Thiên Hạ

Chương 447



Thiên Hạ
Chương 447 : Hoa Hoa đầu tư
gacsach.com

Do quân của Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi cùng đại cử bắc tiến đã tạo nguy cơ trầm trọng cho Trường An. để giải quyết nguy cơ, Lý Khánh An và Lý Hanh tạm thời bỏ qua hiềm khích cũ, Lý Khánh An từ đi chức Trung thư lệnh hữu thừa tướng, cải nhậm Thiên hạ binh mã đại nguyên soái, toàn quyền phụ trách đối phó quân đội bắc phạm lần này.

Hắn lệnh cho Quan Nội tiết độ sứ Quách Tử Nghi dẫn năm vạn quân bổn bộ chặn lại đại quân Cao Tiên Chi. lại do quân lục Quách Tử Nghi hơi ít. lại lệnh Quan Trung quân chủ tướng Vương Tư Lễ dẫn mười vạn Quan Trung quân phối hợp Quách Tử Nghi tác chiến.

bản thân Lý Khánh An thì đích thân dẫn ba vạn quân An Tây đến Trần Thương huyện nghênh chiến đại quân Ca Thư Hàn.

Để đánh thắng trận chiến quan trọng này, Chính sự đường cũng hạ lệnh mộ binh. Trong Quan Nội, Quan Trung hai nơi đại cử chiêu mộ hai mươi vạn binh. Tiền và lương cần thiết để mộ binh đều được triều đình ủng hộ.

Để nắm lấy cơ hội mở rộng lực lượng lần này, An Tây Lũng Hữu quân của Lý Khánh An. Sóc Phương Quan Nội quân của Quách Tử Nghi và Quan Trung quân của Vương Tư Lễ lần lượt cho lập các điểm mộ quân, chiêu mộ binh sĩ thanh niên trai tráng.

Thời gian chỉ mỗi hai ngày qua đi, xích hầu An Tây lại một lần nữa được tin, do Trần Thương đạo bị sập dẫn đến đường đi bị tắt nghẽn, đại quân xuất phát từ Hán Trung lại đổi tuyến đường hành quân. Đội quân của Cao Tiên Chi đồi sang đi Lạc Cốc đạo bắc tiến, còn Ca Thư Hàn lại đi Bảo Cốc đạo chuyển vào Tà Cốc đạo bắc tiến.

Dù cho đối phương thay đổi tuyến đường hành quân, nhưng sách lược của Lý Khánh An lại không có thay đổi. vẫn do hắn đối phó với quân đội của Ca Thư Hàn. Cùng với việc các thủ lĩnh cấp cao định đối sách, ba vạn quân An Tây bắt đầu hiên ngang tiến về My Huyện. Đồng thời, hai vạn quân An Tây từ Quan Nội Đạo rút về cũng cùng tiến về phía My Huyện, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cục diện Trường An cũng không vì chiến tranh sắp xảy ra mà trở nên bình lặng. Ngược lại. vì sắp có chiến tranh đã làm chất xúc tác cho cục diện hỗn loạn. Tin Lý Long Cơ dẫn mười lăm vạn đại quân bấc tiến khiến rất nhiều quyền quý đại thần tranh nhau rời khỏi Trường An. Bọn họ không mấy tin tưởng vào tương lai của triều đình, Trường An gần như lâm vào hỗn loạn điên cuồng.

Tại phường Tuyên Dương, trước cửa phủ Dương Hoa Hoa. một chiếc xe ngựa từ từ dừng lại. Hai thị nữ dìu Dương Ngọc Bội tâm sự trùng trùng xuống xe. Dương Ngọc Bội chính là Hàn Quốc phu nhân trước đây, bà vừa bị đoạt đi tước vị Quốc phu nhân, sau lại thêm Lý Dự băng hà. con gái Thôi Ngưng Bích của bà bỗng chốc trở thành quá phụ trẻ. hơn nữa còn không thể tái giá. Dương Ngọc Bội đã hoàn toàn không còn ngang tàng của Ngũ Dương năm xưa. Bà áo quần trong rất bình dị, mặt mũi cũng không phấn son. trông đã không khác gì dân phụ tầm thường.

Lòng Dương Ngọc Bội rối bời. Dương Quốc Trung trốn về phương nam khiến cả Dương gia trên dưới đều bỗng chốc mất đi trụ cột. Dương gia tử đệ kẻ trốn chạy, người bỏ đi. Dương Ngọc Bội cũng không biết mình phải làm sao cho phải. Hôm nay bà vừa bị chồng thúc ép đến tìm em sái mình Dương Hoa Hoa để bàn đối sách.

Trước cửa phủ đệ Dương Hoa Hoa đìu hiu hoang vắng, cửa lớn đóng kín. biển bài “Quắc Quốc phu nhân phủ” treo cao trước cửa cũng đã bị dỡ xuống. mất đi tấm biển bài trên đó nhìn cứ trống trải thiếu vắng thế nào. Dương Ngọc Bội thở một hơi dài, phủ đệ của bà cũng thế thôi.

Bà đi lên gõ gõ cửa. cửa được mở ra. lão quản gia già nua ló mật ra thấy là Dương Ngọc Bội bèn cười tít mắt nói: “Là Nhị phu nhân đã đến. mau mời vào!”

Dương Ngọc Bội vừa đi vào đã hỏi: “Tam muội ta đâu?”

“Tam phu nhân đang cho cá ăn ở cạnh bờ hồ! Để tiểu nhân đi gọi.”

“Không cần đâu, ta tự vào tìm!”

Dương Ngọc Bội quen đường quen lối tự đi xuyên qua mấy hành lang, rồi từ một cánh cửa nhỏ đi vào nội trạch. Trong nội trạch cây cối um tùm. kỳ hoa dị thảo xung quanh mọc khắp. Xuyên qua con đường lát đá sõi tròn, phía trước sẽ là hồ nước. Hồ này rộng gần ba mẫu. sóng xanh lăn tăn. rặng liều nghiêng nghiêng. Trên chiếc cầu nhỏ bên hồ, Dương Hoa Hoa đang ngồi trên lan can đá. ả hôm nay bận chiếc váy dài màu hồng đào, mặt mỉm mỉm cười, trong tay cầm miếng bánh, đang chăm chú cho mấy mươi con cá chép dưới cầu ăn.

Dương Ngọc Bội từ từ đi đến sau lưng ả. có phần trách móc nói: “Tam muội vẫn còn tâm trạng cho cá ăn ư?”

Dương Hoa Hoa giật thót cả tim. quay đầu lại nhìn thấy nhị tỷ, bèn cười nói: “Nhị tỷ sao lại lén lén lút lút xuất hiện thế, làm muội giật cả mình.”

“Tam muội mới làm tỷ giật mình! Tất cả hành trang nhà tỳ đều đã thu dọn xong, chuẩn bị hôm nay sẽ rời Trường An. thế mà tam muội lại có tâm trí cho cá ăn. Không lẽ muội không muốn đi ư?”

“Đi?” Dương Hoa Hoa cười khinh miệt một tiếng: “Nhị tỷ định đi đâu?”

Dương Ngọc Bội đến ngồi cạnh ả, thất thần nhìn lũ cá tung tăng dưới nước, bà thở dài nói: “Phần lớn mọi người trong Dương gia đều đã đi rồi. ta cũng định đi theo. Trước tiên sẽ đến Thành Đô, ít ra quê của chúng ta ở đó. Ta ở Thành Đô còn một căn nhà.”

Dương Hoa Hoa cười lạnh một tiếng: “Muội xem đầu mọi người đều thành óc lợn cả rồi, Trường An đang yên đang lành tự dựng lại đi đến nương nhờ các lão già gần đất xa trời kia! Nếu lão chết thì các ngươi tính sao? Các ngươi liệu còn quay lại được Trường An nữa không? Tỷ ở Quan Trung còn hai mươi khoảnh đất, và còn một đại trạch trị giá gần trăm vạn quan tiền, không lẽ định bỏ cả sao?”

“Nếu tình thế biến chuyển tốt. quay trở lại là được rồi!”

Giọng cười Dương Hoa Hoa lại càng vang hơn. trong tiếng cười của ả đầy giễu cợt: “Nói đầu các ngươi là óc lợn chăng sai vào đâu! Ra khỏi thành thì dễ nhưng quay lại thì khó! Không nhẽ tỷ chưa từng nghĩ vì sao lại dễ dàng rời thành như thế ư? Chính là đợi mọi người đều đi hết, rồi mới tịch thu điền sản nhà cửa của các ngươi. Đợi khi tình thế biến chuyển tốt trở lại? Trên đời này làm gì có việc tốt thế!”

“nhưng mà... nhưng mà...” Dương Ngọc Bội ấp úng nói: “Tam ca đã bỏ đi, chúng ta đã không còn hậu thuẫn, ta chỉ sợ kẻ thù đến hoành hành. Năm xưa lúc Dương gia vinh quang đã đắc tội không ít người.”

Dương Hoa Hoa liếc sang bà một phát, bình thản nói: “Ai nói Dương gia ta không có hậu thuẫn? Dương gia ta có Hậu thuẫn lớn nhất, tỷ không thấy Thanh Hoa cung đã gia tăng thêm quân đội hộ vệ sao?”

Dương Ngọc Bội ngỡ ngàng: “Ý tam muội là...”

“Ta chả có ý gì cả, tỷ tự mà suy nghĩ lấy.”

Dương Hoa Hoa lại tiếp tục ném bánh xuống hồ. xong ả vỗ vỗ vụn bánh trên người rồi đi thẳng về hướng phòng mình. Dáng đi uyển chuyển đa tình.

My Huyện là một trong các huyện lớn tại Quan Trung. cũng là ngôi thành lớn thứ ba sau Ung Huyện và Hoắc Huyện, dân khẩu rất đông, thương mậu sầm uất. nơi đây cách Tà Cốc đạo bấc khẩu không đến ba mươi dặm. nên được tạm thời làm quân nha hành quân lâm thời của Lý Khánh An.

Quân An Tây đến đây khiến vùng này trở nên náo nhiệt hơn thường. Các loại vật tư quân đội không ngừng được chuyển từ Trường An đến My Huyện, sức mua khổng đồ của quân đội cũng khiến bọn thương nhân mừng rỡ. Dưới sự kích thích của chiến tranh, mậu dịch của My Huyện trở lên phồn thịnh một cách quái gở.

Lý Khánh An vừa mới ổn định tại My Huyện thì có binh sĩ đến báo: “Đại tướng quân có cố nhân đến gặp!”

“Cố nhân?”

Lý Khánh An thừ người ra. là ai đây ta? Hắn làm gì có cố nhân tại My Huyện này, hơn nữa đại chiến sắp đến. ai sẽ đến tìm hắn lúc này?

Hắn từ quân nha bước nhanh đi ra. chỉ thấy trước cửa không xa đang đậu chiếc xe ngựa, trước xe ngựa là một nam tử trẻ tuổi mặc thành bào, đầu đội mũ sa. da hắn trắng đến kinh người, cặp mày dài cộng thêm cặp mắt đào hoa. thân hình mảnh khảnh. chỉ một mắt là Lý Khánh An nhận ra ngay, đây chẳng phải nam tử gì. mà là Dương Hoa Hoa nữ cải trang nam. Ả đến đây làm gì?

“Đại tướng quân, ngươi nhất định đang nghĩ người phụ nữ này đến đây làm gì. đúng không?” Dương Hoa Hoa đắc ý vừa đi vừa cười nói.

Lý Khánh An mỉm cười xem như thừa nhận điều ả hỏi. Hắn nói: “Sắp có chiến tranh, nơi đây không an toàn, tỷ không nên đến đây.”

“Chính vì sắp có chiến tranh, nên ta mới phải đến gặp tướng quân, ta tìm ngươi có chính sự.”

“Chính sự? Tam tỷ lúc nào có chính sự phải tìm ta?”

Lý Khánh An cười cười, đưa tay ra hiệu mời: “Tam tỷ vào trong nha môn nói chuyện.”

Xong hắn lại quay sang cười nói với thân binh đang bất an bên cạnh: “Các ngươi không phải lo, đây là lão bằng hữu của ta. cố tình từ Trường An đến gặp ta.”

Hắn dẫn ả đi vào quân nha. vừa đi vừa cười nói: “Nghe nói người của Dương gia đều đã trốn đến Thục Trung hết. thế sao tỷ không đi đi?”

“Ta không ngốc như bọn họ, ai ai cũng xem Lý Long Cơ như đấng cửu thế. Trong mắt ta. hắn chẳng qua chỉ là pho tượng ngoài miếu đã được quét lên lớp sơn vàng mà thôi, giả thần gạt quỷ, đập vỡ đi trong ruột chẳng qua cũng đều là đất mà thôi! Hơn nữa nếu ta đi rồi thì gia sản nhà cửa của ta không phải sẽ vào túi ngươi ư?”

Lý Khánh An thấy ả đầu óc rất tỉnh táo, nhìn vấn đề cũng rất triệt để, có thể nói là một mũi trúng đích mà không khỏi thầm thán phục. Chẳng bao lâu sau, hắn đã dẫn ả vào đến phòng bên của mình.

Phòng bên là phòng ngủ của Lý Khánh An. giường ngủ bàn ghế đầy đủ. Dương Hoa Hoa thấy Lý Khánh An lại dẫn mình vào phòng có kê giường, mắt ả lập tức trở nên đa tình, ánh mắt mông lưng, mày hàm sắc xuân.

“Thất lang, ngươi thế là ý gì đây?” Cặp mắt đào hoa của Dương Hoa Hoa liếc qua phía giường, cắn môi nói.

Ai ngờ Lý Khánh An lại kéo ghế mời ả ngồi, bình thản nói: “Ta không có ý gì khác, các phòng kia đều có bản đồ cơ mật, tỷ không tiện vào, chỉ có nơi này thích hợp nhất.”

Dương Hoa Hoa thấy Lý Khánh An hoàn toàn không biết phong tình là gì. trong lòng lại càng thêm hận. nhưng mặt vẫn ráng không thể hiện ra. ả điệu đà ngồi xuống, lông mày hơi hất lên nói: “Sao, lão bằng hữu đến mà cả ly trà cũng không mời sao?”

“Ha ha! Nói rất đúng, là do ta đã không chu đáo!” Lý Khánh An quay sang dặn dò thân binh bên ngoài: “Ngươi đi rót hai ly trà đến đây, dùng trà hảo hạng nhất của ta đấy nhé.”

Thừa lúc Lý Khánh An dặn dò thân binh rót trà, Dương Hoa Hoa nhanh chóng kéo kéo váy áo. Ả vẫn tự tin vào sức hấp dẫn của mình, nói không chừng Lý Khánh An này sẽ ngã gục dưới váy lựu của mình thì sao?

“Thất lang, ta vẫn cảm thấy gọi ngươi là Thất lang sẽ thân mật hơn. để ta có thể hồi tưởng lại những tháng ngày xưa, ngươi cho phép ta chứ?”

Lý Khánh An ngồi xuống cười nói: “Giờ còn gọi ta là Thất lang đã không mấy người. nếu Tam tỳ chỉ là muốn ôm lại kỳ niệm xưa với ta thì không sao, còn nếu đến để bàn công vụ, ta cảm thấy tốt nhất vẫn nên công vụ xử lý theo phép công.”

Dương Hoa Hoa cười tươi như hoa nói: “Ta đâu có đến để bàn công vụ gì, ta chẳng qua là một dân phụ bình thường thôi, đương nhiên là đến để gặp bạn cũ, thuận tiện nói việc của Tứ muội.”

“Ý tỷ là quý phi nương nương?” Lý Khánh An lắc lắc đầu nói: “Chuyện của quỹ phi không phải việc tư. chúng ta không bàn.”

“Đạo đức giả!”

Dương Hoa Hoa rủa thầm một câu. nhưng chẳng mấy chốc mặt ả lại cười tươi phơi phới: “Không bàn thì không bàn vậy, vậy chúng ta nói việc làm ăn. ngươi cũng biết ta kỳ thực là một nữ thương nhân, ta hôm nay đến để bàn một vụ giao dịch với ngươi.”

“Đúng như ta nói. Tam tỷ làm gì có hứng thú ôm lại chuyện xưa!”

Lý Khánh An khỏi hài cười nói: “Đây đúng là bản sắc của tam tỷ, không có lợi không làm!”

“Sao ngươi nỡ lòng nào nói người ta như thế. ta chỉ đến gặp bạn cũ. thuận tiện bàn việc làm ăn không được sao?”

Lúc này, thân binh cầm hai chén trà lên. Lý Khánh An đặt chén trà đến trước mặt Dương Hoa Hoa. cười nói: “Tam tỷ muốn bàn làm ăn gì với ta?”

Dương Hoa Hoa nâng chén trà lên. từ từ nói: “Là thế này, trong trang viên của ta vẫn còn hai trăm vạn thạch lương thực tồn kho. Ta muốn tặng nó cho quân An Tây làm quân lương, ngoài ra ta sẽ cho An Tây thêm năm mươi vạn quan tiền để làm quân phí.”

Hai trăm vạn thạch lương thực cùng năm mươi vạn quan tiền đối với Lý Khánh An đang bố cục mà nói thì đúng là ngày đông tặng áo rét. Hắn tuy có tiền ở Trường An nhưng lương thực không đủ. đang phát sầu vì vấn đề tiếp ứng lương thực cho đại quân An Tây trong lần đông cố này thì Dương Hoa Hoa lại đến tặng hậu lễ, Lý Khánh An hắn sao lại có thể từ chối cơ chứ?

Nhưng tiền và lương của Dương Hoa Hoa đâu thể nhận dễ dàng. Người phụ nữ này không phải tay vừa. ả chắc chắn có dụng ý khác.

Lý Khánh An suy ngẫm một lúc, hắn bỗng hiểu ra nhưng vẫn không vội vạch trần mặt ả. chi cười nói: “Trang viên của tam tỷ không phải đã bị thanh tra rồi ư? Sao vẫn còn tiền và lượng thực.”

“Ta xem đầu ngươi cũng không phải thông minh quá đấy chứ!”

Dương Hoa Hoa có phần chế giễu nói: “Ngươi nghĩ tiền và lương thực của Dương Hoa Hoa ta chỉ để ở một chỗ sao? Thỏ khôn có ba động. ta cũng chẳng giấu gì ngươi. ta không chỉ có mỗi ba động đâu!”

“Ta chính đã nghe nói điền trang Tam tỷ bị tịch thu. thế mà còn có thể bình tĩnh vậy. hóa ra chẳng qua là bị nhố vài cọng lông nhỏ. thế không biết Tam tỷ định bàn làm ăn gì với ta?”

Nụ cười trên mặt Lý Khánh An nhạt dần. hắn rất hiểu rõ Dương Hoa Hoa. với tính bủn xỉn của Dương Hoa Hoa. để ả chịu bỏ hai trăm vạn thạch lương thực cùng năm mươi vạn quan tiền cho mình làm quân phí thì điều kiện ả đưa ra chắc chắn không đơn giản.

Nụ cười giả tạo trên mặt Dương Hoa Hoa cũng biến mất. ả giơ một ngón tay lên. “Kỳ thực điều kiện của ta chỉ có một. ta muốn ngươi làm hậu thuẫn cho Dương gia ta!”

Lý Khánh An khoát tay đi được vài bước, lắc đầu nói: “Rất xin lỗi. ta không thể chấp nhận.”

Thái độ của Lý Khánh An đã trong dự liệu của Dương Hoa Hoa. ả kỳ thực cũng không trông mong gì Lý Khánh An yêm trợ cả Dương gia. đấy chẳng qua là mong ước của ả mà thôi. Ả thầm thở dài một tiếng, đành nhượng bộ khẽ giọng nói: “Thất lang, kỳ thực là ta muốn xin ngươi giúp đỡ, ta có làm ăn lớn. tại Trường An. Lạc Dương. Thái Nguyên và Dương Châu đã mở hai mươi mấy phường quỹ, gọi là phường quỹ Hoa Ký, chuẩn bị cạnh tranh với Vương Bảo Ký, nhưng ta sợ bị người hãm hại. Trước giờ Dương gia quá kiêu ngạo, đắc tội không ít người, trong lòng ta biết rõ, bây giờ đã không còn ai chịu giúp ta. Nếu bị người khác biết đông chủ phường quỹ là ta. nhất định sẽ có người hạ thủ với ta. ta hi vọng ngươi có thể giúp ta trong lúc cấp bách.”

Lý Khánh An nhìn mặt ả ảm đạm. thất thểu bèn gật đầu cười nói: “Nếu làm hậu thuẫn cho Tam tỷ, ta có thể miễn cưỡng chấp nhận.”

Dương Hoa Hoa đại hỷ, ả đương định đứng dậy quỳ tạ thì bị Lý Khánh An chặn lại, tiếp tục nói: “Có điều ta cũng xin nói trước, ta sẽ không yếm trợ tỷ hoàn toàn, việc gì có thể giúp, việc gì không thể giúp, ta nghĩ tỳ biết rõ hơn ta.”

Dương Hoa Hoa cười đỏng đảnh: “Ta biết! Lý đại tướng quân là người luôn biết cách bảo vệ lông cánh của mình, ta ắt sẽ không làm gì ảnh hưởng danh tiếng tướng quân, chỉ cần tướng quân đảm bảo được mẹ con ta bình an. vậy là đủ rồi.”

Lý Khánh An thấy thời gian mộ binh đã bắt đầu. bên đứng dậy cười nhạt nói: “Nể tình Tam tỷ đã ủng hộ quân An Tây ta. tỷ cứ yên tâm. ta tự biết phải làm thế nào!”

Nguyên tắc mộ binh sẽ quy nạp vào mình, quân An Tây lập hai điểm mộ binh tại My Huyện, thành nam và bắc mỗi nơi có một. Mới sáng sớm hai điểm mộ binh đã xếp hàng dài.

Lý Khánh An rất xem trọng lần mộ binh này, vừa tiền Dương Hoa Hoa. bèn cùng Trương huyện lệnh My Huyện đi đến điểm mộ binh quan sát tình hình mộ binh. điểm mộ binh này nằm ở cạnh cửa lớn thành nam. gồm ba chiếc bàn to ghép lại, một hiệu úy dẫn theo bảy tám binh sĩ CÙng tiến hành chiêu mộ, ngoài ra còn mời một người có học tại địa phương đến ghi chép. Quy trình chiêu mộ cũng khá đơn giả. trước tiên là kiểm tra bằng mắt. chủ yếu là xem có bị tàn tật gì không, có phù hợp với tiêu chuẩn thấp nhất của quân An Tây không, như quá yếu ớt hay gầy, tuy nói là hơi gầy cũng có thể làm kỳ binh nhưng ở đây thì không chiêu mộ.

nữa là kiểm tra thể chất, bên cạnh có mấy chiếc tạ đá. trọng lượng thấp nhất là ba mươi cân. chỉ cần có thể giơ tạ lên ba lần liền là xem như đạt tiêu chuẩn. Cuối cùng là đăng ký tên họ. hộ tịch... Kỷ thực vẫn còn một số hạn chế, như huynh đệ không thể cùng lúc tòng quân, kẻ đào hộ không được tòng quân, người Hồ chưa quy hóa cũng không thể... nhưng trong thực tế thao tác. phía chiêu mộ tương đối bao dung, như nếu gặp một người Hồ sức mạnh phi thường thì dù hắn là người chưa quy hóa cũng sẽ được chiêu mộ vào ngũ. Còn như anh em. đào hộ thì càng dễ hơn.

Lúc này tại chỗ chiêu mộ khá ư náo nhiệt, mười mấy tên đại hán đến ứng mộ đều đang thử cử tạ đá. Tạ đá có ba loại, một loại là ba mươi cân. một là năm mươi cân. và một loại nặng trăm cân. Lý Khánh An thích thú ngồi bên cạnh quan sát. hiệu úy phụ trách chiêu mộ nhìn thấy đại tướng quân đến vội đi qua thi lễ. nhưng thân binh Lý Khánh An đã khoát khoát tay với hắn thị ý đừng kinh động đến mọi người. Lúc này một đại hán thân cao tám thước đương thứ cử đại thạch tạ nặng trăm cân. hắn thét lên một tiếng lấy sức, mặt nén khí đỏ bừng rồi giơ tay giơ cao thạch đá. “Đùng!” một tiếng. hắn đặt tạ đá xuống. Sau đó hắn lại hét to một tiếng, lại lần nữa giơ cao tạ đá khỏi đầu. Trong đề thi là nếu ai có thể giơ cao tạ đá trăm cân ba lần. khi vào ngũ thì ít nhất cũng được làm hỏa trưởng. Còn nếu cung mã thuần thục còn có thể trực tiếp được nhậm mệnh chức vụ làm đội chính hoặc lữ soái. Đây là quân quy của An Tây, mọi binh sĩ đều thẳng tiến nhờ bản lãnh, nhờ công tích.

Tên đại hán này một hơi giơ lên ba lần. khiến xung quanh toàn tiếng kinh thán. Lý Khánh An thấy hắn còn sức lực, bèn cười sảng khoái nói: “Ngươi còn biết cung mã chứ?”

Tên đại hán kia thấy Lý Khánh An tuổi còn trẻ, lại chỉ mặc quân phục thường, xem hắn chẳng qua là một quân quan tầm thường, bèn cười ngạo nghễ nói: “Ta vốn là quân nhân Lũng Hữu, làm sao lại không?”

Hiệu úy mộ binh thấy hắn nói chuyện vô lễ như vậy đương định mở miệng quở trách, nhưng Lý Khánh An lại khoát tay, cười nói: “Vậy được, kéo một con ngựa đến. và lấy thêm cung tiễn! Ngươi có thể dùng cung mấy thạch?”

“Lúc cưỡi ngựa ta có thể dùng cung cứng năm thạch.”

“Được! Vậy lấy cung cứng năm thạch ra đây.”

Một thân binh dắt chiến mã cùng cầm một bộ cung năm thạch, nhưng tên thân binh này lại giở mánh trong đó, hắn chỉ cho đúng ba cây tiễn, đã thế đầu tiễn đã bị hắn bẻ đi. Tên đại hán này nhìn thấy chiến mã mà mắt sáng bừng. Chiến mã này là chiến mã Ả Rập thuần chủng, cao to thần dũng không phải tầm thường. Tên đại hán này chưa từng được gặp bao giờ, trong mắt hắn lộ rõ ánh mắt ngưỡng mộ. Lý Khánh An mỉm cười, hắn đã biết tên đại hán này chắc chắn là quân nhân Lũng Hữu. vì chỉ có quân nhân khi nhìn thấy tuấn mã mới có ánh mắt như thế. Tên đại hán lúc này đã nhảy lên lưng ngựa, hắn tung ngựa phóng đi vòng vòng, mã thuật quả nhiên thuần thục dị thường. Lý Khánh An thầm gật đầu. Tên đại hán này chắc chắn không phải quân sĩ thông thường, chí ít cũng là quan quân hiệu úy trở lên. chỉ là không biết vì sao hắn không theo Ca Thư Hàn mà lưu lạc dân gian. Nếu là đào binh thì sẽ hơi rắc rối đây!

Tên đại hán kia thét to một tiếng. một tiễn bắn ngay vào người nộm treo trên đại thụ cách đó ngoài năm mươi bước, một tiễn trúng tim. Tuy tiễn không có đầu. nhưng sức bắn mạnh mẽ. và còn xuyên thẳng người nộm. Binh sĩ xung quanh vỗ tay rầm rầm tán thưởng. Tên đại hán ấy từ từ đi đến trước mặt Lý Khánh An. hắn nhảy xuống ngựa, tay vẫn tiếc nuối âm yếm chiến mã. đột ngột hỏi: “Ta phải làm sao mới có thể cưỡi chiến mã như vậy?”

Lý Khánh An mỉm cười nói: “Trước tiện là phải gia nhập vào kỵ binh, sau đó là giết địch trên năm mươi người trở lên thì có thể được thưởng cưỡi ngựa Đại Thực.”

Đại hán yêu ngựa, lập tức trả lời: “Vậy ta muốn tham gia kỵ binh.”

Lý Khánh An lại cười cười nói: “Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi tên là gì, vì sao lại thoát ly quân Lũng Hữu?”

Đại hán im bặt một hồi mới thở dài nói: “Tại hạ là Nhạc Ninh, hiệu úy Thần Vũ quân Lũng Hữu. Mười ngày trước Ca Thư đại soái điều bọn ta trở về phía đông, nhưng khi đi đến Phượng Tường thì lại được biết quân Lũng Hữu đã đi Hán Trung, sẽ không còn trở lại Lũng Hữu nữa. còn Lũng Hữu thì đã được quân An Tây tiếp quản. Bọn ta không còn nơi nào để đi. Hôm qua nhận được mệnh lệnh của Ca Thư đại soái, lệnh cho bọn ta phải giải tán tại chỗ, tướng quân của tại hạ đang định sẽ vào kinh nương nhờ tướng quân An Bão Ngọc của Vũ lâm quân, nhưng ta lại không muốn làm thị vệ cho hoàng đế. Tướng quân nhà ta bèn cho phép ta được tòng quân lại. Vừa vào My huyện thì thấy quân An Tây đang mộ binh, nên bèn đến thử sức.”

Lý Khánh An gật gật đầu. Thần Vũ quân chính là đội quân tại Thạch Bảo thành trước đây, nghe đến đây hắn lập tức thấy mến tên hiệu úy quân Lũng Hữu này, bèn cười nói: “Vậy tướng quân của các ngươi tên gì?”

“Tướng quân của tại hạ chính là Lý Thịnh thần tiễn tướng quân trứ danh của Lũng Hữu”

Lý Khánh An bỡ ngỡ, Lý Thịnh, người này hắn biết. Đó là mãnh tướng có tiếng nhất thời kỳ Trung Đường. có tài ngang Quách Tử Nghi. Lý Quang Bật. Một mãnh tướng như thế mà sao lại bị Ca Thư Hàn bỏ đi như cỏ rác. Hắn vội hỏi tiếp: “Vậy tướng quân các người giờ ở đâu?”

“Bọn ta một canh giờ trước ngồi thuyền đi ngang qua My Huyện, giờ thuyền lớn chắc vẫn cách đây không xa.”

Lý Khánh An lập tức lạ lệnh nói: “Tất cả lên ngựa, cùng ta đi đuổi theo!”

Năm trăm thân binh của hắn nghe lệnh lập tức nhảy phóc lên ngựa. Lúc này Lý Khánh An thấy Nhạc Ninh khù khờ đứng tại chỗ không biết phải làm sao, bèn nói: “Nếu ngươi chịu dẫn ta đi đuổi kịp tướng quân của ngươi. ta sẽ phân cho ngươi một con ngựa Đại Thực.”

Sắc mặt Nhạc Ninh lập tức thay đổi, hắn bất giác lùi ra sau hai bước, nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại phải đuổi theo tướng quân nhà ta?”

Lý Khánh An thấy hắn đã hiểu nhầm, bèn cười nói: “Nếu ngươi đã từng ở Thạch Bảo thành, khôngbiết có nghe qua Lý Khánh An chưa?”

Nhạc Ninh lập tức đứng như trời trồng tại chỗ, hắn sao lại không biết Lý Khánh An. Lý Khánh An năm xưa từng dẫn ba ngàn người chặn lại công kích điên cuồng của mười vạn đại quân Thổ Phồn, chiến sự thảm khốc, ba ngàn người kia gần như chết sạch, tán phồ Thổ Phồn cũng trận vong trong chiến dịch. Trận chiến ấy đến giờ vẫn được quân Lũng Hữu truyền tụng. Lý Khánh An đã trở thành nhân vật thần thoại trong lòng họ. Bản thân Nhạc Ninh còn đích thân đi đến chiến trường năm xưa để xem. đến nay cốt trắng vẫn còn. Người trước mặt này chính là Lý Khánh An ư? An Tây chi vương?

Lý Khánh An một lần nữa nói: “Ngươi mau lên ngựa, đi theo ta cùng truy đuổi tướng quân các ngươi. ta muốn dùng tướng quân các ngươi làm đại tướng. ”

Trong lúc hoảng hốt. Nhạc Ninh nhảy lên chiến mã. chiến mã ả Rập tung bước phóng đi trong gió, đoàn người hàng trăm người này cùng phóng vội về phía đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.