Thiên Hạ

Chương 354



Thiên Hạ
Chương 354 : Hồi Hột lui binh
gacsach.com

Dưới Cửu Nguyên thành trong đại trướng Hồi Hột. mấy mươi viên tướng lĩnh Hồi Hột cao cấp tề tựu đông đủ. uống rượu hưởng lạc. bọn họ đã nhận được tin tức. Đại Đường hoàng đế Lý Long Cơ sẽ đích thân đến Cửu Nguyên đàm phán việc rút binh, để biểu thị thành ý đàm phán. Lý Long Cơ đặc biệt mệnh người trước hết đưa tới một nghìn gánh rượu dê và mấy nghìn con dê bò, xem như khao thường cho người Hồi Hột.

Trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười ngông cuồng không ngớt vang lên. hơn một trăm thiếu nữ bị cướp bắt đến trang phục diêm dúa. bị ép hầu bọn họ uống rượu hành lạc.

Một tướng lĩnh Hồi Hột ôm một thiếu nữ cười to nói: “hoàng đế của Đại Đường thật là con mẹ nó để tiện, cướp nữ nhân của hắn. san bằng thành trì của hắn. hắn lại còn tặng rượu đến khao thường chúng ta. thật sự là trước giờ chưa từng thấy.”

Một tướng lĩnh Hồi Hột khác ùng ục uống hết mấy ngụm rượu lớn. chùi mép miệng nói: “Đây là hoàng đế Đại Đường không xem con dân của hắn như con người, nếu đã đến cầu hòa. thì chúng ta phải vơ vét hắn một phen, để không uổng công đi chuyến này.”

Lúc này, Các Lặc Khả hãn khoát tay cười nói: “Mọi người nghe ta nói. đàm phán lần này, chúng ta phải vừa đánh vừa bàn. hấp thu bài học lần trước, không đi gây hấn với bọn người Đảng Hạng dũng mãnh kia. chúng ta sẽ trực tiếp giết tới phía nam Quan Lũng, ở đó đều là nơi tụ tập của người Hán. ở đó càng trù phú hơn. nữ nhân càng xinh đẹp hơn. chúng ta phải cướp bóc hắn một phen hả hê. giết bọn chúng một phen sảng khoái, hoàng đế triều Đường tự nhiên sẽ nhượng bộ thôi.”

Trong đại trướng nhất thời nổ ra tiếng cười cuồng ngạo, đúng lúc này, ngoài đại trướng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một viên binh sĩ Hồi Hột chạy vội vào trướng, trên mặt và thân hình hắn đều là màu nâu đen. đó vốn dĩ là máu. nhưng dọc đường đầy cát bụi, gió thổi nắng chói làm cho máu trên người hắn rám thành một cái vỏ ngoài.

“Khả hãn!” Hắn kêu lên một tiếng bi thương, trong đại trướng vẫn không ngớt tiếng cười, nhưng mấy người ở gần hắn nhất đều đã ngừng lại, kinh ngạc nhìn vào hắn. sự kinh ngạc này giống như một mầm bệnh nhanh chóng lan tỏa. trong đại trướng từ từ yên lặng, mọi người đều sửng sốt. đặt chén rượu trong tay xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cát Lặc Khả hãn chăm chú nhìn vào viên binh sĩ toàn thân là máu này, trong lòng bắt đầu có một cảm giác không ổn.

“Khả hãn! Đại quân An Tây đột nhiên giết đến. chúng ta từ thương nghiêm trọng. Bạt Làm đại tướng quân soái lĩnh hơn một vạn người đi ngăn chặn, kết quả ít không thắng đông. toàn quân bị diệt, quân An Tây đã đuổi kịp phụ nữ trẻ con và người già chạy trốn, tên Thôi Kiền Hữu ra tay tàn nhẫn, hắn đem toàn bộ nam nhân đều giết chết, thậm chí trẻ con cũng không buông tha. mười mấy vạn mục dân a! Cuối cùng kẻ chạy thoát chưa tới vạn người.”

Trong đại trướng thoáng chốc lặng yên như chết đi, cùng với mấy tiếng kêu la thê lương, tướng lĩnh Hồi Hột đều nhảy lên như điên cuồng, gia quyến con cái của họ đa số để lại ở thảo nguyên, có người chửi ầm lên. có người la trời thét đất. có người đập đầu xuống đất. tiếng khóc thương, tiếng gào thét trong đại trướng ầm ĩ cả lên.

“Tất cả đều im lặng hết cho ta!”

Cát Lặc Khả hãn gầm lên giận dữ. trong đại trướng lập tức im lặng trở lại, hắn hít thật sâu một hơi, hỏi: “Tại sao ta đến giờ vẫn chưa nhận được tin tức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Khả hãn. quân An Tây xảo quyệt dị thường. bọn họ trước hết là phái đội thám báo ở phía nam chặn giết kẻ báo tin. cùng báo tin với thuộc hạ có ba mươi người. nhưng chỉ có mình thuộc hạ giết khỏi vòng vây, những người khác toàn bộ đều bị chặn giết hết rồi.”

Cho dù Cát Lặc Khả hãn trong lòng vô cùng kinh hoàng rối loạn, nhưng hắn vẫn kìm chế sự sốt ruột trong lòng hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu binh lực? Quân Đường có bao nhiêu? Bây giờ bọn chúng ở đâu?”

“Bọn họ có năm sáu vạn người, nhưng quân Đường không nhiều, chỉ có mấy nghìn người, còn lại đều là Đồng La bộ, Cát La Lộc bộ5 Sa Đà bộ và người Hiệt Kiết Tư. nhưng thủ lĩnh lại là quân Đường đại tướng Thôi Kiền Hữu. lúc thuộc hạ rời đi, bọn chúng mang theo của cải cướp được và nữ nhân các bộ đang định quay về.”

“Khả hãn! Mau đi đuổi theo, tuyệt đối không thể thả bọn chúng đi!” Trong đại trướng bỗng chốc nổi lên tiếng gào thét.

Cát Lặc Khả hãn khoát tay, trong đại trướng lại yên lặng trở lại, mọi người đều sốt ruột nhìn vào hắn. ngọn lửa lo lắng bồn chồn đang đốt cháy trong mắt họ.

Cát Lặc Khả hãn trong lòng càng bồn chồn hơn. mấy trăm nữ nhân của hắn bị cướp đi rồi. năm con trai và mười mấy con gái của hắn không rõ sống chết, nhưng thân là Khả hãn. hắn không thể tỏ ra nôn nóng như vậy. hắn quét qua mọi người, từ từ nói: “Nếu như quay về như vậy, chúng ta sẽ không có được bất kỳ sự bù đắp nào hết. việc đàm phán với hoàng đế Đường triều xem như thất bại. các ngươi không quan tâm sao?”

“Sau này có thể đến đánh lại, nhưng phải đoạt lại nhà cửa và nữ nhân của chúng ta. Khả hãn. đi thôi!”

“Khả hãn. đi thôi!” Trong đại trướng đồng thanh la lên.

Cát Lặc Khả hãn đá nhào chiếc bàn trước mặt. rượu thịt rơi vãi khắp mặt đất. hắn cằm đao thét lên một tiếng nói: “Được! Quay về trước, giết chết kẻ xâm phạm, đoạt lại nữ nhân của chúng ta.”

“Giết trở về!”

Các tướng lĩnh Hồi Hột kêu gào xông ra đại trướng, trong đại doanh trở nên rối loạn, đại quân Hồi Hột nhận được tin tức. chỉ có thể dùng bốn chữ ‘hoảng hốt rút quân' để hình dung, chỉ trong một đêm. quân Hồi Hột ngoài Cửu Nguyên thành đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. khắp nơi đều là lều bạt mà bọn họ vứt bỏ, các vật phẩm như rương và dê bò, không ít nữ nhân cướp được không kịp mang đi. bị bọn họ giết chết hết.

Bọn họ giống như một bầy châu chấu bị xua đuổi. giăng kín cả một vùng lao đi trong chốn sâu thăm của thảo nguyên.

Trời vẫn còn tờ mở sáng, quân Đường của Cửu Nguyên thành đã phát hiện Hồi Hột lui quân rồi. mấy vạn quân dân cùng nhau ùa lên đầu thành, nhìn vào đại doanh Hồi Hột trống vắng, đều không nhịn được cùng nhau hoan hô cả lên.

Lúc này, Quách Tử Nghi cao giọng lệnh nói: “mở cửa thành, phái người đi khắp nai dò la tình hình.”

Biện vương Lý Kính bên cạnh vội nói: “Lão tướng quân, cẩn thận gian kế người Hồi Hột. chúng ta không thể sơ ý.”

Quách Tử Nghi cười to nói: “Điện hạ yên tâm. người Hồi Hột nhất định là quay về rồi. nếu ta đoán không lầm. đây tất nhiên là quân An Tây xuất binh Hồi Hột. đánh úp sào huyệt của bọn chúng. ta hiểu rõ người Hồi Hột. bọn họ không có nhiều mưu kế như vậy đâu.”

Lý Kính sững người một lúc sau. hắn đột nhiên gọi nói: “Lão tướng quân, nếu người Hồi Hột thật sự rút quân, chúng ta phải lập tức kéo đi Linh Châu, phụ hoàng có chỉ lệnh tới, mệnh hai ta lập tức kéo đi Linh Châu hợp mặt với người.”

Quách Tử Nghi thất kinh, thánh thượng lại đến Sóc Phương ư? Hắn căn bản là không hề biết, hắn vội hỏi nói: ‘Thánh thượng bây giờ ở đâu?”

“Ta cũng không biết, ta mười ngày trước nhận được phi cáp mật chỉ. nói phụ hoàng đã rời khỏi Trường An đến Sóc Phương tuần tra. bây giờ đã đến đâu. ta thật sự không biết được.”

Quách Tử Nghi ngần người đứng trên tường thành, hắn dĩ nhiên biết đây là thánh thượng đích thân đến Sóc Phương đoạt quyền, chỉ là hắn chưa nghĩ đến cục thế lại trở nên nghiêm trọng đến vậy, thánh thượng vì đoạt quyền An Tư Thuận, đích thân đến Sóc Phương. hơn nữa còn là cờ xí rầm rộ, đến nước như vậy, An Tư Thuận còn thật thà mà ở Linh Châu thành đợt chết không?

Trong đầu của Quách Tử Nghi hiện lên vô số ý niệm, hắn đột nhiên ý thức được, đây là một cơ hội của hắn. nếu nắm bắt cơ hội lần này, sẽ là thời khắc hắn Quách Tử Nghi hoàn toàn trở mình, hắn từ khi đỗ võ cứ nhân đến nay, vẫn luôn không có tiếng tăm gì nổi trội, cơ hội này hắn đã chờ đợi mấy mươi năm rồi. hắn làm sao có thể không nắm bắt cơ hội ngàn năm một thuở này.

Nghĩ vậy. Quách Tử Nghi lập tức thấp giọng nói với Lý Kính: “Điện hạ. mời qua đây một bước, thuộc hạ có việc thương lượng với điện hạ.”

Lý Long Cơ dưới sự hộ tống của tám vạn đại quân Quan Trung hiên ngang long trọng rời khỏi Trường An. đi tới Sóc Phương, cho dù hắn hận không thể chắp cánh bay đến Sóc Phương, đem tên An Tư Thuận cả gan kháng chỉ không tuân nghìn đao ngàn nhát chém, nhưng hắn cũng biết, quân đội hắn mang đến vẫn không đủ bảo vệ sự an toàn của mình, đặc biệt Hồi Hột có tám vạn đại quân ở một vùng quanh Cửu Nguyên, nếu như hắn một phút lơ là bị người Hồi Hột tập kích bắt được, thì quả là mối nhục thiên cổ rồi, Lý Long Cơ đến được Khánh Châu bèn dừng chân không đi nữa. chờ đợi quân Hà Đông và quân Lũng Hữu kéo đến hợp mặt với hắn.

Lý Long Cơ tuy là giản phục xuất tuần, nhưng sự phô trương của hắn chẳng giảm đi một chút nào, Khánh Châu thái thú Trương Diêu vì nghinh giá. đặc biệt huy động hơn trăm phú hộ địa phương quyên tiền hai mươi vạn quan, lại trưng dụng một vạn dân phu sửa chửa tu bổ mới lại một tòa hành cung cũ nát của Tùy Dương đế, do xung quanh hành cung không có cây cối. bọn họ bèn từ các nơi nhố cây đến trồng lên. lại dùng lụa là gấm vóc quấn quanh cây, làm cho hành cung trông thật xa hoa. cũng làm cho Lý Long Cơ rất ư hài lòng.

Hơn nữa thái thú Trương diêu lại từ Bạch Mã huyện tìm đến hai thiếu nữ trăm ngàn vẻ xinh đẹp hầu phụng Lý Long Cơ, điều này lại càng nịnh đúng ý của Lý Long Cơ, làm cho Lý Long Cơ khen ngợi hắn nhiều hơn. hứa hẹn sẽ điều hắn vào kinh nhậm trọng chức.

Chính là những sự sắp xếp tỉ mỉ chu đáo này làm cho Lý Long Cơ không cảm thấy sự vất vả khi đi đường, ngược lại có một niềm vui tuần du. nhưng mà rất nhanh. Lý Long Cơ bèn không vui vẻ nổi nữa.

Ba ngày sau, Tây Lương vương Lý Tuyền dẫn bốn vạn quân đội đã đến Khánh Châu trước. Lý Tuyền sợ phụ hoàng trách mắng. vẫn luôn không mang tin tức Ca Thư Hàn kháng chỉ không tuân truyền cho phụ hoàng, nhưng bây giờ hắn đã không còn có thể che giấu được nữa. Lý Tuyền chỉ đành đến trước mặt phụ hoàng quỳ xuống thỉnh tội.

Nếu nói Lý Kính vẫn có thể xem như một người có học khá thông minh, cho dù nhát gan. nhưng ít ra hắn biết dùng người, biết được có thể tín nhiệm Quách Tử Nghi, vậy thì tên Lý Tuyền này chính là một công tử ăn chơi đích thực, hắn dung mạo tuấn tú. phong lưu đa tình, rất mực được sự sủng ái của Lý Long Cơ, đối với sự phóng đãng hoang đường, gây gổ thị phi đầy rẫy ở bên ngoài của hắn. cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở. như vậy lại càng dung tírng thêm cho Lý Tuyền, hắn mới hai mươi hai tuổi, nhưng tiếng ác đã truyền đến những mười năm ròng.

ở Trường An Lý Tuyền có thể tùy tâm mà làm. không ai dám quản, nhưng trong quân Lũng Hữu, hắn lại không sửa tính xấu. nhiều lần phạm đến quân quy, làm cho trên dưới quân Lũng Hữu ghét bỏ, vì vậy bốn vạn quân Lũng Hữu này hắn dẫn binh vô cùng gian nan. nếu không phải trưởng tôn Toàn Tự kịp thời chạy đến. thay hắn trấn giữ quân tâm. hắn căn bản là không tài nào dẫn quân đội ra khỏi Hà Hoàng.

Lý Tuyền trong lòng hoảng loạn không yên. hắn đem việc Ca Thư Hàn lừa gạt hắn. tỉ mỉ tường tận kế lại một lượt, cuối cùng khóc nói: “Nhi thần kinh nghiệm không đủ, quá tin tưởng Ca Thư Hàn. đến nỗi bị hắn lừa gạt. hắn đã lĩnh quân trốn đến Đại Phi Châu, nhi thần trong lòng sợ hãi, không biết nên nói với phụ hoàng như thế nào, xin phụ hoàng giáng tội!”

Mãi cho đến lúc này, Lý Long Cơ mới nhận được tình báo thật sự. con trai của hắn. Tây Lương vương Lý Tuyền không có được bảy vạn đại quân như dự định, chỉ vỏn vẹn có được bốn vạn quân, còn những quân đội khác toàn bộ bị Ca Thư Hàn mang đi Đại Phi Châu.

Đây lại là một đòn giáng nặng nề khác mà Lý Long Cơ gặp phải trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, không chỉ An Tư Thuận kháng chỉ không tuân, ngay cả đại tướng quân Ca Thư Hàn chính thống mà một tay hắn đề bạt cũng dám không ngó ngàng đến ý chỉ của hắn. tự ý mang quân đội bỏ đi.

“Crắc!” một tiếng. viết trong tay Lý Long Cơ bị bẻ gãy thành hai khúc, trong lòng hắn lại bùng lên ngọn lửa giận ngút trời, nhìn vào con trai quỳ trên mặt đất. hắn hận không thể một cước đá văng thằng con trai vô dụng này, nhưng mà lần này hắn không mất đi lý trí của đế vương, hắn từ từ trấn tĩnh lại. hỏi: “trẫm chỉ hỏi ngươi một câu. ngươi tại sao lại che giấu việc này, mãi cho đến hôm nay mới nói với trẫm?”

Lý Tuyền đã được sự chỉ dạy của trưởng tôn Toàn Tự. hắn dập đầu một cái. rơi lệ nói: “Nhi thần vốn dĩ muốn lập tức nói với phụ hoàng, nhưng nhi thần nghe nói việc An Tư Thuận đối với phụ hoàng đà kích rất lớn. nhi thần sợ phụ hoàng sẽ không chịu nổi đả kích này của Ca Thư Hàn. vì vậy nên không dám đem việc này nói với phụ hoàng, nhi thần là xuất phát từ một lòng hiếu thảo, mong phụ hoàng mình xét!”

Lý Long Cơ thở ra một hơi bực tức trong lòng, việc đã đến nước này. hắn cũng là không thể làm gì hơn. cũng đâu thể mang con trai mình giết đi! Có lẽ nó thật sự là lo nghĩ cho mình, nghĩ đến đây, Lý Long Cơ mang ngọn lửa giận này đè nén trong lòng, nhưng đồng thời sát khí trong đáy lòng hắn lại phát ra. hắn âm thầm hạ quyết tâm. tất cả Tiết độ sứ hắn không tha cho ai hết. mỗi Tiết độ sứ hắn đều phải kiên quyết giết chết.

Đúng lúc này, ngoài cửa có hoạn quan bẩm báo: “Bệ hạ. Dương tướng quốc cầu kiến!”

“Mệnh khanh ấy tiến vào.”

Lý Long Cơ không phải là một người đến Sóc Phương tuần tra. hữu tướng Dương Quốc Trung và Binh bộ Thượng thư Trần Hi Liệt cũng cùng hắn đến Sóc Phương. thật ra Dương Quốc Trung sớm đã nhận được tin tức Ca Thư Hàn kháng chỉ không tuân, việc này từ khi Lý Long Cơ quyết định tuần tra Sóc Phương, bèn đã lan truyền ồn ào sôi nổi ở Trường An. nhưng Dương Quốc Trung không đem việc này nói với Lý Long Cơ, hắn lo lắng Lý Long Cơ không chống chọi được với đả kích mà đi đời nhà ma. thì ngày tháng hạnh phúc của hắn sẽ không còn nữa.

Hắn vừa nghe nói Lý Tuyền đã đến. bèn biết rằng sự việc sắp bại lộ, lập tức vội vàng hoang mang chạy đến. vừa bước vào cửa. hắn bèn tỉ mỉ quan sát Lý Long Cơ từ trên xuống dưới, vẫn may, hình như không có vẻ gì là bệnh cũ tái phát, cũng không có thất kinh phát cuồng. trong lòng hắn nhẹ nhõm rồi, cuối cùng lòng cũng được bình yên lại.

“Dương tướng quốc có chuyện gì sao?” Lý Long Cơ thấy Dương Quốc Trung sắc mặc mang nét vui mừng, không khỏi có chút kỳ lạ hỏi.

Dương Quốc Trung tiến lên thi lễ nói: “Thần vừa mới nghe mấy người Đảng Hạng nói. có quân đội vượt sông Hoàng Hà mà đến. thần đoán là Vinh vương điện hạ lĩnh binh kéo đến rồi.”

“Chắc là nó rồi! Trẫm tính toán thời gian, nó cũng nên tới rồi.”

Tin tức này làm cho Lý Long Cơ cảm thấy có chút vui mừng, sắc mặt hắn có chút dịu lại. liền hỏi: “Người Đảng Hạng mà khanh nói có phải là những người Đảng Hạng mà trẫm sắp phải tiếp kiến không”

“Đúng vậy! Bọn họ đã tới rồi, đang ở bên ngoài chờ gặp.”

Lý Long Cơ gật gật đầu. nói: “Có thể triệu bọn họ yết kiến.”

Lát sau. các thị vệ dẫn theo mấy người Đảng Hạng bước vào đại điện hành cung. mấy người Đảng Hạng này chính là đại tù trưởng Đảng Hạng Thác Bạt Hùng và thê tử của hắn. cùng với Phòng Đương bộ tù trưởng Phòng Đương Lạc và con trai của hắn Phòng Đương Anh Nghĩa, bọn họ vì trong việc chống đỡ sự xâm nhập Hồi Hột đã lập công lớn mà được Lý Long Cơ tiếp kiến.

Hành cung của Lý Long Cơ canh phòng nghiêm ngặt, ba bước một trạm, năm bước một gác. mấy nghìn viên Vũ Lâm quân tinh nhuệ bảo vệ nghiêm ngặt khắp các ngõ ngách của hành cung, qua kích sắc bén. sát khí dày đặc, cung điện của hành cung dĩ nhiên là kém xa khí thế hùng vĩ của cung điện Đại Minh cung. nhưng cũng khá là sâu rộng. Lý Long Cơ ngồi trên ngai rồng cao cao, trông hắn uy nghiêm mà thần bí. làm cho bốn người Đảng Hạng không dám ngước nhìn, đều cúi người quỳ trên mặt đất.

Thác Bạt Hùng rung giọng nói: “Đảng Hạng bộ tiện dân Thát Bạt Hùng khấu kiến ngô hoàng vạn tuế. chúc bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tiện dân là là ti xưng của Thác Bạt Hùng, kỳ thật phụ thân Thát Bạt Xích của hắn đã từng xuất nhiệm Diêm Châu thái thú. nhưng bản thân hắn không được triều đình thụ quan, chỉ là một giới dân thường.

Lý Long Cơ thấy mấy người họ thân hình hùng tráng, hèn mọn mà hiểu lễ, trong lòng không khỏi có chút ấn tượng tốt. bèn cười nói: “Lần này Hồi Hột nam xâm. may nhờ người Đảng Hạng các ngươi đứng ra giúp đỡ, vì trẫm phân ưu. vì nước giải nạn. trẫm phải trọng thường các ngươi thật tốt. Các ngươi tự nói đi! Muốn cho điều gì?”

Mấy người Đảng Hạng đều không nói năng. lúc này Dương Quốc Trung ở bên cạnh cười nói: “Hiếm khi bệ hạ lại có tâm trạng tốt như vậy, để tự các ngươi lựa chọn ban thưởng, đây không phải là điều dễ dàng có được, hãy thật trân trọng cơ hội này đấy!”

Thát Bạt Hùng và Phòng Đương Lạc âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, thật ra bọn họ đã sớm bàn bạc xong xuôi rồi. đây là một cơ hội quật khởi của người Đảng Hạng bọn họ, một khi bỏ lỡ, bọn họ sẽ trở thành tội nhân của Đảng Hạng bộ, Phòng Đương Lạc càng biết nói chuyện hơn. tiếng Hán nói cũng tốt hơn. sau đây chính là do hắn đề nghị; hắn dập đầu một cái thật mạnh nói: “Cũng giống như lời bệ hạ nói. người Đảng Hạng cũng là con dân của bệ hạ. sẽ vì bệ hạ phân ưu. làm việc cho Đại Đường là bổn phận của chúng tiểu nhân, người Đảng Hạng không cần bất kỳ ban thưởng nào, để bảo vệ biên cương của Đại Đường, để bảo vệ nhà cửa của mình, người Đảng Hạng nguyện làm khuyển của bệ hạ. thay bệ hạ trấn thủ bắc đại môn Quan Lũng, vì bệ hạ cống hiến!”

Mấy câu nói này nói rất hay, cũng rất hấp dẫn. làm cho Lý Long Cơ vô cùng động lòng, hắn chính là khổ vì Sóc Phương binh lực không đủ. mới làm cho Hồi Hột có thể trực xông thẳng vào, đánh đến quân Sóc Phương đóng cửa không ra ngoài, nếu phải mộ binh, lại phí tiền phí lương, binh mộ được cũng chưa chắc có thể đánh trận, mà người Đảng Hạng bẩm sinh dũng mãnh, lại giỏi cưỡi ngựa thiện chiến, điều quan trọng hơn là. bọn họ không cần một đồng tiền một miếng lương của mình, có thể giảm nhẹ quân phí triều đình vốn dĩ đã quá tải vô cùng.

Dương Quốc Trung bên cạnh cũng động lòng không thôi, miền phí được một toán quân đội. cớ sao mà không làm. hắn lập tức thấp giọng đề nghị với Lý Long Cơ nói: “Bệ hạ. có thể suy nghĩ!”

Lý Long Cơ lại trầm tư trong chốc lát. cuối cùng gật đầu, nói: “Hôm nay hữu tướng quân cũng có mặt. vậy trẫm cùng quyết định với tướng quân, có thể đem sự phòng ngự của hai châu Hựu. Hạ giao cho người Đảng Hạng, trẫm mệnh Thác Bạt hộ tù trưởng làm Hạ Châu đô đốc, phong Liên Cốc huyện công; nhậm mệnh Phòng Đương bộ tù trưởng làm Hựu Châu đô đốc. phong Diên Ân huyện công, chuẩn mỗi người kiến lập quân Đảng Hạng sáu nghìn người, chịu sự quản hạch của Sóc Phương tiết độ phủ.”

Thác Bạt Hùng và Phòng Đương Lạc trong lòng vui mừng như điên, nếu như vậy, người Đảng Hạng cuối cùng đã có cơ hội kiến quân, bọn họ có thể sở hữu quân đội của chính mình, mà không giống như trước đây, chỉ là dân đoàn bộ lạc, binh khí khỏi giáp đều có hạn chế. mà chính thức trở thành quân đội. người Đảng Hạng bèn có cơ hội phát triển lớn mạnh.

Mấy người họ cùng dập đầu tạ ơn: “Chúng thần tạ bệ hạ long ân. nguyện vì Đại Đường cống hiến sức mọn khuyển mã!”

Người Đảng Hạng đã lui xuống. Lý Long Cơ tâm trạng khá tốt. nỗi u ám mà Ca Thư Hàn mang lại tạm thời biến mất trong lòng hắn. hắn cười nói với Dương Quốc Trung: ‘Thật ra trẫm cũng biết, cho phép người Đảng Hạng kiến quân là ban ân lớn lao đối với họ, đây là một sự kiện trọng đại. lẽ ra nên do Chính sự đường thảo luận trước rồi sau đó mới do trẫm quyết định, nhưng trẫm suy nghĩ đến sự trống rỗng binh lực phía bắc Quan Lũng, chiêu mộ binh sĩ cũng không phải là một ngày hai ngày có thể làm được, vừa lúc có thể lợi dụng sức mạnh người Đảng Hạng vì trẫm chế ngự Hồi Hột nam xâm. vì vậy việc này Chính sự đường không cần thảo luận nữa. do trẫm làm chủ vậy!”

Dương Quốc Trung vội vàng cười nói: “Thần vô cùng đồng ý với quyết định của bệ hạ. chuyện này thần sẽ giải thích cho các vị tướng quốc khác, xin bệ hạ yên tâm!”

Lý Long Cơ vui vẻ gật đầu, về điềm này Dương Quốc Trung vô cùng làm hắn hài lòng, không dùng tướng quyền đối kháng với quân quyền, có thể tiếp tục thừa kế Lý Lâm Phổ. lúc này, Lý Long Cơ đột nhiên lại nghĩ đến một việc, bèn lãnh đạm nói: “An Lộc Sơn sai con vào kinh làm tin. việc này trẫm cho phép, nhưng hắn muốn thay con xin làm phò mã. trẫm cần suy nghĩ thêm, ngươi hãy thay trẫm hồi một lá thư cho hắn. mệnh hắn nhanh chóng vào kinh thuật chức!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.