Thiên Hạ
Chương 287 : Sứ giả giá đáo
gacsach.com
Giữa trưa, một đoàn người vài trăm lạc đà đang từ từ tiến vào mình Đức Môn Trường An.Dân chúng Trường An hiếu kỳ ngắm nhìn đoàn kỳ trang phục cổ quái này. Bọn họ ai ai đều mặc trường bào màu đen, đầu quấn vài cuộn, trong khác hẳn với người Hồ mà họ đã gặp.
Đây chính là đội Hồ nhân vượt vạn lý từ Damascus đến đây, người dẫn đầu họ chính là Man Tô Nhĩ- nhân vật chỉ sau Khalifah của Đại Thực.
Hắn từ Damascus xuất phát, vượt qua sông Amul nhưng họ lại không đi qua khu Túc Đặc, mà xuyên qua Thông Lĩnh của Thổ Hỏa La. Hắn nguyên có ba ngàn kỵ binh hộ vệ, nhưng quân Đường cự tuyệt kỵ binh Đại Thực nhập cảnh, nên hắn đành phải lệnh cho họ cấm quân tại Thồ Hoa La. còn hắn thì theo hộ tống của quân Đường, vượt qua An Tây, xuyên qua hành lang Hà Tây, sau ba tháng cuối cùng cũng đến thủ đô Trường An đế quốc Đại Đường.
Sự tráng lệ hùng vĩ của Trường An đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.Hắn vừa vào cửa thành, đã hiếu kỳ ngắm nhìn đô thành mệnh danh thiên hạ đệ nhất đại thành này.cảnh tượng phồn vinh trong thành cùng đại lộ Chu Tước thăng tấp, và dòng người qua lại tấp nập trên đường đã khiến hắn bị sốc mạnh.
Man Tô Nhĩ nhìn chằm chằm trước mắt. Hắn đi từ hướng đông đến đây, lúc ở Lũng Hữu đã được chiêm ngưỡng sự trù phú và phồn thịnh của Đại Đường.Sơn thủy hữu tình cũng để lại cho hắn ấn tượng khó phai, mà cánh phồn thịnh của Trường An lại càng khiến lòng hắn mãi không bình lặng được.Bao nhiêu năm sau. khi Man Tô Nhĩ lên chức Khalifah. việc đầu tiên hắn phải làm là tu kiến một tòa thành vĩ đại tương tự Trường An. Vì thế,thành Baghdad đã ra đời. Điều khiến hắn nuối tiếc chính là, dù là Congtantinople của Bái Chiêm Đình hay Baghdad ven sông Dijla đều không thể nào sánh cùng Trường An được.
Lúc Man Tô Nhĩ vẫn còn ở Hà Tây, Hồng Lư Tự phụ trách tiếp đãi ngoại Phồn đến viếng Đại Đường đã được tin. chỉ là không ai biết địa vị của hắn tại Đại Thực, càng không biết Đại Thực là nước mà các nước nhỏ như Thạch Quốc, Khang Quốc có thể so sánh được.ngoài các trọng thần biên cương, định vị của toàn triều đường Đại Đường đều không đánh giá cao Đại Thực. Họ không chỉ xem họ là nước nhỏ như Thổ Phồn, cả các nước lãnh thổ vạn lý như Đột Quyết, Hồi Hột còn phải đến Đại Đường chờ sắc phong khả hãn. một nước phương tây xa xôi thần bí này thì càng khỏi nói.
Man Tô Nhi lúc đến Hàm Dương, người nghênh tiếp hắn chính là Dương Vượng, nên nói là lễ tiết này có phần hơi thấp. Nó cũng áống như câu chuyện một tài xế của bộ ngoại giao đi đón phó tổng thống của một nước lớn hậu thế. Nhưng Man Tô Nhĩ vẫn không lộ thái độ gì, trên mặt hắn vẫn không có nửa phân bất mãn. Chẳng mấy chốc hắn đã biết được không phải do Đường Triều vô lễ, mà nên nói là tâm lý ưu việt của Đường Triều lại phát tác. Dùng lời của Dương Vượng nói, có thể cho người đến nghênh đón đã là quý hóa lắm rồi, nếu là các quốc vương chư quốc Túc Đặc vào Kinh, căn bản còn không được tiếp đón gì.
nhưng đây cũng là điều Man Tô Nhĩ hy vọng, hắn đến Trường An không phải vì liên bang giao hữu giữa hai đại quốc cần bình đãng đối đãi, hắn đến có mục đích riêng của hắn. Hắn muốn chuộc lại hai vạn quân Đại Thực bị quân An Tây bất làm tù bình, phải học tập kỹ thuật tiên tiến nhất của Đại Đường, như thuật làm giấy, chế áo giáp, chế cung tiễn, thậm chí cả bí mật hỏa lôi của Đại Đường, nên việc hạ mình này sẽ cực kỳ có lợi cho hắn.
Dương Vượng là một quan viên tiếp đãi nhiệt tình. Đương nhiên, hắn cũng từng nhiệt tình chỉ cách cho Mưu Thích La Đa để đoạt Minh Nguyệt, và sự nhiệt tình ấy đã mang đến cho hắn vài trăm quan tiền. Điều này khiến hắn cảm nhận được nhiệt tình quả thật là một thủ đoạn giao tiếp không tồi.
Vì thế, khi nghe nói Man Tô Nhĩ đã từng dễ dàng rộng rãi thưởng cho một ca nữ trà lâu ba trăm lượng bạc, hắn lại càng nhiệt tình hơn bao giờ hết. Từ Hàm Dương đến Trường An chẳng qua là cự ly ngắn ngủi, thế mà hắn vẫn không ngừng vui vẻ giới thiệu từng cảnh từng vật của Đại Đường. Khi Man Tô Nhĩ bình chân như vại hỏi giấy được làm như thế nào, hắn đã giới thiệu cho Man Tô Nhĩ ba cách để được thuật chế tạo giấy, có thể giống Nhật Bản. Xiêm La phái sứ giải đến Đại Đường. hoặc trả tiền cao cho thợ thủ công đến Đại Thực, hoặc cũng có thể đến công xưởng làm giấy để phác thảo lại cách làm. Còn thuật làm áo giáp, làm cung tiễn cũng có thể dùng cách này để có được phương pháp. Hơn như Dương Vượng còn chém đinh chặt sắc vỗ ngực bảo đảm. hắn có thể giới thiệu người cho.
Đương nhiên là nhiệt tình của hắn lại một lần nữa đạt được thành công. Khi vào cửa thành Trường An. trong túi tiền hắn lúc ấy đã nặng trĩu, nặng những hai trăm lượng hoàng kim. hơn nữa đây còn mới chỉ là một nữa. Điều kiện để trao đổi là hắn sẽ dẫn vài người thợ Đại Thực về nhà và an bài cho học thuật làm giấy.Trong lòng Dương Vượng cơ hồi vui như mùa xuân, muốn học làm giấy thì có gì khó khăn? Các xưởng làm giấy tư khắp Trường An những hàng trăm, học đâu chả được?
về cách chế tạo áo giáp và cung thì Dương Vượng cũng có phần khó xử. Hắn cũng biết đây là bí mật quân sự. không thể tùy ý tiết lộ như thuật làm giấy, một khi bị người khác phát hiện, Dương Vượng hắn có thể sẽ đầu rơi máu đổ, cho nên về hai kỹ thuật này, hắn mãi không dám nhận lời. Man Tô Nhĩ cũng không hỏi nhiều, hắn biết nhiều việc cũng phải từ từ. Hắn đã nhìn ra tên họ Dương này kỳ thật đã động lòng, chỉ là nhất thời chưa chịu buông miêng, phải từ từ, đợi hắn dùng miếng mồi to, chắc chắn không sợ nhử không được con cá này.
nghĩ đến đây, Man Tô Nhĩ mỉm cười nói: “Hoàng đế các ngươi hôm nay sẽ tiếp kiến bọn ta chứ?”
Man Tô Nhĩ đương nhiên không thể trực tiếp giao lưu cùng Dương Vượng, hắn có dẫn theo một phiên dịch người Túc Đặc có thể nói được tiếng Ả Rập và Hán.
Người phiên dịch Túc Đặc kia đã chuyển lời hắn cho Dương Vượng. Dương Vượng cười nói: “Các vị đến thật không đúng lúc, hôm nay triều đình chúng ta đang cử hành hội. hoàng đế điện hạ e rằng không tiếp đãi các vị được. Có điều ta có thể an bài chỗ ở cho các vị trước, có thời gian còn đi tham quan Trường An được.”
Man Tô Nhĩ nghe lời của phiên dịch liền gật gật đầu nói: “Vậy được! Nhờ mọi người an bài chỗ ăn trưa đã.”
Hắn vừa dứt lời bỗng nghe tiếng vó ngựa vội vã phía trước, hành nhân cũng vội tránh nhanh sang hai bên nhường đường, chỉ thấy đội kỵ binh hơn trăm người đương hộ tống một chiếc xe ngựa phóng qua.
Xe ngựa đã dừng trước mặt đoàn người Đại Thực, Dương Vượng đương đi lên hỏi han thì cửa xe ngựa bỗng được mở toang, chỉ thấy Lý Khánh An đang từ từ bước xuống xe. Nhìn thấy hắn. Dương Vượng sợi xanh mặt, bất giác lùi ra sau hai bước. Lý Khánh An cũng giống tử địch của Dương gia, Dương gia tử đệ nhìn thấy hắn là sợ khiếp vía. nhất là khi Dương Vượng lại vừa mới nhận hai trăm lượng hoàng kim của người Đại Thực, lại càng có tật rục rịch bất an trong lòng. chỉ nhìn sơ, Lý Khánh An đã nhìn thấy ngay Man Tô Nhĩ, đấy là một người đàn ông chừng ba bốn, ba lăm tuổi, dung mạo tuấn tú, khí độ cao quý, từng cử chỉ động tác đều có khí tiết của kẻ vương giả. Dù cho họ chưa từng gặp mặt. nhưng bọn họ cũng được xem như là bằng hữu cũ.
Hắn đi lên trước hơi chấp tay thi lễ. dùng tiếng Đột Quyết cười nói: “Các hạ chắc chính là điện hạ Man Tô Nhĩ Ngải Mễ Nhĩ!”
Man Tô Nhĩ tinh thông tiếng Đột Quyết. Hắn có phần ngỡ ngàng, việc đến Trường An của hắn vốn không nói rõ thân phận mình, thậm chí cả tên hắn cũng không nói với quan viên Đại Đường đến nghênh đón mình, mà sao người này lại biết được thân phận và họ tên mình, và còn biết biết cả mình chính là Ngải Mễ Nhĩ. Hắn cẩn thận xét nét tên quân quan nhà Đường trước mặt mình, chạc ba mươi, thân hình cao to vạm vỡ, khí thế bất phàm.Đặc biệt là vết thẹo dài trên trán rất dễ để lại ấn tượng nơi người khác; cộng thêm đôi mắt sáng óng như mắt của loài sói về đêm. như thể xuyên thấu tâm can người khác, khiến Man Tô Nhĩ nhìn mà thấy rùng mình.
“Ta chính là Man Tô Nhĩ. xin hỏi vị tướng quân này có quen biết ta ư?”
Khánh An cười cười nói: “Điện hạ Man Tô Nhĩ, sao người lại có thể không biết ta? Người đi qua An Tây không lẽ thuộc hạ ta không nói rằng, ta cũng ở Trường An sao?”
“Ngươi chính là... Lý Khánh An?!”
Man Tô Nhĩ chùn mình bỡ ngỡ nhìn Lý Khánh An.Đây chính là đối thủ của hắn sao? Chính là chủ soái đã đánh bại Mộc Tư Lâm. đoạt đi vùng đất Hà Trung? Hắn lại có thể trẻ đến thế!
Dương Vượng nuốt khan một cái, dọc đường hắn tiếp chuyện Man Tô Nhĩ chỉ cảm thấy người này sâu như nước đại dương khó mà đoán được lòng dạ. ánh mắt hắn lạnh lùng chà bao giờ biểu lộ một chút tình cảm, khiến Dương Vượng không khỏi bất giác lòng sinh kính nể với Man Tô Nhĩ.
Nhưng hiện giờ nhìn thấy một tia hoảng loạn trong mắt Man Tô Nhĩ, thậm chí là sợ hãi, Dương Vượng lại càng thấy kinh sợ Lý Khánh An hơn. Hắn lúng túng đi lên thi lễ: “Đại tướng quân, hạ quan là Dương Vượng của Hồng Lư Tự Điển khác sở, phụng mệnh nghênh tiếp sứ giả Đại Thực.”
Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn. Khánh An có biết đây là Dương Vượng, con trai Dương Thiểm, Mưu Thích Tư Hàn từng nói với hắn. chính người này đã dẫn đường họ với Lý Hoa Hoa, để Mưu Thích La Đa cướp vợ chưa cưới của hắn. Người này là một kẻ tiểu nhân tham lam.
Lý Khánh An lạnh nhạt đáp trả: “Man Tô Nhĩ điện hạ là người thừa kế ngai vị Khalifah. không phải một quan viên Điển Khách sở có thể tiếp đón. ngươi về đi! Bắt đầu từ bây giờ, đại sứ Đại Thực sẽ do ta tiếp đón.”
Dương Vượng không dám nhiều lời, hắn hành lễ xong vội vàng bỏ đi, cả nhìn cũng không dám quay lại nhìn Man Tô Nhĩ. Lúc này, Man Tô Nhĩ mới từ từ bình tĩnh lại. Mặc cho bỡ ngỡ lúc đầu mới gặp Lý Khánh An, nhưng dẫu sao hắn cũng là nhân vật đứng thứ hai của Đại Thực, làm sao dễ dàng thất lễ được.
Hắn đặt tay lên trước ngực khom người chào Khánh An. mỉm cười nói: “Hóa ra ngươi chính là Lý tướng quân, chúng ta cũng có thể xem như lão bằng hữu rồi, trước lúc xuất phát. Khalifah còn dặn ta phải bày tỏ lòng tôn kính thay người đến tướng quân.”
‘Tại hạ cũng thế. ta cũng lòng đấy kính ý với ngài Khalifah. có thể sáng lập một đế quốc, có thể thấy người tuyệt không phải một người tầm thường. Man Tô Nhĩ điện hạ cũng thế, ta tin điện hạ có thể lãnh đạo A Bạch Tư đi đến thời hoàng kim. Ngoài ra. ta cũng rất muốn được làm quen tướng quân Mộc Tư Lâm. Hắn cũng là một địch thủ đáng kính nể.”
Lý Khánh An quá hiểu biết đối với quê hương của mình, khiến Man Tô Nhĩ có cảm giác phảng phất như mình không phải đối diện với một tướng lĩnh Đại Đường, mà là một đồng bào của mình. Tâm trạng Man Tô Nhĩ bỗng thấy nhẹ nhàng hẳn. cười nói: “Đế quốc A Bạch Tư của chúng ta không có ý trở thành kẻ địch của Đại Đường, nên phái ta đến Đường vương triều, giao hảo với quý quốc, hi vọng chuyến đi này của ta có thể viên mãn thành công.”
“chỉ cần quý quốc có thành ý, ta nghĩ điện hạ sẽ có thể xuất sứ thành công. nhưng nếu điện hạ đến đây chỉ vì mục đích nào đấy, e rằng sẽ bị thất bại mà về thôi.”
“Ha ha! Lý tướng quân thật biết nói đùa. ta vạn dặm đường xa đến đây, sao lại không có thành ý.”
“Vậy thì tốt! Ta cũng chúc cuộc viếng thăm của điện hạ thành công.”
Khánh An nhìn nhìn sắc trời cười nói: “Bây giờ đã là lúc trưa, chắc điện hạ vẫn chưa ăn cơm? Ta biết một chỗ có thể chế biến ra các ăn mỹ vị mà tín ngưỡng quý quốc có thể cho phép, xin hãy đi theo ta.”
Man Tô Nhĩ cả chặng đường từ phía đông đến đây đau khổ nhất là vấn đề ăn uống. Đạo Islam vẫn chưa được truyền vào Đại Đường, mà phần lớn người Đường làm ăn với người Túc Đặc tín ngưỡng Hỏa giáo là nhiều, vì thế muốn ăn uống tử tế tại Đại Đường chính là điều mong muốn lớn nhất bây giờ của hắn. chỉ tiếc là họ vẫn chỉ có thể tự mình nấu ăn mà chưa được thưởng thức các món ngon Đại Đường.
nghe Lý Khánh An nói biết nơi có thể phù hợp với tập quán của đạo Islam. Man Tô Nhĩ trong lòng vui mừng, cũng học theo lễ tiết chấp tay của người Hán cười nói: “Đa tạ Lý tướng quân!”
Nơi Khánh An dẫn hắn đến lại chính là Nhiệt Hải Cư. Nhiệt Hải Cư có một đầu bếp đã ở Kufah vài năm. có thể làm ra các món ăn phù hợp với nghi lễ của đạo Islam.
Khánh An dẫn cả một đoàn khách đông đúc đến khiến Nhiệt Hải Cư bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Vài trăm con lạc đà ngoài cửa để kẹt cả ngõ đi. Thường Tiến nghe tin vội đi ra cửa lớn khom người chào Khánh An: “Chúc mừng đại tướng quân đã thăng chức, hôm nay Nhiệt Hải Cư ta sẽ mời khách, để chúc mừng cho đại tướng quân!”
“Để hôm khác đi!”
Hắn chỉ chỉ vào bọn Man Tô Nhĩ đằng sau cười nói: “Đây đều là bạn của ta. đến chỗ ngươi để tiêu tiền đây!”
Thường Tiến nhìn đoàn khách mặc hắc bào.mặt không khỏi đổi sắc: “Người Đại Thực!”
“Không chỉ đơn giản là người Đại Thực,vị đứng sau ta còn lại nhân vật đứng thứ hai của nước Đại Thực!”
Nói xong, hắn lại quay ra đằng sau giới thiệu với Man Tô Nhĩ: “Đây là bạn ta. đã từng đến Đại Thực vài năm. có thể nói một ít tiếng A Rập.”
Man Tô Nhĩ nghe nói Thường Tiến đã từng đến Đại Thực, liền cười ha hả nói: “Xin hỏi các hạ đã từng đi qua chỗ nào của Đại Thực?”
Thú thật, Thường Tiến không mấy có ấn tượng tốt với người Đại Thực, chẳng qua là nể mặt Lý Khánh An. nên hắn miễn cưỡng dùng tiếng Ả Rập cứng đơ của mình nói: “Ta từng đi qua Murw(*Mộc Lộc). ”
“ồ! Hóa ra các hạ đi qua Khurasan. bọn ta cũng đi từ hướng Khurasan đến đây.”
Thường Tiến gật gật đầu. “Mọi người mời vào! Tiệm chúng ta sẽ cho các vị cảm giác như về nhà mình.”
Vài người giúp việc vội ra giúp trông nom đàn lạc đà. Hàng trăm tùy tùng của Man Tô Nhĩ cùng ùa vào trong đại đường, tự tìm chỗ khoanh chỗ ngồi xuống. Thường Tiến biết thói quen ăn uống của họ, liền lớn tiếng căn dặn: “Chuẩn bị chén đĩa mới. không phải lên rượu, các vị này không dùng rượu, hãy dâng trà lên. và mang thêm nhiều hoa quả. ngoài ra chuẩn bị nướng thịt cừu.”
Thường Tiến dùng tiếng Đột Quyết vẫy tay gọi các Hồ cơ đến.Các ả như đàn bướm chập chờn ùa đến. tay bưng nào trái cây đủ loại, nào trà nào nước. Man Tô Nhĩ thấy họ quả thật rất hiểu thói quen ăn uống của mình, hắn cũng yên tâm. liền nhìn Thường Tiến cười nói: “Bắt đầu từ hôm nay tiệm các ngươi không phải tiếp đãi khách khác nữa. ta sẽ bao cả tiệm trong mười ngày, ta nhất định sẽ trả hậu hĩnh!”
Hắn quay đầu dặn thủ hạ: ‘thưởng trước cho năm trăm lượng bạc!”
Lúc này Lý Khánh An bèn ra hiệu mắt. Thường Tiến hiểu ý, vội vui vẻ nhận lấy bạc, liền miệng nói: “Các vị khách quý, xin mời lên lầu!”
Khánh An và Man Tô Nhĩ cùng vào một nhã thất trên lầu hai.Khánh An rót cho hắn ly trà cười nói: “Ta biết người đạo Islam các ngươi không uống rượu, vậy ta sẽ dùng trà thay rượu, điện hạ đừng khách sáo!”
“Đa tạ!”
Man Tô Nhĩ nhắc chén trà lên hớp một ngụm nhỏ, khen: “Vương triều của bọn ta cũng có lá trà của Đại Đường, nhưng mà toàn loại trà thô, thua xa vị trà thanh mát hương thơm mà được uống ở Đại Đường. Lần này đi về, ta nhất định phải mang một ít trà về.”
Lý Khánh An cười nói: “Lúc điện hạ rời khỏi đây, ta sẽ chuẩn bị một ít trà và lễ vật cho điện hạ. có điều điện hạ nếu trường kỳ được uống trà như thế này e rằng cần phải xây dựng quan hệ mậu dịch vãng lai mật thiết hơn với Đại Đường.”
Man Tô Nhĩ nghe trong lời Lý Khánh An ý tại ngôn ngoại bèn mỉm cười nói: “Mậu dịch bây giờ vẫn chưa đủ sao? Người Túc Đặc là những người thương nhân trời sinh, bọn họ vãng lai trên con đường tơ lụa. không phải chính là chiếc cầu nối giữa hai nước ta sao?”
Khánh An lắc đầu nói: “Ta cảm thấy vẫn chưa đủ.”
“Vậy theo Lý tướng quân thế nào mới gọi là mật thiết?”
Khánh An cầm chén trà lên. từ tốn nói: “Không thể chỉ dựa vào người Túc Đặc làm cầu nối. ta hi vọng thương nhân người Hán của Đại Đường cũng có thể lập thành đoàn đến đế quốc A Bạch Tư. tương lai còn có mậu dịch biển. Và ngược lại, ta cũng hoan nghênh thương nhân người Ả Rập đến Đại Đường, chí ít An Tây sẽ hoan nghênh họ đến.Ngoài ra. ta còn hi vọng quan quân Đại Đường cũng có thể xay dựng quan hệ mậu dịch với quý quốc. Nếu điện hạ có thể đạt thành thỏa hiệp với ta. ta sẽ cho lập nhóm thương nhân năm ngàn lạc đà đến quý quốc mậu dịch vào năm nay. Không biết ý điện hạ thế nào?”
Man Tô Nhĩ trong lòng chua chát, năm ngàn con lạc đà tên Lý Khánh An này nói tới chắc chính là chiến lợi phẩm trận chiến thành Đát La Tư kia! Hắn miễn cưỡng cười nói: “Người A Rập đến Đại Đường, ngươi không sợ họ học được cách chế tạo giấy, hay chế tạo cung tiễn, áo giáp của các ngươi sao?”
“Hán tộc bọn ta là một dân tộc biết mở lòng đón nhận, nếu các vị muốn đến học tập văn hóa Hán tộc, bản thân ta cũng sẽ không phản đối. và còn hết sức ủng hộ.Ta cũng sẽ phái người trẻ tuổi đến Ả Rập học tập văn hóa tiên tiến. Thuật làm giấy không phải cơ mật quốc gia gì. các xưởng làm giấy trải đầy khắp Đại Đường. nếu các vị có lòng học. thì chẳng có gì khó khăn.Cũng giống Nhật Bản và Tân La. bọn họ đều đến Đại Đường để học thuật làm giấy, chỉ là làm giấy không dễ. Bản thân Đại Đường cũng cung không đủ cầu, còn phải nhập khẩu từ Tân La. Thương nhân vận chuyển giấy giá cao đến Đại Thực, cũng không kiếm chác được gì. nên triều đình không ủng hộ việc xuất khẩu giấy. nhưng điều này không có nghĩa ngươi không thể học thuật làm giấy.Nếu quý quốc quả thật rất có hứng thú với việc này, các vị có thể đưa ra yêu cầu này với quốc vương Đại Đường ta. Ta nghĩ hoàng đế điện hạ sẽ suy nghĩ về yêu cầu của các vị.”
Nói đến đây, giọng Lý Khánh An dần trở nên gay gắt. “nhưng Đại Đường ta dù có mở lòng thế nào cũng có nguyên tắc của mình, có những điều Đại Đường nghiêm cấm xuất khẩu như sắt. binh khí v.v, và còn cả thuật chế tạo cung tiễn, áo giáp các vị vừa nhắc đến. những vật này Đại Đường đều cấm ngoại truyền.Ta một khi điều tra được có thương nhân làm trái pháp luật Đại Đường, dù là người Hán hay người Túc Đặc, Ả Rập, ta cũng đều giết không tha! Điểm này. điện hạ xin khắc ghi.”
Trong Khánh Hưng cung. Lý Long Cơ đã trở lại Ngự thư phòng, sau khi chợp mắt một lát. tinh lực người cũng hồi phục được chút. Tuy hôm nay rất mệt mỏi, nhưng người còn rất nhiều việc phải xử lý, nên không thể không phấn chấn tinh thần giải quyết một số việc cấp bách.
Việc gấp nhất bây giờ chẳng có gì quan trọng bằng gặp hoàng trưởng tôn. Hôm nay người đã chính thức tuyên bố để hoàng trưởng tôn kế vị, nhưng mãi vẫn chưa nói việc này với hoàng trưởng tôn.
Người tựa lưng vào ehế. từ từ nâng chén trà sâm lên.Trước mặt người là hoàng trưởng tôn. bây giờ nên gọi là Lý Dự.Hắn đã chính thức đổi tên. Giờ hắn đang đứng trên mặt tổ phụ để nghe giáo huấn.
Lý Dự năm nay đã hai mươi bảy, do để râu nên nhìn hắn chính chắn rất nhiều. Nhất là thời phụ vương hắn bị truất vị thái tử. đó là một đả kích lớn với hắn. Mấy năm nay hắn trở nên trầm mặc, thay đổi hẳn hình tượng hay lộ diện tại các thi xã lớn nhỏ. Giờ mỗi ngày hắn đều vùi đầu trong phòng đọc sách, cũng chính vì thế. mà hắn được sự khẳng định của Lý Long Cơ, để cuối cùng được chọn làm người kế vị.Đây đúng là điều hắn không ngờ được.
Lý Dự đã từ miệng phụ thân biết tin mình được vào làm chủ Đông Cung. Tuy đã hết phấn khởi như lúc ban đầu. nhưng bây giờ chính thức được khẳng định, hắn cũng cảm thấy vạn phần kích động.
“Cháu có thường xuyên đi thăm phụ thân chứ?”Lý Long Cơ cuối cùng cũng mở miệng hỏi.