Thiên Hạ
Chương 292 : Đại Đường Đại Thục
gacsach.com
Mội hội nghị lâm thời liên quan đến quân lương đã kết thúc không khí trầm buồn, biện phái do Lý Dự để xuất lấy lương từ trong tay quyền quý thông qua sửa đổi của Lý Củng, cuối cùng đã trở thành một phương án khả thi, phương án chỉ sửa đi một chữ, sửa chữ ‘lấy’ thành chữ ‘mua’ là khả thi rồi.
Để các quyền quý vô điều kiện cung cấp lương thực chẳng khác nào lấy đi mạng sống của bọn họ, nhưng sửa thành chữ ‘mua’, ý nghĩa đã hoàn toàn khác, nhưng mua cũng là cần tiền, tiền từ đâu ra? Rất đơn giản, mệnh quan phú các địa phương dâng tiền bạc, tiền vàng bạc mà triều đình vừa mới cho phép lưu thông lúc này đã phát huy tác dụng tích cực, mệnh các nơi dâng vàng bạc dâng đồ đồng, ban cho thăng quan tiến tước, trong việc xem xét đánh giá ban cho ưu đãi, để đề cao tính tích cực của quan địa phương.
Cho dù biện pháp này có chút không phù hợp với chế độ, mà dễ nảy sinh các tệ nạn tham lam vơ vét tiền tài của dân. nhưng với vai trò kế quyền lợi, dưới sự cho phép ngầm của Lý Long Cơ, chúng tướng quốc đã đạt được ý kiến nhất trí, trưng nạp vàng bạc ở các địa phương, ngoài ra. Vương Cúng đã để ra một phương án vơ vét của cải khác, mỗi hộ mỗi năm tăng thu thuế muối một trăm văn tiền và thuế phòng sản mỗi gian nhà ba mươi văn tiền, cũng đồng thời được áp dụng.
Các tướng quốc đều đã lục đục tản đi, lúc này cách thời gian tiếp kiến đặc sứ Đại Thực còn nửa canh giờ, Lý Long Cơ bèn giữ Ca Thư Hàn và Lý Khánh An lại, thương lượng chi tiết cụ thể của chiến dịch Thổ Phồn.
Trong Đồ thư phòng bên cạnh ngự thư phòng của Lý Long Cơ, đã đặt một chiếc sa bàn rộng hai trượng dài ba trượng, đây là Lý Long Cơ trong trận chiến Thạch Bảo thành lần đầu tiên sau khi dùng sa bàn. Ca Thư Hàn bèn đã chế tác ra một chiếc sa bàn địa hình của Hà Tây Lũng Hữu dâng cho Lý Long Cơ, chiếc la bàn này chế tác tinh xảo, rất được sự yêu thích của Lý Long Cơ, bèn đặt nó trong Đồ thư phòng.
“Lý ái khanh, trẫm cũng rất hi vọng khanh có thể sớm ngày dâng sa bàn của An Tây cho trẫm!” Lý Long Cơ đứng trước sa bàn cười nói.
Lý Khánh An vội vàng nói: “Bệ hạ, An Tây địa vực rộng lớn, chế tác sa bàn quả thật không dễ, nếu bệ hạ chỉ lấy sa bàn của An Tây Bắc Đình, thì bên thần có một chiếc, có thể dâng cho bệ hạ, nhưng nếu cần sa bàn địa hình nối liền Lĩnh Hữu thì có thể sẽ phải cần một chút thời gian.”
“Trẫm không vội, chỉ cần ái khanh trong lòng ghi nhớ là được rồi.”
Lý Long Cơ cười xòa. lấy ra một cây gỗ dài đưa cho Ca Thư Hàn nói: “Ca Thư tướng quân, từ khanh bắt đầu đi!”
Ca Thư Hàn tiếp nhận cây gỗ nói: “Vậy thần nói trước vậy!”
Hắn chỉ cây gỗ vào nam bộ Thanh Hải nói: “Hiện nay quân Lũng Hữu ở phía tây xa nhất đã bố trí ở vùng Đại Phi Xuyên, trên thực tế năm ngoái thần đã chiếm lĩnh Cửu khúc, nhưng vì hai vạn quân Thổ Phồn trú đóng ở một vùng Tát Bì phía tây Thanh Hài đến chỉ viện, làm cho thần không thể không lui về Đại Phi Xuyên, vì vậy chiến dịch lần này thần cần phải có được sự phối hợp của quân An Tây, khống chế quân Thổ Phồn ở phía tây, để thần không có mối lo hậu phương mà nam hạ, mục tiêu của thần trong chiến dịch lần này chính là ở đây.”
Ca Thư Hàn dùng cây gỗ chỉ vào hai hồ nước phía nam nói: “Chiếm lĩnh ô Hài, Bách Hài và một vùng tỉnh Tú Xuyên, nơi đây là vùng đất tụ tập của người Thổ Phồn ở phía bắc. chiếm đoạt khu vực này, ở giữa có Đa Di sơn và Li Ngưu hà, trong vòng nghìn dặm. người Thổ Phồn không còn căn cứ hậu cần. chỉ có thế thoái thủ La Ta và Nạp Mộc Thác, như vậy, uy hiếp của Thổ Phồn đối với Lũng Hữu sẽ hoàn toàn biến mất.”
Lý Long Cơ gật đầu. lại hỏi: “Vậy binh lực Thổ Phồn của một vùng này như thế nào?”
“Hồi bẩm bệ hạ, căn cứ tin tức mà thần thám thính được. Thổ Phồn ở một vùng Cửu Khúc có hai vạn quân thường trú, ở Ô Hải có một vạn, ở Bách Hải có hai vạn, thêm nữa người Thổ Phồn toàn dân đều là binh, vậy chiến dịch lần này của thần gặp phải sự chống cự của khoảng tám vạn quân Thổ Phồn, cũng may bọn họ phân tán riêng lẻ, thần có thể tiêu diệt từng bộ phận một.”
“Ca Thư tướng quân có nghĩ đến sự thích ứng của quân Đường đối với cao nguyên không?” Lý Khánh An bên cạnh hỏi.
“Ta đã nghĩ đến rồi!” Ca Thư Hàn khẳng định nói: “Trên thực tế hai năm nay, ta luôn luân phiên để quân Đường trú đóng ở một tuyến Đại Phi Xuyên, bên đó không khí hơi loãng, địa thế rất cao, như vậy. trong mười bốn vạn quân Lũng Hữu Hà Tây của ta. ít nhất có mười vạn quân có thể tiến hành tác chiến cao nguyên. dĩ nhiên, sức chiến đấu trên cao nguyên của binh sĩ quân Đường không bằng người Thò Phồn, nhưng chỉ có thể dùng binh khí hoàn thiện để bù lại.”
Nói đến đây, cây gỗ của Ca Thư Hàn đã chỉ về phía tây xa hơn. nói với Lý Khánh An và Lý Long Cơ: “Trận chiến này trên thực tế chúng ta không hề có ưu thế gì; ở trên cao nguyên. mười vạn người đối đầu tám vạn người. về mặt thể lực. chúng ta vẫn ở thế yếu. vì vậy điều ta lo lắng nhất là quân Thổ Phồn ở phía tây đến chi viện, một vùng Tát Bì trạch sông ngòi dày đặc, cỏ chăn trù phú tốt tươi, ở đó ít nhất có trú đóng ba vạn quân Thổ Phồn tinh nhuệ, xa hơn ở phía tây một vùng Khương Đường, nghe nói còn có hem hai vạn quân Thổ Phồn, mục đích chủ yếu của bọn họ là Đại Tiểu Bột Luật và Thổ Hóa La. đối với chiến dịch tuyến đông trên cơ bản sẽ không có ảnh hưởng, mấu chốt là ba vạn trú quân Thổ Phồn của Tát Bì trạch, nếu như bọn họ kéo đến viện trợ. hoặc là cắt đứt đường lui của ta. trận chiến này ta nhất định thất bại.”
Lý Long Cơ nhìn vào bản đồ trầm tư chốc lát. lại quay đầu hỏi Lý Khánh An: “Vậy suy nghĩ của Lý ái khanh thế nào?”
Lý Khánh An đối với trận chiến này đã suy nghĩ rất lâu, để trừ khử mối họa Thổ Phồn phía sau lưng, hắn cũng cho rằng cần phải tiêu diệt triệt để quân Thổ Phồn một vùng Tát Bì trạch, đoạt lại Tát Bì trạch, triệt để tiêu diệt ẩn hoạn, một vùng Tát Bì trạch vốn dĩ thuộc quản hạch Sa Châu, sát lưng với Côn Luân sơn. là một vùng thảo nguyên đất đai màu mỡ, Thổ Phồn ở năm đầu Khai Nguyên chiếm được nó, luôn trú đóng trọng binh, tuy không xâm phạm phía bắc. nhưng nó lại là ẩn hoạn lớn nhất của cánh lưng An Tây.
Lý Khánh An đón lấy cây gỗ từ tay Ca Thư Hàn bèn nói: “Vùng đất An Tây ở gần Tát Bì trạch nhất chính là Bá Tiên trấn, thần định lấy Bá Tiên trấn làm điểm xuất binh, hoặc tỏ vẻ yếu. dẫn dụ quân Thổ Phồn bắc tiến tấn công Bá Tiên trấn, đồng thời, ta xuất kỳ binh đi trung lộ.”
Lý Khánh An chỉ cây gỗ vào Đôn Hoàng, nói: “Ta từ Sa Châu ra một đội kỳ binh khoảng hai vạn người, vượt qua cửa núi Dang Kim nam hạ. cắt đứt con đường đông tiến của quân Thổ Phồn Tát Bì trạch, trước sau kẹp kích với quân Đường của Bá Tiên, tiêu diệt toàn bộ cánh quân đội này, cho Ca Thư tướng quân sự chi viện mạnh mẽ đắc lực."
“Diệu!” Ca Thư Hàn nắm đấm đập vào bàn tay khen nói: “Đội trung lộ kỳ binh này quả nhiên quá ư thần diệu, có đoàn kỳ binh này chặn đường đông tiến của viện quân Thổ Phồn, chiến dịch tuyến đông ta đã nắm trong tay bảy phần chiến thắng.”
Lý Long Cơ chồm người trên bản đồ tỉ mỉ nghiên cứu phương án của Lý Khánh An. nếu như theo phương án của Lý Khánh An. vậy Sa Châu buộc phải giao cho quân An Tây khống chế, về điểm này Lý Long Cơ không tán thành cho lắm. trên thực tế Sa Châu địa vực rộng lớn. nó là con đường tất yếu khi từ hàng lang Hà Tây đi An Tây, vị trí chiến lược tương đối quan trọng, thương nghiệp trung chuyển của Đôn Hoàng vô cùng phồn thịnh, đã từng cũng thuộc về An Tây, sau đó để cắt giảm thế lực An Tây ngày càng bành trướng, bèn lại vạch nó cho Hà Tây, đặt Đậu Lô quân trấn thủ Sa Châu.
Lý Long Cơ tuy rằng không biết mục đích của Lý Khánh An kỳ thật chính là khống chế Sa Châu, nhưng chiếu theo bản ý của hắn. hắn không hi vọng thế lực của Lý Khánh An tiếp tục mở rộng ra phía đông nữa. hắn trầm ngâm một chút bèn nói: “Phương án của quân An Tây trẫm cũng tán đồng, nhưng mà có một điểm trẫm phải nói rõ ràng. quân An Tây có thể mượn đường Sa Châu, nhưng sau trận chiến không thể thường trú Sa Châu.”
Trái tim Lý Khánh An phút chốc lạnh đi một nửa. Lý Long Cơ không đáp ứng hắn khống chế Sa Châu.
Lúc này Ngư Triều Ân xuất hiện ở trước cửa. nhỏ giọng bẩm báo nói: “Bệ hạ. Đại Thực đặc sứ đã đến rồi.”
“Trầm biết rồi, sắp xếp hắn ở cần chính lầu. mệnh Dương Quốc Trung. Trần Hi Liệt. Trương Quân. Vương Cùng bốnngười cùng tham gia hội kiến.”
Lý Long Cơ tạm thời bỏ chiến dịch Lũng Hữu lại, tiếp kiến Đại Thực thân vương cũng là một chuyện đại sự của hắn. Lý Khánh An đã nói với hắn. Đại Thực là để quốc có địa vực tương đồng với vương triều Đường. cũng cường thịnh như nhau, người đến cũng không phải là sứ thần bình thường, mà là em trai của hoàng đế Đại Thực, trữ quân của để quốc Đại Thực, điều này bèn làm cho một chút sự coi thường trong lòng của Lý Long Cơ cũng mất đi. đổi thành một tư thế khá long trọng đi nghênh đón Đại Thực đặc sứ đến viếng.
Hắn lại cười nói với Lý Khánh An: “Lý ái khanh, khanh cũng cùng tham dự vậy!” “Thần tuân chỉ!”
Lý Long Cơ lại nói với Ca Thư Hàn: “Kế hoạch của Ca Thư ái khanh rất tốt. nhưng trẫm muốn nghiên cứu tì mi hơn. vậy phiền Ca Thư ái khanh viết một kế hoạch trên giấy tường tận. Lý ái khanh cũng vậy, trận chiến dịch lần này, trẫm phải tham gia toàn diện.”
Ca Thư Hàn và Lý Khánh An vội vàng nhận lời. hai người đối mặt nhìn nhau, đây hình như là lời đề nghị ‘tham gia toàn diện' lần đầu tiên của Lý Long Cơ, tuy là về mặt bảo đảm hậu cần sẽ nhất định tiện lợi. nhưng áp lực cũng sẽ cực nặng, thắng rồi công tích của bọn họ sẽ gắp đôi, nhưng nếu thất bại. cũng đồng thời gánh chịu phạt tội nặng hơn.
Nơi tiếp kiến Đại Thực sứ giả vốn kế hoạch ở phiến điện Đại Đồng Điện, nhưng do hiểu rõ thân phận thật sự của Mạn Tô Nhĩ. nơi tiếp kiến bèn sửa lại ở cần chính vụ Bản lâu. đồng thời có mấy vị tướng quốc chủ yếu cùng nhau tham gia hội kiến, từ Đại Đồng điện đến cần chính vụ Bản lâu không xa lắm. Lý Long Cơ và Lý Khánh An cùng nhau đi tới. trên cuộc gặp mặt Hoa Thanh cung ở nửa tháng trước, bọn họ vẫn duy trì một không khí thân thiết hòa hợp, nhưng cùng với sự kiện Minh Nguyệt ngày càng lộ rõ dần. việc gặp mặt riêng giữa hai người trở nên có chút gượng gạo, cho dù giữa họ tồn tại một sự ngại ngùng khó tả. nhưng sự ngại ngùng này lại giấu trong lòng của đối phương, từ bề ngoài nhìn không ra một vết tích nào cả. ngược lại. hai người vẫn duy trì một tư thế thoải mái cười nói bình thường.
“Lý ái khanh qua vài ngày nữa là phải thành thân rồi nhỉ?”
“Vâng! Còn có năm ngày.”
“Chà! Nhớ ngày đầu lúc trẫm mới gặp Lý ái khanh, lúc đó Lý ái khanh vẫn còn là Lý tiểu tướng quân, trầm hỏi khanh khi nào thành hôn. khanh nói Hung Nô chưa diệt, sao mà thành gia. bây giờ người Đột Kỵ Thi đã diệt vong, trẫm cuối cùng cũng đã nghe được tin thành hôn của Lý ái khanh, thật đáng mừng a!”
“Vi thần hổ thẹn, thần năm nay đã aần ba mươi. vẫn chưa có con nối dõi. Mạnh Tử nói: Bất hiếu có ba điều, vô hậu là lớn nhất, vi thần thẹn với phụ mẫu đã qua đời.”
“Đúng vậy! Ba mươi tuổi vẫn còn chưa có con nối dõi. đây là một vấn đề lớn. trẫm cũng hi vọng khanh sớm ngày thành hôn. sớm được quý tử.”
Hai người vừa đi vừa nói. băng qua một bức tường cao, Lý Long Cơ đột nhiên nhớ ra một việc, lại cười nói: “Đúng rồi, lần trước trẫm hỏi khanh công thức chế tạo thiên hòa lôi, An Lộc Sơn lại nhắc trầm về việc này, trẫm cho rằng có thể đẳy mạnh trong quân Đường, trẫm đã không tìm thấy phần 2ốc trước đây để ở đâu rồi. bèn bảo An Lộc Sơn trực tiếp xin khanh, khanh đừng quá bảo thủ làm gì.”
Viện nghiên cứu hỏa dược của Lý Khánh An đặt ở Thạch Quốc, cực kỳ bí mật. hơn nữa có trọng binh trấn giữ. ngoại trừ mấy công tượng (*thợ) và phương sĩ (*đạo sĩ) chủ chốt, bất kỳ ai cũng không biết công thức chế tạo của nó, nhưng năm đó Lý Khánh An ở trận chiến Thạch bảo thành trong lúc đối diện với nguy cơ sống còn. vì sợ kỹ thuật hỏa dược rơi vào tay người Thổ Phồn, từng phái Nam Tễ Vân đem công thức đưa về Kinh thành, bây giờ xem ra. quyết định lần đó của hắn đã trở thành một mối họa ngầm tiết lộ công thức hỏa dược, may mà Lý Long Cơ cũng không bận tâm việc này lắm. làm cho Lý Khánh An khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Bệ hạ. trong công thức kia quan trọng nhất là hỏa dầu. chỉ có hỏa dầu mới có thể thu được phản ứng nổ mạnh thiêu cháy, tấm lòng An đại soái muốn lấy công thức này thần có thể lý giải, nhưng Phạm Dương không hề sản xuất hỏa dầu. An đại soái cũng là không bột khó gột nên hồ, không hề có ý nghĩa thực tế gì cả.”
“Điều này trẫm cũng biết, trẫm chỉ là đã nhận lời với khanh ấy, cho khanh ấy công thức, còn việc khanh ấy có làm ra hay không, đã không còn liên quan đến trẫm rồi.”
Lý Long Cơ không bận tâm đến việc này lắm. hắn chỉ là tùy ý nhắc tới. Lý Khánh An ngầm hiểu, bèn cười nói: “Thần hiểu rồi. thần sẽ đem công thức giao cho An đại soái.”
Trong Cần chính vụ Bản lâu. Mạn Tô Nhĩ đã tới nơi, cho dù vương triều Đường vì hắn thân phận tôn quý mà thực hiện đủ lễ tiết với hắn. nhưng vẫn chưa thể làm cho Mạn Tô Nhĩ trở nên ngạo mạn. hoặc là trở nên khí thế ép người, hắn vẫn giữ một tư thế kín đáo và khiêm tốn. tư thế này bắt ngaiồn từ nhiệm vụ lần này hắn tới Đại Đường: thuyết phục vương triều Đường giải phóng hai vạn tù binh quân Đại Thực bị quân An Tây bắt giữ. A Bạch Tư Khalifah cần những tù binh này về nước thay hắn cứu vãn nguy cơ của sự tín nhiệm vì khu vực Hà Trung chiến bại gây nên.
Hắn đều đã gặp mặt từng vị tướng quốc một của vương triều Đường rồi. khí chất tao nhã và thái độ khiêm tốn của hắn giành được ấn tượng tốt của các tướng quốc Đại Đường; trong Quý tân đường của cần chính vụ Bản lâu. Mạn Tô Nhĩ ngồi xếp bằng trên giường đang mỉm cười trả lời từng câu hỏi một của các vị tướng quốc Đại Đường, hắn rất chú ý chi tiết, cho dù để cho lưng của mình gập người về trước, điều này đã hình thành nên một sự tương phản rõ rệt với lưng thẳng như bút của các tướng quốc Đại Đường, nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung thái độ lúc này của Mạn Tô Nhĩ. đó chính là nhún nhường khúm núm. các tướng quốc Đại Đường cao cao tại thượng. còn hắn lại là một tư thế thấp.
“Xin hỏi thân vệ điện hạ. vương triều của các ngài bây giờ có gì khác biệt với vương triều tiền nhiệm?” Đây là câu hỏi của Trần Hi Liệt, hắn nghe nói Đại Thực tân vương triều thành lập mới hai năm. trong lòng tràn ngập sự hiếu kỳ đối với quốc gia xa xôi này.
Mạn Tô Nhĩ nghe xong phiên dịch, hắn khẽ mỉm cười, dùng một ngữ khí ôn hòa nói: “Vương triều ủy Mã Á là một vương triều thối nát. đối nội nó trấn áp dân chúng, khắc khe thu thuế nặng, đối ngoại khuếch trương, chuộng võ hiếu chiến, dưới sự thống lĩnh chiến đấu của vương triều này, dân chúng Đại Thực túng quẫn nghèo nàn. sinh sống trong sự tăm tối, không có hi vọng trong cuộc sống, đông đảo dân chúng bần khổ cũng không thể tiếp tục sinh sống thêm được nữa. bèn bùng nổ khởi nghĩa. đây cũng giống như vương triều Đường của các ngài thay thế cho vương triều Tùy thối nát vậy, không được lòng dân. thì sẽ bị người dân lật đổ.”
Đây là một chút lịch sử phương đông mà Mạn Tô Nhĩ dọc đường học được, chỉ là hắn học được không sâu. tưởng rằng vương triều Tùy cũng là bị nhân dân lật đổ, nhưng hắn không biết rằng, vương triều Tùy thật ra là sự cải cách của Tùy Văn đế Dương Kiên động chạm đến lợi ích của quyền quý, mà cuối cùng bị quyền quý hào cường liên thủ lật đổ, sự so sánh của Mạn Tô Nhĩ làm cho các tướng quốc đều lĩnh ngộ trong lòng mà cười lên.
Lúc này, ngoài cửa truyền lại một tiếng hô to của hoạn quan: “Bệ hạ giá lâm!”
Mấy tướng quốc đồng loạt đứng dậy, Mạn Tô Nhĩ cũng đứng lên. hắn hiếu kỳ nhìn ra phía ngoài cửa lớn. hắn muốn nhìn xem mặt mũi của hoàng đế Đại Đường, ánh sáng ở ngoài điện rất sáng, rất chói mắt. trong ánh dương sáng sủa. Mạn Tô Nhĩ nhìn thấy đại đội thị vệ hộ tống hai người bước vào, do ánh sáng, hắn không nhìn rõ Lý Long Cơ thán hình thấp hơn. nhưng lại nhìn thấy Lý Khánh An thân hình vạm vỡ, khí chất hiên ngang, hắn bỗng chốc sững sờ, đoàn người đi vào trong điện, hắn bây giờ mới nhìn rõ hoàng đế Đại Đường đi ở phía trước, đây là một nam tứ già cả. nghe nói đã thống trị vương triều Đường bốn mươi năm. bước đi của hắn có vẻ nặng nề và mệt mòi. trên mặt có chút sưng vù. da dè trắng bệch mà không có màu máu. tuy có thể nhìn thấy thời trẻ hắn là một nam nhân có sức hút. nhưng bây giờ đã không phải nữa. hắn bây giờ là một người già đi đến suy vong. trong lòng Mạn Tô Nhĩ bất giác nảy sinh một chút nghi hoặc, hoàng đế thân thể suy nhược như vậy, hắn làm sao có tinh lực mà xử lý quốc vụ để quốc phức tạp nặng nề? Hắn nên nhường ngôi cho con cháu trẻ tuổi hơn. để bọn họ duy trì sự phồn vinh của để quốc.
Ánh sáng chói mắt ban nãy bước vào cửa. làm cho trong lòng của Mạn Tô Nhĩ nảy sinh một ý niệm kỳ lạ. nếu hoàng đế là Lý Khánh An. để quốc Đại Đường sẽ ra sao? Hắn sẽ mệnh lệnh cho quân đội của hắn đánh mãi đến dưới thành Damascus sao?
“Chúng thần tham kiến bệ hạ!”
Chúng vị tướng quân nhất tề khom người thi lễ với Lý Long Cơ, Lý Long Cơ khẽ aật đầu. hắn nhìn thấy Mạn Tô Nhĩ. đây là một nam tử ba mươi mấy tuổi. thân hình trung bình, không cường tráng lắm. da dẻ trắng nõn. dung mạo văn vẻ nho nhã. nụ cười khiêm tốn. đôi mắt sáng ngời mà êm dịu. tay đặt trước ngực, gập người thi lễ với hắn. tên thân vương đặc sứ này không giống một tướng quân cầm binh, mà giống như một học giả tri thư đạt lý, Lý Long Cơ lập tức có cảm tình với hắn. ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng. Mạn Tô Nhĩ với tư thế khiêm tốn hòa nhã của hắn đã thành công đạt được mục đích.
Trong toàn đại điện, e là chỉ có Lý Khánh An không bị vẻ ngụy trang của Mạn Tô Nhĩ lừa gạt, đương nhiên. Mạn Tô Nhĩ thân là người kế thừa Khalifah của để quốc Đại Thực, sự tu dưỡng mà bây giờ hắn biểu hiện ra có lẽ cũng là một mặt chân thật của hắn. nhân tính là phức tạp. sẽ không chỉ do trắng và đen tạo nên. Lý Khánh An hiểu rõ một mặt khác của Mạn Tô Nhĩ. ở Hà Trung trấn áp tàn khốc khởi nghĩa Mộc Tư Lâm (*Muslim) của Thập Hiệp phái, trấn áp sự phản kháng của người Túc Đặc (*Sogia), Lý Khánh An biết được dụng ý của tư thế thấp của hắn hiện tại, hắn là định dùng tư thế khiêm nhường đánh đổi lại hai vạn tù binh đang lao động khổ sai ở mỏ bạc, trong lòng Lý Khánh An bất giác cười lạnh một tiếng, phương thức của tên Mạn Tô Nhĩ này là đúng, chỉ đáng tiếc là sự khiêm nhường của hắn đã dùng sai đối tượng, hai vạn tù binh của hắn đâu có ở Trường An. mà là đang nằm trong tay của hắn Lý Khánh An.
Lý Long Cơ từ từ đi đến trước Mạn Tô Nhĩ. dùng một khẩu khí từ cao nhìn xuống dưới hỏi: “Ngươi chính là thái tử của Đại Thực?”
Cho dù Mạn Tô Nhĩ nghe không hiểu Lý Long Cơ đang nói gì. nhưng thần sắc, ngữ khí của Lý Long Cơ lại không cần phiên dịch, đây là một thái độ mà chỉ có nước tông chủ đối với nước phụ thuộc mới có, lúc A Bạch Tư Khalifah vừa mới tức vị, cũng dùng ngữ khí và thái độ này chất vấn các quốc vương của Túc Đặc chư quốc.
Trong lòng Mạn Tô Nhĩ đột nhiên cảm thấy một chút bất mãn, Đại Đường dựa vào đâu mà dùng thái độ này đối đãi hắn. nhưng nét bất mãn này chỉ thoáng qua trong lòng hắn. trong lòng có bất mãn đi nữa cũng phải nhịn, hắn nghe xong phiên dịch, vẫn cung kính trả lời: “Đại Thực chỉ là phiên bang tiểu quốc. Khalifah bệ hạ của chúng tôi tôn sùng văn hóa lâu đời của Đại Đường. lần này ta đến Trường An, cũng đã tận mắt nhìn thấy sự phồn thịnh của Đại Đường, nhìn thấy sự hùng vĩ của thành Trường An. làm cho ta cảm thấy tự ti sâu sắc. Đại Thực nguyện từ đây vì Đại Đường dắt ngựa cầm roi, làm bộc nhân trung thành của Đại Đường.”
Mạn Tô Nhĩ nói những lời này vô cùng thành khẩn, có thể nói như trận mưa kịp thời kéo đến. hôm nay Đại Đường ngay cả quốc lực để phát động một trận chiến cũng không có, làm cho Lý Long Cơ cảm thấy vô cùng chán nản, cũng làm cho hắn nảy sinh lung lay đối với niềm tin vào sự cường thịnh của Đại Đường, mà những lời xu nịnh này của Mạn Tô Nhĩ vừa lúc đã đánh động trái tim đã không còn tự tin của Lý Long Cơ, làm cho trong lòng hắn cực kỳ sảng khoái, không chỉ có hắn. ngay cả mấy vị tướng quốc cũng như được đắm mình trong gió xuân, vuốt râu mỉm cười im lặng, thứ gì trên đời cũng dễ xuyên thủng, duy chỉ có lời xu nịnh không thể thủng, đây là danh ngôn thiên cổ bất biến.
Lý Long Cơ ha hả cười to, khen không ngớt lời nói: “Nói hay lắm, trữ quân điện hạ vạn dặm xa xôi xuất sứ Đại Đường, đủ thấy thành ý của Đại Thực, chỉ dựa vào điểm này thôi. Đại Đường ta cũng sẽ biểu hiện ra thành ý tương ứng, điện hạ mời ngồi đi!”
Mọi người ngồi xuống, Lý Khánh An cũng ngồi ở phía dưới, biểu hiện của Mạn Tô Nhĩ hắn rõ như đi guốc trong bụng, nhưng hắn không hề can thiệp, cho dù sự vụ An Tây do hắn chủ đạo, nhưng hắn bây giờ là ở Trường An. Trường An không phải là nơi hắn làm chú, duy trì một sự kín đáo đối với hắn không hề bất lợi, huống hồ chỉ hắn cũng cần Đại Đường và Đại Thực ký kết hiệp nghị hòa bình, để hắn có thế tập trung tỉnh lực đối phó Thổ Phồn, đợi trở về An Tây rồi hẵng từ từ cò kè mặc cả với hắn.
Lý Khánh An vừa ngồi xuống, bèn cảm nhận được Mạn Tô Nhĩ đang quan sát hắn. kỳ thực trong lòng Mạn Tô Nhĩ cũng rõ vài phần, với sự thấu hiểu của Lý Khánh An đối với Đại Thực, những lời ma mãnh của hắn cũng chỉ có thể che giấu được hoàng đế và tướng quốc Đường triều không nắm rõ Đại Thực, nhưng không thể che giấu được Lý Khánh An. Mạn Tô Nhĩ lo lắng Lý Khánh An làm khó dễ hắn. khiến chuyến đi này của hắn việc sắp thành hóa bại. nhưng từ biểu hiện bây giờ của Lý Khánh An mà thấy, hình như Lý Khánh An cũng không có ý phá hoại biểu diễn của hắn. làm cho một trái tim thấp thỏm của Mạn Tô Nhĩ khẽ buông lõng lại.
Mạn Tô Nhĩ thấy màn mở đầu thuận lợi, bèn cười nói: “Đại Đường hoàng đế bệ hạ. ta vạn dặm đi tới, đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn. đây là phong tục của người A Rập chúng tôi. xin bệ hạ vui lòng nhận cho.”
Việc này, không chỉ Lý Long Cơ có hứng thú, ngay cả mấy vị tướng quốc cũng hứng thú mười phần, tên trữ quân Đại Thực này sẽ tặng lễ gì. lại có thế tặng đến trong Hưng Khánh cung này, Mạn Tô Nhĩ mỉm cười vỗ tay, chỉ thấy mấy chục viên thị vệ trong cung hộ tống một nhóm nữ nhân trẻ tuổi diêm dúa diễm lệ đi vào, tống cộng bảy người, cả Lý Khánh An cũng ngẩn người, hắn không nhìn thấy Mạn Tô Nhĩ dẫn theo nữ nhân vào Trường An a?
Không khí trong điện đường xuất hiện một làn hơi nóng xáo động, đám tây phương Hồ cơ này lại rất khác với Hồ cơ bình thường vẫn gặp, da dẻ trắng trẻo hơn. mắt càng xanh trong hơn. các nàng người thì tóc vàng hoe. người thì tóc đỏ lửa. ai nấy trăm nghìn vẻ đáng yêu xinh đẹp, diễm lệ như hoa. khiến người ta kinh ngạc nhất là một nữ tử cuối cùng. lại là một Côn Luân nữ nô da dẻ đen đến phát sáng.
những nữ tử này ai nấy đều quấn chặt vải lụa sáng tươi, để lộ cặp đùi thon dài trắng ngần, rất hiển nhiên, trong mảnh lụa các nàng là thân không tấc vải. các nàng ma mị yêu kiều vạn trạng đi qua trước mặt Lý Long Cơ. ánh mắt nóng bỏng mà táo tợn. đối diện với hắn dỡ bỏ mảnh lụa. ánh mắt của Lý Long Cơ lập tức trở nên nóng ran. Dương Quốc Trung ngồi ở phía trên, từ phía trắc diện nhìn thấy một chút sắc xuân, đôi mắt cũng bất giác mở to ra.
những điều này đều lọt hết vào đôi mắt Mạn Tô Nhĩ. trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, đây chính là hiệu quả mà hắn cần. mà tướng quốc họ Dương kia hình như cũng là phường háo sắc, hắn vội vàng giới thiệu nói: “Bảy vị mỹ nữ tuyệt sắc này là lễ vật mà A Bạch Tư Khalifah bệ hạ của chúng tôi tặng cho Đại Đường hoàng đế, các nàng lần lượt đến từ Bái Chiếm Đình. Pháp Lan Khắc. Tây Ban Nha và Ai Cập, đều là mỹ nữ tuyệt sắc của tây phương, hi vọng hoàng đế bệ hạ nhận lấy.”
Lý Long Cơ gật đầu vui vẻ cười nói: “Tâm ý của quốc vương các ngươi ta xin đón nhận.”
Hắn ra hiệu mắt với Ngư Triều Ân. Ngư Triều Ân vội vàng nhận lĩnh bảy nữ nhân dị quốc lui xuống, lúc này không khí trong triều đường trở nên thoải mái hẳn. Lý Long Cơ tâm trạng vui hẳn. bèn cười nói: “Thôi được! Bây giờ chúng ta hãy bàn một chút về quan hệ của hai nước.”