Thiên Hạ
Chương 428 : Huyết chiến Tuy Châu
gacsach.com
Đại quân An Tây không hề đi lên nghênh chiến, mà là ở cách đó mười dặm dừng lại. bọn họ đuổi theo một ngày một đêm. binh sĩ chiến mã đều vô cùng mỏi mệt. mà lập tức chiến đấu ngay đối với bọn họ sẽ rất bất lợi, các binh sĩ quân An Tây lợi dụng thời gian nghỉ ngơi chỉ có chốc lát này, đều đồng loạt xuống ngựa cho chiến mã uống nước, cho ngựa ăn cỏ, bản thân cũng vội vàng ăn mấy miệng lương khô cho no bụng.
Lúc này, xa xa trận địa của đại quân An Lộc Sơn thấp thoáng truyền đến tiếng trống, một sã binh sĩ ở trên đài cao quan sát từ xa la lớn: “Quân địch đã hướng chúng ta mà đến!”
Lý Khánh An nhìn về phía phương xa. lúc này đang vào buổi sáng, hàng vạn tia sáng mặt trời từ đám mây đen xuyên xuống, chiếu sáng đồi cao đất vàng phương xa. chỉ thấy đại quân An Lộc Sơn đang từng bước từng bước đi về hướng bên này, bọn họ cũng nhìn ra vẻ mỏi mệt của quân An Tây, bắt đầu chủ động xuất kích.
Lý Khánh An lập tức lạnh lùng ra lệnh nói: “Đại quân lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
“Hú ”
Tiếng còi hiệu trẫm thấp thổi vang trên bầu trời quân An Tây, tiếng trống trận ầm ầm vang lên. binh sĩ quân An Tây đồng loạt lên ngựa, ghìm chặt lấy dây cương. trương cung cài tên. trường mâu chậm rãi giơ lên. Ưu thế lớn nhất của quân An Tây là chiến mã. bọn họ ở vùng đất An Tây mênh mông có được mười mấy vạn con chiến mã. ngựa Đại Uyên, ngựa Arập, những chiến mã ưu tú đó đã khiến cho bọn hắn có được tính cơ đông mà quân đội Trung Nguyên khó có thể sánh kịp, hơn nữa quân An Tây thân kinh bách chiến, đã từng chiến đấu với những vương quốc và chủng tộc khác nhau, thực lực của bọn họ đã vượt qua bất kỳ một quân đội Đại Đường nào.
Mây đen lại một lần nữa khép kín. ánh mặt trời tan biến mất. dưới đám mây đen. gió mạnh gào thét, quân An Tây xếp thành quân trận hình tam giác, tinh kỳ phấp phới bay, khôi giáp đen thui, trường mâu hình thành rừng rậm sắc bén. ở dưới đất trời âm trẫm đó tràn ngập sát khí. đủ khiến cho bất kỳ một cái đối thủ nào lâm vào sợ hãi.
Đại quân Phạm Dương ở cách đó ba dặm ngừng lại, đại quân Phạm Dương có độ rộng kéo dài mười dặm. tám ngàn cung nỏ thủ xếp thành ba hàng. thế trận sẵn sàng đón quân địch, bọn họ chờ mong An Tây sẽ phát động cuộc CÔng kích đầu tiên, khiến cho cung tiễn bọn hắn có thể phát huy uy lực.
Nhưng An Tây không hề phát động cuộc công kích, song phương đều đang chờ đợi. chủ tướng Sử Tư Minh ở bên cánh tả trong lòng có chút thấp thỏm không yên. nói khẽ với phó tướng Tiết Tung đứng bên cạnh: “Ngươi có nhìn thấy không, quân An Tây vốn không có ý tiến công, đoán chừng đại soái muốn dùng cung nỏ thủ áp chế đối phương sẽ gặp phải thất bại đây.”
Tiết Tung khẽ thở dài: “Song phương đều là quân Đường. ai lại không rõ thế trận của đối phương chứ? Đại soái cử tưởng đối phương là người Khiết Đan ấy!”
“vẫn là có điểm khác nhau.”
Sử Tư Minh lắc đầu nói: “Quân An Tây toàn bộ đều là kỵ binh, đó không phải thế trận của quân Đường, hơn nữa bọn họ tựa hồ đã từ bỏ mạch đao quân lợi hại nhất, điểm này đáng để cảnh giác a!”
Thời gian từng chút một trôi qua. song phương vẫn đứng giằng co, ai cũng đều không có chủ động khởi xướng tiến công, bèn giống như đang khảo nghiệm sự bền lòng và sự chịu đựng, xem ai sẽ không chịu đựng nỗi được trước.
Lúc này, Tiết Tung bỗng nhiên chỉ vào thế trận của đối phương hô lên: “Sử tướng quân, đối phương hình như có động tĩnh rồi!”
Sử Tư Minh ngưng thần suy nghĩ mà nhìn về phía xa. chỉ thấy thế trận của quân An Tây bắt đầu xuất hiện biến hóa. một đội kỵ binh An Tây khoảng chừng bảy ngàn người rời khỏi chủ trận, đi theo đường xiên chạy đến mặt bên trái của quân Phạm Dương cách đó hai dặm. rất rõ ràng là muốn tiến công bên hông của cung nỏ thủ.
Đó là một uy hiếp rất lớn đối với cung nỏ thú. nếu An Lộc Sơn còn không biến trận, cung nỏ thủ sẽ gặp phải đòn đánh trí mạng. Sử Tư Minh thoắt cái quay đầu lại nhìn về hướng quân An Tây chủ trận, chỉ thấy một đội kỵ binh phóng chạy ở phía trước đại trận, cầm đầu là một vị đại tướng kim khôi giáp sắt.
“Là Lý Khánh An!”
Sử Tư Minh bỗng nhiên nhận ra. trong lòng hắn không khỏi một phen khiếp đảm, người này là cơn ác mộng trong cuộc đời hắn.
Trước thế trận của quân An Tây, Lý Khánh An đang tiến hành việc điều động lần cuối cùng, hắn phóng ngựa chạy như bay, chiến đao trong tay va chạm với trường mâu của tướng sĩ. cao giọng hô: “Các tướng sĩ An Tây, các vị anh hùng đã đi theo ta trải qua hàng trăm trận chiến. Hôm nay sẽ là trận chiến đầu tiên của chúng ta đông tiến Đại Đường, hãy dùng sinh mệnh và nhiệt huyết của chúng ta để chứng minh, chúng ta mới là đội quân cường hàn nhất của Đại Đường, các vị anh hùng, hãy theo ta anh dũng giết địch!”
“Anh dũng giết địch!”
Tướng sĩ quân An Tây đồng thanh hò hét. tiếng vang như sấm rền: “Anh dũng giết địch!”
“Tả hữu hai cánh, đánh ra theo đường cong!”
Lý Khánh An một tiếng ra lệnh, trống trận ầm ầm rền trời vang dậy, hai cờ đỏ và xanh phấp phới ở trên đài chỉ huy, đây là hiệu lệnh tiến công theo đường cong, quân An Tây chợt phát động rồi. chỉ thấy hai góc đáy của trận thế hình tam giác tách ra hai bên. hình thành nên hai nhánh đường cong, giống như hai chiếc sừng của sơn dương vậy. Bốn vạn đại quân kỵ binh hình thành hai luồng sóng màu đen hung mãnh, mỗi cái rộng chừng vài dặm. hướng hai cánh tả hữu của An Lộc Sơn mà đánh tới. Trường mâu chiến đao, dày đặc tựa hệt rừng rậm. chiến mã lao đi. bụi đất tung bay trên không trung, khí thế bi tráng sôi sục. khiến cho đất trời cũng biến sắc.
cùng lúc này đây, tiếng còi hiệu trẫm thấp vang lên. bảy ngàn kỵ binh sắp đặt ở bên cánh phải của An Lộc Sơn dưới sự suất lĩnh của đại tướng Nam Tề Vân. cũng phát động tiến công, bọn họ hướng bên hông của cung nỏ thủ mà tiến đánh.
An Lộc Sơn cũng nhìn thấu ý đồ của quân Đường, hắn vội vàng hạ lệnh nói: “Quân Hố Phần nghênh chiến cánh quân địch bên hông. CUng nỏ thủ hướng cánh tả tập trung, bắn hạ quân địch!”
Một đội kỵ binh Phạm Dương một vạn người dưới sự suất lĩnh của đại tướng An Thù Trung. nghênh chiến với cánh quân An Tây đánh tới từ bên hông. song phương càng ngày càng gần. lười mâu lóe sáng, khí thế hừng hực. Nam Tề Vân hô to một tiếng: “Chia binh!”
Hắn phóng ngựa chạy như bay về phía nam. hai ngàn kỵ binh cưỡi trên chiến mã ả Rập, đi theo hắn vòng qua tiên phong của quân Phạm Dương quân, vô cùng nhanh chóng đánh về phía cung nỏ quân bên hông, chiến mã ả Rập vĩ phẩm chất ưu tú ở giờ khắc này biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn. Bọn họ nhanh như điện chớp mà phong chạy, vòng qua tiên phong của quân kỵ binh Phạm Dương, với một khí thế như chẻ tre, vọt vào giữa quân cung nỏ đang tập kết ở mặt bên.
Binh cung nỏ của Phạm Dương dưới sức xông kích lớn mạnh của kỵ binh mà ngã nhào xuống đất cả. chỉ một thoáng, đầu người lăn lốc. máu me vẩy ra. tiếng kêu rên vang vọng hàng loạt, đao chém mâu đâm. chiến mã đụng nhau, chiến mã ở trong đám người lao đi như điên cuồng, quân cung nỏ khó có thể ngăn cản đội kỵ binh An Tây vô cùng sắc bén này, trận thế của cung nỏ cánh tả bị công kích đến lăn lộn cả ra.
Mà năm nghìn kỵ binh An Tây khác cùng với một vạn quân Hồ Phần của An Thù Trung chạm vào nhau ầm ầm. đang vật nhau, mâu sậy chạm vào nhau, trường đao đâm nhau, chém giết nhau một cách kịch liệt.
Lúc này, bốn vạn quân chủ lực An Tây đã đánh tới, như cuốn phăng cả đất trời mà ập tới hai cách tả hữu của quân An Lộc Sơn. An Lộc Sơn thấy cung nỏ thủ cánh tả dưới sự công kích của kỵ binh quân An Tây, đã mất đi chức năng bắn hạ của nó, hắn lập tức hạ lệnh: “Quân cung nỏ cánh tả rút về. quân Long Tương lên nghênh chiến!”
Dù sao quân Phạm Dương cũng là một trong những đội quân hùng mạnh của Đại Đường, đã được huấn luyện rất kỹ, ba ngàn cung nỏ thủ phía cánh tả cho dù bị kỵ binh của Nam Tề Vân làm rối loạn trận thế, không thể phát huy uy lực của tên nỏ, nhưng bọn hắn vẫn nhanh chóng đi theo dấu hiệu biến hóa của quân kỳ mà rút lui về phía sau. Lúc này một vạn viên binh Long Tương cầm thương và bốn ngàn kỵ binh kết thành thương binh đại trận với bộ binh và kỵ binh cùng tương trợ, nghênh chiến với hai vạn kỵ binh An Tây đang đánh về phía cánh tả.
Nam Tề Vân đã đạt tới mục đích, hắn thổi vang còi hiệu lên. múa may trường thương, suất lĩnh hai ngàn kỵ binh đi đến viện trợ cho kỵ binh Hàn Hải của mình ở cánh bên hông.
Việc đột nhiên đánh ngang tới của Nam Tề Vân. phá hủy sự sắp đặt của quân cung nỏ ở cánh tả của An Lộc Sơn. khiến cho quân kỵ binh An Tây ở cánh hữu được vô cùng suông sẽ, trong nháy mắt liền giết tới. hai vạn kỵ binh như cơn sóng cuồn cuộn mà mãnh liệt lao tới. từ bốn phương tám hướng ập đến phát đông cuộc công kích như vũ bão vào thương binh đại trận.
Thương binh đại trận là An Lộc Sơn huấn luyện ra. là lợi khí dùng để đối phó kỵ binh Khiết Đan. có điểm giống với quân đoàn Mã Kỳ Đôn (*Macedonia), chủ yếu là lợi dụng lực lượng tập thể. dùng trường thương dài hai trượng đối phó với kỵ binh, cánh hông là nhược điểm của bọn hắn. bởi vậy hai bên lại có hai ngàn kỵ binh hộ vệ.
chỉ huy quân kỵ binh An Tây cánh hữu chính là Toái Hiệp đệ nhất quân vệ đại tướng Mạnh Tư Lễ, hắn nguyên là phó tướng của Lý Tự nghiệp, từng tham gia trận chiến Đát La Tư. đi theo Lý Từ Nghiệp đánh tan quân đoàn Mã Kỳ Đôn (*Macedonia) của người Đại Thực. Hắn đối với việc làm thế nào đánh bại loại thế trận bộ binh này rất có kinh nghiệm. mấu chốt là phải đánh bại hai đội kỵ binh hộ vệ ở hai sườn, như vậy sẽ để lộ ra điểm yếu ở hai bên của thương binh trận, thương binh trận sẽ rất dễ dàng bị đánh tan.
Mạnh Tư Lễ lớn tiếng hô: “Tập trung công kích kỵ binh bên trái, cung kỵ binh bắn thương binh!”
Một vạn kỵ binh An Tây với thế công như nước lũ. thế công sắc bén. tựa như gió lốc, đợt sóng sau tiếp đợt sóng trước mà tấn công vào kỵ binh hộ vê ở bên trái, mà năm ngàn cung kỵ binh An Tây thì chạy ở ngoại vi, trương cung cài tên. tên như cào cào, dày đặc mà bắn về phía đám thương binh...
Kỵ binh cánh hữu của An Tây được lợi khi quân cung nõ của Phạm Dương rút về. nhưng kỵ binh cánh tả lại gặp phải sự ngăn cản của cung cứng nỏ mạnh của quân Phạm Dương. Hai vạn kỵ binh cánh tả của An Tây thế như sấm đánh, tiếng chém giết rung trời. Bọn họ chạy như bay về phía trước, làm tung bụi cát cuồn cuộn. Bọn họ một tay giơ lên cao kiêng đỡs một tay cầm trường mâu. nghênh đón làn mưa tên dày đặc. Lúc đến một trăm năm mươi bước, trận cung nỏ của quân Phạm Dương bắt đầu bắn tên rồi. mưa tên ngập cả đất trời mà bắn thẳng về phía quân kỵ binh An Tây, thỉnh thoảng có binh sĩ quân An Tây bị bắn ngã xuống, chiến mã đố nhào xuống, người lăn lộn trên mặt đất, nhưng đại quân kỵ binh vẫn cuồn cuộn tựa như cơn nước lũ đen ngòm. ầm ầm sôi sục, đánh về phía quân Phạm Dương.
Đối chọi say sắt. ba ngàn nỏ kỵ binh đang xông xáo ở phía trước cũng bắn sang thế trận cũng quân địch, cái mà bọn họ dùng là hộp nỏ liên hoàn được thợ rèn của An Tây chế tạo một cách rất tinh tế, tức là ở trên thân nỏ có gắng một chiếc hộp gỗ, một hộp có mười hai mũi tên. sau khi một mũi tên bắn ra. nó có thể tự động cài tên. kỵ binh chỉ cần ở trong lúc đang phi ngựa mà kéo cung. ở trong khoảng cách một trăm năm mươi bước, bọn họ có thể bắn ra bốn mũi tên.
Từng đợt nỏ tiễn tựa như đàn châu chấu bay đến phía địch, một đám lớn quân cung nỏ Phạm Dương đồng thời bị bắn ngã. trong khoảng cách một trăm năm mươi bước trong nháy mắt đang chạy đến. cung nỏ thủ Phạm Dương đồng loạt đều buông cung tiễn xuống. trốn chạy về phía sau. một vạn kỵ binh Phạm Dương nghênh chiến mà đến. mặt sau đi theo năm ngàn quân đao thuẫn và hàng ngàn cung nỏ thủ vừa mới cầm lấy trường thương, từ bên cạnh trợ chiến.
‘Đùng!' một tiếng nổ vang, tựa như hai ngón sóng cuồn cuộn va đập vào nhau, chi thoáng chốc sát khí làm mê loạn mắt người, binh qua đánh nhau, khôi giáp chạm vào nhau, phát ra những tiếng leng keng. Hai đội đại quân đang ác chiến kịch liệt với nhau, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, đầu người rơi xuống đất. máu chảy thành sông, chiến mã nổ tung, cũng giống như chủ nhân hai chân trước đá nhau và cắn nhau, điên cuồng đụng chạm nhau. Chiến tranh tàn khốc đến mức độ này, sinh mệnh của binh sĩ ở giờ khắc này lại hèn mọn như cây cỏ vậy. Một danh kỵ binh An Tây thảm kêu một tiếng. đầu bị búa chém thành hai nửa. máu tươi huyết tương văng khắp nơi. chiến mã vác theo hắn bỏ chạy.
Hai gã binh sĩ dáng người khỏi ngô đánh giáp lá cả. cùng nhau té lăn trên đất. binh sĩ An Tây đè đối phương xuống. tiện tay từ trên mặt đất nhặt lấy một mũi tên. nhắm ngay cái trán của hắn từng mũi từng mũi mà đâm chọc xuống, đối phương bị nghẹn mà nghẹt thở, chết thảm trên mặt đất.
Nhưng cho dù hai cánh tả hữu chiến đấu kịch liệt như thế nào đi nữa. trung quân của An Lộc Sơn lại thủy chung sừng sững mà bất động, đó là đặc điểm của An Lộc Sơn. Một vạn hai ngàn thiết kỵ U Châu bên cạnh hắn sẽ không dễ dàng tham chiến. Nếu hắn gặt hái được thắng lợi, thiết kỵ của hắn sẽ đi ra mà chiến đấu. đi ngắt lấy kết quả của thắng lợi, nhưng mà nếu quân đội của hắn rơi vào tình thế bất lợi. thì thiết kỵ U Châu đó tuyệt đối sẽ không xuất kích, nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ an toàn cho bản thân hắn.
Lúc này, An Lộc Sơn vô cùng lo lắng, hắn đã nhìn ra quân đội của bản thân hắn không phải là đối thủ của quân An Tây, cùng là sáu vạn người, vô luận là đơn binh tác chiến hay là phối hợp tác chiến, bọn họ cũng đều không thể so sánh được với quân An Tây, nhất là về kinh nghiệm tác chiến, lại càng có sự cách biệt rõ ràng. Cho dù quân An Tây không có sử dụng thiên hỏa lôi, cũng không có phái ra quân mạch đao, nhưng thực lực của kỵ binh bọn hắn. lại mạnh mẽ đến nỗi mà chính mình chưa bao giờ gặp qua. Vũ khí trang bị của bọn họ cũng không có gì khác với quân Phạm Dương, nhưng chiến mã của bọn hắn lại vĩnh viền không phải là quân Phạm Dương có thể so sánh được. Quán Phạm Dương đều là ngựa Mạc Bắc. thân ngựa thấp bé, mặc dù có thể chạy rắt bền bi ở đoạn đường dài. nhưng sức bật và sức xông trận lại rõ ràng không đủ.
Trái lại chiến mã quân An Tây, thì con nào con nấy nhanh nhẹn dũng mãnh, thân cao lưng cao, tử chân mạnh mẽ thon dài. vô luận sức bật hay là phóng chạy, cũng đều có vẻ mạnh mẻ hùng dũng, nhất là trong bọn chúng là một loại tuấn mã cao to. tốc độ cực nhanh. An Lộc Sơn cũng mang máng đoán được, đó chắc chắn chính là tuấn mã hùng dũng nhất trên thiên hạ. chiến mã Đại Thực được xung là vua của loài ngựa. quân An Tây tác chiến trường kỳ với người Đại Thực, có được loại chiến mã này cũng chẳng có gì là lạ.
Đối với kỵ binh mà nói, chiến mã chính là sinh mệnh thứ hai của bọn họ, cái tốt và tệ của chiến mã sẽ quyết định trực tiếp đến thực lực của kỵ binh. Rất hiển nhiên, kỵ binh Phạm Dương không phải là đối thủ của kỵ binh An Tây.
Đúng lúc này, một gã thán binh bên cạnh An Lộc Sơn hô to một tiếng: “Đại soái, mau nhìn!”
Hắn chỉ vào phía trước, sắc mặt hoảng sợ, An Lộc Sơn nhìn theo ngón tay chi của hắn. cũng bị chấn động theo, chỉ thấy từ trong quân An Tây đi ra một đội kỵ binh, khoảng ba ngàn người, những con chiến mã vốn cao to ở bên dưới bọn họ trở nên vô cùng nhỏ gầy. Thể trạng của đội kỵ binh An Tây này vô CÙng cao to, trên mình mỗi người bọn họ cũng đều khoác áo giáp nặng. ngay cả mũ giáp cũng vô cùng kín. chi từ hai cái lô nhỏ để lộ ra ánh mắt của bọn họ. Mỗi người cũng đều tay cầm mạch đao, thì ra đội quân này chính là đội quân chủ bài của An Tây - quân mạch đao.
ở thời khắc cuối cùng. bọn họ rốt cục cũng đã xuất hiện, quân mạch đao ở cách đó một dặm đã xuống chiến mã. bắt đầu xếp thành hàng, ba ngàn quân mạch đao sắp hàng tựa như vách núi. từng bước từng bước một đi đến trung quân của An Lộc Sơn. khí thế ngưng trọng như núi, không gì cản nổi. chiến mã của An Lộc Sơn liên tục lui lại phía sau mấy bước, hắn giống như cảm nhận được thứ áp lực tựa như như núi này, hắn hết sức ổn định tinh thần, trường kiếm vung lên. quát: “Lý Nhật Việt, ngươi dẫn năm ngàn thiết kỵ nghênh chiến!”
Lý Nhật Việt là một trong bốn mãnh tướng Phạm Dương. Cao Huy, Lý Nhật Việt. An Thái Thanh. Tôn Hiếu Triết, trong đó Tôn Hiếu Triết bị Lý Khánh An bắn chết ở Đồng Quan. Lý Nhật Việt và Cao Huy chính là đại tướng hộ vệ tả hữu của An Lộc Sơn. mỗi người dẫn năm ngàn thiết kỵ U Châu.
Lý Nhật Việt nghe thấy mệnh lệnh của An Lộc Sơn. hắn lập tức giơ còi hiệu lên.
thổi vang hiệu lệnh, mấy chục danh binh còi hiệu cùng nhau thổi lên. Lý Nhật Việt vung lên đại đao lên. dẫn năm ngàn thiết kỵ U Châu xông lên đón đánh quân mạch đao.
Năm ngàn thiết kỵ U Châu là kỵ binh bán trọng giáp, trên ngựa có khoác áo giáp, có thể chống đỡ cung tiễn, kỵ binh là từ hơn mười vạn quân Phạm Dương mà tuyển chọn ra. người nào người nấy võ nghệ xuất chúng, trang bị tinh xảo, trở thành đội thân binh thiết kỵ của An Lộc Sơn. rất ít tham dự chiến đấu. nhưng hôm nay An Lộc Sơn hãi sợ trước quân mạch đao của An Tây, rốt cục mệnh lệnh bọn họ xuất chiến.
Năm ngàn thiết kỵ phóng ngựa lao đi, giống như một luồng chảy bằng sắt. trong nháy mắt đã đằng đằng sát khí mà xông đến trước mặt quân mạch đao, ‘Đùng!' một tiếng nổ vang, lực xông đến mãnh liệt của thiết kỵ khiến cho mấy trăm danh quân mạch đao ngã nhào trên mặt đất, nhưng quân mạch đao ở phía sau lại vừng như núi mà sừng sững không ngã đổ. Bọn họ đồng loạt hét lớn lên. mạch đao tung bay, chỉ một thoáng liền đem mấy trăm kỵ binh chém thành mấy ngàn khúc, nhất thời những phần chân tay bị cụt thân thế bị đứt. mùi máu tanh gay gắt. khiến người bị nghẹn mà ngộp thở.
Quán mạch đao là khắc tinh của kỵ binh, cho dù thiết kỵ U Châu dũng mãnh dị thường, nhưng ở trước mặt vách núi mạch đao vững chải đó, bọn họ vẫn vô kế khả thi. bị quân mạch đao từng bước áp sát. giết đến bọn hắn liên tục lui về phía sau. lười đao đi qua. người ngã ngựa đổ, máu phun thành vòi.
Lý Nhật Việt bị giết đến thẹn quá hóa giận, hắn hét lớn một tiếng, phóng ngựa nghiêng nghiêng tiến lên. dùng hết sức lực ngàn cân. hoành đao chém ra. đao này của hắn không ngờ lại đem đầu của ba gã mạch đao binh sĩ chém bay đi. máu nóng văng đầy người hắn. Lý Nhật Việt đắc ý mà cười ha hả. tiếng cười chưa dứt. hai danh quân mạch đao, một trái một phải, lười đao xẹt qua. chiến mã của hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, hai chán trước bị chặt đứt một cách đều đặn. rầm một tiếng đồ sập trên mặt đất, đem Lý Nhật Việt ném văng ra hai trượng xa. Mấy danh thân binh khiêng hắn lên liền tháo chạy về phía sau. Kỵ binh U Châu không dám nghênh mặt tác chiến với quân mạch đao. Bọn họ từ trước và sau vây lấy quân mạch đao, tìm kiếm kẻ hở của bọn họ. Nhưng quân mạch đao lập tức cải biến thế trận, bọn họ dựa lưng vào nhau, ngăn cản sự tấn công trước sau của kỵ binh U Châu kỵ.
Đúng lúc này, cánh tả của đại quân An Lộc Sơn xuất hiện nguy cơ, kỵ binh hộ vệ ở phía cánh trái của thương binh trận bị quân An Tây chém giết hết sạch, lộ ra kẻ hở ở cánh trái của thương binh trận, nơi này là điểm yếu của thương binh trận. Mạnh Tư Lễ hét lớn một tiếng: “Đánh sâu vào cánh trái thương binh trận!”
Ba ngàn quân kỵ binh An Tây hung hàn xông lên. xông kích như phong ba bão tố, trong nháy mắt liền xông phá được trận tuyến của thương binh trận. Cái thương binh đại trân này đã chết và bị thương đầy rẫy, chịu đủ sự tập kích của cung tiễn quân An Tây cuối cùng đã chịu không được nữa. thế trận đại loạn, xuất hiện dấu hiệu suy sụp.
Lúc này, tiếng còi hiệu từ xa lại vang lên. tiếng trống trận của quân An Tây như sấm. Lý Khánh An hạ đạt mệnh lệnh công kích cuối cùng. Hắn đích thân dẫn một vạn kỵ binh tinh nhuệ, tiếng chém giết rung trời, chiến mã nhanh như điện chớp, vó ngựa cuồn cuộn, giống hệt cơn cuồng phong dưới đám mây đen. lao về phía trung quân của An Lộc Sơn.
Cao Thượng thấy tình thế không ổn. lập tức nói với An Lộc Sơn: “Đại soái, hiện tại phải rút lui gấp, nếu không, đại soái sẽ nguy đến tánh mạng mất.”
Sắc mặt An Lộc Sơn trắng bệch, hắn không nói được một lời. đi lên xe ngựa liền hô lớn: “Lập tức rút quân, sang hướng cảng Diên Phúc!”
Xe ngựa của lao nhanh đi như bay, bảy ngàn thân vệ hộ tống hắn chạy về phía cảng Diên Phúc cách đó hơn hai mươi dặm. tháo chạy theo chủ soái, sĩ khí quân Phạm Dương bị sốc nặng, thương binh đại trận dẫn đầu sụp đổ, ngay sau đó cánh hữu không địch lại sự xông kích của quân An Tây, cuối cùng cũng tan tác. sự tan tác của hai cánh tả hữu khiến cho quân Phạm Dương binh bại như núi đổ.
“Sát!”
Tiếng la hét của quân An Tây rung cả đất trời, sĩ khí đại chấn, đuổi theo quân địch mà đánh. Bại binh đông nghìn nghịt tan tác mà tháo chạy trối chết. Bọn họ giẫm đạp lên nhau, nghẹt thở mà chết, đị đạp chết. Cách phía đông không xa không xa bèn là sông Diên Phúc Hà. sông rộng chừng năm trượng, nguyên có một cây cầu gỗ, nhưng sau khi An Lộc Sơn tháo chạy qua cầu rồi đã chặt phá hủy cây cầu đi rồi. Bại binh không chỗ có thể trốn được, đồng loạt nhảy cả xuống sông mà bơi. Đại bộ phận quân Phạm Dương cũng không biết bơi. vô số người bị chết đuối ở dưới sông, đến nỗi thi thể làm tắc nghẹn cả con sông, cơ thể chất chồng, xác chất cao như núi. đến nỗi trở thành một chiếc cầu bằng xác người. Bại binh ở phía sau dẫm đạp lên thi thể đồng đội. tháo chạy về phía bờ bên kia. chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ. tiếng thét chói tai, tiếng khóc tiếng la hàng loạt, hết thảy đều giống như phát cuồng vậy, khùng khiếp, hỗn loạn.
Lý Khánh An loan tin tức sẽ chém giết tù binh khiến cho những binh sĩ đáng thương đó không dám đầu hàng, chi biết liều mạng mà tháo chạy. Trên mảnh đất Tuy Châu, khắp nơi đều là tàn binh Phạm Dương tháo chạy tứ phía. Nhưng bọn hắn trốn không thoát bao xa. liền bị kỵ binh An Tây đuôi theo vây lấy, người phán kháng đồng loạt bị giết chết. Cuối cùng, đại bộ phận quân Phạm Dương cùng đường chỉ đành dập đầu cầu xin tha mạng.
Lý Khánh An dẫn một vạn kỵ binh tinh nhuệ đuổi giết An Lộc Sơn. bọn họ ra rơi thúc ngựa, ở dưới tiếng gió rít gào mà phóng nhanh như bay, không đến nửa canh giờ, liền đuổi tới cảng Diên Phúc. Cảng Diên Phúc người qua kẻ lại tấp nập, khắp nơi đều là những con chiến mã bị chủ nhân vứt bỏ, mấy chục chiến thuyền lớn chật ních binh lính tháo chạy. Một chiếc thuyền lớn đã bị lật chìm, cơn lốc xoáy nước đem mấy trăm danh sĩ binh cuốn vào dưới đáy Hoàng Hà.
Một vạn kỵ binh An Tây ập trời cuốn đất mà lao đến. thuyền lớn đồng loạt rời bến. hướng bờ bên kia chèo tới. những binh sĩ không có lên thuyền, hoặc là quỳ xuống đất đầu hàng. hoặc là ven theo bờ sông tháo chạy sang hai bên. Lúc này, Lý Khánh An nhìn thấy được xe ngựa của An Lộc Sơn. một danh phu xe đang muốn đánh xe chạy trốn. Lý Khánh An chiến đao chỉ một một cái. quát: “Hãy bắt lấy hắn!”
Mấy trăm thân binh đồng loạt lao tới, vây lấy xe ngựa. phu xe sợ tới mức giơ tay hô to: “Xin tha mạng! Xin tha mạng!”
Lý Khánh An giục ngựa tiến lên. lớn tiếng quát hỏi: “An Lộc Sơn ở chỗ nào?”
Phu xe hốt hoảng chỉ vào một con thuyền ở giữa sông nói: “An đại soái và Cao quân sư đều lên thuyền rồi, là người đầu tiên rời khỏi.”
Lý Khánh An chậm rãi phóng ngựa đi tới bên bờ sông, ngưng thần nhìn về thuyền lớn ở giữa sông, con thuyền mà An Lộc Sơn đi đã thành một chấm đen nhỏ, Lý Khánh An không khỏi âm thầm mà thở dài: ‘Cuối cùng vẫn bị tên đó chạy thoát, trời không tuyệt hắn!'