Thiên Hạ
Chương 247 : Ngã rẽ lịch sử
gacsach.com
Một tiếng kêu thảm thiết kéo dài cắt ngang bầu trời ban mai tĩnh lặng, Câu Lan giật mình tinh dậy trên giường, nàng nhanh chân đi đến bên cửa sổ.
Nàng hiện bị giam trong một tòa tháp cao của hoàng cung, Tòa tháp này nằm sát ngay một quảng trường Damascus, Mỗi buổi sáng trên quảng trường sẽ diễn ra một cảnh giết người thảm thiết, Một trăm tín đồ Hỏa giáo người Sogia (Túc Đặc) sẽ bị giết chết tại đây.
Đã bảy ngày qua đi, mỗi ngày sẽ có một trăm người bị áp giải đến xử tử, Trong đó có nô lệ của Ba Tư, Thổ Hỏa La, và nhiều nhất vẫn là dân thường Túc Đặc, Bọn họ không phạm phải tội gì, chỉ đơn thuần là do một quyết định của A Bạch Tư.
A Bạch Tư muốn chinh phục tinh thần của thánh nữa miếu thấn Samarkand (*Tát Mã Nhĩ Hàn), chinh phục nàng công chúa đến từ Thạch Quốc này, Câu Lan từ từ đi đến bên song cửa, đã thảm sát bảy ngày liền, khiến nàng không dám nhìn cảnh máu me này, Tuy nhiên, nàng vẫn không khỏi đi đến bên cửa sổ, phẫn nộ chửng kiến bạo hành của A Bạch Tư.
Từ cửa sổ của nàng có thể nhìn thấy tình hình của quảng trường nơi xa xa, Đã có mấy chục người ngã gục trong máu, lúc này nàng đã nhìn thấy màn làm trái tim mình tan nát.
Một đứa trẻ, một cô bé chỉ chừng vài tuổi, Cô bé nhỏ gầy như thế, phảng phất như nhánh cỏ non đang thừ người nhìn thấy tên đồ tể đang từ từ tiến lại gần mình, Đôi mắt to trong sáng của bé đầy sợ hãi, Nó không ngừng ôm trụ lùi về sau, chỉ tiếc là cuối cùng cũng bị tên đồ tể tóm lại như bắt một con gà con yếu ớt.
“Không!”
Câu Lan không nhịn nổi phận bi phẫn hừng hực trong lòng, nàng nắm lấy song sắt lớn tiếng hét: “Các ngươi mau dừng tay!”
“Tạm dừng!”
Người dẫn đầu quân Đại Thực hô tên đồ tể lại, Đao dừng lại trên đầu cô bé, Quan quân Đại Thực ngẩng đầu lên nhìn tòa tháp cao, miệng nhoẻn nụ cười đắc ý.
Trên tháp, Câu Lan đau khổ nhắm chằm mắt lại, Rất lâu sau, nàng mới từ từ mở mắt, Trên quảng trường đã không còn ai, tất cả những người đã bị giết đều được lôi đi, Cô bé kia cũng không còn nữa.
Trên quảng trường đâu đâu toàn máu với máu, Một nỗi đau lòng ập đến nàng, nước mắt bắt đầu giàn giụa trên má nàng, Trong lòng nàng là một nỗi đau cho sự bất hạnh của dân tộc.
Lúc này, ngoài cửa nàng bỗng vang lên tiếng của người gác giữ: “Câu Lan công chúa, có người đến thăm nàng.”
“Xoảng!” Tiếng cửa sắt được mở ra, người đi vào nhìn thấy Câu Lan bỗng kích động kêu lên: “Câu Lan!”
Nàng từ từ quay lại, chỉ thấy người đi vào lại là huynh trường Viễn Ân của mình, nàng thừ người ra.
“Nhị ca. sao huynh lại ở đây?”
“Ài! Ta đang là tù binh của Đại Thực, chịu đủ mọi sự đày đọa.”
Vẻ mặt Viễn Ân rất ư đau khổ, Hắn không bỏ lỡ thời cơ cho lộ vài đường vết thương ra, Hắn rút tay áo lên, trên tay chỉ thấy vài đường thẹo rất bắt mắt, Hắn đau lòng nói: “Muội xem, ta đã bị chúng đánh, chúng nói nếu muội không chịu nghe lời sẽ ra sức đày đọa ta, và còn cho ta một thời hạn, nếu trong vòng mười ngày muội không nhận lời, bọn chúng sẽ giết ta!”
“Đừng nói nữa!” Câu Lan cắt ngang lời hắn: “Muội hiểu ý của huynh.”
Nàng chậm rãi đi đến bên cửa sổ, Viễn Ân ở sau lưng nàng quỳ xuống khóc: “Muội muội, xem như nhị ca cầu xin muội, Từ nhỏ nhị ca cưng muội nhất, muội quên rồi sao?
Năm đó muội mắc bệnh gần chết, chính nhị ca ở bên chăm sóc cho muội, vì thế muội mới qua khỏi, Bây giờ nhị ca mắt thấy sắp bị chúng giết chết, Sao muội lại có thể thấy chết không cứu?
Dù không vì nhị ca, hãy nghĩ đến mạng sống của những người Sogia, muội cũng phải nhận lời chứ, Huống chỉ là là làm phi từ cho Khalifah tôn quý vô cùng, Đây là ước vọng và vinh dự của bao nhiêu người phụ nữ có mơ cũng không được!”
Câu Lan bần thần nhìn những vũng máu trên quảng trường, nàng nghĩ đến đứa bé tội nghiệp kia, không biết còn bao nhiêu đứa trẻ khác sẽ bị thảm sát nữa đây? Nghĩ thế, nước mắt nàng lại không kiềm được trào ra, Cuối cùng nàng gật gật đầu nói: “Được! Muội sẽ nhận lời!”
Nàng đau khổ nhắm nghiền mắt lại, một lúc sau, nàng kiên quyết nói: “Hãy để tên gác cửa kia vào!”
Người gác cửa là một người phụ nữ chạc bốn mươi, và rất béo tròn, Đôi mắt nhỏ nhắn của ả sáng rọi như đầy xảo huyệt, Ả không dám tin vào tai mình, Câu Lan công chúa đã nhận lời, Ả mừng rỡ reo lên: “Ta sẽ đi bẩm báo liền.”
“Đợi đã!”
Câu Lan gọi ả lại, bình thản nói: “Muốn ta vào đạo Islam, để ta làm phi tử của Khalifah, ta có mấy điều kiện ”
“Điều kiện?” À phụ nữ mập bờ ngỡ, lòng nghĩ với Khalifah vĩ đại mà cô ả này còn dám đặt kỳ kèo điều kiện ư?
“Đúng! Ta có điều kiện.” Câu Lan từ từ nói: “Ngươi hãy nhớ lấy! Thứ nhất, trả lại tất cả đồ đạc của ta cho ta, một thứ cũng không thể lấy đi, cả cây đoản kiếm của ta, đấy là vật ta yêu quỷ nhất.
Thứ hai, hãy giao trả Quang minh chi nhãn cho ta, muốn thoát li thân phận thánh nữ, ta phải tạ tội cùng chủ thần, thứ ba, là một thánh nữ thoát li Hỏa giáo, ta còn phải tạ tội với toàn bộ giáo đồ, xin Khalifah hãy giúp ta triệu tập tất cả tín đồ Hỏa giáo Damuscus này, Đây là ba điều kiện của ta, ngươi đi đi.”
Ả gác cửa cẩn thận ghi nhớ lại lời nàng rồi quay mình ra đi, Câu Lan cũng không còn nhìn mặt huynh trưởng của mình, Trong lòng Viễn Ân vui mừng khôn xiết, Muội muội của mình trở thành phi tử Khalifah, thời khắc trở mình của hắn đã đến đây! Hắn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy muội muội có vẻ không muốn trả lời gì, đành phải biết điều quay ra.
Cả căn phòng lại trở về với yên tỉnh, ánh mắt của Câu Lan quyến luyến nhìn về phương Đông xa xăm, mãi không chịu rời mắt.
...
Tuyết đã ngưng rơi, khắp nơi trắng xóa, Cơn đại tuyết đột ngột này đã cắt đứt đại chiến giữa Đại Thực và Đại Đường, Bọn họ mạnh ai nấy về doanh, đợi đại chiến lần sau diễn ra, hay cuộc đối đầu lần sau sẽ là lúc quyết định thắng thua.
Doanh trại quân Đường kéo dài vài dặm, ngoài doanh còn được ngăn lại bằng hàng rào khổng lồ cùng rạch sâu, Bên ngoài ra, trong phạm vi ba trăm bước đều được trải đầy gai gất.
Và đau đầu nhất là nhưng gai sắt này bị lớp tuyết dày bao phủ, mắt thường khó mà thấy được, chỉ đợi khi ngựa dẫm lên, mới đau đớn phát hiện được sự tồn tại của nó, Chỉ có con đường nối đến cửa lớn là không có gai gắt.
Đây là con đường vào doanh trại quân Đường, Nếu Đại Thực men theo con đường này đến tấn công, điều nghênh tiếp họ chính là cung tiễn mạnh mẽ của quân Đường.
Trong đại doanh, quân Đường căn cứ theo từng quân đội mà chia nhau cắm trại, Trong đó một vạn quân đánh thuê người Sa Đà và Các La Lộc được chia ở hai đầu đông bắc.
Trong trận chiến với Đại Thực lần này, bọn họ đã phát huy tác dụng tích cực, và cũng mỗi bên hi sinh gần cả ngàn người.
Trong doanh Các La Lộc mọi người đang ăn trưa, Một con cừu nướng béo mập thơm phức, Các binh sĩ lớn tiếng kêu hò, náo nhiệt vô cùng.
Lúc này một binh sĩ Đột Quyết nhanh chân đi xuyên quan đại doanh tiến đến trước lều của Mưu Thích Tư Hàn, Vài tên vệ sĩ thấy hắn bèn ngăn lại, Hắn cung kính hành lễ nói: “Xin chuyên lời với hoàng tử có người Đột Quyết Đóa Tư đến gặp.”
“Ngươi đợi cho một lát!” Vệ binh vội quay người vào chuyển lời.
Lần này đại tướng phía Các La Lộc theo chân quân Đường xuất chinh đại chiến Đại Thực chinh là hoàng từ Mưu Thích Tư Hàn, Từ sau khi đại hoàng tử Mưu Thích La Đa mất, Mưu Thích Tư Hàn đã trở thành người thừa kế số một cho ngôi vị Đại do trường của Các La Lộc.
Mưu Thích Tư Hàn hoàn toàn khác xa với đại hoàng tử thù hận quân Đường, Hắn rất thông minh và có hoài bão, Hắn rất ưu thạo trong việc lợi dụng điều kiện bên ngoài có lơi với mình.
Như với người Sa Đà, hắn không thủ địch họ như đại vương từ; ngược lại, hắn cố 2ắn hòa đồng sống hòa bình với họ. Bỏ qua thủ hận cũ. áải quyết mối ưu phía sau, mục đích của hắn không phia ở phía nam, mà là ở phương bắc. Hắn khát vọng có một ngày có thể hợp Hồi Hột làm một với Các La Lộc, trở thành một dân tộc lớn mạnh, thay thế Hồi Hột.
Muốn đạt được mục đích này, nhất thiết phải có sự ủng hộ của Đại Đường, về điểm này, Mưu Thích Tư Hàn đã thỏa thuận được với Lý Khánh An.
Lúc này hắn đang dùng cơm cùng vài tướng lĩnh trong lều, Vệ binh vào bẩm báo: “Bẩm hoàng tử, có một người Đột Quyết tên Đóa Tư cầu kiến.”
Mưu Thích Tư Hòa thừ người, hắn bỗng nhớ ra, Đóa Tư chính là con trai thủ lĩnh một chi người Đột Quyết phía nam sống chung với người Các La Lộc trước đây. Lúc nhỏ hai người họ quan hệ rất tốt, nhưng mười tám năm trước cả bộ lạc của họ đã dời về phía Tây, Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?
“Mời hắn đến lều bên của ta.”
Hắn cầm một miếng bánh hồ trên bàn lên cắm một miếng cười nói: “Các ngươi từ từ ăn, ta đi một lát lại về.”
Nói xong, hắn kéo màn lên và đi vội ra ngoài, Lều bên là một lều nhỏ của riêng hắn, nằm sát ngay cạnh, Hắn đi vào lều, người Đột Quyết Đóa Tư đã đợi được một lúc, Thấy hắn đi vào, Đóa Tư cung kính hành lễ: “Tư Hàn hoàng tử, người có còn nhớ ta không?”
Mưu Thích Tư Hàn cười lớn và ôm chặt lấy hắn, hắn đấm mạnh một cú vào vài Đóa Tư: “Các con tiểu ưng Kim Sơn này, sao bay đi rồi là không còn biết đường quay lại nữa?”
Đóa Tư cười nói: ‘‘Giờ ta không phải đã quay lại rồi ư? Ta nghe nói người có ở đây, nên đến thăm.”
Mưu Thích Tư Hàn ngắm ngía hắn một lúc, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại ở trong quân Đường, không lẽ ngươi là quân đội của Thạch Quốc?”
Đóa Tư gật gật đầu nói: “Người nói đúng, ta ở trong quân đội của Thạch Quốc.”
“Không đúng!”
Mưu Thích Tư Hàn lắc đầu: “Ta nghe nói bộ lạc của ngươi đã dời đến Đông An quốc, làm sao ngươi có thể trong quân đội Thạch Quốc được?”
Đóa Tư cười cười không trả lời, Hắn rút trong lòng ra một cuốn giấy da cừu đưa cho Mưu Thích Tư Hàn, nghiêm túc nói: “Vương tử, đây là thư đích thân ngài Tổng đốc A Bố Mộc Tư Lâm viết cho người, ta kỳ thực chỉ là một người đưa thư.”
“A Bố Mộc Tư Lâm!”
Mưu Thích Tư Hàn bàng hoàng, sao chủ soái Đại Thực lại có thể viết thư cho hắn được? Hắn từ từ mở thư ra, Thư được viết bằng tiếng Đột Quyết.
Ý tử trong thư rất rõ ràng, nếu người Các La Lộc giúp đỡ quân Đại Thực, một khi Đại Thực chiến thắng quân Đường, sẽ giao Toái Hiệp và Bạt Hạn cho người Các La Lộc, đề chúng thay thế người Đột Kỵ Thi, trở thành bá chủ phía tây Hà Trung.
Mưu Thích Tư Hàn cúi đầu trầm tư không nói một lời, Nên nói rằng A Bố Mộc Tư Lâm đã đưa ra một điều kiện cực hấp dẫn, Có được Toái Hiệp là ước mơ bao nhiêu đời nay của người Các La Lộc.
Từ đấy có thể thoát khỏi sự áp bức của người Đột Kỵ Thi, có thể yên tâm mà phát triển về phía nam Kim Sơn.
Đóa Tư nhìn rõ sự động lòng của Mưu Thích Tư Hàn, hắn liền cười nói: “Đây là cơ hội ngàn năm có một của người Các La Lộc các ngươi, người cứ suy nghĩ lại, ngày mai ta lại đến.”
Nói xong. hắn liền thi lễ, rồi vội vàng đi mất, đề lại Mưu Thích Tư Hàn một mình trầm tư cùng với cuộn da cừu.
...
Lý Khánh An cùng Lý Bí đang ngồi bàn luận việc Kinh Thành trong lều, Từ khi Lý Bí thừa nhận mình được thái tử tiến cử đến, hắn cũng không giấu giếm gì mục đích của mình, rất thẳng thắng với Lý Khánh An, Hắn là vì muốn để Lý Hanh được trở lại Đông Cung nên mới đến mượn lực lượng của Lý Khánh An.
Hắn biết Lý Khánh An có năng lực này, quan trọng là làm thế nào đề có thể vận dụng với mức tối đa nhất, Đây chính là mục đích thật sự mà hắn đến nương nhờ Lý Khánh An, về điểm này, hắn không giấu giếm, hắn cũng biết mình giấu không nổi.
“Sứ quân, ta có một cách để giúp thánh thượng không còn để ý đến việc binh lực của người quá nhiều.”
“Có cách gì, ngươi nói thử xem.”
“Tại An Tây thực hành Liên bảo dân đồn pháp!”
Lý Khánh An lẩm bẩm lặp lại, hắn phấn khới hỏi: “Cụ thể thế nào, ngươi nói thử xem thế nào là Liên bảo dân đồn pháp?”
Lý Bí cười cười giải thích: “Cái gọi là dân đồn, sự khác biệt của nó với quân đồn ở chỗ, thân phân của binh sĩ không còn là quân nhân, mà là nông dân đã giải giáp quy điền, nhưng những nông dân này lại không phải mạnh ai nấy về quê hương mình, mà là kiến lập một thành bảo theo doanh.
Người nhà của họ đều ở trong thành bảo, họ cùng ở lại đồn điền, Đương nhiên, để bảo vệ ngôi nhà của mình, bọn họ đều nhất thiết phải có vũ khí.
Trong tương lai khi người Hán ở trong nội địa đến nương nhờ, sẽ được chia đến các thành bảo khác nhau, Sứ doanh sẽ được mở rộng thành quân phủ, Và sau này nữa, đợi khi Đại Đường đã đứng vững tại Tây Vực và Lĩnh Tây, nhưng thành bảo này sẽ có thế trở thành huyện, Sứ quân hiểu ý ta chứ?”
Lý Khánh An cười cười, đúng là tư tưởng lớn gặp nhau, Hắn cũng nghĩ ra cách phân một phần quân đội ra chuyên hóa làm dân đoàn, Mục đích cũng là thế, một là đê giám bớt số lượng của quân đội, nhưng cách nghĩ của Lý Bí lại càng mới, tiên quân bảo hậu châu huyện.
Đúng là hoàn toàn khả thi, Việc cắt giảm quân đội hắn nhất thiết phải làm được, Trước khi hắn hoàn toàn nắm giữ được An Tây, hắn không thể để bọn Dương Quốc Trung nắm được cán.
“Ngươi viết bản phương án tường tận cho ta, nếu không hiểu về địa lý An Tây thì có thể đi hỏi Hành quân tư mã, Trong vòng nửa tháng ta hy vọng có thể nhìn thấy tập phương án này.”
“Xin sứ quân yên tâm, hôm nay ta sẽ bắt đầu viết bản thảo.”
Lúc này ngoài cửa có một thân binh đi vào bẩm báo: “Đại tướng quân, Các La Lộc Mưu Thích Tư Hàn có việc cầu kiến.”
“Để hắn vào!”
Lý Khánh An nhìn Lý Bí cười nói: “Tiên sinh bắt đầu động viết được rồi! Ta cũng có phần sốt ruột rồi đây!”
Lý Bí gật gật đầu xong liền xin cáo lu, Lúc này, Mưu Thích Tư Hàn đi vào lều, hắn nửa quỳ xuống hành quân lễ với Lý Khánh An: “Tỳ chức tham kiến Đại tướng quân.”
“Tư Hàn tướng quân mời dậy!”
Lý Khánh An vẫn còn vừa ý với tên Mưu Thích Tư Hàn này, Người này biết nhìn xa trông rộng, chủ động hòa giải với người Sa Đà, Có như thế, người Các La Lộc liền mất đi một cường địch, có thể an tâm phát triển với Hồi Hột.
Dù Các La Lộc trước mắt vô cìrng trung thành với Đại Đường, tận tâm chi viên Bắc Đình, nhưng Khánh An vẫn còn rất cảnh giác với chúng.
Trong lịch sử chính vì sự phản bội của người Các La Lộc mà Cao Tiên Chi mới bị mất Đát Đa Tư dưới tay Đại Thực, Có điều lịch sử đã bị Lý Khánh An hắn thay đổi, nên dù Các La Lộc có thực sự phản bội đi chăng nữa cũng không còn gây ra tồn thất lớn lao gì được.
Hắn lệnh cho người Sa Đà và Các La Lộc sát cánh tác chiến chính là đê phòng ngừa người Các La Lộc phản bội.
Huống hồ năm xưa nguyên nhân người Các La Lộc phản bội vương triều Đại Đường chỉ vì lúc đầu Đại Đường đã hứa sẽ giao Toái Hiệp cho họ, nhưng cuối cùng lại không giữ lời, khiến người Các La Lộc vô cùng thất vọng với Đại Đường, cuối cùng mới dẫn đến phản bội.
Còn bây giờ, bản thân hắn và người Các La Lộc đã có được thỏa thuận sẽ ùng hộ chúng phát triển về hướng Đông, khiến giờ người Các La Lộc trở thành một cường địch để áp chế người Hồi Hột, Cách đối phó với các dân tộc trên thảo nguyên đó là để chúng nội loạn, đợi nội loạn diễn tiến đến một mức nào đấy thì cho người đi thu thập tàn cục.
Mưu Thích Tư Hàn đứng dậy, đưa cuộn da cừu mà A Bố Mộc Tư Lâm gửi hắn cho Lý Khánh An. nói: “Đây là thử Tống đốc người Đại Thực đã gửi cho ta, xin Đại tướng quân xem qua.”
Lý Khánh An nhìn chằm chằm hắn một lúc, rồi mở cuộn da cừu ra, Hắn xem qua một lượt, miệng nỡ nụ cười, Sự tình quả nhiên xảy ra theo đúng mạch phát triển của lịch sử, Người Đại Thực đến tìm người Các La Lộc, nhưng vì sao người Đại Thực dưới bối cảnh khác nhau, nhưng vẫn tìm đến người Các La Lộc như vậy? Đây là điều khiến hắn nghi hoặc.
Một câu nói của Mưu Thích Tư Hàn đã giãi tỏa được sự thắc mắc trong lòng Khánh An: “Đại tướng quân, nguyện vọng người Các La Lộc ta mấy đời nay chính là trở thành Toái Hiệp chi chủ thay thế người Đột Kỵ Thi.
Vì thế trong mười mấy năm qua, người Các La Lộc đã vài lần muốn di dời về phía nam, nhưng đều thất bại, bị người Đột Kỵ Thi đánh bại, Người Đại Thực chính là muốn lợi dụng điểm này của bọn ta, dùng Toái Hiệp và Bạt Hạn để làm huyền hoặc bọn ta. ”
Lý Khánh An thế mới ngỡ ra, hóa ra là thế! Hắn lườm Mưu Thích Tư Hàn một cái rồi cười nói: “Đây là một cơ hội tốt, vì sao các ngươi lại bỏ qua?”
Mưu Thích Tư Hàn thở dài: “Vì có Đại tướng quân tại đây nên đã bỏ cuộc!”
“Vì sao?”
Hắn cười mếu nói: “Muốn nhận lời người Đại Thực thì nhất thiết phải có một tiền đề, đó là người Đại Thực phải đánh bại được quân Đường, nếu không, phản bội quân Đường, bọn ta chỉ sẽ tự tìm đến diệt vong.
Với sự hiểu biết của Đại Tướng quân về quân Đại Thực, sự khoan dung và ưu đãi với người Túc Đặc, đủ thấy Đại tướng quân có ý định lâu dài cho khu vực Hà Trung này, Chỉ mỗi điểm này, ta đã hiểu Đại Thực tất bại, nên ta không muốn mạo hiêm diệt tộc đi thực hiện một giấc mơ không tưởng.”
“Nếu là Cao Tiên Chi tác chiến với Đại Thực thì các ngươi sẽ có ý phản bội?” Khánh An hơi nhếch mép vặn hỏi lại.
Thấy Mưu Thích Tư Hàn mãi một lúc vẫn không nói gì, Lý Khánh An lại cười nói: “Ngươi cứ có sao nói vậy, ta cũng chỉ lấy một ví dụ, Nói thực, ta cũng không dám chắc khi Cao Tiên Chi tác chiến cùng người Đại Thực.”
Mưu Thích Tư Hàn từ từ gật đầu nói: “Cao Tiên Chi sở dĩ thất bại tại Thổ Hỏa La là vì cái cách nghĩ ngông cuồng bá đạo mà ra, Hắn nghĩ Đại Đường là Thiên triều thì có thể đồ thành cướp đoạt, thì có thể để mặc cho binh sĩ hà hiếp phụ nữ.
Hắn căn bản không biết, Đại Thực cũng là một đế quốc phương tây lớn mạnh như Đại Đường, Bọn chúng chinh phục Hà Trung mấy mươi năm nay, chư quốc Hà Trung và Thổ Hỏa La đều hi vọng Đại Đường có thể đi giải cửu họ, chứ không phải đến để đồ sát và cướp bóc giống như Đại Thực.
Cao Tiên Chi đã có cách nghĩ như thế thì ta dám chắc, dù có đánh thắng Đại Thực được một hai trận đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy thất bại vào người, Muốn đoạt Hà Trung, tuyệt không thê dùng thủ pháp bá đạo ngông cuồng mà phải như Đại tướng quân đây mới là hoàng đạo, vừa đánh vừa xoa, ân uy cùng dùng, vừa cương vừa nhu.
Có tấm lòng khoan dung rộng rãi, có mắt nhìn xa trông rộng, đó mới là tư thế của người đoạt thiên hạ, Nên Đại tướng quân hỏi ta, nếu là Cao Tiên Chi đối trận với Mộc Tư Lâm, Các La Lộc ta chắc chắn sẽ phản bội, Thật ra rất đơn giản, đất lành chim đậu, Các La Lộc ta chi đi theo kẻ chiến thắng để viết tiếp lịch sử.”
Lý Khánh An trầm mặc, lịch sử vì hắn mà đi vào một ngã rẽ khác, Nếu hắn có thể hoàn nguyên lịch sử, vậy liệu người Các La Lộc sẽ là chân tướng thế nào?
“Đại tướng quân, hiện ta phải làm gì đây? Người Mộc Tư Lâm phái đến vẫn đang đợi câu trả lời của ta.”
Khánh An quay lại với tình hình bây giờ, hắn trầm tư một lúc, liền cười nhạt nói: “Nếu đã có Trương Can đến rồi, thì ta sao không làm một phen Chu Du?” (* Điển tích trong Tam quốc diễn nghĩa.)