Thiên Hạ
Chương 489 : HUYẾT CHIẾN THẢ MẠT (HẠ)
gacsach.com
Hai người bị thương được quân Đường phát hiện chính là hai tên binh sĩ còn sống sót trốn ra khỏi hồ Ô Lan của đội tuần tra, Họ vốn dĩ có ba người cùng trốn, lúc quân Thổ Phồn đuổi theo lại có một người bị bắn chết, cuối cùng còn lại hai người họ, Bọn họ trốn về đến Tát Bì thành nhưng lại phát hiện Tát Bì thành đã bị thiêu hủy, quân Đường đã không biết đi đâu, bọn họ lại tiếp tục đến Thả Mạt thành, nhưng Thả Mạt thành chiến sự đang hồi gay gắt, hai người họ căn bàn không cách nào về thành nên đành phải quay đầu đến Nỏ Chi thành, cuối cùng do thể lực không cầm cự nổi ngã gục ngất giữa thào nguyên, May mà bị xích hầu quân Đường phát hiện, nếu không e rằng đã trở thành miếng mồi ngon của bọn sói hoang.
Mười mấy tên thân binh dừng cáng khiêng hai tên lính tuần mình mẩy máu me này vào đại trướng trong quân, hai tên lính này giờ cũng đã tinh lại, họ nhìn thấy Lý Khánh An, bèn sắng sượng đòi đứng dậy quỳ lạy.
Lý Khánh An đi lên ghì hai người họ lại nói: “Hai ngươi đều bị thương trên người, đừng có đứng dậy nữa!”
“Đa tạ.. đại tựớng quân, bọn thuộc hạ là tuần tra Tát Bì thành, có.. có quân tình quan trọng phải bẩm báo.”
Giọng nói của hai người đều vô cùng yếu ớt, từng chữ nói ra đều rất khó khăn, Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Hãy nói quân tình quan trọng trước, sau đó lập tức đi liệu thương, Công tích của các ngươi ta sẽ luận thưởng sau.”
“Bọn thuộc hạ không cần thường.. chỉ là tình báo vô cùng quan trọng, không trực tiếp nói với.. đại tướng quân, sẽ có lỗi.. với các anh em đã hi sinh..
Một binh sĩ đã nói không nên lòi, một binh sĩ khác tiếp tục nói: “Hồ Ô Lan là hậu cần trọng địa của quân Thổ Phồn, bọn họ còn có hai vạn trọng binh chi viện Thả Mạt thành, xin đại tướng quân hãy tức tốc phát binh hồ Ô Lan.”
“Ta biết rồi, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đã, hãy điều trị cho khỏe đã rồi kể lại việc các ngươi đã gặp phải sau.”
Lý Khánh An khoát tay, thân binh lập tức khiêng hai người họ xuống. Còn hắn vội quay người đứng lại trước sa bàn, truy tìm hồ Ô Lan mà bọn binh sĩ đã nói, Cách Tát Bì Trạch chừng một trăm tám mươi dặm, dưới chân Côn Luân, nằm ven vùng bồn địa Sài Đạt Mộc, là nơi buộc phải qua khi đi đường phía nam Kỳ Liên Sơn từ Lũng Hữu đến An Tây.
Lý Khánh An đã đánh trận nhiều năm với quân Thổ Phồn, hắn rất ư hiểu tập tính của chúng. Lúc ban đầu người Thổ Phồn đều theo chế độ bộ lạc, một trận chiến sẽ do cả bộ lạc cùng tham dự, nam nhân đi đánh giặc phía trước, nữ nhân và gia quyến già trẻ sẽ ở hậu phương không xa, một khi quân Thổ Phồn bị đánh bại, các gia quyến hậu phương thường đều chạy không kịp mà trở thành tù binh của quân Đường, Đây luôn là nỗi đau của người Thổ Phồn.
Mấy năm nay cũng có nghe nói nội bộ Thổ Phồn có chút cải cách, xây dựng được hệ thống “nô” là nhân viên chuyên chức hậu cần quân sự, Ty cũng là tùy tùng du mục đi theo, nhưng đã không còn là gia quyến tùy tùng trước đây, bọn họ kỳ thức chính là nô bộc của người Thổ Phồn, phần lớn đều là thanh niên trai tráng, trong họ còn có nô lệ người Hán bị bắt cóc từ Đường triều, nhưng nhiều hơn nữa là thanh niên của các dân tộc thiểu số Thổ Hỗn, Man, Khang, Đáng Hạng...
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, quân viễn chinh Thổ Phồn từ Lhasa xuất phát, vượt qua cao nguyên, nếu không có một đội hậu cần lớn mạnh đi theo, bọn họ căn bản không cách nào viền chinh, Có thể nói, chi viện hậu cần sau lưng của người Thổ Phồn chính là sinh mạng của họ, đấy cũng chính là lý do vì sao người Thổ Phồn phải vội vã đánh chiếm Thổ Hỏa La để làm căn cứ hậu cần.
Lý Khánh An trầm tư một hồi, xong hắn bèn vẫy tay gọi An Bảo Chân bên đứng bên đại trướng, An Bảo Chân thấy đại tướng quân gọi mình vội đi lên khom người: “Có mạt tướng!”
“An tướng quân, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
An Bảo Chân đại hỉ, hắn biết đấy là việc gì, lập tức quỳ một chân xuống nói: “Mạt tướng tuân lệnh!”
Lý Khánh An không nhịn nổi phì cười, hắn còn chưa nói là việc gì thì tên này đã tuân lệnh rồi, bèn gật gật đầu nói: “Ta cho ngươi năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ, ngươi lập tức đi đến hồ Ô Lan, quét sạch sào huyệt của bọn quân Thổ Phồn cho ta, Trên đường nếu gặp được đội ngũ vận chuyển bổ cấp ngươi cũng tuyệt không được thả họ sống sót.”
“Mạt tướng hiểu, mạt tướng sẽ xuất phát ngay.”
An Bảo Chân hành một quân lễ xong lập tức vội vã lui xuống, Lúc này Lý Khánh An lại quay sang nói với các quan tướng khác: “Truyền lệnh của ta xuống, đại quân canh ba xuất phát!”
Dù cho sắc trời đã dần tối, nhưng trận chiến quyết liệt ngoài thành Thả Mạt vẫn được tiến hành, Thượng Gia Tố đã trước sau cho ba vạn đại quân vào công thành. Dù cho lúc này trời đã tối, đều không có lợi cho song phương tác chiến, nhưng trận chiến đã được tiến hành đến thời khắc sôi sục, ai cũng không muốn dừng lại.
Gần hai vạn năm ngàn người đại quân Thổ Phồn đã toàn bộ vượt qua được hộ thành hà, dưới thành thi thể chất cao như núi, những dòng máu lan chảy xuống sông hộ thành đã nhuốm đõ nước trong đó thành một màu đỏ thắm của chết chóc.
Quân Thổ Phồn dưới thành vạn tiễn cùng phát, trên dưới thành bỗng chốc tiễn phóng như vũ bão, đan xen thành tấm lưới chằng chịt. Quân Thổ Phồn giơ cao khiêng chắn, mặc cho đá gỗ lăn xuống đập lên xác đồng đội leo lên thang leo thành tiến công lên thành, Mỗi một thời khắc, mỗi một thoáng chốc đều có binh sĩ Thổ Phồn trúng phải tiễn, bị đá to và gỗ lớn đập phải cho mẻ đầu sứt trán thét lên thảm thiết ngã xuống.
Trên thành đầu, mười mấy tên quân Đường cùng cố thủ tại một gò thành, ba bốn người đương đánh chống đỡ với binh sĩ Thổ Phồn định tiếp tục trèo lên thành, còn các binh sĩ quân Đường khác bắt đầu bắn tiễn hai bên những binh sĩ đã lên tới đầu thành, có kẻ thì giơ cao đá tảng to ném xuống binh sĩ Thổ Phồn đang gào thét.
Lúc này, một tên quân Đường rú lên thảm thiết, hắn bị trúng một tiễn vào trán từ phía dưới bắn lên, ngã nhào xuống, một quân Đường khác lập tức đi lên thay thế vị trí của hắn, Sau gần một canh giờ quyết chiến, quân Đường cũng bị tổn thất trầm trọng, thương vong hơn ngàn người, phần lớn đều bị tiễn bắn chết, cũng có một phần do xông lên đánh nhau với quân Thổ Phồn mà trận vong.
Lúc này, một tên quân Đường tìm được một cây xiên sắt đến, xỉa ngay vào thanh chắn ngang của thang leo thành gắng sức đẩy ra ngoài: “Các ngươi mau đến giúp ta!” Hắn lớn tiếng gào lên.
Mười mấy tên quân Đường bỏ bắn tên, lũ lượt đi lên giúp hắn, moi người cùng hô to: “Một, hai, ba!”
Chiếc thang leo thành hạng nặng được dựng lên từ từ đẩy ra ngoài. Thang leo thành dừng ngưỡng ra sau, trọng tâm được đẩy ra, trên thang có gần trăm tên binh sĩ Thổ Phồn phát ra tiếng kêu thảm thiết, có người từ trên thang rơi xuống, phần lớn người cũng thang bị hất ra ngoài xa: “Đùng!” Tiếng vang ầm trời, thang bị đẩy văng ra, ngã xuống vờ tung, Hơn trăm người trên thang hoặc chết hoặc thương đã không còn động nổi.
Nhưng tại góc phía tây của thành, quân Đường lại xuất hiện nguy cơ. Tường thành dài gần trăm trượng ở đây là nơi đặt máy ném đá, quân Đường không nhiều, chủ yếu chỉ có ba trăm tên quân Đường và hàng ngàn tên dân phu canh gác. Tướng lĩnh chỉ huy công thành của Thổ Phồn đã phát hiện được sơ hở phòng thủ này, hắn lập tức hạ lệnh cho cỗ thang leo thành lăng lặng thay đổi lộ trình, sửa thành tấn công góc này, và lại điều thêm sáu trăm tên kỵ binh tinh nhuệ Hồng bài quân nặng ký nhất, cũng chính là cấm vệ quân của tán phổ Thổ Phồn. Bọn họ là ba vạn người được chọn ra từ mấy mươi vạn đại quân, người nào người ấy thân cao sức mạnh, tác chiến hung hãn. Lần tây chinh này Thổ Phồn tán phổ cũng phái tám ngàn Hồng bài quân tham dự vào trận chiến thành Thả Mạt này.
Sắc trời đen tối như mịt, trong trận hỗn chiến Hạ Lâu Dư Nhuận vẫn chưa phát hiện được ý đồ của quân Thổ Phồn, vài trăm tinh nhuệ của Thổ Phồn tức tốc leo không ngừng leo lên, dân phu canh gác phía đoạn phía tây thành nam đã bắt đầu hỗn loạn, Bọn họ không dám ném đá tảng xuống, có kẻ dùng giáo trường đâm bừa trên thang thành, lớn tiếng nhỏ tiếng la thét, cả góc thành bỗng chốc loạn cả lên.
Chỉ trong một chốc, mười mấy quân Thổ Phồn cùng xuất hiện trên thành đầu phía tây, đứng đầu là một bách phu trưởng Thổ Phồn hung hãn cực kỳ, Mới vừa leo lên hắn đã cho ngay kiếm phủ đầu chém bay đầu tên dân phu trước mặt. Mặt hắn được bôi hắc sa, trông hung hãng ghê tởm, Mấy tên dân phu khác trên gò thành nhìn thấy hắn đã hồn bay phách lạc, vội bỏ giáo trường quay lưng bỏ chạy, Trên thành đầu bỗng chốc trống vắng, mấy tên quân Đường bên cạnh thấy tình hình khán cấp vội cùng xông lên, nhưng tên bách phu trưởng này đã nắm được thời cơ trong chốc lát này, hắn nhảy phóc cái lên thành đầu, tay trái cầm khiêng chắn, tay phải cầm kiếm chém liên tay, chỉ trong một chớp mắt lại ba tên dân phu chết dưới tay hắn, Hắn thấy binh sĩ quân Đường xông lên bèn hét to một tiếng nhảy xuống lỗ châu mai hỗn chiến cùng quân Đường.
Lúc này, lại có thêm mười mấy tên binh sĩ Thổ Phồn xông lên lỗ hổng này trên thành đầu, những tên binh sĩ này đều người bận áo giáp xích, thân cao sức lớn, tướng mạo hung hăng, bọn chúng xông vào đám dân phu như lang như hổ, chỉ một chốc đã có bốn năm chục dân phu bị giết chết. Bọn dân phu hoảng hốt khiếp đảm vội quay lưng bỏ chạy, Trên thành đầu bỗng chốc loạn lên.
Phần phòng ngự của thành đoạn tường thành này do La Thắng Quân phụ trách, hắn đương dẫn hơn ngàn tên quân Đường tác chiến với ba mươi mấy cỗ thang leo thành của quân Thổ Phồn, bỗng nghe tiếng kêu thảm thiết inh ỏi, có binh sĩ quân Đường hô to: “Người Thổ Phồn đã leo lên thành.”
La Thắng Quân quay đầu, trong màn đêm đen tối.hắn nhìn thấy quân Thổ Phồn đang như đản kiến núc nhúc xuất hiện trên thành đầu góc thành phía tây. Hai ngàn mấy dân phu bị đánh cho bỏ chạy tứ tán, chỉ còn lại vài chục tên quân Đường đang chiến đấu quyết liệt cùng chúng. Hắn bỗng chốc vừa kinh vừa nộ, lớn tiếng thét lên: “Quân Đường đệ nhất doanh đi theo ta!”
Hắn giơ cao giáo trướng dẫn theo bốn trăm mấy quân Đường hô hào xông đến, Lúc này quân Thổ Phồn từ chỗ hở của thành tây đã leo lên gần hai trăm người, và đang có lượng lớn quân Thổ Phồn đang không ngừng ồ ạt từ đây lên thành, nhưng quân Thổ Phồn đã phạm phải một sai lầm, lúc lên thành thành công họ đã không lập tức đi chi viện cho đồng đội mình ở các góc thành khác, mà chỉ lo đứng phá hủy máy ném đá tại chỗ.
Đương nhiên có thể tiêu hủy máy ném đá sẽ rất có lợi cho việc tấn công sau này, cách làm của họ cũng chẳng có gì không ổn, nhưng phàm việc gì cũng có trước sau nặng nhẹ, trong thời khắc quan trọng này, tiêu hủy máy ném đá chẳng khác chi hành động bỏ cái đầu lấy cái đuôi.
Lúc này La Thắng Quân đã dẫn vài trăm người ập đến, bọn họ nào đao chém tên bắn, đánh cho hai trăm tên quân Phồn kia trở tay không kịp, trường thương của La Thắng Quân huơ múa như hoa rơi, chỉ trong chớp mắt đã xuyên thủng yết hầu cả ba tên quân Phồn, Tên bách phu trưởng leo lên thành đầu đầu tiên vừa hô to một tiếng, La Thắng Quán đang đứng trên gờ thành bên hông lập tức nhảy ập xuống tựa đại bàng hạ cánh, hắn vừa trở mình một nhát đâm xuyên qua lồng ngực tên bách phu trưởng đó từ bên hông đôn bài. Sau một tiếng kêu thảm, thân hình vạm vỡ của bách phu trường Thổ Phồn bị xỉa lên cao, La Thắng Quân chi hất cán thương một cái: “Đi chết đi!”
Bách phu trưởng Thổ Phồn bị hất tung ra ngoài thành, đi cùng tiếng kêu thảm thiết thất thanh của hắn là tiếng “đùng’’ té nhào xuống hộ thành hà.
Cái chết của bách phu trưởng Thổ Phồn khiến quân Đường sĩ khí lại càng cao thêm, bọn họ tiếng tiếp anh dũng giết địch, đánh cho quân Thổ Phồn liền liền lùi binh, quân Đường tức tốc phong tỏa con đường mở rộng về bốn phía của quân Thổ Phồn, dồn họ vào một góc thành tây.
Hạ Lâu Dư Nhuận sau khi máy ném đá bị đổ mới biết quân Thổ Phồn đã leo lên thành tây, hắn bỗng chốc nổi cơn lôi đình, ngày thứ tư còn chưa đến, không nhẽ Thả Mạt thành đã bị công hạ ư?
“Tên chó La Thắng Quân đâu rồi?”
Hắn giận dữ gào ầm lên: “Đi nói với hắn, trong vòng một khắc giờ mà không đánh được quân Thổ Phồn xuống thì cầm đầu hắn đến gặp ta!”
Lúc này cục thế cực kỳ bất lợi cho quân Đường, năm vạn đại quân của Thổ Phồn đã toàn bộ ùa lên, Trong đó ba vạn quân tiến công thành nam, tuy thương vong thảm trọng nhưng hai vạn mấy người cũng đủ công hạ thành, hơn nữa hai vạn quân Thổ Phồn này còn đang không ngừng lãm le vùng thành bắc, như có đại quân ập đến bắt cử lúc nào, Lúc này Hạ Lâu Dư Nhuận không thể không từ bảy ngàn quân Đường kia rút hai ngàn người cho đến thành bắc phòng ngự, còn quân Đường thành nam cũng đã chết hơn một ngàn người, chỉ còn không đến bốn ngàn người đang khó khăn cố thủ. Bốn ngàn người chống lại sự tấn công điên cuồng của hai vạn đại quân Thổ Phồn. Trong đêm, cung tiễn của quân Đường khó mà nhắm chuẩn được, và càng khó đè nén lại tấn công của quân Thổ Phồn, nếu không nhờ tường thành vừa cao vừa kiên cố e rằng quân Đường lúc này đã đại bại.
Hạ Lâu Dư Nhuận chỉ hận mình binh lực không đủ, hắn càng hận bọn khốn nạn trong Chính sự đường Toái Hiệp. Toàn một lũ nho gia hủ bại, một tháng trước hắn đã xin một đợt chấn thiên lôi, Lý Khánh An cũng đã cho phúc đáp từ Trường An, phê chuẩn cho hắn một trăm cây chấn thiên lôi, nhưng sự tình lại bị hỏng trong tay bọn khốn Chính sự đường Toái Hiệp, nhất là cái tên Bùi Miện chủ quân quân giới, hắn cứ giữ mãi phê chuẩn của Lý Khánh An, đến hôm nay cả cái bóng của chấn thiên lôi còn chưa thấy. Nếu có chấn thiên lôi thì dù mười vạn quân Thổ Phồn hắn cũng chẳng có gì sợ!
“Giết cho ta! Giết một tên lính Thổ, ta thưởng hai mươi đồng tiền bạc!”
Hắn trút hết lửa giận trong bụng lên mình quân Thổ Phồn, nhưng quân Thổ Phồn cũng đủ để bình ổn sự tức giận trong lòng, đợi khi Lý Khánh An đến hắn còn phải cáo thêm một trạng nữa.
Mệnh lệnh của Hạ Lâu Dư Nhuận đã truyền đến thành tây, La Thắng Quân không khỏi cười khổ, kêu hắn đánh thế nào đây? Một khắc giờ mà đánh lui được quân Thổ Phồn xuống thành đầu, có thể ư?
Mày La Thắng Quân chau lại, dù cho quân Thổ Phồn đã bị quân Đường dồn vào một góc, nhưng cùng với số quân Thổ Phồn không ngừng tràn lên thành đầu, phạm vi thế lực của chúng đã càng lúc càng to, không những như thế, góc tây của thành nam đã trở thành một góc hở để quân Thổ Phồn mở phòng ngự của thành Thả Mạt, càng lúc càng nhiều quân Thổ Phồn lan đến hướng này. Mà La Thắng Quân lại chẳng có viện quân, tình thế đã đến lúc tương đối nguy hiểm, nếu như quân Thổ Phồn còn tiếp tục khuếch trương thêm ba bốn bước nữa, bọn chúng thế nào cũng có thể tràn lên thêm gần trăm người, lúc ấy, lực lượng hai quân sẽ có chuyển biến. Một khi quân Thổ Phồn đột phá được lỗ hổng này, dù cũng như để vỡ nước tràn, sẽ khó mà khống chế được người Thổ Phồn nữa, Thả Mạt thành lúc ấy e là sẽ bị công phá.
Trận chiến tàn khốc vận tiếp tục được tiến hành, trong đêm tối song phương vẫn đang hỗn sát lẫn nhau, binh sĩ hai bên đều có cầm đôn bài, tay kia là hoành đạo hoặc trường kiếm, tiếng va chạm giữ đôn bài và đôn bài, hoành đao và trường kiếm, tiếng chen lấn, tiếng hò tiếng hét, trận đấu đã đến thời kỳ gay gắt, khắp nơi thi thể chồng chất, có người vẫn còn chưa chết thì cũng là chiếc xác sống run lẩy bẩy dưới chân đối phương, nghẹt thở thân vong sau tiếng van lạy. Song phương giờ đã không còn cách nào dùng đao kiếm, chỉ dùng đao dùng đoản kiếm đâm nhau, dùng đấm nắm. Tiếng va chạm binh khí lẻng kẻng, tiếng xẻ máu đứt thịt, tiếng rên rĩ, tiếng thở hổn hển hấp hối...
Quân Hồng bài của Thổ Phồn mạnh mẽ vô cùng, quân Đường bị chúng dồn lùi từng bước, nhưng quân Đường lại phản kích trong cảnh cùng lại đẩy lại quân Thổ về, song phương như ngọn gió chưa rõ hướng, lúc tràn về hướng này, lúc lại quay đầu hướng kia.
Lúc này, La Thắng Quân toát cả mồ hôi ra, hắn vắt cạn óc nghĩ cách, dùng cung bắn cũng không còn được, hai bên đều quá đông, lại có đôn bài chắn đỡ, cung tiễn tuyệt không thể bắn tới, trừ khi tạt nước, hoặc may còn có thể tạt được vào.
“Nước!”
Trong đầu La Thắng Quân như chợt lóe sáng, hắn lập tức nghĩ ra một cách, bọn họ có đấy! Chỉ do vừa rồi bọn dân phu rã ra bỏ chạy mà chưa kịp lấy ra.
Hắn lâp tức quay sang nói khẽ với một tên đội chính, đội chính nghe xong huơ tay: “Đi theo ta!”
Hai mươi mấy binh sĩ lập tức đi theo đội chính chạy đến ngôi nhà đá cách đấy vài chục bước. Trong đấy là nơi có đặt một ít linh kiện của máy ném đá, thường do bọn dân phu canh giữ. Do bọn dân phu đã bỏ chạy, máy ném đá cũng mất đi tác dụng, trong nhà đá bèn bị khóa lại bỏ trống không ai canh gác, nhưng trong đó còn có một thứ vốn dĩ họ cũng chuẩn bị dùng để bắn.
Bọn binh sĩ bèn lôi ra từng chiếc túi da từ trong nhà đá. Túi hơi nặng, trong đó chứa đầy loại dịch thể loãng. Bọn họ chạy vội lên, ôm chắc túi da đổ dịch thể vào phía quân Thổ Phồn. Chỉ thấy từng làn dịch thể màu đen tràn ra khỏi túi, tuôn đầy lên đầu lên người binh sĩ Thổ Phồn. Loại dịch thể đen này chính là dầu hỏa, tuy sử dụng chấn thiên lôi chịu sự khống chế nghiêm ngặt, nhưng dầu hỏa lại là thứ được phân cấp cơ bản trong quân Đường, Mỗi tòa thành đều có, Thả Mạt thành vốn dĩ dùng nó làm đạn lửa, nhưng vẫn còn chưa kịp sử dụng thì đại quân Thổ Phồn đã ập đến, nó bị bỏ quên không ai động đến, trong lúc chiến trận căng thẳng cũng chẳng ai nhớ ra nó.
Nhưng trong lúc khẩn cấp La Thắng Quân lại bắt chợt nhớ ra tác dụng lợi hại của dầu hỏa, chỉ trong một chốc, một trăm mấy túi dầu hỏa đã đổ hết lên người bọn quân Thổ Phồn, mùi hôi nồng của nó sặc thẳng vào mũi khiến quân Thổ Phồn bắt đầu lao nhao, quân Đường đã có phần không chống đỡ nổi, dần dần lùi về sau.
Lúc này, một ngọn đuốc được ném thẳng vào đại quân Thổ Phồn: “Phừng!” Trong quân trung Thổ Phồn bỗng chốc bừng lên ngọn lửa phừng phựt. Loại dầu hỏa này không phải là dầu thô trực tiếp khai thác, đây là thành phẩm được tinh luyện mà quân Đường học được từ kỹ thuật của Byzantium, dễ cháy hơn. Tuy không bằng Lửa Hi Lạp nhưng cũng hơn hẳn dầu thô.
Lửa lớn đã lan hết khắp góc thành tây chỉ trong chớp mắt, bốn năm trăm binh sĩ Thổ Phồn như ong vỡ tổ liều mình hốt hoảng phóng vội ra ngoài. Quân Đường lúc này đã không ngăn nổi khát vọng muốn sống của chúng, đã bị chúng xông ra mở được lối ra rộng gần cả trượng, Rất nhiều binh sĩ Thổ Phồn tắm mình trong lửa gào rú phóng ra từ đường đó. Bọn chúng lúc này đã không phải chỉ vì một lòng tác chiến, đại hỏa thiêu trên mình, toàn thân bốc cháy, rất nhiều người trong bọn chúng dang rộng hai tay chỉ vừa chạy được vài bước bèn ngã nhào xuống. Lửa to thiêu chúng co người lại, mấy mươi binh sĩ quân Đường cũng bị đại hỏa dây phải, họ lăn đùng dưới đất giẫy giụa, kêu gào thảm thiết.
Bốn năm trăm binh sĩ Thổ Phồn hơn nửa bị thiêu sống, một phần binh sĩ Thổ Phồn trên cầu thang lên thành ở một góc không bị dầu hỏa tấn công cũng kinh hãi vạn phần. Mắt thấy lửa to sắp lan đến, bọn chúng hòng muốn từ cầu thanh xuống thành, trong lúc chen lấn hỗn loạn không ngừng có ngừng bị hất xuống cầu thang, kêu thét inh òi té nhào xuống thành.
Biến cố của thành tây khiến tất cả binh sĩ bàng hoàng, ngọn lửa hừng hực này đặc biệt chói mắt trong đêm đen, dầu hỏa đã hoàn toàn đảo ngược tình thế tại thành tây, và cũng đã đảo ngược cục diện của cả trận chiến. Ban đầu chỉ các mười mấy chiến thang leo thành bị thiêu cháy, tiếp liền sau đó là vài chạy thang leo thành gần tường thành cũng trước sau bị dầu hỏa của quân Đường thiêu cháy. Ngọn lửa đang cháy đỏ rực trên và dưới thành, lửa diệm ngất trời, cả màn đêm đen bỗng sáng trưng như ban ngày. Chính lúc đó, trong đại doanh quân Thổ Phồn vang lên tiếng chuông thu binh.
Trong tiếng chuông thu binh trĩu nặng, đại quân Thổ Phồn lại rút về doanh như thủy triều hạ, Quân Đường trên thành đầu mừng rỡ hoan hỉ, Hạ Lâu Dư Nhuận kích động đến mức lệ rơi tràn mi, hắn lẩm bẩm tự nhủ: “Ba ngày, mới ba ngày, lão tử sắp thăng quan rồi!”