Thiên Hạ

Chương 456



Thiên Hạ
Chương 456 : Đại thọ Bùi gia (Hạ)
gacsach.com

Trải qua sự trù bị khẩn trương mấy ngày của người Bùi gia, thời gian bèn chậm rãi tiến đến ngày mừng thọ bảy mươi lăm tuổi của Bùi Khoan, vào canh năm, Lý Khánh An bèn đi đến Bùi phủ, lúc này, trên dưới Bùi phủ đã tụ tập được mấy trăm người tử đệ họ Bùi từ khắp nơi Đại Đường đến chúc thọ, trong đó tử đệ Bùi gia từ đất tổ Hà Đông kéo tới đã có hơn hai trăm người, Bùi phủ trên dưới náo nhiệt dị thường.

Nhưng bọn họ là chủ nhân, còn các cao quan và danh môn thế gia Đại Đường từ các phường Trường An kéo đến mừng thọ mới là khách nhân, vì vậy các tử đệ Bùi thị bèn được nhóm hợp lại, nghênh đón khách khứa, sắp xếp xe ngựa, thu dọn rác thải, khiêng vác vật nặng, tóm lại là mỗi người đều có nhiệm vụ của mình.

Trời chưa sáng, mọi người đã dậy bắt đầu tiến hành sự khẩn trương bận rộn cuối cùng.

Thọ lễ của Bùi Khoan cử hành ở đại đường Bùi phủ, đây là một tòa sảnh đủ để dung nạp mấy nghìn người, khí thế hùng vĩ, lúc này trời vẫn còn chưa sáng hết, đèn lồng trong sảnh đường đã dập tắt gần một nửa, ánh sáng có vẻ khá tối tăm, một trăm tử đệ Bùi gia đang bận rộn bố trí hội trường, mấy nghìn chiếc bàn thấp đã xếp xong, mỗi chiếc bàn thấp có thể ngồi hai người, trên bàn đã đặt lên hoa tươi và cây trái, bên trên còn vấy hạt sương buổi sớm, món ăn lần này của Bùi gia sẽ do mười đại tửu tử trử danh nhất của Trường An cung cấp, món ăn sẽ ở giờ trưa nối tiếp đưa đến, lúc này Bùi gia đang phải tiến hành sự bố trí hội trường trước.

Lý Khánh An đi xuyên qua từ trong đại sảnh bận rộn, trên tường tiền đài của đại sảnh, có dán lên một chữ ‘Thọ’ to dát vàng mà thành, phía dưới đặt đầy các loại đào thọ, mi thọ cùng với một chiếc bình phong bách tử chúc thọ dùng bạch ngọc tạc thành, ở phía trước bình phong đặt một chiếc ghế bành rộng lớn, đây sẽ là ghế tọa của Bùi Khoan, tuy thói quen của Đại Đường là quỳ ngồi dưới chiếu đất, nhưng thời Trung Đường ghế dựa đã từ Tây Vực truyền vào, cung đình và rất nhiều nhà giàu có đều sử dụng ghế bành, Bùi Khoan sức khỏe suy nhược, rất khó quỳ ngồi, vì vậy ghế bành rộng lớn vừa đúng thích hợp hắn, ở hai bên chủ vị Bùi Khoan cũng đồng thời đặt bảy chiếc ghế bành, đây là chỗ ngồi của bảy người trù bị lễ thọ, thật ra cũng chính là bảy nhân vật hạch tâm của Bùi gia.

Lúc này, một nữ tử trẻ tuổi đang trải ghế ngồi Bùi Khoan, chính là cháu gái Bùi Ưyền của Bùi Tuân Khánh, nàng làm vô cùng chăm chú, đến nỗi mà Lý Khánh An tới gần, nàng đều không phát hiện, tấm lót đệm là ba tấm da cừu non thượng hạng, vì để Bùi Khoan ngồi mềm và thoải mái hết mức có thể, trên tấm da cừu non phủ thêm một tấm da cáo trắng mềm mại trắng tinh, chiếc da cáo quý giá này là lễ vật người Khiết Đang tặng cho Bùi Khoan khi hắn còn là Phạm Dương tiết độ sứ, đã mấy chục năm qua đi, tấm da cáo trắng này vẫn trắng tinh như mới, trên lưng ghế lại phủ một lớp da báo đen, chính là tấm da báo đen này thu hút sự chú ý của Lý Khánh An.

Bùi Uyển Nhi đang khom lưng cẩn thận sửa sang tấm da báo đen, nàng đột nhiên có chút cảm giác, vừa quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử đứng phía sau nàng, làm nàng sợ đến ‘a!’ một tiếng kêu nhẹ, luống cuống tránh ra, nàng lúc này mới nhìn rõ người đến là Lý Khánh An, bỗng chốc kinh ngạc nghi hoặc mà có chút ngây người ngần ngơ, đồng thời trên khuôn mặt phớt lên một chút ửng đỏ, một cặp mắt to chớp mấy cái, khẽ hít một hơi sâu, nàng hình như đã trấn tĩnh lại, rất e thẹn mỉm cười với Lý Khánh An.

“Lý tướng quân, ngài có việc sao?”

Lý Khánh An chỉ vào da báo đen, áy náy cười nói: “Ta là muốn xem tấm da báo đen này, đã làm cô nương kinh sợ rồi.”

“Không sao cả!”

Bùi Uyển Nhi lùi một bước sang một bên, nhường vị trí cho Lý Khánh An, Lý Khánh An từ từ đi lên, khẽ vuốt ve tấm da hắc báo đen đến phát sáng này, chất da mềm mại làm cho hắn phảng phất lại trở về Túc Lâu Phong thú bảo của nhiều năm trước, Lăng Sơn băng giá, một lính mới thú bảo mới đặt chân đến Đại Đường, thời gian ở giây phút này phảng phất như ngược dòng, làm cho Lý Khánh An chìm đắm trong hồi ức của ngày xưa.

Bùi Uyển Nhi bên cạnh không quấy nhiễu sự trầm tư của Lý Khánh An, trong tay nàng vẫn còn cầm một tấm vải lụa màu vàng kim, sau khi bố trí xong chiếc ghế, nàng cần phải dùng vải lụa phủ lên chiếc ghế, nàng đứng ở một bên, tò mò quan sát Lý Khánh An đang trầm tư, nàng từng nghe đại tổ phụ nói, nam tử này là người khí thế lấn át nhất Đại Đường, cả hoàng đế cũng sợ hắn.

Nhưng hắn khí thế lấn át ở chỗ nào? Bùi Uyển Nhi không mảy may cảm thấy sự lấn át của Lý Khánh An, cử chỉ của hắn lịch sự lễ độ biết bao, nụ cười ôn hòa tao nhã, tiếng nói trẫm thấp mà ôn tồn, hắn quả thật là một người đọc sách một bụng kinh thư.

Bùi Uyển Nhi từ năm mười tuổi đã không ngừng nghe người lớn nhắc đến người này, sáu năm nay, sự tích anh hùng của hắn, tin tức kỳ ngỘ của hắn, luôn lưu truyền trong tộc tỷ của nàng, hắn dẫn quân đánh bại người Đại Thực, hắn đem người Hồi Hột đuổi về thảo nguyên, sau này hắn đã thành hôn, hôn lễ long trọng, các loại tin đồn làm cho Lý Khánh An ở trong lòng nàng trở thành một nhân vật cao không thể với tới, hắn phảng phất chính là một ông thần trên đám mây, trong lòng nàng đã tràn ngập sự thần bí và kính sợ.

Nhưng giờ phút này, Lý Khánh An ở ngay trước mắt nàng, nhân vật cực kỳ giàu màu sắc kỳ ảo của Đại Đường đang đứng ngay trước mặt nàng, nàng thậm chí nhìn thấy vết sẹo dài dài trên trán hắn, hai chị họ của nàng từng đánh cuộc, vết sẹo trên trán hắn là hình trăng khuyết hay là hình bắc đẩu, bây giờ nàng đã nhìn thấy, vừa không phải là hình trăng non cũng không phải là hình bắc đẩu, mà là một vết sẹo nhỏ nhỏ dài dài.

Lúc này, Bùi Uyển Nhi cảm giác được ánh mắt sáng ngời của Lý Khánh An đang nhìn về phía mình, nàng chột dạ cúi đầu xuống, trong tim đập thình thịch, cũng giống như đã làm điều xấu mà bị bắt quả tang ngay tại chỗ, qua một lúc sau, nàng len lén lại nhìn Lý Khánh An một cái, lúc này mới phát hiện hắn không phải đang nhìn mình, hắn đang nhìn tấm bình phong bạch ngọc bên cạnh mình, trái tim hồi hộp của Bùi Ưyến Nhi lúc này mới đáp đất, nhưng trong lòng lại chợt thêm một nét chán nản.

“Cô nương, có biết tấm da báo đen này là từ nơi đâu có được?”

nghe Lý Khánh An hỏi mình, trái tim của Bùi Uyển Nhi lại không khỏi trở nên hồi hộp, nàng bối rối lắc đầu nói: “Đây là vật yêu thích của đại tổ phụ ta, tướng quân nếu thích nó, có thể hỏi đại tố phụ xem, người rất tôn sùng tướng quân, nói không chừng người sẽ tặng cho ngài.”

“Cô nương nghĩ đi đâu rồi, ta làm sao lại muốn lấy vật yêu thích của Bùi các lão cơ chứ!”

Lý Khánh An cười nói: “Ta không phải muốn lấy tấm da báo đen này, mà là tấm da báo đen này năm xưa chính là ta săn được, đụng vật nhớ ngày xưa, khiến ta nghĩ đến một số việc năm xưa.”

Bùi Uyển Nhi ngây người, nàng lập tức che miệng cười nói: “Thì ra nó là do Lý tướng quân đi săn mà có được.”

Lý Khánh An thấy nàng cười rất quái dị, bèn không hiểu hỏi: “Sao nào, không tin là thú săn do ta săn được ư?”

"Không! Không!”

Bùi Uyển Nhi cuống quít xua tay nói: “Ta không phải có ý này, là buổi sáng hôm nay...”

Câu nói phía sau của Bùi Uyển Nhi có chút ngượng miệng rồi.

“buổi sáng hôm nay làm sao vậy?” Lý Khánh An vừa cười vừa hỏi.

“Vậy ta nói đây, Lý tướng quân xin đừng nóng giận.”

Lý Khánh An khoát tay nói: “Cô nương nói là được, ta làm sao mà giận cô nương được.

Bùi Uyển Nhi kìm chế nụ cười trên khuôn mặt, nói: “Sáng hôm nay, đại tổ phụ đưa chiếc da báo này cho ta, người nói người đi săn con báo này là thợ săn tệ hại nhất trên đời, da báo đen quỷ giá như vậy lại bị bắn một lỗ to, quả thật là chả đạp của quỷ, người nếu tìm được người săn báo này, sẽ nhất định phải dạy hắn một bài học mới thôi.”

Lý Khánh An bật cười, nói: “Đây cũng là chuyện rất đáng tiếc của ta, vốn dĩ là con báo này là bị ta bóp cổ đến bán chết, đâm thêm một nhát đao trên tim nó..

“A!” Bùi Uyển Nhi thấp giọng hô lên một tiếng, dùng tay che ngực lại, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi: “Lý tướng quân, đây quá tàn nhẫn rồi.”

“nhưng nếu ta không giết chết nó, thì ta sẽ bị nó cắn chết, lúc đó có được là một tấm da báo đen hoàn chỉnh, đáng tiếc là ở tửu tứ bị người ta một tên bắn thủng.”

Lý Khánh An vuốt ve lỗ tên nho nhỏ đó, tuy đã được vá lại, nhưng vẫn có tỳ vết rõ nét, hắn không khỏi lại nhớ đến tiểu nương ngang bướng năm xưa của Bạt Hoán thành, cũng không biết nàng bây giờ ra sao nữa?

Lý Khánh An âm thầm thở dài, bèn cười nói với Bùi Uyển Nhi: “Bên chỗ lão gia tử ta sẽ đi tự đầu thú, cô nương tiếp tục bận nhé! Ta không quấy rối cô nương nữa.”

Nói xong, Lý Khánh An bèn đi về hướng nội viện, đi được mấy bước, hắn lại dừng bước quay đầu lại hỏi: “Cô nương gọi là Bùi Uyên Nhi, đúng không?”

“Ừ!” Bùi Uyển Nhi đỏ mặt gật đầu.

“Tên rất hay.”

Lý Khánh An cười xòa, lẩm bẩm: “Lý Lâm Phổ là vào lúc nào hòa giải với lão đối đầu thế?”

Bèn xoay người đi khỏi, Bùi Uyển Nhi nhìn vào bóng dáng của hắn, một lúc lâu cũng không hiểu lời hắn nói có ý nghĩa gì.

Ngay lúc Lý Khánh An và Bùi Uyển Nhi nói chuyện, Bùi Tuân Khánh lại đứng ở phía sau một bức bình phong khác cách đó không xa, dõi theo hai người bọn họ, ánh mắt của hắn tràn ngập sự đắc ý, hắn nhìn ra Lý Khánh An đối với cháu gái của mình có chút ý tứ nào đó, mà đây chính là điều hắn hi vọng.

Bùi Tuân Khánh là một người vô cùng thực tế, hắn không giống như Bùi Khoan ham mê Phật giáo, cũng không giống Bùi Mân chú tâm vào chính vụ, hắn coi trọng sự phát triển của gia tộc hơn, bây giờ địa vị của Bùi gia trong triều đình đã nâng cao đến trình độ tương đối cao, hắn là Môn hạ Thị lang, còn Bùi Mân là Trung thư lệnh Hữu tướng, tình hình một gia tộc vừa chiếm cứ cao vị của Môn hạ tinh, lại chấp chưởng đại quyền của Trung thư tỉnh, là cực kỳ hiếm có, có thể nói, Bùi gia đã đi tới một tầm cao, nhưng Bùi Tuân Khánh vẫn chưa hài lòng, bởi vì triều đình bây giờ là thời khắc mà quốc thế yếu đuối mỏng manh nhất từ khi Đại Đường kiến quốc đến nay, nơi khống chế chẳng qua là bốn vùng Quan Trung, Quan Nội đạo, Hà Đông đạo và Hà Nam đạo mà thôi.

Mà trong triều đình có giám quốc, có cường phiên (chư hầu biên cương), quyền lực của thế gia đã bị đánh một chiết khấu lớn, cái Bùi Tuân Khánh nghĩ đến là sau này, khi Đại Đường thống nhất trở lại, quốc lựa lại khôi phục lại thời cường thịnh nhất, địa vị của Bùi gia sẽ như thế nào? có thể toàn diện vượt qua Thôi gia hay không.

Vượt qua Thôi gia luôn là việc quan tâm nhất của Bùi Tuân Khánh, vì điều này, hắn buộc phải tìm một cây đại thụ cho Bùi gia, để Bùi gia có thể có được sự nương tựa của cây đại thụ này, có thể có được bóng râm của cây đại thụ này, khi ngày đầu tiên Lý Khánh An vào thành, ở trước mặt văn võ bá quan khi giết chết Mạnh Vân giống như giết một con gà, hắn bèn quyết định chọn phong cách giết gà răn khỉ này của Lý Khánh An, Lý Khánh An chắc chắn sẽ là cây đại thụ thích hợp nhất.

Hắn cũng nhìn ra sự cấp thiết muốn lôi kéo thế gia của Lý Khánh An, hắn hiểu dã tâm của Lý Khánh An, Bùi Tuân Khánh không khỏi nhớ đến lời trong “Chiến Quốc sách”:

Lã Bất Vi người Bộc Dương kinh thương ở thủ đô Hàm Đan của nước Triệu, gặp con tin nước Tần thứ tử Dị Nhân của Hiếu Văn vương, sau khi trở về nói với phụ thân: “Lợi nhuận trồng ruộng có bao nhiêu lần?” Phụ thân hắn trả lời nói: “Mười lần.” “Kinh doanh châu ngọc lợi nhuận được mấy lần?” Phụ thân hắn trả lời nói: “Một trăm lần.” Lã Bất Vi lại hỏi: “Ung lập quân chủ của quốc gia có thể doanh lợi được bao nhiêu?” Phụ thân hắn trả lời nói: “Không thể nào tính toán được.” Vì vậy Lã Bất Vi mới nói: “Bây giờ chúng ta mỗi năm cực khổ canh tác trồng trọt, vẫn không thể có được ấm no hoặc phát tài, Nhưng nếu như có thể kiến lập quốc gia, ủng lập một quân chủ, thì có thể đem lợi nhuận truyền cho con cháu, con bây giờ quyết tâm đi làm việc này.”

Vào lúc Lý Khánh An đang cấp thiết có được ủng hộ của thế gia, hắn tại sao lại không bắt chước Lã Bất Vi gia tăng thêm đầu tư vào đó?

Bùi Tuân Khánh chắp tay sau lưng đi tới trước mặt cháu gái Bùi Uyển Nhi, Bùi Uyển Nhi thấy tổ phụ đã đến, thướt tha hành lễ nói: “Uyển nhi xin vấn an tổ phụ!”

Bùi Tuân Khánh khoát tay, mỉm cười nói: “Uyển nhi có phải là không hiểu ý nghĩa của câu nói cuối cùng của Lý Khánh An phải không?”

Bùi Uyển Nhi gật gật đầu: “Cháu gái quả thật không hiểu.”

“không chỉ cháu không hiểu, e là trong triều đình tuyệt đại đa số quan viên nghe xong câu nói này đều sẽ mù tịt cả ra, cháu có biết tại sao không?”

Bùi Uyển Nhi ngơ ngác nhìn vào tổ phụ, nàng chẳng nghe hiểu được chút nào, Bùi Tuân Khánh khẽ vuốt nhẹ da báo đen, thở dài nói: “bởi vì tấm da báo đen này từng là vật yêu thích của Lý Lâm phủ, ngài trước lúc lâm chung mệnh con trai đem miếng da báo này cho ta, xin ta chuyển tặng cho đại tổ phụ của cháu, người sắp chết đi, lời nói cũng là thiện, Lý Lâm phủ suốt đời chỉ có mấy kẻ đối đầu lớn, đại tổ phụ cháu chính là một trong số đó, Lý Lâm phủ trước lúc lâm chung xin ta đem miếng da báo này tặng cho đại tổ phụ cháu, chính là muốn hòa giải với Bùi gia, chẳng qua là ta chưa hề nói với đại tổ phụ cháu, miếng da báo này là do Lý Lâm phủ tặng, câu nói cuối cùng của Lý Khánh An, nói tới chính là ý nghĩa này.”

Bùi Uyển Nhi lúc này mới hiểu ra, nàng thấp giọng thở dài: “Thì ra hắn tùy ý nói một câu, lại có thâm ý đến vậy.”

Bùi Tuân Khánh híp mắt nở nụ cười, cháu gái của hắn hình như cũng có một chút ý tứ với Lý Khánh An, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, hắn cũng không nói toạt ra, bèn dặn dò nói: “Da báo đen và da cáo trắng đều tạm thời không trải, cháu thu kỹ lại, đợi sau khi đợt khách đầu tiên đến mới phủ lên.”

“Vâng, cháu hiểu rồi.”

Bùi Tuân Khánh nhìn ra ngoài sảnh đường, sắc trời đã sáng, có lẽ có người khách sốt ruột đã đến trước rồi.”

Mặt trời đã từ trên tường thành đông hùng vĩ của Trường An lộ mặt ra, rọi ra từng làn sáng vàng, giống như tiếng cười hân hoan to tiếng, khinh rè lớp sương mỏng manh không chịu nổi một đòn kia, trên bầu trời xanh thẳm, không có một đám mây nào, lại càng tỏ rõ sự thâm thúy khôn cùng của nó.

Trong Tĩnh Thiện phường đã trở nên náo nhiệt, mười mấy tử đệ Bùi gia đánh xe bỏ, mang từng túi lễ thọ gói bằng vải đỏ tặng cho mỗi hộ gia đình trong phường, trong mỗi túi đỏ có hai đào thọ, một bình rượu thọ, cùng với ba trăm văn tiền, đây vừa là tâm ý dành cho hương thân, cũng là một sự cáo lễ, hôm nay con đường lớn trước mặt Bùi phủ tạm thời phong tỏa một ngày, dùng để đậu xe ngựa của khách khứa, sự biết lễ nghĩa rộng rãi của Bùi gia đã dành được lời khen tặng của dân chúng trong phường.

Pháo cũng đã đốt cháy lên, tiếng ‘đùng đùng’ đinh tai nhức óc, một đám trẻ con bịt lỗ tai nhảy nhót trước đống lửa, chiếc xe ngựa đều tiên của khách đang chậm rãi tiếng vào trong Tĩnh Thiện phường, đây là vị khách đầu tiên của Bùi gia.

Một tử đệ Bùi gia đốt pháo lập tức chạy như bay vào phủ đi bẩm báo, lát sau, Bùi Tuân Khánh và Bùi Tư cùng nhau ra cửa đi nghênh tiếp, xe ngựa dừng lại ngay trước cửa Bùi phủ, vị khách đầu tiên có mặt lại là Vi Thao.

Gia tộc Vi thị từng là gia tộc chỉ xếp sau Bùi gia, đứng hàng thứ ba trong các thế gia Trường An, nhưng sau mấy lần đả kích trầm trọng làm cho Vi gia từ từ lụi bại dần, một lần là vụ án Vi Kiên giữa năm Thiên Bảo, các tử đệ Vi gia làm quan các nơi đa số bị thanh lý, lần thứ hai chính là vụ bãi miễn đông cung Lý Hanh, Vi Thao và Vi Hoán hai người đều bị bãi chức, tuy Vi Kiến Tố sau đó vẫn đảm nhiệm qua tướng quốc, nhưng Lý Dự trong sự bãi miễn thế lực của Dương Quốc Trung, Vi Kiến Tố cũng bị bãi miễn, sau này lại bị nhậm mệnh làm Binh bộ Tả thị lang, còn Lý Hanh sau khi thượng đài, căn bản không niệm tình cũ, cũng không suy nghĩ sự hi sinh của Vi gia dành cho hắn, thậm chí Vi phi lúc xưa bị ép xuất gia của hắn cũng không đi xem một lần, làm cho trái tim của gia tộc Vi thị đều vô cùng nguội lạnh.

Vi Thao tuy rằng không có chức vụ trong người, nhưng hắn còn có danh hiệu tán quan, chính tam phẩm Kim tử Quang lộc Đại phu, lại từng là Thái tử Thiếu sư, địa vị tôn quý, hơn nữa hắn là tộc trưởng gia tộc Vi thị, bởi vậy sự có mặt của hắn đã nhận được sự đối đãi lễ độ của Bùi gia.

“Không ngờ vị khách đầu tiên có mặt lại là Vi huynh!”

Bùi Tuân Khánh ha ha cười to tiến lên nghênh đón, thân thiết ôm lấy Vi Thao, Vi Thao cũng cười nói: “Với giao tình của hai nhà Bùi Vi, Bùi các lão mừng thọ, ta sao dám không đến đầu tiên.”

Quan hệ của Vi gia và Bùi gia khá không tồi, liên hôn rất sâu nặng, thê tứ qua đời của Bùi Tuân Khánh chính là con gái của Bùi gia, đương nhiên, Lý Thao đến sớm như vậy, cũng không phải bởi vì quan hệ của Vi gia và Bùi gia, hắn là có một đích khác, hắn liếc mắt một cái, đã nhìn thấy xe ngựa của Lý Khánh An ngừng ở một bên, trong lòng âm thầm vui mừng.

Hắn đến sớm như vậy, là muốn tìm Lý Khánh An bàn chuyện một chút, mấy ngày trước, Lý Khánh An đích thân đưa thiệp mời cho hắn, không ngờ hắn vừa lúc không có nhà, đệ đệ Vi Giang thay hắn nhận lấy thiệp mời, việc này làm cho Vi Thao luôn hối hận mãi, nếu như hắn biết Lý Khánh An đến, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi cửa nhà một bước.

Vi Thao năm xưa ở Dương Châu có giao thiệp với Lý Khánh An, còn kết hạ một mối oán thù, năm xưa Lý Khánh An vừa đến Dương Châu bị thích sát, bèn là do một tay Vi Thao vạch ra, hắn là chịu sự sai khiến của con rề Đệ vương Lý Diềm mà làm, cho dù hắn luôn cngh canh một nỗi vì điều này, nhưng sau đó Lý Khánh An cũng quan hệ với hắn khá tốt, còn ở trên phủ hắn mượn men rượu chém đi một chiếc bàn, việc Dương Châu hình như cũng phai nhạt rồi.

Lúc này, Lý Khánh An cũng bước nhanh đi ra, ở thật xa đã chắp tay cười nói: “Thì ra là Vi thiếu sư, mấy ngày trước ta đến quý phủ đưa thiệp mời, thiếu sư đúng lúc không có ở đó.”

“Để điện hạ bỏ công một chuyến, Vi Thao trong lòng bất an, hôm nay đến sớm hơn, cũng là muốn cáo lỗi với đại tướng quân, nhân tiện ôn lại chuyện cũ.”

Lý Khánh An dĩ nhiên hiểu rõ hàm ý ôn lại chuyện cũ của Vi Thao là gì, bèn cười nói: “Vừa lúc ta cũng không có việc, chúng ta cùng nhau nói chuyện, bàn một chút việc của Dương Châu.”

Hắn lại cười nói với Bùi Tuân Khánh: “Bùi thị lang, vị khách đầu tiên này, hãy để ta đón tiếp nhé!”

“Ha ha! Đại tướng quân cử việc tùy ý!”

Lý Khánh An là một trong những thành viên của nhóm trù bị, cũng xem là nửa người chủ của Bùi gia, hắn mời Vi Thao vào tiêu khách phòng, hai người chia khách chủ ngồi xuống, thân binh của Lý Khánh An dâng trà cho hai người, lúc này, Vi Thao đột nhiên đứng dậy, thi một lễ sâu với Lý Khánh An nói: “Ta trước hết phải cáo tội với đại tướng quân!”

Lý Khánh An vội vàng xua tay cười nói: “Có gì cần cáo tội nào, Vi thiếu sư đột ngột có việc ra ngoài, ta lại không có hẹn từ trước, lẽ ra là ta cáo lỗi mới phải.”

“Không!” Vi Thao lắc đầu: “Điều ta nói không phải là việc hai ngày trước đưa thiệp mời, ta là vì việc năm xưa Dương Châu thích sát đại tướng quân mà cáo tội.”

Mắt của Lý Khánh An từ từ tít lại: “Thì ra vụ án thích sát ở dịch quán Dương Châu là do ngươi làm!”

Việc đó luôn là điều bí ẩn trong lòng của Lý Khánh An, hắn vừa đến Dương Châu đã gặp phải thích sát, vẫn chưa tra ra hung thù, việc này có chút rơi vào quên lãng, cho đến bây giờ, Lý Khánh An mới hiên ra, thì ra là Vi Thao gây ra, hắn lúc đó nhậm chức Dương Châu đại đô đốc phủ trưởng sứ.

Vi Thao thở dài, thành khấn nói: “Ta và đại tướng quân không thù không oán, vụ án đó cũng là bị Đệ vương Lý Diềm ép buộc, bao gồm sau này đi cướp vàng, cũng là mệnh lệnh của Đệ Vương, vụ việc này đã qua nhiều năm, nhưng luôn canh cánh trong lòng ta, không nói ra, ta e là kiếp này cũng sẽ không được yên ổn.”

Nói xong, hắn lại quỳ xuống, dập đầu một cái với Lý Khánh An, đau khổ nói: “Ta biết mình nghiệp chướng nặng nề, đại tướng quân tuy đã tránh được kiếp nạn, nhưng cũng suýt nữa bị ta giết chết, ta không dám khẩn cầu đại tướng quân tha thứ, nhưng ta quả thật là hối hận muộn màng.”

Lý Khánh An dìu hắn dậy, lẳng lặng gật đầu, nói: “Cũng giống như Vi thái sư nói, ta vốn dĩ không thù không oán, Vi thái sư cũng là bị Đệ vương bức ép, bây giờ Đệ vương cũng chết rồi, oan thù nên hóa giải không nên kết lại, sự việc đó đã qua đi rồi, ta tha thứ Vi thái sư.”

Nói đến đây, hắn lại cười nói: “Ta nhớ là ta vẫn còn nợ Vi thái sư một chiếc bàn, vậy đi, hai người chúng ta nợ nhau vừa lúc trao đổi sòng phẳng, chúng ta ai cũng không nợ ai nữa.”

Vi Thao trong lòng cảm động dị thường, hắn thở dài một tiếng, cảm khái vạn phần nói: “Đại tướng quân lòng dạ rộng lượng, làm cho Vi Thao vạn phần kính ngưỡng, nếu Đại tướng quân không chê, gia tộc Vi thị chúng tôi nguyện dốc sức vì Đại tướng quân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.