Thiên Hạ

Chương 420



Thiên Hạ
Chương 420 : Vị khách bất ngờ
gacsach.com

thảo nguyên bên bờ sông Trương Dịch tựa như một biển cỏ rộng trải ra mênh mông bất tận, từng đàn từng đàn dê ở bên bờ sông nhàn nhã mà gặm cỏ, những con dê con sinh ra vào mùa xuân đã có thể đứng lên được rồi, chúng nó nhấc chiếc chân nhỏ lên. từng bước một theo sát bên dê mẹ, thỉnh thoáng tò mò mà nhìn đàn tuấn mã lớn từ cách đó không xa phóng chạy ngang qua. Ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm chiếu xuống sông Trương Dịch, tháng năm, chính là mùa nước nối, mặt sông rộng lớn, sóng nước lăn tăn. giống hệt những những tấm tơ lụa vừa cắt xong, đầy vẻ lấp lánh, một chiếc cầu gỗ mới xây bắt ngang qua sông Trương Dịch, kéo gần lại khoảng cách giữa hai bờ sông.

Lúc này, một đội kỵ binh ngàn người xuất hiện từ phía bấc thảo nguyên, bọn họ dọc theo sông Trương Dịch nhanh chóng chạy tới. Đây là một đội kỵ binh An Tây mặc quang minh khài màu đen. đại tướng cầm đầu có khuôn mặt đen gầy, dáng người cao gầy, hắn tựa hồ nghe thấy được cái gì đó, liền từ từ dừng lại, quan sát tình hình chung quanh, một đôi mắt híp lại chỉ còn hở một khe mắt nhỏ ấy lại có vẻ tàn khốc tựa như lang sói.

VỊ tướng lĩnh An Tây này chính là Thôi Càn Hữu vừa từ Cư Diên Hải tới, hắn phụng mệnh lệnh của Lý Khánh An tiến đến Trương Dịch. Lúc này bọn họ cách Trương Dịch thành đã còn không xa. Lúc này, xa xa một đội kỵ binh chạy như bay mà đến. là một đội xích hầu của quân An Tây, lát sau, xích hầu lên trước nghênh đón. hiệu úy đi đầu ở trên ngựa thi lễ nói: “Tham kiến Thôi tướng quân!”

“Không cần khách khí, Đại tướng quân ở nơi nào?”

“Đại tướng quân ở trong đại doanh bên ngoài thành Trương Dịch.”

“Ta biết rồi, các ngươi hãy đi đi!”

Các xích hầu thi lễ xong. đều áục ngựa chạy đi, qua cầu gỗ rồi, chạy thẳng về hướng tây, Thôi Càn Hữu nhìn bọn họ đi xa, thúc giục chiến mã chạy về hướng Trương Dịch thành, hơn ngàn danh tùy tùng đồng loạt đều thét to, đi theo hắn cũng tăng mã tốc lên.

Mười vạn đại quân An Tây ở vào tối hôm qua đã đến Trương Dịch, trong vòng ba ngày, bọn họ ngày đêm không ngừng, vỏn vẹn đi hết 800 dặm. hành quân với cường độ cao khiến cho cả đại quân đều mệt đến nỗi không chịu nổi. Lúc này trời vừa sáng, trong đại doanh vẫn yên lặng như tờ, chỉ có binh lính tuần tra ở quân doanh phụ cận tuần tra. Lý Khánh An đã sớm thức dậy rồi, tối hôm qua tình báo từ Trường An liên tục không ngừng gửi tới cơ hồ khiến cho hắn một đêm không ngủ, nhất là Ca Thư Hàn cũng xuất binh Trường An, điều đó làm cho hắn không ngờ tới.

Trong lều lớn, Lý Khánh An đứng ở trước sa bàn suy xét bước sách lược tiếp theo, sách lược Trường An bọn họ đã định xong rồi, tạm thời lấy việc quan sát là chính, chờ đợi thời cơ, hiện tại việc quan trọng là làm sao xử lý khoáng trống mà sau khi quân Sóc Phương, Hà Tây và Lũng Hữu quân rút đi.

Tình huống hiện tại chính như loạn An Sử trên lịch sử vậy, quân đội của Sóc Phương; Hà Tây. Lũng Hữu cũng đều bị điều vào Quan Trung, khác với lịch sử ở chỗ là, trên lịch sử thì là người Thổ Phồn chiếm lĩnh Lũng Hữu Hà Tây, mà ở đây thì, cơ hội lại dành cho hắn Lý Khánh An.

Hiện tại điều khiến cho Lý Khánh An có chút khó xử chính là. Lũng Hữu phải trả lại hay là không trả đây? Nếu phải giữ lại, thế tất phải phân tán binh lực của hắn. làm cho hắn khó có thể tập trung lực lượng làm việc, mà nếu không giữ, thì cơ hội này lại có một chút đáng tiếc.

Lúc này, Nghiêm Trang đứng ở bên cạnh nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ kiến nghị giành lấy Sóc Phương trước, như vậy, ba khu vực Cư Diên Hải. Linh Châu. Lương Châu bèn có thể kết lại thành một mối. còn về phần Lũng Hữu, thuộc hạ đề nghị hãy giành lấy những châu huyện có dân cư đông đúc, để làm cãn cử cho tương lai mà chúng ta cần mộ binh.”

Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Ngươi nói rất có lý, kỳ thật Sóc Phương chúng ta cũng không cần phải giành lấy hoàn toàn, chỉ cần chiếm lĩnh Linh Châu, như vậy cánh cửa lớn phía bắc của toàn bộ vùng quan nội đã được mở ra rồi. ta còn muốn chiếm cử Hội Châu, như vậy, chúng ta tiến khả công. lui khả thú. toàn bộ thế cờ bèn sống dậy rồi. đó kỳ thật là ý tưởng của ta ở vài năm trước.”

“Ý tưởng của vài năm trước của Đại tướng quân, hiện tại xem ra hoàn toàn có thể thực thi. nếu Đại tướng quân đã suy xét xong cả rồi, thuộc hạ đề nghị nắm chắc thời cơ thực hiện, không nên kéo dài.”

“Ta biết, ta sẽ tức khắc phái binh!” Lý Khánh An cuối cùng đã hạ quyết tâm. hắn lập tức hạ ngay mấy mệnh lệnh, mệnh Lệ Phi Thủ Du dẫn một vạn quân đi đến Linh Châu, lại mệnh Nam Tề Vân dẫn năm nghìn quân đi đến Hội Châu, chiếm cứ cái địa thế chiến lược đó.

Lúc này, một gã thân binh ở ngoài trướng bẩm báo: “Đại tướng quân. Thôi Càn Hữu tướng quân tới rồi.”

Lý Khánh An lập tức vui vẻ nói: “Mau mời hắn vào đây!”

Lát sau, Thôi Càn Hữu bước nhanh đi đến. quì một gối thi lễ nói: “Mạt tướng Thôi Càn Hữu. tham kiến Đại tướng quân!”

Lý Khánh An vội vàng đỡ hắn dậy, cười nói: “Vốn hẳn phải là ta đến Cư Diên Hải. an ủi các tướng sĩ. thật sự là quân vụ quá bận rộn. ta một khắc cũng không thể xén ra được mà đến đó.”

“Ty chức hiểu được, thế cục triều đình hỗn loạn. Đại tướng quân phải lo lắng cho đại cục, hẳn phải do ty chức đến báo cáo công tác với Đại tướng quân mới đúng.”

Lý Khánh An cười xòa. liền vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Lại đây! Ngồi xuống chúng ta từ từ nói chuyện.”

Hai người ngồi xuống. Nghiêm Trang cũng ở một bên ngồi xuống. Thôi Càn Hữu khẽ gật đầu với hắn. xem như đã chào hắn. trong lòng hắn có chuyện, cũng không kịp hàn huyên, liền nói thẳng: “Đại tướng quân, ty chức lần này đến cũng là chịu sự thỉnh cầu của tù trưởng ba bộ tộc Cát La Lộc. Sa Đà và Đồng La. toàn diện phát động cuộc chiến với Hồi Hột. mọi người đã chờ đợi nhiều năm. đã có chút nén khó dằn nổi rồi.”

Lý Khánh An không có trả lời hắn ngay, hắn chắp tay sau lưng ở trong trướng chậm rãi mà bước qua lại. sau một lúc lâu. hắn quay đầu lại hỏi: “Ta muốn biết thái độ của ngươi?”

Thôi Càn Hữu suy nghĩ một hồi bèn nói: “Từ khi năm kia Hồi Hột bị chúng ta đánh lén được căn cứ của chúng, thực lực của bọn hắn giảm đi. đến nay vẫn chưa có khôi phục lại nguyên khí. dựa trên thực lực mà nói, chúng ta đã vượt hẳn bọn họ, nếu hai quân khai chiến, chúng ta tất thắng không còn nghi ngờ gì nữa. nhưng dựa trên chiến lược mà nói. ty chức biết Đại tướng quân cũng khôngmuốn khai chiến quá sớm.”

“Thế ngươi có biết ta vì sao không muốn khai chiến quá sớm không?” Lý Khánh An nhìn chăm chú vào Thôi Càn Hữu tiếp tục truy vấn nói.

“Cái này... Ty chức biết một chút, nhưng lại nói không rõ được.”

“Thế hôm nay ta nói lại với ngươi lần nữa. ngươi hãy nhớ cho kỹ!”

Lý Khánh An chậm rãi nói: “Vô luận Hung Nô, Đột Quyết hay là ngũ Hồ loạn Hoa. mối uy hiếp của dân tộc Hán ta vĩnh viễn là đến từ phương bắc. vô luận là trước đây hay là tương lai, cho nên ta cũng không phải muốn cho một dân tộc du mục trên thảo nguyên thay thế một dân tộc khác, ý ta là phải có khả năng sát thương, đó chính là nguyên nhân vì sao ta để cho ngươi giết chốc người Hồi Hột không chút lưu tình. Hiện tại diệt đi Hồi Hột. sẽ chi làm cho lực lượng ba bộ tộc khác lớn mạnh lên mà thôi. Lực lượng của Hồi Hột kỳ thật cũng không có biến mất. chỉ là chuyển hóa thành người Cát La Lộc, chuyên hóa thành người Đồng La. chuyên hóa thành người Sa Đà. đó không phải là điều ta muốn. Điều ta muốn chính là người Hồi Hột diệt mà không vong, để cho các ngươi tận khả năng mà giết chết lực lượng nổi lên của Hồi Hột. chờ đến khi đem người Hồi Hột giết đến chừng mực nào đó rồi, sau đó hãy diệt vong hắn. khi đó lực lượng ba bộ tộc Cát La Lộc cũng sẽ bị suy xuyễn. sau đó, ta sẽ lại có bước tiếp theo, để cho bọn họ nội đấu. hoặc là dựng thêm một kẻ địch cho bọn họ nữa. tỷ như Khiết Đan. đánh thêm vài năm nữa. chờ cho thế cục Trung nguyên dần dần ổn định, chờ cho lực lượng của Đại Đường dần dần khôi phục, chúng ta sẽ quay đầu lại thu thập bọn họ, triệt để diệt trừ thế lực du mục. Thôi tướng quân, ta đem trọng trách này ũy thác cho ngươi, chính là hy vọng ngươi không cần có bất kỳ hành động thủ hạ lưu tình gì cả. hãy giết một cách triệt để cho ta.”

Thôi Càn Hữu chậm rãi gật đầu: “Ty chức hiểu được rồi, tuyệt đối sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Đại tướng quân!”

“Thôi được! Ngươi cũng mỏi mệt rồi. hãy đi xuống nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi cho tốt rồi. hãy mang một sốt tiền vật trở về ủy lạo cho huynh đệ bên dưới, sau đó, ngươi sẽ phải phát động thế công tiêu diệt vào mùa hạ. ta vẫn là bốn chữ đó: ‘Diệt mà không vong’, ngươi phải nhớ cho thật kỹ điểm này.”

Thôi Càn Hữu đi xuống rồi. Lý Khánh An đứng ở phía trước sa bàn trẫm mặc hơn nửa ngày không nói gì cả. Lúc này, Nghiêm Trang thấp giọng nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ lo lắng Thôi tướng quân và ba bộ ở chung lâu rồi. sẽ sinh ra cảm tình, chỉ sợ không thể hoàn thành sự phó thác của Đại tướng quân.”

Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn. cười nói: “Kỳ thật ý ngươi là muốn nói. ngươi lo lắng Thôi Càn Hữu ủng binh tự lập, đúng không?”

Nghiêm Trang mặt đỏ lên. gật gật đầu: “Ty chức đúng là lo lắng điều này.”

“Kỳ thật sự lo lắng của ngươi không sai. không chỉ có Thôi Càn Hữu, còn có Lý Quang Bật ở Thổ Hòa La. Phong Thường Thanh ở Sindh. đều có khả năng này cả. đó không phải là nguyên nhân của bọn hắn. đó là do chế độ tạo thành. Tựa như Lý Long Cơ vẫn nhâm mệnh An Lộc Sơn làm Phạm Dương tiết độ sứ. nhâm mệnh ta làm An Tây tiết độ sứ vậy thôi, một khi lâu rồi. thủ hạ dưới tay bèn chi trung thành với An Lộc Sơn, trung thành với ta. Nếu muốn dự phòng xu hướng này, chủ yếu là thay đổi ở trên chế độ, thực hiện định kỳ hoán đôi binh tướng, đồng thời có giám sát ngự sử định kỳ tuần tra. Mấu chốt là phải kiên trì. ta đã đang suy xét thực thi thực hiện chế độ định kỳ thay đổi binh tướng. Nói chung. với ba năm làm giới hạn. sang năm ta bèn tính dùng Lệ Phi Nguyên Lễ đi thay Thôi Càn Hữu.”

Nghiêm Trang thấy Lý Khánh An đã sớm nghĩ đến. trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. hắn liền khẽ cười nói: “Đại tướng quân tối hôm qua suốt đêm chưa ngủ. cũng đi nghỉ ngơi chốc lát đi!”

Lý Khánh An rướn vai một cái, liền cười nói: “Đúng là có chút mệt mỏi. ta đi ngủ một lúc đây, có chuyện gì buổi chiều hãy thương lượng vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.