Thiên Hạ

Chương 260



Thiên Hạ
Chương 260 : Đêm tao ngộ Quý Phi
gacsach.com

Nếm qua cơm chiều, Lý Long Cơ tuổi già sức yếu, vì việc của Lý Khánh An bận rộn cả ngày, quả thực có chút mỏi mệt, liền sớm đi nghi ngoi, Dương Ngọc Hoàn tỷ muội có việc trao đồi, cũng đều tự trở về tầm cung, Lý Khánh An là ngoại thần, không thể ở bên trong cung quá lâu được, bèn do một gã hoạn quan dẫn đường, đi đến chỗ nghỉ ngơi.

Nơi Lý Khánh An nghỉ ngơi nằm ở ven nội cung, gọi là Ngưỡng Tinh điện, cũng như ý nghĩa tên của nó, chính là dành cho quan thần ở tạm, với lòng thành kính mà ngưỡng mộ Lý Long Cơ, nói theo thông tục một chút, thì chính là phòng khách Hoa Thanh cung, cho dù nằm ở nội cung, nhưng vẫn cách tẩm cung của Lý Long Cơ một khoảng cách rất xa, cũng không thông đến đó, mà bị một bức tường cao ngán cách ra.

ở trong nội cung ven Hoa Thanh cung, có thể xem là nằm bên cạnh giường ngủ của Lý Long Cơ, đây không phải ai cũng đều có thể hưởng thụ được, có thể xem là một loại ân sủng rất lớn. Nhưng ngủ có được thoải mái hay không, thì cũng chỉ có bản nhân người ngủ mới biết thôi.

Tầm phòng của Lý Khánh An nằm ở điện bên sườn của Ngưỡng Tinh điện. Trước đó không lâu nhị tỷ Hàn Quốc phu nhân của Dương Ngọc Hoàn từng ở trong này gần một tháng, sau khi bà ta quay về kinh, toàn bộ đại điện có vẻ vắng vẻ hẳn, không có đốt đèn lồng, cả không gian tối đen như mực, chỉ có điện bên là có thấp thoáng ánh đèn chiếu ra, mấy viên cung nữ đang bận rộn trải giường dọn phòng cho Lý Khánh An.

Lý Khánh An ở trong đại điện đợi được một lát, thì cảm thấy đơn điệu vô vị quá, liền thong thả bước đến đình viện bên ngoài điện. Trong đình viện nơi noi đều là bụi hoa và cỏ cây xanh um, dưới ánh tráng bạc lấp lánh, mấy cành mai đỏ đang nở rộ, trong không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, kinh trập* đã qua, tiếng kêu của các loại côn trùng ban đêm lúc trầm lúc bổng, làm cho màn đêm thêm yên tĩnh, chỉ có bên tường vây xa xa đó có thị vệ qua lại tuần tra.

* Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ờ xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cồ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.Theo quy ước, tiết kinh trập là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 3 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết xuân phân bắt đầu.Lịch Trung Quốc, cũng như lịch ở các nước Đông Á cổ đại bao gồm Việt Nam, bị nhiều người lầm là âm lịch thuần túy, dẫn đến ngộ nhận về việc tiết khí nói chung và kinh trập nói riêng được tính theo chu kỳ của Mặt Trăng quay xung quanh Trái Đất. Trên thực tế lịch Trung Quốc cồ đại là một loại âm dương lịch.

Lý Khánh An ngắm mai đỏ được một lát, lại tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua một lùm thúy trúc, trước mắt khung cảnh rộng mở, nơi này thì ra là một mảnh sân giải trí nho nhỏ, mặt đất bằng phẳng, chung quanh được bụi hoa và thúy trúc vây quanh, rộng khoảng ba bốn mẫu. Trong sân có mấy cái xích đu, có một cúc cầu môn dành cho một người, điều tuyệt nhất chính là có hai lọ vàng, bên cạnh còn đặt một cái giá đựng tên chuyên dùng cho việc ném lọ, bên trong có hơn mười mũi tên vàng.

Trên xích đu hai ả cung nữ đang đong đưa xích đu, đang thù thỉ với nhau điều gì đó, bỗng nhiên thấy người đàn ông lạ mặt xuất hiện, hai ả cung nữ sợ tới mức nhảy xuống xích đu bèn chạy đi.

“Các ngươi...”

Lý Khánh An hô lên không kịp, đành nhìn các nàng chạy xa, trên sân trở nên vắng vè, không còn một ai cả, Lý Khánh An xoay người muốn đi, lúc này ánh mắt hắn dừng ờ trên lọ vàng, đó là một chiếc lọ tiêu chuẩn cho việc ném tên, chiếc lọ có chiều cao bằng nửa chiều cao của một người, miệng lọ tròn trịa, chất lượng của chiếc bình thuộc hàng thượng hạng.

Đã sắp hai năm không có thử qua loại ném tên ván nhã này rồi, Lý Khánh An không khỏi có mấy phần hứng thú, hắn nhìn sang bốn phía chung quanh, vắng tanh vắng ngắt, không có một ai cả. Lý Khánh An lấy ba mũi tên vàng nặng trịch, thối lui đến năm trượng ngoài của vạch chỉ đỏ, ướm thử khoảng cách, tay lắc một cái, một mũi tên bay vụt đi ra ngoài, ‘Keng!’ một tiếng giòn vang, tên vàng bắn chạm lên miệng lọ một cái, rơi vào trong lọ, phát ra một tiếng vang ngột ngạt.

Lý Khánh An lắc lắc đầu, đã hai năm không có ném tên rồi, xúc cảm của tay rõ ràng đã không còn thuần thục như trước nữa. Nhớ ngày đó hắn đại chiến Sử Tư Mình chính là cách xa đến mười trượng mà còn ném trúng, nhưng hiện tại khoảng cách năm trượng cũng đã làm cho hắn có chút lực bất tòng tâm rồi, hắn cắn lấy mỗi, mũi tên vàng trong tay lại bắn ra lần nữa: ‘Từng!’ một tiếng, lần này ném vào lọ rất chuẩn xác, một tâm trạng của sự hiếu thắng trong lòng hắn dần dần trỗi dậy, hắn lùi về phía sau mười trượng, noi này đã không có vạch đỏ, chỉ bằng một loại cảm giác phỏng chừng khoảng cách, gió nhẹ, trăng sáng, hẳn là có thể ném với một kết quà tốt nhất.

Hắn hít thở một hơi thật sâu, trong đầu xuất hiện một đường ném chuẩn xác, độ mạnh, phương hướng, xúc cảm của tay, sức nặng của tên, hắn nhanh chóng rà soát trạng thái tốt nhất, ngay lúc gió đêm ngừng lại chỉ trong nháy mắt đó, tên vàng bay ra, dọc theo đường ném chuẩn xác đã hiện ra trong đầu hắn mà lao đi. ‘Tính!’ một tiếng, mũi tên vô cùng chuẩn xác bắn vào bên trong lọ vàng.

“Thật là lợi hại!”

Phía sau hắn bỗng nhiên vang lên tiếng lảnh lót và tiếng vỗ tay, Lý Khánh An giật mình một cái, vừa quay đầu lại, chỉ thấy hơn mười cung nữ hộ tống Dương Ngọc Hoàn mình mặc trang phục lộng lẫy đứng ở phía sau hắn.

Trong lòng Lý Khánh An rất sửng sốt, không kịp suy tư, vội vàng khom mình hành lễ: “Vi thần không biết nương nương giá lâm, tội thật đáng chết vạn lần!”

“Lý tướng quân quá lời rồi, việc này có gì phải tội đáng chết vạn lần, là ta quấy rầy Lý tướng quân ném tên mới phải.”

Dương Ngọc Hoàn cười cười, nói: “Ta chỉ muốn đến ngôi xích đu mà thôi, không ngờ Lý tướng quân cũng ờ nơi này.”

“Thế thần lui ra vậy!”

Lý Khánh An hơi hơi khom người, lui xuống.

“Lý tướng quân!” Dương Ngọc Hoàn bỗng nhiên gọi hắn lại.

“Nương nương còn dặn dò gì sao?”

Trên mặt Dương Ngọc Hoàn lộ ra một nụ cười ngại ngùng: “Ta muốn ném một mũi tên vàng, để cho Lý tướng quân chỉ giáo một chút, mấy năm nay ta đã có thể ở ngoài ba trượng mà ném tên rồi.”

Trong lòng Lý Khánh An có chút do dự, nếu là ban ngày thì không sao cả, nhưng hiện tại là buổi tối, hắn chỉ dạy Dương Ngọc Hoàn ném tên thì không khỏi có chút không đàng hoàng, chỉ cần hơi vượt khuôn phép một chút, thì lập tức hắn nguy hiểm đến tính mạng ngay.

Dương Ngọc Hoàn dường như biết hắn khó xử, liền nhặt lên một mũi tên vàng cười nói: “Tướng quân từng là sư phụ của ta, hai năm nay ta tiến bộ rất nhiều, chỉ muốn thi triển một chút cho sư phụ coi thôi, tướng quân xin đứng tạo áp lực gì cho mình cả.”

Xa xa có thị vệ ở đó tuần tra, bên cạnh còn có một đám lớn các cung nữ, Lý Khánh An cười cười liền xoay người nói: “Thôi được rồi! Nương nương mời.”

Dương Ngọc Hoàn đứng ở đường chỉ vạch ngoài ba trượng, nụ cười trên gương mặt đã tắt đi, đôi mày của nàng nhíu lại, tìm kiếm cảm giác đề ném tên, đôi mông ngọc của nàng khẽ đưa, bàn tay mềm mại ném ra, mũi tên từ trong tay nàng bay ra, bắn chạm vào miệng lọ một cái, rơi vào trong chiếc lọ vàng.

Dương Ngọc Hoàn vui mừng đến khôngngừng vỗ tay: “Ném trúng rồi!”

Lý Khánh An gật đầu cười nói: “Nương nương quả nhiên tiến bộ rất nhiều!”

“Lý tướng quân quá khen, ngoài ba trượng, thì bình thường ném ba mũi tên ta chỉ trúng được một mũi tên, hôm nay mũi tên thứ nhất thì đã trung ngay, hơn nữa lại là buổi tối, đây nhất định là do có Lý tướng quân ở bên cạnh.”

Dương Ngọc Hoàn có chút hưng phấn, nàng suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Vừa lúc Lý tướng quân ờ đây, hay là ta ở ngoài năm trượng ném một mũi tên, Lý tướng quân dạy ta nha?

Dưới ánh trăng, ánh mắt Dương Ngọc Hoàn trong veo sáng ngời, sóng mắt mông lung, càng tôn lên vẻ cao quý diễm lệ của nàng, nàng xinh đẹp lạ thường, làm cho Lý Khánh An cũng không khỏi tim đập thình thịch.

Hắn cười cười bèn nói: “Nếu là ban ngày thì không thành vấn đề, hoặc là bên trong nhà cũng được, nhưng buổi tối trên mảnh sân rộng bát ngát thế này thì nương nương không thể ở ngoài năm trượng mà ném trúng được, người bình thường không có loại nhãn lực này, nếu nương nương không tin có thể đứng ở ngoài nám trượng mà nhìn thử xem.”

Dương Ngọc Hoàn có chút không tin, nàng lùi lại phía sau mấy bước, một mực thối lui đến năm trượng nơi có đường vạch sẵn, nhìn sang phía lọ vàng, quả nhiên rất mơ hồ, hoàn toàn khác với khi ở ngoài ba trượng, nàng lúc này mới có chút tiếc nuối đem tên vàng đặt lại trên giá, cười nói với Lý Khánh An: “Thôi được! Chờ đến sau khi quay về Trường An, ngươi tới dạy ta, ta sẽ gọi ngươi một tiếng sư phụ.”

“Nương nương có lệnh, thần lúc nào cũng sin sàng đến dạy cho nương nương, đêm đã khuya, thần xin cáo lui trước.”

“Thời tiết rét lạnh, ta cũng muốn hồi cung, cùng nhau đi vậy!”

Dương Ngọc Hoàn dưới sự hộ tống của mười mấy cung nữ, nhắm hướng nội cung đi đến, Lý Khánh An thì đi theo bên cạnh.

“Lý tướng quân lần này quay về Trường An, cảm giác có thay đồi gì không?”

Lý Khánh An lắc đầu nói: “Thần sáng nay vừa mới đến Trường An, còn chưa có vào trong thành, tạm thời chưa cảm giác được sự thay đối gì. Nhưng mà sau khi vào Quan Trung chỉ cảm thấy phong cảnh rất đẹp, làm người ta không ngớt nhìn.”

“Thế sao? Ta không cảm thấy có gì đẹp cả, ta cảm thấy Trường An chính là hình dáng này, thật sự rất bình thường.”

Lý Khánh An khẽ cười nói: “Đó là bởi vì nương nương nhiều năm sinh sống tại Trường An, mỗi ngày đều nhìn thấy cả, còn thần thì nhiều năm ở Tây Vực, đối với Trường An không quen thuộc lắm, cái này gọi là khoảng cách tạo ra vẻ đẹp.”

Trong mắt Dương Ngọc Hoàn hiện lên một tia sáng kỳ dị, thì thào lẩm thẳm: “Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp!”

Nàng bỗng nhiên quay đầu lại cười nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quân, ngươi nói hay lắm ấy!”

Lý Khánh An mỉm cười nói: “Kỳ thật người cũng như thế, mỗi ngày nhìn quen, lâu rồi cũng sẽ cảm thấy chán, tiếu biệt thắng tân hôn chính là đạo lý này.”

Dương Ngọc Hoàn gật gật đầu, Lý Khánh An nói rất có lý, quả thật chính là có chuyện như vậy, đi qua cây mai đỏ, một làn hương thơm thoáng qua mặt, Dương Ngọc Hoàn muốn ngắt lấy một cành, nhưng nhánh cây mai đỏ quá cao, nàng với không tới, Lý Khánh An nhún người nhảy lên, thay nàng ngắt lấy một cành, đưa cho nàng: “Nương nương, cầm lấy!”

Dương Ngọc Hoàn mỉm miệng cười thật duyên, nụ cười này, sóng mắt lưu chuyển, làm xao xuyến lòng người.

“Đa tạ!”

Nàng đón lấy nhành mai đỏ, đưa cạnh mỗi ngửi một lúc, lại len lén liếc mắt nhìn Lý Khánh An một cái, nhiều năm trước, cũng có một chàng trai trẻ như vậy thay nàng ngắt lấy một nhành mai đỏ, chuyện cũ như sương như khói, trên mặt nàng thoáng hiện lên một niềm hiu quạnh, không khỏi khe khẽ thở dài.

Lý Khánh An không dám hỏi nhiều, yên lặng theo sát nàng đi về phía trước, phía trước chính là Ngưỡng Tinh điện, Dương Ngọc Hoàn phải ven theo một ngã rè bên cạnh trở về. Lúc này, bước chân của nàng chậm lại, do dự một chút, nàng thấp giọng nói: “Lý tướng quân, lúc dùng bữa tối ta nói ngươi sớm một chút thành hôn với Minh Nguyệt, là có thâm ý đó, ngươi hãy nghe lời của ta, mau sớm cưới Minh Nguyệt, đưa nàng đi An Tây.”

Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại, liền nhanh bước đi về phía nội cung, dần dần mất hút ở bụi hoa bên đó, Lý Khánh An nhìn bóng dáng nàng, tỉ mỉ suy ngẫm thâm ý trong lời nói của nàng.

Lý Khánh An quay về kinh báo cáo công việc, với đại đa số người khác mà nói đều không có quan hệ trực tiếp gì cả. Quân An Tây ở Thạch quốc chiến thắng Đại Thực ngoài việc triều đình và dân chúng một sự phấn chấn về tinh thần và đề tài để bàn tán sau những cuộc trà dư tửu hậu ra, mọi người vẫn còn chưa cảm giác được sự biến hóa liên quan thiết thực đến lời ích cá nhân của mình cả. Nhưng mà người Túc Đặc từ An Tây đến phần lớn sử dụng tiền bạc, thì thật là một chuyện mới lạ, chuyện này lập tức trở thành đề tài nóng nhất mà các thương nhân của hai chơ đông và tây bàn ra tán vào.

Giới thương nhân quan tâm tiền bạc, nhưng giới tranh giành quyền lực thì lại càng quan tâm hơn nữa tín hiệu trở về của Lý Khánh An, bời vì Lý Khánh An chính là người ủng hộ kiên định nhất của tiền thái tử Lý Hanh, hắn trở về sẽ mang đến cho cuộc tranh giành đông cung với những thay đột không lường được như thế nào?

Buổi chiều, Lý Cầu từ Hàm Dương quay về, về tới Khánh vương phù, tuy rằng hắn đã âm thầm về phe Lý Hanh, nhưng bên mặt ngoài hắn vẫn là con trai của Khánh vương, vẫn là sinh sống tại tòa Khánh vương phủ to lớn thâm sâu đó.

Lý Cầu cưỡi ngựa về tới trước cửa phù, xoay người xuống ngựa, đem dây cương ném cho tùy tùng, nhanh bước chạy lên các bậc thang, vừa lúc gặp quản gia từ trước mặt đi ra.

“Công tử đã trở về rồi!” Quản gia vội vàng khom người thi lễ với hắn.

“Phụ vương ta thế nào rồi? Bệnh đã khá hơn chút nào chưa?”

Quản gia thấy chung quanh không ai, liền kề tai Lý Cầu thấp giọng nói: “Vừa rồi thái y trong cung đã tới qua, nói bệnh của Vương gia là do đam mê tửu sắc quá độ, phải tĩnh dưỡng mấy tháng, không được gần phụ nữ nữa, cũng không có thể uống rượu, nếu không sẽ nguy đến tánh mạng chi.”

Trong lòng Lý Cầu khinh thường, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, bèn nói: “Ngươi đi bận việc đi! Chuyện này đứng đồn ra ngoài, biết không?”

“Vâng ạ! Lão nô không dám.”

Quản gia vội vàng đi khỏi, Lý Cầu lắc đầu, người cha giả này của hắn từ khi vụ án họa bùa thuật của tiền thái tử và vụ ám sát Lý Khánh An bị tố cáo, bị Thánh Thượng nghiêm khắc trách cứ, đồng thời đích thân lấy gậy đánh hắn hai mươi gậy, lệnh hắn quay mặt vào tường sám hối trong một năm, hai mươi gậy này đánh tan mất hùng tâm tráng chí của Lý Tông, từ đó về sau hắn trở nên sa sút tinh thần, ý chí tiêu tan, sa vào tửu sắc, người càng lúc càng béo, các loại bệnh cũng liên tiếp bộc phát, làm cho hắn phải chịu cơn ốm đau tra tấn hành hạ.

Lý Cầu đi vào bên trong phủ, bên trong phủ rất im lặng, từ khi Lý Tông bị cấm cửa, hơn phân nửa người hầu của hắn đều bị trục xuất đến các trong trang viên, số người hầu còn lại bên trong phủ đã bằng một phần ba của trước kia, hắn đi xuyên qua một cái cửa nhỏ, liền đi về phía sân nhà mà hắn ở.

Lý Cầu đã thành hôn vào năm ngoái, đã cưới Thôi Ngọc, trưởng nữ của Kiếm Nam tiết độ phủ trưởng sứ Thôi Ninh, ngoài ra hắn còn có hai người thiếp, trước mắt hắn và thê thiếp ở tại đông viện, thê tử Thôi Ngọc đã mang thai sáu tháng, đi vào sân, chỉ thấy thê tử Thôi Ngọc cầm cây chối ở trong sân quét rác, hắn nhất thời ngây ngấn cả người, chạy đến đoạt lấy cây chổi mà trách móc: “Sao khi không lại đi quét nhà làm chi, đây là việc của nàng làm hay sao?”

Thôi Ngọc vội vàng cười nói: “Đây là do bà mụ nói mà, bà nói thiếp thân mình nhỏ gầy, phải vận động cho nhiều thì mới tốt cho thai nhi, cho nên thiếp thấy chỗ nào có việc thì vận động một chút, vừa lúc thấy a hoàn quét rác, ta bèn muốn thử một phen xem sao.”

“Ai! Nàng muốn vận động thì cứ ở ngay trong phủ đi lại cho nhiều một chút là được, đến hoa viên phía sau đi dạo một chút, nói thế nào đi nữa thì nàng cũng là một Quận vương phi, làm sao có thể đi quét rác, loại công việc này là của kè dưới làm, bị người ta nhìn thấy được sẽ bị bắt tội đấy.”

Hắn lại cả giận nói với a hoàn bên cạnh: “Các ngươi nếu còn dám để cho Vương phi quét rác, xem ta có đánh chết các ngươi không.”

Mấy a hoàn sợ đến phát hoảng, một câu cũng không dám nói, Thôi Ngọc cười nói: “Được rồi, phu quân đứng nóng giận, về sau thiếp không làm là được. Đúng rồi, Diêm tiên sinh vừa rồi có đến tìm tìm phu quân đấy, thiếp nói phu quân ngày hôm qua ra ngoài đi săn rồi, suốt đêm chưa về, ông nói khi phu quân trở về, mời sang chỗ ông ấy một chuyến.”

“Ta đã biết rồi, ta sẽ đi qua đó ngay đây, đến cơm trưa ta còn chưa có ăn đấy! Hãy ta chuẩn bị vài món thức ăn, đợi lát ta trở về ăn.”

Nói xong, Lý Cầu liền đi về phía tây viện.

Diêm tiên sinh chính là quân sư Diêm Khải của Lý Tông trước đây, sau khi Lý Tông sa sút tinh thần, hắn cũng trở nên nhàn rỗi không có việc, mấy lần muốn từ chức trở về quê, nhưng đều bị Lý Cầu giữ lại, hiện giờ đang ở tại phòng khách bên tây viện, cả ngày đọc sách viết chữ, vô công rỗi nghề.

Lý Cầu đi vào tiểu viện của ông, đã thấy Diêm Khải ngồi ở bên cạnh giếng câu cá, không khỏi bật cười nói: “Tại sao tiên sinh lại câu cá trong giếng?”

Diêm Khải thấy Lý Cầu đi vào, liền buông cần câu ha hả cười nói: “Năm ngoài ta ở trong giếng này đã nuôi mấy chục con cá chép, đang nghĩ chắc là chúng nó hẳn đều đã béo tốt, bèn muốn bắt chúng nó lên làm món nhắm rượu. Tiểu vương gia trở về bao lâu rồi?”

“Ta vừa trở về, nghe vợ nói tiên sinh tìm ta, ta liền tới đây ngay.”

Lý Cầu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng xua tay cười nói: “Ta nói ngay trước đấy, tiên sinh muốn từ chức ta không đồng ý đâu.”

Diêm Khải cười khổ một tiếng nói: “Cả ngày chỉ lấy tiền mà không làm việc, ta cũng cảm thấy khó chịu, ta thật sự có ý muốn ra đi, nhưng mà hôm nay tìm tiểu vương gia tới là muốn nói một việc.”

Hai người đi vào phòng, thê tử của Diêm Khải bưng trà ra cho bọn hắn, Lý Cầu uống một ngụm trà rồi cười nói: “Diêm tiên sinh nghĩ đến chuyện gì vậy? Mà vội vả tìm ta đến đây.”

Diêm Khải trầm ngâm một lát nói: “Tiểu vương gia còn nhớ rõ ba tội trạng mà Thánh Thượng xử phạt vương gia không?”

Lý Cầu gật đầu nói: “Ta đương nhiên nhớ, một là chiếm quá nhiều ruộng đất, dẫn đến nông dân tạo phản; hai là họa bùa thuật tại đông cung; thứ ba chính là ở úy Thị huyện ám sát Hà Nam đạo quan sát sứ Lý Khánh An.”

“Tiểu vương gia, hai vụ án trước thì không có gì phải nghi ngờ, nhưng ờ úy Thị huyện ám sát Lý Khánh An, ta lại cảm thấy nó đầy sự quỷ dị, việc này rõ ràng không phải do vương gia làm, tại sao lại đồ lên đầu của Vương gia?”

Lý Cầu cũng cảm thấy kỳ quái, chuyện này hắn không hề tham dự một chút nào cả, lúc ấy hắn có hỏi qua Lý Tông, Lý Tông nói, là hắn thì sao, chính hắn cũng hận không thế tự tay giết chết Lý Khánh An, hắn bèn tưởng là phụ thân lén làm, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy phụ thân chẳng qua là nói một câu hả giận mà thôi, kỳ thật không phải do phụ thân gây nên, được Diêm Khải nhắc tới mới tinh ngộ, hắn cũng cảm thấy có chút quỷ dị, việc này rõ ràng là một vụ vu oan giá họa.

“Tiên sinh phát hiện ra điều gì sao?”

Diêm Khải gật gật đầu, nói: “Vạn Niên huyện La huyện thừa là bạn học rất tốt của ta trước đây, ngày hôm qua ta và hắn cùng uống rượu, hắn bỗng nhiên nhắc tới vụ nghi

án hai năm trước, hắn nói lúc ấy Lý Khánh An từng đưa hai gã thích khách vào kinh.”

“Đợi chút!” Lý Cầu cắt ngang lời nói của hắn, hỏi: “Chính là hai gã thích khách bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử ở Đại Lý Tự phải không?”

“Đứng đấy! Chính là hai người đó.”

Diêm Khải uống một ngụm trà lại tiếp tục nói: “La huyện thừa nói hai gã thích khách kia hắn gặp qua, vốn là đạo tặc gian ác, được xưng là Kim Châu nhị quái, bị nhốt suốt trong trọng lao tại vạn Niên huyện, sau này bị người dùng cách lấy những người khác gánh tội thay mà mua đi rồi.”

“Là ai mua bọn họ thế?”

“La huyện thừa nói là một người đàn ông trung niên tự xưng là Bạch Diện tiên sinh dùng sáu trăm quan tiền mua đi, đây là phương thức trước giờ vẫn thế trong đại lao, giao tiền mua người, bối cảnh của người này là ai, hắn cũng không biết.”

“Không biết?” Lý Cầu cười nói: “Thế nói chuyện này còn có ý nghĩa gì? Nhân chừng vật chứng đều không, có thể lật lại bản án sao? Lui một bước mà nói, cho dù có chừng cứ thì có thể làm gì đây, chẳng lẽ phụ vương còn có hy vọng tranh đoạt đông cung lần nữa sao?”

Diêm khải lắc đầu nói: “Cũng không phải là vấn đề vương gia có thể được trọng dụng lại lần nữa hay không, mà là chúng ta có thể biết được chân tướng của vụ án ám sát đó.”

“Ừ! Tại sao lại nói như vậy?”

Diêm Khải chậm rãi nói: “La huyện thừa nói, hắn mấy ngày trước trong lúc tình cờ lại bắt gặp Bạch Diện tiên sinh, người đã mua lấy phạm nhân, thì ra người này lại chính là mưu sĩ của Đệ vương là Hàn Bạch Nhan.”

“Đệ vương?” Lý Cầu chợt bừng tĩnh, hắn quyền chưởng đánh nhau, giọng căm hận nói: “Khá khen cho cái kế giá họa Giang Đông này.”

“Tiểu vương gia, không biết tin này với tiểu vương có hữu dụng hay không?”

Lý Cầu ngẩn ra, hắn ngẩng đầu nhìn sang Diêm Khải, thấy hắn cười một cách đầy thâm ý, tâm niệm đột chuyển, bỗng nhiên hiểu ra, ông Diêm Khải này đã ít nhiều đoán được mấy phần ý của mình.

Lý Cầu suy nghĩ một lúc, liền cười nói: “Tin này đương nhiên là hữu dừng, nhưng mà tin này tiên sinh có thể trực tiếp nói với Lý Khánh An.”

Diêm Khải chần chữ một chút: “Ta có thể đi gặp Lý Khánh An sao?”

Lý Cầu mỉm cười nói: “Không ngại, tiên sinh không phải vẫn muốn rời khỏi sao? Ta có thể viết phong thư cho tiên sinh, người trực tiếp đến tìm Lý Khánh An đi!”

Diêm Khải lúc này mới hiểu được, thì ra Lý Cầu ngày hôm qua là đi gặp Lý Khánh An, thì ra giữa bọn họ đã có liên hệ với nhau, nhưng mà Lý Khánh An sẽ tin tưởng mình sao?

Lý Cầu dường như hiểu được tâm tư của Diêm Khải, liền mỉm cười nói: “Người cứ yên tâm đi đi! Với tài năng của tiên sinh, với lòng dạ Lý Khánh An, hắn nhất định có thể trọng dụng người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.