuyển đến bến tàu trước.
Buổi sáng hôm nay, trên bến tàu tiếng người ồn ào, từng đội từng đội nô lệ đang khuân vác những rương đựng bạc nén vận chuyển lên thuyền, mấy trăm viên quân Đại Thực tay cầm trường mậu, cánh giác qua lại tuần tra chung quanh.
Nhận được mệnh lệnh từ nước Đại Thực, gần trăm vạn cân bạc nén thô và một bộ phận vàng nén ở Ngân thành phải chuyển đến Tát Mã Nhĩ Hãn.
Đây là lượng vàng bạc đúc được gần ba năm nay của mỏ bạc, bởi vì Đại Thực xảy ra nội chiến, bạc nén vẫn được để ở trong Ngân thành, lần này đại Đường và Đại Thực bùng nổ chiến tranh, Duy tề nhĩ của Đại Thực liền hạ lệnh đem bạc nén cất trong kho vận chuyển về Khố Pháp.
Lần này vận chuyền bạc nén với một số lượng khổng lồ, chính là đi bằng đường thủy, dọc theo sông Mật Thủy nhắm hướng tây tiến đến Tát Mã Nhĩ Hãn, rồi từ nơi đó đổi thành lạc đà đi đường bộ vận chuyển đến Hô La San Mộc Lộc.
Tổng cộng chia làm ba đợt, đợt đầu tiên đã ở mười ngày trước bèn chuyên đi rồi, đây là đợt thứ hai, cũng là đợt với số lượng lớn nhất, tổng cộng phải vận chuyển năm mươi lăm vạn cân bạc trắng và ba vạn cân vàng, hơn một trăm chiếc thuyền ngo dưới sông.
Thuyền là loại thuyền đáy bằng mà người Túc Đặc dùng để vận chuyển hàng hóa, mởn nước sâu, sức vận chuyên lớn, nhưng khuyết điêm cũng lớ, Chính là cổng kềnh mà bất tiện, thông thường vận chuyển theo đội liên kết lại.
Cùng với rương bạc nén cuối cùng được đưa lên thuyền, một viên quan quân Đại Thực lớn tiếng quát: “Đã hoàn tất việc chất lên thuyền, chuẩn bị xuất phát!”
Đội tàu tròng trành một chút, chậm rãi xuất phát, giữa các thuyền được nối tiếp nhau bằng dây thừng to, do một con thuyền thật lớn ở phía trước dẫn đường, đoạn này dòng nước chảy tạm thời không cần lực đẳy, tốc độ của thuyền cũng khá nhanh, nhưng sau khi đi được năm sáu mươi dặm.
khi mặt sông bắt đầu trải rộng ra, sức nước chậm lại, chỉ dựa vào sức của dòng nước thì không đủ lực đẳy để di chuyển đội thuyền, lúc này liền cần tới các nô lệ ở bên bờ kéo đi, vì thế, lại có một ngàn viên nô lệ đi theo thuyền.
Đồng thời đi theo đội thuyền còn có ba trăm viên kỵ binh Đại Thực, do một viên đoàn trường kỵ binh thống lĩnh, ngoài ra trên mỗi chiếc thuyền còn có một gã binh sĩ Đại Thực, các kỵ binh phóng nhanh theo thuyền, lúc hoàng hôn thì đã đến chỗ giao nhau giữa hai nhánh sông, bắt đầu từ nơi này, sẽ do nô lệ đến kéo thuyền, Sau khi đi hai ngày sẽ đến thành đô của Mễ quốc là Gumaabazar.
Một ngàn nô lệ theo không kịp tốc độ của thuyền, bị bỏ xa xa ở phía sau, theo tốc độ chậm dần của dòng nước, đội tàu mất đi lực đẳy, bắt đầu trở nên chậm dần không còn sức để đi, giống như một tuyển thủ chạy Ma-ra-tông đường dài sau khi về đích thì quá mỏi mệt, đi bộ ở trên bờ cũng còn nhanh hơn nó nữa.
Đoàn trưởng kỵ binh sốt ruột mà nhìn về phía sau, màn đêm đã dần dần buông xuống, những các nô lệ thì cả đến bóng dáng cũng chưa thấy: “Cái bọn vô dụng này!” Hắn âm thầm mắng chửi một tiếng, thấy sắc trời đã tối hẳn.
liền hạ lệnh nói: “Đóng trại ngay tại chỗ, sáng sớm ngày mai xuất phát!”
Đội tàu chậm rãi cập bờ, binh sĩ trên thuyền đồng loạt nhảy cả lên bờ binh lính Đại Thực đốt lên mấy đống lửa to bắt đầu xiên nướng thịt dê, có người cầm bầu rượu ừng ực uống rượu, ánh lửa lấp lóe làm cho khuôn mật bọn họ cũng bị soi thành một màu đỏ, bọn họ đang tán dóc về phụ nữ và món ăn ngon, bờ biển trở nên náo nhiệt vô cùng.
Đội xích hầu của quân Đường xuyên qua thung lũng dài vô tận của núi Hissar, cuối cùng cũng đến sông Mật Thủy, vùng này là những ngọn đồi thấp, phong cảnh tuyệt đẹp, cỏ cây tươi tốt, một mảng màu thu vàng óng ánh.
cây trái nặng trĩu quả, vô số những loài chim sặc sờ nhảy nhót trên các cành cây, mổ quả mà ăn, tận hưởng sự ban tặng của thiên nhiên, Sông Mật Thủy chảy xuyên qua giữa các ngọn đồi thấp, dãy núi đồi vùng thượng lưu lượng mựa dồi dào, rất nhiều khe suối trong vắt.
sông Mật Thủy khi còn chưa đến vùng đồng bằng nước sông đã rất sâu, dòng nước chảy xiết, bồi đắp cho hai bờ sông càng thêm phì nhiêu tươi tốt.
...
Theo sự gia tăng tốc độ của cuộc hành quân của quân Đường, mặt trời đã dần dần xuống núi Hissar, cánh hoàng hôn đượm buồn bắt đầu bao phủ hai bên bờ sông Mật Thủy, hình thành một màn sương mù màu xám trên mặt sông, cơn lạnh của mùa thu xâm nhập vào tận bên trong khôi giáp của quân Đường, bọn họ không khỏi kéo qua áo khoát lông cừu đem thân thể trùm kín lại.
“Ba Khắc, ở phía trước có sơn động hay cái gì có thể nghỉ ngơi không?”
Tần Hải Dương thấy phía trước lại xuất hiện thế núi khổng lồ, liền hỏi viên binh sĩ Thạch quốc dẫn đường.
Ba Khắc (Buck) là tên của viên binh sĩ Thạch quốc, hắn có dáng người khôi ngô, một người thợ săn Túc Đặc thật thà, nhân hậu, từng bị bắt làm nô lệ đến mỏ bạc làm cu li, trong một cuộc bạo động ở năm trước, trốn ra hơn một trăm nô lệ, hắn chính là một trong số đó, Hắn đối với địa hình của vùng này rõ như lòng bàn tay.
Hắn lắc đầu cười nói: “Bên này không có hang động, mỏ bạc bên kia thì có vô số hang động khổng lồ, mỗi một cái hang động đều có thể chửa mấy trăm người, bên này chi có thể ở bên bờ sông cắm trại, còn trong rừng thì quá ẩm ướt, ở đó hai đêm thôi thì sẽ bị đau khớp liền.”
‘Thôi được rồi! Chúng ta cắm trại ngay tại chỗ, ngày mai mới xuất phát.”
Hắn vừa dứt lời, một tiếng huýt sáo từ phía trước truyền đến, chỉ thấy một viên quân Đường cong lưng lao nhanh tới. thấp giọng kêu lên: “Hiệu úy, phía trước có động tĩnh!”
Tần Hải Dương ngẩn người ra, vội vàng khoát tay, lệnh các quân Đường không cần xuống ngựa, hắn nhảy xuống ngựa dẫn theo hai người chạy về phía trước, phía trước là một đồi núi thấp thoải, che khuất tầm nhìn của bọn hắn, bọn hắn một hơi xông thẳng lên đồi núi.
Trên đồi núi mọc đầy bụi cây thân thấp, bọn hắn bất chấp gai nhỏ trên thân cây, bỏ trong bụi cây ngóng nhìn về phía xa, chỉ thấy khoảng năm trăm bước xa, mấy đống lửa trại trong màn đêm đặc biệt sáng tỏ, nếu như chú tâm lắng nghe, bèn sẽ nghe thấy tiếng cười nói theo gió bay đến.
“Là binh lính Đại Thực!” thợ săn Túc Đặc Buck nhỏ tiếng nói, hắn đã nghe thấy tiếng cười phóng đảng quen thuộc của quân Đại Thực.
Tần Hải Dương là lão Xích hầu, thị lực của hắn vô cùng tốt, hắn rất nhanh đã phân biệt ra quân địch có khoảng năm trăm người, lúc này, hắn nhìn thấy ven sông có một đội thuyền, hình như chứa đầy hàng hóa.
“Ta hỏi ngươi, người Đại Thực sẽ vận chuyển cái gì ở trên sông?”
Thợ săn Buck lập tức phản ứng được ngay, hắn kích động nói: “Nhất định là bạc nén, từ Ngân Thành vận chuyển đến Tát Mã Nhĩ Hãn, lúc trước đến giờ vẫn là vận chuyển bằng thuyền.”
“Bạc!”
Mắt của Tần Hải Dương sáng lên, hắn chậc lưỡi cười nói: “Lão tử sắp phát tài rồi.”
Hắn quan sát xung quanh lửa trại, cách binh sĩ Đại Thực mấy chục bước chính là rừng cây, quả thực là cơ hội trời ban.
“Rừng cây bên kia có thể mai phục quân đội không?”
“Hiệu úy, rừng cây bên này cũng đều giống nhau cả. chúng ta bên này ra sao, bọn họ bên kia cũng thế đó.”
Tần Hải Dương lui trở về, triệu tập mấy viên lừ soái và đội chính thương lượng đối sách, bọn họ có ba trăm kỵ binh, lấy có (phòng) bị thắng vô (phòng) bị, bọn hắn ắt hẳn có thể chiếm thế thượng phong, điều quan trọng hơn là Hà Trung có hơn một trăm chiếc thuyền chở bạc, điều đó phải có bao nhiêu bạc trắng, bọn họ ai nấy đều kích động hẳn lên.
Nhưng mà rất nhanh bọn hắn đã phát hiện ra một vấn đề thực tế nghiêm trọng, cho dù bọn họ có thủ tiêu quân Đại Thực, hắn cũng chưa chắc có thể lấy được một lạng bạc nén, mặt sông quá rộng lớn, đợi bọn hắn thủ tiêu quân Đại Thực, thuyền đã đi đến bờ đối diện rồi, vậy phải làm sao?
“Chi bằng thiêu hủy quách thuyền luôn, để cho chúng chiềm vào đáy sông, dù gì thì chúng ta cũng không lấy được bạc đi rồi!” Một viên lử soái hiến kế nói.
Tuy rằng Tần Hải Dương muốn phát một món tài lớn, nhưng hắn cũng biết rằng, bọn hắn bây giờ đang ở trong khu khống chế của người Đại Thực, bọn hắn làm sao có thể mang bạc nén trên thuyền đi được, thiêu hũy chiềm vào trong lòng sông cũng tốt, đợi sau này đánh bại người Đại Thực, rồi hẵng từ từ vớt ra, bọn hắn có mang theo dầu hỏa, đúng lúc có thể xài tới nó.
“Vậy thì quyết định như vậy, thiêu hũy thuyền!”
Tần Hải Dương đã ra quyết định, việc thực hiện ở phía sau không khó khăn lắm, bọn hắn đều là quân Xích hầu, Xích hầu tương đương với đội quân đặc chùng của quân Đường, ai cũng có sở trường, người giòi bơi lội cũng không ít, bọn họ rất nhanh đã lựa ra mười mấy quân Đường giỏi lội nước, bọn hắn mang theo túi da chửa đầy dầu hỏa, lặn vào trong nước.
Các quân Đường còn lại thì đi vào rừng rậm, lúc này màn đêm vừa mới buông xuống, chim muông trong rừng cây vẫn líu ríu kêu la inh ôi, quân Đường bước vào trong rừng, lập tức làm kinh động một đàn chim bay, phành phạch bay ra xa, cũng may, quân Đại Thực vẫn chưa chú ý được sự dị thường của rừng cây, có lẽ bọn họ chẳng bao giờ nghĩ tới quân Đường lại đến nơi này.
Những quân Đại Thực trấn thủ ở mò bạc này tin tức bưng bít, nhiều nhất chỉ biết quân Đường đã chiếm lĩnh Taghkent, mà Taghkent cách nơi này khá xa xôi, cho dù qua đây, cũng sẽ có tin tức truyền đến trước, mà tin tức quân Đường đã ở mấy ngày trước vượt qua sông Syr Darya, bọn họ lại càng nghe còn chưa được nghe nữa.
Điều này cũng khó trách, từ lúc người Đại Thực đến núi Ba Tất khai thác mỏ, đã có mấy chục năm trôi qua, vận chuyên không biết bao nhiêu chuyến bạc nén rồi, trước giờ chưa hề có nửa phần sơ xuất, hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một lần trong số những lần đó, làm sao có chuyện gì xảy ra nữa chứ?
Lửa trại phần phật, các binh sĩ Đại Thực mặc sức uống rượu ăn thịt, mấy binh sĩ uống đến say bí tỉ còn nhảy múa ngay trước lửa trại.
“ở gần đây có hộ người ở nào không, chúng ta đi tìm mấy người đàn bà đến đây đi!” Một viên binh sĩ cao giọng tinh quái nói.
Một tên binh sĩ khác bĩu môi, khinh thường nói: “Ngươi nằm mơ đi! Chỗ này làm gì có người ở nào, ngày mốt bọn ta đến Gumabaxar, thì quả có thể đi chơi kỹ viện trong thành một phen.”
“Đừng nói mớ nữa!
Đội trưởng quân Đại Thực đi lại vỗ vỗ bả vai các binh sĩ, dặn dò bọn họ nói: “Lần này vận chuyển bạc sự việc hệ trọng, rượu phải uống ít một chút, nếu đến được Tát Mã Nhĩ Hãn, hẵng cho các ngươi uống cho thỏa thuê.
“Đội trường Razman, ngài lo lắng gì chứ? Lo lắng những đứa nô lệ kia kéo đến làm phản cướp bạc ư?”
Chúng binh lính cùng nhau cười to, quân đoàn trường quân Đại Thực hi hí cười lên hai tiếng, liền nhanh bước đi đến bờ sông, rùn mình một cái, rào rào bắt đầu đái ra, hắn vừa đái vừa nhìn sang bờ bên kia, màn đêm sâu thẳm, đã hoàn toàn nhìn không thấy bờ bên kia.
Lúc này, hắn dường như cảm thấy thuyền đang di động, hắn dụi dụi con mắt, không phải chứ! Những chiếc thuyền vốn cập bên bờ sao lại rời khỏi bờ rồi, giờ khắc này, một đóm lửa ở trước mặt phía bên phải của hắn xuất hiện, hắn ngần người ra, đó là chiếc thuyền lớn dẫn đường, trên thuyền sao lại có lửa, hắn đột nhiên cả người giật mình một cái, mới kịp phán ứng lại, xoay người rống to: “Mau! Trên thuyền bị cháy rồi, mau tới cửu hoả!”
Ngay tại lúc hắn xoay người kêu gọi đó, trong nháy mắt, một chiếc nỏ tầm độc từ trên mặt nước bắn ra, vô cùng mau lệ bắn về phía sau ngực của quân đoàn trường quân Đại Thực, ‘Phập!’ một tiếng, nỏ mạnh bắn vào trên người hắn, hắn hét thảm một tiếng, ngã xuống sông.
Tình huống đột ngột xảy ra bên bờ sông làm cho tất cả binh lính đều sửng sốt, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về hướng bờ sông, ngay tại lúc phát ra tiếng kêu thảm thiết đó, trong rừng cây một tiếng mõ gõ vang, mấy trăm mũi tên từ trong rừng cây rít gió lao tới, mũi tên rất chuẩn, mỗi một mũi tên đều bắn ngay vào chỗ yếu.
Hai bên đóng lửa lập tức vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết, bọn lính Đại Thực rối loạn cả lên, không ít binh lính nhảy dựng lên, chao đảo vấp váp nhắm hướng các con ngựa chạy tới, các mũi tên của đợt thứ hai lại đến, không ít người đang chạy bị bắn trúng, hét thảm lên ngã sấp xuống.
Lúc này, các con thuyền trên mặt sông dấy lên ngọn lửa hừng hực, các con thuyền đều đã tới giữa sông, dây thừng liên kết các con thuyền đều bị đốt đứt cả, các con thuyền chờ đầy bạc nén tụm năm tụm ba, mỗi chiếc trôi dạt một nơi, chỉ chốc lát sau, trên mặt sông bèn truyền đến tiếng kêu răng rắc, bắt đầu có con thuyền bị đứt gẫy chìm nghim.
Trên bờ sông, quân Đường từ trong rừng rậm lao ra, bọn họ thúc dục chiến mã, múa may hoành đao chém giết binh lính Đại Thực đang trốn chạy bốn phía, hoặc giục ngựa bắn tên, một mũi tên bắn chết ngay binh lính Đại Thực đã leo lên lưng ngựa.
Binh lính Đại Thực hét lên điên cuồng, sự sợ hãi đối với cái chết khiến cho bọn hắn đã quên thuyền chở bạc nén, và quên cả phán kháng, bọn họ chỉ lo trốn chạy, nhưng quân Đường đã sắp đặt một cách có hiệu quả mà đoạn tuyệt hy vong sống còn của bọn họ, quân Đường từ ba mặt vây lại, lạnh lùng giết chóc mỗi một binh lính Đại Thực.
Rất nhiều binh lính Đại Thực nhày xuống sông, lập tức bị quân Đường ở dưới nước đâm chết, không đến nữa canh giờ, giết chóc dần dần tới hồi kết thục, những liều trại bị đốt cháy đang bốc khói đen, khắp nơi đều đầy rẫy xác chết, máu tươi chảy thành dòng, đổ xuống sông, các con thuyền trên mặt sông trên cơ bản đều chìm dưới đáy sông, chìm xuống phạm vi kéo dài mấy dặm, nếu không tốn đến cả một tháng trời thì rất khó vớt lên.
Cho dù quân Đường như chém giết như thiên la địa võng, nhưng vẫn bị mấy chục người tháo chạy được, phần lớn là nhảy xuống sông bơi tới bờ bên kia.
“Hiệu úy, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Một viên lữ soái lo lắng hỏi, thuyền chở bạc nén gặp chuyện không may, quân Đại Thực nhất định sẽ tới chi viện, hiện tại bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Tần Hài Dương cúi đầu trầm tư một lúc lâu, dứt khoát nói: “Không vào hang cọp, làm sao bất được cọp con, chúng ta tiếp tục hướng mỏ bạc tiến quân, quậy cho hắn một cái tới long trời lỡ đất.”
Quân Đường thu dọn một chút, thay đổi thành quân phục và chiến mã của người Đại Thực, đem thi thể người Đại thực ném xuống sông hết, lại tiếp tục nhắm hướng mỏ bạc phóng đi.
Ngay tại lúc ba trăm xích hầu của quân Đường thám thính mỏ bạc tại núi Hissar đó, hai vạn quân Đường dưới sự thống lĩnh của đại tướng Lý Quang Bật của đại Đường đã tới đô thành của Đông Tào quốc, ở ngoài mười dặm đóng hạ đại doanh, còn ba vạn quân hỗn hợp của Tề Nhã Đức cũng sớm một ngày đi đến đô thành, hắn cũng không nóng lòng xuất chiến, hai quân đang ở tình trạng đối lập.
Lúc này, trận chiến Ai Cập của A Bạch Tư Ai dần dần sắp kết thúc, vương tộc Lạp Hách Mạn cuối cùng ủy Mã Á đã từ Ai Cập tháo chạy khỏi, đang trên đường đi đến Môn-đô-va. Tây Ban Nha.
Sự chú ý của Khalifah A Bạch Tư chuyển hướng về phía phương đông, hắn hạ lệnh cho quân đội ở Ai Cập quay về Đa-mát, còn ba đoàn quân ở Khố Pháp thì đi đến Hô La San, chuẩn bị chi viện cho cuộc chiến tranh giành Hà Trung cùng vương triều Đường.
Lúc này, cuộc chiến ở phía tây nam của đế quốc đại Đường cũng đã giành được thắng lợi bước đầu, Cao Tiên Chi chiêu mộ năm vạn tân binh, sau nửa năm huấn luyện, dưới sự thống lĩnh của Cao Tiên Chi, ở Gia Châu đánh bại quân Nam Chiếu có ý đồ tiến quân phía bắc, Nam Chiếu vương Bì La Các bị ép buộc phải lui về Diêu Châu.
Sự thắng lợi của Cao Tiên Chi đã cổ vũ rất lớn cho sĩ khí quân Đường, hậu phương sau khi được ổn định ánh mắt của Lý Long Cơ lại ném về phía Tây Vực xa xôi.
Việc báo cáo đã chiếm được Thạch quốc của Lý Khánh An chiếm làm cho hắn vô cùng hưng phấn, Hắn lập tức phê chuẩn hiệp nghị đồng mình cùng Thạch quốc, đồng thời lệnh cho binh bộ và hộ bộ, lại từ Hà Đông, Quan Trung mộ thêm hai vạn quân hộ đi đến An Tây.
Cũng từ quân khố của Quân khí ai ám xuất ra mười vạn binh khí gấp rút vận chuyên đến An Tây, toàn lực úng hộ quân Đường tranh đoạt các khu vực của Túc Đặc, cuộc chiến giữa vương triều Đường cùng vương triều A Bạch Tư dần dần bắt đầu thăng cấp.
Buổi tối đêm đó, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở trước cửa phủ đệ của Dương Quốc Trung.