Thiên Hạ

Chương 508



Thiên Hạ
Chương 508 : Lòng dạ rắn độc
gacsach.com

“Ngươi, ngươi sao lại tới nữa?”Trần Hoằng Chí kinh hôlên.

Lý Phủ Quốc vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười tủm tỉmnói: “Ngươi không cần lo lắng, ta đến là để khen thường ngươi.”

Hắn quay đầu lại lấy tay chi xuốngchiếc rương trên mặt đất: “Ngươi xem!”

Trần Hoằng Chí lúc này mới thấytrên mặt đất có đặt hai chiếc rương gỗ lớn, đều đã mở ra cả, bên trong đựng đầyvàng, những thỏi vàng óng ánh, ít nhất cũng có trên hơn trăm thỏi, hắn từ nhỏ đếnlớn, chưa từng thấy qua nhiều vàng như vậy, không khỏi há hốc mồm nhìn trân trối, đôimắt cũng đã muốn lồicả ra rồi.

Lý Phủ Quốc nhìn vẻ mặt của hắn, không thể không âm thầm bội phụccon mắt nhìn người của Lý Hanh, người này mặc dù tuổi trẻ, nhưngcó máu tham tài đến tận trong xương tủy, người chết vì tiền tài, đã là danh ngôn có từ xưaa!

Hắn đi đến trước rương, tiệntay cầm lên một một thỏi vàng, giống như rắn độc dụ dỗ con chim nhỏ vậy, lờinói nhỏ nhẹ rằng: “Đây là năm mươi lượng vàng, trị giá sáu trăm quan, Trongrương có tổng cộng năm ngàn lượng, tương đương sáu vạn quan tiền, Đây là phầnthưởng mà Thái thượng hoàng ban tặng cho ngươi đấy, ngài khen ngươi làm rấtkhá, Mặt khác, ở trong Bình Khang phường còn có một tòa nhà rộng ba mươi mẫu, cũng thuộc về ngươi,khế ước nhà nằm ngay bên trong rương đó.”

Trần Hoằng Chí chỉ cảm thấychân như nhũn ra, nỗi hờn giận lo lắng lúc nãy đã tan biến theo may khói, hắn chậm rãi đi lên trước,nhẹ nhàng vuốt ve những thỏi vàng, Trong mắt hắn lóe ra một tia sáng kỳ dị, đólà một gương mặt như thế nào a! Giống như một đóa hoa tươi đang nỡ rộ, cặp mắtmở to đầy tham lam, sáng ngời, mang theo một thứ tà ma, miệng và lỗ mũi cũng mở ra, tham lam mà thở phậpphồng, Hắn nhìn thẳng về phía trước mắt, không chỉ có vàng, tựa hồ muốn đem hếtthảy những thứ nhìnthấy, đại địa, không trung, thái dương thậm chí không khí cũngđều muốn chiếm làm của riêng.

Lý Phủ Quốc không có quấy nhiễu hắn, mà là chắp tay sau lưngđứng ở phía sau hắn, chờ đợi từ trong sự đắm chìm đó thức dậy, không biết qua bao lâu, Trần HoằngChí rốt cục cũng trở về tới thực tại, hắn quay đầu, thanh âm có chút khàn khànhỏi: “Những thứ này.. Đều cho ta cả sao?”

“Đúng vậy, cũng đều thuộc vềngươi cả, Thái thượng hoàng đối với người của mình luôn luôn rất rộng rãi, biéu hiện của ngươilàm cho ngài rất vừa lòng.”

Lý Phủ Quốc ngồi xuống, cười nói: “Bậy giờ ngươi nói chota biết, ngươi làm như thế nào vậy, không ngờ lại không có bị phát hiện.”

Lời nói này khiến cho Trần Hoằng Chí rốt cục cũng bừng tỉnh từtrong giấc mộng làm giàu của mình, hắn cúi thấp đầu xuống,thấp giọng nói: “Thánh Thượng rất thích uống một loại nước hoa lộ mật ong, cũngđều là do một ta điều chế, ta liền ở trong nước hoa lộ mật ong bỏ vào một chút

bột bã đậu.”

“ừm! Khá lắm, thế người kháckhông nghi ngờ ngươi sao? Tý như thái y, hoặc là ngươi không có bị ngườikhác phát hiện sao?”

Đầu của Trần Hoằng Chí cúi càngthấp xuống, giọng của hắn cơ hồ không nghe thấy: “Bất luận là đưa từ nhà bếplên hoặc là thuộc mà người khác sắc, cũng đều phải qua sự kiêm tra của thái y,nước hoa lộ mật ong đó cũng không ngoại lệ.”

“Vậy ngươi làm thế nào mà tránhđược sự kiểm tra đó?”

“Ta, ta nằm ở bước kiểm tra cuốicùng, sau khi ngự y kiểm tra xong mới đem đồ dùng đó giao cho ta, ta sẽ hầu hạThánh Thượng uống xong, hơn nữa Vương thái y vì muốn trốn tránh sự tắc trách của chính minh, liềnmột mực cho rằng bệnh của Thánh Thượng trở nặng là do ban đêm bị cảm lạnh màra, thái hậu cũng không phát sinh nghi ngờ đối với ta, Bởi vì Thánh Thượng từ nhỏđã do ta kề cận hắn,Thái hậu có thể hoài nghi bất kỳ kẻ nào, nhưng sẽ hoàntoàn không hoài nghi đến ta.” “Thì ra là thế!”

Lý Phủ Quốc lúc này mới hiểu được, thì ra Trần Hoằng Chí không ngờ lạilà người tin tưởng nhất của Lý Thích, Thật sự là trời đã phủ hộ cho bọn họ, Trong ánh mắthắn lập tức lóe ra một tia cười gian trá, nói: “Tuy rằng ngươi làm rấtkhá, nhưng Thái thượng hoàng cũng không hy vọng tôn tử của ngài bị táo bón, hắnchỉ là hy vọng Thánh Thượng có thể mê man thêm một khoảng thời gian, ngươi cũngbiết, chính sự đường trong triều đình đang đề cử lại mới, Thái thượng hoàng khônghy vọng Thánh Thượng can thiệp việc này, cho nên, còn muốn vất vảngươi một chuyến nữa.”

Nói xong, hắn đem một lọ thủytinh màu đỏ nhỏ bằng đầu ngón tay út đặt lên bàn, Trần Hoằng Chí liền biến cả sắcmặt, chiếc lọ nhỏ màu đỏ đó mà hắn xem ra, bèn giống như lưỡi rắn độc, hắn liêntiếp lui về phía sau vài bước, trong mắt hoảng sợ vô cùng, cả người run rẩy.

“Không! Không! Ta không làm.”

Hắn còn nói chưa dứt lời, Lý Phủ Quốc liền giáng mạnh một cái tát tai lên trênmặt hắn, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tên khốn nạn nhà ngươi,ngươi dám không làm sao? Ngươi không làm, ngươi sẽ chết, tì hưu ngọc bíchcủa Thánh Thượng là do ngươi trộm, bột bã đậu là do ngươi đã bỏ vào, ngươi tưởng rằngngươi trung thành cao thượng lắm hay sao?”

Trần Hoằng Chí bùn rủn cả người,hắn giống như nghe thấy tiếng đóng sập cửa lại ở phía sau lưng; đường rút lui củahắn đã bị cắt đứtrồi, hắn tựa như một con chim nhỏ không tránh khỏi sự cám dỗ, bị rắn độc ôm vàotrong lòng ngực.

“Các ngươi sẽ giết ta diệt khẩu!”Đây là việc mà hắn sợ hãi nhất.

Lý Phủ Quốc ngồi xồm xuống, khẽ vỗ vỗ vào mặt hắn, ônnhu cười nói: “Ngươi thật sự là hồ đồ a! Thánh Thượng cuối cùng là do ngài bệnhnặng không trị khỏi, nếu ngươi chết rồi, không phải đã nói cho người khác biết,chân tướng là cái gìsao? Ngươi không cần phải lo lắng rồi, cũng không phải ai ngườiđều phải bị giết để diệt khẩu, giống như ta, biết được nhiều hơn ai hết, thế tạisao Thái thượng hoàng lại không giết ta để diệt khẩu?”

“Ngươi thì khác.”

“Giống nhau thôi, thật là đứatrẻ khờ dại, ngươi là hoạn quan, chỉ có hoạn quan mới có thể trở thành tâm phúccủa Thái thượng hoàng, ngươi hiểu chưa? Hiện tại ngươi chính là tâm phúc củaThái thượng hoàng, thay Thái thượng hoàng làm những việc kín đáo nhất, bây giờngươi đã hiểu rồi chứ!”

Trần Hoằng Chí nửa hiểu nửakhông mà gật gật đầu, Lý Phủ Quốc đứng lên, nói: “Thôi được rồi, trước đây dongươi không phải là tâm phúc của Thái thượng hoàng, cho nên phải thường vàngcho ngươi, nhưng hiện tại ngươi đã là người của chúng ta, cho nên sẽ không có phầnthưởng gì nữa, Tốihôm nay hãy làm cho xong việc, sau đó ngươi đi đọc gách, tương laisẽ làm tông quản của ngự thư phòng.”

Nói xong, Lý Phủ Quốc liền mở cửa đi khỏi, không biết qua bao lâu,Trần Hoằng Chí chậm rãi đứng lên, khóa trái cửa lại, hắn lắc lư mà điđến trước aiường, ngơ ngác nhìn hai rương vàng sáng óng ánh, Đây là năm ngàn lươngvàng, trị giá sáu vạn quan tiền, Hắn chưa từng nghĩ qua mình có thể có đượcnhiều tiền như vậy, dần dần, ánh lửa tham lam trong ánh mắt hắn lại bốc cháylên, hắn quay phắt đầu lại nhìn thẳng vào lọ thủy tinh nhỏ màu đỏ, lúc nàyđây trong mất hắn xem ra, đó đã không còn là lưỡi rắn độc nữa, mà là một ngọn đèn soi rõ tiền đồ của hắn.

Trần Hoằng Chí cũng là một hoạnquan có quyền lực rất lớn trong lịch sử triều Đường, Đường Hiến Tông trên lịchsử chính là do hắn đãhại, quyền khuynh cả triều trong giai đoạn đó, nhưng lịch sử ở thờithiếu niên của hắn đãđi một bước ngoặc khác, hắn trở thành một cái cuốc của Lý Hanh, đào một cho Lý Thích.

Lúc Trần Hoằng Chí mở to đôi mắtnhìn Lý Thích uống cạnhết một ly nước hoa lộ mật ong đỏ tươi, lúc đó, hắn cũng biết mình đã thay đổi lịch sử,hắn không biết dược tính sẽ ở phát tác vào lúc nào, lòng hắn khẩn trươngđến cơ hồ ngưng đập.

“Ngươi làm sao vậy?”

Lý Thích thấy thần sắc hắn có chút dị thường, khôngkhỏi kỳ quái hỏi.

“Không, không có gì, có lẽ mấy ngày này nô tài ngủ không đượctốt, đầu hơi bị choáng váng.”

“Đúng đấy! Trẫm trải qua mộtcơn bệnh, đã khiếncho các ngươi chịu khổ rồi, trong lòng trẫm cũng rất áy náy, ngươi đi nghỉngơi đi! Nơi này không cần ngươi nữa.”

Sự quan tâm của Thánh Thượng làm cho Trần Hoằng Chí cơ hồphát khóc, nhưng hắn biết bây giờ đã không thể vàn hồi rồi, nếu hắn để lộ nửachút ra ngoài, bèn chỉ còn con đường chết, hắn cắn chặt lấy môi, kiềm chế lấynỗi lòng của mình.

Trần Hoằng Chí quỳ xuống, dập đầuthật mạnh nói: “Bệ hạquan tâm, nô tài cảm tạ vô cùng, nguyện long thể bệ hạ sớm ngày hồi phục, nôtài sẽ còn được hầu hạ bên cạnh bệ hạ nữa.”

“Trẫm cũng muốn sớm ngày đượckhỏe hẳn, ai! Mỗi ngày đọc gách, đầu cũng to ra rồi, trẫm còn muốn ngồi thuyền chơi mộtchút nữa kia, đến lúc đó ngươi hãy cùng ta đi chơi nhé.”

“Được! Nô tài nhất định cùng bệhạ chơi.” Trong giọng nói của Trần Hoằng Chí đã có sự nghẹn ngào nức mở rồi.

Lúc này một cơn buồn ngủ mãnh liệt trong ngườiLý Thích ập tới, hắngật đầu nói: “Trẫm muốn ngủ rồi, ngươi đi đi! Hãy đi nghỉ ngơicho khỏe, buổi tối lại đến trò chuyện cùng trẫm.”

“Thế nô tài xin cáo từ!”

Trong lòng Trần Hoằng Chí khẩn trương đến muốnnhảy dựng lên, hắn chậm rãi lui ra, lập tức chạy nhanh về phía phòng của mình, hắn lo lắngcho năm ngàn lượng vàng của hắn, được giấu ở dưới gầm giường của hắn, Nếu ThánhThượng xảy ra chuyện không may, trong cung nhất định sẽ lục soát, nếu bị ngườilục soát ra, hắn bèn chỉ còn con đường chết thôi, không được, hắn nhất định phảiđem vàng chôn cất đi mới được.

Lúc này đã là lúc hoàng hôn, sân nhà hắn ởcó mấy viên hoạn quan đang nấu cơm, thấy hắn trở về, đều lấy lòng mà cười nói vớihắn: “Trần công công, chỗ chúng tôi có một bình rượu tốt, có muốn đến uống một chút haykhông?”

“Không cần, ta muốn đi ngủ, bất kỳ kẻ nào cũng không đượcđến quấy rầy ta.”

Trần Hoằng Chí mới vừa đi tới cửa,lúc này, đi tới một viên cung nữ, hướng hắn thi lễ nói: “Trần công công, Tháithượng hoàng nhờ nô tỳ đưa vật bằng ngọc cho công công.”

“Suỵt!”

Trần Hoằng Chí sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài rồi, hắnnhìn sang hai bên, không ai chủ ý tới hắn, liền thấp giọng nói: “Vào nhà hẳnnói!”

Hắn đẩy cửa vào phòng, cung nữ cũng lách ngườibước vào phòng, nàngtừ trong rổ bên người lấy ra một pho tượng ngựa bằng ngọc bích,đặt lên bàn cười nói: “Thái thượng hoàng nghe nói ngươi thích ngọc bích, liềnđem pho tượng ngựa bằng ngọc này tặng cho công công, đây chính là vật quý do Vu Điền tiến cống đấy, là mỹngọc cực phẩm, là phần thưởng cho công công đó.”

“Đa tạ Thái thượng hoàng, nhờ đạitỷ chuyển cáo Thái thượng hoàng, hãy nói là sự việc đã làm xong cả rồi, xin ngài yên tâm!”

“Vậy hả?” Cung nữ đó vụt thoánghiện lên một tia sắc lạnh, chỉ tay xuống dưới gầm giường, kinh ngạc nói: “Côngcông, vàng của công công sao không thấy rồi?”

Trần Hoằng Chí chấn động, vừaquay đầu lại nhìn xuốngdưới gầm giường, vàng của hắn quả nhiên không thấy đâu, hắn ngây cả người,ngay tại trong nháy mắt đó, một sợi dây thừng xiết lấy cổ của hắn, kéo thật mạnhvào, Trần Hoằng Chí té ngã trên đất, hắn không ngừng giãy dụa, hai tay quơ điquơ lại trên không, trong cổ họng hắn vang lên tiếng răng rắc, trợn trừng mắtmà nhìn ả cung nữ ởphía sau, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, sức lực của một nữ nhân lạicó thể lớn đến như vậy.

“Đã nói.. là không giết.. ta!” Hắnkhông ngừng vùng vẫy mà nói ra câu nói này.

“Chúng tôi thật sự là không muốngiết ngươi, nhưng ngươi nhất định phải tự sát, chúng tôi cũng không có cách nàokhác.”

Giọng nói của cung nữ sắc lạnhnhư rắn độc, đó là câu nói cuối cùng mà Trần Hoằng Chí nghe được ở chốn nhângian...

Lát sau, cung nữ từ cửa sổ phía sau lặng lẽ rời khỏi, cửa phòngkhóa trái lại, chỉ có thân hình ốm nhỏ của Trần Hoằng Chí đong đưatrên trần nhà.

Trong cung đã xảy ra biến độnglớn, nhưng lúc này người trong triều đình vẫn còn chưa ý thức được rằng trong cung sắp xảy ra chuyện, Tâm tưcủa mọi người đều tập trung vào việc đề cử chung của chính sự đường, Ngày mai sẽlà thời hạn cuối cùng mà giám quốc tuyên bố chính sự đường bắt đầu đề cử, bắt đầutừ ngày mai, bèn là kỳ hạn đề cừ ba ngày, Lúc này tâm trạng của mọi người như sợidây đang căng cửng vậy, tất cả mọi người đã quên đi tiếu hoàng đế đang lâm bệnh nặng.

ở trên phương diện chính trị củaĐường triều, chính sự đường kỳ thật là một cơ chế thỏa hiệp và thương lượng vậy,bởi vì trong cơ chếba tinh sáu bộ thìquyền lực của Trung thư tỉnh rất lớn, có quyền định chế ban chiếu,Vì để hạnchế quyền lực của trung thư tỉnh, nên mới có môn hạ tỉnh để giám sát, một phầnchiếu thư, chỉ có đóng dấu của trung thư tỉnh thì chưa đủ, còn phải có đại ấn củamôn hạ tỉnh, cho nên mới gọi là ấn của trung thư môn hạ.

Môn hạ tỉnh nếu cảm thấy chiếuthư của trung thư tỉnh không ổn, có thể trực tiếp phản bác lại, trung thư tỉnhnhất định phải làm lại từ đầu, Trong này thì đã có hai vấn đề, đầu tiên là chiếu thư của trungthư tỉnh đã đượchoàng đế ngự phê rồi, nếu phản bác lại, thì hoàng đế còn phải phê duyệt lại một lần nữa, tiếp theo là, trung thưmôn hạ phê lại bác đi, sẽ rất dễ dàng khiến cho quân quốc đại sự bị kéo dài.

Để giải quyết mâu thuẫn này,cho nên mới có chế độ thỏa hiệp và thương lương của chính sự đường, Thủ lĩnh củatrung thư tỉnh, môn hạ tỉnh sẽ ngồi lại bàn bạc với nhau trước, sau khi thôngqua hiệp thương rồi, trung thư tỉnh mới thảo sắc chỉ, Mặt khác, triều Đường thực hiện chế độ nhiềutướng quốc, ngoại trừ tướng quốc cấp một là trung thư lệnh và môn hạ thị trungra, còn có mấy vị tướngquốc cấp hai, cũng chính là những quan cao đạt được từ cách ngang với trung thưmôn hạ bình chươngsự, bình thườnglà thượng thư của các bộ, bọn họ cũng cùng nhau tham dự hiệp thương của chính sựđường, dần dần, chính sự đường bèn trở thành nội các của Đường triều, có quyềnlực rất lớn.

Nhất là ở trong tình trạng hoàng quyền khuyết vị trướcmắt này, chính sự đường bèn trở thành cơ quan quyền lực cao nhất trên thực tế,quân quốc đại sự của Đường triều cũng đều do nó mà đưa ra quyết định, bất luậnlà Lý Khánh An haylà Lý Hanh, cũng đều cực kỳ coi trọng nó.

Trời sắp tối rồi, trước cửa phủcủa Bùi Mân có mấy cỗ xe ngựa đang đậu, đó là những nồng cốt quan trọng của pheTriệu vương đang cùng nhau thương lượng đối gách, ở trong ngoại thư phòng của Bùi Mân có nămngười đang ngồi, Bùi Mân, Thôi Hoán, Vi Thao và cả Lô Hoán, mặt khác còn có trung thư thịlang Trương Hạo, Trương Hạo vốn dĩ cũng thuộc phe bảo hoàng, nhưng sự uy hiếpnghiêm trọng của LýHanh đối với Lý Thích, khiến cho Trương Hạo ý thức được, chỉ códựa vào phe Triệu vương mới có thể bảo vệ tốt cho vị hoàng đế trẻ, hắn liềnquay qua đầu quân sang phe Triệu vương.

“Hai ngày nay ta càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, ba điềukiện mà Vương Củng nhắc đến cũng đều là những việc mà chúng ta làm không được,Hắn biết rõ chúng tasẽ không đáp ứng, tại sao lại còn muốn nhắc đến ba điều kiện này, rất rõ ràng, mục đích của bọnhọ chính là muốn giải tán chính sự đường, đó là sự cố ý của Lý Hanh, ta dám khẳng địnhhắn vì điều đó lập mưu sẵn đã lâu.”

Lời nói của Bùi Mân làm cho tấtcả mọi người đều lâm vào trầm tư, lúc này, Thôi Hoán nhướng mày nói: “Dựa theocục diện quyền lực của triều đình trước mắt, phe Triệu vương chiếm bốn thành,phe bảo hoàng chiếm hai thành, phe họ Trương chiếm một thành, phe giám quốc chỉcó ba thành, Nếu dựa theo tỉ lệ này để đề cử chính sự đường, thì trong bảy ngườicủa chính sự đường, chúng ta có thể chiếm được ba người, phe bảo hoàng một người,phe họ Trương một người, phe giám quốc của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có haingười, Ta thật không hiểu, giải tán chính sự đường tái lập lại đề cử mới, đối vớibọn họ cũng không có lợi, Bọn họ vì sao lại phải làm như vậy, hơn nữa nếu bọn họ đã lôi kéo được TrươngQuân rồi, như vậy thìtrong chính sự đường bọn họ liền chiếm bốn người, trở thànhđại đa số, thì quyếtnghị nào lại không thể thông qua được, Giải tán thổ địa điền mẫu ty, đất đaitrả lại cho chủ nhân ban đầu, những quyết nghị đó cũng đều có thể thuận lợithông qua, vì sao lạicòn muốn giải tán chính sự đường, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Vi Thao cũng gật đầu nói: “Thôithượng thư nói không sai, ta cũng nghĩ như vậy, bọn họ vốn dĩ không nhất thiếtphải giải tán chính sự đường, ta nghĩ, Lý Hanh hẳn là có dụng ý khác.”

Bùi Mân chắp tay sau lưng đivài bước rồi nói: “Có lẽ bọn họ có dụng ý khác, nhưng còn có một nguyên nhân rất quan trọng mà các ngươikhông nghĩ tới, đó chính là con người Trương Quân này, Ta không biết bọn họ đốivới Trương Quân có thỏa hiệp gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định, TrươngQuân là kẻ cuốn theo chiều gió, không thể nào là mọi chuyện cũng đều ủng hộ bọnhọ, Trương Quân có lẽ là chỉ có đáp ứng cùng từ chức với bọn chúng thôi, giảitán chính sự đường, dù sao đề cử tướng quốc cuối cùng cũng sẽ có hắn, với hắnmà nói việc này chẳng qua là việc tiện thể mà thôi, điều này phù hợp với phongcác của Trương Quân, Nhưng Thôi thượng thư cũng nói đúng, bọn họ ở vào lúc nàygiải tán chính sự đường, cam nguyện mạo hiểm rất lớn để tuyên lại, bọn họ nhấtđịnh có mưu đồ khác, ta có một dự cảm, hai ngày nay nhất định xảy ra đại sự.”

Bùi Mân mới vừa nói xong, bênngoài liền truyền đến một loạt tiếng bước chân chạy dồn dập, chỉ nghe một gã hạ nhân ở ngoài cửa hô lớn: “Lão gia, không tốt rồi, trong cung có tin khẩn cấp truyền đến,Thánh Thượng, Thánh Thượng băng hà rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.