Thiên Hạ

Chương 452



Thiên Hạ
Chương 452 : Gầy lại Thiên Ngưu
gacsach.com

Trường An, sự bắc phạm của Lý Long Cơ không hề làm dấy lên sự xáo động của Trường An, ngoại trừ “Cáo thư thiên hạ” của hắn từng sây nên việc một lượng lớn tôn thất quyền quý chạy về phía nam. Trường An nhất thời hỗn loạn, nhưng cùng với việc hai quân tiến vào trạng thái giằng co lăm le nhau, con đường nam bôn bị bít chặt, cục thế của Trường An cũng từ từ khôi phục bình lặng.

Sáng hôm nay, trong phòng hợp của giám quốc Lý Hanh ở Từ Thần điện, đang tiến hành một cuộc hợp bí mật quy mô nhỏ, người tham gia đều là đại thần nòng cốt của bè phái Lý Hanh, bao gồm ba viên quan to có tiếng của chính sự đường Vương Cưng. Phòng Quản và Thôi Hoán cùng với quân sử của hắn. Thái tử Tân khách đương nhiệm Lệnh Hồ Phi cùng với Thái thường Tự thiếu khanh Lý Cầu, Kim ngộ vệ đại tướng quân Trần Huyền Lễ, cộng thêm Lý Hanh, tổng cộng là bảy người.

Phòng Quản và Thôi Hoán vốn dĩ là người đông cung đảng trước đây của Lý Hanh, trước giờ bèn đã tín phụng Lý Hanh làm chính thống. lần này Lý Hanh đã làm giám quốc nhiếp chính vương, địa vị của hai người cũng là triều cường thuyền cao, cuối cùng thay thế Dương Quốc Trung và Trần Hi Liệt, tiến vào bên trong chính sự đường.

“Lần này chiêu mộ quân đội, chúng ta tổng cộng đã chiêu mộ được bảy vạn năm nghìn người, thấp hơn mười một vạn người của quân An Tây, nhưng lại cao hơn bốn vạn người của quân Sóc Phương Quan Nội.”

Người nói chuyện là Trần Huyền Lễ, hắn cũng là lão tướng hơn sáu mươi tuổi, trường kỳ đảm nhiệm Vũ Lâm quân đại tướng quân, đương nhiệm Quan Trung quân Phó soái kiêm Kim Ngộ vệ đại tướng quân, lần này Quan Trung quân chiêu mộ tân binh chính là do hắn toàn quyền phụ trách.

Trần Huyền Lễ và Lý Hanh quan hệ vô cùng tốt. từ lúc thời gian Lý Hanh còn làm thái tử. hắn liền không chỉ một lần ngấm ngầm tỏ ý với Lý Hanh, hắn sẽ kiên quyết ủng hộ hắn đăng cơ, lần này xuất nhiệm Kim ngô vệ Đại tướng quân. Lý Hanh cũng là hy vọng hắn có thể thay mình khống chế thành Trường An.

Trần Huyền Lễ ở trên cuộc hợp lần này nghe theo sự sắp xếp của Lý Hanh, trước hết là báo cáo với mấy vị trọng thần tình hình quân lực của các phe, Trần Huyền lễ thấy mọi người đều vô cùng chú tâm. bèn lại tiếp tục nói: “Nếu như vậy, cộng với quân Quan Trung. Kim ngộ vệ và thủ quân Đồng Quan vốn có. quân đội của chúng ta sẽ đạt đến hơn hai mươi sáu vạn người, nhưng theo tình báo ta nhận được. Lý Khánh An lại điều thêm sáu bảy vạn quân An Tây kéo đến Trung Nguyên, nếu cộng thêm tân binh hắn chiêu mộ và quân An Tây hiện có, cùng với quân đội của Hà Tây, vậy thì quân đội của hắn ở Trung nguyên đã gần ba mươi vạn. bất luận là sức chiến đấu hay là trang bị. chúng ta đều kém xa quân An Tây.”

“Vậy quân đội của Quách Tử Nghi sức chiến đấu thế nào?” Vương Củng hỏi.

Trần Huyền Lễ cười xòa. lại nói tiếp: “Đừng nhìn Lý Khánh An được tôn làm thượng phụ. nhưng quân đội có thể thật sự ủng hộ thánh thượng lại là Quách Tử Nghi, lần này hắn đã chiêu mộ được bốn vạn quân, cộng thêm quân đội của hắn hiện có và Vũ Lâm quân, phe này của bọn họ cũng có mười một vạn người, còn về sức chiến đấu. chủ yếu vẫn là lấy năm vạn quân trong tay của Quách Tử Nghi làm chủ lực, việc huấn luyện tân binh còn cần phải có thời gian.”

Trần Huyền Lễ nói xong. bèn ngồi xuống, lúc này Lý Hanh chậm rãi nói: “Ta sở dĩ để Trần tướng quân phân tích với mọi người một chút trước về sự so sánh quân đội các bên. chính là bởi vì thực lực quân đội sẽ là mấu chối phân phối lợi ích sau này của chúng ta. không chút nghi ngờ, Lý Khánh An về phương diện lợi ích phân phối sau này sẽ chiếm ưu thế, về điểm này ta không phủ nhận, cũng không muốn lảng tránh.”

Đêm qua Lý Hanh nhận được tin tức. phụ hoàng của hắn đã triệt binh nam hạ. điều này có nghĩa là cục thế Quan Trung sẽ từng bước ổn định trở lại. một trận đấu tranh quyền lực và phân phối quyền lực mới sẽ sắp bắt đầu. Lý Hanh bèn khẩn cấp triệu tập cuộc hợp lần này, thương lượng đối sách sau này của bọn họ.

Lý Hanh từ trên bàn cầm lấy một phong thư. nói với mọi người: “Đây là thư của Lý Khánh An trước khi đi My huyện đã viết cho ta. trong thư hắn đã đưa ra mấy yêu cầu. có những yêu cầu ta bắt buộc phải đáp ứng. nhưng có những yêu cầu ta không muốn đáp ứng. vì vậy hôm nay cùng bàn bạc với mọi người một chút.”

Lý Khánh An lấy thư ra. trước hết là đưa cho Vương Củng, nói với mọi người: “Vấn đề đầu tiên trong thư hắn nhắc tới chính là phạm vi khống chế sau này của hai quân ở Quan Trung, ta cũng cho rằng đây là việc đại sự mà bắt buộc phải đối mặt. Quân đội của Quách Tử Nghi đã xác định rõ là không trú quân ở Quan Trung, đây là điều kiện mà Lý Khánh An đưa ra lúc trả lại Quan Nội đạo và Sóc Phương cho hắn. Vì việc này, Quan Trung sẽ chỉ còn hai toán quân đội của chúng ta, vậy thì nên trú quân thế nào mới không xảy ra mâu thuẫn, kiến nghị mà Lý Khánh An đưa ra là, lấy đại lộ Chu Tước của Trường An làm ranh giới, Quan Trung về phía đông sẽ do quân đội chúng ta khống chế, Quan Trung về phía tây sẽ do quân đội hắn khống chế, cũng chính là nói Trường An Vạn Niên huyện về phía đông sẽ là địa bàn của chúng ta, Trường An huyện về phía tây là địa bàn của hắn.

“Điện hạ, thần có một nghi vấn?”

Phòng quản nhướng mày hỏi: “Trường An thành cho tới bây giờ đều là do thập nhị vệ phụ trách an toàn, chúng ta có Kim ngô vệ, có thể danh chính ngôn thuận mà quản lý thành Trường An, nhưng nếu như thành Trường An một chia thành hai, không thể nào lại là kỵ binh An Tây ở trên đầu phố huyện Trường An tuần tra chứ?”

“Đây chính là yêu cầu thứ hai mà Lý Khánh An đề xuất với ta, hắn muốn xây dựng lại Thiên ngưu vệ, sau này sẽ do Thiên Ngưu vệ phụ trách trị an tuần phòng của huyện Trường An, nói thật, hai yêu cầu này của hắn ta đều đã đáp ứng rồi, lấy đại lộ Chu Tước làm ranh giói đem toàn bộ Quan Trung một chia làm hai, hắn ở phía tây ta ở phía đông, điều đó có nghĩa là việc phòng ngự quân Kiếm Nam sau này đều là việc của hắn. thật ra ta không hề thiệt thòi, nhưng điều ta muốn thương lượng với mọi người chính là yêu cầu thứ ba của hắn.”

Lý Khánh An đi tới bên cạnh bản đồ, hắn nhặt cây gỗ lên chỉ vào bản đồ Hà Đông nói: “Sau khi An Lộc Sơn ở Quan Nội đạo thảm bại, hắn đã dâng sớ triều đình, yêu cầu từ đi một chức Hà Đông tiết độ sứ, cũng chính là nói An Lộc Sơn sẽ từ bỏ trú quân Hà Đông, Hà Đông bèn sẽ được trống ra, điều kiện thứ ba mà Lý Khánh An đề ra chính là lấy Thái Nguyên làm ranh áới, cũng sẽ đem quyền trú quân của Hà Đông một chia làm hai, mười một châu phía nam Thái Nguyên sẽ do ta trú quân, bày châu một phú Bắc Hà trong đó bao gồm cả Thái Nguyên sẽ do hắn trú quân, yêu cầu này của hắn ta không đáp ứng, bởi vị yêu cầu này của hắn đã phá vỡ lời hứa hắn không vượt qua Hoàng Hà. ta muốn thương lượng một chút với các vị.”

Trong phòng hợp trở nên im lặng. Lý Khánh An yêu cầu chia đều Quan Trung điều này lại không có vấn đề gì; mọi người đều có thể chấp nhận, dù sao đại quân Lý Khánh An đã tiến trú Quan Trung, hơn nữa hắn lại là Thiên hạ binh mã đại nguyên soái, nhưng Lý Khánh An lại đề ra chia đều Hà Đông, mọi người đều cảm thấy có chút quá đáng rồi.

Cho dù là quân An Tây đánh bại An Lộc Sơn. nhưng bọn họ đã có được Lũng Hữu làm vật đền bù, bọn họ đã chiếm cứ vùng đất phía tây Hoàng Hà rộng lớn rồi, không ngờ lại vẫn chưa vừa lòng, tay lại với vào trong đây, ghé mắt rình tới Hà Đông; điều này đã cho người ta một cảm giác là được Lũng mà nghía Thục (*được voi đòi tiên). Lý Khánh An cũng không khỏi là quá tham lam một chút rồi.

Càng làm cho người ta lo lắng chính là thân phận của Lý Khánh An. hắn là hậu nhân của thái tử Kiến Thành, hắn có được tòa thành long hưng Thái Nguyên này, sẽ xảy ra hậu quả như thế nào, mọi người trong lòng đều tràn đầy lo lắng.

Lúc này, Lệnh Hồ Phi nói: “Điện hạ có thể nói chính xác rõ ràng một chút hay không, là bảy châu một phủ nào?”

“Có thể.”

Lý Hanh chỉ vào bản đồ nhất nhất giới thiệu nói: “Thạch, Lam, Hàn, Đại, Sóc, Vân, úy bảy châu, cộng thêm Thái Nguyên phủ nữa. hơn nữa ta còn có một tin tức muốn nói cho mọi người hay, trên thực tế Vân Châu đã ở trong tay Lý Khánh An. hắn đã nhâm mệnh An Tây đại tướng Lôi Vạn Xuân làm Vân Châu đô đốc, Chấn Vũ quân tiết độ, ta cũng không biết hắn là từ khi nào phái thủ hạ đi chiếm lĩnh Vân Châu, ta phỏng chừng đây là việc xảy ra vào lúc hắn đang tác chiến với An Lộc Sơn.”

Lệnh Hồ Phi trẫm ngâm chốc lát. nói: “Điện hạ. thần đề nghị đáp ứng yêu cầu của Lý Khánh An.”

Kiến nghị này của Lệnh Hồ Phi đã gây ra một sự kinh ngạc hừng hở của nhiều người, mấy vị quan văn vẫn còn nhịn được, Trần Huyền Lễ đứng dậy tức giận nói: “Lệnh Hồ sứ quân tại sao lại đáp ứng? Nếu để hắn với tay vào được Hà Đông, thì hắn sẽ từ bốn mặt mà bao vây lấy Quan Nội đạo, bước kế tiếp của hắn tất nhiên là nuốt chừng Quan Nội đạo. làm cho khống chế của hắn nối lại thành một mảnh, nếu hắn nuốt chừng cả Quan Nội đạo. vậy thì Trường An còn giữ được nữa không? Lệnh Hồ sứ quân không lẽ ngay cả điểm này cũng không nhìn ra hay sao?”

Cho dù Lý Hanh cũng vì kiến nghị của Lệnh Hồ Phi mà cảm thấy có một tia bất mãn và kinh ngạc, nhưng hắn biết Lệnh Hồ Phi không phải là người cuồng ngôn, bèn khoát tay nói: “Mọi người hãy im lặng một chút trước đã. xin Lệnh Hồ sứ quân hãy nói cho hết lời.”

Phòng họp lại một lần nữa im lặng trở lại, Lệnh Hồ Phi nhìn mọi người một cái, bình thản cười nói: “Ta không hề là muốn đem vùng đất màu mở Hà Đông cho Lý Khánh An. thật ra ta và điện hạ cũng như việc nhường ra phía tây đại lộ Chu Tước vậy, cũng là do ép buộc bởi tình thế, mọi người chi bằng xem ta như là Lý Khánh An, ta bây giờ đề ra lấy Hà Đông bày châu một phú, mọi người đều phản đối, vậy được, ta có thể từ bỏ Hà Đông, ta sửa lại lấy Hà Nam đạo, các ngài có cho không?”

Câu nói cuối cùng của Lệnh Hồ Phi hỏi đến tất cả mọi người chậc lưỡi cứng họng, đúng vậy! Nếu như Lý Khánh An không lấy Hà Đông, sửa lại lấy Hà Nam. bọn họ cho hay là không cho? Trên danh nghĩa Hà Đông Hà Nam đều thuộc về triều đình, nhưng triều đình lại thuộc về ai, chẳng phải chính là hai đại thế lực bọn họ sao? Lý Hanh vừa muốn lấy Hà Đông, vừa muốn lấy Hà Nam, Lý Khánh An sẽ đáp ứng không? Chiếu theo nguyên tắc lợi ích ngang nhau. Hà Đông Hà Nam hẳn phải là bọn họ mỗi bên chiếm lĩnh một mảnh đất.

Một lúc lâu, Thôi Hoán nói với Lý Hanh: “Điện hạ, thần ủng hộ kiến nghị của Lệnh Hồ sứ quân, Lý Khánh An nếu đã chiếm lĩnh Vân Châu, vậy thì hắn đối với phía bắc Hà Đông sẽ là tình thế tất yếu, không bao giờ bởi vì sự phản đối của chúng ta. mà hắn rút quân rời khỏi Vân Châu đâu! Chúng ta suy nghĩ vấn đề nên thực tế một chút, vậy thì dứt khoát đáp ứng Lý Khánh An khống chế phía bắc Hà Đông, sau đó chúng ta khống chế phía nam Hà Đông và Hà Nam đạo, như vậy ta mới có thực lực đối kháng với quân đội các nơi Kiếm Nam, Kinh Châu. Dương Châu, cũng vừa đúng có thể đem chuyện đối phó với An Lộc Sơn giao cho Lý Khánh An. chúng ta toàn lực đối phó với quân đội Kinh Châu và Dương Châu.”

Nếu nói rằng địa vị của Lệnh Hồ Phi khá thấp, quyền nói chuyện vẫn còn khá yếu, vậy thì sự tỏ thái độ của Thôi Hoán bèn đã có trọng lượng nặng hơn rất nhiều, sau đó Phòng quản và Vương Củng cũng trước sau đã bày tỏ sự đồng ý.

Lý Hanh vốn dĩ là nằm trong sự do dự. mới muốn thương lượng với mọi người, nếu đại đa số người đều đồng ý đem phía bắc Hà Đông vạch cho Lý Khánh An. Lý Hanh cũng nương theo ý kiến của mọi người, hắn lập tức nói với Lý Cầu: “Vậy thì Lý thiếu khanh vất vả một chuyến, thay ta đi tìm Lý Khánh An. cứ nói là ta đồng ý ba phương án của hắn.”

Theo việc Lý Long Cơ nam rút về Thục trung. một trận nguy cơ đã được hóa giải, thế cục Quan Trung dần dần khôi phục thành trật tự bình thường, quân đội của Quách Tử Nghi đã quay trở về Quan Nội đạo, đại quân của Lý Khánh An thì hướng Trường An xuất phát.

Buổi tối hôm đó, đại quân đi tới địa phận Hàm Dương, sắc trời đã tối, Lý Khánh An liền hạ lệnh đóng quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ, hành quân một ngày, mọi người vừa đói vừa mệt. liền lập tức vùi nồi nấu cơm, dựng doanh lập trại, trong đại doanh bận rộn la hét ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.

Đại trướng trang quân đã dựng xong. Lý Khánh An đang bàn luận với tân mạc liêu Vi Thanh Bình về việc của Ca Thư Hàn. gốc gác của Vi Kiến Bình Lý Khánh An đã nắm rõ trong tay, hắn thật ra là thành viên của gia tộc Vi thị của danh môn Lũng Hữu, là cháu trai của Lễ bộ Thị lang Vi Kiến Tố, từ nhỏ lớn lên trong gia tộc, vì xuất thân con vợ lẽ mà bị gia tộc bức hiếp, năm mười tám tuổi bèn dẫn theo mẫu thân đi đến Đồng Châu, ở đó có mấy mẫu ruộng ít ỏi do phụ thân hắn để lại, từ đó hắn khom mình khố học, khá có thi danh, làm bạn với nhóm người Lý Bạch Đỗ phủ Sầm Tham, tuy bình sinh phóng đãng sỗ sàng. nhưng hắn lại lòng đầy chí lớn, một lòng muốn làm một phen đại sự, nhưng đáng tiếc không tìm được cơ hội nương nhờ mình chủ.

Lần này Lý Khánh An quay về kinh, hắn liền cả gan ở đầu đường cất cao giọng hát, cuối cùng có được sự coi trọng của Lý Khánh An. mời hắn làm mạc liêu, liên tục đưa ra mấy kế sách lớn cho Lý Khánh An, bao gồm việc ly gián Ca Thư Hàn và Lý Long Cơ lần này, cũng là kế sách của hắn. nhưng Vi Thanh Bình lại không ngờ Lý Khánh An lại lợi dụng Lý Huyên làm người đưa tin. đây không chỉ ly ai án được Ca Thư Hàn và Lý Long Cơ, còn mua chuộc được cả Dương Quốc Trung, có thể nói là nhất tiễn song điêu, kết quả này làm cho Vi Kiến Bình tán thưởng không thôi.

“Đại tướng quả nhiên nhìn xa trông rộng, biết cách thả dây dài câu cá lớn, ta xem không quá hai năm, Ca Thư Hàn tất sẽ phải chết dưới đao của Lý Long Cơ.”

Lý Khánh An khẽ thở dài một tiếng nói: “Kỳ thật Ca Thư Hàn có chết hay không ta cũng không bận tâm lắm, điều ta quan tâm chính là năm vạn quân Lũng Hữu thủ hạ của hắn. Toán quân đội này rất nhiều người đều có kinh nghiệm tác chiến cao nguyên, để bọn họ đi xứ sờ cá lúa hai hồ, thật sự là hơi đáng tiếc, bọn họ nên trở về Lũng Hữu đối phó với Thổ Phồn mới phải, may là đại đa số người nhà của binh sĩ đều ở Lũng Hữu, chúng ta phải nghĩ cách xem, để cho những binh sĩ này đều trở về, vậy thì làm phiền tiên sinh thay ta mưa tính một chút về việc này.”

“Đại tướng quân có lệnh, thuộc hạ dĩ nhiên vâng theo, tuy nhiên xin cho thuộc hạ thời gian vài ngày, để thuộc hạ suy nghĩ cặn kẽ một chút.”

“Không sao! Không sao! Việc này không gấp, có thể từ từ làm.”

Hai người đang nói chuyện, ngoài trướng đột nhiên truyền lại tiếng bẩm báo của thân binh: “Bẩm báo đại tướng quân. nam tướng quân đã đến.”

“Để hắn vào!”

Lý Khánh An cười xòa. nói với Vi Thanh Bình: “Viên đại tướng này của ta da mặt hơi mông, ta đợi chút phải giáo huấn hắn. tiên sinh hãy tránh mật đi một chút trước nhé!”

“Được! Thuộc hạ đã rời đi ngay.”

Vi Thanh Bình vội vàng đứng dậy đi khỏi, lát sau, Nam Tề Vân vội vàng đi vào đại trướng. quì một gối thi lễ nói: “Ty chức tham kiến Đại tướng quân.”

Lần này Nam Tề Vân không tham gia việc phòng ngự của My huyện, hắn và Nghiêm Trang đi Phụng Thiên huyện biên lý tân binh, nhận được mệnh mệnh của Lý Khánh An. gấp gáp kéo trở về.

Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn nói: “Tình hình tân binh thế nào?”

Chức vụ bây giờ của Nam Tề Vân chỉ là trung lang tướng, mà Thôi Càn Hữu còn trễ hơn hắn cũng đã là đại tướng quân rồi, Lôi Vạn Xuân cũng đã trở thành Vân Châu đô đốc. cấp bậc tam phẩm Vân huy tướng quân, thậm chí một số thú hạ trước đó của hắn đều đã làm tướng quân, đây không phải là Nam Tề Vân năng lực không được, trái lại, hắn tiễn pháp cao tuyệt, liên tiếp lập chiến công, lại một mực trung thành với Lý Khánh An. sau chiến dịch Đát La Tư, hắn bèn được phong là Thiên Ngưu vệ tướng quân, chỉ là bởi vì một sai lầm trọng đại của mấy năm trước, làm cho hắn bị Lý Khánh An biếm truất làm lang tướng; liên tiếp hạ ba cấp.

Vào khoảng hai năm về trước, Lý Khánh An bất ngờ tập kích Quan Trung, ủng hộ Lý Dự đăng cơ, lúc đó ở trong đám lưu dân Trường An chiêu mộ được hai vạn quân đội. thay quân An Tây trú quân ở Trường An. lúc đó Lý Khánh An khi rời khỏi Trường An. đã mang toán quân đội này giao cho Nam Tề Vân. giao phó hắn nhiều lần phải nắm chặt lấy toán quân đội này, không ngờ nửa năm sau. Lý Dự đã thăng Nam Tề Vân làm Tả vũ vệ đại tướng quân. Nam Tề Vân nhất thời hồ đồ, bèn đã tiếp nhận lấy nhậm mệnh, cuối cùng dẫn đến việc hắn quyền lực bị tước đi. quân đội bị Lý Dự đoạt đi. sau khi sự việc xảy ra Nam Tề Vân hối hận cũng đã muộn, về An Tây thỉnh tội với Lý Khánh An. Lý Khánh An tuy đã tha thứ cho Nam Tề Vân. nhưng liên tiếp giáng hắn ba cấp, biếm làm lang tướng.

Việc này đã mang lại cho Nam Tề Vân một sự si nhục khó mà phai nhạt, hắn từ đó trẫm mặc ít nói, đi theo Lý Khánh An nam chinh bắc chiến, lần nữa lập hạ chiến công dày dặn, lần này về Trường An, Nam Tề Vân thăm lại chốn xưa, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nam Tề Vân trầm giọng nói: “Hồi bẩm Đại tướng quân, mười một vạn tân binh đã hoàn tất việc tập kết Phụng Tiên huyện, ba ngày sau sẽ về Lương Châu huấn luyện.”

“Ngươi cảm thấy nhóm tân binh chiêu mộ lần này đem so với hai vạn quân của năm kia. có phải là mạnh hơn một chút không?” Lý Khánh An nửa đùa nửa thật nhìn hắn hỏi.

Mặt Nam Tề Vân bỗng đỏ bừng bừng, chuyện xưa nhắc lại. trái tim của hắn lại một lần bị nhói đau. hắn thấp giọng thở dài một tiếng, nói: “Lần trước hai vạn quân tuy là lưu dân. nhưng đại đa số đều là phủ binh, tăng cường thêm huấn luyện một chút là có thể tác chiến, còn toán tân binh này tuy là cũng có không ít phủ binh, nhưng chí ít một nửa đều còn là nông dân bình thường, không thể so được với hai vạn quân kia.”

“Ngươi mặt đỏ gì chứ. có phải là chuyện năm xưa. ta đã xử phạt sai ngươi rồi?”

Nam Tề Vân đầu cúi thật thấp xuống, đau khổ nói: “Năm xưa thuộc hạ nhất thời hám danh tước, phạm phải sai lầm lớn. đại tướng quân xử phạt không sai tí nào, thuộc hạ chỉ hận đại tướng quân xử phạt quá nhẹ rồi. nếu đại tướng quân đem thuộc hạ xử trảm, thuộc hạ cũng không thốt lời oán hận.”

Lý Khánh An nhìn chăm chú vào hắn nói: “Thật vậy ư? Ta giết ngươi rồi, ngươi thật sự không thốt lời oán hận?”

“Ty chức không một câu oán hận!”

“Vậy được, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội. lần này tác chiến với An Lộc Sơn. ngươi đã lập hạ công lớn. ta luận công ban thường, thăng chức ngươi làm Thiên Ngưu vệ tướng quân, thay ta ở huyện Trường An tổ chức xây dựng hai vạn quân đội tân Thiên Ngưu vệ. ngươi từ chỗ nào ngã xuống, ta sẽ cho cơ hội ngươi từ chỗ đó bò dậy, nếu ngươi lần này còn làm không tốt. vậy thì ngươi tự mình kết liễu vậy!”

Nam Tề Vân trong lòng kích động vạn phần, hắn sống mũi cay cay. không cầm được lệ nóng khóe mắt nói: “Ty chức cho dù máu chảy đầu rơi. cũng khó báo mối ơn tri ngộ của đại tướng quân.”

Nam Tề Vân đi khỏi. Lý Khánh An nhìn vào bóng dáng hắn đi xa. không khỏi cười mà lắc đầu. hắn tin rằng lần này Nam Tề Vân có thể làm tốt. một người làm sai không đáng sợ, đáng sợ là làm sai mà không biết sai. không chịu sửa. nếu mà là vậy, hắn Lý Khánh An đã nhìn lầm người rồi. hai năm nay, hắn biết Nam Tề Vân rất mực sống trong đau khổ và tự dằn vặt mình, chưa hề bởi vì bị biếm làm lang tướng mà canh cánh trong lòng, từ điểm này mà nói, Nam Tề Vân thật sự đã biết sai, người này vẫn có thể trọng dụng.

Lý Khánh An cũng biết, cho dù hắn tha thứ cho Nam Tề Vân. Nam Tề Vân CŨng sẽ không tha thứ chính mình, cho nên biện pháp tốt nhất chính là để cho hắn đi lại một lần con đường năm xưa. chỉ cần hắn có thể đi qua ải này, khúc mắc trong lòng hắn cũng sẽ được gỡ bỏ.

Lý Khánh An xoay người đang định quay về đại trướng, một quan quân chấp cần chạy tới bẩm báo nói: “Đại tướng quân, ngoài đại doanh có người cầu kiến.”

“Là ai?”

“Chính là người lần trước bị chúng ta đuổi đi. hắn lại tới nữa rồi.”

“Lý Cầu!”

Lý Khánh An lập tức kịp phản ứng, liền khẽ cười nói: “Lần này để hắn tiến vào.”

Sự đi đến của Lý Cầu dĩ nhiên là Lý Hanh phái tới, không cần phải nói. nhất định là vì việc ba điều kiện kia, Lý Hanh phải trả lời mình rồi

Lý Khánh An trong lòng cũng hiểu rõ, điều kiện thứ nhất và thứ hai không có vấn đề gì. Lý Hanh ắt sẽ đáp ứng. mấu chốt là điều kiện thứ ba, hắn muốn lấy bày châu một phủ phía bắc Hà Đông, nhất là Thái Nguyên phủ cực kỳ quan trọng, liên quan đến vấn đề thân phận tông thất của hắn. Thái Nguyên là vùng đất long hung của Đại Đường, rất nhiều vụ việc có thể khai thác. Lý Khánh An đã hạ quyết tâm, cho dù Lý Hanh không đáp ứng, hắn cũng sẽ cưỡng chế chiếm lĩnh.

Một lúc sau. Lý Cầu dưới sự dẫn dắt của mấy viên thân binh, thấp thỏm bất an đi vào đại trướng của Lý Khánh An, hắn vội vã khom người thi lễ nói: “Thái thường Thiếu khanh Lý Cầu tham kiến đại tướng quân Triệu vương điện hạ!”

Đã có bài học của lần trước, hắn không dám giả vờ thân thiết với Lý Khánh An nữa, thái độ trở nên cung kính khép nép, Lý Khánh An gật đầu cười nói: “Lý thiếu khanh mời ngồi!”

“Đa tạ điện hạ. ty chức phụng mệnh của giám quốc nhiếp chính vương, đưa một lá thư cho đại tướng quân, không dám ở lâu.”

“Thư ở đâu?”

Lý Cầu lấy thư ra, hai tay kính cẩn đưa cho Lý Khánh An, nói: “Ba điều kiện lần trước đại tướng quân Triệu vương điện hạ đề ra, giám quốc toàn bộ đáp ứng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.