Thiên Hạ

Chương 262



Thiên Hạ
Chương 262 : Phong Vân đột biến
gacsach.com

“Tướng quân, người xem!”

Tiếng kêu của một viên thân binh cắt ngang luồng suy nghĩ của Lý Khánh An, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mươi mấy thương nhân Túc Đặc dẫn lạc đã đang đi tới trước mặt hắn, bọn họ hiền nhiên cũng đã nhìn thấy được hắn, đều trở nên kích động hẳn lên, xúm lại quanh hắn.

“Lý tướng quân, chúng ta gập phải điều khó xử rồi.” Bọn họ mồm năm miệng mười ở đó bắt đầu kể khổ.

Lý Khánh An vừa cười vừa khoát tay nói: “Mọi người không cần gấp, từ từ nói, gặp phải chuyện khó xử gì thế?”

Một vị thương nhân Túc Đặc lớn tuồi nói: “Chính là việc sử dụng tiền bạc, các cửa tiệm ở Trường An đều không chịu thu tiền bạc, chúng tôi đành phải đi ra chợ đen để hoán đổi, lúc mới bắt đầu còn rất thuận lợi, nhưng vì người đi đổi tiền quá nhiều, lượng tiền bạc quá lớn, thì trên chợ đen cũng không thể hoán đổi tiếp được nữa, hoặc là đổi với giá thấp, nhưng chúng tôi sẽ bị tổn thất rất nghiệm trọng, mong Lý tướng quân làm chủ cho chừng tôi với.”

Lý Khánh An mỉm cười, cao giọng nói với mọi người: “Mọi người không cần phải gấp gáp, ngày hôm qua Thánh Thượng đã đồng ý tiền bạc có thể được lưu hành khắp cả nước, dự đoán là qua vài ngày nữa phương án của hộ bộ sẽ được ban hành ra, mặt khác, hai ngày nay chợ Đông và chợ Tây sẽ khai trương hai quỹ phường mới, chính là chuyên môn đồi tiền bạc, mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi một chút, ta nhất định sẽ đưa ra hướng giải quyết vấn đề này cho mọi người.”

Thương nhân Túc Đặc đều hoan hô vang dậy, đồng loạt nói: “Vật thì chúng tôi đi báo lại tin này với mọi người ngay đây, ngưng việc bán rẻ tiền bạc ngay.”

Mọi người hưng phấn dị thường, dẫn lạc đã đi gấp sang phía chợ Đông, Lý Khánh An suy nghĩ một lúc, lấy ra một tấm danh thiếp, giao cho một viên thân binh nói: “Ngươi đi tửu quán Nhiệt Hải Cư ở chợ tây một chuyến, tìm gặp Lý Hồi Xuân, nói là mệnh lệnh của ta, lệnh cho hắn đẩy nhanh tiến độ hơn nữa.”

Binh sĩ tiếp nhận lấy danh thiếp đi sang phía chợ Tây, Lý Khánh An lại tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh bèn đi tới trước cửa phủ của Cao Lực Sĩ tại Dực Thiện phường.

Nằm ngoài sự suy đoán của Lý Khánh An, Cao Lực Sĩ lại có ở bên trong phủ, nghe thấy Lý Khánh An tới, Cao Lực Sĩ đích thân đi ra đón.

“Thất Lang, chừng ta mau hai năm không gặp rồi!”

Tiếng cười của Cao Lực Sĩ vẫn sang sảng như trước, nhưng ông so với trước thì đã già đi rất nhiều, tóc gần như hoàn toàn trắng hết, vẻ tự tin luôn biểu lộ ra ngoài của trước đây cũng không còn nữa, ánh mắt thong dong mà tĩnh lặng, toát lên một vẻ lãnh đạm không còn để ý đến quyền lực và chốn quan trường xô bồ nữa.

Lý Khánh An tiến lên cung kính thi lễ: “Tham kiến A ông!”

“Không cần khách khí, mau đi vào phủ đi!”

Cao Lực Sĩ lệnh cho quản gia sắp xếp chỗ cho các binh sĩ, ông thân thiết dẫn Lý Khánh An đi vào phía trong phủ.

Vào trong thư phòng của Cao Lực Sĩ, hai người phân chù khách ngồi xuống, Lý Khánh An cười xòa nói: “Cao ông sao lại ở trong phù. Thuộc hạ tưởng rằng trong Hưng Khánh cung sẽ loạn thành một đống rồi, Cao ông nhất định bận rộn đến không chịu nồi mới đúng.”

Cao Lực Sĩ cười khổ một tiếng, hỏi ngược lại: “Ngày hôm qua ngươi ở Hoa Thanh cung có nhìn thấy ta không?”

Lý Khánh An lắc đầu, Cao Lực Sĩ bèn nói: “Thế thì không phải đã rõ rồi sao, hiện tại trước mặt Thánh Thượng vốn đã không cần đến ta nữa, có một đám hoạn quan trẻ trung khỏe mạnh, tài cán hơn ta nữa, còn cần ta làm cái gì? Chẳng qua là tỏ ra cho thiên hạ thấy, hắn là con người niệm tình xưa nghĩa cũ mà thôi.”

“Thế Cao Ông thừa thế lui về nhà dưỡng lão, không phải tốt hơn sao?”

Cao Lực Sĩ thở dài: “Kỳ thật ta cũng muốn a! Nhưng chỉ là vẫn cảm thấy có một số việc chưa làm xong, mà rút khỏi như vậy, thì trong lòng thực sự không cam tâm.”

“Ý A Ông là chỉ tiền thái tử phải không!”

“Không!”

Cao Lực Sĩ chậm rãi lắc đầu: “Trước kia có lẽ là như vậy, nhưng hiện tại thì không phải rồi, hiện tại ta chỉ hy vọng hắn có thể lập thái tử, đứng nên để cho giang sơn xã tắc Đại Đường duy trì trong sự nguy hiếm, chỉ có lập thái tử, thì cơ nghiệp của đại Đường mới có thể ổn định được.”

Lúc này, một à thị nữ bưng trà tiến vào, Lý Khánh An nhận lấy chén trà, chậm rãi uống một ngụm, lại hỏi: “Thế Cao ông cho rằng, cuối cùng ai sẽ làm chủ đông cung?”

Cao Lực Sĩ cười mà không đáp, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy ngươi cho rằng sẽ là ai?”

Lý Khánh An cười nói: “Hiện tại được ủng hộ nhất chính là Đệ vương, hôm nay hắn lại chịu một mũi tên, đoán chừng có thể kiếm được một chút điểm về mật tình cảm, Khánh An nghĩ hắn có đến sáu phần cơ hội.”

“Sáu phần?” Cao Lực Sĩ lắc đầu cười nói: “Ngươi đã đánh giá qua cao hắn rồi, hắn có thể có ba phần thắng đã không tồi rồi, năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu lúc lập tân thái tử, Trương Cửu Linh từng đề cử hắn, nhưng Thánh Thượng nói hắn có lòng nhưng khả năng không đủ, uy danh không đủ, có lẽ hai năm nay đã cải thiện được một chút, nhưng vẫn còn chưa đạt đến được uy danh để làm chủ đông cung, nếu là ta, thì ta xem trọng Dĩnh vương hơn, vì dù sao cũng mạnh mẽ hơn.”

“Thế Cao Ông cho rằng Dĩnh vương có nhiều cơ hội hơn sao?”

“Nửa năm trước ta quả thật cho rằng chính là Dĩnh vương, nhưng hiện tại ta lại thay đồi chù ý rồi.”

“Thế cuối cùng Cao ông cho rằng ai sẽ là người thắng cuộc?”

Cao Lực Sĩ nhìn sang hai bên một lúc, hạ giọng nói: “Hoàng trưởng tôn.”

“Lý Thục!”

“Suỵt!” Cao Lực Sĩ khoát tay, nói khẽ với Lý Khánh An: “Trong lòng người biết là được rồi, không được truyền ra ngoài.”

“Cao Ông yên tâm, việc này vô cùng quan trọng, Khánh An tuyệt đối không nhiều lời.”

Trong lòng Lý Khánh An có chút quái dị, Lý Thục chính là Đường Đại Tông trong lịch sử, chẳng lẽ lịch sử thật sự sẽ nhảy qua Lý Hanh, trực tiếp đến con trai của hắn sao? Hắn thật sự có chút hồ đồ rồi, lịch sử đã hoàn toàn đi lệch đường rây rồi.

Cao Lực Sĩ thấy Lý Khánh An cúi đầu trầm tư không nói, liền cười nói: “Ngươi tạm thời không cần lo ai sẽ làm chù đông cung làm gì, hãy lo cho chính bản thân mình đi!

Ngươi phải nghĩ ra biện pháp để vượt qua mối nguy cơ trước mắt mới đúng.”

Tinh thần Lý Khánh An lập tức phấn chấn hẳn lên, đây quả thật là điều hắn quan tâm nhất, hắn vội vàng nói: “Xin Cao ông chỉ bảo.”

“Ài! Hai năm nay ngươi ở An Tây phát triển quá nhanh, binh lực đã vượt qua đến những mười vạn, lại có được phần lãnh thố rộng lớn. Dương Quốc Trung đã không chỉ một lần tố giác ngươi, nói ngươi rất nguy hiểm. Ta đã nhận thấy được Thánh Thượng quả thật có lòng nghi ngờ rồi, đứng nhìn hắn ngày hôm qua tiếp kiến ngươi, còn mời ngươi ăn cơm, điều đó cũng không nói rõ vấn đề gì được, những suy nghĩ thật sự trong lòng hắn thì ai cũng nhìn không thấu đâu, hơn nữa lại hay thay đối, ngươi phải cấn thận đứng để mình phải trở thành Vương Trung Tự thứ hai a!”

Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu, quả nhiên chính là vấn đề này, hắn trầm ngâm một chút, lại nói: “Thế A ông có biện pháp nào có thể tránh được không?”

“Biện pháp rất đơn giản, chính là tiêu trừ lòng nghi ngờ của hắn, nếu ngươi không thể tiêu trừ lòng nghi ngờ của hắn, chỉ sợ lần này ngươi sẽ không thể trở về An Tây được nữa rồi, biện pháp cụ thể thì tạm thời ta cũng không thể nghĩ ra, nhưng mà ngươi tặng chiến lợi phẩm cho hắn thì rất đúng đấy, thiết lập mối quan hệ tốt với quý phi nương nương cũng là đúng đấy. Nhưng như thế này còn chưa đủ, ngươi phải làm cho hắn tin tưởng, ngươi không có lòng muốn tạo phản, đây mới một cách giải quyến căn bản nhất.”

“Thôi được! Hãy để cho Khánh An suy nghĩ cho kỹ một chút.”

Cao Lực Sĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Mấy ngày nay ngươi hãy tạm thời ở tại nơi này của ta, ta cũng đã khác trước đây rồi, sẽ không có thị phi gì đâu, ngươi hãy an tâm mà ở đây.”

Lý Khánh An đứng dậy vừa cười vừa cung tay nói: “Thế Khánh An sẽ tiếp tục quấy rầy Cao ông vậy.”

Buổi chiều, sau một ngày bận rộn suốt Dương Quốc Trung đã trở về phù, vụ án Đệ vương bị ám sát làm cho hắn bận đến nỗi chân không chạm đất. Đầu tiên là suất lĩnh một đám ván võ quan viên đi nghênh giá, tiếp đó lại bị Lý Long Cơ gọi vào Hưng Khánh cung răn dạy một trận, hắn là tiền nhiệm kinh triệu Duẫn, với việc không thể truy bắt được đạo tặc Lưu Vân, hắn cũng khó trốn khỏi trách nhiệm này.

Một vụ án Đệ vương bị ám sát, làm cả thành Trường An gà bay chó sủa, bất luận quân đội hay là nha dịch đều truy bắt kè đào tẩu mặc áo xám, ánh mắt đều tập trung ở tầng trên, mà đối với kè có hiềm nghi nhất là Vinh vương, Dĩnh vương và Vĩnh vương lại không hề đề cập tới. Dương Quốc Trung cũng biết, nếu thật sự là do ba vương gây nên, chỉ sợ Lý Long Cơ cũng sẽ đế cho việc này không đi đến đâu cả mà thôi.

“Tướng gia đã trở về rồi!”

Xe ngựa của Dương Quốc Trung vừa mới dừng ở trước cửa phủ, hai gã người ở liền lớn tiếng kêu lên, giọng nói khá gấp gáp.

“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì thế?” Dương Quốc Trung đi xuống xe ngựa hỏi.

“Lão gia!”

Dương Quốc Trung vừa dứt lời, thê tử của hắn là Bùi Nhu dưới sự hộ tống của mười mấy a hoàn chạy ra, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng.

Đã xảy ra chuyện gì thì trong lòng Dương Quốc Trung đã quá rõ ràng, nhưng hắn lại làm bộ như kinh ngạc nói: “Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Lão gia, huynh đệ của thiếp sẽ bị Lý Khánh An giết mất, phu quân mau cứu hắn đi!” Bùi Nhu lôi kéo cánh tay Dương Quốc Trung, năn nỉ một cách khổ sở.

Bùi Hiểu bị Lý Khánh An trưng vào quân An Tây, làm cho Dương Quốc Trung không kịp trở tay, đồng thời cũng nghiêm trọng phá hỏng sự sắp đặt của hắn. Hắn nhận được tin từ bồ câu đưa thư vào đêm qua, nhưng sự tình đã được định rồi, Lý Long Cơ vui vẻ đáp ứng, Trưởng Tôn Toàn Tự động tác cũng thật mau chóng, lập tức liền cùng Lý Khánh An thực hiện việc chuyển giao ngay, làm cho việc này trở nên chắc chắn như đinh đóng cột rồi, tuy rằng binh bộ có thể phản đối, nhưng quân An Tây là quân biên thùy, sự khống chế của binh bộ thật sự là rất ít, huống hồ đây lại là do Lý Long Cơ đích thân đáp ứng. Buổi chiều hắn lại bị Lý Long Cơ mắng cho một trận xói xả, nào dám nhắc lại chuyện này nữa.

Bùi Hiểu bị điều đến An Tây, làm cho Dương Quốc Trung cũng rất bực lòng, điều này chẳng khác gì đem một con tin giao vào trong tay Lý Khánh An. Trừ phi hắn nhẫn tâm một chút, bỏ mặc cậu em vợ này đi, nhưng mà hắn lại không có cái can đảm đó, cậu em vợ chính là bảo bối của nương tử hắn, nàng chỉ có mỗi một người đệ đệ này.

Chuyện này làm cho Dương Quốc Trung đầu to như đấu, nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp gì để mà vãn hồi nữa, đành phải an ủi Bùi Nhu rằng: “Nương tử không cần lo lắng, sự tình không có tệ như nàng đã nghĩ đâu. Bùi Hiểu chỉ là đi An Tây tòng quân mà thôi, qua vài năm sẽ trở về mà, hơn nữa khi đó ta càng dễ dàng thăng chức cho em nó nữa.”

“Lão gia, thiếp sợ rằng Lý Khánh An sẽ cho em nó lên chiến trường mà bỏ mình a! Quan hệ của phu quân và hắn tệ như vậy, hắn có thể không trả thù phu quân sao?”

“Phu nhân, nàng đã không hiểu rồi, ta và hắn quan hệ càng tệ, thì hắn sẽ càng cố mà giữ lấy tính mạng của Bùi Hiểu, nếu không hắn sẽ bị nghi ngờ có ý dùng việc công mà báo tư thù, việc như thế này hắn sẽ không làm đâu.”

Dương Quốc Trung đang an ủi phu nhân, đồng thời cũng là an ủi chính mình, chỉ mong Lý Khánh An đúng như theo lời hắn nói, sợ ném chuột vở đồ, nhưng trong lòng Dương Quốc Trung cũng hiếu rằng, người đã ở trong tay Lý Khánh An, thì việc trù dập Bùi Hiểu cũng có nhiều cách mà, ài! Bọn họ ngàn tính vạn tính, lại không tính đến Lý Khánh An, nói ra thì vẫn nên trách hắn đã lấy đá ném chân của chính mình, cứ cho Lý Khánh An một nghi thức vào thành thì có sao đâu?

Bùi Nhu là một phụ nữ mạnh mẽ, cho dù nàng là phụ nữ, không hiểu chính trị hiểm ác và thâm ý mà Lý Khánh An đòi lấy Bùi Hiểu, một phen khóc lóc kể lể của đệ đệ làm cho nàng luống cuống tay chân, hiện tại tuy rằng trượng phu nói chắc như đinh đóng cột rằng không sao đâu, nhưng nàng vẫn lo lắng, đi cái gì An Tây? Nơi đó đều là sa mạc mênh mông, không phải là nơi dành cho người ở, nàng vẫn không đáp ứng, kéo lấy tay áo của Dương Quốc Trung không chịu buông ra, nhất định đòi Dương Quốc Trung đem Bùi Hiểu trở về mới thôi, tuyệt đối không thể đi An Tây, Dương Quốc Trung nói khô cả miệng lưỡi vẫn vô ích, cuối cùng hắn có chút nối giận rồi.

“Ta còn có việc, buổi tối không quay về nữa!”

Hắn vung ống tay áo, giãy khỏi tay của Bùi Nhu, liền chui vào xe ngựa, dặn dò nói: “Đi đến phủ Lệnh Ho Phi!”

Xe ngựa lăn tăn khởi hành, đi xa rồi vẫn còn thấp thoáng nghe thấy tiếng mắng chửi om sòm của Bùi Nhu: “Cái lão chết tiệt như ngươi, có bản lĩnh thì ngươi đứng về nhà, lão nương sẽ không để cho ngươi yên đâu!”

Dương Quốc Trung ngôi ở trong xe ngựa mà cảm thấy rất phiền muộn, hắn trước giờ đang sắp đặt ra một mâm cờ rất lớn, đã suy tính mấy tháng rồi, dựa theo sắp đặt của Lệnh Hồ Phi, từng bước đi các quân cờ, mắt thấy sắp thu quan lúc cuối cùng rồi, lại đột nhiên nhảy ra tên Lý Khánh An, phá hủy nước cờ quan trọng nhất trong thế cờ của hắn, Bùi Hiểu chỉ trong một đêm liền bị điều đi rồi.

Trong lòng Dương Quốc Trung phẫn nộ cực kỳ, nhưng hắn đồng thời cũng thấp thòm không yên, Bùi Hiểu bị điều đi ngoài ý muốn, làm cho hắn bỗng nhiên hiểu được, trong thiên hạ không có gì là vẹn toàn cả, chỉ có lỗ hổng, chỉ có lỗ hổng mà hắn không thể ngờ tới, lúc nào cũng có thể xuất hiện, hắn có chút chột dạ.

“Lão gia, tới rồi!”

Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Dương Quốc Trung lúc này mới giật mình một cái, xe ngựa đã tới trước cửa phủ Lệnh Hồ Phi tại Tuyên Dương phường.

“Thuộc hạ biết chắn thượng thư sẽ đến tệ xá mà.”

Lệnh Hồ Phi vừa cười vừa đi ra đón, chắp tay nói: “Thuộc hạ cũng đang định đến phủ của thượng thư.”

“Người biết ta sẽ tới tìm người?” Dương Quốc Trung ngạc nhiên.

“Ty chức đương nhiên biết!”

Lệnh Hồ Phi híp mắt cười nói: “Thượng thư đã quên sao? Ty chức từng là mưu sĩ của ngài mà.”

Nụ cười của Lệnh Hồ Phi làm cho Dương Quốc Trung nhẹ nhỏm trong lòng, hắn cũng cười nói: “Thôi được, chúng ta vào trong phủ mà trò chuyện.”

“Thượng thư mời!”

“Lệnh hồ tiên sinh mời!”

Lệnh Hồ Phi hiện nay là binh bộ hữu thị lang, Cát ôn là tả thị lang, hai người một tả một hữu, Lệnh Hồ Phi là quan chính, hắn là tiến sĩ của năm Khai Nguyên thứ hai mươi mốt, hắn là người có tài, đầy bụng kinh luân, đáng tiếc ngoại hình không tốt không thể thông qua cuộc tuyến chọn của Lại bộ, vẫn làm mưu sĩ riết cho người ta, cho đến khi làm mưu sĩ cho Dương Quốc Trung, hắn mới có cơ hội trở mình, dần dần tháng tiến lên làm binh bộ thị lang, đây cũng là con đường chủ yếu cho phần tử trí thức thăng quan của đại Đường, làm mưu sĩ cho quyền quý, được tiến cử mà thăng quan.

Cho dù Lệnh Hồ Phi đã là thị lang, nhưng hắn vẫn là quân sư của Dương Quốc Trung, các sách lược của Dương Quốc Trung đều do hắn một tay sắp đặt.

Hai người đi vào thư phòng, Lệnh Hồ Phi khóa trái cánh cửa lại, Dương Quốc Trung rốt cuộc che dấu không được sự nán lòng, tháo mũ sa trên đầu xuống ném ở trên

“Thằng Bùi Hiểu khốn nạn không biết chừng mực, giáp mặt khiêu khích Lý Khánh An, kết quả là làm hỏng đại sự của ta!”

Đặt mông ngồi xuống, trứng mắt nhìn Lệnh Hồ Phi nói: “Tiên sinh nói thử xem, có biện pháp nào có thể không điều hắn đi An Tây?”

Lệnh Hồ Phi tự tay rót ly trà cho Dương Quốc Trung, mỉm cười nói: “Không dối gạt thượng thư, lệnh điều Bùi Hiểu đến quân An Tây lúc buổi chiều này thuộc hạ đã phê duyệt rồi, chuyện này không thể vãn hồi được rồi.”

“Cái gì!”

Dương Quốc Trung cả kinh đứng phắt dậy, lại ngồi phịch xuống, sau một lúc lâu mới thở dài nói: “Ta hiểu được, người cũng là do thánh ý khó trái mà thôi, ta có thể lý giải được.”

“Không hoàn toàn là do thánh ý khó trái.”

Lệnh Hồ Phi lắc đầu, nói: “Kỳ thật cho dù không có ý chỉ Thánh Thượng, thuộc hạ cũng muốn khuyên thượng thư, đứng cho hắn nhậm chức vũ lâm quân tướng quân, từ việc hành xử lỗ mãng của hắn đối với Lý Khánh An, thì thuộc hạ đã biết người này sớm muộn gì cũng sẽ phá hư đại sự của thượng thư, để hắn rời khỏi vũ lâm quân cũng là chuyện tốt, nghe nói người này còn có gian tình với cung nữ nữa, ngay cả ta cũng đã nghe được, thượng thư không sợ hãi sao?”

“Việc này...”

Dương Quốc Trung nghẹn lời, Bùi Hiểu ở trong cung làm xằng làm bậy kỳ thật hắn cũng có nghe qua, nghe nói khi vụng trộm cùng một cung nữ thì bị người ta bắt gặp được, tuy rằng không có chừng cớ, và chuyện này cũng không đi đến đâu cả, nhưng Dương Quốc Trung biết đó là thật sự, cậu em vợ này của hắn chính là người như vậy, Lệnh Hồ Phi nhân cơ hội này cho hắn đi, quả thật cũng có đạo lý.

“Nhưng mà hắn sẽ trở thành điểm mà Lý Khánh An dùng để uy hiếp ta, ta lo lắng chính là điều này.”

Lệnh Hồ Phi cười cười nói: “Thượng thư không đem Bùi Hiểu để ở trong lòng, thì hắn lấy gì mà uy hiếp?”

Dương Quốc Trung âm thầm thở dài, hắn không để ở trong lòng, nhưng phu nhân để ở trong lòng, những lời này lại khó mà nói, hắn cũng biết sự tình đã khó mà vãn hồi được rồi, đành thay đổi đề tài nói: “Nói thật, ta rất lo lắng Lý Khánh An sẽ phá hư đại sự của chúng ta, đột nhiên xảy ra chuyện của Bùi Hiểu, ta thực sự không có ngờ tới được.”

Lệnh Hồ Phi cười xòa, chuyện này của Bùi Hiểu làm sao mà lại là đột nhiên xảy ra chứ? Nếu không phải Dương Quốc Trung ghen tị Lý Khánh An, làm ra những chuyện rùm beng, thì cũng không đến nỗi như vậy rồi, nhưng hắn lại khó mà nói Dương Quốc Trung cái gì, đành nói: “Chuyện này tuy rằng ảnh hưởng đến sự sắp chúng ta ở trong vũ lâm quân, nhưng nó chỉ có thể xem như chừng ta tổn thất một chút thôi, không ảnh hưởng đến đại kế của chừng ta, kế hoạch của chừng ta phải tiếp tục tiến hành. Nếu thượng thư thật sự lo lắng Lý Khánh An, thượng thư có thể khuyên Thánh Thượng tước quyền của Lý Khánh An lần nữa, để chỉ phối sự chú ý của Lý Khánh An.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.