Thiên Hạ

Chương 467



Thiên Hạ
Chương 467 : BỆNH TÌNH THÔI THỊ
gacsach.com

Tòa tiểu thành này so với núi thì còn kém khá xa, nhưng bách phu trường tự tin lại nghe mà đặc biệt thoải mái, bèn ha hả cười lớn nói: “ngươi thật là tinh mắt, phú quý của người Hồi Hột bọn ta đều nằm trong tòa thành này, vì vậy gọi là Phú Quý thành, nghe nói kim ngân châu báu trong thành chất đống như núi, có thể mua cả Thổ Phồn của các ngươi nữa.”

Điều Cát Tang Gia càng quan tâm hơn là Khả Hãn của người Hồi Hột có ở trong thành hay không, bèn hỏi: “Khả hãn các ngài có ở đây không?”

“Có! Các ngươi vậy may khá tốt, qua mấy ngày nữa, bọn ta sẽ phải đi phía tây vây săn, khi đó ngươi sẽ không tìm được bọn ta nữa.”

“Các ngươi có bao nhiêu quân đội?”

“Bọn ta còn có mười vạn đại quân, tù trưởng bọn ta nói, hai năm nữa chúng ta sẽ nam hạ, rồi mới đi cướp Đại Đường, báo thù thay cho thân nhân đã chết đi mấy năm nay của bọn ta.”

Cát Tang Gia Cống âm thầm gật đầu, người Hồi Hột quả nhiên chưa từ bỏ ý định với Đại Đường, lúc này, bọn họ đi đến phía cửa thành, vừa lúc gặp được Hồi Hột hữu sát đại tướng Hạ Mạc Đạt Can, bách phu trường tiến lên đi bẩm báo, chỉ vào những người Thổ Phồn này.

Hạ Mạc Đạt Can bèn tiến lên nói với bọn họ: “Các ngươi có công văn trong người không?”

Cát Tang Gia Cống thấy người này rõ ràng là cao quan người Hồi Hột, bèn lấy ra thư thân bút của Tán phồ, cung kính giao cho hắn nói: “Đây là thư thân bút của tán phổ chúng tôi viết cho Khã Hàn các ngài, bên trong có phần dịch tiếng Đột Quyết, xin chuyển giao cho Khả hãn.”

“Ngươi đi theo ta!”

Hạ Mạc Đạt Can dẫn theo một đám người Thổ Phồn vào thành. Trong thành lại càng rối loạn hơn, từng dãy nhà trệt đơn sơ thấp bé, dùng đá xây chất loạn xạ mà nên, ở giữa còn xen lẫn từng chiếc lều trại, trên mặt đất vẫn mọc đầy cỏ xanh, còn nhìn thấy được bản sắc thảo nguyên xưa kia, một con cừu nuôi tản ở giữa ven đường ăn cỏ, trên đường khắp nơi là phân bò phân ngựa, mùi hôi thối nồng nặc cả bầu trời.

Cát Tang Gia Cống được lĩnh đến trước một tòa cung điện hai tầng lầu, Tòa cung điện này khá hơn được một chút, ít ra đá tảng vẫn còn khá bằng phẳng, dùng vôi quét thành màu trắng, điều thú vị nhất là trên nóc nhà có một tòa đại trướng chóp vàng, bên ngoài đứng đầy cả thị vệ, hình như Khả hãn của bọn họ không phải sống trong cung điện, vẫn còn sống trong lều trại.

Quả nhiên, Cát Tang Gia Cống thuận theo bục thang đi đến trước lều trại, Hạ Mạc Đạt Can bước vào bẩm báo, lát sau, đi ra nói: ‘Mời vào đi! Khả Hãn bọn ta cho mời.”

Trong đại trướng khảm xanh dát vàng, trên mặt đất trải thảm dùng chỉ vàng dệt nên, bốn bề đại trướng có treo các sắp vải lụa Thục (lụa in hoa Tử Xuyên) màu sắc rực rỡ, khắp nơi có thể thấy những vật dụng sinh hoạt thường nhật như chiếc tủ, bình dài dùng vàng tạo nên, bên trên còn trạm khảm các loại bảo thạch lấp lánh.

Hồi Hột Cát Lặc khả hãn lúc này đang ngồi ở giữa đại trướng, hai năm nay không ngừng thất lợi cộng với việc từng bước ép bức của An Tây Tam Hồ, khiến cho hắn trôn già đi thấy rõ, hắn mới ba mươi mấy tuổi, nhưng trông vào cứ như người năm mươi mấy tuổi rồi, một khuôn mặt râu xồm, da dẻ vô cùng thô ráp, khóe mắt giăng đầy nếp nhăn.

Từ sau khi năm ngoái bọn họ dời sang phía bắc, cục thế bèn đã từ từ bình lặng trở lại, Cát Lặc khả hãn bèn lợi dụng thời cơ này chinh đốn lại các bộ lạc, từ vương quốc Khazars phía tây thu mua vũ khí, vũ trang thanh niên trai tráng, trải qua gần một năm chinh đốn lại, thực lực của bọn họ lại được tăng cường thêm, bây giờ đã có mười vạn đại quán, ngày thường chăn nuôi, thời chiến làm binh, chờ đợi cơ hội báo thù.

Cát Lặc khả Hãn không ngờ rằng người Thổ Phồn lại đến tìm mình, hắn hình như đã hiểu ra điều gì, bèn trên dưới quan sát đặc sứ Thổ Phồn cường tráng này. Trong lịch sử, sau mối loạn An Sứ, Thổ Phồn đã chiếm lĩnh An Tây, Hồi Hột cũng xuất binh Bắc Đình, song phương vì tranh đoạt An Tây đã đánh mấy trận lớn, cuối cùng kết thúc với thất bại của Hồi Hột, còn trước khi điều này xảy ra, bọn họ không hề có liên hệ gì.

“người Thổ Phồn tìm ta có chuyện gì?” Cát lặc khả Hãn nét mật không chút biểu lộ hói.

Cát Tang Gia Cống rảo bước đi lên trước, cung kính thi lễ, đem thư thân bút của Tán Phổ giơ cao qua đầu, cực kỳ thành khẩn nói: “Thổ Phồn hi vọng có thể liên minh với Hồi Hột, cùng nhau đối kháng vương triều Đường!”

Trường An, cơn mưa phùn liên miên kéo dài bày ngày liền, hơi nóng mùa hè hoàn toàn tiêu tan, cả thành Trường An đều chìm đắm trong hơi lạnh của ngày đầu thu, Trời vừa chập tối, trên đường không còn mấy bóng người qua lại, chốc chốc có thể thấy hành nhân qua lại đều vội vã. Trong ngày đêm giá rét này, nhà mới là nơi ấm áp nhất.

Tại góc tây bắc phường Vĩnh Nương huyện Vạn Niên có một tòa đại trạch chiếm diện tích vài chục mẫu, đây chính là phủ đệ của tướng quốc Thôi Hoán vừa bị biển chức. Một chiếc xe ngựa phóng nhanh đến dừng ngay trước cửa phủ đệ Thôi Hoán. Một thị vệ từ trên xe ngựa đi xuống, bước nhanh lên bậc thềm nói vài câu với gia nhân gác cửa, Gia nhân lập tức chạy vào bẩm báo, Vương Củng lúc này cũng từ trên xe ngựa đi xuống, hắn khoát tay sau lưng đứng chờ bên thềm, một thị vệ cầm ô đứng theo sau.

Một chốc sau, cửa hông của Thôi phủ được mở ra, Thôi Tuấn trưởng tử Thôi Hoán bước nhanh đi ra nghênh đón, từ xa xa hắn đã chấp tay chào: “Vương tướng quốc quang lâm hàn xá, không ra đón từ xa, xin Vương tướng quốc tha tội!”

Thôi Tuấn năm nay trạc ba mươi tuổi, hiện đang nhậm chức Hà Đông đạo Tấn Châu trưởng sứ, người bản lĩnh thông minh, quản trị Tấn Châu đâu vào nấy, khá được danh vọng trong dân chúng. Nghe nói phụ thân mình gặp chuyện, hắn vội vã quay trở về Kinh thành, sáng sớm hôm nay mới đến Trường An.

Vương Củng hoàn lại một lễ cười nói: “Là do ta đã không thông báo trước mà đến, người phải xin lỗi đáng lẽ phải là ta!”

Hắn bước lên một bước, lại khẽ giọng hỏi: “Hiền điệt, bệnh tình phụ thân cháu có khá hơn chút nào không?”

Qua thỏa thuận song phương, Thôi Hoán đã được thả ra khỏi ngục Đại Lý tự, Vi Kiến Tố cũng đã về nhà, nhưng Thôi Hoán vừa về nhà đã ngã bệnh, bệnh tình rất nặng, Vương Củng chịu ủy thác của Lý Hanh đến Thôi gia để thăm bệnh.

Thôi Tuấn thở dài một tiếng nói: “Do trong ngục giảm điều kiện không tốt, phụ thân lần này lại chịu đả kích trầm trọng, bệnh cũ phát tác nên mới ngã bệnh, Lần này bệnh tình trầm trọng, thầy thuốc nói phu thân chí ít phải dưỡng bệnh nửa đến một năm may ra thân thể mới có thể dần hồi phục.”

“Ai! Lần này liên lụy đến phụ thân của người, giám quốc điện hạ đã lệnh cho ta đến thăm phụ thân người, giờ vào thăm xem bệnh tình thế nào đã!”

Thôi Tuấn gật gật đầu nói: “Vương tướng quốc xin hãy đi theo cháu!”

Thôi Tuấn dẫn Vương Củng đi vào một tiểu viện tại nội trạch, phòng bệnh của Thôi Hoán ở đây, vẫn chưa đến phòng bệnh mà Vương Củng đã nghe mùi thuốc nồng nàn khiến hắn không khỏi nhãn mày, Thôi Hoán vốn dĩ sức khỏe rất tốt, không ngờ lần này lại ngã bệnh nặng thế.

Đi đến cửa, Thôi Tuấn bèn khẽ giọng bẩm báo: “Phụ thân, Vương tướng quốc đến thăm người đây.”

Trong nhà vang ra một tràn ho sặc sụa, ho đến sức cùng lực kiệt, chỉ nghe Thôi Hoán hổn hển nói: “Mời... mời Vương tướng quốc... vào..đây!”

“Vương tướng quân, phụ thân cháu mời tướng quốc vào.”

Vương Củng thở dài một tiếng đi vào phòng bệnh. Vừa bước vào phòng bệnh đã nghe sặc mùi thuốc, và xen lẫn chút mùi thối rữa, nghe mà muốn buồn nôn, Vương Củng cố nén nhịn không nôn ọe ra, hắn từ từ đi lên trước, chỉ thấy Thôi Hoán lúc này đang nằm ườn trên giường bệnh, sắc mặt vàng khẽ, đầu tóc rối bù, chốc chốc lại ho sặc sụa, Cái mùi hôi thối rữa ấy chính là toát ra từ người hắn, càng đến gần thì lại càng thấy sặc mùi khó chịu. Hai thị thiếp của hắn có lẽ đã quen rồi, không thấy có phản ứng gì, một trái một phải mỗi bên một người đang tận tụy đúc thuốc hầu hạ hắn.

Vương Củng thật sự không cách gì đến gần hắn được, chi đứng xa xa thi lễ nói: “Bệnh tình của Thôi huynh có thấy khấm khá lên phần nào không?”

Thôi Hoán năm nay vừa qua tuổi năm mươi, đương là thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp của một người đàn ông, Và những năm Thiên Bảo, hắn từng làm quan tại Thuộc Trung, với chức Tử Châu thái thú, Năm ngoái sau khi Công bộ thượng thư Dương Thận căng từ chức theo Trương Quân, Thôi Hoán bèn được điều về Trường An, được bổ nhiệm vào chức Công bộ thượng thư thay thế Dương Thận căng. Do hắn là nhân vật hạch tâm của cả Thôi thị, Lý Hanh bèn đưa hắn vào Chính sự đường, chỉ tiếc là hắn vào thăng lên chức tướng quốc còn chưa được một tháng thì đã trở thành vật tế hi sinh cho cuộc tranh đấu quyền lực lần này.

Hắn nuốt một ngụm thuốc, khó khăn nói: “Tức ngực... không... không thể thở được...”

Nói đến đây, hắn lại một trận ho sặc sụa mãi không ngưng được, Một hồi sau, hắn mới gắng gượng được một câu: “Ta không được nữa rồi, thật để tướng quốc và giám quốc điện hạ thất vọng quá.”

“Không thể nói thế này được, Thôi huynh vẫn đang vào độ tuổi tráng niên, sau khi bệnh khỏi thì vẫn còn cơ hội trên sĩ đồ, giám quốc điện hạ nói để Thôi huynh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, có gì cần thì cứ nói.”

“Đa tạ giám quốc điện hạ, ta.. ta không có.. không có cần gì cả.”

Vương Củng thấy Thôi Hoán cả nói năng cũng khó khăn, hơi nữa mùi hôi thối rữa trên người hắn cũng khiến người khác khó mà chịu nổi, nên cuối cùng Vương Củng chỉ gật gật đầu rồi đặt cây nhân sâm trăm năm hảo hạng lên bàn, chấp tay nói: “Vậy ta cũng không làm phiền Thôi huynh nghỉ ngơi nữa, lần sau ta sẽ lại đến thăm huynh.”

“Tuấn Nhi, tiễn tướng quốc thay cho cha.”

Vương Củng đi rồi, Thôi Hoán mãi đến khi nghe bước chân của Vương Củng đã đi xa, hắn mới mở trừng mắt lại, ánh mắt đục mờ vừa rồi bỗng dưng không còn nữa, thay vào đấy là ánh mắt sáng bừng đanh sắc, Hắn lập tức trở mình ngồi dậy, quay sang nói với hai thị thiếp của mình: “Hãy mau đi lấy nước rửa cho ta!”

Một thị thiếp vội đi ra ngoài lấy nước, Thôi Hoán lại quay sang nói với người còn lại: “Đợi Tuấn Nhi quay lại, nói hắn qua thư phòng gặp ta.”

Hắn đưa tay bịt mũi lại, hình như bản thân hắn cũng có phần không chịu nổi mùi hôi trong phòng...

Trong sương khói mưa mù, Thôi Tuấn đưa Vương Củng đi ra tận cửa: “Đa tạ Vương tướng quốc đã đến thăm cha cháu, Vương tướng quốc đi về cẩn thận.”

“Hãy chăm sóc tốt cho phụ thân cháu, ta sẽ phê chuẩn một tháng phép nghỉ cho cháu, bên Lại bộ ta cũng sẽ cho người thông báo một tiếng, có gì khó khăn, cháu cứ đến tìm ta.”

Vương Củng dặn dò vài câu xong bèn leo lên xe ngựa đi về, Thôi Tuân dõi theo xe hắn, mãi đến khi xác định được hắn thật sự đã đi xa, Thôi Tuấn mới quay lại dặn dò gia nhân: “Hãy đóng cửa nẻo lại cẩn thận, nếu có người đến bái phỏng nữa thì cứ nói là lão gia đã nghỉ ngơi rồi, đến thông báo cho ta biết.”

Nói xong, hắn bèn quay vào phủ nội. Vừa vào đến thì một gia nhân chạy đến bên hắn khẽ giọng nói một câu, Thôi Tuấn chỉ gật gật đầu, xong vội nhanh chân đi vào thư phòng trong nội trạch.

Lúc này, ánh đèn trong phòng Thôi Hoán sáng trưng, xung quanh còn phảng phất mùi đàn hương thấp thoáng.

Thôi Hoán tẩy đi lớp sáp vàng bôi trên mặt mình, và thay một bộ áo thiền rộng rãi. Hắn ngồi trong thư phòng hì hụt không biết viết gì đấy. Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng của con Thôi Tuấn con trai hắn.

“Phụ thân, hài nhi đã đến.”

“Vào đây đi!”

Cửa được mở ra, Thôi Tuấn từ từ đi vào, Thôi Hoán cũng đặt bút xuống, chi chỉ vào chiếc nệm bên cạnh nói: “Ngồi đi!”

Thôi Tuấn vừa ngồi xuống đã nói: “Phụ thân, Vương tướng quốc đã về rồi.”

“Ta biết hắn đã về, hắn còn không về thì ta cũng không ngồi ở đây, Haiz! Giả bệnh thật là không dễ chịu chút nào!”

Trầm mặc một lúc, Thôi Tuấn nói: “Hài nhi thật sự không hiểu, vì sao phụ thân phải giả vờ bệnh với Vương tướng quân và giám quốc điện hạ?”

Thôi Hoán không trực tiếp giải thích cho hắn, mà chỉ cười mỉm nói: “Con quay về đã được một ngày rồi, chắc con đã biết tin vì sao ta bị miễn chức rồi chứ? Con hay nói thử cha nghe cách nghĩ của con, cha thật sự rất muốn biết.”

Thôi Tuấn trầm tư một lúc nói: “Phụ thân, việc này con càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, phụ thân rõ ràng không có viết thư từ gì cho Lý Long Cơ mà, thế sao hắn lại có một bức hồi thư như thế cho phụ thân? Hơn nữa lại còn rơi vào tay Lý Khánh An? Trong đây chắc chắn có vấn đề!”

Thôi Tuấn đã biết rõ đầu đuôi sự việc, với trực giác của hắn cho rằng phụ thân đã gặp phải hãm hại, Vì thế, hắn cực kỳ phẫn nộ bất bình nói: “Phụ thân, con cảm thấy đây chắc chắn là âm mưu do một tay Lý Khánh An lập nên, sự tình tuyệt không thể trùng hợp đến thế, lúc hắn cần chứng cứ thì lại có chứng cứ đi ra thế này. Đây làm sao có thể?”

Thôi Hóa nhìn con trai mình tán thưởng, con trai mình có thể nhìn ra điểm này thì cũng đã không dễ dàng rồi, Quả thật Thôi Hoán cảm thấy rất an ủi, hắn gật gật đầu cười nói: “Người khác ai cũng nghĩ ta đã tư thông Thành Đô, chỉ có bản thân ta biết rõ, hắn vì sao lại chọn lựa sẽ hạ thủ với Thôi gia chúng ta!”

Thôi Tuân không nghe hiểu ý của phụ thân, hắn nóng ruột hói: “nhưng làm sao lại có thể cho qua như thế được? Để phụ thân phải chịu hàm oan như thế này chi bằng chú ta viết thư đến Thành Đô, để nhị thúc điều tra rõ nguyên do, việc này nhất định sẽ lộ rõ chân tướng thôi.”

Nhị thúc mà Thôi Tuấn nói chính là Thôi Viên tướng quốc Nam Đường, Thôi Hoán thấy con trai mình vẫn có vẻ hồ đồ trên vấn đề quan trọng nhất, không khỏi lắc đầu nói: “Con vẫn chưa nghe hiểu ý của ta rồi, tội danh của ta không quan trọng, Trước đây ta cũng đã từng tận trung cho lão hoàng đế, giờ có tiếp tục tận trung cho lão thì cũng có tội gì ở đây? Vấn đề không phải là ở đây, vấn đề là Lý Khánh An vì sao lại chọn Thôi gia ta hạ thủ, không lẽ con vẫn không hiểu ư?”

Kỳ thực Thôi Hoán có thể một câu nói thấu vấn đề, nhưng như thế lại chẳng có lợi cho con trai mình, hắn muốn con mình hiểu thấu được mấu chốt trong đây, như vậy con trai hắn mới có thể ngày càng chững chạc hơn, mới có thể thật sự nắm được bí quyết trong tranh đấu quyền lực, mới có thể tiếp nhận vị trí của mình trong tương lai.

Thôi Tuấn dẫu sao vẫn đã vào chính trường nhiều năm, cũng có một số kinh nghiệm trong đấu tranh chính trị, qua chi điểm của phụ thân, hắn bỗng chốc hiểu ra, nói: “Ý của phụ thân muốn nói là Lý Khánh An muốn đạp lên Thôi gia chúng ta, dùng việc Thôi gia ngã đổ để đi lôi kéo các thế gia khác, có phải thế không?”

Thôi Hoán thấy con trai mình cuối cùng cũng hiểu vấn đề không khỏi cười nói: “Con có thể nhìn ra điểm nay, nói rõ con đã tiến bộ rất nhiều rồi, vậy ta hỏi con thêm, Thôi gia bị chèn ép, ai sẽ là người đắc lợi nhất?”

“Ai sẽ là người đắc lợi nhất?” Nếu phụ thân hắn không khắc ý hỏi thế, Thôi Tuấn đương nhiên nghĩ người đó là Lý Khánh An, trong sự việc này đương nhiên Lý Khánh An được lợi nhất, các đại thế gia đều sẽ nhìn hắn với con mắt khác, thứ hai sẽ là Vi gia, Vi Thao đã được vào tướng, tiên tri cho ngày Vi gia sắp trở lại tháng ngày huy hoàng.

Nhưng tự dưng phụ thân cố ý hỏi thế, Thôi Tuấn bèn ý thức được đáp án có lẽ không đơn giản đến thế, hắn trầm tư một lúc, bèn do dự đáp: “Không lẽ ý phụ thân định chỉ Bùi gia?”

Thôi Hoán xoa xoa tay cười lớn: “Không sai! Con trai ta có thể nhìn ra điểm này, thật không hổ danh là con trai ta, ta đã có người nối dõi rồi!”

Thôi Tuấn mặt đỏ bừng hỏi vội: “Phụ thân, con chẳng qua cảm giác là thế, nếu để con nói nguyên do cụ thể, con cũng không biết nói thế nào.”

“Vậy được, để ta nói cho con nghe.”

Thôi Hoán chăm chú nhìn vào mắt con trai mình nói từng câu từng chữ: “Vì Lý Khánh An rất có khả năng sẽ lên ngôi!”

“Phụ thân, đây có thể thật không?” Thôi Tuấn có phần không thể tin được hỏi.

“Không lẽ con lại không biết việc này ư?”

“Điều này hài nhi biết, mọi người ngày thường cũng đều có nhắc đến, chỉ là hài nhi ở Hà Đông, hiểu biết không nhiều, không dám tin đấy lại có thể là thật.”

“Đó là thật đấy, hơn nữa khả năng càng lúc càng lớn.”

Ánh mắt Thôi Hoán toát ra một tia ưu lo: “Hắn lần này chèn áp Thôi gia chúng ta, kỳ thực chính là vì muốn triệt để lôi kéo Bùi gia và Vi gia, Hắn phải tỏ rõ thực lực của mình với Bùi gia, để Bùi gia có thể hết lòng hết dạ phục vụ hắn, đồng thời cũng để Vi gia phải cảm tạ ơn đức của hắn, nguyện trở thành tiểu tốt phục dịch mình, Trên thực tế hắn đã thành công rồi, ta nghe nói Bùi gia đã quyết định gả Bùi Uyên Nhi cháu gái của Bùi Tuân Khánh cho hắn, để xem là cột mốc chính thức liên minh giữa họ, Vi Thao cũng đã đưa Vi Tịnh Viễn con trai mình cùng cháu trai Vi ứng Vật đến An Tây tòng quán, đấy cũng xem như là tượng trưng cho Vi ẹda sẽ tận trung cho hắn, Nghe nói Vương Duy làm thượng thư hữu thừa cũng là do nể mặt Lư gia, Hiện giờ trong các đại danh môn thế gia Trường An, Độc Cô, trưởng tôn, Bùi, Vi, Lư, Trương. đều đã chuyển sang ủng hộ hắn, thế lực của hắn càng lúc càng lớn mạnh.”

Thôi Tuấn nghe phụ thân mình phân tích xong mới hiểu ra tình hình, hóa ra phụ thán già vờ bệnh chính là để giữ một khoản cách nhất định với phe giám quốc đảng, để Thôi gia thoát ly giám quốc đáng, hóa ra là như vậy!

nghĩ đến đây hắn không khỏi tinh thần phấn chấn hẳn: “Phụ thân, vậy theo ý của phụ thân, không nhẽ Thôi gia chúng ta và Lý Khánh An vẫn còn cơ hội hòa giải ư?”

Thôi Hoán nheo mắt lại cười nói: “Thôi gia chúng ta là thiên hạ đệ nhất thế gia, nếu chúng ta cũng sẽ ủng hộ hắn, vậy con nói hắn có nên nguyện ý để hòa giải với chúng ta khong?”

“Phụ thân, con nghĩ hắn nhất định sẽ nguyện ý thôi, nếu không hắn đã không phải đi lôi kéo Bùi gia, Hắn cũng đã biết, không thể chỉ vào mỗi một Độc Cô gia tộc, Bùi Uyển Nhi là con đích của Bùi gia, hắn muốn cưới Bùi Uyển Nhi chính là không muốn để một mình Độc Cô gia lớn mạnh. Nếu hắn đã có dã tâm muốn lên ngôi vua, vậy hài nhi nghĩ hắn nhất định cũng sẽ có tấm lòng bao dung để tiếp nạp Thôi gia chúng ta thôi.”

“Con trai ta nói quả thật không sai, nhưng không phải nôn nóng làm gì, cứ từ từ, quá vội vàng sẽ đắc tội Lý Hanh, sẽ càng bất lợi với Thôi gia chúng ta lúc này. Ta định sẽ vờ bệnh thêm nữa năm nữa, tạm thời ở nhà, đợi khi thời cơ chín mùi đến, Thôi gia ta sẽ lại thay đổi môn đình.”

Thôi Tuấn có phần lo lắng nói: “Nếu để thời gian lâu quá, liệu Lý Khánh An có còn tiếp tục thanh tẩy các Thôi gia tử đệ khác không?”

“Điểm này tuyệt đối không có!”

Thôi Hoán cười cười nói: “Kỳ thực Lý Khánh An đã để lại đường lui cho Thôi gia chúng ta, nếu không, Thôi Bình và Thôi Quang Viễn làm sao có thể được điều khỏi Trường An?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.