Thiên Hạ
Chương 499 : Tình báo Tán Phổ
gacsach.com
Vương Dịch Thanh không dừng bước lại, càng không quay đầu lại, hắn cứ như mình chẳng nghe thấy gì; lại tiếp tục tiến lên, có chăng là các thương nhân khác đều đứng lại quay đầu nhìn quan quân Thổ Phồn đầy nghi hoặc. Quan quân Thổ Phồn gật gật đầu, khoát tay nói: “Không có gì cả, các ngươi đi đi!”
Sau lưng Châu Bí đã toát mồ hôi ròng ròng, hắn thầm thở phào một cái, thật may quá, tên Vương Dịch Thanh này quả nhiên có tiến bộ. Nếu hắn mà quay đầu hay dừng bước thì coi như mười mấy người họ đều phải chết. Giờ phút này cái chết sao mà gần họ đến thế, chỉ vừa mới đi ngang trước mặt mà thôi.
Trong thành Bộ Sư đâu đâu đều là các ngôi nhà nhỏ được làm bằng đất sét hay đá. Cùng với thời gian lâu đời, trong những ngôi nhà này đều đã có phần cũ kỹ, trên đường phố cây cối cũng không nhiều, Châu Bí năm ngoái từng trú quân tại đây hai tháng, hắn khá am hiêu thành Bộ Sư này. Trong ký ức của hắn, thành Bộ Sư là một thành phố rất phồn hoa náo nhiệt, người qua lại chen chúc, bán buôn sầm uất. Nhưng giờ đây, trong thành trống vắng tan hoang, cả bóng người qua lại cũng không được bao nhiêu người.
Đây quả thật khiến Châu Bí bức xức, người Thổ Phồn đều là kẻ không có được tấm lòng như người Hán, bọn họ chỉ biết dùng phương pháp man di nhất để hủy đi một tòa thành. Từ điểm này có thể nhìn ra sự chiếm lĩnh của người Thổ Phồn tuyệt không thể duy trì được bao lâu.
Cả một hàng người họ cùng đi đến chợ phiên lớn nhất thành Bộ Sư, Cảnh tượng phồn vinh tấp nập vạn người mọi khi giờ đã không còn, trong chợ lạnh lẽo hoang vắng, chỉ có mười mấy gánh hàng rong bán bánh, bán mì, Cũng thật may mắn là họ là vừa gặp được những đại thương nhân đến mua hàng hóa Đại Đường, những đại thương gia này đều khá có mắt kinh doanh, họ biết người Thổ Phồn chẳng mấy chốc sẽ phong tỏa thương đạo, lúc ấy e rằng hàng hóa Đại Đường sẽ không còn được nhập vào, giá cả nhất định sẽ tăng vọt vù vù, nên bọn họ muốn được tồn hàng trước.
Sau một hồi lâu kỳ kèo trả treo, cuối cùng cũng đã giao dịch thành công với giá hai ngàn năm trăm đồng tiền bạc, miễn cưỡng bù được vào phần tổn thất của tiền thuế, kiếm chác chút ít lộ phí.
Sau khi mua hàng xong, mười mấy người họ lại đi đến ở trọ trong một khách điếm phụ cận. Theo kế hoạch ban đầu, họ cần phải ở lại thành Bộ Sư ba ngày, sau đó mới dùng cớ mua da thú hảo hạng để đi đến Vương Đình quốc, thị sát tình hình quân Thổ Phồn đóng quân tại Vương Đình quốc. Sau đó họ sẽ lại tiếp tục men theo sông Amul đi về hướng tây, đi đến nước Cô Mặc.
Chẳng mất mấy thời gian họ đã ổn định được chỗ ở, mười người họ phân làm năm nhóm, mỗi hai người cùng đi với nhau đến điều tra khắp nơi trong Bộ Sư thành, chủ yếu thị sát phòng ngự thành trì là chính, Đương nhiên họ sẽ không thể hành động như xích hầu dã ngoại, mà sẽ dùng đủ loại thân phân đế che chắn cho nhiệm vụ của mình.
“Vương Dịch Thanh.”
Châu Bí gọi lại Vương Dịch Thanh chuẩn bị ra ngoài, nhưng hắn lại chà có phản ứng gì, tiếp tục bước thẳng về trước, Châu Bí không khỏi chào thua, lòng nghĩ tên này điếc rồi chắc?! Châu Bí đuổi vội lên vỗ vỗ vai Vương Dịch Thanh lôi hắn vào trong phòng.
“ở trong nhà ngươi có thể không phải già vờ bị câm điếc.”
Nhưng Vương Dịch Thanh vẫn lắc lắc đầu, giơ tay chi chi tai minh tỏ ý là minh không nghe thấy gì cả, Châu Bí bức quá đành phải dùng nước viết trong bàn: “Ngươi đừng đi ra ngoài, làm cùng nhóm với ta.”
Vương Dịch Thanh cười cười, gật gật đầu. Lúc này, ngoài cửa bỗng vang đến tiếng bước chân vội vã khiến hai người họ đều giật cả mình, vội vàng giơ tay xóa chữ trên bàn đi, Có người từ ngoài phòng bước vào, hắn chính là chưởng quỹ của khách điếm này.
“A Gia Nặc, ta có việc này muốn nói với ngươi!”
A Gia Nặc là tên tiếng Thổ Hỏa La của Châu Bí, hắn nghe thế lập tức cười nói: “Điếm chủ xin cứ nói!”
“Lúc nãy ta vừa nhìn thấy rất nhiều bạn đồng hành của ngươi đều đi ra ngoài, ta muốn đến nhắc cho ngươi biết bên ngoài rất nguy hiểm.”
“Vì sao?”
“Vì A Hoán thành đang xây hoàng cung cần lượng lớn nhân lực, ta thấy các người đều khá trẻ và lực lường, nếu bị người Thổ Phồn nhìn thấy, chúng nhất định sẽ bắt các ngươi đi xây hoàng cung, các ngươi phải cẩn thận.”
Châu Bí ngờ ngàng, xây hoàng cung? Thế là thế nào? Hắn vội hỏi: “Điếm chủ có thể nói rõ hơn không, vì sao lại phải xây hoàng cung? Không lẽ người Thổ Phồn muốn chiêu hồi lại các vương tộc lưu vong?”
“Có mà nằm mơ ấy!”
Điếm chủ mỉa mai nói: “Người Thổ Phồn chỉ có nước giết chết họ mà thôi chứ chẳng bao giờ xây hoàng cung cho họ ở. Đấy là chúng muốn xây dựng cho quốc vương của mình, tán phổ Thổ Phồn của chúng muốn đến Thổ Hỏa La thị sát, người Thổ Phồn đang chuẩn bị nghênh đón quốc vương của mình!”
Với kinh nghiệm xích hầu phong phú của mình, Châu Bí còn được huấn luyện nghiêm ngặt, thông thường mà nói tình báo về thủ lĩnh của địch phương sẽ luôn đặt ở vị trí quan trọng nhất, vì thế tin này lập tức thu nhận được sự chủ ý của Châu Bí. Hắn lại tiếp tục hỏi với: “Điếm chủ, tin của ngươi có chính xác không đấy? Ý ta là tán phổ Thổ Phồn có thật sự sắp đến Thổ Hoa La không?”
“Chắc là thế! Mấy hôm trước người Thổ Phồn còn đến qua khách điếm kiểm tra, nghe bọn họ phản nàn là tán phổ Thổ Phồn sắp đến, khiến giờ người Thổ Phồn toàn thành đều cong đuôi lên làm việc như chó.”
“Vậy ngươi có biết tán phổ chúng lúc nào đến không?”
Có lẽ cũng ý thức được mình đã vặn hỏi kỹ càng quá sẽ khiến đối phương hoài nghi, Châu Bí bèn cười cười giải thích: “Không còn cách nào, nghe nói tán phổ Thổ Phồn đến, sẽ ảnh hưởng rất nhiều với những thương nhân như bọn ta, chỉ sợ lúc ấy tám chín phần là bọn ta sẽ không được thông hành, tốt nhất phải hỏi rõ tán phổ Thổ Phồn lúc nào đến, đó rất quan trọng với bọn ta.”
Điếm chủ lắc lắc đầu nói: “Một người thương nhân mở tiệm như ta thì làm sao biết được những thông tin này, có điều..
Điếm chủ nhìn nhìn hai người họ như muốn nói mà lại không nói, Châu Bí nghe ra hắn có phần bảo lưu trong lòi nói của mình, bèn cưới hỏi: “Có điều gì?”
“Ta nghe nói nếu như các ngươi chịu trả chút tiền thì may ra còn có cách để hỏi.”
Vừa nghe nhắc đến tiền, cái trán thương nhân nhạy bén của Châu Bí lập tức chau lại, nói: “Bọn ta cũng biết trên đời này không có bừa ăn miền phí nào, trả tiền thì cũng được thôi, nhưng ta sợ trả tiền lại chỉ mua được tin tức giả, vậy thì thật không bỏ!”
“Cho nên phải xem ngươi có thể trả bao nhiêu tiền nữa, trả mười đồng tiền bạc có thể mua được tin hành lang, nhưng có chính xác hay không thì khó mà bảo đảm, nhưng nếu ngươi chịu tra hai trăm đồng tiền bạc, ta đảm bảo với ngươi là chắc chắc sẽ mưa được thông tin chuẩn xác cuối cùng, nhưng điều kiện là các ngươi phải trả cho ta thêm một phần tiền trung gian.”
Châu Bí trầm ngâm một lát, bèn nói: “Trả hai trăm tiền bạc thì cũng không thành vấn đề, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, đối phương là ai? Làm sao đảm bảo được tin tức của hắn là thât?”
“Ngươi chờ ta một lát, ta đi tìm người, sẽ quay lại ngay, đảm bảo ngươi sẽ vừa ý.” Nói xong, chủ tiệm vội vã chạy đi.
Sau khi đại quân Thổ Phồn xâm lãng Thổ Hỏa La, do có lượng lớn vương tộc và quan viên đảo vong, khiến chính vụ các nước Thổ Hỏa La đều bị đình trệ, còn người Thổ Phồn do ngôn ngữ không thông, khó mà tiến hành quản lý chư quốc Thổ Hỏa La, bọn chúng không thể không dùng lại một số quan viên chịu hợp tác với mình hay uy hiếp các trưởng lão có uy tín để buộc họ hỗ trợ chúng quản lý Thổ Hỏa La.
Còn những người Thổ Hỏa La này phần lớn làm vì lợi ích cá nhân, vì thế họ luôn nghĩ cách, bắt chắp thủ đoạn đề đưa lợi ích cá nhân của mình lên mức lớn nhất có thể, Ví dụ như người Thổ Phồn quy định mức thuế trưng thu là năm thuế một, thì bọn họ sẽ cho thu bốn thuế một, một phần trong đó sẽ coi như là kinh phí hay phí trả cho họ, tự bỏ vào hầu bao của mình, nhưng thu thuế chỉ là một phần, chỉ cần trong tay có chút quyền lực, thì quyền lực này nhất định có thể trở thành công cụ hái ra tiền. Như thế “tin tức” cũng là món hàng đắt giá, người Thổ Phồn vừa chiếm lĩnh Thổ Hỏa La, khiến rất nhiều người bản địa lòng đầy bàng hoàng, cho nên rất nhiều người, nhất là có nhà đại hộ muốn biết được kế hoạch của bọn người Thổ Phồn, và như thế này những tên quan viên Thổ Hỏa La có nắm được chút ít thông tin kế hoạch người Thổ Phồn sẽ có thể lợi dụng thông chúng để phát tài, Kẻ bán người mua, giá cả rất rõ ràng.
Sau khi có nguồn bán thông tin thì sẽ có khách điếm, tửu tử; chưởng quỹ hay giúp việc của những nơi này đều có mối riêng của mình, Đây hầu như đã trở thành bí mật được công khai, cả bản thân người Thổ Phồn cũng biết việc này, nhưng chúng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng bảo mật, nhưng có bảo mật mấy cũng không tác dụng, trừ khi họ không dùng người Thổ Hỏa La nữa, nếu không thì tin tức vẫn tiếp tục bị rò rỉ.
Cùng như việc xây dựng hoàng cung, người có mắt nhìn chắc chắn sẽ đoán được là để nghênh đón tán phổ Thổ Phồn đến, hơn nữa còn có bảo vệ an toàn, tiếp đãi nghênh đón... những việc này đều phải có quan viên địa phương phối hợp để làm, nên căn bản những bí mật này sẽ không còn khống chế được, Điều duy nhất người Thổ Phồn làm được là bảo đảm sự an toàn tuyệt đối với tán phổ.
Khoảng nửa canh giờ sau điếm chủ vội vã quay về, vừa vào cửa hắn đã nói: “Các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi đến nơi này.”
Châu Bí lo lắng Vương Dịch Thanh sẽ làm lộ tầy, bèn giữ hắn lại trong khách điếm, một mình đi theo điếm chủ. Hai người họ cùng cưỡi ngựa thẳng tiến. Trên đường đi, chủ điếm nói với hắn, trước mắt người Thổ Hỏa La có chức quan cao nhất chính là nội vụ thứ quan, quan viên này giờ đang ở thành A Hoán, vợ của hắn lại là người Vương Đình quốc, đệ đệ của vợ hắn ở ngay trong thành Bộ Sư này, chính hắn là người chuyên đi buôn tin. Từ chỗ hắn có thể mua được không ít tin giá trị cao, đương nhiên là giá cũng chả rè.
Chẳng mấy chốc họ đã đến thành đông, đứng trước trạch từ của một đại hộ. Nhà cửa của người nghèo trong thành Bộ Sư đều được đắp bằng đất, không chắc chắn cũng chẳng an toàn, nhưng tòa trạch tử này lại được xây bằng đá, rõ ràng là nhà của người giàu có.
Điếm chủ đi lên trước gõ gõ cửa, cửa được hé một khe nhỏ, hắn thù thi vào câu với người trong nhà, xong lại quắt tay gọi Châu Bí: “A Gia Nặc, mau vào thôi! Hắn đã đợi sẵn rồi đấy!”
Châu Bí nhảy phóc xuống ngựa, tay dắt ngựa đi vào trong trạch từ, Tuy nhà này chất lượng không tồi, nhưng trong nhà lại khá trống trải, nhìn quanh chẳng có chút cây cối màu xanh. Vừa vào đến nhà đã có gia nhân đi đến dẫn ngựa đi, bọn họ cũng được dẫn vào trong nội trạch, Vào đến một sân nhỏ, chỉ thấy trên bậc thềm trong sân đang có một người đứng đấy, người này trông mới chừng hơn ba mươi chút ít, hắn rất gầy, lại để ria theo kiểu truyền thống, trên người bận chiếc trường bào bằng tơ lụa, xem chừng chất vải rất tốt, ở Thổ Hỏa La này chỉ có người thượng đẳng mới có thể mặc nổi áo quần này.
Điếm chủ cung kính đi lên thi một lễ với hắn nói: “Ngài Ba Ba La tôn kính, ta đã dẫn khách đến rồi.”
Tên nam tử này tỏ thái độ rất ngạo mạn với điếm chủ, nhưng lại rất ư nhiệt tình với Châu Bí. Muốn mua tin tức từ chỗ hắn chí ít phải chi hai trăm đồng tiền bạc, dù cho Thổ Hỏa La là nước có sản lượng bạc lớn đi chăng nữa, nhưng tiền bạc An Tây vẫn có giá rất cao tại đây, một đồng tiền bạc An Tây có thể đổi được một cân bạc thô, cho nên hai trăm đồng tiền bạc tại Thổ Hỏa La có thể mua được rất nhiều thứ, có thể mua được sáu trăm gánh lương thực, có thể mua mười người vợ xinh đẹp, và cũng có thể mua nửa ngôi đại trạch.
Người có thể bỏ ra hai trăm đồng tiền bạc đề mua tin tức tuyệt không phải kẻ tầm thường, đây cũng giống như những khách hàng bỏ tiền ra mua hàng tại các cửa hàng hàng hiệu hậu thế chắc chắn sẽ được đối xử như thượng đế vậy!
“Thật là vui khi được biết ngươi, người bạn hữu của ta!”
Nam tử nhiệt tình đi lên ôm lấp Châu Bí, xong lại kéo tay hắn tự giới thiệu bản thân: “Ta tên là Ba Ba La, chị gái của ta chính là vợ của A Lan, là vợ cả của hắn, ngươi muốn biết tin tức gì ta đều có thể moi được cho ngươi.”
Cái người tên A Lan mà Ba Ba La nhắc đến chính là người Thổ Hỏa La có chức quan cao nhất hiện nay, hắn là chính vụ thứ quan, trên thực tế tất cả các tạp vụ đều do hắn quản, Hắn đã làm quan to, trong tay lại có quyền lực, thì đương nhiên đến họ hàng xa tít mù tịt cũng sẽ được cùng hưởng thôi, hơn nữa họ cũng có nghĩa vụ kiếm tiền giúp hắn, cho nên người em vợ Ba Ba La này chính là giám đốc tài vụ trong cái công ty kiếm tiền của hắn tại Vương Đình quốc.
Hơn nữa cũng không có khả năng giả mạo, Châu Bí có lẽ không biết được, nhưng người địa phương ai ai cũng hay tên Ba Ba La này chính là em vợ của A Lan, giả không vào đâu được, Đé đảm bảo cho tính lâu dài cho việc kiếm tiền từ quyền lực nên bọn chắc chắn cũng rất xem trọng uy tín, thường sẽ không bán thông tin giả.
Châu Bí đến hôm nay mới biết hóa ra lại có thông đạo tình báo như thế này, Nếu như tình báo của hắn mà chính xác thì việc cớ gì xích hầu bọn hắn phải mạo hiểm đi đả thính tình hình trú quân của người Thổ Phồn chi cho vất vả? Cứ chi ít tiền ra thì không phải cũng có được thông tin như thường ư?
Hơn nữa trong đầu Châu Bí lại vừa nảy sinh ra một ý tưởng mới, liệu hắn có thể mua chuộc được tên chính vụ quan A Lan này không, để hắn trở thành điệp viên chìm của quân Đường? Chắc sẽ không khó lắm, nhưng người này làm việc cho bọn Thổ Phồn chẳng qua là vì tiền tài chứ chẳng phải trung thành. Điều bọn họ sợ nhất chính là sau này bị quân Đường tìm đến thanh toán, nếu có thể mua được chiếc bùa hộ mệnh thì e là bắt họ làm gì cũng nguyện ý.
Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, trước mắt cứ giao dịch vài vụ làm ăn đã, đợi khi có thể nắm cán được họ thì Châu Bí mới định đưa ra yêu cầu sau. Nghĩ thế, Châu Bí bèn cười cười nói: “Có lẽ điếm chủ đã nói với ngươi rồi, thương nhân bọn ta rất quan tâm đến tình hình của tán phổ Thổ Phồn, bọn ta muốn biết tình báo cụ thể của việc tán phổ Thổ Phồn đến Thổ Hỏa La, cả tuyến đường và thời gian đến từng nơi, và cả dự định lúc nào quay trở lại Thổ Phồn, ta muốn biết tình báo chi tiết nhất.”
Tình báo này quan trọng khác thường, Ba Ba La trầm ngâm một lát bèn hỏi: “Ngươi thật sự là thương nhân ư?”
Châu Bí rút mộc bài thu thuế ra đưa cho hắn xem, Ba Ba La ngóng ngía một hồi, dù cho đây chẳng thể chứng minh điều gì, nhưng chí ít hắn cũng gọi là có bằng chúm Ba Ba La xòe năm ngón tay ra nói: “Năm trăm đồngt tiền bạc!”
Châu Bí giật bắn người, vội hỏi: “Cái gì? Không phải đã nói chỉ cần hai trăm đồng bạc sao?”
“Không! Tin này khác.”
Ba Ba La giải thích với hắn nói: “Nếu như ngươi muốn được giảm một ít thuế chẳng hạn thì hai trăm đồng bạc là được rồi, hay muốn biết tán phổ Thổ Phồn lúc nào đến đây thì đúng là hai trăm đồng bạc là êm xuôi, nhưng đằng này ngươi lại muốn biết một tin tuyệt mật, cả lộ trình tuyến đường cụ thể họ sẽ đi và thời gian cũng đều muốn biết, đó chẳng phải điều đơn giản đến thế, hơn nữa A Lan vẫn chưa chắc đã nhận lời, nên năm trăm đồng tiền bạc còn là ít, ”
“Không thể bớt một ít hay sao? Bốn trăm đồng tiền bạc được không?”
“Không được! Ngươi chịu thì chịu, không chịu thì thôi, ta cũng không còn cách nào khác!”
Sắc mặt Châu Bí lộ vẻ khó xử, hắn ngẫm nghĩ một hồi lâu mới miễn cưỡng đáp: “Thôi được rồi! Tối hôm nay ta sẽ đưa tiền cho ngươi, nhưng lúc nào thì ngươi có thể cho ta biết tin cụ thể?”
“Năm ngày, Năm ngày sau ta sẽ báo tin cho ngươi biết, hơn nữa ngươi cũng không phải vội vàng giao tiền cho ta làm chi, theo lệ của bọn ta là một tay giao tiền một tay giao hàng, tiền trao cháo múc.”
Sáng sớm năm ngày sau, Châu Bí lại một lần nữa tìm đến nhà Ba Ba La, Lần này là do Ba Ba La đích thân ra mở cửa cho hắn. Hắn nhìn Châu Bí cười nói: “Nửa đêm hôm qua ta mới về đến nhà, đương muốn đến khách điếm tìm ngươi, không ngờ ngươi đã...”
Hắn nhìn nhìn ra phía sau, lại hỏi: “Tiền ngươi đã mang đến chưa?” Châu Bí chỉ vào túi da to chờ trên lưng ngựa cười đáp: “Mang đến rồi!”
“Nào! Nào! Vào nhà hẳn nói.”
Ba Ba La kéo vội Châu Bí vào nhà, Hắn rút từ một chiếc hộp hô ra cuộn giấy da cửu nói: “Tin tức mà ngươi muốn đều có trên đây, được ghi chép rất tỉ mỉ, tin này ta cho ngươi, ngươi đưa tiền cho ta.”
Thông thường mà nói, đợt giao dịch đầu tiên đều sẽ thông qua người trung gian, thế mới đảm bào cho lợi ích được cho cả song phương, nhưng việc buôn bán thông tin lần này lại không phải như thường, không thể thông qua người trung gian, cơ bản mà nói đều phải dựa vào sự tin tưởng, nếu ngươi không tin, ngươi có thể không mua, còn nếu như ngươi đã mua rồi, vậy thì ngươi phải tin tưởng vào đối phương, mà người bán tin tức cũng phải có uy tín của mình, không được thì thôi, sẽ không bao giờ cố ý bán thông tin giả để phá mất con đường kiếm tiền về sau của mình.
Châu Bí đặt túi tiền nặng trĩu lên bàn, Ba Ba La đưa chiếc hộp nhỏ cho hắn: “Ngươi xem thử đi! Đây là do A Lan thân bút viết đấy, vì do đường xá xa xôi, có thể thời gian chưa chắc đã chính xác đúng y như thế, nhưng chắc cũng không sai lệch bao nhiêu.”
Dừng lại một lát, Ba Ba La lại tiếp tục nói: “Ngoài ra A Lan muốn ta chuyển lời với ngươi là hắn muốn gặp ngươi.”