Thiên Hạ
Chương 257 : Sóng gió lúc vào thành (Thượng)
gacsach.com
Lý Cầu cuống quít phản đối nói: “Đại tướng quân công khai đi bái phỏng Lượng vương điện hạ, chỉ sợ sẽ làm Thánh thượng không thích, như vậy sẽ bất lợi đối với Đại tướng quân đấy!”
Lý Bí lắc đầu: “Trước khác nay khác rồi! Nếu là lúc đông cung mới bị phế mà đi bái phỏng, quả thật không ổn, nhung hiện tại vụ án bùa thuật của đông cung đã chân tướng rõ ràng, đông cung vô tội, hiện tại sứ quân lại thể hiện rõ lập trường của mình, chỉ có thể cho thấy sứ quân là vị trung thần, trong lòng Thánh thượng hẳn là hiểu rõ, cho dù sẽ có chút không vui, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng việc này đối với Lượng vương thì không nhỏ chút nào, có thể làm cho Lượng vương lại nổi trội hẳn lên, lời và hại trong đó, sứ quân có thể tự mình cân nhắc lấy.”
Lý Khánh An vui vẻ cười nói: “Lời đề nghị của tiên sinh thật họp ý ta!”
Hắn lại nói với Lý Cầu: “Phiền tiểu vương gia thay ta mang câu nói với Lượng vương điện hạ, nói là ngày mai ta có nghi thức vào thành, mong ngài nhất định phải tham gia!”
Lý Cầu đi rồi, Lý Bí liền vừa cười vừa nói với Lý Khánh An: “Sứ quân có thể hiểu được thâm ý của ta chứ?”
Lý Khánh An gật gật đầu cười nói: “Tiên sinh kỳ thật là đang hóa giải lòng nghi ngờ của Thánh thượng, đúng không!”
“Đúng là như thế, sứ quân mang đến một lượng lớn phẩm vật tiến cống Thánh thượng, tuy rằng có thể lấy được lòng của ngài, nhưng độ mạnh còn chưa đủ, cho nên ta khuyên tướng quân lần này vào kinh không ngại kiêu ngạo một chút, tỷ như mối hận ngày cũ, có thể đi ra sức đánh một trận, để giải mối hận trong lòng!”
Lý Khánh An có chút không rõ ý tứ của hắn, liền vội hỏi: “Xin tiên sinh giải thích tận tường!”
Lý Bí khẽ cười nói: “Ngày xưa Hán cao tổ sau khi giết Hàn Tín, Tiêu Hà liền ra sức đoạt ruộng đất của dân, tự phá hoại danh dự của mình; Thủy hoàng phạt Sở, Vương Tiễn dẫn sáu mươi vạn đại quân xuất Quan Trung, lại năm lần phái người quay về đòi ruộng tốt, đủ loại hành động như thế đều là cách họ tự bảo vệ mình. Cho nên ta khuyên Đại tướng quân quay về kinh kiêu ngạo ương ngạnh, thật ra cũng là cách tương tự như thế mà thôi, chỉ có như vậy Thánh thượng mới đánh tan lòng nghi ngờ của ngài, nếu sứ quân chiêu hiền đãi sĩ, mua danh chuộc tiếng, thì mới thật sự là nguy hiểm.”
Lý Khánh An ha hả cười to, thành tâm thi lễ với Lý Bí: “Lời nói của tiên sinh ta nhớ kỹ rồi, ngang ngược thì thật sự không cần, kiêu ngạo mạnh tay chính là bản sắc của ta.”
(*xin nói rõ một chút, trong lịch sử Lý Cầu là con trai thử tư của tiền thái tử Lý Anh, Khánh vương không có con, năm Thiên Bảo thứ mười một Khánh vương mất, sau đó Lý Cầu mới làm con thừa tự của Lý Tông, gọi là Tự Khánh vương.)
Trưa hôm sau, đoàn người Lý Khánh An đã đến ngoài thành Trường An, nhưng do quân số hắn dẫn theo đông đảo, Binh bộ đã an bài cho quân đội của hắn được trú tạm tại quân doanh ngoài thảnh.
Độc Cô Minh Nguyệt không có đi theo hắn vào doanh.Sau khi đến Trường An, nàng bền dẫn theo Vũ Y, và chị em Như Thi, Như Họa về phủ. Binh sĩ trong doanh đang bận rộn thu thập đồ đạc. Quan viên của Binh bộ vừa rời khỏi, mấy quan viên của sờ Điển Cửu Thái Bộc Tự và một đoàn tạp dịch lại vừa đến. Tiếp theo sau đó, mười mấy tên hoạn quan cũng cưỡi ngựa đến. Quan viên Thái Bộc Tự đến để an bài vài ngàn con lạc đã và chiến mã theo đoàn quân của Lý Khánh An hồi Kinh, số lượng cỏ khô dùng đế nuôi vài ngàn con lạc đã chiến mã này cũng đạt đến con số kinh người. Đây là một lượng việc làm lớn tự dưng rơi vào đầu bọn quan viên Thái Bộc Tự.
Còn hoạn quan của Nội Thị Tỉnh đến là để liệt kê danh sách các chiến lợi phẩm mà Lý Khánh An cống lên cho Lý Long Cơ. Đây là vật riêng giành cho Lý Long Cơ, triều đình sẽ không can thiệp, Nội Thị Tỉnh sẽ phụ trách.
Mọi người trong doanh trại ra ra vào vào rất ư bận rộn. Lý Khánh An trong đại trướng đương thương thảo việc vào thành cùng Binh bộ Thị lang Cát ôn. Lý Khánh An lúc về đến Bắc Đình đã kịp thời nhận được chỉ ý trong triều, Lý Long Cơ vì muốn biểu dương thành tích của hắn nên có ý tổ chức nghi lễ vào thành một lần cho hắn, để tỏ rõ vinh quang.
Nhưng do đường Bắc Đình và Trường An xa xăm, phải tốn không ít thời gian mới về đến Kinh thành. Những chỉ tiết cụ thể vẫn chưa được xác định. Bây giờ hắn đã đến Trường An, nhưng Lý Long Cơ vẫn ở Hoa Thanh cung chưa kịp quay lại, khiến nghi lễ vào thành phát sinh biến cố.
Cát Ôn trước còn là Thiếu khanh Đại Lý Tự đã là cánh tay trái phải đắc lực của Lý Lâm Phổ. Hắn và La Hi Thích được mệnh danh là “La kiềm Cát võng”. Năm ngoái khi Lý Lâm Phổ dần lâm vào thế đi xuống, trở bệnh triền miên, người của đảng Tướng quốc mới biết Lý Lâm Phổ đại hạn sắp đến liền lũ lượt tự tìm đường riêng. Cát ôn không đương nhờ Dương Quốc Trung đương là tâm phúc số một của Thánh thượng, mà nương nhờ vào An Lộc Sơn vốn có quan hệ hữu hảo với hắn, trở thành người phát ngôn trong triều của An Lộc Sơn. Cùng với quyền lực không ngừng đi lên của An Lộc Sơn, được phong làm quận vương Đông Bình, Cát ôn cũng vì thế mà được nhờ phúc, thăng chức làm Binh bộ Hữu thị lang.
Nghi thức vào thành của Lý Khánh An lần này, Cát ôn là người phục trách chính. Lý Long Cơ mãi chưa quay về khiến hắn cũng khó xử. Hắn biết trong đây chắc chắn có uẩn khúc, chính là do Dương Quốc Trung làm. Sự thật lúc Lý Khánh An qua Phụng Tường, hắn đã đưa thư cho Thánh thượng tại Hoa Thanh cung, nhưng thư hắn đưa đi vẫn như bặt vô âm tín, không chút tin tức phản hồi.
Lúc Lý Khánh An đến huyện Võ Công, hắn lại cho đưa thêm một lá thư, nhưng vẫn không có tin tức, mãi đến hôm trước Thánh thượng phái người đến hỏi hắn, Lý Khánh An đã về chưa? Cát ôn mới biết, thư hai lần hắn cho đưa đi, Thánh thượng căn bản không nhận được, vậy rốt cuộc nó đã đến đâu?
Cát Ôn đã tra hỏi cẩn thận người đưa thư, mới biết thư được giao cho Trung lang tướng Bùi Hiểu Vũ Lâm quân gác Hoa Thanh cung, sau đó sẽ do Bùi Hiểu trình lên. Vấn đề chính là ở chỗ Bùi Hiểu, mà Bùi Hiểu lại là em vợ của Dương Quốc Trung, là em trai của Bùi Nhu vợ hắn. Đây cũng là một thủ đoạn của Dương Quốc Trung để dùng danh nghĩa là gia tăng an toàn phòng vệ, bất kỳ vật phẩm nào từ bên ngoài đều phải qua kiểm tra của Vũ Lâm quân, cả tấu chương từ triều đình cũng như thế. Như thế, Vũ Lâm quân vô hình chung đã trở thành một tấm màn chắn cho việc Lý Long Cơ tiếp xúc với bên ngoài. Dương Quốc Trung đã thông qua Vũ Lâm vương Trung lang tướng Bùi Hiểu để có cơ hội biết được nội dung của các bản tấu sớ.
Còn những tấu chương bất lợi cho Dương Quốc Trung có đưa được vào hay không thì chỉ có trời mới biết. Trong lòng Cát ôn hiếu rõ. Thư hắn đưa nhất định sẽ bị quân Vũ lâm Bùi Hiểu chặn lại. Điều này khiến hắn giận dữ vô cùng, nhưng hắn lại không nguyện ý vì Lý Khánh An mà trở mặt với Dương Quốc Trung.
“Đại tướng quân, ta có cách nghĩ là tướng quân đứng vào thành nữa, hãy chờ ở ngoài vài hôm, đã có người bẩm báo với Thánh thượng, đoán chắc trong vòng vài ngày nữa sẽ quay lại, xin tướng quân đứng nôn nóng.”
Lý Khánh An không nói gì, Lý Long Cơ cứ câu ra câu vào toàn là cử hành nghi lễ vào thành cho mình, nhưng khi mình đến Trường An, người lại đến Lệ Sơn chưa về. Đây đúng là nực cười. Trong tình hình này nếu không phải là quan viên không hoàn thành nhiệm vụ, thì là Lý Long Cơ hắn không có lòng. Có điều, Lý Khánh An nhìn thần sắc Cát Ôn có vẻ không tự nhiên, liền đoán trong sự việc này còn có ẩn tình.
Mật Lý Khánh An lập tức trầm lại, hắn đứng lên nói: “Cát thị lang, An Tây tướng sĩ ta rời tổ quốc cả vạn dặm, xả thân liều mình chiến đấu vì Đại Đường, nên được vinh dự này. Lúc nhận được ý chỉ của Thánh thượng tại Bắc Đình sẽ cử hành nghi thức vào thành cho An Tây quân, ta đã cho truyền tin này khắp An Tây. Lòng quân và dân đang sôi sục đợi chờ, không ai không cảm tạ hoàng ân, nhưng bây giờ quân An Tây đã đến Trường An, Thánh thượng lại có thể ở Hoa Thanh cung, hủy chuyến vào thành lần này của ta thì cũng thôi, nhưng Cát Thị lang lại nói mọi việc không đổi. Ta thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc là triều đình không nguyện ý, hay Hoàng Thượng cố ý an bài? Nếu là hoàng thượng an bài như thế, ta không gì để nói. Nhưng nếu là triều đình cố ý gây khó dễ, vậy ta sẽ đi tìm Thánh thượng. Nếu thế này thì mặt mũi sĩ diện quân An Tây ta còn đâu? Xin hãy cho ta một câu trả lời thích đáng, để bảy ngàn binh sĩ An Tây bỏ mình được một câu trả lời thích đáng.”
Nói xong, Lý Khánh An hừ mạnh một tiếng, bước nước đại đi thẳng khỏi lều: “Bị mã! Ta phải đến Hoa Thanh cung!”
Cát Ôn hoảng hốt đuổi theo,gọi với lại: “Xin Đại tướng quân bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Lý Khánh An dừng chân lại, cười lạnh lùng: “Không nhẽ là do Cát Thị lang ngươi cố ý gây khó dễ An Tây quân ta?”
“Xin người đứng nói thế, ta vốn không thù không oán với Đại tướng quân. Gia yến Lý Tướng quốc năm xưa ta còn ngồi chung với Đại tướng quân, có nói có cười. Sau này ở dịch trạm Hàm Dương bắt Tướng quân cũng là phụng mệnh mà hành, chứ bản thân ta hoàn toàn không chút bất mãn với Tướng quân.”
“Hừ! Nếu đã không liên can Cát Thị lang, vậy Cát Thị lang tốt nhất đứng xen vào! ”
Lý Khánh An nói xong nhảy phóc lên ngựa, nhìn thân binh xung quanh hạ lệnh: “Đến Hoa Thanh cung!”
Cát Ôn hoảng quá vậy kéo dây cương chiến mã của hắn lại: “Đại tướng quân xin chờ đã!”
Hắn lấm lét nhìn sang hai bên, xong nhỏ giọng nói: “Kỳ thực việc này là do Dương Quốc Trung làm!”
“Dương Quốc Trung?”
Mắt Lý Khánh An nheo lại: “Việc này nói thế nào?”
Cát Ôn thờ dài, xong liền kể lại đầu đuôi sự việc Bùi Hiểu tự ý chặn lại thư tín. Cuối cứng rút ra bản sao của thư tín gửi về hai lần trước đưa cho Lý Khánh An nói: “Đây là bán sao của thư tín hai lần trước, trên đấy đều có ghi ngày tháng, có thể làm bằng chừng.”
Khánh An thấy hắn cả bản sao cũng chuẩn bị cả, trong lòng không khỏi nực cười, liền nói: “Nếu đã như thế, Cát Thị lang vì sao không bấm báo rõ việc này với thánh thượng, đàn hạch Bùi Hiểu tự ý chặn lại văn thư quan trọng.”
Cát Ôn cười khố: “Quan trọng là không có chừng cứ chừng mình là do Bùi Hiếu làm. Ta chỉ có thể chừng mình mình đã báo tin, nhưng vấn đề xảy ra tại khâu nào, ta lại không dám tự ý phát ngôn. Xin Đại tướng quân thứ lỗi.”
“Vậy được! Việc này tạm thời cứ thế, có điều ta quả thực phải đến Hoa Thanh cung thuật chức, nếu Cát Thị lang còn có việc khác, vậy ta xin đi trước đây.”
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng Lý Khánh An lại không đưa trả hai bản sao kia cho Cát Ôn. Hắn chắp tay chào Cát ôn, xong liền dẫn ba trăm thân binh phóng đi.
Cát Ôn dõi theo bóng hình của Lý Khánh An, trong mắt dần lộ đắc ý, lẩm bẩm: “Dương Quốc Trung, khắc tinh của ngươi đã quay về rồi!”
Năm xưa Cát ôn và Dương Chiêu cùng là thủ hạ của Lý Lâm Phổ. Lúc Dương Chiêu vào Ngự Sử Đài,mọi việc đều không rảnh rọt, Cát ôn đã là sư phụ của hắn. Trong vụ án Vi Trang, hắn đã một tay chỉ bảo Dương Chiêu làm thế nào để ép cung, làm thế nào để gá họa hãm hại. Bây giờ Dương Quốc Trung lại có thể trở thành Tướng Quốc, còn Cát ôn hắn vẫn phải nhìn sắc mặt của kè khác mà hành sự, điều này khiến hắn đố kỵ. Đúng! Là đố kỵ. Đây là một loại bản năng của con người, chỉ là được biểu hiện mãnh liệt trong con người Cát ôn hơn thôi. Hai năm nay, hắn đã từng giờ từng khắc chú ý hành vi cử chỉ của Dương Quốc Trung. Dương Quốc Trung sơ hở quá nhiều, hắn có thể nắm được cán của hắn vài lần, nhung Ngự Sử Đài lại không dám ra tay, và bản thân hắn cũng không dám. Hắn biết mình thấp cổ bé họng, không đủ sức để đắc tội người kế vị Lý Lâm Phổ này.
Lần này Lý Khánh An vào triều, Dương Quốc Trung lại một lần nữa ngang nhiên giở thù đoạn với hắn, liệu hắn có thể nhẫn nhịn được không? Cát ôn chống mắt mong đợi diễn biến tiếp theo.
Hoa Thanh cung, đây là biệt cung của Lý Long Cơ, và cũng là cung suối nước nóng nối tiếng, nằm dưới chân núi Lệ Sơn, là một khu kiến trúc hùng vĩ, suối nước nóng mượt mà dòng chảy.Noi đây vốn là noi nghỉ ngày đông lý tưởng nhất của Dương Ngọc Hoàn. Mỗi khi mùa đông đến, cây cối héo tàn, tuyết phủ trắng xóa đất trời, trong Hoa Thanh cung lại ấm áp như xuân, ca vũ thanh bình. Lý Long Cơ và Dương quý phi sẽ tận hưởng đủ vinh hoa phú quý phồn hoa của dân gian, không màn đến chuyện chính
Bây giờ đã là xuân tháng hai, đương là lúc đầu xuân vẫn chớm lạnh, theo thường lệ, giữa trung tuần tháng hai, thời tiết ấm hơn mới quay trở lại Trường An. Nhưng Lý Long Cơ vì phải cử hành nghi lễ vào thành của Lý Khánh An, mà không thể không chuẩn bị thu dọn hành lý,chuẩn bị trở về Kinh.
Trong Hoa Thanh cung nội bỗng chốc loạn cả lên, nơi nơi toàn rương hòm hỗn loạn. Bọn cung nữ và hoạn quan đều bận rộn chuẩn bị thu dọn đủ các thứ vật phầm. Nhưng bầu không khí hôm nay có phần cồ quái, tất cả cung nữ và hoạn quan đều đặc biệt thận trọng, thở cũng không dám quá dùng sức.
Ngự thư phòng trong cung thấm thoát vang lên tiếng quát giận dữ của Lý Long Cơ: “Các ngươi điều tra kỹ cho trầm, rốt cuộc là ai to gan thế này, dám chặn cả tấu chương triều đình. Việc này nếu các ngươi không làm rõ, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!”
Trong Ngự thư phòng, Vũ lâm quân tà hữu Đại tướng quân Trưởng Tôn Toàn Thụy và Trần Huyền Lễ đương quỳ sụp dưới đất, trán đổ đầy mồ hôi, căng thẳng không dám thốt lên lời nào. Việc khiến Lý Long Cơ nổi giận chính là Cát ôn đã báo tin, Lý Long Cơ vừa được tin, Lý Khánh An đã đến Trường An, Cát ôn trước đó đã gửi liền hai bức thư báo, thế mà đều bị Vũ lâm quân giữ lại.
Việc này khiến Lý Long Cơ nổi cơn lôi đình, việc này không nhưng khiến người khó đối diện với quân An Tây, mà là có người dám dối gạt người, tự ấy lấy đi quyền được biết sự tình của hoàng đế. Người nhất định phải làm rõ, nghiêm trị các tên dám cả gan này.
“Các ngươi đi đi! Đi điều tra cho trẫm, trẫm cho các ngươi thời gian một ngày, nếu không điều tra rõ, thì các ngươi hãy tự kết liễu đi!”
“Thần tuân chỉ!”
Trường Tôn Toàn Thụy và Trần Huyền Lễ cùng lạy nhận chỉ, xong bèn rời khỏi Ngự thư phòng. Lý Long Cơ mặt mày vẫn đen sì. Hai năm nay do không hoang dâm vô độ khiến người già hơn thấy rõ. Trên mặt, trên tay người ngày càng nhiều vết nám của tuồi già. Tính tình người cũng trở nên nóng nảy, và cố chấp. Việc nào người nhận định rồi thì tuyệt không chịu thay đối. Các khuyến cáo và kiến nghị của đại thần, người chẳng chịu nghe vào.
Cùng với thân thề già nua, sứ khỏe của Lý Long Cơ cũng không như trước. Với việc trong triều, người hầu như không đoái hoài gì, phần lớn quyền lực đều rơi vào tay Lý Lâm Phổ và Dương Quốc Trung, nhất là Dương Quốc Trung. Người cho phép hắn trực tiếp đến tấu với mình, tất cả mọi việc tấu trình đều được phê chuẩn. Còn việc thinh tấu của Lý Lâm Phổ, người thường sẽ thêm một câu, thương lương với Dương Thượng thư mà tiến hành.
Dù Lý Long Cơ vẫn không đoái hoài gì đến việc triều chính, nhưng hai việc này người vẫn không thể qua quít cho qua, một là ngôi vị hoàng đế, hắn xem trọng hơn so với trước đây. Sự kiện Đông Cung bỏ trống đã hai năm nay, người vẫn chưa lập lại thái tử, người thậm chí còn nối giận vì Cao Lực Sĩ từng biểu thị nên lập thái tử. Có thể trong chiếu chỉ người sẽ chỉ định người kế vị đại thống, nhưng bây giờ người vẫn còn quyến luyến vói ngôi vị hoàng đế hơn bao giờ hết. Tuy biết sớm muộn cũng phải lập, nhưng giờ có thể làm được một người qua một ngày, người vẫn mãi không chịu thương lượng việc này cùng các đại thần.
Sự kiện thứ hai là quân quyền. Đây là quyền lực người phải nắm chắc trong tay, dù là Dương Quốc Trung cũng đứng hòng có thể lấy đi một ly quân lực từ tay người.An Lộc Sơn Phạm Dương, Bình Lư; Ca Thư Hàn Lũng Hữu, Hà Tây, Cao Tiên Chỉ Kiếm Nam, An Tư Thuận Sóc Phương; Lý Khánh An Bắc Đình, An Tây; Trương Tề Khâu Hà Đông; Sáu vị đại thần biên cương này nắm trong tay cả triệu quân đội đều trực tiếp do người quản lý.
Hơn nữa trong sáu người này đều có phẩm chất Lý Long Cơ rất thích, đó là can đảm cầu tiến, giúp người khai biên mờ thổ. An Lộc Sơn đả kích người Khiết Đơn và Hề phía Đông Bắc, bánh trướng lãnh thổ Đông Bắc; Ca Thư Hàn không ngừng tiến quân về phía Thồ Phồn phúc địa, đưa biên giới của Đại Đường mở rông về phía tây biên giới Thổ Phồn cả ngàn dặm; Cao Tiên Chỉ dùng binh đắc lực, đánh bại Nam Chiếu, năm ngoái đã thu phụ Diêu Châu, và một lần nữa họp Kiếm Nam và An Nam lại làm một; Lý Khánh An thì khỏi phải nói, hắn thu phục Toái Hiệp, triệt để tiêu diệt Đột Kỵ Thị, đánh bại Đại Thực, lấy lại Hà Trung.
Chiến công hiển hách của những đại lại biên cương này đã làm hùng tâm tráng chí của Lý Long Cơ thỏa mãn, dần đưa công tích của hắn lên tầm thời Thái Tông, khiến hắn trở thành Thiên khả hãn vượt trội hơn cả Thái Tông. Để có được nhiều cương thổ hơn, Lý Long Cơ gần như không toàn tâm toàn sức ủng hộ sáu vị quan to biên cương này. Tài sản lương thực quốc khố không đủ để chỉ trả quân phí, hắn liền cho phép họ tự chiêu mộ tiền tài lương thực. Trong đó, An Lộc Sơn, Lý Khánh An và Ca Thư Hàn ba người, hắn còn cho quyền được phép tự đúc tiền tệ. Tất cả những điều này cũng chỉ vì muốn thỏa mãn dã tâm bành trướng lãnh thố không ngừng của người.
Nếu dùng cách nhìn của thời nay mà nói, Lý Long Cơ đã mắc phải triệu chừng hoang tưởng tuồi già nhẹ. Chỉ vì muốn chừng tỏ ước mơ Thiên khả hãn của người, mà đã bắt đầu thoát khỏi tình hình quốc gia Đại Đường. Người đời Đường không hiểu, nhưng sự cố chấp ngông cuồng của Lý Long Cơ khiến người hiểu chuyện thật sự lo lắng vô cùng.
Cao Lực Sĩ chính là một trong số đó. Từ khi thái tử bị truất, quyền lên tiếng của Cao Lực Sĩ cũng không còn hữu dụng như trước. Đã mấy lần lão khuyên Lý Long Cơ nên lập thái tử sớm, nhưng lần nào cũng bị người giận dữ khiến trách. Và người còn bãi bỏ cả quyền được phê bản tấu của lão, bãi bõ tất cả quyền lực. Ngoài ra, cả quyền giám quân, Lý Long Cơ bắt đầu từ năm ngoái cũng tước cả việc nắm quyền giám quân cảu Cao Lực Sĩ, mà tự tay nắm quyền, giám quân sẽ trực tiếp bẩm báo với người. Nhưng vấn đề là Lý Long Cơ cán bản không có tâm tư hỏi thăm tình hình của giám quân, chỉ đến khi nhớ ra thì hỏi thăm vài câu. Như thế, vô hình chung khiến quy cử giám quân ba ngày bẩm báo một lần do Cao Lực Sĩ gầy dựng lên bị phá hoại.
Và đáng nói hơn nữa, Lý Long Cơ có nhớ ra cũng không trực tiếp đi hỏi Cao Lực Sĩ, mà để cho một hoạn quan tâm phúc khác Ngư Triều Ân đi hỏi, để Ngư Triều Ân trở thành người liên lạc giám quân của người.
Đại quyền của Cao Lực Sĩ mất sạch, chỉ vì có những việc vẫn không thể thiếu lão, nên người mới còn giữ lão lại bênh mình; nếu không, Cao Lực Sĩ cũng đã xin cáo lão về nhà.
Tuy quyền lực không còn, nhưng lòng Cao Lực Sĩ hiểu hơn ai hết. Việc Lý Long Cơ nối cơn lôi đình không phải là vì có người dám chặn tấu chương của người lại, chỉ là vì người ngày thường việc gì cũng không hỏi han quan tâm, một khi vấn đề xuất hiện khiến người bị mất mặt, nên lần này mới nổi cơn tam bành.
Ai đã chặn thánh chỉ lại, điều này còn phải hỏi ư? Ai chù quản phòng ngự ngoại vi ngoài Hoa Thanh cung? Bùi Hiểu, đấy là do Dương Quốc Trung cố tình an bài. Lúc trước là do Lý Long Cơ hắn tự đồng ý, không lễ người không biết rõ Dương Quốc Trung là ai? Bây giờ gặp chuyện, người lại ép Trưởng Tôn Toàn Thụy và Trần Huyền Lễ đi điều tra, chẳng qua là tháo gỡ hết mọi trách nhiệm của Bùi Hiểu mà thôi.
Trong lòng Cao Lực Sĩ bi lương, sùng tín Dương gia của hoàng thượng đã đến nước này, cả một trung lang tướng nhò bé mà cũng phải bảo vệ. Nếu biết thế, năm xưa đã không đưa Dương Ngọc Hoàn đến bên người, hoặc may còn tốt hơn.
Lý Long Cơ bỗng lườm sang chỗ lão hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
“Thần nghĩ, nếu Lý Khánh An đã đến Trường An, hay hoàng thượng cứ tuyên hắn đến gặp, rồi tính việc vào thành.”
Lý Long Cơ gật gật đầu, thế này cũng khả thi, liền nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Lý Khánh An đến.”