Thiên Hạ

Chương 495



Thiên Hạ
Chương 495 : Thiên Ngưu Kim Ngộ
gacsach.com

Phường Hoài Viên chính là nơi trọng binh Thiên Ngưu vệ trú đóng, Thiên Ngưu vệ có hai vạn trọng binh đóng tại huyện Trường An, mỗi phường đều có một lượng nhỏ binh sĩ đóng quân phòng vệ, nhưng gần phụ cận chợ Tây lại có trọng binh trú đóng, chủ yếu là vì muốn bảo vệ an toàn cho chợ Tây, Trường An không chỉ là trung tâm chính trị của Đại Đường, đồng thời cũng là một trung tâm kinh tế lớn khác ngoài Dương Châu, và cụ thể hơn chính là hai chợ Đông và chợ Tây là hai thị trường lớn chủ đạo, mà trong đó quan trọng nhất chính là chợ Tây, Chợ Đông chủ yếu bán các loại vật xa xỉ phẩm, còn chợ Tây lại là nơi tập trung bán các loại tạp hóa nhân sinh phẩm đại tông như aạo, dầu, trà, vài.. Mỗi ngày đều có lượng lớn sản phấm du nhập và bán ra tại đây, đã góp phần không nhỏ trong việc chống đỡ sự ổn định từ An Tây cho đến Quan Trung, Vì thế việc bảo vệ chợ Tây đã trở thành trách nhiệm quan trọng của Thiên Ngưu vệ.

Chợ Tây và các phường xung quanh như phường Hoài Viên, Diên Thọ, Quang Đức, Diên Khang, Thái Bình.. đều có lượng lớn Thiên Ngưu vệ đóng trụ, Ngoài ra phường Thái Bình vì có Triệu vương phi tạm thời cư trú trong Độc Cô phủ, con trai duy nhất của Lý Khánh An cũng ở trong Độc Cô phủ, vì thế chỉ trong Thái Bình phường nho nhỏ đó đã cho đóng đến năm ngàn Thiên Ngưu vệ, Xung quanh Độc Cô phủ cơ hồ đều bị doanh trại quân đại vây kín, Và phường Hoài Viễn vì là nơi sờ tại của quân kỷ giám sát thự và tình báo tống thư An Tây quân trong Trung Nguyên, nên nơi đây cũng được trú quân ba mấy binh sĩ, Đây cũng là lý do vì sao Lý Khánh An lại an bài cho Dương Ngọc Hoàn ở lại trong phường Hoài Viễn, nơi đây có trọng binh hộ vệ, dù cho người có lòng đến đây tìm nàng e rằng cũng khó mà ra khỏi cửa phường.

Lúc trời vừa tối, bông tuyết nhỏ dày đặc là tả trên không cuối cùng cũng đã tạnh, trên đường cái lớn hành nhân lại bắt đầu đông đúc, Phường Hoài Viễn vì nằm sát chợ Tây nên dân khẩu tạm trú đặc biệt nhiều, rất nhiều thương nhân đều thuê nhà ở tại đây để làm luôn nhà kho, và cho thuê không ít người giúp việc, Những thợ khuân vác hay chân chạy việc đều đứng đầy đường, Khi tuyết vừa ngưng, đầu đường cuối phố đâu đâu cũng có thể thấy bọn thương nhân và bọn giúp việc vận chuyển hàng hóa.

Từ Hàng viện vẫn lặng lẽ thanh bình, suốt cả một ngày cũng không có chút động tĩnh eì, cũng không có người ra vào, Trong một tiểu tửu tử đối diện xéo cách đấy chừng trăm bước, mười mấy thương nhân đương cùng ngồi uống rượu ăn cơm. Trong căn phòng riêng trên lầu hai, có mấy tên từu khách đã ngồi cả ngày, do họ trả khá nhiều tiền nên chưởng quỹ tiệm cũng chi mắt nhắm mắt mở, mặc kệ họ ngồi đến bao giờ thì ngồi.

Hai tên nam tứ ngồi sát cửa sổ ánh mắt đãm đăm nhìn quan sát tình hình xung quanh Từ Hàng viện. Từ sáng đến giờ họ đã chăm chú nhìn cả ngày, trên tờ giấy trước mặt họ được ghi đủ tình báo chi loại.

“Mau nhìn! Lại đến rồi!” Một người khẽ giọng nói.

Hai người họ cùng nhìn về hướng tây, dù cho ở cách khá xa, nhưng họ vẫn có thể nhìn rõ mặt phía tây của Từ Hàng viện đang có một chiếc xe ngựa chạy đến. Cửa sổ xe đã được che lớp rèm đen dày đặc, Chiếc xe ngựa này cũng chẳng khác gì xe bình thường, chỉ là lồng đèn treo trên xe khá đặc biệt, là một chiếc đèn lồng hình chim trĩ rừng treo tại góc hiên phải của xe. Chính vì lồng đèn chim trĩ này mà khiến nó trông đặc trưng hơn, và cũng giúp hai người đàn ông này chỉ nhìn đã nhận ra nó ngay. Chiếc xe ngựa này đã lần thứ sáu xuất hiện trước cửa Từ Hàng viện.

Không nghi ngờ gì, chiếc xe này chắc chắn do An Lộc Sơn phái đến, nhưng lần này xe ngựa lại không vòng một vòng quanh phường mời đi ra, mà là trực tiếp đi xuyên qua một con đường nhỏ phía tây Từ Hàng viện, vòng đến phía đối diện của tự viên.

“Dự đoán là chắc sắp động thủ rồi, mau về báo cáo thôi!”

“Ngươi đi bẩm báo, ta sẽ tiếp tục giám sát ở đây.”

Một nam tử đưa tình báo đã viết cuốn lại thành một xấp rồi rời khỏi phòng nhỏ vội vã đi xuống lầu một, Dưới lầu chưởng quỹ đang cặm cụi tính toán sổ gách, mười mấy tên tửu khách đang ăn uống no say, mấy tên nam tử đang đè chặt một người không ngừng chuốc rượu vào mồm hắn, tiếng nói cười giòn giã khắp nhà.

Nam tử này thuận theo bờ tưởng cúi đầu bỏ đi, chẳng mấy chốc đã ra khỏi cửa, tháo dây buộc ngựa, lên ngựa phóng vội đi, Lúc này chưởng quỹ đang cúi đầu mới ngáng đầu lên nhìn với theo nam tử đã cưỡi ngựa đi xa, trên mặt lộ nụ cười quái gở.

Lại ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, hắn chiêu tay gọi một tên giúp việc đến thủ thỉ vài câu, tên giúp việc gật gật đầu xong bèn nhanh chóng rời khỏi tửu tử.

Trên thực tế, nam tử giám sát trong hai tửu tử vẫn phạm phải sai lầm. Nếu họ đi đến viện tử này thì ắt chắc sẽ biết mình đã sai lầm dường nào. Trong viện tử này có dùng sáu chiếc xe ngựa y như đúc. Dưới che chắn của màn đêm, cùng có chiếc đèn lồng hình chim trĩ rừng treo trên góc phải hiên xe, chỉ là lồng đèn đã được tắt, sáu chiếc xe này lặng lẽ nằm đấy như sáu con chó sói được huấn luyện kỹ càng.

Viện tử này là một hậu viện của đại trạch, chủ nhân đại trạch là một người Hồ định cư ở Trường An từ những năm Khai Nguyên, có người dùng một nén vàng mười lượng thuê chỗ này của người Hồ, chỉ trong ba ngày. Thế là tên người Hồ này lập tức dẫn theo vợ con dọn đi.

Tòa đại trạch này có vị trí ưu việt nhất, cự ly thẳng cách Từ Hàng viện sáu mươi bước, do trong ngõ uốn khúc ngoằng ngoèo lại thành ra vài trăm bước, nhưng với người võ nghệ cao cường thì cũng có thể phi thân trên hiên trên vách, đi trên tường thì kỳ thực cũng chỉ sáu mươi bước.

Không những như thế, đại trạch nằm sát tường rào của phường, bờ tường cao vời của phường chính là tường sau của hậu viện, nếu như đào một động trên tường bèn có thể đi thẳng ra khỏi phường Hoài Viễn. Trên thực tế, động đã được đảo sẵn, trên tường là cái động cao một trượng rộng hai trượng, chỉ cách một lớp da tường mỏng với phố lớn, dùng sắt gõ nhẹ thì lớp da này sẽ bị nứt ra ngay.

Lúc này, trời đã tối sầm lại, tiếng trống báo hiệu thời khắc đóng cửa phường đã vang ầm, tất cả mọi người trên đường đều vội vã đi về trước khi cửa phường đóng hẳn. Trong đại trạch khá trống vắng, tĩnh lặng phảng phất như không một bóng người. Kẻ được An Lộc Sơn chọn ra đều là tinh nhuệ trong quân Phạm Dương, bọn họ có kỹ luật thép của mình. Dù cho An Lộc Sơn biết cướp người dưới tay quân An Tây rất mạo hiêm, nhưng niềm khát khao được sở hữu thiên hạ đệ nhất nữ nhân đã khiến hắn bất chấp mọi hiểm nguy. Hắn biết, nêu hôm nay không đưa được Dương quý phi về, vậy hắn sẽ không bao giờ còn có cơ hội.

Cửa lớn của khách đường đã bị khóa lại từ phía trong, trong khách đường lúc này cũng không có đèn đuốc gì, chỉ nghe bên trên có tiếng thở lúc chỗ này, lúc chỗ khác, Rất rõ ràng là trong đó có nhiều người, Lúc này, một giọng nói trầm trầm vang lên giữa khách đường.

‘Thời gian của các ngươi rất ngắn, chỉ có thời gian một chén trà, sau khi bắt được người lập tức rút về, Các ngươi cũng không phải nghĩ đến sẽ bị An Tây quân phát hiện không, nhất định sẽ bị phát hiện, các ngươi có thể sống sót để quay về hay không còn phải xem tốc độ hành động của các ngươi, An soái đã có nói trước, kẻ này có tham gia hành động lần này đều có trọng thưởng; người đầu tiên đoạt được Dương quý phi sẽ thưởng tiền một vạn quan, thãng quan ba cấp.”

“Hành động thôi!”

Giọng nói trầm trầm này vừa dứt chỉ thấy trong nhà xông ra mấy mươi tên người áo đen thân hình nhanh nhạy. Bọn họ đều là binh sĩ xuất thân xích hầu quân Phạm Dương, lại trải qua nhiều cuộc huấn luyện võ nghệ chuyên nghiệp, và họ chính là đội ngũ tinh nhuệ nhất trong quân Phạm Dương, tổng cộng có năm trăm người. Lần này An Lộc Sơn dẫn vào Kinh thành ba trăm người, Hắn định sẽ tăng cường thêm cơ quan tình báo Trường An của mình, và lần này tham gia hành động bắt cóc Dương quý phi hắn đã cho xuất động hai trăm người, năm trăm người đột kích, một trăm năm mươi người tiếp ứng.

Năm mươi người hắc y cùng nhảy lên thành đầu phóng như bay đi thoãn thoắt như thô, chỉ một chốc đã không còn thấy dấu tích, phảng phất như làn gió xoáy cuốn về phía Từ Hàng viện.

Trong hậu viện của đại trạch này đã xuất hiện một trăm mấy tên áo đen dắt ngựa, sáu chiếc xe ngựa cũng xen lẫn trong đó, số người quá đông, viện tử không còn chỗ đứng, không ít người đều đã đến đợi tại hành lang và trong phòng. Hai đại hán cầm chùy sắt một trái một phải đứng sát hai bên da tường, chỉ cần nghe lệnh họ sẽ lập tức phá tường đi ra.

Trong Từ Hàng viện đã dấy lên cơn sóng máu lửa, có lẽ do nữ ni cô lúc sáng kia biết mình khó mà sống sót nôi nên đã cố ý nói sai vị trí, năm mươi tên áo đen này vượt tưởng đi vào phía góc tây bắc của viện mới phát hiện đây không phải chỗ ở của Dương quý phi, mà là viện lạc của các ni ở, Trong đêm bỗng thé lên năm sáu tiếng thét thất thanh, mấy vị ni cô già vừa đọc xong kinh đêm chuẩn bị về phòng ngủ ngã trong vũng máu, mỗi người đều một đao chết tươi, vị ni cô cuối cùng vừa mới hốt hoảng giơ ngón tay chi về góc đông bắc bèn đã bị một đao xuyên qua lồng ngực.

Năm mươi tên người hắc y này như bầy dơi đêm tranh nhau xông vào góc đông bắc của tiêu viện, một vạn quan tiền thưởng hậu hĩnh và thăng quan ba cấp liền là sự cảm dỗ quá lớn với họ, khiến họ bất chấp tình nghĩa trong quân trung, chỉ có một người được thưởng, đó chính là kẻ đầu tiên bắt được Dương quý phi!

Tiếng thét thảm thiết của các lão ni cô vạch qua màn đêm tĩnh lặng, truyền đến vài trăm bước xa, Trước cửa nam tử Hàng viện một trăm năm mươi bước chính là quân doanh của Thiên Ngưu Viên, tiếng thét thảm của các lão ni khiến trong quân doanh xáo xào, Trong đêm, vô số binh sĩ Thiên Ngưu đương phóng nhanh đến ứng cứu.

Thời gian quả thật chỉ có một chén trà, bọn hắc y mà chậm thêm một khắc thì chắc chắn sẽ bị Thiên Ngưu vệ bao vây, Lúc này năm mươi tên người áo đen từ bốn phương tám hương cơ hồ đồng thời xông vào viện tử của quý phi, Trong viện rất ư là yên tĩnh, xung quanh được trải một lớp tuyết dày, trong một gian nhà vẫn còn ánh đèn mở nhạt, hình như tất cả mọi người đã ngủ say.

Năm mươi tên áo đen cùng xông vào trong viện, phóng nhanh về phía ba gian phòng trong viện, Ngay tại lúc này, cửa sổ ba gian phòng này bỗng chốc bị chọc thủng, gần trăm cây nỏ quân dụng đen ngòm thò ra, chỉ nghe một tiếng “crắc!” kéo cỏ, một trăm cây tiễn nỏ lập tức phóng ra như mưa bão dày dặn thẳng vào mặt năm mươi tên áo đen kia, Cái kiếp nạn này thì cho dù là võ lâm cao thù cũng khó mà thoát được, chỉ nghe tiếng thét thất thanh, trong chốc lát đã có hai mươi người ngã xuống.

Năm mươi tên người hắc y này đã sợ đến mức hồn bay vía mất, chúng lũ lượt đào tẩu ra ngoài, nhưng e rằng họ đã không còn chạy đâu được, Trên tưởng, ngoài cửa bốn bề đều có cung nỏ xếp đầy đang chờ họ, và binh sĩ Thiên Ngưu vệ tay cầm đao cũng có năm sáu trăm người đang chờ sẵn, hai mươi mấy tên người hắc y còn lại lưng tựa vào nhau, đứng san sát vào một chỗ.

Lúc này, Hồ Vân Bái thủ lĩnh cơ quan tình báo của quân An Tây tại Trường An đã hiện thân, Trên mặt hắn là nụ cười mỉa mai lạnh lùng, tên An Lộc Sơn lại dám cho người đến động thủ ngay trước mắt tình báo tổng thự của họ chứ! Đúng là thật không xem họ ra gì, Bốn bề Từ Hàng viện này đều được bố trí đầy thám tử ngầm, phòng ngự nghiêm ngặt, không phải An Lộc Sơn hắn có thể tưởng tượng nổi! Không cần lão nông dân đến đây báo cáo, chỉ việc lão ni cô mất tích một ngày, không lẽ bọn họ sẽ không biết cảnh giác sao?

Có thể An Lộc Sơn hắn có năm mơ cũng không ngờ được rằng trong Từ Hàng viện lại có đường hầm bí mật đi thông qua đến tình báo tổng thự ở bên cạnh, Dương Ngọc Hoàn và thị nữ của nàng đã được đưa đi từ lâu. Thay vào đó là hàng trăm tên lính tinh nhuệ đang mai phục tại đây để chờ bọn người không biết sợ chết này đến cắn câu.

Hồ Vân Bái khoát tay, ngay lập tức loạn tiễn cũng phóng, hai mươi mấy người cuối cùng trong tràn kêu thét thảm thiết đều chôn mình trong Từ Hàng viện.

Cái chết của năm mươi tên người hắc y mới chỉ là sự bắt đầu của trò chơi, một trăm năm người ứng tiếp trong hậu viện đại trạch nghe tiếng thét thất thanh bèn biết đại sự không thành, tiếp liền sau đó lại có tiếng vó ngựa của đoàn đông chiến mã cùng phóng về hướng này, tên lính gác trên bờ tường lớn tiếng hô hào: “Không hay rồi, có đại đội kỵ binh cùng xông về hướng này.”

Vừa dứt lời, một cây tiễn bay vèo đến bắn thẳng vào lính gác. Tên lính gác kia kêu thé lên một tiếng ai oán rồi từ tường ngã xuống. Tất cả mọi người trong viện lòng nặng trĩu như rơi tụt xuống vực sâu. Lúc này, cửa đại môn vọng đến tiếng phá cửa, hai lực sĩ tay cầm búa sắt không còn chút do dự, lập tức giơ cao búa gõ mạnh lớp da tường mỏng. Chỉ mỗi hai phát da tưởng đã đồ sập xuống, lộ ra một chiếc động to. Chỉ trong một chốc, một trăm năm mươi tên kỵ binh bèn xông ra khởi động. Lúc này, hàng ngàn tên Thiên Ngưu vệ kỵ binh đã đi cách đấy vài chục bước. Ngựa đại tướng Nam Tề Vân đi đầu, hắn vừa kéo cung, hai cây tiễn vù vù bắn ra, hai tên binh sĩ hắc y Phạm Dương lập tức ngã nhào.

Một trăm năm mươi kỵ binh hắc y chỉ xông ra không được một nửa, hàng ngàn Thiên Ngưu vệ đã ập đến như cuồng triều, phong tòa đường trốn của chúng. Lúc này, hàng trăm binh sĩ Thiên Ngưu vệ từ tiền viện giết đến, trước sau hợp bích, vài chục người bị chặn giữa đại viện cuối cùng khó tránh một chết.

Nhưng đối với Nam Tề Vân, một người trốn thoát được cũng đều là nỗi nhục của hắn, hắn nhanh tay đánh roi tăng tốc, dẫn theo ba ngàn kỵ binh đuổi theo hơn năm mươi tên kỵ sĩ hắc y may mắn trốn thoát về phía động.

Nhưng một màn kịch tính bất ngờ lại xảy ra vào giờ phút này, mấy mươi tên sống sót đó đã men theo đường hẹp giữa phường Quang Đức và Diên Khang bỏ chạy, từ đây trốn qua Chu Tước đại lộ đế còn đi vào vùng khống chế của Kim Ngộ vệ thì vẫn còn phải vượt qua hai phường Hung Hoa và Phong Lạc, cự ly ít nhất sáu bảy dặm xa, nhưng bọn chúng vừa mới chạy chưa được hai dặm thì phía trước bỗng xuất hiện một đoàn kỵ binh đông đảo chặn hết đường đi, Bọn người này vốn nghĩ là mình đã bị Thiên Nghưu vệ chặn lại, đương lúc tuyệt vọng thì chợt có người phát hiện, người chặn phía trước không phải Thiên Ngưu vệ mà là Kim Ngộ vệ.

Bọn người đào tẩu này phấn khởi kêu gào: “Bọn ta là thủ hạ của An đại soái, xin hãy cửu bọn ta!”

Đám người chặn đường phía trước quả thật là Kim Ngộ vệ, người đi đầu là Kim Lân, là một trong số tâm phúc của Trần Huyền Lễ, hắn âm thầm dẫn năm trăm người đi qua đại lộ Chu Tước đến huyện Trường An địa bàn khống chế của Thiên Ngưu vệ, mục đích chính là để bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẽ rình sau lưng, đoạt lấy Dương Quý Phi trong tay bọn chúng trước An Lộc Sơn.

Trong bóng tối, Kim Lân thấy vài chục tên Kim Ngưu vệ đuổi theo bèn rõ mục tiêu đã đến, Kim Lân lập tức lớn tiếng hỏi: “Phụng An soái đã nhờ đến đây ứng tiếp, các ngươi đã đắc thủ chưa?”

Cả đám họ cùng xông lên trước thở hổn hển đáp: “Đối phương đã sớm có chuẩn bị, bọn ta đã bị thất thủ.”

Nghe thế sắc mặt Kim Lân đại biến, hắn bèn lui ra sau vài bước, khoát tay hung hãn hạ lệnh: “Giết!”

Năm trăm binh sĩ Kim Ngộ vệ cùng ùa lên giơ đao chém giết, chi tội cho đám binh sĩ hắc y này còn chưa kịp nhảy ra khỏi hang lửa lại bị rơi vào miệng cọp, vốn nghĩ bọn Kim Ngộ vệ này đến cửu minh, chỉ trong chớp mắt lại biến thành hắc bạch vô thường truy mạng, Chỉ trong một chốc, tiếng nguyền rủa, và tiếng rên thảm thiết vang khắp.

Lúc này, Nam Tề Vân đã kịp dẫn quân đến, hắn cũng đã nhận ra đối phương, bèn nghiêm giọng hỏi: “Vì sao Kim Ngộ vệ lại dám giết người tại Trường An huyện?”

Năm sáu chục người đã bị giết hơn nửa, chỉ còn lại hai mươi mấy người lúc này thà đầu hàng Thiên Ngưu vệ còn hơn, Bọn chúng liều mạng xông ra khỏi vòng vây chạy vội đến trước mặt Thiên Ngưu vệ quỳ xuống van lày: “Bọn ta nguyện ý đầu hàng, đầu hàng!”

Hơn trăm tên binh sĩ Kim Ngộ vệ còn muốn xông lên để diệt cỏ tận góc, nhưng đã bị Kim Lân ngăn lại, Hắn thúc ngựa đi lên trước vài bước, chấp tay nói: “Hồi bẩm Nam tướng quân, bọn ta vốn định đi tuần tra Chu Tước đại lộ, nhưng bỗng phát hiện bên đây có tiếng đánh chém, cử ngỡ có kẻ muốn làm việc bất lợi với Thiên Ngưu vệ, đặc biệt đến đề chi viện.”

“Nói dối!”

Một tên binh sĩ thủ hạ của An Lộc Sơn phẫn nộ lớn tiếng phản bác: “Bọn họ vừa rồi rõ ràng đã hỏi bọn ta đã đắc thủ chưa, rõ ràng là chúng đang toàn tâm mưu tính gì đó!”

“Bọn khốn chết tiệt!”

Kim Lân giận dữ rút kiếm xông đến đòi giết tên binh sĩ lắm lời kia, nhưng Nam Tề Vân bỗng kéo cung ra, mũi tên sắc nhọn đã nhắm thẳng vào hắn, Nam Tề Vân lạnh lùng nói: “Kim Lân, hãy bỏ kiếm của ngươi xuống ngay, nếu không đừng trách ta cho ngươi toi đời tại chỗ!”

Trừng mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng Kim Lân cũng đành uất hận rút kiếm vào, nói: “Nam tướng quân, bọn ta chẳng qua là có lòng tốt đến hỗ trợ các ngươi, không nhẽ ngươi lại tin lời nói xằng của bọn khốn này ư?”

Lúc này, lại có thêm hai ngàn Thiên Ngưu vệ từ con đường hẹp giữa Hung Hóa phường và Phong Lạc phương xông ra, đương chặn mất đằng sau Kim Ngộ vệ, tổng cộng năm ngàn Thiên Ngưu vệ vây năm trăm Kim Ngộ vệ lại tại con đường giữa hai phường nam bắc.

Nam Tề Vân đương nhiên biết bọn Kim Ngộ vệ này chẳng phải đến hỗ trợ gì mình như chúng đã nói, Nếu thật sự là đến tiếp ứng thì đã không thừa nước đục thả câu thế này, Nam Tề Vân hừ lạnh một tiếng nói: “Song phương đều không được vượt qua khỏi Chu Tược đại lộ, đây là thòa thuận được ký giữa đại tướng quân bọn ta với giám quốc điện hạ, nửa năm nay Thiên Ngưu vệ chưa bao giờ đi qua Vạn Niên huyện một bước, nhưng Kim Ngộ vệ tối nay lại vượt ranh giới, Thiên Ngưu vệ bọn ta muốn giám quốc điện hạ nói rõ việc này, Bây giờ ta lệnh cho toàn bộ nhân mã các ngươi lập tức quỳ xuống, ta đếm đến ba, nếu có kẻ không theo, lập tức giết không tha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.