Thiên Hạ

Chương 401



Thiên Hạ
Chương 401 : Thương nhân Túc Đặc
gacsach.com

Samarkand trước lúc đại chiến, thành Samarkand vừa bình lặng được nữa năm nay lại một lần nữa bị mây đen chiến tranh bao trùm, nhưng người Samarkand đã quen với chiến tranh cũng không tỏ ra bàng hoàng hoảng hốt. bọn họ vận lẳng lặng đến rồi đi, vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình. Tại thành đông thành Samarkand có một tòa kiến trúc to lớn màu trắng. nơi đây chính là tổng bộ của hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc. Hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc là tổ chức dân gian có thể lực nhất tại khu vực Hà Trung, người Túc Đặc nổi tiếng về kinh doanh, trong vài trăm năm lịch sử mậu dịch, thương nhân Túc Đặc vì lợi ích chung bèn dần dần kết hợp lại với nhau, cuối cùng hình thành hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc. Hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc có thể lực rất lớn, bọn họ từng có quyền quyết định ứng viên quốc vương của chư quốc Hà Trung.

Trãi qua bao lần chiến tranh, hiệp hội thương nhân Túc Đặc cũng đã gặp phải cú đòn mạnh, nhất là khi quân Đường và Đại Thực đang ở thế đối địch, đã giảm thiểu đáng kể lợi ích mậu dịch của bọn họ. Hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc bị lâm vào nguy cơ trước giờ không có, vì thế bọn họ đã bôn ba khắp nơi, hi vọng có thé tìm được đầu ra kinh doanh.

Sáng hôm đó, các thương nhân trong hiệp hội đã tụ tập, vài trăm hội viên của hiệp hội đến từ các nước Hà Trung đều tụ tập nơi đây. Lo lắng về nguy cơ chiến tranh và tiền đồ Hà Trung, họ không thể cứ thế ngồi chờ được nữa. Chính ngay lúc này bọn họ đã nhận được thông báo của hiệp hội. An Tây tiết độ sứ Lý Khánh An sẽ đến Samarkand. thương thảo vấn đề tiền đồ mậu dịch của người Túc Đặc. Bọn thương nhân Túc Đặc nghe tin tạm bỏ lại việc trong tay, cùng đến Samarkand.

Trong tiền sảnh của hiệp hội thương vụ, vài lãnh tụ của hiệp hội đương ngồi bàn về

nội dung sẽ thảo luận với Lý Khánh An. về yêu cầu họ sẽ đưa ra. Trong hiệp hội tổng cộng có mười lãnh tụ. đều lần lượt đến từ các nước Túc Đặc, trong đó thương nhân Khanh Quốc nhiều nhất. Đó cũng do vị trí các nước Túc Đặc quyết định, như trung tâm văn hóa nghệ thuật nổi tiếng của Bukhara. nhưng hơi hớm kinh doanh thì tương đối nhạt, còn Samarkand lại là trung tâm mậu dịch thủ công nghiệp, chính vì thế mà nó trở thành trung tâm mậu dịch lớn nhất của chư quốc Hà Trung, nhiều đại thương nhân, mười lãnh tụ hiệp hội thương nghiệp thì họ đã chiếm bốn người.

Lần này người triệu tập hội nghị là Mikhail. lão năm nay khoảng bảy mươi. là người già nhất tại đây, cũng là đại thương nhân có gia nghiệp hùng hậu nhất. Đồng thời, hắn cũng là một Muslim ngoan đạo. Dù trong mười lãnh tụ này có Muslim cũng có Hòa giáo đồ, nhưng khi đứng trước lợi ích cộng đồng chung, tín ngưỡng không còn là bức tường ngăn của họ.

“Các vị. hiện này tình thế không cần ta nói chắc mọi người đã rõ, chiến tranh đã dừng mậu dịch giữa vương triều Đại Đường và vương triều Abbisd. cũng giống như cây cầu bị gẫy, chúng ta trở thành những người bất lực trong ốc đảo của mình, hơn nữa Đường vương triều trực tiếp khai thông mậu dịch với Byzantium. chúng ta lại không được hưởng một chút lợi trong đó. Bây giờ tình cảnh của chúng ta rất nguy cấp, có thể nói chỉ mành treo chuông, lần này Triệu vương điện hạ đến Samarkand. vốn dĩ định đến bị chiến với vương triều Abbsid. nhưng hôm qua ta đã liên hệ với trưởng sứ La đại nhân. Hắn biểu thị nguyện ý giúp chúng ta cầu xin với Triệu vương điện hạ. căn cứ theo tin tức vừa có được, hôm nay Triệu vương điện hạ đến hiệp hội thương nghiệp của chúng ta. cho nên. đây sẽ là cơ hội quyết định vận mệnh của chúng ta. chúng ta nhất định phải nắm giữ.”

“Mikhail đại thúc, ngươi là trường bối có kinh nghiệm nhất của chúng ta. ngươi hãy nói thử về suy nghĩ của mình xem!”

Mikhail khoát ta nói tiếp với mọi người: “Kỳ thực cách nghĩ của ta rất đơn giản, chính là thuyết phục Triệu vương điện hạ. cho phép bọn ta tham dự vào mậu dịch với phía Congtaninopolis. Đến giờ người Túc Đặc chưa một ai lấy được giấy phép kinh doanh với phía Toái Hiệp, bọn ta hi vọng có được cơ hội như vậy. Đồng thời, ta cũng hi vọng có thể cho phép bọn ta tiếp tục mậu dịch với người Ả Rập.”

“Mikhail đại thúc, tiếp tục kinh doanh với người Túc Đặc e rằng sẽ có khó khăn. dẫu sao giờ hai nước đang có chiến tranh bùng phát, quân đội không thể cho phép chúng ta quá cảnh.”

“Ta biết! Ta biết!”

Mikhail vội nói: “Cho nên chúng ta phải giải thích với hắn. chúng ta sẽ không vận chuyển những hàng hóa quan dụng đến Ả Rập, chúng ta chỉ bán các loại xa xi phẩm như gốm sử. tơ lụa. trà... Nếu hợp tình hợp lý ta tin thái độ của Triệu vương điện hạ cũng sẽ thả lỏng hơn. Ta còn vì thế mà mời vài người bạn đặc biệt đến giúp một tay.”

Nói đến đây, Mikhail gật gật đầu với hai lão nhân ngồi trong cùng. Thật ra mọi người đã nhìn thấy hai người họ từ đầu. nhưng đều không biết họ là ai. Người có làn da ngăm đen đứng dậy tự giới thiệu: “Ta tên Tát Nhĩ Đạt. đến từ thành Thác Chi, và cũng là hội viên của hiệp hội.”

Có người từng nghe nói đến lão, không khỏi gật đầu. Đây chính là lão thương nhân đi đến Đại Đường mậu dịch. Mikhail cười nói thêm với người: “Tát Nhĩ Đạt và Triệu vương bảy năm trước từng có giao tình. Lúc ấy Triệu vương điện hạ vẫn còn là một lữ soái của quân Đường, lúc ấy Tát Nhĩ Đạt đi cùng với công chúa Câu Lan của Thạch Quốc, cũng chính là thánh nữ Câu Lan sau này đi An Tây.”

Trong mắt mọi người lộ rõ ngưỡng mộ. người có giao tình với Triệu vương, tên Tát Nhĩ Đạt này có thể phát tài to! Tát Nhĩ Đạt cười khổ: “Đã bảy năm qua đi, không biết Triệu vương điện hạ có còn nhớ ta không!?”

Lúc này, một người già ở cạnh bên cũng đứng dậy nói: “Ta là Bác La Đa!”

Bác La Đa là vị lãnh tụ tinh thần của Muslim tại Samarkand. y thuật cái thế, có uy vọng rất cao tại Khang Quốc, chỉ là ngày thường lão ít khi lộ diện, nên mọi người phần lớn đều chỉ nghe danh chứ chưa được gặp bao giờ. Mọi người nghe nói đây là Bác La Đa. mọi người không kiềm nối đứng dậy vỗ tay. Bác La Đa chính là vị thầy thuốc đã trị khỏi bệnh cho Lý Khánh An, quan hệ của hắn với Lý Khánh An cũng rất tốt. Mikhail mời lão đến cũng là hi vọng lão có thể giúp hiệp hội một tay.

Được hai người này giúp đỡ, mọi người lại cảm thấy có hi vọng trở lại, tinh thần cũng đều phấn chấn lên. Lúc này, có một thương nhân vội vàng chạy vào, cao giọng nói: “Triệu vương điện hạ đã đến!”

Mọi người đều đứng phóc dậy đi theo Mikhail đi ra ngoài cửa nghênh đón.

Từ ba năm trước đoạt được Hà Trung, Lý Khánh An đã ba năm không đến Samarkand. lần này đã là lần thứ tư. nhưng hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc lại là lần đầu hắn đến. Lý Khánh An không phải không biết tính quan trọng của mậu dịch phương đông phương tây với người Túc Đặc. nhưng thế lực của thương nhân Túc Đặc quá lớn, trong lần bạo loạn Hà Trung lần trước, bọn họ không những không giúp Lý Khánh An bình ôn sự thái, đã thế còn lén lút ủng hộ xung đột của giáo đồ hai phái, nhất là ủng hộ phái phản động Mulsim tạo phản.

Việc này sau khi bị vạch trần khiến Lý Khánh An cực kỳ bất mãn người Túc Đặc. Để trừng phạt người Túc Đặc không trung thành, hắn đã hạ lệnh không cho thương nhân Túc Đặc tham gia và mậu dịch với Byzantium, đồng thời cho dừng tiến hành mậu dịch với Đại Thực, ngoài ra quan phủ Toái Hiệp cũng hạn chế số lượng và quy mô thương nhân Túc Đặc đến Đại Đường buôn bán. Thông qua một hệ thống biện pháp nghiêm ngặt. hắn đã hữu hiệu giáng một cú đòn trầm trọng vào thương nhân Túc Đặc.

Lúc này hắn đến Samarkand chỉ vì chỉ huy chiến tranh với Đại Thực, nhưng La Khải Minh chủ quản chính vụ Hà Trung đã mấy lần thỉnh cầu hắn nới lỏng chèn ép với thương nhân Túc Đặc, nghĩ đến tác dụng của thương nhân Túc Đặc, Lý Khánh An cuối cùng cũng nhận lời của La Khải Minh đến tham quan hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc.

Lý Khánh An dưới sự hộ tống của hơn trăm thân binh đi vào cửa lớn của hiệp hội thương nghiệp. Vài trăm thương nhân Túc Đặc đã đứng hai bên. hàng ngàn quân Đường đã đi vào trước, vũ trang toàn thân, cứ ba bước thì có một người đứng, năm bước có trạm gác. canh gác nghiêm ngặt, ngăn bọn thương nhân ra hai bên, không cho họ đến gấn Lý Khánh An, nhất à thời khắc sắp có chiến tranh này, trang bị càng phải nghiêm ngặt hơn.

Lúc này, mười lãnh tụ của hiệp hội thương nghiệp cùng đi lên nghênh đón, Mikhail dẫn đầu quỳ xuống, kích động nói: “Hiệp hội thương nhân Túc Đặc cung nghênh Triệu vương đại tướng quân điện hạ!”

Lý Khánh An cười nhạt nói: “Tham quan hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc vốn dĩ là nguyện vọng của ta, lần trước ta vốn định đến, nhưng chịu sự ảnh hưởng của nội loạn Hà Trung, nên bèn phải hủy bỏ.”

Lời Lý Khánh An như một mũi đao sắc bén. hắn đã hàm xúc nhắc nhở về vụ nội loạn Hà Trung, và cũng đã nói với họ, chính vì nội loạn Hà Trung mà khiến hắn bỏ hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc.

Những người thương nhân Túc Đặc này ai ai cũng tinh vi vô cùng, họ làm sao nghe không ra ẩn ý của Lý Khánh An. Mikhail lập tức thành khẩn nói: “Năm nay cục thế Hà Trung bình lặng. dân chúng an cư lạc nghiệp, Samarkand cũng dần khôi phục lại sự phồn vinh của trước đây. Những điều này đều nhờ điện hạ ban phước, trong lòng mỗi người Túc Đặc bọn ta đều đầy cảm kích. Hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc càng kỳ vọng dưới sự thống trị của điện hạ tại Hà Trung sẽ trở nên càng phồn thịnh. Vì thế, bọn ta toàn lực ủng hộ mỗi quyết định của điện hạ.”

Dù cho Lý Khánh An hi vọng thương nhân người Hán tại Trung Nguyên có thể thay thế người Túc Đặc, có thể hoạt động năng động trên con đường tơ lụa. nhưng hắn cũng biết, chí ít trong vòng năm sáu năm vẫn chưa thể làm điều này. Đừng nói là di dân An Tây phần lớn đều là nông dân đến từ Trung Nguyên, ý thức kinh doanh còn tương đối mờ nhạt, mà Lý Khánh An cũng cần họ giúp mình cũng cố sự chiếm lĩnh với lãnh thố, nhất là trên mậu dịch với Byzantium, An Tây chủ yếu quan thương là chính, nhưng chỉ dựa vào quan phủ thì vẫn chưa đủ, hơn nữa quan thương còn quá cứng nhắc, thua xa sự linh hoạt của thương nhân Do Thái. Gần đây, lượng lớn người Do Thái tham gia vào mậu dịch của Byzantium và An Tây, nên Lý Khánh An cuối cùng vẫn quyết định bỏ hạn chế mậu dịch của người Túc Đặc.

Hôm này là ngày hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc, Lý Khánh An cũng phải lắng nghe và quan sát ngôn từ hành động của họ. Thái độ của bọn họ hôm nay khá tốt, xem ra đã có phần biết hối lỗi, nhưng như thế vẫn chưa đủ, hắn còn cần hành động thực tế của thương nhân Túc Đặc.

“Các ngươi hãy đứng dậy đi, để ta xem đã!”

Mễ Ha Y Nhĩ (*Mikhail) vội đứng dậy dẫn Lý Khánh An đi vào trong. Vừa đi đến cửa thì Lý Khánh An bất gặp Bác La Đa, hắn không khỏi chưng hửng, lần trước ở Hà Tây lão ra đi không một lời từ biệt, không ngờ lần này lại gặp lão ở đây. Lý Khánh An lập tức thân thiết kéo lão qua một bên, khẽ giọng cảm tạ lão nói: “Thê tử ta đã có mang. Như Thi cũng đã sinh một đứa con gái, ta thật sự phải hậu tạ Bác ông.”

“Đại tướng quân không phải cảm tạ ta. trị bệnh chữa thương là bổn phận của ta, ta chỉ thỉnh cầu đại tướng quân nể tình người Túc Đặc cũng là một phần tử của An Tây,

cho những thương nhân tội nghiệp này một con đường sống. Người Túc Đặc vốn dĩ xem thương là gốc. nếu không cách nào làm thương nghiệp, đó sẽ là mối họa diệt tộc của người Túc Đặc. Ta cũng là người cùng tộc sao lại có thể không sốt ruột. Nếu đại tướng quân muốn cảm tạ ta. xin hãy cho chúng tôi một cơ hội.”

Nói xong. Bác La Đa còn quỳ xuống trước mặt hắn. Lý Khánh An vội dìu lão dậy, thở dài nói: “Bác ông quả thật không hổ danh người đức hậu nhân từ. Được rồi! Nể tình Bác ông. ta sẽ cho họ một cơ hội, đợi một hồi ta sẽ bàn lại với họ!”

Lúc này, Tát Nhĩ Đạt cũng đi lên thi một trọng lễ với Lý Khánh An. nói: “Đại tướng quân, tướng quân còn nhớ lão thương nhân này chứ?”

Khánh An thấy lão hơn quen quen, nhưng nhất thời lại chẳng nhớ ra. “Ngươi là.."

“Đại tướng quân, năm xưa công chúa Câu Lan chính là đi theo ta đến An Tây.”

“ngươi là... Tát Nhĩ Đạt đại thúc!” Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ ra.

“Không dám. không dám. lão thật sự không dám để điện hạ gọi ta đại thúc. ”

Gặp lại Tát Nhĩ Đạt. Lý Khánh An lại nhớ đến công chúa Câu Lan. hắn lẳng lặng gật đầu: “Tát Nhĩ Đạt đại thúc cũng nằm trong hiệp hội thương nghiệp chứ? Nếu đại thúc có gì giúp đỡ, có thể đến Toái Hiệp tìm ta. ta sẽ cố hết sức giúp đại thúc.”

“Ta giờ đã đi không nổi nữa rồi. con trai ta giờ kế thừa sự nghiệp của ta. hắn muốn đi Congtantinopolis và Trường An. nhưng hắn không có giấy phép kinh doanh, không qua được quân biên cảnh, khẩn cầu đại tướng quân cho phép người Túc Đặc tham gia vào kinh doanh với người La Mã. ta thật sự cảm kích”

Hai người quen lần lượt đến cầu tình, tình này Lý Khánh An không thể không nể, hắn gật gật đầu nói với Mikhail: “Vào phòng hội nghị của các ngươi, ta sẽ nói chuyện với các ngươi.”

Mikhai mừng rỡ, hắn vội cung kính mời Lý Khánh An vào phòng hội nghị. Phòng hội nghị đã được bố trí xong. Bọn thương nhân này vì muốn lấy lòng của Lý Khánh An. từng chỉ tiết nhỏ đều được chuẩn bị chu đáo. Trước tiên, họ không dám ngồi ngang hàng ngang vế với Lý Khánh An mà cố tình đi học lễ nghi của người Đường, cho trải chiếu mềm trên sàn. mọi người cùng ngồi trên chiếu. Lý Khánh An ngồi ngay giữa. Trên một tấm chiếu dắt vàng, thương nhân và quan viên lần lượt mỗi người ngồi một bên. Ngoài mười lãnh tụ của hiệp hội thương nghiệp ra. ba mươi mấy người thương nhân có thực lực cũng lẳng lặng chen lên vào bên cạnh lắng nghe.

Lý Khánh An ngồi xuống, một thiếu nữ Túc Đặc xinh đẹp lên dâng trà cho Lý Khánh An. Lý Khánh An Nghiêm Trang. hắn trầm mặt nói với mọi người: “Có câu này ta phải nói rõ trước, từ đầu năm đến nay, ta vì sao phải chèn ép thương nhân Túc Đặc. nguyên nhân chính là trong xung đột tôn giáo Hà Trung hồi đầu năm có không ít người trong các ngươi đều đóng một vai trò không mấy vẻ vang, ta đã cố sức để bình ổn xung đột hai phái, nhưng trong các ngươi lại có người âm thầm đi ủng hộ phần tử cực đoan. Ta đã tìm được danh sách trong hoàng cung của quốc vương Sảo Phân các ngươi, có hơn hai trăm người. trong đó hiệp hội thương nghiệp Túc Đặc sẽ có một trăm hai mươi tám người. tuy người xưa có dạy pháp bất trách chúng. nhưng với ta mà nói thì là chu di trách chúng, cho nên các người không được giấy phép kinh doanh của với người La Mã. Ta biết các ngươi đã có người lén lút kinh doanh với người La Mã. nhưng ta cũng phải nói cho các người biết, tháng trước, có ba thương nhân Túc Đặc bị hiềm nghi buôn hàng lậu, bị quân Đát La Tư xử trảm ngay tại chỗ, hàng hóa tịch thu. Đây là trừng phạt ta giành cho các ngươi.”

Ánh mặt nghiêm ngặt của Lý Khánh An quét qua mấy mươi thương nhân Túc Đặc có mặt. khiến bọn họ đều hoảng hốt cúi đầu.

Mikhail đứng dậy áy náy nói: “Điện hạ. bọn ta đều đã biết lỗi. từ nay về sau bọn ta sẽ toàn lực ủng hộ mọi quyết định của điện hạ. cả chiến tranh với Đại Thực, bọn ta cũng sẽ nguyện ý quyên góp tiền tài. ủng hộ quân đội An Tây.”

sắc mặt Lý Khánh An có phần dịu lại. hắn gật gật đầu nói: “Hôm nay sở dĩ ta có mặt ở đây chính là muốn xem thành ý của các ngươi. kỳ thực cá nhân ta mà nói, tuyệt không có ý khinh miệt thương nhân, ta thậm chí còn tổ chức mậu dịch giữa quan thương với người La Mã. mậu dịch có thể trao đổi vật tư giúp phát triển kinh tế, giúp thu nhập thuế má của quan phủ được bảo đảm. nhất là An Tây cần vật tư của nội địa Trung Nguyên, cho nên ta vần đặt mậu dịch lên hàng đầu. Ta đã cho lập lục tư cừu thự. đệ nhất tư là Hộ bộ. đệ nhất thự sẽ là Tài thuế thự. chỉ thế cũng có thể thấy rõ ta rất xem trọng mậu dịch. Lý Khánh An ta cũng là người có tấm lòng rộng rãi. chỉ cần các ngươi có thể dùng hành động đế chứng minh sự ủng hộ của các ngươi với An Tây, ta đều sẽ cho các ngươi tư cách mậu dịch bình đẳng, thật sự xem các ngươi là thần dân của Đại Đường.”

“Sự khoan dung của điện hạ khiến bọn ta cảm kích vô cùng, không biết điện hạ còn cần bọn ta làm gì. xin điện hạ cứ nói rõ!”

Lý Khánh An mỉm cười nói: “Rất đơn giản, ta chỉ có một điều kiện, đó là các ngươi phải có được tư cách huân tước. Các ngươi phải đạt được đẳng cấp mậu dịch tương ứng. tư cách huân quan càng cao thì sẽ càng được nhiều ưu đãi mậu dịch, không những có thể đến Trường An kinh doanh, còn có thể buôn bán với người La Mã. thậm chí có thể tiếp tục buôn bán với người Đại Thực. Người có đẳng cấp cao hơn. ta thậm chí có thể miễn thuế cho các ngươi. phái quân đội hộ tống an toàn cho các ngươi, cho nên điều kiện của ta rất đơn giản, đó là huân tước. Muốn có giấy phép kinh doanh với người La Mã. vậy chí ít các ngươi phải được huân tước của thượng kỵ đô úy.”

Huân tước là một biện pháp để quảng bá Hán học tại Hà Trung của Lý Khánh An. như học tập Hán học, Hán lễ, hay đưa con cái đến Hán học đường... đều có thể đạt được huân tước vân kỵ úy cấp thấp nhất. Sau khi được huân tước sẽ có rất nhiều lợi thế, như thể được giảm miễn thuế, được đồng bài cửu tế những năm thiên tai. tu sửa nhà cửa có thể được sự giúp đỡ của quân đội... muốn có được huân tước cao hơn thì nhất định phải nỗ lực nhiều hơn. như thượng kỵ đô úy mà Lý Khánh An nói. chí ít phải xây hai học đường Hán học. hoặc chi viện cho năm mươi thiếu niên Túc Đặc đến Toái Hiệp ở trọ học ba năm.

Thương nhân Túc Đặc có thể lực rất lớn trong khu vực Túc Đặc. bản chất của thương nhân là lợi ích trên hết. bọn họ cũng chẳng để tâm đến việc Túc Đặc liệu có bị Hán hóa không, họ vãng lai giữa Đại Đường và Tây Vực. phần lớn họ đều ngưỡng mộ văn hóa Đại Đường, không ít người đều chủ động tiếp nhận văn hóa Đường. Vói điểm này, Lý Khánh An nhìn thấy rất rõ, hắn muốn lợi dụng thế lực của thương nhân Túc Đặc, để họ thay mình quảng bá Hán học.

Nghe điều kiện Lý Khánh An đề ra. các lành đạo của hiệp hội thương nghiệp bắt đầu lao xao bàn tán. Lúc này, Mikhail nói: “Điện hạ. điều kiện của thượng kỵ đô úy liệu có quá cao không, dẫu sao thì người muốn buôn bán với người La Mã khá nhiều, không phải ai cũng có năng lượng lấy được huân tước thượng kỵ đô úy. ”

Lý Khánh An lắc đầu nói: “Đấy là do ta đã suy nghĩ cẩn thận mới quyết định, nếu tạm thời chưa có năng lực, vậy thì tạm thời chỉ kinh doanh giữa Tây Vực và Trung Nguyên, đợi khi có năng lực rồi hẳn đi Congtantinopolis.Điều khoản cụ thể ta đã giao cho La trưởng sứ. ngươi có thắc mắc gì có thể đi hỏi hắn.”

Nói đến đây, Lý Khánh An lại cười nói: “Ngoài ra. ta cũng sẽ mở một tuyến đường kinh doanh mới cho các người, đó chính là Sindh. Punjab và Thiên Trúc, điều kiện cũng là lấy được huân tước thượng kỵ đô úy sẽ có thể đi đến đấy kinh doanh. Ta sẽ lệnh cho quân đội bảo vệ an toàn cho các ngươi. Nếu các ngươi có hửng thú. ta thậm chí có thể cho đóng tàu biển, từ cảng biển ở Punjab đi đến miền nam Đại Đường, nơi ấy có rất nhiều cơ hội để các ngươi buôn bán. người kinh doanh biển ta không những cho miễn trừ thuế phú của hàng hóa. và miễn phí cung cấp lương thực và nước ngọt. Thế nào? Ai có hửng thú có thể thử xem.”

Đa số thương nhân Túc Đặc đều há hốc mồm. để họ tiến hành mậu dịch biển, có điều cũng có người theo thuyền hàng của người Đại Thực và Ba Tư đến Quảng Châu, biết được mậu dịch hải ngoại thu lợi hậu hĩnh, nghe điều kiện Lý Khánh An đưa ra mắt mọi người đều sáng cả lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.