Thiên Hạ
Chương 457 : Thư từ Thành Đô
gacsach.com
Lý Khánh An lặng lẽ đến lôi kéo các đại tộc thế gia, tuy hắn mượn danh nghĩa mừng thọ của Bùi Khoan, nhưng dẫu sao kim trong bọc có ngày lời ra, vẫn có một ít manh mối vô tình để lộ ra ngoài, bị người có lòng nắm bất lấy.
Tả tướng Vương Củng cũng nhận được thiếp mời của Bùi gia, để mừng thọ cho Bùi Khoan, triều đình còn đặc biệt cho nghi triều một ngày để tỏ rõ tấm lòng cảm thông với Bùi gia, Vương Củng cũng vì thế mà có nửa ngày nhàn rỗi, Vào lúc trưa hôm đó, sau khi thay phục trang chuẩn bị đến Bùi gia dự tiệc, Kỳ thực thì lúc sáng bắt đầu thì đã lũ lượt có các quan viên lớn nhó đến Bùi phủ, Từ xưa đến nay, thọ yến của quyền quý đều là môi trường giao tiếp giao lưu quan trọng của quan trường, nhất là đối với các quan viên vừa và nhỏ, Một buổi nói chuyện hữu ích thường sẽ quyết định vận mệnh quan trường của họ, cho nên quan viên vừa và nhỏ thường đều đến hội trưởng tử sớm để tìm cơ hội nói chuyện với cáo quan cao.
Nhưng Vương Củng lại khác, hắn đường đường tả tướng, tướng quốc Chính sự đường, đã thuộc thế dưới một ngàn trên vạn người, hắn không cần phải trơ mắt chạy đến tìm cao quan tán chuyện, có chăng chỉ người khác đến tìm hắn mà thôi, nên cũng chẳng vội vã chi, Hắn nhàn nhã ăn trưa xong còn định vào chợp mắt ngủ trưa một lát, Đấy là quy củ nắng mưa không đổi, Vừa đến thư phòng thì một nha hoàn chạy vội vào bẩm báo: “Lão gia, phu nhân mời lão gia ra!”
Vương Củng biết nhất định là thê tử mình đang muốn hối mình xuất phát đây, Từ sớm đến giờ bà đã hối hắn ba lần rồi, hắn không vui quơ quơ tay nói: “Đi bẩm với phu nhân đừng vội, thời gian đến ta ắt sẽ đến đón thôi.”
Nha hoàn lại cười cười thi lễ nói: “Lão gia, không phải việc xuất phát, mà là có khách của phu nhân đến, định mời lão gia qua một lát.”
“Khách? Là ai?” Vương Củng thắc mắc hỏi.
“Là cháu gái nhà ngoại của phu nhân đến chơi.”
“Hóa ra là cô ta!” Mất Vương Củng hơi sáng lên, liền sau đó hắn bèn gật gật đầu cười nói: “Nói phu nhân chờ một lát, ta sẽ đến ngay.”
Hắn bỗng chốc tỉnh hẳn, không còn buồn ngủ vội vã đi về phía nội trạch.
Vợ của Vương Củng là em gái của Ích Châu thái thú Thôi Viên, là con gái của danh môn thế gia, gả cho Vương Củng cũng đã gần hai mươi năm, nhờ có Thôi gia trợ lực mà Vương Củng mới có thể từng bước đi lên trên chính trưởng tử những năm Thiên Bảo, để cuối cùng trở thành một trong số các tướng quốc có quyền thế của Đại Đường, nên Thôi Vương hai nhà trên chính trường đã hình thành cục diện đồng vinh cộng khổ.
Dù cho Thôi Viên đã trở thành tướng quốc của Lý Long Cơ, trên mức độ nào đấy có ảnh hưởng không tốt của Vương Củng, nhưng thế lực của Vương Củng đã thâm căn cố đế, chỉ một mối quan hệ thông hôn nhỏ nhoi này cũng chẳng ảnh hưởng gì được hắn nữa, huống hồ chi hắn giờ lại là trụ cột mà Lý Hanh phải dựa vào chống chọi với cục diện trước mắt, hắn vạn vạn không dám động đến Vương Củng, Như thế này nên quan hệ của Vương Củng và Thôi Viên cũng bị người ta phớt lờ.
Người khác phớt lờ đi nhưng không có nghĩa bản thân Vương Củng cũng thế, nếu không hắn đã không như lúc này, cả ngủ trưa cũng bỏ, vội vã chạy đến nội trạch.
Người khách hôm nay đến là cháu gái của phu nhân Vương Củng, cũng chính là con gái của Thôi Viên, tên ở nhà là Xuân Nương, bốn năm trước đã gà cho Công bộ viên ngoại lang Triệu Huân, Dạo trước lượng lớn quyền quý cùng bỏ đi Thục Trung, nàng và chồng mình cũng trốn về Thành Đô, nhưng hôm nay lại quay về, việc đầu tiên chính là đến tìm cô mẫu mình.
Xuân Nương tướng mạo quả thực bình thường, vì có trang điểm đậm nên cũng thêm được ba phần nhan sắc, nhưng nàng miệng lưỡi lanh lẹ, làm việc tháo vát bản lĩnh, giờ đang ngồi bàn luận nhân tình Thục địa cùng cô mẫu.
“Thành Đô cũng không đến nỗi, nhưng cháu vẫn thấy không phồn thịnh bằng Kinh thành, chỉ mỗi các thương hiệu của chợ Đông thì cả Thành Đô cộng lại cũng không bằng một nửa, ý cháu là về mặt kiếm tiền, Và còn đại lộ Chu Tước, tường thành cao vời của Trường An, hay Đại Minh cung tráng lệ.. những điều này Thành Đô thua xa.”
“Thế còn cái ăn cái mặc thì sao?” Vợ Vương Củng dẫu sao cũng là phụ nữ, nàng tương đối quan tâm khoản này.
“Giá cả ăn mặc rẻ hơi Trường An chút ít, hai mươi văn tiền một cân thịt, bảy mươi văn tiền một đấu gạo, hơn nữa tiền bạc An Tây tại nơi đó giá rất cao, một đồng có thể đổi lấy một quan ba trăm văn tiền, may nhờ lần này cháu mang theo không ít tiền bạc đi, coi như đã lời được một món hời mà bù lại cái khoản mua nhà lỗ to.”
“Thế nhà đắt không?”
“Không đơn giản là đắt tiền, mà mỗi ngày một giá, còn có xu hướng mỗi ngày mỗi lên, Đắt đã thôi rồi, quan trọng là những người nam hạ như chúng ta tự dung lại bị chia ra làm tam lục cừu đẳng, Thân vương tông thất đến Thành Đô đều sẽ có lương điền mỹ trạch, không cần phải bỏ một xu tiền nào, Các cao quan quyền quý đều được cung cấp quan trạch miễn phí, hoàn toàn không phải lo lắng, chỉ là các quan lại nhỏ như bọn cháu thì nhất thiết phải bỏ tiền túi ra mua nhà, Hiện nay chỉ tùy tiện mua một tiểu trạch hai mẫu đều phải mất hai ngàn quan tiền, Tuy bọn cháu cũng có chắt chiu chút ít trước đây, nhưng nếu toàn bộ dùng đế mua nhà thì bọn cháu phải ăn bằng gì đây? Và lại càng không có tiền để mua nha hoàn hay tạp dịch, nên lần này hồi Kinh cháu đang định bán nhà tại Trường An để kiếm chút ít tiền trở về.”
“Ta khuyên cháu tốt nhất là đừng nên bán!” Vương Củng vừa cười vừa đi vào nói.
Xuân Nương nghe tiếng vội đứng dậy khom người thi lễ: “Tham kiến cô phụ.”
“Cháu không phải khách sao, mời ngồi nào!”
Xuân Nương lại ngồi xuống, vợ Vương Củng vội hỏi: “Lão gia, ông khuyên Xuân Nương đừng bán nhà ở Trường An là vì sao?”
“Đúng rồi cô phụ, vì sao cháu lại không nên bán nhà?” Xuân Nương hiếu kỳ hỏi.
Vương Củng mỉm cười nói: “Con thỏ khôn còn có ba hang, không lẽ các cháu tương lai không định trở lại Trường An nữa ư? Cháu nghĩ liệu Đại Đường còn chia rẽ kéo dài mấy mươi năm sao?”
“nhưng cháu nghe nói có không ít tông thất quyền quý bị triều đình tịch thu phủ đệ ở Trường An, Các quan viên nam hạ ai ai cũng kinh hoảng, hiện giờ Thành Đô tin đồn bay khắp, bọn cháu thật sự rất lo là nhà mình liệu có bị tịch thu không.”
“Các tiểu nhân vật như bọn cháu không gì để lo lắng cả, cháu cứ yên tâm! Ngoài những tông thất bỏ trốn về phương nam ra, cả nhà của Dương Quốc Trung còn chưa bị tịch thu nữa là, thế cháu còn gì phải lo lắng.”
Xuân Nương vỗ vỗ ngực cười nói: “Vậy thì cháu yên tâm rồi, Kỳ thực cháu cũng hơi do dự, vạn nhất lại trở về Trường An, mà nhà thì không có thì biết ở đâu? Cô phụ nói như thế thì cháu sẽ không bán nữa.”
Nói đến đây, Xuân Nương lại rút một lá thư ra đưa cho Vương Củng nói: “Cô phụ, đây là thư phụ thân cháu gửi cô phụ, cháu thuận tiện mang về Kinh.”
Vương Củng hiểu ý bèn cười cười, hắn biết, Thôi Viên nhất định sẽ để Xuân Nương mang thư cho hắn, hắn nhận qua thư bèn cười nói: “Hai người cứ nói chuyện, ta đi vào thư phòng đọc thư.”
Phu nhân Vương Củng vội nói: “Lão gia, vậy chúng ta lúc nào xuất phát?”
“Không phải vội, nếu bà muốn đi trước thì dẫn Vĩnh Nhi đi trước vậy, ta sẽ đến trễ một chút!”
Vương Củng bước nhanh trở về thư phòng, hắn ngồi xuống mở lá thư của Thôi Viên ra, Từ lúc cầm thư hắn đã đoán được nội dung, Thôi Viên viết thư cho hắn chẳng bao giờ quá một trang, nhưng thư này tương đối dày, chí ít có ba trang, xem ra rất khả năng trong thư còn có bí ẩn gì đây.
quả nhiên, hắn vừa mở thư ra lập tức phát hiện ra trong thư có một tờ giấy nhỏ được xếp gọn, hóa ra lại là thủ dụ của Lý Long Cơ, Vương Củng aiật mình, hắn vội đóng chặt cửa nẻo, xong mới hồi hộp mở thủ dụ Lý Long Cơ ra.
“Ái khanh theo trẫm đã nhiều năm, trẫm vốn biết ái khanh trung nghĩa, người xưa có câu: kẻ ngồi miếu đường cao, mới có thể nhìn thấy thiên hạ rộng lớn, ái khanh làm quan chức cao, nên cái nghĩ cái nhìn đương là an nguy của Đại Đường, Hôm nay bầu trời Trường An đương bị ma chướng che phủ, mưa sa bão táp, thần khí Đại Đường bị ép phải vào Thục, trẫm ai thán cho xã tắc tổ tông, hận sức mình quá bạc nhược, mong ái khanh có thể dẫn Vương thị gia tộc đi ra khỏi ma chướng cùng chung sức với trẫm, cùng trả lại bầu trời trong xanh cho Đại Đường, trẫm thiết tha trông mong như vậy.”
Vương Củng từ từ gấp thư lại, đầu hắn trống rỗng, Thủ dụ của Lý Long Cơ không những không làm hắn mừng, ngược lại, hắn có cảm giác sợ hãi, Bị Lý Long Cơ nhằm vào chứng tỏ là hắn cũng có giá trị của mình, nhưng đồng thời cũng mang lại áp lực cho hắn, Vương Củng rất rõ tính Lý Long Cơ, một khi hắn yêu cầu mà không được đáp ứng hoặc thỏa mãn, hắn sẽ quay ngược lại xem ngươi lại kẻ thù, để ngươi phải chết mới thôi, Bây giờ Lý Long Cơ đã nhắm vào Vương Củng hắn, vậy hắn nên trả lời thế nào đây? Hay mặc kệ?
Lòng Vương Củng rối bời, hắn vừa khuyên Xuân Nương thỏ khôn nên có ba hang, nhưng giờ đến lượt mình, không lẽ cũng phải làm thỏ khôn ư?
Vương Củng đặt thủ dụ của Lý Long Cơ sang một bên, hắn tạm thời không muốn nghĩ đến Lý Long Cơ, Hắn lại mở thư Thôi Viên ra, nội dung trong thư cũng giúp hắn thở phào, Trong thư không nhắc đến thủ dụ Lý Long Cơ, chỉ là hi vọng có thể tăng cường hợp tác hai nhà Thôi Vương, mong có thể giữ lại lợi ích lớn nhất cho hai nhà giữa hai triều Đường nam bắc, ở cuối thư Thôi Viên còn nhắc đến một việc, Binh bộ thị lang Vi Kiến Tố đã lén đến nương nhờ Lý Long Cơ, Hắn gần đây có thể sẽ có manh động gì, nói Vương Củng phải đề phòng, và đây là cơ hội triệt để lật đổ Vi gia.
“Lật đổ Vi gia!”
Trong lòng Vương Củng bỗng xẹt qua ý tưởng này, Kỳ thực Vương Củng muốn lật đổ là Bùi gia, nhất là Bùi Mân, hắn càng muốn diệt cho hả dạ, nhưng hắn không động được Bùi Mân, Bùi Mân là người đại diện của Lý Khánh An, Có điều diệt được Vi Kiến Tố cũng tốt, Năm xưa Vi Kiến Tố đi theo Dương Quốc Trung đã là đối đầu của Vương Củng, Vi gia lại có quan hệ trực thuộc với Bùi gia, lật đổ Vi Kiến Tố cũng coi như là cảnh cáo với Bùi gia gần đây hống hách, Vương Củng biết đây kỳ thực cũng là ý của Thôi Viên.
Vương Củng không khỏi nghĩ đến Lý Khánh An gần đây đang không ngừng lôi kéo các đại thế gia, Danh môn đại tộc của Trường An có Bùi, Lư, Vi, Tiêu, Trương, Độc Cô, Trưởng Tôn.. vài chục hộ hắn đều đã đích thân đến nhà, khí thế mạnh mẽ, Hôm qua Lý Hanh còn hỏi hắn, làm sao để chặn lại dã tâm của Lý Khánh An được đây?
Cứ đánh một đòn mạnh vào Vi gia không phải chính là cảnh cáo các thế gia này ư?
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của nha hoàn: “Lão gia, phu nhân nói đến giờ xuất phát rồi, phu nhân đã ngồi trên xe ngựa đợi lão gia.”
“Ta biết rồi!”
Vương Củng bị hối đến mức bực mình, hắn thay áo khác, đội mũ sao vội vã ra khỏi nhà.
Bùi phủ lúc này đang rất náo nhiệt, con đường trước phủ đã dừng đầy xe của khách khứa, nhưng vẫn không ngừng có thêm xe ngựa từ phía trước đi đến, mười mấy người tử đệ Bùi gia đang cưỡi ngựa bận rộn với việc chi đạo chỗ đậu xe ngựa, ba trăm mấy người thân binh của Lý Khánh An cũng đến giúp một tay duy trì trật tự.
Lần này Bùi Khoan mừng thọ tổng cộng đã phát một ngàn hai trăm thiếp mời, tuyệt đại đa số nhân vật có tiếng tại Trường An đều được mời đến, và cộng thêm Bùi Khoan tính tình vốn hào phóng lại thích kết bạn nên rất được lòng người, vì thế các cự thương như bọn Vương Nguyên Bảo cũng nhân được thiệp mời, bị hậu lễ đến chúc mừng.
Thông thường mà nói, những thế gia danh môn như Bùi gia sẽ không qua lại với thương cổ, nhưng Bùi gia lại nghĩ đây có lẽ là lễ mừng thọ cuối cùng trong cuộc đời Bùi Khoan, vì thế dù là quý hèn, phàm người có giao tình với Bùi Khoan đều được mời đến, cũng coi như là lần gặp mặt cuối cùng trong cuộc đời Bùi Khoan.
Trước cửa Bùi phủ, các trường vãn bối của Bùi gia như Bùi Tuân Khánh, Bùi Mân, Bùi Tư, Bùi Hướng, Bùi Du đều đi ra đón khách, bóng hình Lý Khánh An lại không thấy đâu cả, người Bùi gia cũng chẳng hỏi gì nhiều.
Từng lượt từng lượt khách khứa dẫn theo vợ con đi lên, áo quần ăn bận của nam tử Đại Đường cũng không mấy khác nhau, cũng đều là áo lan bào thân trên dưới liền nhau, lưng thắt dây lưng, chân đi hia da ngựa, đầu đầu mũ sa hoặc mũ phác, ai ai sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, còn phụ nữ thì ăn bận muôn màu muôn vẻ, thân bận váy dài rộng, Còn có một nguyên nhân là do sau khi Lý Dự kế vị yêu cầu cần kiệm, nghiêm cấm mọi người mặc Thục cẩm, nghiêm cấm mặc váy dài sáu mảnh, bản thân Thâm hoàng hậu cũng làm aương cho mọi người, dẫn đầu chi mặc váy bốn mảnh, từ đấy váy dài rộng bắt đầu biến mất khỏi thành Trường An, Nhưng sau khi Lý Dự qua đời, lệnh cấm của hắn đã mất hiệu lệnh, các quỷ phụ Trường An lại lũ lượt lật váy rộng trong rương ra mặc, tình hình lục phức váy dài kéo sông Tương lại bắt đầu xuất hiện.
Các tà váy đỏ, vàng, xanh, tím đua sắc, váy cao ngang ngực, hai vầng tân nguyệt nửa lộ, trắng nõn như tuyết mộng như ngọc, bên ngoài là áo cánh mỏng ngắn, vai đeo sa bạc, Các nữ nhân phần lớn đều bới búi tóc cao như ô vân che nhật, mặt trát phấn nồng, trâm ngọc, gài tóc vàng, vòng vàng, mỗi bước đi uyển chuyển đều nghe tiếng leng keng của đủ các loại trang sức, trong càng duyên dáng quyến rũ.
Lúc này, môn hạ tả thị lang Trương Hạo bước nước đại đi đến, Hắn vốn là Thái Nguyên doãn, ba tháng trước mới được điều đến Trường An, vợ con vẫn còn ở Thái Nguyên chưa kịp vào Kinh, Vì thế hôm nay hắn đến dự tiệc một mình, Hắn đi lên trước chấp tay cười nói: “Bùi cáo lão đại thọ, ta chuyển đến chúc mừng!”
Môn hạ thị lang thường có hai người, một tả một hữu, tả thị lang là Trương Hạo, còn hữu thị lang là Bùi Tuân Khánh, Tuy Trương Hạo cũng là người của Lý Hanh, nhưng hắn tính tình thẳng thắng, cương nghị chính trực, rất có uy tính trong triều, cũng có quan hệ rất tốt với Bùi Tuân Khánh.
Bùi Tuân Khánh thấy hắn đến vội mừng rõ đi ra đón: “Ta mặc ngươi có đến hay không, cử mang lễ mừng thọ đến là được!”
Trương Hạo chỉ vào Bùi Tuân Khanh nói với Bùi Mân: “Bùi tướng quốc, tướng quốc xem cái tên này, còn là cao quan triều đình nữa đấy nhé, thế mà dám phát ngôn lời lẽ vu lợi thế, ta phải đàn hạch hắn!”
Ba người họ cùng cười phá lên, Bùi Tuân Khánh vỗ vỗ lưng Trương Hạo nói: “Nào! Ta đã để giành cho ngươi một chỗ đẹp rồi, giờ để người lén dâng bình rượu ngon lên cho ngươi trước đã, ngươi nhớ tuyệt không được nói là do ta an bài nhé.”
“Ta biết! Ta biết!”
Trương Hạo cười nói: “Ngươi cứ đi tiếp khách đi, ta tự đi tìm rượu uống!”
Bùi Tuân Khánh vội vẫy tay gọi một tử đệ Bùi thị đến dẵn dò hắn dẫn Trương Hạo vào, Lúc này, lại có vài người khách quan trọng đến, Vương Củng cũng đã dẫn theo vợ mình đến, Bùi Tuân Khánh bèn cáo lỗi với Trương Hạo, vội đi lên nghênh tiếp.
“Vương tướng quốc giờ mới đến, nên phạt ba ly rượu!”
Trong Bùi phủ tiếng người ào ã, cạnh hòn non bộ, trong bụi hoa, trong đình các..đâu đâu đều có từng nhóm khách khứa tụ lại, Lúc này một nam tử trung niên hơi gầy đương đi qua tiểu viện, hắn tùy ý chào hỏi với vài người quen, mà hắn cơ hồ cũng chẳng có hứng thú chuyện trò gì với ai, đâu đâu toàn người với người, khiến hắn hơi khó chịu, Hắn yêu thích sự yên tĩnh, chỉ muốn tìm một nơi yên ắng để tạm nghỉ ngơi.
Đi liền mấy viện từ, khách khứa cũng càng lúc càng ít, Lúc này hắn đã đứng trước cửa của một tiểu viện cơ hồ không có khách, trong đó cây xanh bóng rậm, hoa nở tươi thắm, khiến người ta nhìn thôi đã thấy thoải mái, Tâm tình của hắn sảng khoái vô cùng, đương định đi vào thì không ngờ từ đâu hai binh sĩ đi ra chặng lại: “Xin lỗi, nơi đây là cấm địa, khách thường không được đi vào!”
“Ta chỉ định ngắm xem hoa cỏ trong đây!” nam tử trung niên chỉ chỉ tiểu viện cười nói.
Hai binh sĩ lắc lắc đầu: “Tiên sinh xem ở đây là được rồi, không thể đi vào!”
Nhưng vừa lúc này, từ trong viện vọng ra tiếng nói chuyện, binh sĩ vội nói với nam tử trung niên này: “Đại tướng quân nhà ta đến rồi, xin tiên sinh tạm lánh mặt một lúc!”
nam tử trung niên không lánh vào đâu được, vội tránh vào sau một cây cổ thụ, Lúc này Lý Khánh An đang dẫn khách đi ra.
Từ sáng đến giờ hắn đã phải không ngừng hẹn gặp bao nhiêu khách quan trọng, nam tử cùng đi ra với hắn chính là Hình bộ tả thị lang Tiêu Hoa, Tiêu Hoa cũng xuất thân danh môn, hắn là hậu duệ của Tiêu thị quý tộc lục triều, Tiêu thị đã có ba người bái tướng Đại Đường; phụ thán Tiêu Hoa chính là danh tướng Tiêu Tung; đệ đệ của hắn là Tiêu Hành, vì cưới con gái Lý Long Cơ công chúa Tân Xương làm vợ nên với thân phận con rể hoàng đế mà quan bái Quang Lộc tự khanh.
Có điều dạo trước mọi người đua nhau nam hạ, Tiêu Hành dưới sự ủng hộ của vợ cũng nam hạ Thành Đô, làm quan Thục kinh, vì thế trong lòng Tiêu Hoa lại bắt đầu lo lắng, Hôm nay Lý Khánh An hẹn gặp hắn chính là muốn an ủi hắn, để hắn không phải bị ảnh hưởng bởi việc của huynh đệ mình.
“Tiêu thị lang không phải lo lắng, huynh đệ nam bắc mỗi người một nơi không chỉ Tiêu gia, cứ nói Thôi gia, Thôi Hoán và Thôi Viên không phải đang làm tướng quốc tại hai nơi nam bắc ư? Ta cũng không thấy có gì là lạ, mỗi người vì một chủ.”
“Đa tạ lời khuyên của đại tướng quân, như thế thì ta cũng có thể yên tâm phần nào, nếu không e rằng ăn ngủ không yên.”
Lý Khánh An cũng cười ha hả nói: “Vậy hôm nay Tiêu thị lang phải uống thêm vài ly, không say không về!”
“Nhất định! Nhất định! Hôm nay nhất định phải uống thêm vài ly.”
Lý Khánh An đưa Tiêu Hoa ra khỏi tiểu viện, hắn cảm giác có phần mệt mỏi, đương định vào phòng nghỉ ngơi chốc lát, Vừa quay lưng lại thì lại bắt gặp một người nam tử trung niên lấp ló sau cây đại thụ, bèn cười nói: “Sao ngươi lại trốn ở đây?”
Thân binh của hắn vội đi lên giải thích: “Vị tiên sinh này muốn vào viện để thưởng thức hoa cỏ, đương lúc đại tướng quân đi ra, nên bèn tránh tạm vào đấy.”
nam tử trung niên này biết Lý Khánh An, hắn vội đi lên trước thi lễ nói: “Ty chức tham kiến đại tướng quân!”
Lý Khánh An chi chỉ vào cây hạnh cao to xa xa, cười nói: “Cái viện từ này cũng chỉ trồng vài cây hạnh nhỏ, nếu vị sứ quân này thích thường thức, có thể đến Bắc Bích Uyển, ở đó có hai cây hạnh cổ thụ năm trăm tuổi, và còn có Thái Hồ thạch nổi tiếng, đình đài lâu các đều rất tinh tế, Ta kiến nghị sứ quân có thể đến đấy thưởng thức.”
nam tử trung niên cười khổ nói: “Tinh hoa của viên lâm chính là một chữ ‘tịnh’, Bắc Bích Ưyền người qua người lại đông đảo, huyên náo vô cùng, dù có tinh tế đi chăng nữa, thì cũng chẳng qua là đống thô mộc vô tri, thế thì có gì để thưởng thức.”
Lý Khánh An thấy hắn nói có lý, bèn gật gật đầu nói: “sứ quân nói quả thực không sai, ta cũng là người thích yên tĩnh, đau đầu nhất là phải ứng phó xã giao với mọi người, sống tùy ý một chút vẫn tốt hơn, sứ quân cử thoải mái vào đây ngắm phong cảnh, bao lâu cũng được, sẽ không có người đến làm phiền ngươi.”
nam tử trung niên nghe mà lòng vui mừng khôn xiết, hắn vội khom người cảm tạ: “Thật đa tạ mỹ ý của đại tướng quân.”
Lý Khánh An cười cười, xong bèn đi sâu vào trong viện tử, Đi đến gần cửa hắn bỗng cảm thấy, sao tên quan viên này mình chưa hề bao giờ gặp?
Hắn dừng bước quay đầu lại hỏi: “Xin hỏi tôn danh của sứ quân, hiện đang làm việc trong bộ tự nào?”
Nam tử trung niên khom người thi lễ với Lý Khánh An trả lời: “Hạ quan là Môn hạ tỉnh cấp sự trung, họ Vương tên Duy, tự Ma Cật, đến Bùi phủ dự tiệc cùng Lư hữu thừa.”