Thiên Hạ
Chương 443 : Sự kiện hàm dương
gacsach.com
Đại quân của Ca Thư Hàn vẫn được đóng quân tại vùng Hàm Dương. Trời vẫn chưa sáng hẳn thì Ca Thư Hàn bị tiếng ồn ào bên ngoài quấy nhiễu giấc nồng. Hắn đẩy hai thị thiếp bên cạnh ra. không vui hỏi: “Bên ngoài sao lại ồn ào thế?”
Ngoài trướng có thân binh bẩm báo: “Hồi bẩm đại soái, hình như có người đến cáo trạng.”
“Cáo trạng?”
Ca Thư Hàn ngỡ ngàng lại hỏi: “Cáo trạng gì. ngươi đi hỏi rõ ràng cho ta xem.”
Ca Thư Hàn vừa trở người ngồi dậy thì bỗng thấy trên chân đau nhói. Cái tật cũ trên chân lại phát tác. Do Ca Thư Hàn thích uống rượu từ thuở thiếu thời, đến nay đã mấy mươi năm. vì thế mà chân hắn cũng đã tích tụ lại không ít bệnh tật đại loại như phong thấp đau khớp ngày nay. Cùng với tuổi tác càng lúc càng cao, nhất là hai năm trước hắn còn sống tại vùng Đại Phi Xuyên băng giá. nên bệnh ở chân lại càng nghiêm trọng hơn. chi vài ba ngày sẽ tái phát một lần.
Một cơn đau nhói khiến Ca Thư Hàn quằn quại. Hắn thấy hai thị thiếp vẫn nhìn mình mơ màng, không khỏi quờ trách: “Tiện nhân, còn không biết đi lấy nước nóng cho ta ngâm chân!”
Hai thị thiếp sợ quá vội bò dậy. Hai nàng người ngợm trần truồng chi kịp khoát bừa manh áo lên người bèn vội lấy chậu chạy ra khỏi đại trướng. Thường thì chân của Ca Thư Hàn phải ngâm trong nước nóng gần như sôi mới có thể giảm bớt phần nào đau.
Một chốc sau. sau hai thị thiếp của hắn bung chậu nước nóng đến cho Ca Thư Hàn ngâm chán vào thì nổi đau mới bớt được chút ít. Lúc này, thân binh đã trở lại bẩm báo ngoài trướng nói: “Đại soái, có bốn năm trăm người, đều là người của thôn trang gần đây. Nghe nói là binh sĩ của chúng ta vào đêm đã lẻn vào thôn trang của họ bắt cóc nữ nhân. Bây giờ đến đẻ đòi người. Đại soái, hình như cả huyện lệnh Hàm Dương cũng đã đến.”
“Cái việc chó má gì thế này! Đã thế mà còn chấn động bao nhiêu người.”
Ca Thư Hàn lòng bực bội rối bời. Vừa bệnh tật lại thêm hội nghị Chính sự đường mấy hôm trước tại Trường An đã quyết định, chi đồng ý cung ứng quân tư và lương hưởng cho nhưng quân sĩ Lũng Hữu trong biên chế, hơn nữa còn không phải là đưa đến cùng lúc, mà sẽ chia đợt trong vòng một năm. Đồng thời, cả yêu cầu mở rộng quân Lũng Hữu lên mười vạn của Ca Thư Hàn cũng bị bác bỏ. Mà việc khiến Ca Thư Hàn căm phẫn nhất chính là Vương Củng lại là người kiên quyết phản đối nhất trong việc này. Ca Thư Hàn đương nhiên hiểu kỳ thực đây là ý của Lý Hanh, hắn không lên làm vua được, giận cá chém thớt trút giận lên đầu mình. Mấy ngày liền Ca Thư Hàn vẫn chưa hạ hỏa được với việc này, hắn giờ đã ghê tởm Lý Hanh đến cực cùng.
Lúc này, bên ngoài trướng có thân binh bẩm báo: “Đại soái. Hỏa Bát tướng quân đã đến.”
Hỏa Bát tướng quân tên đầy đủ là Hỏa Bát Quy Nhân, là tiền quân đại tướng của Ca Thư Hàn. thủ hạ của hắn có một vạn quân đội. đều là Phồn binh mà Ca Thư Hàn đã chiêu mộ tại vùng Hà Tây và Lũng Hữu. bọn chúng vốn cứng đầu khó bảo, quân kỹ không ra gì. Mấy hôm trước hắn đã phái thủ hạ truy tìm thám tử của quân Kiếm Nam. Chính bọn lính Phồn này đã gây họa. Hòa Bát Quy Nhân cũng được hưởng lợi trong đây. trong đại trướng của hắn còn có một thiếu nữ bị bắt đến. Nghe nói có người đến cáo trạng, hắn bồn chồn lo lắng nên đến bẩm báo với Ca Thư Hàn trước.
“Đại soái, ty chức có việc bẩm báo.”
“Việc gì?”
“Đại soái, có một số thủ hạ của ty chức xảy ra xung đột với dân làng phụ cận. có lẽ là đã bắt vài nữ nhân về đây làm con tin. ty chức cũng vừa biết được việc này.”
Ca Thư Hàn trầm mặt lại. quả nhiên là hành vi bất chính, hèn chỉ có người đến cáo trạng. Mặt hắn tối sầm lại dặn: “Ngươi cho thả hết người đi. các binh sĩ nào đã phạm quân quy thì quờ trách nặng cho ta. Việc này ta tạm thời không truy cứu, nếu còn dám gây sự cho ta thì cẩn thận cái đầu của ngươi.”
“Nhưng mà đại soái, có ba nữ nhân đã tự sát.”
“Vậy ngươi cứ nói là không có ba nữ nhân này, cứ nói mạnh miệng vào, đi đi!”
“Tuân lệnh! Ty chức hiểu rồi!”
Hỏa Bát Quy Nhân thi lễ xong vội vã chạy ra. Ca Thư Hàn nhắm tịt mắt lại. hắn cần phải yên tĩnh suy ngẫm tương lại của mình. Lý Hanh đối đãi với người khác rất khắt khe. Từ cái thuở hắn còn làm thái tử thì thanh danh đã không mấy tốt. vốn tưởng rằng hắn có thể làm hoàng đế, làm hoàng đế rồi thì Ca Thư Hàn sẽ được hưởng lợi nhiều hơn. ai ngờ hắn lại bị thất bại. Thất bại thì cũng đành đi. đằng này Lý Hanh lại là người có thể bán đứng thủ hạ mình vì lợi ích. Nói khó nghe một chút thì chính là kẻ vong ơn bội nghĩa. Loại người này không đáng để bán mạng cho hắn.
nhưng nếu muốn tự lập như Lý Khánh An thì Ca Thư Hàn cũng biết thời cơ mình đã qua. Lý Khánh An đã hoàn thành bố cục tại An Tây, bắt đầu quay đầu lại lăm le đông cố. Nếu Ca Thư Hàn mà dám tự lập, Lý Khánh An sẽ là người đầu tiên xung phong đi tiêu diệt hắn. Nhưng nếu như muốn nương tựa vào hoàng đế thì cũng không còn cơ hội nữa. Lý Khánh An và Quách Tử Nghi đã chiếm cao vị, còn đâu có chốn dung thân của hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn con đường cuối cùng là nương nhờ lão hoàng đế Lý Long Cơ.
Cũng không nhất thiết phải đi Thục Trung, có thể đi đến nơi có yên hoa phồn thịnh ở vùng Triết Đông hùng bá một phương tại đấy, xem như mình có thể sống thoải mái hết cuộc đời còn lại tại đó.
Ca Thư Hàn đương nghĩ ngợi miên man thì lại nghe tiếng khóc lóc dữ dội từ bên ngoài vọng đến. quấy nhiều cho hắn càng bực bội thêm. Hắn giận dữ quát: “Rốt cuộc có chịu yên khôngthì bảo?”
chỉ một lát sau lại có binh sĩ xong vào bẩm báo: “Đại soái, bọn thôn dân đó bắt Hòa Bát tướng quân phải đền mạng, bọn họ đang đánh nhau trước đại doanh.”
“Bà nội nó, ai đã dám giở trò trước cửa nhà lão tử, dám tạo phản chắc! người đâu, bị mã!”
Ca Thư Hàn đùng đùng nổi giận, hắn đã muốn cho êm chuyện, thế mà bọn dân đen này còn không chịu ư? Nếu ở Lũng Hữu xem ai dám đến đánh quân sĩ Lũng Hữu trước doanh trại, đúng là một lũ chán sống.
Ca Thư Hàn dẫn một đám binh sĩ cùng xông ra khỏi đại doanh, chỉ thấy bên ngoài tiếng than khóc ầm trời, có mấy mươi phụ nhân áo quần tả toi. khóc lóc ầm ĩ. Dưới đất còn bày ba cái xác trên thân được đắp chiếu, đoan chắc là ba người phụ nữ đã tự sát. Ngoài ra còn có mấy trăm người bản địa tay cầm đuốc đương mắng nhiếc thủ hạ của hắn. Hòa Bát Quy Nhân trông toi tả vô cùng. mặt bị đánh cho bầm dập, mũ giáp cũng bị giật đi. áo giáp trên người cũng bị kéo nát.
Nhưng gây chú ý của Ca Thư Hàn không phải những người dân đó, mà là mười mấy tên nha dịch còn đang đứng một bên. Quan viên đứng đầu kia Ca Thư Hàn nhận ra. đó chính là huyện lệnh huyện Hàm Dương - Vi Chí Trung.
“Ca Thư đại soái giá đáo!”
Cửa doanh trại được mở ra. Ca Thư Hàn đích thân dẫn hàng ngàn binh sĩ xông ra. Mấy trăm người nông dân đó sợ hãi lùi ra sau. Quân đội lập tức được chia ra làm hai, Ca Thư Hàn tay cầm đại thương thúc ngựa đi ra. mặt giận dữ hỏi: “kẻ nào dám gây sự trước đại môn doanh trại ta?”
Mấy trăm dân chúng đó đều quỳ sụp xuống đất, khóc lóc nói: “Ca Thư đại soái, xin đại soái hãy làm chủ cho bọn tiểu nhân!”
Ca Thư Hàn lạnh lùng nói: “Ta nơi đây là quân đội, chứ không phải quan phủ. các ngươi có oan uổng thì đến quan phủ mà nói!”
Lúc này, huyện lệnh Hàm Dương Vi Chí Trung đi lên chấp tay nói: “Ca Thư đại soái có phần không biết, oan ức của những người dân này liên quan đến quân đội của đại soái, bọn họ chỉ có thể đến tìm đại soái mà than khóc.”
Ca Thư Hàn chỉ thẳng đại thương vào một ả nữ nhân nói: “Ý ngươi nói là họ ư? Ta không phải đã thả họ về rồi sao? Ngươi còn muốn thế nào?”
Vi Chí Trung là tứ đệ Vi thị danh môn Quan Lũng. tính tình chính trực. Phụ nữ Hàm Dương bị quân Đường bắt cóc hàng loạt, đây là việc chưa từng xảy ra bao giờ, nhưng giờ lại xảy ra ngay tại vùng mình quản Lý. Dù cho quân đội Ca Thư Hàn có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì Vi Chí Trung cũng không thể nhịn được, hắn kiên quyết tìm đến để chất vấn.
Hắn nghe nói ý xem mạng người như cỏ rác của Ca Thư Hàn. trong lòng bất bình, bèn giận dữ phản bác: “Ca Thư đại soái nói như thế không thấy kỳ lạ sao? Tuy đã thả người, nhưng hung thủ thì sao? Nhưng người phụ nhân này tối qua mới gặp phải hành hạ hơn trăm lần. thậm chí có ba người còn bị hành hạ đến chết, không lẽ lại cho qua như thế ư? Xin hỏi quốc pháp còn đâu?”
Ca Thư Hàn đường đường Tây Bình quận vương mà lại bị một tên huyện lệnh lục phẩm dám đến chỉ thẳng vào khiển trách, kêu mặt mũi hắn để vào đâu được, nhưng về lý thì binh sĩ của hắn quả thực có lỗi trước. Ca Thư Hàn cố nén giận nói: “Chân tướng sự thật ta ắt sẽ điều tra. dù có phạm pháp thì ta cũng sẽ xử lý theo quân quy, không cần ngươi phải lo. Ngươi chỉ cần dẫn dân chúng của ngươi đi về. đừng có chắn trước cửa lớn doanh trại ta là ổn. Đây là quân quy, kẻ lai lịch bất mình nào đến gần trong vòng trăm bước ta có quyền tự ý bắn chết! Các ngươi mau đi về đi.”
Vi Chí Trung nghe khẩu khí của Ca Thư Hàn rõ ràng có ý dung túng thuộc hạ. cái gì gọi là chân tướng sự thật? Nếu đuôi hết người bị hại về thì hắn còn điều tra cái nỗi gì. không nhẽ chỉ nghe lời một phía từ bọn binh sĩ lang sói man di này ư? Vi Chí Trung lắc lắc đầu, hắn chỉ thẳng vào Hỏa Bát Quy Nhân nói: “Nếu đại soái thật sự có lòng này vậy hãy dẫn những người phụ nhân bị lãng nhục vào trong doanh, để họ tự chỉ ra hung thủ. Sau đó đại soái có thể hành quân quy tại chỗ. Như thế mới có thể phục chúng. Bằng không, đại soái có xử phạt hay không thì làm sao bọn ta biết được?”
Dừng lại một lát. Vi Chí Trung lại nói thêm: “Đại soái cũng không phải mang quân quy ra chống đỡ, theo như ty chức được biết, một tên quân sĩ An Tây trêu ghẹo phụ nữ tại Bình Cao huyện đã bị quân An Tây lật tung cả quân trại lên truy tìm. Tên binh sĩ phạm quân quy bị tìm ra đó đã phải chịu phạt một trăm trượng thị trên phố huyện Bình Cao thị chúng. Cùng là quân Đường, quân An Tây có thể làm được, vì sao quân Lũng Hữu lại không làm được.”
Ca Thư Hàn đã sớm giận trợn mắt. mà khổ nỗi tên Vi Chí Trung này lại còn đem quan An Tây ra so bì. Đây chẳng khác gì đâm vào tử huyệt của Ca Thư Hàn. Mắt Ca Thư Hàn nheo lại. sát khí đằng đằng.
“Giả sử như lão từ mặc kệ. thì ngươi làm gì được ta?”
Vi Chí Trung nhảy đành đạch giận dữ nói: “Nếu đại soái không quản, vậy ty chức sẽ tố cáo quân Lũng Hữu với triều đình, quân kỳ không nghiêm. tàn hại người vô tội. Quán Lũng Hữu và quân đội của An Lộc Sơn thì khác gì nhau? Lưới trời lồng lộng, ta không tin không thể đòi lại chính nghĩa công bằng.”
Nói xong, Vi Chí Trung quay người bỏ đi. Ca Thư Hàn còn phải trông mong triều đình phát tiền và gạo, sao lại để hắn đi cáo trạng được. Quẩn quá hóa liều, không biết lấy gan từ đâu, Ca Thư Hàn đột nhiên hét to một tiếng, rồi dùng thương đâm thẳng một nhát từ sau lưng Vi Chí Trung. Mũi thương xuyên thẳng qua lồng ngực, Vi Chí Trung chi kêu thé lên tiếng thám thiết, chết tươi tại chỗ. Ca Thư Hàn đã liều thì liều tới cùng, hắn lập tức hạ lệnh: “Giết hết cho ta. một người cũng không được giữ!”
Mấy trăm tên dân làng sợ khiếp vía, lập tức quay đầu bỏ chạy; nhưng quân Lũng Hữu làm sao có thể tha cho họ được. Các binh sĩ đuổi theo sát sau, nào đao nào thương, chỉ trong một chốc lát, vài trăm người dân này đã bị giết sạch sành sanh, không còn một ai sống sót.
Ca Thư Hàn lạnh lùng hạ lệnh: “Hãy lôi hết thi thể vào đại doanh, cứ nói là có người tập kích doanh trại vào đêm. quân Lũng Hữu phải phản kích tự vệ.”
Dù cho Ca Thư Hàn cố sức dìm nén sự thật, nhưng kim trong bọc lâu cũng có ngày lồi ra. Một tên nha dịch dắt ngựa ở phía xa đã nhìn thấy toàn bộ quá trình sự việc. Hắn may mắn thoát chết, chính hắn đã kế lại toàn bộ câu chuyện quân Lũng Hữu đã bắt cóc dân phụ huyện Hàm Dương, đồ sát gia quyến và mệnh quan triều đình như thế nào. Việc này nhanh chóng loan ra khắp Quan Trung, thành Trường An, chấn động toàn thành, khắp nơi đâu đâu toàn là bàn tán xôn xao và việc Ca Thư Hàn dung rúng quân đội của mình giết người.
Bốn trăm mấy người cùng bị hạ độc thủ. trong đó còn có cả huyện lệnh huyện Hàm Dương. Tin khiếp đàm này đã khiến dư luận Trường An nổi giận đùng đùng. Việc bất cóc phụ nữ vào doanh trại đã là tán tận lương tâm, đằng này còn giết người diệt khâu, đồ sát gia nhân, đó là điều không ai còn nhịn nổi. chỉ một chốc, quan viên các nơi Quan Trung đều lũ lượt thượng thư thỉnh cầu nghiêm trị Ca Thư Hàn. Nếu Ca Thư Hàn giết người mà không truy cứu. vậy sau này mọi người sẽ phải tự bảo vệ như thế nào đây?
Không nhưng quan phủ các nơi trong Quan Trung, quan phủ Trường An cũng lần lượt đàn hạch Ca Thư Hàn. ngự sử trung thừa Lý Tranh còn giận dữ thượng thư: “Biên quân nhiều Hồ Di, phần lớn tính tình tàn bạo, nếu quân kỷ bất chấn thì sẽ có cử chỉ hại dân. Quân Ca Thư Hàn chẳng qua là bắt đầu. thần cho rằng Quan Trung không thích hợp trú quân biên cương. Trong lúc nghiêm trị hung thủ Hàm Dương, nên sớm thỉnh quân biên cương rời khỏi Quan Trung. Trong Quan Trung ất tự có quân tử đệ phòng thủ. ”
Do hậu quả nghiêm trọng của sự kiện Hàm Dương, hơn nữa cơn sóng thỉnh cầu nghiêm trị Ca Thư Hàn đã càng lúc càng sôi sục, hội nghị đặc biệt của Chính sự đường dưới sự kêu gọi của Hộ bộ thượng thư Trương Quân đã được triệu tập.