Thiên Hạ

Chương 387



Thiên Hạ
Chương 387 : Đêm kinh hoàng tại Trương Dịch
gacsach.com

Trung tuần tháng chín, vừa vào động thì luồng khí lạnh đầu tiên ập đến hành lang Hà Tây. Khắp nơi bắt đầu chìm trong cái rét lạnh căm căm, vùng cao còn bắt đầu có tuyết roi, khiến bọn thương nhân đi đường gian nan gấp đôi.

Sáng ngày hôm đó. một đội kỵ binh xuyên qua hạp cốc Yên Chi sơn đi đến Kỳ Liên thành, một lão tướng quân thúc ngựa xông lên đồi. dùng tay che mắt ngắm về thành Kỳ Liên ở xa.

Hắn nhìn thấy một đàn chiến mã từ Kỳ Liên thành hỏa tốc phóng qua. không khỏi cười to nói: “Không ngờ Quách Tử Nghi ta lại đến Hà Tây này để chăn ngựa!”

nghe hắn nói quá khôi hài, mấy tên tùy tùng đằng sau không nhịn nổi cười phá lên. Trình Thiên Lý đi Sóc Phương tiết độ phó sứ theo Quách Tử Nghi cùng đến cũng cười nói:

“Lão tướng quân có rảnh thì ghé An Tây mà nhìn xem, nơi ấy thảo nguyên rộng lớn. mới thật sự là đất lành để nuôi ngựa!”

Trình Thiên Lý số cũng hẩm hiu, hắn không trụ nổi ở An Tây bị ép hồi Kinh làm chức quan nhàn. Sau này lại được Lý Dự tiến cử nhậm mệnh chứ Hà Động tiết độ phó sứ, nhưng khổ nỗi tiết độ sứ Hà Đông Vinh vương Lý Uyển lại không thích hắn. bèn rút hết lực lượng của hắn. chỉ để cho làm một tiết độ phó sứ hữu danh vô thực. Tiếp liền sau đó lại là An Lộc Sơn chiếm lĩnh Hà Đồng, An Lộc Sơn có ý giữ hắn, nhưng Trình Thiên Lý không muốn bán mạng phục dịch An Lộc Sơn, bèn bỏ quan trốn về Trường An. cử chỉ này của hắn được tân hoàng đế Lý Dự thưởng thức, nên lại được nhậm mệnh là Sóc Phương tiết độ phó sứ. Hắn lại được nhậm mệnh làm Sóc Phương tiết độ phó sứ. Lần này Quách Tử Nghi phụng mệnh đến Hà Tây chấp hành sứ mệnh đặc biệt. Lý Dự đã đặc biệt căn dặn. lệnh Quách Tử Nghi dẫn theo hắn đến.

Quách Tử Nghi nghe Trình Thiên Lý nói về An Tây cũng không khỏi cảm thán: “Ta tuổi tác đã cao, e rằng đời này kiếp này sẽ không còn cơ hội đến An Tây.”

“Ta thì lại không cho là thế.”

Trình Thiên Lý nhìn nhìn hai bên, nhỏ giọng thủ thỉ: “Lần này lão tướng quân nếu thuận lợi đoạt lại Hà Tây quân, ta nghĩ thánh thượng sớm muộn gì cũng sẽ phái lão tướng quân dẫn binh đến đánh An Tây.”

“Không được nói bậy!”

Quách Tử Nghi có phẫn bất mãn lườm hắn: “Thánh thượng không có ý này, chúng ta cũng chẳng có lý do nào để đánh An Tây!”

“nhưng...”

Không để hắn nói tiếp, Quách Tử Nghi bèn giơ tay ngăn hắn lại: “Trình tướng quân, ta hi vọng tướng quân hiểu một điểm, An Tây quân của Lý Khánh An là bức tường chắn phía tây của Đại Đường, không đến vạn bất đắc dĩ. ta không hi vọng bức tường này bị đổ.”

Nói xong. hắn bèn cho thúc ngựa phóng nhanh về hướng Kỳ Liên thành. Trình Thiên Lý dõi theo bóng hình hắn mà không khỏi thở dài, lẩm bẩm: “Lão tướng quân, có một số việc đâu phải chỉ ta và ngươi có thể quyết định.”

Màn đêm bao trùm thành Trương Dịch, ánh trăng lạnh lẽo e thẹn lấp ló sau làn mây móng trên cao, chốc chốc xỏa từng sợ sáng nhạt xuống vạn vật, khiến thành Trương Dịch trông lại càng lạnh lẽo thê lương.

Lúc này, tiếng vó ngựa từ phương xa vọng lại; chỉ thấy một đội kỵ binh xuất hiện trên quan đạo từ xa xa đang tức tốc phóng lại gần cửa thành môn. Tướng quân đi đầu đang vẫy tay hô to: “Ta là tướng quân La Chính Nghĩa, có quân tình khẩn cấp cần phải gặp Mạnh Vân tướng quân.”

Quân trấn thủ trên thành chính là bộ hạ của Mạnh Vân. bọn họ thấy người đến là La Chính Nghĩa bèn cho mở cửa thành để cho đội kỵ binh này phòng vào thành Trương Dịch.

Lúc này trong tổng quản nha môn hành doanh Hà Tây đèn vẫn sáng. Lệ Phi Thủ Du cả đêm không ngủ. Việc Quách Tử Nghi sẽ đến Hà Tây để nhậm chức Nhàn cứu sứ hắn đã biết, hơn nữa hắn còn được tình báo phức tạp hơn cả phía Toái Hiệp. Quân đội của Ca Thư Hàn đã rút khỏi Lương Châu, hiện quân đang đóng tại Lương Châu chính là hai vạn quân của Sóc Phương. Ngoài ra. tại vùng Đại Đấu Bạt cốc địa còn xuất hiện mười vạn quân Lũng Hữu. nói rõ quân Sóc Phương và quân Lũng Hữu đã hợp tác, tình hình trở nên trắc trở khó đoán.

Lệ Phi Thủ Du hiện nay vẫn đang trong thế lưỡng nan. An Tây có chế độ điều động quân đội cực nghiêm khắc, ngoài thân binh của các tướng lĩnh ra, quân đội trên trăm người đều nhất quyết phải có ký tên và phong ấn của chủ soái An Tây Lý Khánh An. Nếu hắn tự tiện điều quân đội khỏi Cam Châu, đó sẽ là tội nghiêm trọng nhất của quân An Tây, tội đáng chém đầu. Đương nhiên, nếu tình thấn khẩn cấp, Lệ Phi Thủ Du hắn sẵn sàng gánh tội này để bào toàn cho quân đội.

nhưng nếu rút quân khỏi Hà Tây, vậy cũng có nghĩa là hai tay dâng Hà Tây cho người khác. Hành lang quân An Tây vào Trung Nguyên cũng từ đó mà biến mất. Hậu quả cũng nghiêm trọng không kém. Hiện nay rốt cuộc là nên giữ người hay giữ đất khiến Lệ Phi Thủ Du lâm vào thế lưỡng nan.

Lúc này. ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã. một tên thân binh bẩm báo bên ngoài: “Tướng quân, có thư khẩn cấp từ Toái Hiệp!”

Lệ Phi Thủ Du đại hỷ, hắn vội nói: “Mang mau vào đây!”

Thân binh đi vào trình một ống thư màu đỏ cho hắn. Lệ Phi Thủ Du vừa mở ra xem mà không khỏi ngỡ ngàng. Nội dụng thư rất ngắn ngọn. tình thế nguy cấp lệnh hắn lập tức rút quân về An Tây. Phía dưới là đại ấn của Chính sự đường Toái Hiệp, có chữ ký của Vương Xương Linh. Đoàn Tú Thực và cả Nghiêm Trang, quan trọng hơn cả là cuối cùng còn có cả chữ ký của vương phi Độc Cô Minh Nguyệt.

Lệ Phi Thủ Du từ từ bỏ thư mà bồ câu đến xuống. Trong trí nhớ của hắn. đây là lần đầu tiên hoàng phi công khai ký tên. về mặt nào đó mà nói. đây quả thực là can thiệp vào quân chính An Tây, nhưng Lệ Phi Thủ Du biết, vương phi chẳng bao giờ can thiệp nội chính của An Tây, huống chi giờ nàng đang người lại đang mang thai. Lần này vì Lý Khánh An không ở An Tây, chỉ có thể nói rõ do sự tình khẩn cấp.

Nếu như đã có chữ ký của vương phi, Lệ Phi Thủ Du cũng không còn gì để do dự, hắn lập tức hạ lệnh: “Lập tức truyền Mạnh Vân đến gặp ta.”

Trước mắt có bốn vạn quân đội đóng quân tại Hà Tây. Đội quân này chính là Hà Đông quân mà mấy tháng trước Lý Khánh An đã thu vào. Do thời gian ngắn ngủi, Lý Khánh An nhất thời chưa cách nào thay được đại tướng của quân Hà Đông, vẫn nhậm mệnh cho họ làm tướng. Bốn vạn quân Hà Đông phân biệt được đóng trại tại Cam Châu, Túc Châu và Qua Châu. Trong đó hai vạn quân của Mạnh Vân và La Chính Nghĩa đóng tại Cam Châu, còn hai vạn quân của Ngô Dung lại đóng tại Túc Châu và Qua Châu.

Trong ba tướng của Hà Đông, binh lực của Ngô Dung là nhiều nhất, còn binh lực của Mạnh Vân lại là tinh duệ nhất, còn quân đội của La Chính Nghĩa vừa ít lại vừa yếu nhất.

Trước mắt mười vạn quân trấn thủ tại Trương Dịch đều là bộ hạ của Mạnh Vân. Mạnh Vân là người có kinh nghiệm già dặn nhất trong ba tướng Hà Đông, năm nay khoảng bốn mươi lăm sáu tuổi. Hắn đã tòng quân tại Hà Đông hơn hai mươi năm nay, từ một tiểu binh ban đầu từng bước đi đến chức Đại Đồng quân binh mã sứ ngày nay, quan bái chức Vân Huy tướng quân, là người có uy tín nhất trong đại quân Hà Đông, hiện được nhậm mệnh phó tổng quản hành doanh Hà Tây, Cam Châu đô đốc. thủ hạ của hắn tông cộng có một vạn năm ngàn người, đều là tinh duệ từ quân Đai Đồng trung thành của hắn.

Lúc này, Mạnh Vân đương tiếp kiến La Chính Nghĩa vừa chân ướt ráo từ thành Kỳ Liên trở về. La Chính Nghĩa là một người có thực lực yếu nhất trong tam tướng Hà đồng. Hắn nguyên là binh mã sứ Thừa Thiên quân, quan bái Nghi Uy tướng quân, thấp hơn Mạnh Vân vài cấp, thủ hạ của hắn có năm ngàn bộ chúng, hơn nữa đều là tàn binh già yếu. vì thế La Chính Nghĩa có địa vị thấp nhất trong ba người, sau khi đến Hà Tây bị nhậm chức Kỳ Liên binh mã sứ kiêm Cam Châu phó đô đốc, trú quân tại Kỳ Liên thành.

Tuy chức vị của La Chính Nghĩa thấp nhất trong ba người, nhưng hắn lại là người đầu tiên mà Lý Dự lôi kéo. Thúc phụ của hắn La Binh Chân àm thượng thư tả thừa tướng trong triều. Lý Dự đã thông qua thúc thúc của hắn giao mật chỉ chiêu mộ tam tướng cho hắn. Hôm nay. La Chính Nghĩa từ Kỳ Liên thành chạy đến tìm Mạnh Vân cũng vì việc này.

“Đại ca, đây chính là ý chỉ mà đích tay hoàng thượng cho chúng ta, đây là một cơ hội đấy!”

La Chính Nghĩa khẽ giọng nói. Hắn không dám làm kinh động đến trầm tư của Mạnh Vân. Mạnh Vân bất động ngồi nhìn mật chỉ trên án thư. Trên đấy viết rất rõ ràng đại danh của hắn. Mạnh Vân nếu chịu tận trung cho trẫm, phong Kim Ngô quân đại tướng quân, Bình Di huyện công.

Huyện Bình Di Hà Đông chính là quê hương của Mạnh Vân. ban phong tước quê hương cho hắn, điều này quả thật khiến Mạnh Vân có phần rung động. nhưng hắn cũng biết rất rõ, nếu tận trung cho thánh thượng, vậy có nghĩa là phản bội lại Lý Khánh An. Lúc xưa hắn đã thề độc, sẽ tận trung Lý Khánh An. Nếu hắn phản bội Lý Khánh An. vậy lời thề đó sẽ như thế nào?

Hắn trầm tư rất lâu, sau lại trầm ngâm hỏi: “Quách lão tướng quân hiện đang ở đâu?”

“Quách lão tướng quân ở ngay tại Kỳ Liên thành. Trình Thiên Lý cũng đã đến.”

La Chính Nghĩa rất ư hiểu Mạnh Vân, hắn biết Mạnh Vân đương trong thế do dự, bèn rút ra một lá thư đưa Mạnh Vân: “Đây là thư thân bút của Quách lão tướng quân.”

Mạnh Vân mở thư ra, trong đó chỉ viết vỏn vẹn nữa trang, ý tứ cũng rất đơn giản, phản bội Lý Khánh An chỉ là tiểu tiết, tận trung thánh thượng mới là đại nghĩa, là khí tiết, là lối sáng giữa mê trận, hắn khuyên Mạnh Vân hãy nắm lấy cơ hội này, đừng có mà mê muội không hối.

“Đại Nghĩa, khí tiết!”

Bốn chữ này cái búa nặng ngàn cân giáng một đòn mạnh vào lòng của Mạnh Vân, khiến hắn có cảm giác bỗng chốc nghĩ thông. Đại nghĩa và khí tiết có thể hóa giải lời thề độc trước đây của hắn. Ánh mắt hắn lại liếc về mật chỉ. Giờ khác này, sắc phong đại tướng quân và Bình Di huyện công sao mà quyến rũ hắn đến thế.

“khốn kiếp!”

Hai tay hắn vỗ mạnh, đứng phắt dậy nói: “Ta đã quyết định rồi. ta sẽ tận trung thánh thượng.”

La Chính Nghĩa đại hỉ. nhưng lại vội hói: “Thế còn phía Ngô Dung thì sao?”

“Việc Ngô Dung không phải việc của ngươi và ta, Trình Thiên Lý từng là cấp trên của hắn. nếu Trình Thiên Lý đã về, vậy thì để hắn đi mà nói.”

Mạnh Vân nhìn nhìn thời gian, lúc này đã là canh một. bèn nói: “Ngươi lập tức trở lại Kỳ Liên thành, nói với Quách lão tướng quân, hãy cho ta thời gian ba ngày, ta sẽ tập hợp tất cả bộ chúng các nơi, sau đó giao lại binh quyền cho người.”

Hắn vừa nói dứt thì bên ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bẩm báo. “tướng quân, Lệ Phi tướng quân mới ngươi tức tốc đến gặp, nói là có đại sự cần thương thảo.”

“Không xong rồi!” La Chính Nghĩa kinh hãi nói: “Nhất định là Lệ Phi Thủ Du biết rằng ta đã trở về, hắn muốn hạ thủ với tướng quân.”

“Rất có khả năng này, không có địch tình thì sao giữa đêm hắn lại chiêu gọi ta đến, thật là kỳ quái!”

Mạnh Vân trầm ngâm một lúc bèn nói: “Hãy đi hồi phúc với Lệ Phi tướng quân, nói thân thể ta không khỏe, sáng sớm ngày mai sẽ đi gặp hắn.”

“Tuân lệnh!” Thân binh nhận lệnh xong lập tức quay đi bẩm báo.

La Chính Nghĩa vội nói: “Đại ca, bây giờ phải làm thế nào đây?”

“Không phải lo lắng, binh sĩ trong thành Trương Dịch tuyệt đại đa số đều là bộ hạ của ta. hiện giờ chắc phải để Lệ Phi Thủ Du lo lắng mới phải!”

Nói xong, Mạnh Vân đi ra ngoài cửa lớn tiếng hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, phàm quan quân hiệu úy trở lên đều hãy lập tức đến gặp ta ngay!”

Lúc này, Lệ Phi Thủ Du có được hồi phúc từ phía Mạnh Vân, hắn lập tức ý thức được có gì đó không phải, lúc chiều gặp hắn rõ ràng mọi việc vẫn bình thường, sao giờ lại như thế cơ chứ? Hơn nữa. Lệ Phi Thủ Du là cấp trên của hắn. cấp trên có lệnh sao hắn dám không đến, chắc chắn là tên Mạnh Vân giờ đã có dị tâm.

Ngay tại lúc này, thân binh dẫn một quan quân trẻ chạy vào. Đó là một hiệu úy thủ hạ của Mạnh Vân, họ Ngụy, phụ mẫu huynh đệ hắn năm trước đều đã di dời về An Tây, mà một tên ủng hộ trung thành của An Tây. Quan quân trẻ tuổi ấy đi lên thi lễ nói: “Bẩm Lệ Phi tướng quân. Mạnh tướng quân triệu tập vài trăm quan quân mở hội nghị. nói là thánh thượng có ý chỉ đến. La Chính Nghĩa tướng quân cũng đã đến. e rằng sẽ có bất lợi cho tướng quân.”

Lệ Phi Thủ Du bàng hoàng. hắn vẫn có chú ý động tĩnh của Quách Tử Nghi, nhưng không ngờ ý chỉ của thánh thượng lại có thể đến trước. Không chút do dự. hắn lập tức nhảy phóc lên ngựa, đồng thời hạ lệnh: “Truyền lệnh các quân trong thành, lập tức tập kết ra ngoài thành bắc. không được chậm trễ!”

Hắn lại khẽ nói với một thân binh khác: “Hãy mau đến Hổ bổn doanh của ta truyền lệnh, lập tức tập kết đến thành nam!”

Bộ hạ của Lệ Phi Thủ Du đều là những người theo Lý Khánh An nam chinh, bản thân hắn chỉ dẫn một ngàn quân đội đến Trương Dịch. Nếu Mạnh Vân tạo phản, một ngàn quân đội của hắn sẽ rất nguy hiểm.

Lệ Phi Thủ Du giật mạnh dây cương chiến mã lại phóng vội về hướng cửa nam. Lúc này, trong thành Trương Dịch đã bắt đầu dao động. nơi nơi đều có quân đội tập kết. Tiếng binh sĩ chạy vội, chó sủa inh ỏi làm kinh động cả thành Trương Dịch, nhà nhà hộ hộ đều đóng kín cửa không ai dám ra ngoài, những bà mẹ ôm chặt con sợ hãi, cùng những người đàn ông núp sau cửa sổ nghe ngóng tin bên ngoài, không khí nặng nề kinh hãi bỗng chốc bao trùm khắp thành.

Mạnh Vân mũ giáp toàn thân, tay cầm đại đao dẫn vài ngàn người bao vây trùng trùng nha môn hành doanh của Lệ Phi Thủ Du. Trên tay mỗi binh sĩ cầm bó đuốc, rọi sáng trời đêm không khác chỉ ban ngày.

Lúc này,vài tên binh sĩ từ trong nha môn chạy ra. “Mạnh tướng quân. Lệ Phi Thủ Du đã tẩu thoát, hắn từng hạ lệnh toàn quân tập kết ngoài thành bắc.”

“Chết tiệt!” La Chính Nghĩa tức tối rủa: “Là ai? Ai đã làm lộ tin tức?”

“Hiện giờ không phải lúc truy cứu ai đã làm lộ tin tức. tuyệt không thể để tên Lệ Phi Thủ Du này chạy thoát.”

Mạnh Vân lập tức cao giọng hạ lệnh: “Toàn quân truy đuổi về phía thành bắc, ai bắt sống Lệ Phi thủ Du thường tiền năm ngàn quan, ai lấy được thủ cấp hắn. thường tiền vạn quan!”

Quân đội quay đầu hiên ngang phóng về phía thành bắc. Đây cũng là hợp lý, Lệ Phi Thủ Du muốn chạy trốn thì chỉ có thể trốn về phía bắc. Ngay tại lúc này, một kỵ binh phóng đến. cao giọng bẩm báo: “Bấm tướng quân, phía nam môn phát hiện tông tích Hồ bổn doanh của Lệ Phi thủ Du.”

Mạnh Vân ngỡ ngàng, hắn đưa tay bạt mình một bạt tay, lớn tiếng hét lên: “Tất cả quay đầu. đuổi về phía nam môn!”

Quân đội lại một lần nữa quay đầu phóng vội về phía nam môn.

Một đội kỵ binh đang phóng đi trên thảo nguyên miên man. thế giới bóng tối phóng qua hai bên. gió vù vù bên tai. Lệ Phi Thủ Du và một ngàn Hổ bổn doanh của mình đã chạy ra khỏi Trương Dịch bốn trăm dặm. Quân đội của Mạnh Vân đã không còn đuổi theo họ, nhưng Lệ Phi Thủ Du vẫn hạ lệnh mọi người tiếp tục chạy, không được dừng lại, mỗi người bọn họ được cấp ba con người, và không dừng đổi ngựa.người ngựa đều không ngừng nghỉ phóng đi trong đêm. Khi những tia sáng ban mai đầu tiên hé lộ, bên chân trời xuất hiện vầng sáng hoàng kim nhàn nhạt, cuối cùng bọn họ cũng đã đến đại doanh của Kiện Khanh quân vùng biên cảnh. Nơi đây chính là nơi trú quân của Ngô Dung.

Theo phán đoán của Lệ Phi Thủ Du. Mạnh Vân phản lại An Tây là từ sau khi La Chính Nghĩa đến. Hắn rất có khả năng đã mang đến ý chỉ của thánh thượng, vậy Mạnh Vân chắc sẽ là người đầu tiên tạo phản, tiếp sau đó bọn chúng chắc chắn sẽ đi đến Tửu Tuyền để khuyên Ngô Dung phản.

Nếu hắn có thể đến Cam Châu trước họ, chí ít vẫn còn có thể cứu vãn được một nữa. hai vạn đại quân của Ngô Dung tuyệt không thể phản bội lại An Tây.

Trời bắt đầu sáng, các kỵ binh tạm dừng lại trong một khu rừng liều nghỉ ngơi. Hai ngày hai đêm bạt mạng phóng ngựa đã vắt kiệt sức lực họ, chiến mã cũng sẽ không còn chịu đựng nổi.

Ngoài đại doanh Kiện Khang quân mười dặm. từ nơi đây đã có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của doanh trại. Lệ Phi thủ Du phái thân binh đi đã gần một canh giờ, nhưng vẫn chưa có tin tức gì trở về. Lúc này, trong lòng hắn đầy lo lắng. Dù hắn biết người đến khuyên hàn Ngô Dung chưa chắc có thể sớm hơn họ, nhưng lòng hắn vẫn nặng trĩu, chỉ sợ cả Ngô Dung cũng phán. Nếu cả hắn cũng phản, vậy cả Sa Châu cũng không thể giữ lại được, An Tây quân sẽ triệt đế mất đi Hà Tây. Hắn sẽ không cách nào mà đối diện với Lý Khánh An. chỉ còn biết dùng cái chết để tạ tội.

“Tướng quân mau nhìn!” Một tên lính canh gác bỏ lên cây liễu ngóng về phía bắc la to.

Các binh sĩ khác lũ lượt đứng dậy nhìn về hướng bắc, nhưng dưới mặt đất chẳng ai nhìn thấy gì. chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn. Lệ Phi Thủ Du cũng nhảy lên một góc liều, ánh nắng chói chang làm hắn chẳng mở mắt lên nổi. Vừa đưa tay lên che lại. phen này thì hắn nhìn rõ rồi!

chỉ thấy một đội kỵ binh đương phóng như bay về hướng này. Bụi bay mù mịt. giờ chắc cách chỗ họ không đến năm dặm.

“Lên ngựa, chuẩn bị nghênh chiến!”

Lệ Phi Thủ Du nhảy lên ngựa, ta cầm giáo dài phóng về phía bìa rừng, một ngàn Hổ bổn doanh theo sau. Bước chân của hai bên dần dần chậm lại. cách nhau còn chưa đến mười dặm.

Lúc này, một tướng lĩnh trẻ tuổi từ trong quân đội phóng ra. cười to: “Sao Lệ Phi tướng quân lại căng thẳng thế. không lẽ là lo sợ ta sẽ phản bội lại An Tây quân sao?”

Người đến chính là Túc Châu đô đốc Ngô Dung, thuộc một trong ba tướng Hà Đông. Năm nay hắn mới chỉ hai mươi chín tuổi, tướng mạo rất ư anh tư bừng bừng. Hắn vốn là Thái Nguyên binh mã phó sứ. sau khi chính sử theo Lý Uyển bỏ chạy, Lý Khánh An đã nhậm mệnh cho hắn tiếp quản hai vạn đại quân của Thái Nguyên binh mã sử.

Lệ Phi thủ Du không ngờ hắn lại có mặt tại đây, nghe khẩu khí của hắn. người của Quách Tử Nghi đã nhanh chân một bước, nhưng hình như vẫn chưa thành công, trong lòng Lệ Phi Thủ Du lại bắt đầu manh nha một tia hi vọng.

Hắn lập tức đi lên trước thi lễ: “Ngô tướng quân, sao tướng quân lại có mặt ở đây?”

Ngô Dung cũng khom người thi lễ lại: “Tối hôm qua ta đã vội vã đến đây để gặp cấp trên cũ Trình Thiên Lý.”

“Trình Thiên Lý có phải đã mang ý chỉ của thánh thượng đến?”

“Không sai. thánh thượng muốn phong ta làm hữu Võ Vệ đại tướng quân, và con hứa sẽ phong tước vị huyện công cho ta. nhưng ta không có nhận lời.”

“Vì sao?” Lệ Phi thủ Du nhìn chằm chằm hắn nói: “Vì sao ngươi lại không nhận lời?”

Ngô Dung kiêu hãnh cười: “Đại trượng phụ. lời hứa như ngàn vàng, ta đã thề sẽ tận trung cho đại tướng quân thì đương nhiên phải giữ lời. Hơn nữa, đại tướng quân khi trọng dụng ta đã không chút nghi ngờ, Ngô Dung ta làm sao lại có thể vong ơn bội nghĩa. chỉ biết nghĩ đến danh lợi.”

Lệ Phi Thủ Du nhìn vị tướng trẻ tuổi này, ánh mắt hắn trong suốt và đầy kiên định.

Cuối cùng Lệ Phi Thủ Du cũng không kiềm nổi thở dài: “Đại tướng quân trọng dụng Ngô tướng quân quả thật là may mắn của An Tây!”

Đại Lịch nguyên niên, Lý Dự lợi dụng cơ hội Lý Khánh An không có mặt tại An Tây, phát động biến cố Hà Tây. Hai trong tám tướng Hà Đông là Mạnh Vân và La Chính Nghĩa vì không chịu nổi cám dỗ quan cao chức lớn của Lý Dự đã phản bội Lý Khánh An. Nhưng vị tướng trẻ Ngô Dung lại cự tuyệt cám dỗ, không chịu phản bội Lý Khánh An. Bốn vạn quân Hà Tây một chia làm hai, Mạnh Vân và La Chính Nghĩa dẫn hai vạn quân đầu hàng Quách Tử Nghi, còn hai vạn quân khác dưới sự dẫn dắt của Lệ Phi Thủ Du và Ngô Dung đã lui về trấn thủ tại Ngọc Môn Quan.

Quách Tử Nghi tiếp sau đó cũng từ đi chức Nhàn cứu sứ (*Chức vụ trông coi ngựa cung đình cùng Thái bộc tự Điện trung tinh), Lý Dự chuyển sang nhậm mệnh cho Trình Thiên Lý làm Hà Tây Nhàn cứu sứ kiêm đô đốc Cam. Túc hai châu, nắm quyền hai vạn quân Hà Tây đầu hàng, còn Mạnh Vân và La Chính Nghĩa thì hồi Kinh làm quan, tham dự vào việc huấn luyện tân binh.

Lúc này Ca Thư Hàn cũng từ đi đô đốc Lương Châu một chứ, Lý Dự một lần nữa nhậm mệnh cho Trình Thiên Ly kiêm chức đô đốc Lương Châu, và phong hắn làm An Tây tiết độ phó sứ, tổng đốc binh mã ba châu Lương, Cam, Túc.

Biến cố Hà Tây trở thành một đại sự kiện chính trị đầu tiên của Lý Dự kể từ khi lên ngôi. Nó cũng như ngụ ý sự hợp tác giữa Lý Khánh An và Lý Dự kết thúc từ đây.Biến cố Hà Tây không những chỉ là quyết định ba châu Hà Tây rốt cuộc sẽ thuộc về ai, mà quan trọng hơn cả là Lý Dự đã mượn ba châu Hà Tây cắt đứt tiền bạc An Tây tiếp tục thâm nhập vào Quan Trung, và cắt đứt cả con đường di dân và hàng hóa tây tiến, kiềm lại khí thế phát triển mạnh mẽ nhờ mượn tay của An Tây, đưa mâu thuẫn giữa An Tây và triều đình ra công khai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.