Thiên Hạ

Chương 491



Thiên Hạ
Chương 491 : THAO LƯỢC ĐỐI SÁCH
gacsach.com

Thuốc trào ra, Như Thi vội dùng đũa bạc khuấy khuấy nồi, cảm giác cũng đến lúc bèn tắt lửa, Nha hoàn bên cạnh cũng vội đi đến giúp đỡ, nhưng Như Thi lại khoát khoát tay, biểu thị để nàng tự làm.

Nàng cẩn thận đổ thuốc ra bát ngọc, trong phòng bỗng chốc thơm phức mùi thuốc. Nàng từ từ bưng khay lên, kéo rèm đi vào trong phòng.

Lúc này trong sân bắt đầu có tuyết lất phất, những bông tuyết trắng xóa lả tả phi vũ, nha hoàn vội mở ô ra che. Lúc này, bên ngoài bỗng có một nha hoàn hớt hải chạy vào bẩm báo: “Tam phu nhân, bên ngoài có khách của lão gia, có bốn người tất thảy, là Vương trưởng sứ và Bùi tư mã, và còn có cả Đoàn đô đốc và Đỗ phán quan, họ nói muốn gặp lão gia.”

“Ta biết rồi”

Như Thi vội gật đầu căn dặn: “Ngươi đi mời họ đến phòng khách quý đợi cho giây lát, mang trà thượng hạng ra tiếp đãi.”

Nha hoàn nhận lời xong bèn lui xuống, Như Thi thấy thuốc như sắp nguội bèn nhanh chân đi vào trong phòng bệnh.

Dù cho tuyết đã bắt đầu rơi bên ngoài, nhưng nhiệt độ trong phòng rất ấm áp

5

thứ phi Vũ Y của Lý Khánh An đương ngồi đọc thư bên cửa sổ, Thư do Minh Nguyệt gửi đến, hôm nay mới vừa nhận được, nàng nói Trường An vừa có một trận tuyết nhỏ, rất đẹp, Triệu vương phủ cũng đã thu dọn xông, tọa lạc tại Quang Lộc phường, hiện này đang trống, hi vọng họ có thể sớm trở về Kinh.

“Vũ Y, trong thư đã nói gì?”

Lý Khánh An đương mặc chiếc áo bào vải mềm rộng rãi nằm trên giường, tay chống cằm ngồi ghẹo con gái minh, Nữ nhi hắn Lý Tư Đóa còn thiếu một tháng là thôi nôi, tiểu gia hỏa này rất thông minh và nghịch ngợm, nó đã bắt đầu ú ớ học nói, Lúc này nó đương ngồi bên cạnh Lý Khánh An, đang chăm chú ngồi chơi chiếc túi Tử kim ngư của cha mình.

Lý Khánh An vừa nhìn con gái, chốc chốc lại dồn ánh mắt vào lá thư Vũ Y đang đọc, Thư Minh Nguyệt gửi đến hắn còn chưa kịp đọc nữa!

Vũ Y cười nhạt nói: “Kỳ thực cũng không có sự tình gì, chỉ là một số chuyện trong nhà, đại tỷ nói phủ đệ đã trang hoàn xong, nhưng trống trải quá nên cũng chưa dọn vào, tạm thời đang sống tại Độc Cô phủ cùng Như Thi, hi vọng chúng ta có thể sớm trở về Trường An, Đúng rồi, Trường An cũng vừa có tuyết rơi, ”

“Mới tháng mười thôi mà? Trường An đã có tuyết rơi rồi à? Sao năm nay sớm thế?”

Lý Khánh An lại cười hỏi: “Còn có gì nữa không, như Trường An có xảy ra đại sự gì không chăng hạn.”

“Cũng không có đại sự gì, chỉ là đại tỷ định sẽ dẫn Minh Châu đến Độc Cô phủ xem mắt thôi, ”

Vũ Y chi nói qua quít, nhưng đuôi mắt lại như vô ý liếc về phía Lý Khánh An nhìn, Lý Khánh An phảng phất như không nghe thấy gì, hắn chỉ vào túi Tử Kim ngư cười nói với con gái: “Đóa Đóa, đây là cái gì?”

“Cá!” Tư Đóa cong cái miệng nhỏ nhắn của mình lên thốt ra một tiếng ầm ừ.

“Giỏi! Giỏi!”

Lý Khánh An vui cực, hắn ôm chằm con gái vào lòng hôn lên má nó, không ngờ tiêu gia hỏa lại rờ được miếng ngọc kỳ lân mà hắn đeo trên cổ, bỗng chốc bị nó hút đi ánh mắt, tiểu gia hỏa cứ rêu réo lên: “Cho! Cho!”

Vũ Y thấy Lý Khánh An hình như chẳng quan tâm gì Minh Nguyệt, không khỏi khẽ lắc đầu. Cái tên này, thật sự chẳng biết hắn đang nghĩ gì?

Lý Khánh An lấy miếng ngọc trên cổ xuống, đặt trên tay cười nói: “Gọi một tiếng cha đi rồi cho con!”

Tư Đóa giành mãi mà không được, mếu miệng lại, mắt thấy như sắp khóc đến nơi, Lý Khánh An sợ quá vội nhét vào tay nó: “Tư Đóa không khóc, cha chỉ ghẹo con thôi mà, con thích thì cha tặng cho con.”

Tiểu gia hỏa cầm được miếng ngọc không khỏi lại chuyển khóc thành thành cười, bàn tay nhỏ của nó chỉ vào ngọc kỳ lân dùng giọng búng ra sữa của trẻ con nói với Lý Khánh An: “Dê!”

Lý Khánh An ngớ người một lúc, xong hắn mới cười phá lên ha hả.

“Đại ca có vẻ tâm trạng khá tốt nhỉ?”

Rèm được kéo lên, Như Thi từ từ đi vào, cười nói: “Kỳ thực bệnh hình như đã khỏi, nhưng thuốc vẫn phải uống, y sĩ nói, bệnh khỏi thì cũng phải nghỉ ngơi thêm hai ngày.”

“Không sao cả!”

Lý Khánh An vội ngồi dậy nhận lấy thuốc từ tay Như Thi, một hơi nốc cạn bát thuốc còn âm ấm, Như Thi thấy phu quân chịu uống thuốc, trong lòng cũng vui lây, bèn cười nói: “Uống thuốc xong thì huynh đi gặp khách đi! Các cấp trên của Chính sự đường đều đến đông đủ rồi, đang đợi huynh trong phòng khách quý đấy.”

Lý Khánh An biết bọn họ chắc chắn có việc mới đến, hắn chi xoa xoa đầu con gái rồi lại quay sang nhìn Vũ Y cười cười xong mới ra khỏi phòng.

Như Thi thấy Lý Khánh An nhìn Vũ Y cười rất kỳ bí, bèn hỏi: “Tỳ vừa nói gì với đại ca thế, sao trông huynh ấy lại có cái mặt ấy?”

Vũ Y lắc lắc đầu cười khổ: “Tỳ nói với hắn là đại tỷ định dẫn Minh Châu đi xem mắt với Trường Tôn gia, hắn chẳng đếm xỉa gì đến ta, mà giờ hắn lại cười, nói rõ hắn vẫn để tâm đấy thôi! Như Thi, chúng ta cược đi, ta nói Minh Châu lần xem mắt này thế nào cũng thất bại, muội thấy thế nào?”

Như Thi cười nói: “Có gì đâu mà cược, đương nhiên thất bại thôi, nhà ai dám cưới Minh Châu? Chỉ có mỗi đại tỷ là hồ đồ thôi.”

“Tỷ không hồ đồ, chỉ là tỷ nghĩ nhiều quá thôi.”

Trong lúc Như Thi và Vũ Y bàn chuyện của Minh Châu trong phòng, Lý Khánh An cũng đã đi đến phòng quý khách, trong phòng bốn người Vương Xương Linh và Bùi Miện, Đoàn Tú Thực, Đỗ Hồng Tiệm đang bàn việc gì đấy, thấy Lý Khánh An đi vào bốn người đều vội đứng dậy.

“Đại tướng quân, sức khỏe tướng quân đã đỡ chưa?” Vương Xương Linh chấp tay cười nói.

“Đã khỏe hơn nhiều, chiều nay đương nghĩ sẽ đến Chính sự đường, kết quả các ngươi đã đến đây, ”

Lý Khánh An phủi phủi hoa tuyết trên người, hắn khoát tay cười nói: “Mọi người mời ngồi!”

Ba người vừa ngồi xuống, nha hoàn lại mang trà nóng lên cho Lý Khánh An, Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, cười hỏi: “Các ngươi không có việc gì sẽ không đến đây, nói đi, rốt cuộc việc gì?”

Bốn người họ nhìn nhau một lúc, Bùi Miện bèn cười nói: “Hôm nay Chính sự đường chuẩn bị hợp về việc Thổ Hỏa La, đại tướng quân lại không có mặt, nên bọn thuộc hạ bèn đổi đến phủ đại tướng quân hợp.”

Trong bốn người họ, Bùi Miện và Đỗ Hồng Tiệm đều là cao quan Hà Tây, năm ngoái họ vì khôngphục Trình Thiên Lý nên đến An Tây nương nhờ Lý Khánh An, Lý Khánh An cũng đã nghe tài cán họ từ lâu, bèn không tiếc trọng dụng, sầm Tham bị Lý Khánh An triệu trở về triều, Bùi Miện bèn thay thế chức tư mã của hắn, chủ quản quân giới vật tư, Tuy Hạ Lâu Dư Nhuận đã rủa bọn Bùi Miện làm nhỡ việc, không kịp thời cho hắn chấn thiên lôi, nhưng Lý Khánh An cũng không định trách gì Chính sự đường, đấy là trách nhiệm của Chính sự đường, ngoài điều binh ra, các việc điều động vật tư quan trọng đều phải qua trùng trùng phê duyệt của Chính sự đường.

Trên lịch sự Bùi Miện từng làm hữu tướng cho Lý Hanh, tuy có phạm phải không ít sai lầm chiến lược, nhưng năng lực của hắn rất mạnh, không phải là người hôn dung nhỡ việc, hắn sau khi tiếp quản công việc của Sầm Tham, thanh tra thanh điểm lại vật tư quân giới của các nơi, phân chia chỉnh lý lại rõ ràng.

Chấn thiên lôi là vật tư quân sự quan trọng nhất, dù cho Lý Khánh An hắn đã đặc biệt phê chuẩn, nhưng cũng phải đăng ký qua Bùi Miện, rồi cho người đến Thạch Quốc thanh điểm bàn giao, thủ tục rất nghiêm khắc, nên thời gian tương đối dài. Đấy là thủ tục thông thường, không phải Bùi Miện cố ý làm mất thời gian.

Còn nhân vật Đỗ Hồng Tiệm kia cũng là đại thần quan trọng có công ủng hộ Lý Hanh lên ngôi, được bồ nhiệm Binh bộ thị lang, sau này đến Hà Tây làm tiết độ sử, hắm giờ làm phản quan An Tây, quyền lực rất lớn, Nếu hắn cho rằng điều luật nào mà Vương Xương Linh ban bố không hợp lý, sẽ có thể trực tiếp bác bỏ, giao An Tây Chính sự đường thảo luận lại.

Lý Khánh An vốn dĩ cũng định đến Chính sự đường cùng bàn việc Thổ Hỏa La với mọi người, giờ nếu mọi người đều đã đến nhà hắn rồi thì hợp tại gia càng tốt.

Lúc này Đoàn Tú Thực mở miệng nói: “Đại tướng quân, bọn thuộc hạ sáng nay có thương thảo qua, vị trí chiến lược của Thổ Phồn quả thực quá quan trọng, từ có hướng đều uy hiếp đến lợi ích của chúng ta, sẽ ảnh hưởng chúng ta rất nhiều, Quân Thổ Phồn cũng đã có nuồn cung ứng lương thực, bọn thuộc hạ đều rất sợ quân Thổ Phồn sẽ tiếp tục gia tăng thêm quân số tại Thổ Hỏa La, nếu đến mùa xuân hè năm sau mới khai chiến, e rằng sẽ càng khó cho chúng ta hơn, phải càng sớm càng tốt.”

Vương Xương Linh bên cạnh cũng tiếp lời: “Chúng ta có đủ số quân giới và lương thảo, binh lực các nơi có thể tập kết được mười lăm vạn, lại thêm chấn thiên lôi ở cách Thổ Phồn quân không xa, thừa lúc người Thổ Hỏa La đang dân tâm hoảng loạn, bọn thuộc hạ cho rằng nên càng sớm phát động tấn công vào mùa đông càng tốt, đuổi quân Thổ Phồn ra khỏi Thổ Hỏa La, giảm dần áp lực với vùng mỏ bạc núi Ba Tích.”

Lý Khánh An trầm tư một lúc, từ từ nói: “Điều các ngươi nói đều không sai, ta cũng đang nghĩ sẽ phát động tấn công sớm, nhưng ta rất lo lắng cho một việc.”

“Không biết đại tướng quân lo việc gì?”

“Ta lo rằng quân Đại Thực sẽ can thiệp vào Thổ Hỏa La.”

Lý Khánh An dừng lại một lúc, lại nói: “Ta cũng không giấu gì các vị, ta đã lần lượt cho phái sứ giả đến Byzantium và Đại Thực để thăm dò thái độ họ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.