Thiên Hạ

Chương 484



Thiên Hạ
Chương 484 : Hung thủ là ai
gacsach.com

Trước cửa phủ của Lý Nghiên đã dựng lên nơi quàn linh cửu, hơn trăm người tăng nhân của Từ Vân tự ở trong nhà lều ngày đêm không ngừng tụng kinh, bọn họ sẽ làm pháp sự trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, siêu độ cho vong linh của Lý Nghiên, liên tiếp ba ngày, những đại thần đến phúng điếu liên miên không dứt, lão thê của Lý Nghiên và đứa con trai cố nén bi thương, lần lượt đáp tạ các quan viên đến phúng điếu.

Đang lúc hoàng hôn, trước cửa phủ của Lý Nghiên, mấy vị quan viên lấy một băng vải trắng tạm thời buộc ở bên hông, đi vào trong nơi quàn linh cửu, quan viên cầm đầu là môn hạ thị lang Trương Hạo, ngoài ra còn có thượng thư tả thừa Lô Hoán và hữu thừa Vương Duy, con trai trường của Lý Nghiên là Lý Tiêu vội vàng đi lên đón, thành khẩn thi lễ nói: “Cảm tạ các vị thế thúc đến phúng viếng gia phụ, nếu có chút chiêu đãi không chu toàn, mong các vị thế thúc thứ lỗi!”

Trương Hạo thở dài nói: “Bây giờ còn nói cái gì chiêu đãi không chu toàn, trong nhà gặp bất hạnh, hiền chất hãy nén bi thương đi!”

“Đa tạ thế thúc, nhưng một ngày mà còn không bắt được hung thủ, thì linh hồn phụ thân cháu dưới suối vàng bèn thêm một ngày bất an, khẩn cầu mấy vị thế thúc làm chủ cho cô nhi quả phụ nhà cháu!”

Nói xong, Lý Tiêu nước mắt chảy ra như suối, quỳ xuống trước mặt ba người bọn hắn, đám người Trương Hạo sợ tới mức vội vàng đỡ hắn dậy: “Hiền điệt xin hãy mau đứng lên! Mau mà đứng lên!”

Ba người bọn họ nhìn nhau, Trương Hạo lắc đầu nói: “Buổi chiều ta còn cố ý đến Kim Ngộ vệ, Trần đại tướng quân nói, hắn đã làm hết sức mình, bây giờ còn chưa có tin tức, hiền điệt hãy kiên nhẫn chờ thêm vài ngày.”

‘Trương thế thúc, chẳng lẽ ngay cả người cũng làm như không thấy sao?”

Lý Tiêu mặt đầy nước mắt mà bi phẫn nói: “Phụ thân của cháu dẫn theo gần bốn mươi viên gia đinh, người nào người nấy đều có đeo đao trong người, nhưng ngay cả bọn họ cũng bị giết chết toàn bộ, như vậy có thể là việc làm của người bình thường gây nên sao? Có năng lực làm việc như vậy, thế thúc nói sẽ là do ai gây nên?”

“Đúng vậy! Ngoại trừ quân Quan Trung ra, còn có thể là ai?”

Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói trong trẻo, mọi người cùng nhau quay đầu lại, không ngờ lại là thiếu niên hoàng đế Lý Thích tới, sợ tới mức mọi người cùng nhau thi lễ: “Chúng thần tham kiến bệ hạ!”

Cả người Lý Thích khoác áo đay để tang, hắn chậm rãi đi lên trước, nói với Lý Tiêu: “Trẫm biết Lý thượng thư vì sao lại gặp phải thích khách mà bỏ mình, chính là vì hoàng trang. Bởi vì có người muốn mưu toan giành lấy vạn khoảnh ruộng tốt của hoàng trang, bị Lý thượng thư kiên quyết phản đối, hơn nữa người này không chỉ muốn mưu đoạt hoàng trang, hơn nữa còn muốn toàn diện bãi bỏ chế độ cải tiến đất đai của tiên đế. Nhưng mà Lý thượng thư lại là mối trở ngại lớn nhất, cho nên ám sát Lý thượng thư rồi, thì sẽ không còn ai dám hỏi đến việc phân phối đất đai nữa. Như vậy sẽ đạt được mục đích của hắn, người này là ai, hẳn là các ngươi đều hiểu rất rõ ràng.”

Nói xong, Lý Thích quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, chỉ thấy mấy trăm thị vệ hộ vệ một chiếc xe ngựa chạy nhanh mà đến, giám quốc Lý Hanh tới rồi, Lý Thích hừ một tiếng thật mạnh, lập tức đi vào linh bằng.

Lúc này, Lý Hanh từ trên xe ngựa đi xuống, từ rất xa đã bi thương gào nói: “Khải Minh huynh, ta đã tới chậm một bước a!”

Lý Tiêu giận dữ, hắn tùy tay quơ lấy một cây gậy tang, mắt đầy cừu hận mà nhắm hướng Lý Hanh đi tới, Trương Hạo bên cạnh nắm chặt lấy cánh tay hắn, lôi hắn trở về: “Hiền điệt, không được làm điều xằng bậy, ngươi không có chứng cớ, xúc phạm giám quốc điện hạ, ngươi phải bị tội đấy, sẽ làm cho phụ thân ngươi ở dưới cửu tuyền bất an”

Nói xong, hắn đoạt lấy gậy tang từ trong tay của Lý Tiêu, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Phải nhịn lấy, Thánh Thượng ở trong linh bằng, ngươi không thể làm kinh động đến thánh giá.”

Có lẽ là lời nói cuối cùng của Trương Hạo đã làm hắn thức tỉnh, Lý Tiêu giấu đi sự cừu hận trong mắt, chậm rãi đi lên trước, miễn cưỡng thi lễ với Lý Hanh, lạnh lùng hời hợt nói: “Không dám làm phiền giám quốc điện hạ đại giá, tâm ý của điện hạ chúng tôi đã lĩnh hội rồi, mời điện hạ trở về đi!”

“Hiền điệt nói cái gì thế, ta và Khải Minh không chỉ là cùng tông, lại bằng hữu chi giao nhiều năm, hắn gặp phải bất hạnh, ta làm sao có thể không ở trước linh cửu của hắn mà dâng hương, để tỏ lòng phúng viếng.”

Lý Hanh đã nhìn thấy chiếc xe ngựa tiện nhẹ của hoàng đế Lý Thích, hắn đoán chừng Lý Thích ở ngay trong linh bằng, mình phải cảnh cáo hắn một chút, không cho phép hắn ngờ vực lung tung.

Hắn cũng không để ý tới Lý Tiêu, trực tiếp đi nhanh về phía trong linh bằng, Trương Hạo ba người đứng ở một bên thi lễ nói: “Tham kiến giám quốc điện hạ.”

Lý Hanh gật gật đầu, hắn lúc này đã nhìn thấy được tôn tử Lý Thích của hắn, đang ở trước linh cửu của Lý Nghiên dâng hương, hắn chậm rãi đi lên trước, cũng đốt lên một nén nhang, cắm ở trong lư hương phía trước linh bài, lầm bầm: “Khải Minh huynh, ngươi ta mặc dù chính kiến bất đồng, nhưng chúng ta từ nhỏ đã là chi giao, ngươi ở trên trời có linh thiêng sẽ hiểu được, ngươi bất hạnh gặp nạn, kỳ thật không quan hệ gì đến ta cả.”

“Hừ! Lưới trời lồng lộng, người đời đều biết, đâu phải một câu không quan hệ liền có thể phủi sạch được đâu?” Lý Thích ở một bên lạnh lùng nói.

Ánh mắt của Lý Hanh híp lại, bắn ra một tia hiểm độc, hắn cũng không quay đầu lại xem Lý Thích, chỉ cắn răng thấp giọng nói: “Nghịch tôn! Ngươi lại nói bậy gì đó đây?”

“Ngươi tâm địa ác độc, đầu tiên là phụ hoàng ta, hiện tại lại giết tướng quốc, giết người thành tánh như vậy, ngươi không sợ liệt tổ liệt tông nổi giận sao?”

Lý Hanh ngửa đầu khẽ cười lạnh nói: “Một thằng con nít ngu muội ngây thơ, cũng xứng làm Đại Đường hoàng đế sao? Nếu ngươi đăng cơ cầm quyền, thì sẽ là nỗi bất hạnh của Đại Đường ta đó, đành vậy! Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ chẳng còn quan hệ nào cả, ngươi không còn là tôn tử của ta.”

Không đợi Lý Hanh nói xong, Lý Thích liền giật ngọc bội bên hông xuống, đây là lễ vật mà hắn tròn một tuổi Lý Hanh tặng cho hắn, mười năm nay vẫn đeo ở bên hông, hắn mấy lần muốn tháo xuống, đều bị mẫu thân khăn khuyên ngăn lại, dù sao đây cũng là ý của phụ hoàng. Lúc này, máu của Lý Thích xông cả lên đỉnh đầu, hắn bất chấp tất cả mà ném mạnh ngọc bội xuống đất, ‘Bụp!’ một tiếng, ngọc bội bị ném đến tan nát, Điều này có nghĩa là tình ông cháu giữa họ cũng siống như ngọc bội này, từ nay về sau hóa thành tro bụi.

Lý Thích xoay người bèn nổi giận đùng đùng hướng bên ngoài linh bằng đi khỏi: “Bãi giá! Hồi cung.”

Lý Hanh xanh mặt, nhìn ngọc bội bị ném tan nát trên mặt đất, sau một lúc lâu, hắn lâm bâm: “Hắn bây giờ còn chỉ là ném ngọc bội, ngày mai sẽ rút đao chém đầu ta đây, tốt! Tốt lắm!”

Trong xe ngựa, Lý Hanh vẫn đang trầm tư không nói, ánh mắt hắn nham hiểm, mặt sa sầm như nước, ngay cả hoạn quan Lý Phủ Quốc cưỡi ngựa đi ở bên cạnh xe ngựa, suốt đường hầu hạ hắn cũng không dám lắm miệng, hắn biết tâm trạng của Lý Hanh lúc này rất xấu, nếu trêu chọc hắn, chắc chắn đại họa giáng xuống đầu ngay.

Lý Hanh lúc này ở đang suy nghĩ đến hậu quả mà cái chết của Lý Nghiên mang đến cho hắn, tuy rằng rất nhiều người cũng đều hoài nghi là do hắn gây nên. Nhưng ích lợi mà cái chết của Lý Nghiên mang đến lại lớn hơn hẳn ảnh hưởng xấu này, đầu tiên là Chính sự đường có một ghế tướng vị bỏ trống, điều này có thể khiến cho hắn thoát khỏi cục diện bất lợi ở chính sự đường, tiếp theo đó là cơ hội mà việc cải chế về đất đai mang đến, Lý Nghiên vừa chết, hắn liền có thể nhân cơ hội giải tán cơ cấu thổ địa điền mậu tư lập tạm thời đó, đem mấy vạn khoảnh đất đai đó nắm trong lòng bàn tay của chính mình, cái này bèn trở thành lợi thế của hắn, không sợ những tôn thất đó không đến cầu hắn.

Tên Lý Nghiên này chết một cách thật tình cờ, hắn vừa chết, chết ra được rất nhiều cơ hội tới.

Xe ngựa ở chậm rãi chạy trên đường cái Chu Tước, lúc này, bỗng nhiên từ ven đường truyền đến một loạt tiếng đồng dao, là của một đám hài đồng đang ca hát.

‘Thân phụ tử, loạn quân thần, phụ sát tử, quân sát thần, đã chết hoàng đế đã chết tướng, cười hói hung thủ là người phương nào... ’

Nghe thấy được bài đồng dao này, Lý Hanh giận dữ, hắn kéo cửa xe ra, chỉ vào mấy đứa trẻ mắng: “Đi đem bọn họ bắt tới đây!”

Bọn thị vệ như lang như hổ, giục ngựa xông lên, lát sau liền nắm lấy mấy đứa trẻ giống như nắm gà con mà bắt tới, ném ở trước xe ngựa, mấy đứa trẻ sợ tới mức oa oa khóc lớn, trong lòng Lý Hanh đang rối rắm, liền nháy mắt với Lý Phủ Quốc, Lý Phủ Quốc hiểu ý, lập tức dẫn mấy đứa trẻ sang một bên.

Hắn rất nhanh liền trở về nói: “Điện hạ, lão nô đã hỏi rõ ràng rồi.”

“Nói!”

“Mấy đứa trẻ nói, đó là do một văn sĩ trung niên dạy cho bọn nó hát, cho bọn họ mỗi người mười văn tiền, mệnh lệnh bọn họ đi hát ở khắp nơi...”

Lý Hanh thấy Lý Phủ Quốc nửa muốn nói lại thôi, liền quát: “Tiếp tục nói, còn có cái gỉ?”

Lý Phủ Quốc bắt đắc dĩ, đành phải tiếp tục nói: “Bài hát này bọn nó từ ngày hôm qua đã bắt đầu hát rồi, không riêng gì bọn nó, rất nhiều tên khất cái và bán nghệ cũng đã rao hát rồi, có người cho ích lợi mà!”

“Cái bọn chết tiệt này!”

Lý Hanh thấp giọng mắng một câu, lập tức nói: “Có hai chuyện, ngươi lập tức đi làm! Thứ nhất, lệnh Trần Huyền Lễ lập tức nghiêm trị những người hát bài hát này cho ta, hài đồng hát, cha mẹ đánh một trăm trượng, những người khác dám hát, đánh một trăm trượng trước, nhốt vào nhà ngục một tháng; thứ hai, đi phái người dẫn An Lộc Sơn đến cho ta!”

Dặn dò xong, Lý Hanh liền nổi giận đùng đùng mà khoát tay lệnh nói: “Quay về Từ Thần điện!”

Hắn vốn là muốn hồi phủ nghỉ ngơi, hiện tại hắn đã không còn tâm trạng nghỉ ngơi nữa, hắn thấp thoáng có thể đoán được người ám sát Lý Nghiên rất có thể chính là An Lộc Sơn, Hắn ở bên ngoài thành đông có bảy trăm danh quân sĩ đóng quân, chỉ có hắn mới có điều kiện ngay lập tức có thể giết chết Lý Nghiên và bốn mươi danh gia đinh của hắn.

Một canh giờ sau, Kim Ngộ vệ trong Vạn Niên huyện bỗng nhiên xuất động rồi, từng đội từng đội binh lính ở trong các đường và phường lao chạy, tứ phía lục tìm những đứa trẻ và kẻ lang thang hát bài hát ẩn dụ đó, không ngừng có những đứa trẻ hát bài đồng dao đó bị bắt, dẫn bọn nó về nhà, đánh cha mẹ chúng đến khóc cả vang trời đất, mười mấy tên khất cái ở trước miếu Thành Hoàng hát bài phụ tử tương tàn xin cơm cũng bị phát hiện, các binh sĩ của Kim Ngộ vệ đánh một trận nhừ tử, ngay đương trường liền đánh chết tám gã khất cái, những người còn lại thì bị nhừ đón rồi ném vào trong hắc ngục của Kim Ngộ vệ, toàn bộ Vạn Niên huyện bị náo động đến gà bay chó chạy.

Đối lập rõ rệt với Vạn Niên huyện chính là Trường An huyện, Thiên Ngưu vệ của Trường An huyện lại lặng ngắt như tờ, từng đám từng đám hài đồng ở các phường của Trường An huyện truyền tai nhau mà hát bài đồng dao mới nhất: ‘Thân phụ tử, loạn quân thần, phụ sát tử, quân sát thần, đã chết hoàng đế đã chết tướng, cười hỏi hung thủ là người phương nào... ’

Một con đường Chu Tước, đem Trường An chia cắt thành hai thế giới.

Từ Thần điện, An Lộc Sơn ở dưới sự dẫn đường của hai viên hoạn quan, đi vào triều phòng của Lý Hanh. Giết chết Lý Nghiên quả thật là do An Lộc Sơn gây nên, do thủ hạ của hắn là đại tướng Sử Tư Minh dẫn năm trăm thân vệ ở Tân Phong huyện phục kích được Lý Nghiên, đó là món hậu lễ mà hắn tặng cho Lý Hanh, An Lộc Sơn quả thật không có ý thức được cái chết của Lý Nghiên sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho việc cải cách ruộng đất, hắn chỉ nghĩ tới sự thay đổi của chính sự đường.

An Lộc Sơn lần này vào kinh là có hai mục đích, thứ nhất đó là kết minh với phe giám quốc, khiến cho hắn có thể ở dưới sự yểm trợ của phe giám quốc mà tăng tốc cho việc khuếch binh, mà sẽ không bị hoài nghi là mưu phản, đồng thời cũng có thể lấy cớ phòng ngự Khiết Đan để được sự hỗ trợ tiền lương từ phía triều đình.

Mục đích thứ hai chính là muốn xây dựng lại tổ chức tình báo của hắn, từ khi Lưu Lạc Cốc mất tích, mạng lưới tình báo của hắn ở Trường An lặng lẽ biến mất, điều này tương đương với việc bị mù một con mắt vậy, đối với việc hắn nắm rõ về Trường An và động thái của các thế lực khác cực kỳ bất lợi, cho nên xây dựng lại mạng lưới tình báo, bèn trở thành việc cấp bách của hắn.

Hắn lần này đến Trường An còn có một mục đích không thể cho ai biết được, đó chính là muốn tìm cho được Dương Ngọc Hoàn, đó là nữ nhân mà hắn tha thiết ước mơ. Trước kia hắn chưa bao giờ có cơ hội, hiện tại nàng và Lý Long Cơ chia cắt rồi, đó chính là ông trời đem mỹ nhân này ban cho hắn, Nhưng đáng siận Lưu Lạc Cốc đã không thể đạt thành tâm nguyện của hắn, phía quan lại của Trường An thì nói Dương Ngọc Hoàn đã chết ở trong cơn hỏa hoạn tại Hoa Thanh cung rồi, nhưng hắn An Lộc Sơn biết, Dương Ngọc Hoàn chưa chết, nàng nhất định đã núp ở đâu rồi, hơn nữa rất có thể ở ngay tại Trường An.

Chỉ tiếc hắn tìm suốt hai ngày, Dương mỹ nhân vẫn không hề có lấy một chút tin tức gì, nhưng hắn cũng không nản lòng, mở rộng lục tìm khắp nơi tại Trường An, đồng thời cũng treo thưởng vạn quan tiền cho người tìm được.

An Lộc Sơn vừa miên man suy nghĩ, rất nhanh liền đi tới trước cửa triều phòng của Lý Hanh.

“An đại soái xin mời! Điện hạ đang ở triều phòng chờ ngài.”

Lúc này An Lộc Sơn thấy trái phải không người, liền nhanh chóng từ bên hông móc ra một viên ngọc xanh đắt giá, nhét cho hoạn quan nói: “Công công, cầm uống chén rượu.”

“Cái... cái này sao ngại quá hà!” Hoạn quan cười đến miệng cũng không thể khép lại được, hắn là người biết giá trị của ngọc, viên ngọc xanh này ít nhất cũng giá trị đến trên ngàn quan.

An Lộc Sơn cười tủm tim nói: “Xin hỏi công công tên gì?”

“Đa tạ An Soái, lão nô tên Trình Nguyên Chấn, đi theo giám quốc điện hạ đã nhiều năm rồi.”

‘Thì ra là Trình công công, về sau mong được chiếu cố nhiều hơn.”

“Nhất định! Nhất định! An Soái mời đi! Đừng để cho giám quốc điện hạ chờ sốt ruột.”

An Lộc Sơn gật gật đầu, liền đi đến trước cửa triều phòng của Lý Hanh, một gã thị vệ lập tức bẩm báo nói: “Điện hạ, An đại soái tới rồi.”

“Mời hắn vào đi!”

An Lộc Sơn đi vào trong triều phòng, chỉ thấy Lý Hanh đang ở trước bàn viết cái gì đó, hắn lập tức khom người thi lễ nói: “An Lộc Sơn tham kiến giám quốc điện hạ!”

Đây là lần thứ hai An Lộc Sơn gặp Lý Hanh, buổi sáng ngày thứ hai hắn đến Trường An liền bái kiến Lý Hanh trước rồi, nhưng mà đó là một loại bái kiến có tính lễ tiết, mà hôm nay bèn là buổi gặp mặt chính thức.

“An Soái mời ngồi!”

Lý Hanh buông bút xuống, vẻ mặt tươi cười nói: “Mấy ngày nay An Soái đã làm một việc đại sự rồi đấy!”

An Lộc Sơn cũng không phủ nhận, liền gật đầu nói: “Ty chức quả thật đã làm một việc nhỏ, là lễ vật dâng tặng cho giám quốc điện hạ.”

Lý Hanh liếc mắt nhìn hắn, liền thở dài nói: “Tâm ý của An soái mặc dù tốt, đáng

tiếc người kia không phải là lễ vật mà ta chờ đợi nhất.”

“Ty chức hiểu được!”

An Lộc Sơn vội vàng khom người lên cười nịnh nói: “Giám quốc điện hạ muốn giết nhất hẳn là Lý Khánh An, điện hạ yên tâm, sẽ có một ngày, ty chức nhất định cắt lấy đầu người của tên tặc tử này, dâng cho giám quốc điện hạ.”

Ánh mắt của hai người chạm nhau, đều ngầm hiểu trong lòng mà phá lên cười.

Màn đêm dần dần buông xuống, trên kênh vàng bên ngoài hồ Khúc Giang, chèo tới một con thuyền đánh cá nhỏ chờ đầy củi rơm, trên con thuyền đánh cá nhỏ đó có hai người, một lão ngư ông tóc đã hoa râm, ông đang quẫy tay chèo, vẻ mặt lạnh đạm, đầu thuyền thì có một người đản ông đang ngôi, đầu đội mũ cối, mũ cối kéo xuống rất thấp, dưới màn đêm U tối, không thấy rõ nét mặt lắm, nhưng hắn đang cúi đầu, có vẻ rất lo lắng.

Chiếc thuyền đánh cá nhỏ chèo vào hồ Khúc Giang, nơi này là một con kênh tiến vào Trường An theo đường thủy. Nếu là ngày lễ hoặc là ngày hoàng đế dạo chơi, hồ Khúc Giang không cho phép thuyền đánh cá bên ngoài đi vào, mà bình thường thì không có hạn chế gì. Sau khi màn đêm buông xuống, bèn không ngừng có thuyền nhỏ từ kênh vàng lái vào hồ Khúc Giang, phần lớn chở đầy hàng hóa, hướng chợ đông mà đi.

Mà chiếc thuyền nhỏ này lai không đến chợ đông, quẹo vào liền tiến đến Khúc Trì phường, lại đi được một đoạn đường, người đội mũ cối chỉ chỉ một bến cảng ở phía trước, thấp giọng nói: “Lỗ lão bá, hãy dừng ở chỗ đó đi.”

Lão ngư ông ha hả cười, đặt tay chèo xuống, lấy ra cây sào dài chống một cái, thuyền nhỏ liền vững vàng mà ngừng lại bên bến cảng.

“Điền công tử, ngài có thể đi rồi.”

Chàng trai trẻ tuổi đột nhiên quỳ xuống, dập đầu hai cái với lão ngư ông, thanh âm nức nỡ nói: “Đa tạ ân cứu mạng của lão nhân gia! Điền Vân Khanh chắc chắn sẽ đáp trả như suối nguồn.”

Chàng trai trẻ tuổi này chính là và vị quan viên điền mẫu tư Điền Vân Khanh đã Lý Nghiên đi thị sát đồng ruộng, lúc ấy đầu vai của hắn đã trúng phải một mũi tên, lại bị đuổi giết, hoảng quá nhắm mắt mà chạy nên cả người lẫn ngựa rơi vào giữa sông, bị cuốn trôi đến mười dặm xa, mắt thấy đã sắp bị chết đuổi, may được vị lão ngư ông đang đang giăng lưới ở bờ cửu được, lại trị thương cho hắn.

Điền Vân Khanh núp ở trong nhà lão ngư ông hai ngày, thấy thế cục đã hơi bình ổn, liền lén lút mà ngồi thuyền vào thành.

Lão ngư ông vội vàng đỡ hắn dậy, cười nói: “Công tử không cần khách khí, chúng ta cũng là có duyên phận, về sau nhớ thường đến nhà ta mà chơi nhé!”

“Con nhất định đến!”

Điền Vân Khanh thi lễ xong, liền lên bờ, nương nhờ bóng đêm che giấu, hắn vội vàng mà đi, bước nhanh xuyên qua một con hẻm nhỏ, đi tới một con đường cái khác, cách đó không xa bèn là một tòa phủ trạch thật lớn, trên cổng lớn phủ trạch treo hai cái đèn lồng lớn màu đỏ, xuyên thấu qua ngọn đèn, trên đèn lồng mỗi bên có một chữ màu đen: Vi phủ.

Nơi này chính là phủ đệ của Vi Thao, Điền Vân Khanh trước đây là môn sinh của Vi Thao, lần này hắn thoát được đại nạn, người thứ nhất tìm đến đó là Vi Thao.

Trước đây trước cửa Vi phủ là nơi vắng vẻ, nhưng từ khi Vi Thao vào chính sự đường, sau khi được thăng làm công bộ thượng thư rồi, trước cửa Vi phủ liền bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, thân bằng bạn tốt, môn sinh cố lại đều đến cửa, rất nhiều quan viên muốn vào phe Triệu vương, cũng sẽ tìm đến mối Vi Thao này, bởi vậy Vi gia ở trong triều thanh thế lại dần dần mạnh lên.

Lúc này, trước cửa Vi phủ đã náo nhiệt cả ngày, cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, vị quan viên cuối cùng đến bái phỏng cũng đang cáo từ mà về.

“Đã quấy rầy Vi thượng thư nghỉ ngơi, thật sự rất là có lỗi, vậy hạ quan liền cáo

từ.”

“Dương thiếu khanh đi đường cẩn thận, ta sẽ không đưa xa hơn nữa.”

Quan viên bái phỏng bước lên xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Vi phủ, Vi Thao vẫn nhìn theo xe ngựa đi xa, lúc này mới vừa cười vừa lắc đầu, chuẩn bị vào phủ.

Đúng lúc này, trong bóng đêm bỗng nhiên truyền đến tiếng hô nhỏ: “Sư tôn!”

Thanh âm có chút quen tai, Vi Thao sửng sốt, quay đầu lại tìm một vòng, chỉ thấy từ phía sau một gốc cây đại thụ xẹt ra một người đội mũ cối, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.

“Ngươi là ai?” Vi Thao nhướng mày hỏi.

“Sư tôn, là con đây!”

Điền Vân Khanh lấy mũ cối xuống, bước nhanh chạy lên trước nói: “Sư tôn, người không nhận ra con sao?”

“Ngươi là Vân Khanh?”

Điền Vân Khanh là tiến sĩ thám hoa lang của năm Thiên Bảo thứ chín, là môn sinh đắc ý của Vi Thao, hắn nhìn một cái đã nhận ra ngay Điền Vân Khanh, không khỏi chấn động, chỉ vào hắn hỏi: “Vân Khanh, con không chết sao.”

“Sư tôn, con may mắn thoát được một mạng, nơi này không phải là nơi nói chuyện, bị người ta nhìn thấy, con e rằng sẽ có nguy đến tánh mạng.”

“Mau! Mau vào phủ đi.”

Vi Thao dẫn Điền Vân Khanh vào trong thư phòng của mình, đồng thời dặn dò người hầu: “Ai cũng không được đến quấy rầy!”

Hắn đóng cửa lại, để cho Điền Vân Khanh ngồi xuống, lại đích thân rót một chén trà cho hắn, nói: “Chúng ta cũng đều nghĩ rằng con đã chết rồi, thê tứ con còn đến chỗ này của ta mà khóc, ai! Ta cũng rất bi thương, lại không ngờ rằng con không chết, hãy nói xem, con làm thế nào mà trốn thoát được?”

Thê tử của Điền Vân Khanh là cháu gái trong dòng họ xa của Vi Thao, cũng xem như là người của Vi gia, Điền Vân Khanh nhớ nhung thê tử, bèn nói: “Đợi lát nữa sư tôn có thể đón nương tử con đến đây trước được không, con sợ nàng ấy cũng gặp nguy hiểm.”

Vi Thao thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, trong lòng cũng thấp thoáng cảm thấy được cái gì đó, bèn nói: “Việc này thì con yên tâm, ta lập tức liền phái người đi đón, con hãy nói ra trước xem, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Điền Vân Khanh hai tay nắm chén trà, uống một ngụm trà thở dài: “Lý thượng thư bị ám sát, con chỉ sợ là người duy nhất sống còn.”

Hắn liền đem chuyện đã xảy ra lúc ấy, tường tận mà kể lại một cách tỉ mỉ, cuối cùng kéo áo đầu vai ra, lộ ra chỗ đã băng bó vết thương bị trúng tên, nói: “Nếu không có Lỗ lão bá cứu con, con thật sự đã bị chết đuối rồi.”

Mày mặt Vi Thao nhãn thành một đống, hỏi: “Con nói cái tên quan quân đã đánh con có chút quen mắt, con đã gặp qua hắn sao? Con ngẫm lại xem, hắn rốt cục là ai?”

Điền Vân Khanh cười lạnh một tiếng nói: “Con đã sớm nhớ ra hắn rồi, năm đó hắn và Lý Khánh An thi đấu ném lọ, con cũng ở đó mà.”

“Sử Tư Minh!” Vi Thao kinh ngạc vạn phần nói.

Điền Vân Khanh gật mạnh đầu: “Đúng vậy, chính là hắn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.