Thiên Hạ
Chương 437 : Mềm rắn song hành
gacsach.com
Hai ngày sau linh cữu của hoàng đế Đại Đường Lý Dự đã được đưa về Trường An. hàng chục vạn dân chúng Trường An rơi lệ tiền đưa. Tiếng khóc inh òi vang khắp Chu Tước đại lộ. Thái thượng hoàng Lý Hanh chân không tóc xõa ôm chằm lấy quan tài của con khóc nức nở. Trước cảnh mái đầu bạc tiễn đưa đầu xanh, vô số người dân Trường An đã chua xót không cầm được nước mắt.
Trước Chu Tước môn của Trường An. hơn một ngàn quan viên triều đình và thái tử Lý Thích quỳ trước linh cữu khẽ nghẹn ngào khóc lóc. Cả Trường An dường như đều chìm trong bể nguồn đau khổ.
Do tiết trời oi nóng, quan quách (* kiểu hòm thuở xưa. có hai lớp) của Lý Dự tạm thời được đặt trong địa cung Khánh Thiện tự. xung quanh được dùng các tảng băng lớn để giữ. đợi khi tân hoàng đế kế vị mới chính thực an táng.
Song song với việc linh cữu Lý Dự hồi Kinh, ngôi vị hoàng đế đang trống ấy cũng thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Từ khi Đại Đường khai quốc đến nay, vô tiền khoán hậu. ngôi vị hoàng đế Đại Đường đã hai ngày liền bị bỏ trống. Đại Đường vô chủ. Dù cho thái tử Lý Thích ở ngay trong Đông Cung, nhưng hắn cũng khó mà lên ngôi được. Nguyên nhân rất đơn giản, không có ai chịu đứng ra đỡ đầu để đưa hắn lên. cụ thể hơn mà nói là không có nhân vật đủ lớn mạnh nào chịu đứng ra.
Lần này linh cữu Lý Dự trở về, các quan viên đi cùng hắn đợt này đã không một ai có thể trở lại. cả thị vệ của hắn. toàn bị bị giam trong hoàng trang Vệ Nam. và một số quan viên tương đối thân cận với Lý Dự như Hộ bộ thượng thư Bùi Mân. trước phủ họ đều có nam quân canh gác. chẳng khác nào giam lỏng họ trong phủ.
Lúc này, trong triều bắt đầu có cách nói được lan rộng. với người đi đầu là Vương Củng, kiên quyết chủ trương do thái tử còn nhỏ không thể quản Lý việc nước, thái thượng hoàng sẽ lên ngôi, có thể noi theo tiên đế. lập hoàng thái tôn. Tuy Lý Thích lên ngôi không một ai ủng hộ, nhưng tấu chương này của Vương Củng lại được gần trăm quan viên từ ngũ phẩm trở lên ủng hộ, trong đó có các trọng thần quan trọng như Dương Quốc Trung. Trần Hy Liệt. Lệnh Hồ Phi ủng hộ, còn phía quân đội thì cũng được đại soái Đồng Quan Vương Tư Lễ, Kim Ngô vệ đại tướng quân Mạnh Vân cùng cả Lũng Hữu tiết độ sứ Ca Thư Hàn.
Chẳng mấy chốc tiếng hô hào để Lý Hanh lên ngôi liền liền. Dù cho rất nhiều quan viên trung và hạ cấp đều hơi có ý kiến, nhưng dưới tiếng hô hào quyết liệt của bọn Vương Củng bọn họ cũng chẳng dám hó hé gì. Thậm chỉ cả tông thất cũng giữ im lặng trước việc này, có lẽ họ cảm thấy tính Lý Hanh thận trọng, chắc không nông nổi như con trai hắn. nên giao giang sơn Đại Đường cho hắn cũng chẳng sao.
Cùng với cơn sóng hô hào nối tiếp nhau, vào lúc xế chiều Lý Hanh cuối cùng cũng đã bày tỏ thái độ rõ ràng. Hắn thấy đức mình chưa đủ phục chúng, tài thì vẫn còn thiếu sót. hi vọng các đại thần suy xét lại cẩn trọng, chọn ra người kế thừa ngôi vị tốt nhất.
Lý Hanh tỏ thái độ không chấp nhận ngai vàng là có thể lý giải. Thông thường mà nói chí ít phải cự tuyệt hai ba lần gì đấy. Đấy đã là thường lệ rồi. để tỏ rõ mình là kẻ khiêm nhường, đại thể là sáng tỏ thái độ từ chối ba lần. thì chiều sẽ có đại thần đứng ra phản đối quyết liệt, để rồi cuối cùng miễn cưỡng nhận lời lên làm vua!
Nhưng lần đầu từ chối này có vẻ như Lý Hanh đã thất sách trong lúc lựa chọn thời cơ. Hắn đã tỏ ý không chịu lên ngôi vào lúc hoàng hôn. như thế này thì còn cần thêm một đêm. mà đêm này nếu dài thì ắt sẽ lắm mộng!
trở đã gần xế chiều, trên con sông nhỏ trong phường Vụ Bổn. có mấy lão già vẫn âm thầm ngồi câu cá. đợi con cá cuối cùng trong ngày cắn câu. Trương Quân cũng ngồi trên một tảng đá to dưới cầu. ngồi tĩnh lặng như lão tăng. Từ bề ngoài mà nói thì lão cũng chẳng khác gì các ngư ông câu cá bên cạnh, cũng một mảnh áo bào vải xám. đầu đội mũi tre che đi nửa khuôn mặt. Sau vài tháng ngồi câu. làn da trắng của hắn cũng từ từ ngâm đen.
nhưng cái khí chất từ tốn ung dung của hắn lại là thứ mà các ông lão khác không thể so bì được.
Chiếc phao nhỏ trên mặt nước động đậy một lúc, lại có cá cắn câu, nhưng Trương Quân vẫn chẳng động đậy gì. Hắn am hiểu quy tắc trong câu cá. cũng giống như quan trường, sẽ không ngừng có người đến thăm dò, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì cuối cùng cũng sẽ có người không chịu nổi phải nhảy ra trước.
Cuộc chiến giành ngai vàng mấy hôm nay không phải thế ư? Các phe lực lượng đều cùng thăm dò, chờ đợi, cuối cùng để Vương Củng nhảy ra lớn tiếng ủng hộ Lý Hanh lên ngôi. Nhưng Trương Quân lại biết rõ, dù Vương Củng kêu gọi thế nào chăng nữa, dù Dương Quốc Trung có thượng thư quyết liệt nhường nào, Lý Hanh vẫn không dám dễ dàng lên ngôi vua.
Vì vẫn còn có người không lên tiếng. như Lý Khánh An và Quách Tử Nghi. Đặc biệt là Lý Khánh An. hắn là hữu thừa tướng của Đại Đường, là người đứng đầu bá quan, trừ khi Lý Khánh An ở An Tây, nhưng giờ hắn lại ở trong Quan Trung, đại quân của hắn chỉ cắm trại cách Trường An có hai mươi dặm. Ngay cả hắn cũng không tỏ thái độ gì, thì Lý Hanh tất nhiên không dám tự ý lên ngôi. Đây cũng chính là nguyên do thật sự mà Lý Hanh đã lần đầu tiên tuyên bố sẽ không tiếp nhận ngôi vị hoàng đế lúc chiều. Lý Hanh muốn tranh thủ chút ít thời gian để có thể tiến hành đàm phán cùng Lý Khánh An.
Trên mặt Trương Quân lộ nụ cười lạnh lùng. Người cao minh thật sự thì thời khắc cuối cùng này mới bắt đầu lộ bộ mặt thật, để nhìn thấu cái kẻ nôn nóng kia rồi mới mang thứ mình có ra; rất hiển nhiên. Lý Khánh An chính là cái kẻ cao minh đó. Hắn biết rõ Lý Hanh sẽ không thoát được cửa ải của mình, nên hắn từ đầu chí cuối không tỏ bất kỳ thái độ nào, đặt Lý Hanh lên lửa nhỏ mà hầm từ từ.
Trương Quân lại không khỏi nghĩ đến bản thân mình, bản thân Trương Quân cũng không tỏ thái độ, vậy hắn liệu cũng là cái ải mà Lý Hanh không qua được chứ? Hắn lúc này không quan không chức, một thân thanh nhàn, trong tay cũng không có quân đội, Lý Hanh còn nhớ đến hắn nữa không?
Chiếc phao nhỏ trên mặt nước lại nhúc nhích, xong lại bị kéo mạnh xuống dưới nước. Trương Quân nheo mắt lại, hắn lập tức nhanh tay lẹ chân kéo xẹt một phát, một con cá chép vàng óng ả to béo đã bị hắn lôi khỏi mặt nước. Trương Quân lại cười tít mắt. nhất định sẽ có người đến tìm hắn. cũng giống con cá này, nhất định sẽ có người tự cắn câu.
Lúc này, từ bờ bên kia chạy đến thư đồng của hắn. Tiểu thư đồng ra dấu tay bới Trương Quân, ý là trong nhà có người đến tìm hắn. Trương Quân thấy sắc trời đã Trương Quân thấy sắc trời đã không còn sớm. nên bèn bỏ cái vào giỏ, ung dung thu dọn lưỡi câu và các đạo cụ khác đứng dậy, hắn cười cười chấp tay chào các bạn câu cá chung, rồi từ từ đi từ dưới cầu lên bờ. Góc liễu già cách đây không xa đã có chiếc xe ngựa chờ sẵn, đó là xe ngựa đưa đón Trương Quân mỗi ngày, trông nó cũng chẳng khác gì xe ngựa chạy đầy phố của Trường An, rất thông thường, rất hợp với tính cách giản dị của Trương Quân.
Trương Quân vừa lên xe đã hỏi: “Là ai đến tìm ta thế?”
Thư đồng đáp: “Bẩm lão gia. là một văn sĩ trung niên, nghe nói hắn họ Nghiêm, là mộ liêu của Lý Khánh An.”
“Mộ liêu của Lý Khánh An?!”
Trương Quân chưng hửng một hồi, tuy hắn biết ắt sẽ có cá tự đến cắn câu, chỉ là hắn không ngờ con cá này lại là Lý Khánh An. Trong lòng hắn bỗng sinh vài phân cảnh giác. Tên này e rằng không phải cá, không khéo hắn còn là người câu cá nữa là đằng khác, không cân thận có nước mà bị hắn câu thì có! Trương Quân nghĩ ngợi một lúc, mộ liêu họ Nghiêm, không lẽ lại chính là Nghiêm Trang ư?
Hắn vốn có nghe phong phanh tin Nghiêm Trang mộ liêu của An Lộc Sơn xưa chưa chết, đã thế còn đi nương nhờ Lý Khánh An. Có người đã tận mắt nhìn thấy hắn ở An Tây, nếu chính là người này, vậy phen này đúng là có kịch hay rồi!
Xe ngựa phóng đi nhanh chóng, không bao lâu thì xe ngựa đã qua trở về Trương phủ. Trương Quân rửa tay xong, thay một bộ quần áo mới rồi mới từ từ đi đến phòng khách quý. Hắn chi kịp thấy một văn sĩ trung niên đang ngồi trong phòng, người này tướng hơi gầy. cằm có để một chùm râu sơn dương, đấy đủng là Nghiêm Trang!
Nghiêm Trang đã nhận lệnh của Lý Khánh An đến Trường An thành tìm Trương Quân.Hắn thấy Trương Quân đi vào lập tức đứng dậy khom người thi lễ. nói: “Nghiêm Trang tham kiến Trương sứ quân.”
“Ha ha! quả nhiên là ngươi. Năm xưa ta nghe nói tiên sinh đã mất, hóa ra là chạy đi An Tây rồi!”
Trương Quân vừa nhiệt tình tươi cười nói, vừa giơ tay mời: “Tiên sinh mời ngồi!”
Nghiêm Trang cũng không giải thích dài dòng, hắn chi chấp tay chào,rồi cười cười ngồi xuống. Một thị nữ lại vào đôi trà cho hai người. Trương Quân nâng chén trà lên hớp một ngụm cười nói: “Nghe nói đại tướng quân đã đến ngoài thành Trường An. thế vì sao lại không vào thành?”
Nghiêm Trang khom khom người cười nói: “Đại tướng quân nói, Trường An nhộn nhịp quá. quân của Quách Tử Nghi được đóng tại cầu Bá phía thành đông, quân Ca Thư Hàn thì đóng tại huyện Trường An thành tây, còn vài vạn quân Quan Trung diệu võ dương oai khắp nơi thành Trường An, thôi thì mạn phép cho quân An Tây không đến tranh giành.”
“Thế ư?”
Trương Quân bình thản nói: “Đại tướng quân các ngươi hiện này đã là hữu tướng quốc, là người đứng đầu bá quân chấp chính. Giờ đây Thánh thượng băng hà. tân đế chưa lập, thời điểm quan trong này mà hắn lại khoanh tay đứng nhìn, như thế không phải có phần không làm tròn trách nhiệm của mình ư?”
Nói đến đây, Trương Quân lại cười khan hai tiếng: “Ta chẳng qua là nói đùa thôi, Nghiêm tiên sinh không phải để trong lòng.”
“Sứ quân quả thật nói không sai, kỳ thực đại tướng quân vẫn rất quan tâm việc tân đế sẽ thuộc về ai. Hôm nay tại hạ đến quý phủ cũng do úy thác của đại tướng quân, muốn hỏi xem thái độ của Trương sứ quân. Trương sứ quân sẽ ủng hộ ai? Thái thượng hoàng, hay thái tử? Đương nhiên, nếu Trương sứ quân chẳng ủng hộ ai trong đây cả thì xem như tại hạ chưa từng hỏi.”
Trương Quân nghe ra được hàm ý sâu xa trong lời Nghiêm Trang. Trương Quân hắn ủng hộ Thục vương thì gần như đã là một bí mật bị công khai, Lý Khánh An làm sao có thể không biết? Thế mà hắn còn để Nghiêm Trang đến để hỏi mình xem ủng hộ Lý Hanh hay Lý Thích, xem có phần là biết rõ mà vẫn hỏi, nhưng thực tế lại không hẳn. đấy chính là ẩn ý của Lý Khánh An.
Trương Quân không trực tiếp trả lời, mà cười cười hỏi ngược lại: “Vậy Lý đại tướng quân lại ủng hộ ai?”
Nghiêm Trang cười nói: “An Tây ủng hộ thái tử Lý Thích. Đại tướng quân nói, nếu Trương sứ quân cũng ủng hộ thái tử thì chúng ta không chừng có thể hợp tác.”
Trong lòng Trương Quân không khỏi hồi hộp, hắn cũng mặc kệ có cần hàm xúc uyển chuyển trong cách nói, mà cười hỏi: “Không biết đại tướng quân muốn hợp tác gì với ta?”
“Là thế này, nếu Trương sứ quân nguyện ý chủ động đứng ra triệu tập những người cùng chí hướng ủng hộ thái tử lên ngôi, đại tướng quân có thể hứa, trong Chính sự đường mới tương lai, đại tướng quân sẽ ủng hộ Trương sứ quân vẫn làm Hộ bộ thượng thư, Dương Thận Căng làm Hình bộ thị lang. Nếu Trương sứ quân chịu hợp tác, vậy ngày mai chúng ta sẽ cùng phát động thanh thế, không biết Trương thượng thư thấy thế nào? ”
Nụ cười trên mặt Trương Quân đã biến mất. hắn cúi đầu suy nghĩ không nói lời gì. Nắm đại quyền Hộ bộ là tâm nguyện bấy lâu của hắn. Lúc xưa vì muốn biểu thị không ủng hộ Lý Dự mà từ chức, nhưng hắn không ngờ rằng sau khi hắn từ chức trong Chính sự đường, Thục vương Lý Giáo cũng không còn đếm xỉa đến hắn. Con người luôn hiện thực thế. đại trượng phu trong tay không có quyền thì chẳng qua cũng chỉ bằng một ngư ông.
Hắn lẳng lặng gật gật đầu. Lời hứa của Lý Khánh An hắn có thể tin được. “Được thôi! Hãy chuyển lời với đại tướng quân, vụ giao dịch này ta sẽ hợp tác cùng tướng quân. Sáng sớm ngày mai ta sẽ phát động triều thần, thượng thư hoàng hậu yêu cầu lập thái tử làm tân đế.”
“Vậy chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!”
Nghiêm Trang đứng dậy nói: “Ngày mai Bùi thượng thư cũng sẽ phát động một phần danh thần trong triều thỉnh nguyện đế thái tử lên ngôi. Đại tướng quân hi vọng các ngươi có thể hợp tác để tạo thanh thế. Còn về quân đội thì ngươi không phải lo, quân An Tây đang đóng quân ngoài thành Trường An năm dặm, sẽ không ai dám khinh cử manh động.”
Cùng lúc với Nghiêm Trang đi tìm Trương Quân, Lý Cầu lại một lần nữa chịu ủy thác của Lý Hanh đi đến đại doanh quân An Tây để cầu kiến la.
Lần này Lý Cầu lại không gặp được Lý Khánh An như mong muốn, hắn đợi trước cửa doanh đã khá lâu, nhưng binh sĩ đứng gác vẫn không chịu để hắn đi vào. Lý Cầu lại một lần nữa hô lên: “Xin hãy bẩm báo với Lý đại tướng quân, thái thượng hoàng có việc quan trọng muốn thương lượng cùng tướng quân.”
Lúc này trong doanh xuất hiện lửa sáng, doanh môn cuối cùng cũng được mở. chỉ thấy hàng ngàn binh sĩ trong doanh trại cùng ùa ra, hàng quân đi trước tiên tay cầm đuốc lửa chiếu sáng cả doanh trại. Đoàn quân bao vây thành một hình bán nguyệt với thủ lĩnh là đại tướng đầu đội mũ giáp vàng, tay cầm giáo trường, lạnh lùng nhìn hắn. Hóa ra chính là Lý Khánh An mà hắn cầu kiến mà không được.
Lý Cầu ngỡ ngàng, một hồi sau hắn mới ấp a ấp úng nói: “Đại tướng quân, ngươi... ngươi thế là ý gì?”
Giáo trường của Lý Khánh An chỉ thẳng vào mặt hắn: “Ngươi muốn đến thuyết phục ta để thái thượng hoàng lên ngôi, đúng không?”
“Đại tướng quân chắc đã hiểu nhầm, là thái tử tuổi còn nhỏ, quân thần hi vọng thái thượng hoàng lên ngôi, nhiếp chính vương vị vài năm đợi thái tử khôn lớn thành người thì mới giao vương vị lại cho người. Thái thượng hoàng bất đắc dĩ mới phải nhận lời.”
“Câm mồm!”
Lý Khánh An giận dữ quở: “ngươi nghĩ ta là trẻ con ba tuổi ư mà định dùng lời lẽ dối trá này lừa ta? Lúc trước ngươi thề sống thề chết nói rằng thái thượng hoàng tuyệt không muốn lên ngôi, đấy chính là lời do chính miệng ngươi nói, giờ mục đích các ngươi đã đạt được, lại muốn lật đổ những gì đã nói ư? Ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần một ngày còn có ta. thì các ngươi đừng hòng!”
Nói dứt lời. Lý Khánh An chỉ thẳng tay, các binh sĩ cùng xoành xoạch giơ cung nỏ lên, trương cung đặt tiễn, đầu mũi tiễn vô tình nhằm thẳng vảo Lý Cầu và tùy tùng của hắn.
Lý Cầu bị khí thế của quân đội làm cho ngỡ ngàng, hắn sợ quá lùi liền ra sau vài bước, hắn vẫn liều mạng khoát tay giải thích: “Đại tướng quân đã hiểu nhầm rồi! Tướng quân thật sự đã hiểu nhầm! Thái thượng hoàng vốn dĩ không có ý nghĩ sẽ lên ngôi, nhưng thật sự là do quần thần đã thỉnh nguyện..
Lý Khánh An không chịu nghe giải thích của hắn. hắn cất ngang lời của Lý Cầu nói: “Ta đếm đến ba. nếu ngươi còn không chịu cút về, thì đừng trách ta sẽ dùng đầu người của ngươi để làm đáp án phức đáp cho Lý Hanh. Một!”
Sắc mặt Lý Cầu đại biến, tùy tùng của hắn cũng sợ quá không ngừng lùi dần ra sau.
“Hai!”
Lý Cầu vội vã quay lưng bỏ chạy, phóng như bay về phía xe ngựa đang dừng ở xa xa.
Lúc này, Lý Khánh An hét lên một tiếng ngăn hết lại: “Đứng lại!”
Lý Cầu phát hoảng đứng sững lại không dám động đậy. chỉ nghe Lý Khánh An lạnh lùng nói: “Ngươi về nói với Lý Hanh rằng, nếu hắn còn dám tự tiện lên ngôi thì ta sẽ đổi sang ủng hộ tiên đế. Quan An Tây sẽ cùng quân Kiếm Nam hợp nhất lại đánh về Trường An, nói hắn hãy tự mà suy nghĩ lấy!”
Lý Cầu thầm thở dài một tiếng, đầu cũng không quay lại phóng thẳng một mạch vào bóng tối, khuất dần khuất dần.
Lý Khánh An dõi theo hướng xe ngựa của Lý Cầu cho đến khi nó chìm hẳn vào màn đêm biến mất mới hừ mạnh một tiếng, hắn quay đầu lại ra lệnh: “Truyền mệnh lệnh của ta. đại quân lại tức nhổ trại, tiến về phía Trường An!”
Trong Ung vương phủ, mấy đại thần ủng hộ Lý Hanh đều đã có mặt. Lý Hanh trầm mặt nghe Lý Cầu báo cáo lại, khi hắn nghe nói Lý Khánh An chuyển sang ủng hộ tiên đế mặt mày giận tím tái, buộc miệng chửi rủa: “Cái tên man di Tây Vực chết tiệt này, năm xưa chính ai đã tin tưởng hắn? Trọng dụng hắn? Là ta! Là ta đã tiến cử hắn làm Bắc Đình tiết độ phó sứ thì hắn mới có được đại quyền như ngày hôm nay. Bây giờ hắn đắc ý rồi thì lại vong ơn bội nghĩa ư? Thật đúng là tên khốn không biết phải trái.”
Vương Củng bên cạnh vội khuyên răn: “Thái thượng hoàng xin bớt giận. Lý Khánh An tuy cũng có chút ít thực lực, nhưng chúng ta có năm vạn đại quân của Ca Thư Hàn ủng hộ, và còn gần mười vạn nam quân, nhiều gấp hắn vài lần. thái thượng hoàng không phải hoảng sợ. Và quan trọng hơn nữa là chúng ta có được sự ủng hộ của hàng trăm đại thần trong triều, tông thất cũng ủng hộ thái thượng hoàng, cho tên Lý Khánh An kia to gan cỡ nào cũng không dám chọc giận chúng nhân. Ngày mai bọn thần cũng sẽ hành sự theo đúng kế hoạch ban đầu. Thái thượng hoàng chính thức lên ngôi tiếp nhận chúc tụng của bá quan. Sau khi gạo sống đã thành cơm thì đố tên Lý Khánh An làm gì nổi chúng ta!”
Lệnh Hồ Phi đứng sau lưng Dương Quốc Trung không nhịn nổi, đứng ra nói: “Thái thượng hoàng cũng đừng quên năm vạn đại quân của Quách Tử Nghi. Hắn ủng hộ Thánh thượng nên mới vào Kinh hộ giá. Tuy Quách Tử Nghi không tỏ thái độ gì, nhưng thần cho rằng. nếu Quách Tử Nghi ủng hộ thái thượng hoàng thì sáng hôm nay hắn đã đứng ra ủng hộ. Vậy nói rõ hắn vẫn có phần nghiêng về phía thái tử. Nếu hắn liên thủ với Lý Khánh An thì sẽ rất bất lợi với ta.”
Vương Củng có phần không vui nói: “Lý Khánh An chiếm Linh Châu, liệu Quách Tử Nghi có thể liên thù với hắn không?”
Lệnh Hồ Phi lập tức phản bác lại nói: “Không nhẽ tả thừa tướng không biết ư? Lý Khánh An đã thượng thư Binh bộ, đã giải thích rõ về nguyên do việc chiếm lĩnh Linh Châu của hắn. Hắn do lo lắng Linh Châu binh lực trống vắng sẽ bị quân Hồi Hột thừa cơ đến nhiễu, nên mới phải tạm thời thay quân Sóc Phương canh giữ biên ải. Nếu quân Sóc Phương trở lại, hắn sẽ lập tức cho rút quân về Lương Châu. Quách Tử Nghi cũng đã tỏ thái độ thông cảm cho hành động của Lý Khánh An. bọn họ giờ đã hòa giải rồi, ngay cả một người bị đày xuống vùng quê như ta còn biết, mà Vương tướng quân đường đường tả thừa tướng lại không biết việc này ư?”
Vương Củng mặt đỏ bừng. Mấy ngày nay hắn vì mãi lo nghĩ làm thế nào để đưa Lý Hanh lên ngôi mà lại không biết được Lý Khánh An đã hòa giải với Quách Tử Nghi.